Người đăng: AnhZu
Chương 25: Tân Nương của Ma Cà Rồng
Edit & Beta: Lạc Khuynh Hoàng
Tuy biết bản thân mình không phải đối thủ của Tát Na Đặc Tư, nhưng dù sao cũng
phải thử một lần, kế duy nhất bây giờ là cứu Đóa Lạp ra trước, rồi tìm cơ hội
chạy trốn. Chỉ cần tìm đúng thời cơ, liền gọi Tư Âm đưa ta trở về. Đúng rồi,
không bằng hỏi Tư Âm một chút cách đối phó với quỷ hút máu. Ta vừa định niệm
chú văn, bỗng nhiên nghĩ tới con dơi dẫn đường, vẫn nên quên đi, vạn nhất nó
nói cho Tát Na Đặc Tư, chỉ sợ dây đeo thủy tinh khó giữ được.
Cũng không biết đi theo con dơi này bao lâu, mới ẩn ẩn nhìn được bóng dáng một
tòa thành, tòa thành ở chỗ địa thế cực kỳ hiểm yếu, nó được xây trong một dãy
núi nhỏ, sau lưng là một núi lớn khó vượt qua, xung quanh ư? Một con đường
vòng vèo. Cứ thế này, chỉ sợ Phi Điểu cũng khó tránh khỏi ánh mắt của chủ nhân
tòa thành.
Đi theo sườn dốc khoảng mười bậc thang mà lên, đại khái có khoảng một trăm bao
nhiêu thước thì tới tòa thành. Đến gần nhìn kỹ, niên đại tòa thành tựa hồ đã
rất lâu rồi, tường thành cao cao màu xám, bên trên đầy những cây mây xanh
thẫm, nhiều như thế, vây quanh cả cửa sổ, thậm chí chui vào trong cửa sổ, dưới
ánh trăng nhuộm lên, lộ ra vài phần âm trầm. Trước tỏa thành, nở đầy tường vi
màu trắng, giống như hút máu từ khoảng khổng, một cảm giác hư ảo truyền đến từ
mỗi đóa tường vi tái nhợt.
Ta hít một hơi thật sâu, định thần, đi tới cửa sắt màu đen.
Vừa mới tới cửa, cửa sắt liền kêu két một tiếng mở ra…
Một người nô bộc hướng tôi làm lễ, tất cung tất kính nói: “Khách nhân tôn quý,
chủ nhân đợi cô đến.” Ta đánh giá tên này, tựa hồ không có gì khác người bình
thường, nhưng mà đã là thủ hạ của Tát Na Đặc Tư, hẳn cũng là quỷ hút máu, da
đầu lại bắt đầu run lên.
Đi qua cửa lớn, đi vào một cửa rộng mở khác, trên mặt sân bày mấy phong tượng
đồng ngoại hình thô ráp hung ác, ánh sáng u ám, âm khí dày đặc, cửa sổ đóng
chặt, trên rèm cửa màu hòa hồng là từng mảng từng mảng đồ văn hình con nhện
yêu diễm.
Sau cổ bỗng nhiên cảm nhận một trận khí lành lạnh, vội vàng quay đầu, quả
nhiên, Tát Na Đặc Tư đang như quỷ mị mà đứng phía sau tôi, lộ ra một nụ cười
tao nhã, nói: “Hoan nghênh tới tòa thành của ta, cô dâu của ta.”
“Tát Na Đặc Tư, cô gái kia đâu.” Ta vội vàng lui lại mấy bước, bất cứ giá nào
cũng phải đưa cổ mình tới chỗ an toàn trước, bằng không vạn nhất hắn hung tính
phát tác, nhìn rất hợp khẩu vị, ô a một cái cắn xuống, ta đây không phải thảm
luôn sao.
Hắn như là nhìn thấu tâm tư ta, mỉm cười, nói: “Ta không phải đã nói, dùng làm
tế phẩm khi nàng trở thành huyết tộc sao.” Hắn bỗng nhiên kéo tay ta, nói.
“Lại đây.” Tay tên này không phải lạnh bình thường đầu, ta đây cả người sợ hãi
bị hắn kéo tới một phòng khác.
Phòng này cũng rất lớn, bài trí có vài phân giống với tòa thành của bá tước
phu nhân, một bàn ăn thật dài, đèn treo thủy tinh, lò sưởi trong tường đá cẩm
thạnh, duy nhất không giống là nến chỉ châm hai cái, ánh nến lay động như đang
giãy giụa.
“Nàng nếu đói bụng, ăn gì trước đi.” Thanh âm của hắn vậy mà đặc biệt ôn nhu.
“Ăn… cái gì?” Ta dùng ánh mắt sợ hãi lướt qua bàn ăn, chỉ thấy trên bàn máu
rám nắng có hai chén rượu thủy tinh, trong chén rượu có chất lỏng đỏ sậm, dưới
ánh nến sáng bóng như máu tươi.
Máu tươi? Dạ dày của ta quặn lên, ta dùng sức lắc đầu: “Ta không đói bụng, ta
không đói bụng!”
Hắn bật cười ha ha, cầm lên một cái ly, khẽ uống một ngụm, nói: “Yên tâm, đây
là rượu nho.”
“Rượu nho, các ngươi không phải hút máu tươi sao?” Ta ngẩn ngơ.
“Không sai, bởi vì năng lực chúng ta mạnh hơn người thường, hơn nữa có dị năng
mà thường nhân không thể đạt được. Vì duy trì trạng thái sinh tồn này, chúng
ta phải hút máu tươi. Nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta không thể ăn đồ ăn
khác.” Trong đôi mắt băng lam mang nét cười.
“Vậy, ngươi có vị giác sao?” Ta nhịn không được hỏi, xem ra hiểu biết của mình
với quỷ hút máu vẫn không đủ nhiều, chẳng trách sao thảm bại dưới tay hắn.
Hắn ngẩn người, khóe miệng khẽ nhếch, vài bước tới gần ta, cúi đầu bên tai ta
nói: “Điều này, chờ nàng thành cô dâu của ta rồi biết.”
Tiếp đó, hắn cười, ngồi đối diện ta, khẽ vỗ tay.
Ba người hầu bưng khay bạc đi tới, mở trước mặt ta, hóa ra là đồ ăn thông
thường của nơi này, thịt, rau dưa, cải làn, nhưng mà cũng không tồi, tốt hơn
là bắt ta uống máu.
Bụng dù sao cũng đói, ta thuận tay cầm cái nĩa bạc, không chút khách khí mà
ăn.
Ăn được một nửa, đã thấy hắn cầm chén rượu trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn
ta, không thể phủ nhận, dưới ánh nến, khuôn mặt vốn suất của hắn có thêm vài
phần thần bí, tóc bại nhẹ nhàng lay động, đôi mắt lam băng nhạt gần như trong
suốt, ẩn ẩn một tầng vàng nhạt sáng loáng. Cử chỉ tao nhã, khí chất cao quý,
Tát Na Đặc Tư này, khi còn là con người nhất định cũng là quý tộc. “Nhìn cái
gì! Có gì đẹp mắt!” Tôi ác thanh ác khí nói một câu, tiếp tục ăn.
“Ăn từ từ thôi, tư thái ăn thật thô lỗ.” Hắn không cho là đúng, cười cười.
“Mặc kệ ta, ta thích thế đấy.” Ta trừng mắt nhìn hắn.
“Hả? Nhìn nàng ăn ngon như vậy, ta hình như cũng có khẩu vị.” Trong mắt hắn
hiện lên ý cười xấu xa.
Nĩa của ta lập tức cứng trên không trung, hắn có khẩu vị, với ta mà nói đảm
bảo không phải chuyện tốt đẹp gì.
Ta lập tức chậm lại tốc độ, từng ngụm từng ngụm siêu quy tốc (tốc độ con rùa)
cho vào miệng, còn làm ra vẻ ăn đến cực kỳ khốn khổ, như vậy hắn không nên có
khẩu vị gì cả.
Chỉ nghe hắn cười khẽ một tiếng, lão yêu tinh, trong lòng ta thầm mắng một
câu.
Không chút nào dễ dàng, bị dày vò ăn xong bữa cơm này, chén rượu kia một giọt
tôi cũng không đụng vào, ở chỗ của bá tước phu nhân đã bị kích thích, ta nhìn
thấy chất lỏng màu đỏ làm sao còn dám uống, vừa thấy đã muốn nôn. Xong rồi, di
chứng này không biết có lưu tới hiện đại hay không nữa.
Ta lau lau miệng, nhìn hắn, nói: “Cô gái kia ở chỗ nào, ta muốn nhìn cô ấy.”
“Không cần gấp gáp, ngày mai nói sau, bây giờ nàng cần nghỉ ngơi.” Hắn đứng
dậy, đi tới bên người ta.
“Tốt, nghỉ ngơi.” Đầu lưỡi của ta bắt đầu thắt lại, lập tức nghĩ tới quan tài
màu đen trong truyền thuyết. “Ngủ, ngủ ở chỗ nào?”
Vừa dứt lời, thân hình nhẹ bỗng, đã bị hắn bế ngang lên rồi. “Đương nhiên là
ngủ cùng ta.” Thanh âm ôn nhu của hắn tới tai ta giống như phát ra từ sâu
trong địa ngục.
“Có chật không?” Suy nghĩ của ta vẫn còn đảo quanh quan tài màu đen.
Hắn rốt cuộc nhịn không được cười ha hả, chăm chú nhìn ta nói: “Lựa chọn của
ta quả không sai, nàng đúng là một cô dâu thú vị.”
Trong lúc hốt hoảng, bị hắn ôm đến một phòng trang trí hoa lệ, liếc mắt một
cái là nhìn thấy một giường lớn chạm trổ hoa phủ nhung thiên nga.
Đầu tiên là thoải mái, sau đó lại là sợ hãi, cùng lão yêu tinh này ngủ một
giường còn nguy hiểm hơn là ngủ trong quan tài.
Đang suy nghĩ, hắn đã đặt ta lên giường, mang theo biểu tình đang muốn cười,
nói: “Nàng nói chật không?”
“Thêm một người sẽ chật.” Ta trừng mắt nhìn hắn.
“Hả, đúng thế sao?” Hắn cũng xoay người lên giường, bỗng nhiên nhớ tới cái gì,
nói: “Đúng rồi, nàng đừng có đánh lén ta, bởi vì nghênh đón nàng tới nơi, khắp
tòa thành đều bày ra kết giới.” Hắn cười đến vô cùng khoái trá, ta thật sự
đánh một trăm quyền lên mặt hắn, một trăm quyền đó.
Hắn bỗng nhiên lại gần, nhìn tôi, trong đôi mắt làm nhạt từng chút từng chút
trở nên sâu sắc. Tư thái hắn có chút kỳ quái, ta nuốt nước bọt, xê dịch ra một
chút, nói: “Này, ngươi đừng có nghĩ nhiều, tốt xấu gì ngươi cũng phải để ta tự
nguyện, để cho ta chuẩn bị tâm lý, nếu ngươi không tin tưởng có thể làm ta tự
nguyện cùng ngươi có gì gì đó, dùng sức mạnh bức ép, ta sẽ khinh thường
ngươi.”
Mắt phượng của hắn hơi hơi nhíu lại, trên mặt có nét tươi cười không dễ phát
hiện, nói: “Yên tâm, trước khi thực hiện ta sẽ không chạm vào nàng, về phần
thực hiện, ba ngày sau ta sẽ cử hành một nghi thức chính thức, mấy ngày này,
nàng cứ ngoan ngoãn ở đây đi. Không được chạy trốn đó, vì sau khi rời tòa
thành, nàng sẽ không tìm thấy đường ra.”
Ba ngày? Nói vậy ta chỉ có thời gian ba ngày cứu Đóa Lạp, đến lúc đó nếu vẫn
chưa cứu ra, ta cũng chỉ có thể thoát ra khỏi tòa thành này, gọi Tư Âm đưa ta
về. Lạc đường, hừ, ta mới không sợ, chỉ cần rời tòa thành là được.
Nhìn hắn cười gian tức vô cùng, lại không có chỗ trút. “Ngươi cười thực đáng
giận.” Ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn cười càng thêm khoái trá, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy tôi. “Này này, ngươi
vừa mới nói sẽ không chạm vào ta.” Ta rùng mình.
“Sẽ không chạm vào nàng, nhưng không có nghĩa không thể làm chuyện khác.” (>v