Người đăng: AnhZu
Chương 30: Thành Phố Memphis
Edit & Beta: Bảo Bình Thiên Thủy
Ta lại về lại chốn quen thuộc — quán trà Tiền Thế Kim Sinh.
Phản ứng của Tư Âm hoàn toàn đoán được, đối với việc ta tự tiện giải cứu các
cô gái kia, khiến tòa thành của bá tước phu nhân bị công phá trước thời hạn,
khiến người cực kỳ không vui.
“Sư phụ, may mà con tới đúng lúc, bằng không tiểu Ẩn của chúng ta suýt nữa là
thành cô dâu của ma cà rồng rồi.” Phi Điểu còn đứng một bên trêu chọc.
Tư Âm quét mắt nhìn ta, ánh mắt dừng lại trên vòng cổ trước ngực, hơi chau
mày: “Cái đó…”
Ta cúi đầu nhìn, bảo thạch màu lam băng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như
đôi mắt dưới trăng của Tát Na Đặc Tư, trong lòng không khỏi nảy lên chút phiền
muộn.
“Không phải là tên ma cà rồng kia tặng em chứ?” Phi Điểu cười cười, bỏ thêm
một câu.
“Chính là Tát Na Đặc Tư đưa đấy.” Ta mân mê khối bảo thạch, một cảm giác lạnh
lẽo truyền lại, giống như thân nhiêt lạnh băng của Tát Na Đặc Tư.
“Tháo nó xuống ngay.” Tư Âm lạnh lùng nói.
“Không!” Ta lắc đầu. “Con không muốn tháo xuống, sư phụ à, mặc kệ hắn có là ma
cà rồng hay không, lễ vật người khác tặng vẫn cần phải quý trọng.”
Trong đôi mắt dị sắc của Tư Âm hiện lên thần sắc khó nắm bắt, đứng dậy, nói:
“Tùy con,” rồi ra khỏi phòng.
“Sư phụ vì sao luôn như vậy chứ!” Ta lại phát tiết bất mãn lên đầu Phi Điểu.
“Kỳ thật sư phụ cũng là vì tốt cho em thôi.” Phi Điểu vừa nói vừa đứng dậy, đi
tới cạnh tường, mở tủ lạnh ra, không biết muốn lấy cái gì.
“Lần này sư phụ bảo anh đi đón em, miệng người không nói ra, trong lòng thực
ra rất lo lắng, hơn nữa, pháp khí quan trọng như Độ Linh Liên Hoa cũng giao
ra. Tính cách của người là như thế mà, em cũng không phải không biết.”
Hóa ra chính Tư Âm bảo Phi Điểu tới, ai, cũng phải thôi, tuy rằng Tư Âm lạnh
như băng, nhưng từ nhỏ đã đối xử với ta không tệ, người hẳn rất lo. Nếu không
có pháp khí kia, Phi Điểu không chắc có thể toàn thân trở ra.
“Những ngày em không ở đây, sư phụ càng ngày càng kiệm lời, anh vừa từ thời
vua Arthur trở về đã bị sư phụ sai đi đón em.” Phi Điểu lắc đầu vẻ rất không
tình nguyện.
“Vua Arthur, ông ta đẹp không?” Ta lại không kìm được nổi lòng hiếu kỳ.
“Có chứ, dù không bằng ta.”
“Bịa đặt.”
“Sư huynh đang nói thật đó, ngoài sư phụ, cũng chỉ có chú rể ma cà rồng của em
có thể liều mạng với anh thôi.”
“Ách —” Khóe miệng của ta lại bắt đầu run rẩy.
“Soái ca ma cà rồng kia không chừng sẽ tới hiện đại tìm em đó.” Trên mặt của
sư huynh xuất hiện nét vui sướng khi người khác gặp họa.
Ta không trả lời, trong đầu nhớ lại lời của Tát Na Đặc Tư trước khi chia tay,
bất giác sờ sờ môi mình, trong lòng có chút cảm giác kỳ lại. Cho dù thế nào,
hắn cũng là nam nhân đầu tiên hôn ta, cũng là người đầu tiên nói yêu ta…
“Nhưng mà không cần lo lắng, cho dù tìm tới cửa cũng không sợ, nơi này là địa
bàn của chúng ta.” Sư huynh đưa ta một ly đồ uống, vừa định nhận lấy, nhác
thấy màu sắc đồ uống kia, lập tức dạ dày cuộn lên, muốn nôn khan.
“Mau đem đi chỗ khác!”
“Sao thế, đây là nước ép cà chua em thích uống nhất mà.”
“Mau đem đi đi!”
“Kỳ quái… Sao lại đổi khấu vị, không bằng nếm thử nước dâu tây? Hay là nước
dưa hấu?”
“Mau… đem…đi”
Xem ra di chứng của ta phải cần một thời gian dài mới có thể cải thiện.
Sau cơm chiều, ta mở cửa, đi vào phòng Tư Âm.
“Chuyện gì?” Hình như Tư Âm đang tra cứu gì đó trên laptop.
“Việc kia, sư phụ, cảm ơn người.”
Người hình như có chút kinh ngạc, dừng động tác trong tay, xoay người lại
nhìn: “Cái gì?”
“Sư phụ, cám ơn người đã bảo Phi Điểu đi cứu con.” Ta vừa nói, vừa bưng trà
Long Tĩnh đã pha xong sang cho sư phụ, cười tủm tỉm nói: “Sư phụ, uống trà, là
tự tay con pha đó.”
Trong mắt Tư Âm hiện lên nét ôn hòa, nói: “Vô sự mà ân cần, nhất định không có
chuyện gì tốt.” Sư phụ chỉ chỉ bên người. “Ngồi xuống đi.”
“Sư phụ……”
“Hm?”
“Con nghĩ là con thật sự không thích hợp làm công việc này, vì sao mỗi lần
hoàn thành nhiệm vụ, con chẳng những cảm thấy không thoải mái, trong lòng lại
càng thêm nặng nề.”
“Tính cách con từ nhỏ đã như vậy, giống như Phi Điểu nói, rất cảm tính. Hơn
nữa, ta phát hiện, con có vẻ càng ngày càng thế sa vào chuyện của người không
liên quan tới nhiệm vụ rồi đó.” Tư Âm trầm giọng nói.
“Nhưng mà con người không phải cỏ cây, Tiểu Chính, Tổng Tư, kể cả Tát Na Đặc
Tư, bọn họ đều rõ ràng xuất hiện trước mắt con, không hề là những chữ cái buồn
tẻ trên sách vở, mà là có cảm tình, có máu thịt, con thật sự không có cách nào
thờ ơ.” Ta buồn bực cầm tách trà lên uống.
“Như vậy đi, qua một thời gian nữa, chúng ta đi nước ngoài giải sầu đi, con
muốn đi chỗ nào?” Người vỗ nhẹ vai ta, trong giọng nói có nét ôn hòa hiếm
thấy.
“Con cũng không biết.” Ta hình như chẳng có chỗ nào đặc biệt nhớ tới, chỉ mỗi
mấy nơi đi làm nhiệm vụ cũng là ép buộc.
“Phải rồi sư phụ, mỗi người đều có kiếp trước của mình, kiếp trước của con là
thế nào?” Ta nhịn không được, hỏi vấn đề luôn rất muốn biết này.
Sắc mặt Tư Âm khẽ biến đổi, lại lập tức khôi phục bình thường nói: “Cũng không
có gì đặc biệt, được rồi, con đi ra ngoài đi, ta còn việc phải làm.”
“Vậy được, sư phụ, người sớm nghỉ ngơi.” Ta đứng dậy, vừa mới đi tới cửa, chợt
nghe Tư Âm nói: “Chờ một chút.”
Ta xoay người, trong mắt Tư Âm bỗng hiện nét cười, nói: “Sau khi con ra khỏi
cửa, có phải nên pha trà cho ta không?”
“Nhưng mà, vừa rồi con mới…” Trong lúc vô ý không biết đã uống sạch chén trà
từ khi nào, không khỏi cười gượng hai tiếng, nói: “Vâng…”
Đóng cửa lại, trong lòng không khỏi có tia nghi hoặc, vì sao Tư Âm giống như
không muốn đề cập tới kiếp trước của ta?
=========================
Vài tuần lễ trôi qua, người ủy thác mới tới cửa.
Là một phụ nữ trung niên cùng một đứa nhỏ sáu bảy tuổi.
Trong kí ức của ta, đây hình như là lần đầu có hai người cùng tới, nhưng nhìn
đứa bé kia, hình như không có gì khác thường. Mơ thấy quán trà Tiền Thế Kim
Sinh của chúng ta, e là người phụ nữ trung niên này.
Sau khi ngồi xuống, cảm xúc kích động, nói chuyện hỗn loạn, mất rất nhiều công
sức, cô ấy mới từ từ kể rõ được sự tình đại khái, hóa ra là đứa bé trai này từ
nhỏ đã sợ chim, mặc kệ là loại chim gì, chỉ cần tiếp cận nó, nó sẽ khóc lớn
lên. Tình trạng bây giờ hình như ngày càng nghiêm trọng, chỉ cần nghe được
tiếng chim thôi, nó sẽ căng thẳng cả người.
Hơn nữa, càng làm người khác thấy kì quái, mỗi lần nhìn tới chim lớn, ánh mắt
nó sẽ ẩn ẩn đau.
Ta liếc mắt nhìn đứa bé trai, mày nhíu lại, trên khuôn mặt có nét già dặn
không phù hợp tuổi tác, sợ chim sao? Như vậy kiếp trước của nó hẳn có quan hệ
tới chim.
Tư Âm như thường lệ đặt ngón trỏ lên trán nó, chỉ thấy nơi bạch quang hội tụ,
xuất hiện văn tự kỳ quái, không, nói là văn tự, không bằng nói là chữ tượng
hình.
Lòng tôi cả kinh, quốc gia có chữ tượng hình thần bí nhất chỉ có — cổ đại Ai
Cập xa xưa.
“Số mệnh của nó bắt nguồn từ xa xưa ba ngàn năm ở Ai Cập cổ đại, kiếp đó, nó
là một thần quan tên Fei Keti, bởi vì quá mức mê luyến vương hậu của Pharaoh,
làm cử chi vô lễ, bị Pharaoh hạ lệnh cực hình tại chỗ. Bị cởi sạch quần áo,
cột vào phơi nắng trong sa mạc, lúc hắn hấp hối, chim ưng trên trời chọc mù
hai mắt hắn, xé rách da thịt.”
Tư Âm sắc mặt trầm tĩnh, mà vị phụ nữ trung niên kia sớm đã thay đổi sắc mặt,
kính cẩn cầu Tư Âm cứu con trai mình.
Tư Âm mặt không chút thay đổi nói lại những lời đã nói qua với bao nhiêu người
ủy thác trong quá khứ, người phụ nữ kia lúc này mới cảm động tới rơi nước mắt
đưa con đi.
“Vị Pharaoh kia quá tàn nhẫn đi.” Ta lắc lắc đầu nói.
“Tàn nhẫn sao? Cũng bình thường thôi, nam nhân nào cũng sẽ không tha thứ cho
hành vi làm nhúng chàm thê thất mình.” Tư Âm thản nhiên nói, trong mắt thoáng
hiện lên thần sắc khó nắm bắt.
“Như vậy lần này là phải đi Ai Cập?” Tâm của ta rung lên, tất cả các nhiệm vụ
đã trải qua còn chưa tới niên kỷ xa như vậy. Pharaoh, Ai Cập cổ, vẫn là danh
từ thần bí, quan trọng hơn là, Ai Cập cổ đại là một khởi nguồn quan trọng của
Vu Thuật, với ta mà nói thì vô cùng có lực hấp dẫn.
Tư Âm nhìn ta, nói: “Không sai, mấy ngày nữa ta sẽ bảo Phi Điểu xuất phát.”
“Phi Điểu? Sư phụ, hay để con đi đi.” Ta kéo kéo ống tay áo người. “Phi Điểu
đã được đi Babylon rồi, lần này cho con đi Ai Cập đi.”
Trong mắt Tư Âm hiện lên nét vừa tức giận vừa buồn cười: “Con cho là đang đi
du lịch sao?”
“Để con đi đi, sư phụ, con cam đoan, không bao giờ sẽ tạo quan hệ với ai nữa,
không bao giờ xen vào việc người khác nữa, không bao giờ…”
“Được rồi, được rồi, con đi đi.” Tư Âm mang vẻ mặt vô cùng phiền hà.
“Sư phụ, người tin tưởng con đi.” Tâm tình ta thật hưng phấn.
Tư Âm có chút bất đắc dĩ búng nhẹ trán tai, nói: “Phải cẩn thận đó, lần này ta
sẽ không bảo Phi Điểu đi đón con đâu.” Người dừng lại một chút, nói. “Ta sẽ
đưa con tới năm 1276 trước Công Nguyên, thủ đô Ai Cập lúc đó là thành
Memphis*, nên mang cái gì, con tự chuẩn bị.”
Memphis (tiếng Ả Rập: منف; tiếng Hy Lạp: Μέμφις) từng là kinh đô của Aneb-
Hetch – vùng đầu tiên của Hạ Ai Cập – từ khi thành lập cho đến khoảng năm 2200
trước Công nguyên[1].
Tên của thành phố trong tiếng Ai Cập cổ là Ineb Hedj (“Bạch Thành”). “Memphis”
(Μέμφις) là tên tiếng Hy Lạp đã được biến đổi từ tên của kim tự tháp của Pepi
I, Men-nefer[2], sau đó trở thành Menfe trong tiếng Copt. Các thành phố và thị
xã Mit Rahina,Dahshur, Saqqara, Abusir, Abu Ghurab và Zawyet El Aryan ngày nay
nằm trong ranh giới hành chính của thành phố Memphis lịch sử (tọa độ
29°50′58.8″B, 31°15′15.4″Đ).
Memphis cũng được biết đến trong thời Ai Cập Cổ đại là Ankh Tawy (“Cái mà nối
hai vùng đất”), do đó nhấn mạnh vị trí quan trọng của thành phố giữa Thượng Ai
Cập và Hạ Ai Cập.
Năm 1276 trước Công Nguyên? Trong đầu ta vận động nhanh, nhớ lại vị Pharaoh
đang chấp chính thời đó.
“Hẳn là năm thứ tư trị vì của Ramsess II*.” Tư Âm như đã nhìn ra ta đang nghĩ
gì.
Ramesses II (cũng được biết đến với tên Ramesses đại đế) hoặc Ramses II,
Rameses II, cũng được biết như Ozymandiastheo nguồn tiếng Hy Lạp, từ sự chuyển
kí tự từ tiếng Hy Lạp sang 1 phần tên ngai của Ramesses, User-maat-re Setep-
en-re) là pharaong thứ 3 của Vương triều thứ 19 của Ai Cập. Ông được ghi nhận
là một trong những pharaong vĩ đại, quyền lực và được ca tụng nhiều nhất trong
lịch sử Ai Cập cổ[2]. Những nhà văn người Hy Lạp cổ đại như Herodotus cho rằng
những thành công của ông dẫn tới huyền thoại về Sesostris. Ông còn được nhiều
người tin là Pharaong trong cuốn Exodus. Những người thừa kế ông, cũng như
những người Ai Cập sau này gọi ông là “Ông tổ vĩ đại” và xem ông như người cha
của quốc gia.
Ông ra đời gần năm 1303 TCN và ở tuổi 14, ông được vua cha Seti I chọn làm
thái tử kế vị.[3] Ông được tin là đã lên ngôi vua khi mới ngoài 20 tuổi và cai
trị nước Ai Cập từ 1279 TCN đến 1213 TCN[4] cho tổng cộng là khoảng 66 năm 2
tháng theoManetho. Ông là người thời xưa duy nhất được tin là sống được đến 90
tuổi. Nếu ông lên ngôi vua năm 1279 TCN như theo các nhà Ai Cập học thời nay
tin rằng, ông lên ngôi vào ngày 31 tháng 5, 1279 TCN, căn cứ vào ngày tháng
đăng quang được biết của III Shemu cho là ngày 27.[5] Ramesses II đã tổ chức
đến 14 lễ hội Sed trong triều đại ông-nhiều hơn các pharaong khác.[6] Sau khi
qua đời, ông được chôn ở ngôi mộ tại Thung lũng các vị vua;[7] thi hài ông về
sau đã được đưa tới nhà xác hoàng gia nơi nó được tìm thấy năm 1881, và hiện
nay ở bảo tàng Ai Cập.[8]
“Ramsess II?” Lưỡi tavì hưng phấn mà có chút thắt lại, Pharaoh thứ mười chín
của vương triều Ai Cập cổ, là đế vương nổi danh nhất trong lịch sử cổ đại đó,
cái tên Ramsess đệ nhịn tương đương với vương triều Ai Cập huy hoàng.
“Nói như vậy, chỉ cần cản lại cử chỉ vô lễ của Fei Keti là được rồi, thật dễ
dàng.” Ta cười cười nói.
“Nhưng con phải nhớ kĩ, nếu không thể ngăn Fei Keti như vậy, con sẽ phải ngăn
cản Ramsess II” Khóe miệng Tư Âm khẽ nhếch thành độ cong cực nhỏ. “Ta nghĩ,
ngăn cản Ramsess II cũng không phải chuyện dễ dàng.”
“Ách —” Trong đầu ta lập tức xuất hiện một Pharaoh uy nghiêm hung ác. “Sẽ
không, sẽ không, nhất định con sẽ không lưu tình mà đánh tan dù là dấu hiệu
nhỏ nhất.”
Có kinh nghiệm vài lần trước, lần này ta cẩn thận kiểm tra tất cả những gì
mang theo, phù chú, chocolate yêu thích nhất, còn có kích mát và kem chống
nắng, thật cẩn thận đặt ở trong túi đeo vai, lại bị Phi Điểu chê cười một bên
vì thật giống đi du lịch.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, ta lập tức lên đường tới Ai Cập cổ đại.
==========================
Sau khi tỉnh lại, ta vẫn nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng nằm tại chỗ, bên tai
truyền tới thanh âm nước sông lưu động, thanh âm cánh chim vỗ nước, còn có
tiếng ca vui vẻ của nhóm người. Từng đợt gió khô nóng đập vào mặt, mang theo
vị hỗn hợp giữa mùi bùn đất tươi mới và mùi thảo diệp tươi mát.
Đây, chính là không khí hơn ba ngàn năm trước sao? Nơi này, chính là bên cạnh
sông Nile sao?
Khi ta lo sợ bất an mở hai mắt, ngẩng đầu chợt gặp bầu trời xanh thật xanh.
Xanh đến tinh khiết như thế, mây trắng như tơ như có như không thổi qua.
Từ từ đứng dậy, giương mắt nhìn lên, mặt trời nơi đường chân trời, đại địa
trong sương mù xa xôi mà mênh mang. Sông Nile cho Ai Cập sinh mệnh vĩnh hằng,
dưới ánh mặt trời màu vàng lóe lên ánh sáng rực rỡ, màu nước xanh thẫm, nước
sông gợn sóng lăn tăn, hai bên bờ sông dày đặc cói giấy tạo thành tán lá xòe
ô, như hình tam lăng (ba góc) dày đặc.
Trong lòng không khỏi có chút kích động, khởi nguyên của nền văn minh cổ đại
ba ngàn năm trước, ngay tại nơi này, ngay tại trước mắt tôi.
Thành Memphis lớn hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều, hai bên đường đủ
loại cây cao như chà là, cây cọ, trên ngã tư đường đầy những người màu da khác
nhau, trang phục khách nhau, người Libi, Nubia, Canaan, Amuru, đảo Crete,
người Cyprus… Tiếng nói khác nhau, lời nói khác nhau, nhóm thương nhân tươi
cười khả ái chào hàng thương phẩm, vải dệ phương Đông, mật của Hittite, đồ gốm
Crete, bình thủy tinh Liban, cái gì cần có thì có.
Trong thành Memphis, hình như chẳng hề phân biệt khu giàu khu nghèo, dưới nhà
lầu cao cao là những căn nhà gỗ nhỏ, mà bên cạnh hoa viên rộng lớn là những
ngõ nhỏ, cũng có thể thấy cảnh tượng huyên náo cả người lẫn vật lui tới, lạc
đà và lừa lưng đeo vật nặng là con vật thường thấy nhất, trong thành nơi nơi
tràn ngập tiếng mắng mỏ tức giận, tiếng cò kè mặc cả, tiếng cười nói.
Tuy rằng cảnh trước mắt khiến tò mò dâng tràn, nhưng ta vẫn không quên mục
đích tới nơi này, Fei Keti thần quan, ta cần biết hắn ở nơi nào.