Người đăng: AnhZu
Chương 28: Giận Dữ
Edit & Beta: Bảo Bình Thiên Thủy
Vừa tỉnh lại, rèm cửa đã chắn hết ánh nắng, khiến ta không thể nào biết được
trời đã sáng hay chưa.
Ta bỗng nhiên phát hiện ra Tát Na Đặc Tư còn đang ôm chặt ta, hắn vẫn còn ở
nơi này. Ta nhẹ nhàng để tay hắn ra, hắn hình như cũng không cảm thấy, là đang
ngủ sao?
Ta xoay người cẩn thận nhìn hắn, tóc bạch kim che hết nửa mặt, khẽ vươn tay
nhẹ giúp hắn vén tóc lên, lần đầu ta thấy hắn không chút đề phòng như vậy,
lông mi màu bạc dài và mỏng, đôi môi hình như đang giấu đi vẻ tươi cười. Ta
khẽ chạm vào má hắn, nghĩ đến những lời tối hôm qua hắn nói, không tránh khỏi
đau lòng, ngàn năm nay, hắn vượt qua như thế nào?
Tát Na Đặc Tư, ngươi vì sao không phải là người?
Ta đứng lên, đi đến gần cửa sổ, định kéo rèm lên, nhưng nghĩ tới hắn đang nằm
kia, liền cẩn thận vén lên một góc nhỏ, quả nhiên trời đã sáng, thời tiết hôm
nay hình như rất tốt.
Lại đến bên giường, thấy hắn đang mở cặp mắt màu lam, mỉm cười nhìn ta.
“Nàng đã tỉnh rồi sao?” Nhất thời bị hắn nhìn chăm chú, ta bỗng nhiên có chút
hoảng hốt.
“Ừ.” Hắn nhợt nhạt cười, nói:”Nàng sợ ánh mặt trời chiếu vào ta sao?”
“Chỉ là ta không có gì để làm thôi.” Ta có chút chột dạ trả lời, làm sao vậy,
nhất định là sự cảm thông đang quấy rối…
“Ẩn, nàng không ghét ta, có phải không?” Ý cười trên mặt hắn càng rõ nét.
“Được rồi, đừng nhiều lời như vậy, ngươi mau xuống tầng hầm ngủ đi.” Ta đem áo
khoác ném vào người hắn, đẩy cửa rồi bước nhanh ra ngoài.
Có lẽ, ta không ghét Tát Na Đặc Tư như ta tưởng, nhưng cũng không nghĩ sẽ trở
thành vợ của hắn.
Một lát sau, trở lại phòng, không nhìn thấy hắn, nhất định là đã xuống tầng
hầm. Đúng lúc lắm, ta cũng cần đi tìm Đóa Lạp.
Hình như các phòng đều đã tìm qua, không thấy một chút bóng dáng nào của cô
ấy, rốt cuộc là ở nơi nào? Thấy trời càng ngày càng tối, ta có nên trở về hiện
tại, hay vẫn chờ thời điểm tiến hành nghi thức để cứu Đóa Lạp? Có điều thực
lực của ta cùng Tát Na Đặc Tư quá chênh lệch, hy vọng đó thực xa vời, nhưng
lại khiến ta có thể sẽ bị biến thành ma cà rồng. Ta rốt cuộc nên làm gì bây
giờ? lẽ nào nên bỏ cuộc?
Ta đi theo lối cửa ngoài đi xuống, nhìn lại, thấy tòa thành ngập trong màu hoa
hồng trắng, bỗng nhiên nảy sinh một kế, bỏ dở không phải tính cách của tai,
ta, Diệp Ẩn, sẽ theo đến cùng.
Chưa từng có hôm nào ta lại muốn màn đêm buông xuống nhanh như vậy, thế nên
khi thấy Tát Na Đặc Tư bước vào, tâm trạng của ta đột nhiên kích động, là khẩn
trương hay sợ hãi, ta cũng không rõ lắm.
Hắn đương nhiên nghĩ biểu hiện của ta là thích thú, trải qua tối hôm trước,
hắn hình như cảm thấy ta rất thích hắn thì phải, cho nên có lẽ hắn nghĩ ta sẽ
không phản đối việc làm tân nương của hắn.
Trong tay hắn cầm một bộ đồ màu trắng, đi tới trước mặt ta, cười cười nói:”Đêm
nay mặc cái váy này đi.”
Ta nhận lấy, thật mềm mại, nhìn qua có vài phần giống áo cô dâu:”Thay bây giờ
sao?”
Hắn cười gật đầu.
10 phút trôi qua…
20 phút trôi qua…
Nửa giờ trôi qua…
“Như thế nào còn không thay đi?” Hắn hiện rõ bộ dáng xem kịch vui.
“Ngươi ở trong này thì ta thay thế nào!” Ta nghiến răng nghiến lợi nói. =]]]
Hắn không có ý tốt nhìn chằm chằm vào người ta, khóe miệng nhếch lên:”Có gì
sai sao, chúng ta rất nhanh sẽ trở thành vợ chồng.” (#Bình: mặt chai còn hơn
bê tông =.=)
“Hiện tại, còn chưa phải.” Ta trừng mắt nhìn hắn:”Đi ra ngoài, nếu không thì
xoay người.”
Hắn nhún vai, xoay người đi chỗ khác.
“Nếu ngươi dám quay lại, ta sẽ đánh ngươi.” Ta không quên uy hiếp một câu.
“Yên tâm, ta không có kém cỏi như vậy, dù sao sớm muộn cũng có thể nhìn.” Ngữ
điệu của hắn mang một tia trêu chọc
Ta thay váy bằng tốc độ nhanh nhất, kiểm tra một chút, trừ phần ngực hơi lộ,
còn lại đều rất vừa người.
“Được rồi.” Ta lên tiếng.
Hắn chậm rãi quay người lại, nhìn ta chằm chằm, đôi mắt lam sâu thẳm: “Tân
nương của ta, nàng cực kỳ xinh đẹp.” Mắt hắn bỗng nhiên dừng lại trên ngực ta.
Sắc quỷ, ta lập tức chỉnh váy cao lên một chút, trong mắt hắn hiện lên ý cười.
“Chờ một lát.” Hắn tháo vòng cổ xuống:”Cái vòng này vẫn luôn theo ta, coi nó
như là lễ vật ta tặng nàng đi.” Vòng cổ màu đồng được khảm một viên ngọc màu
lam, tựa như mắt của Tát Na Đặc Tư, trong suốt, không chứa một tia tạp chất
nào.
“Thật giống ánh mắt của ngươi.” Ta đột nhiên thốt lên.
“Vậy thì cứ nghĩ ta luôn nhìn chăm chú vào nàng đi.” Hắn không biết từ khi nào
đã ở sau lưng ta, đem chiếc vòng nhẹ nhàng đeo lên. Sau gáy chợt lạnh, môi của
hắn hôn lên cổ ta. Đôi môi lạnh như băng của hắn lưu luyến không rời, lại chậm
rãi di chuyển qua vành tai, chỉ cảm thấy vành tai lành lạnh, hắn đem vành tai
ta ngậm lấy, nhè nhẹ cắn, hai chân của ta bắt đầu nhũn ra, cả thân hình cũng
không đứng vững, một đợt nóng rát truyền từ vành tai lan khắp thân thể, không
được, ta không chống đỡ nổi nữa, ngay tại thời điểm ta sắp ngã, hắn xoay người
ta lại, cúi đầu hôn lên môi ta.
Tinh thần ta tỉnh táo được một chút, liền định đẩy hắn ra, bỗng nhiên nghĩ đến
kế hoạch của mình, vì thế không chút chống cự, còn thuận tay nắm lấy thắt lưng
của hắn. Thân thể của hắn đột nhiên căng thẳng, hôn càng thêm sâu.
Vì kế hoạch, coi như là hi sinh một chút, dù sao nụ hôn đầu cũng bị hắn cướp
đi, cùng một người thì hôn một lần hay mười cũng đều là giống nhau cả thôi.
Một lúc sau, hắn mới buông ta ra, đôi mắt vô cùng ôn nhu, nói:”Đi theo ta.”
Hắn kéo tay ta dẫn vào đại sảnh, đến chỗ lò sưởi.
Trong phòng có rất nhiều ngọn nến, ánh sáng nhẹ nhàng lay động, nhưng không có
một bóng người.
“Những người kia đâu?” Ta hỏi.
“Đêm nay ta không muốn bọn họ quấy rầy.” Hắn lập tức đi tới góc bên trái.
“Cô gái kia thì sao?” Ta cố gắng giấu đi bộ dạng vội vàng.
Hắn nhìn ta, cười nói:”Ở ngay tại nơi này.”
Cái gì? Ngay tại đây, không có khả năng, ta đã tìm ở đây không dưới mười lần,
khóe miệng hắn nhếch lên, thuận tay cầm một chén nước, hất vào nơi sáng nhất
của góc tường, nơi đó từ từ hiện ra một hình dáng, càng ngày càng rõ, quả
nhiên là Đóa Lạp! Ta nhanh chóng tiến lên, dò xét hơi thở của nàng, hoàn hảo,
nàng vẫn còn sống.
“Ngươi dùng ma pháp?” Ta ngẩng đầu lên, hỏi.
Hắn gật đầu, nói:”Chỉ là nàng không biết mà thôi.”
Đáng giận, nếu sớm biết như vậy, ta đã có thể cứu nàng ra ngoài.
“Ta sẽ thả cô ấy.” Hắn bỗng nhiên nói một câu khiến ta chấn động.
Ta nhìn đầy thắc mắc hắn, nói:”Ngươi không phải muốn đem nàng làm tế phẩm
sao?”
Hắn mỉm cười:”Nàng đến đây không phải vì cô gái này sao, nếu ta muốn giết cô
ấy, nàng nhất định sẽ nói giúp cô ta. Tuy rằng ta rất muốn dùng cô gái này trở
thành tế phẩm thứ nhất của nàng, nhưng ta biết nàng sẽ không ra tay được. Ta
cũng không nghĩ sẽ ép nàng, vậy nên cho nàng chút thời gian, mà tế phẩm, cũng
không nhất định phải là máu người.”
“Ngươi nói vậy, nghĩa là, nếu ta nguyện ý, có thể dùng máu động vật thay thế
đúng không?” Trong lòng ta có một tia ngạc nhiên, không thể tưởng tượng hắn sẽ
làm như vậy, kỳ thật, hắn cũng không phải người xấu, nhưng là…
“Khi nào thì thả Đóa Lạp?” Ta nhìn hắn cười.
“Sau khi nàng trở thành tân nương của ta.” Đôi mắt xanh của hắn tỏa ra ánh
sáng yêu mị.
“Cảm ơn.” Tôi kéo hắn lại gần, ôn nhu nhìn hắn.
Tay hắn nắm chặt tay ta, trên mặt hiện lên một tia vui sướng.
“Cùng ta ra ngoài hái một ít hoa hồng được không? Ta nghĩ cũng hợp với bộ váy
này.” Ta cố gắng dùng lời nói ôn hòa, nhẹ nhàng nhìn hắn.
Hắn nhìn thẳng ánh mắt của ta, trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp, vẫn còn
một chút do dự, là không tin ta sao? Ta kéo tay hắn một lần nữa, hắn suy nghĩ
một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Trong lòng ta có chút vui mừng, liền đi theo hắn ra ngoài thành.
Trong nháy mắt, tâm trạng của ta nhất thời nhẹ nhõm. Mới đi được vài bước, hắn
liền đứng trước mặt tôi, nói:”Ở đây được rồi, không cần đi xa.” Nói xong, hắn
cảnh giác nhìn xung quanh, ta bỗng hiểu ra, vừa rồi hắn do dự không phải là
không tin ta, mà là lo lắng gặp phải thợ săn ma cà rồng.
Tát Na Đặc Tư, trong tim ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Hắn cúi xuống hái mấy đóa hoa, trước sau như một cẩn thận nhổ hết gai, đứng
dậy nói:”Trở về đi.”
Ta không thể lại do dự, càng không thể bỏ qua cơ hội này.
Ta cũng đứng lên, cắn răng một cái, kiễng chân hôn lên môi hắn. Hắn hình như
thấy ta chủ động thì có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức phản ứng lại, một tay
ôm ta, còn môi thì nhẹ nhàng đáp lại, đầu lưỡi lạnh như băng của hắn cùng lưỡi
tôi dây dưa, hấp thu ấm áp. “Ba!” Tanghe được tiếng hoa hồng trong tay hắn rơi
xuống đất, vẻ mặt hắn trầm xuống, chính là phía sau, Tát Na Đặc Tư, đừng trách
ta!
Ta dùng tốc độ niệm chú nhanh nhất, đem định thân phù dán lên người hắn.
Định thân phù xem ra đối với hắn vẫn hữu dụng, trước kia hắn sớm có chuẩn bị,
bất cứ phù chú nào đều không thể đến gần hắn, nhưng lúc này hắn không chút
phòng bị, lại ở ngay bên cạnh ta, tự nhiên sẽ bị trúng kế. Ta thừa nhận mình
có chút quá đáng, nhưng cũng chỉ là vì bất đắc dĩ. Dù sao, tôi chưa từng nghĩ
sẽ trở thành một ma cà rồng.
Trên mặt hắn lộ ra thần sắc ngạc nhiên,”Ẩn?” Hắn chỉ nói một chữ.
“Thực xin lỗi, Tát Na Đặc Tư, ta phải làm như vậy, tuy rằng ngươi rất vĩ đại,
nhưng căn bản ta không nghĩ sẽ lấy ngươi, ta cũng không tưởng tượng mình sẽ
trở thành ma cà rồng!” Rõ ràng là ta không làm sai cái gì, nhưng trong lòng
lại có cảm giác mắc nợ hắn.
Trên mặt hắn biểu hiện kinh ngạc đã biến mất, sự ôn nhu trong đôi mắt sớm đã
bị tức giận thay thế, chính là, hắn không nói một lời, chỉ nhìn ta chằm chằm.
Ta cũng không quản được nhiều như vậy, thừa dịp hắn không thể nhúc nhích, chạy
nhanh về tòa thành, đem Đóa Lạp ra ngoài. Cũng không dám liếc hắn một cái, lập
tức niệm phú chú, triệu hồi linh vật, không bao lâu, phù chú hiện ra ánh sáng
xanh, lập tức biến thành một con đại bàng lớn.
“Mang theo cô gái này, lập tức rời đi.” Ta hét lớn một tiếng, đại bàng kia mở
cánh ra, hướng xuống dưới, cắp lấy Đóa Lạp rồi bay đi.
Ta nhẹ nhàng thở ra, nhiệm vụ, cuối cùng cũng hoàn thành.
Lại không nhịn được quay đầu nhìn Tát Na Đặc Tư, nhất thời thất kinh, hắn
không còn ở đó. Còn không chờ ta quay đầu, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một
bóng người, sau đó trên cổ chợt lạnh, bị tay của hắn chặt chẽ nắm lấy.
Ta nhìn hắn, ánh mắt xanh tỏa ra nhiều tia sáng lành lạnh, nhưng đến một điểm
ôn nhu cũng không có.
Xong rồi…Trước mắt ta đột nhiên u ám.