Người đăng: AnhZu
Chương 29: Ly Biệt
Edit & Beta: Lạc Khuynh Hoàng
“Ngươi, ngươi làm sao mà cử động được?”Ta kinh ngạc hỏi.
Hắn hừ lạnh, nói: “Nàng cho là nàng có thể giữ chân ta trong bao lâu?” Đáy mắt
hắn tựa như đã ngưng tụ một tầng băng thật dày.
“Nàng dám dùng chiêu này với ta.” Hắn dùng lực rất lớn nắm chặt tay.
Hô hấp của ta dần trở nên khó khăn, cố gắng giãy giụa, gỡ tay hắn ra, nói: “Ta
không muốn gả cho ngươi, không muốn trở thành quỷ hút máu!”
Mắt hắn nhanh chóng hiện lên vẻ tức giận, thình lình ấn ta ngã xuống, đưa tay
lên bóp cổ ta, giận dữ nói::Không muốn gả cho ta? Nếu vậy vì sao lại muốn cứu
ta, vì sao lại dịu dàng với ta, vì sao lại chủ động hôn ta, tất cả những việc
nàng đã làm chỉ là lừa dối sao?Là vì muốn chạy trốn khỏi ta sao!” Tường băng
nơi đáy mắt hắn như bị phá vỡ, lửa giận từng cơn, từng cơn tràn ra.
Tim ta gần như ngừng đập, lần này hắn thật sự tức giận rồi, tiêu rồi, dữ nhiều
lành ít a.
“Đúng vậy, chính là vì muốn chạy khỏi ngươi.Cho dù ngươi có biến ta thành quỷ
hút máu, ta vẫn sẽ tiếp tục trốn.”Dù sao cũng khó mà không hề hấn gì, ta không
sợ.
Hắn nhìn ta chằm chằm, bỗng nhiên giận quá hóa cười, “Nếu vậy, ta sẽ biến nàng
thành quỷ hút máu ngay tại đây!!!.”
Nói rồi, nụ cười của hắn trở nên quỷ dị, ta chăm chăm nhìn hắn, thấy rõ hai
chiếc răng nanh nhanh chóng dài ra, loáng thoáng nghe hắn nói nhỏ bên tai:
“Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có thể bên nhau mãi mãi, đời đời kiếp kiếp, cho
đến khi vũ trụ diệt vong.”
Làm sao bây giờ?Ta bất lực, tự hỏi trong đầu, lẽ nào hôm nay thật sự bị biến
thành quỷ hút máu sao?
“Con bé đã không muốn trở thành quỷ hút máu, sao ngươi phải bắt ép như vậy?”
Sau lưng Tát Na Đặc Tư bỗng truyền tới một giọng nói rất quen thuộc, rõ ràng
là rất giống giọng của Phi Điểu, hẳn là ta nghe nhầm rồi…
Sắc mặt Tát Na Đặc Tư hơi thay đổi một chút, thả ta ra, đứng dậy, ta nhìn lên,
một soái ca tóc vàng mặc áo khoác màu be, quần jean màu xanh đang uể oải dựa
vào thân cây, khóe môi treo một nụ cười ngang ngạnh, đó, đó không phải là Phi
Điểu sao? Không thể nào, sao sư huynh lại ở đây?Chắc chắn là ảo giác, chắc
chắn.
“Tiểu Ẩn, trông em thật ngố!”Anh ấy cười hì hì trêu chọc.
Ta nhéo mặt mình một cái, đau quá! Vậy là không phải nằm mơ, quả nhiên là
thật! Ta lập tức mừng đến chảy nước mắt, đứng lên chạy về phía anh ấy.
Vừa chạy được một bước, ta đã bị một lực cực lớn lôi mạnh về.
Nguy rồi, sao lại quên mất Tát Na Đặc Tư vẫn còn ở đây.
” Thả ta ra, thả ta ra!” Có Phi Điểu làm chỗ dựa, ta như được tăng thêm dũng
khí.
“Ta không cho phép nàng qua đó!” Tát Na Đặc Tư cúi đầu nói.
“Ta nói, ngươi rốt cuộc có thả con bé ra hay không?” Phi Điểu vẫn mỉm cười,
nhưng đôi mắt lại không có lấy một chút tiếu ý (ý cười).
Tát Na Đặc Tư cũng khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, cười tao nhã, nói: “Thả nàng
ư, nhưng mà nàng là cô dâu của ta, ta nghĩ người rời khỏi đây nên là các hạ
thì đúng hơn.”
“Vậy sao? Hình như ta nghe được con bé nói vốn không hề muốn trở thành cô dâu
của ngươi.”
“Hình như chuyện này không hề liên quan tới ngươi.”
Hai người mỉm cười, ta một câu ngươi một câu, thoạt trông vô cùng hòa bình,
nhưng ánh mắt đã sớm đấu với nhau, mang mùi thuốc súng và địch ý mãnh liệt.
“Đủ rồi!” Ta hét lớn một tiếng, quay đầu nói với Tát Na Đặc Tư: “Đó là sư
huynh của ta, hắn đến để đưa ta trở về.” Vừa nghe lời này, ánh mắt của hắn vốn
dĩ hòa hoãn lại lập tức trầm xuống, nói: “Ta sẽ không để hắn đưa nàng đi.”
“Nếu ngươi không thả người, ta nhất định sẽ không khách khí.”Phi Điểu đá một
cục đá dưới chân.
Tát Na Đặc Tư nhẹ nhàng cười, nói: “Vậy còn phải xem xem ngươi có thể đưa nàng
trở về hay không.”
Tư thế này, họ dường như sắp ra tay… Không được, ta không muốn Phi Điểu bị
thương, cũng không muốn … Tát Na Đặc Tư bị thương.
“Khoan đã!”Ta vừa nói một câu, đang muốn đi về phía trước, nhưng không có cách
nào nhúc nhích được.Không ổn rồi, không biết từ lúc nào Phi Điểu đã đặt kết
giới xung quanh ta, ta không ra được.
Chỉ thấy bóng dáng người trước mắt lóe lên, vầng sáng màu lam nhạt và tím đã
đụng vào nhau, xong rồi, thực sự giao chiến rồi. Thực lực của bọn họ có vẻ
ngang ngang nhau, sau đó âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, cả hai đều lùi
lại mấy bước.
Tát Na Đặc Tư nhân dịp này bay đến, giơ tay ra bắt tôi, nhưng bị chặn lại bởi
kết giới của Phi Điểu. Thì ra hắn không phá được kết giới của Phi Điểu.
Tát Na Đặc Tư nổi giận, luồng sáng xanh quanh người ngày càng mạnh mẽ. Ta cảm
thấy kết giới xung quanh bắt đầu yếu dần, tay hắn cũng sắp chạm đến chỗ ta,
Phi Điểu lập tức khép ngón trỏ và ngón giữa lại, đặt lên môi niệm chú văn, tử
quang (ánh sáng tím) hiện ra, Tát Na Đặc Tư thế mà lại bị cản bởi ánh sáng
trước mặt mà lùi lại vài bước.
Hắn khẽ cau mày, vung tay lên, bầu trời bỗng nhiên truyền tới tiếng đập cánh
rất lớn, ta ngẩng đầu nhìn lên, lập tức kinh hãi tột độ, vô số dơi hút máu
đông đến mức đếm không hết bay ra từ trong những đám mây đen, trông như một
tấm màn đen bay về phía Phi Điểu.
Phi Điểu lấy linh phù đuổi ác linh ra, một luồng ánh sáng tím chiếu thẳng lên
trời, nó quát ngang qua đám dơi hút máu, khiến chúng hóa thành những mảnh nhỏ.
Tát Na Đặc Tư giật mình, lập tức chỉ tay về phía những mảnh nhỏ đó, một luồng
ánh sáng lóe lên, những mảnh vụn này di chuyển, nhanh chóng hợp lại thành một
con dơi hút máu khổng lồ, hung ác tấn công Phi Điểu, Phi Điểu vội vàng tránh,
móng vuốt của con dơi sượt qua mặt Phi Điểu, tạo thành một vết thương nhỏ đang
rỉ máu. Tát Na Đặc Tư cũng tấn công theo sau, lực công kích mạnh mẽ khiến Phi
Điểu té xuống, sau đó nhanh chóng đứng dậy, khóe miệng chậm rãi chảy xuống một
chút máu.
“Phi Điểu!” Ta sốt ruột vô cùng, liếc nhìn Tát Na Đặc Tư, đôi mắt của anh ấy
chợt hiện lên một tia lãnh khốc.
“Nếu còn không rời khỏi đây thì đừng trách ta không khách khí.”Giọng nói của
Tát Na Đặc Tư lạnh đến dọa người.
Phi Điểu hơi lảo đảo, lui lại mấy bước, bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một
quả cầu màu vàng, niệm chú ngữ, quả cầu thình lình bay về phía Tát Na Đặc Tư.
Nhìn Phi Điểu lấy quả cầu này ra, ta giật nảy người, tôi biết quả cầu này, nó
là một trong tam pháp khí của Tư Âm, Bất Động Minh Vương Độ Linh Liên Hoa. Trừ
phi có trường hợp đặc biệt, nếu không Tư Âm sẽ không sử dụng đến tam pháp khí,
tuy lực sát thương của Bất Động Minh Vương Độ Linh Liên Hoa thấp nhất, nhưng
tuyệt đối không thể khing thường. Phi Điểu lại muốn dùng nó sao?Là Tư Âm đồng
ý sao?
Quả cầu kia bắt đầu xoay nhanh, rắc một tiếng, bể thành một đóa hoa sen, tỏa
ra ánh sáng vàng chói lòa, sáng như ban ngày, chiếu rọi bầu trời đêm. Tát Na
Đặc Tư giật mình, nhấc tay che bớt ánh sáng chói mắt, chợt những cánh hoa sen
màu vàng tách ra, như những mũi dao nhọn lao nhanh về phía Tát Na Đặc Tư.
“Tát Na Đặc Tư!”Ta kêu thất thanh.
Hắn lập tức xoay người, tuy rằng né đúng lúc, nhưng một cánh hoa vẫn khiến
cánh tay hắn bị trầy, máu tươi đỏ sẫm từ cánh tay hắn chảy xuống, ngạc nhiên
là vết thương của hắn không từ động khép lại.
“Vết thương do Độ Linh Liên Hoa tạo ra vĩnh viễn không có khả năng lành lại,
nếu như chạm vào cơ thể ngươi, sẽ xuyên qua da đâm thẳng vào tim, ngươi còn
muốn bị một lần nữa không?” Phi Điểu giơ tay lên, những cánh hoa nhanh chóng
bay trở về, hợp lại thành một quả cầu.
Tát Na Đặc Tư nhìn thoáng qua vết thương, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không để ngươi
mang nàng đi.”
“Được thôi, ta đây liền thành toàn cho ngươi.” Phi Điểu lặp lại động tác ban
nãy, tức khắc, kim cầu (quả cầu vàng) liền bay về phía Tát Na Đặc Tư, kim cầu
cũng không mở ra, chỉ nặng nề đánh vào ngực hắn.
“Hự” Hắn kêu lên một tiếng, ôm ngực ngã ngồi xuống đất.
“Hãy nhận lấy đòn cuối cùng.” Kim cầu trở về chỗ Phi Điểu, xoay tròn trong tay
anh ấy, tựa như có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào.
“Không, dừng tay!” Ta rốt cuộc nhịn không được, hét lớn, “Phi Điểu, đừng làm
hắn bị thương, đừng làm hắn bị thương!”
Kim cầu dần dần ngừng lại, khóe miệng Phi Điểu nhếch lên, nói: “Biết ngay em
sẽ nói những lời này.”
” Sư huynh,” ta ngây người ra một lúc, lại nói: “Mau thu hồi lại kết giới!”
Phi Điểu do dự một chút,
“Nhanh lên, hắn bị thương rồi!”Ta vô cùng lo lắng.
Phi Điểu chỉ ngón tay về phía ta, cảm giáp đè nén xung quanh biến mất, ta lập
tức chạy như bay đến bên người Tát Na Đặc Tư.
“Ngươi không sao chứ?Tát Na Đặc Tư?”Ta vội vã xem vết thương của hắn.
“Không chết được.”Hắn thấp giọng nói. Im lặng một chốc, bỗng nhiên cười nhợt
nhạt, nói: “Ẩn, nàng không hề ghét ta, vẫn quan tâm ta đúng không, đúng
không?”
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Tát Na Đặc Tư, ta thừa nhận, ta
thật sự có động tâm với ngươi một chút, nhưng ta là con người, ngươi là huyết
tộc, chúng ta vốn không hề có khả năng đến với nhau, đó là một sai lầm. Ta
cũng đã nói ta không muốn phải sống ngày qua ngày trong bóng đêm, dựa vào máu
tươi để tồn tại, cho dù có bất tử, cũng mất đi ánh mặt trời, bất tử như vậy,
ta không hề muốn. Dù cho sinh mệnh có ngắn ngủi, ta cũng hy vọng có thể cùng
người mình yêu có một cuộc sống tự do dưới ánh mặt trời, và những đứa con có
thể chơi đùa giữa thiên nhiên rộng lớn, đó mới là mong ước thật sự của ta, Tát
Na Đặc Tư, ngươi không thể cho ta những điều đó.”
Tát Na Đặc Tư ngẩn người, sắc mặt ảm đạm.
“Ánh mặt trời quan trọng với nàng như vậy sao?”Hắn thì thào nói.
“Rất quan trọng, không có ánh mặt trời tựa như cá rời khỏi nước, chim rời khỏi
trời, hơn nữa, ta vốn không phải là người của thời đại này.”Ta nói.
Hắn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn ta.
“Ta tới từ thời đại 400 năm sau, lần trước ngươi hỏi ta tại sao lại đến đây,
hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, đó là vì ta xuyên qua thời không đến nơi này
để hoàn thành nhiệm vụ.”
Hắn không kinh ngạc như ta tưởng tượng, chỉ thấp giọng nói: “Đó là lí do nàng
đặc biệt như vậy.”
“Nếu như nàng thích ánh mặt trời đến thế, có thể dùng thân phận con người để
đến với ta không?” Mái tóc bạc của hắn múa trong gió, thần sắc cô đơn, có vẻ
đấu tranh rất lâu mới đưa ra nhượng bộ.
“Con bé nhất định phải trở lại.” Còn không đợi tôi trả lời, Phi Điểu đã xen
ngang, ánh mắt của hắn trở nên nghiêm trọng: “Nếu không quay về đúng thời
không của mình thì sau khi chết đi, linh hồn sẽ bị hôi phi yên diệt (tan thành
mây khói/hồn phi phách tán), vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.”
Sắc mặt của Tát Na Đặc Tư đại biến (thay đổi lớn), nhìn ta chằm chằm, hỏi:
“Thật sao?”
Ta chậm rãi gật đầu, đúng vậy, nếu như một người ở lại thời không không phải
của họ, họ sẽ không còn cơ hội đầu thai chuyển kiếp, đây cũng là lí do vì sao
mỗi khi ta và Phi Điểu hoàn thành nhiệm vụ phải trở về hiện đại, chúng tôi
không thể vì bất kì ai mà ở lại.
“Tóm lại, ta nhất định phải mang con bé trở về. Nếu như người thật sự thích
con bé thì cũng không cần phải cố chấp như thế, con bé vốn không thuộc về nơi
này.” Phi Điểu mỉm cười nói.
Đôi mắt Tát Na Đặc Tư lóe lên một tia phức tạp, hắn nhìn tachăm chú, màu lam
của băng do thiển cập thâm, lại do thâm cập thiển, bi thương, buồn bã, mất
mát, không đành lòng, rồi lại trở về với sự ôn nhu mà ta đã quen thuộc.
“Ánh mặt trời, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?”Hắn bỗng nhiên nhẹ hỏi.
“Ngươi muốn biết sao?”
“Nhưng, chỉ cần tiếp xúc với ánh mặt trời thì ta sẽ biến mất…”
“Ánh mặt trời, chính là như vậy…” Ta vươn tay, ôm chặt hắn vào ngực.
“Thật ấm áp…” Mặt của hắn chôn trong ngực tôi, ta không nhìn thấy vẻ mặt hắn,
chỉ nghe hắn nói nhỏ.
Lòng, bỗng nhiên khẽ nhói đau…
“Đi thôi.”Phi Điểu bên cạnh ta thúc giục, cơ thể Tát Na Đặc Tư cứng lại, chậm
rãi thả ta ra.
“Tát Na Đặc Tư, cái này, trả lại cho ngươi.”Nói xong, ta chuẩn bị tháo chuỗi
vòng cổ xuống.
“Đừng tháo ra.”Hắn nở một nụ cười cay đắng, “Ít ra, nhìn thấy nó, nàng sẽ
không nhanh chóng quên ta.”
“Tát Na Đặc Tư…” Mũi ta bắt đầu cay cay.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, vuốt nhẹ tóc ta, nói: “Lúc này vẫn kịp thay đổi ý
định, trở thành người huyết tộc của ta a.”
“Ta…”
Chữ “ta” còn chưa nói xong, ta đã bị Phi Điểu nhấc lên.
Phi Điểu bắt đầu gọi Tư Âm, vòng tay thủy tinh trên tay chúng tôi bắt đầu phát
ra ánh sáng rực rỡ, cơ thể tôi dần nóng lên, cảm giác như bị hỏa thiêu quen
thuộc, ngay lập tức, ngay lập tức ta sẽ trở về…
“Ẩn, ta nhất định sẽ tìm được nàng, một trăm năm, một ngàn năm, ta nhất định
sẽ tìm được nàng!” Tát Na Đặc Tư cố gắng đứng lên, giọng nói của hắn mang theo
một chút đau khổ…
Ta nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn, nếu còn tiếp tục nhìn, biết đâu trái tim…
lại đau…
Tát Na Đặc Tư, bảo trọng…
Nếu như có thể, ta hy vọng có một ngày… dưới bầu trời xanh này… gặp lại một
lần nữa…
Nếu như có thể, ta rất muốn nhìn thấy nụ cười của ngươi… Nở rộ… dưới ánh mặt
trời…
Đẹp biết dường nào…