Người đăng: AnhZu
Dọc theo cầu thang màu son đi lên lầu hai, vừa đẩy cửa phòng, liền ngay một
cảnh ngày ngày không đổi đập vào mắt ta, Tư Âm ngồi nghiêng trên ghế màu vàng
nhạt, vừa uống trà Long Tĩnh của Tây Hồ, vừa xem xét báo cáo. Mái tóc đen dài
như thác nước bình thường rối tung giờ buông thả xuống dưới, bồng bềnh kinh
diễm. Ánh sáng buổi sớm chiếu trên hàng mi dày, sống mũi thẳng, đôi môi mộc,
dọc theo đường cong hoàn mỹ. Nghe thấy tiếng ta đẩy cửa, người chậm rãi ngẩng
đầu. Sư phụ có đôi mắt đẹp, hoặc có thể nói có điểm giống ma quỷ, một con mắt
là màu bạc của ánh trăng, đôi mắt kia thì có màu tím của hoa lan tử la. Người
dùng đôi mắt dị sắc ấy liếc ta, hơi hơi gật đầu.
Bởi vì đôi mắt này cùng với dung nhan không đổi của người, ta vô số lần hoài
nghi liệu người rốt cuộc có phải con người không.
“Sư phụ, sư huynh, anh ấy vẫn chưa trở về sao? Con nghĩ anh ấy ở Babylon vui
chơi quên đường về rồi.”
Ngay cả trước mặt,ta cũng không dám gọi tên của người.
Sư phụ vừa uống một ngụm trà, nói: “Phi Điểu là người rất đúng mực.” Người
buông chén trà, nói thêm. “Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, con sẽ bắt đầu thực
hiện nhiệm vụ được ủy thác, con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Đương nhiên! Sư phụ, không phải con hưng phấn, nhưng mà…” Ta nhìn xung quanh.
“Sao không thấy người ủy thác?”
Trên mặt sư phụ xuất hiện thần sắc khó nắm bắt, nói: “Không phải đã nói rồi
sao, không phải ai cũng có thể đến ủy thác, tới nơi này ủy thác phải là người
có duyên.”
Được rồi, Tư Âm đúng là có nói qua, chỉ cần người có kiếp trước kiếp này dây
dưa không rõ, người đó sẽ mơ thấy chỗ này, rất nhiều người tỉnh lại đều không
nhớ rõ, cũng có nhiều người căn bản không tin, chỉ cười, chỉ có người có duyên
mới tìm được chỗ này. Mà đối với tuyệt đại đa số người mà nói, nơi này là một
quán trà, một quán trà vô cùng bình thường.
“Đông, đông” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, trong lòng ta rung
lên, lập tức lớn tiếng nói.
“Mời vào!”
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, một giọng nói dè chừng vang lên: “Xin hỏi, nơi này
thật sự có thể ủy thác sao?”
Ta nhìn về phía tiếng nói, thấy một cô gái vận bạch y xấp xỉ tuổi ta đang đứng
cảnh cửa, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ khó tin.
“Cô là người mơ thấy…”
“Đúng đúng, tôi có một giấc mộng như thế…” Thần sắc nàng ta có chút kích động,
vội vã cắt ngang lời ta nói.
“Như vậy, cô muốn uỷ thác điều gì?” Tư Âm ở phía sau ta lạnh lùng lên tiếng.
Cô gái kia liếc thấy Tư Âm, tự nhiên chấn động, phản ứng này thực ra là bình
thường, nữ nhi nào thấy Tư Âm đều có phản ứng như thấy soái ca siêu cấp vũ
trụ, đôi khi thái độ còn rất khoa trương.
“Thật sự có thể ủy thác sao?” Nàng vẫn đang không thể tin được.
“Tất nhiên rồi.”
“Thật sự…… Thật sự là thật tốt quá.” Nàng ta xem ra kích động đến sắp khóc.
“Tôi không nằm mơ.” Tôi không khỏi vừa cười vừa lắc đầu, rất nhiều người ủy
thác đến đây đều là bộ dạng này.
Cảm xúc của nàng dần dần bình ổn, hít một hơi thật sâu, liền bắt đầu cao giọng
nói. “Tôi tên Liễu Nhan, bốn tháng trước bắt đầu cùng bạn học chơi một trò
chơi thịnh hành – Thỉnh Bút Tiên. Lúc ấy thật điên cuồng, cho nên mỗi ngày đều
thỉnh, mỗi ngày cùng Ức nói chuyện, đúng, Ức là tên hắn. Sau đó Ức không trở
về, vẫn bám trên người tôi, hắn nói tôi là tình nhân kiếp trước, mỗi đêm hắn
đều đi vào giấc mộng của tôi, hắn nói chúng tôi gặp lại sau tam thế tình kiếp,
mỗi lần đều kết thúc trong bi kịch, cho nên lần này vất vả lắm mới gặp tôi,
liền muốn đi theo, hắn nói muốn — muốn mang tôi trở về.” Thần sắc của nàng
phức tạp, lại ẩn chứa một tia kinh hoàng.
Lại là là Bút Tiên, nghe nói trò chơi như vậy rất thịnh hành với giới nữ sinh,
thỉnh Bút Tiên hoặc Điệp Tiên nói thẳng ra là khởi nguồn của Vu Thuật cổ xưa
của Trung Quốc “Phù Kê”, cũng chính là linh tử thuật. Cái gọi là Bút Tiên,
cũng chính là linh hồn, là một loại thân Trung Ấm, người sau khi tiến vào
Trung Ấm giới liền biến thành thân Trung Ấm, thân Trung Ấm sau khi đầu thai
không có sinh mệnh, không có hình dạng thân thể cố định, nhưng là bởi vì từ tư
duy của chính mình có thể ý niệm tạo thân thể nên sẽ mang hình dáng kiếp
trước, đại đa số linh hồn như vậy đều suy yếu, cho nên thỉnh ra rồi lại bảo
biến đi cũng không có gì trở ngại, nhưng trong ngày có hai thời điểm “phùng ma
chi thì” (lúc gặp ma ) một là lúc mặt trời vừa lặn, hai là lúc nửa đêm từ 12
giờ đến 2 giờ, cái trước gọi là ngoại “Phùng ma chi thì” ( gọi ma bên ngoài) ,
cái sau gọi là nội “Phùng ma chi thì” ( gọi ma trong phòng). Những lúc như thế
mà thỉnh Tiên thì rất dễ khiến linh hồn trở thành ác linh.
“Bút Tiên cũng không phải là linh hồn cấp cao, tôi sẽ thay cô thu phục hắn” Ta
khinh khỉnh nói, người đầu tiên ủy thác một nhiệm vụ quá đơn giản, căn bản
không cần xuyên không. Thu linh, là pháp thuật cơ bản nhất của Thông Linh
Thuật. Thấp hơn linh và trung đẳng linh đều quá dễ đối phó, hiện tại cái gì mà
Bút Tiên, Khoái Tiên, Kính Tiên đều thuộc cái loại này.
“Không cần!” Mặt nàng ta biến sắc, vội vàng ngăn cản nói.
“Vậy không lẽ để hắn đem cô đi sao?” Tôi mỉm cười, nói. “Cô nên biết rằng, hắn
chỉ có thể đem linh hồn cô đi, không mang thân thể, cô chẳng khác nào đã chết,
hiểu chưa?”
“Không cần…” Nàng lắc lắc đầu, lại nhẹ giọng nói. “Có thể đừng làm bị thương
hắn mà không cho hắn mang tôi đi không, hắn đối với tôi thật sự rất tốt, nếu
có chuyện gì không tốt, hắn đều nói trước cho tôi biết, luôn luôn là người bên
cạnh bảo vệ tôi, cho nên tôi không muốn tổn thương hắn… Tôi nghĩ nên nhờ các
người tìm lại kiếp trước của mình…”
“Hiểu rồi, chúng ta đi tìm kiếp trước của cô để biết tại sao nhân duyên ba
kiếp đều là bi kịch, xong việc thay đổi căn nguyên, kết quả cũng tự nhiên tay
đổi. Như vậy thì không vấn đề .” Tư âm thản nhiên nói.
“Trời ạ, thật sự, thật sự có thể xuyên không sao?” Liễu nhan vẫn mang bộ mặt
bán tín bán nghi.
“Lại đây.” Tư Âm vẫn tay, chờ Liễu Nhan đi đến bên cạnh, hắn vươn ngón trỏ để
ở mi tâm của nàng, nhắm mắt lại, trong miệng niệm chú, một đạo bạch quang dần
dần ngưng tụ ở mi tâm Liễu Nhan, trong đó chiếu ra một chữ như ẩn như hiện:
“Liêu”, chữ Liêu biến mất, lại có một chữ hiện lên “Hán”, chữ Hán lui đi, lại
một chữ khác rõ ràng xuất hiện: “Tần”. Ta đứng nhìn bên cạnh, không khỏi có
chút giật mình, bình thường chỗ hiện ra căn nguyên chỉ nói một triều đại. Hôm
nay như thế nào lại có tới ba. Trời ạ, không phải bắt ta đi cả ba triều đại đó
chứ?
Đợi những chữ đó biến mất, Tư Âm thu lại ngón tay, thấp xọng nói. “Quả nhiên
là tam thế tình kiếp.” Người dừng một chút, nói. “Ta muốn Bút Tiên của cô hiện
thân, có chuyện cần hỏi hắn.” Nói xong, Tư Âm lấy ra một phù chú, niệm cửu tự
chân ngôn (chân ngôn chín chữ: lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền) ,
dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp phù chú, ném xuống mặt đất, một làn khói trắng
từ từ dâng lên.
“Sư phụ? Linh đâu? Ở nơi nào?” Ta nhìn trước ngó sau cái gì cũng không có, vội
vàng hỏi.
“Ở bên cạnh con.” Tư Âm nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Ta nghiêng đầu, ngó sang bên trái, liền thấy một người cao lớn đứng đó, ta sợ
quá mà lùi lại mấy bước. Tuy rằng ta không sợ linh, nhưng lại bỗng nhiên xuất
hiện bên người như thế, đương nhiên sẽ bị dọa nhảy dựng, người dọa người còn
chết mà.
Đợi bản thân khôi phục lại tinh thần, tôi giờ mới thấy rõ nam nhân này, ước
chừng hai mươi mấy tuổi, dung nhan tuấn lãng, mặt mang khí khái, chỉ có điều
mặc quần áo cổ quái, giống như của đài truyền hình, ta vừa nhìn là biết đây là
trang phục của dân tộc thiểu số, hay nam nhân này đến từ thời Liêu? Không thể
tượng tưởng được, Bút Tiên mà còn có soái ca!
“Ngươi, ngươi quả nhiên cùng người trong mộng giống nhau như đúc…” Liễu Nhan
lẩm bẩm nói, vẻ mặt khiếp sợ.
“Vừa rồi những gì chúng ta nói ngươi đều có thể nghe, ngươi có gì muốn nói đây
— Da Luật A Bảo Cơ*?”
(*) Liêu Thái Tổ (Trung văn giản thể: 辽太祖; Trung văn phồn thể: 遼太祖; bính âm:
Liáo Tàizŭ) (872-6/9/926), tên thật là Da Luật A Bảo Cơ (耶律阿保機), hán danh là
Da Luật Ức là hoàng đế đầu tiên của Khiết Đan (tại vị 17/3/916-6/9/926), tại
vị trong 10 năm.
Các tiền bối của Da Luật A Bảo Cơ là tù trưởng và thủ lĩnh quân sự của Điệt
Lạt bộ của Khiết Đan (di lí cận). A Bảo Cơ là con trai trưởng của Da Luật Tát
Lạt Đích, mẹ là Tiêu Nham Chỉ Cân. Vào năm 901, A Bảo Cơ được lập làm thủ lĩnh
quân sự (di lí cận kiêm nhiệm ư việt), không lâu sau đó trở thành tù trưởng.
Ông dùng vũ lực chinh phục các địa khu Khiết Đan phụ cận, các khu của người
Hán và các sắc dân khác. Ngày 27 tháng 2 năm 907, A Bảo Cơ được tôn làm thủ
lĩnh của liên minh bộ lac, nhiệm kỳ 9 năm. Ông trọng dụng người Hán và sau đó
đã cải sang chế độ thế tập, tức cha truyền con nối.
Năm 915, Da Luật A Bảo Cơ xuất binh chinh phạt Thất Vi thắng lợi về nước, song
lại bị ép giao lại hãn vị. A Bảo Cơ sau đó nổi dậy giết chết các địch nhân,
thống nhất các bộ lạc Khiết Đan khác nhau. Ngày 17 tháng 3 năm 916, Da Luật A
Bảo Cơ đăng cơ xưng hoàng đế, lập quốc hiệu là “Khiết Đan”, kiến lập “Đại
Khiết Đan Quốc” (ngày 24 tháng 2 năm 947, Liêu Thái Tông Da Luật Đức Quang đã
cải quốc hiệu thành “Đại Liêu”.[1], lập niên hiệu là Thần Sách. Ông cũng tự
mình tạo ra văn tự Khiết Đan.
Da Luật A Bảo Cơ sau khi kiến quốc vẫn tiếp tục tấn công các dân tộc hay chính
quyền xung quanh, Bột Hải Quốc, Thất Vi và Hềlần lượt bị tiêu diệt. Ngày 6
tháng 9 năm 926, ông mất ở thành Phù Dư, thọ 55 tuổi.
Lời nói của Tư Âm khiến ta và Liễu Nhan đều giật mình, vị nam nhân trước mặt
này không ngờ là hoàng đế Liêu quốc tiếng tăm lừng lẫy, Liêu thái tổ A Bảo Cơ?
Không ngờ lại có vụ làm ăn lớn như vậy. Ta tuy kinh ngạc nhưng vẫn cố nhìn hắn
vài lần.
Sắc mặt Liễu Nhan lại tái nhợt: “Ngươi, không phải ngươi nói tên ngươi là Ức
sao? Sao lại, sao lại…. ngươi lại là người nổi tiếng như vậy…”
A Bảo Cơ không phủ nhận, hắn chăm chú nhìn Liễu Nhan, ánh mắt lưu chuyển, hình
như có thiên ngôn vạn ngữ, mà Liễu Nhan lại dùng vẻ mặt kinh hoàng nhìn hắn,
thần sắc trên mặt biến hóa không ngừng.
“Đó là tên tiếng Hán của ta. Huống chi, tên gọi có gì quan trọng. Ta vẫn là
ta.” Hắn trầm giọng nói, lại quay sang Tư Âm. “Quả nhiên là vị cao nhân, như
vậy ta cũng đi thẳng vấn đề, kể ra chuyện xưa giữa ta và nàng.”
“Bi kịch của ta và A Nhan bắt đầu từ hơn hai ngàn năm trước, khi đó, nàng là
ái nữ của Thái Sứ Tần quốc, tên Minh Nhan, ta là tướng quân Tần Quốc, Lý Tín**
từ nhỏ ta và nàng tâm đầu ý hợp, cũng từng tự đính ước chung thân, tương lai
nhất định phải kết làm phu thê, vĩnh viễn không chia lìa. Trong mắt mọi người,
chúng ta đã sớm là một đôi, chỉ còn chờ thời điểm tuyên bố chuyện này. Ngay
sau đó, ta phụng mệnh xuất chinh, trước đó, đã đến nhà nàng cầu hôn được đáp
ứng nên cõi lòng đầy kích động xuất chinh, chỉ cần nghĩ đến việc về nhà sớm
thấy nàng là ý chí chiến đấu sôi sục, rất nhanh, ta dẫn đại quân khải hoàn trở
về.”
(**) Lý Tín là một tướng nước Tần cuối thời Chiến Quốc.
Nói tới đây, hắn tạm dừng một chút, bộ dạng thống khổ khi nhớ lại chuyện tình.
“Vốn tưởng rằng trở về là nhìn thấy nàng má lúm đồng tiền, ai ngờ lại thấy một
nấm mồ. Ta lúc ấy gần như phát điên, hỏi bọn họ làm sao đang êm đẹp mà nàng có
thể chết? Sau khi ta biết nguyên nhân, lại càng bi thống, hóa ra đệ đệ ta vẫn
luôn yêu nàng, thừa lúc ta không có ở đó… làm nhục nàng, phụ mẫu nàng sợ việc
xấu lan truyền, liền buộc nàng thành thân với đệ đệ ta, ngay ngày xuất giá,
nàng liền tự sát. Ta giận dữ giết chết đệ đệ của ta, sau lại mất hết can đảm,
tự vẫn trước mộ nàng.”
Tôi liếc mắt nhìn Liễu Nhan, thấy hốc mắt nàng ánh hồng, ẩn ẩn ánh lệ.
“Kiếp thứ hai, ta đầu thai thành tướng quân nhà Hán Hoắc Khứ Bệnh*, mà nàng
lại là tiểu nữ nhi của Lý Quảng, ta với nàng có tình có ý, nhưng lại lần nữa
là ta không biết quý trọng cơ hội, lúc ấy khi nói’Hung Nô chưa diệt, sao có
thể lập gia?’ ta còn trẻ tuổi nông nổi, thầm nghĩ chỉ cần tạo dựng sự nghiệp,
nhưng lại tự tay bắn chết Lí Dám, ca ca nàng yêu thương nhất, từ nay về sau,
tình yêu đã mất, nàng đem hận ý với ta ội vàng lập gia đình, mà ta tiếp tục
chinh chiến sa trường, không sau liền mắc bệnh qua đời. Rốt cuộc lần đó ta còn
chưa từng nắm được nàng.”
(**) Hoắc Khứ Bệnh (chữ Hán: 霍去病, 140 TCN – 117 TCN), là người huyện Bình
Dương, quận Hà Đông[1], đại tướng chống Hung Nô của nhà Hán trong lịch sử
Trung Quốc.Cha của Hoắc Khứ Bệnh là Hoắc Trọng Nhụ, huyện lại huyện Bình
Dương. Khoảng năm 141 TCN, Hoắc Trọng Nhụ đến kinh đô Trường An và quen biết
với Vệ Thiếu Nhi, con gái của vợ Bình Dương hầu Tào Thọ đang làm nô tì trong
nhà công chúa Bình Dương[2]. Hai người nảy sinh tình cảm với nhau, và Vệ Thiếu
Nhi có mang, sau đó sinh Hoắc Khứ Bệnh năm 140 TCN, còn Hoắc Trọng Nhụ về sau
trở lại huyện Bình Dương và không còn liên lạc với Vệ Thiếu Nhi nữa, về sau có
người con thứ là Hoắc Quang. Một thời gian sau, em gái Vệ Thiếu Nhi là Vệ Tử
Phu được Hán Vũ Đế phong làm hoàng hậu[3], do đó gia đình của Hoắc Khứ Bệnh
cũng được trọng vọng.
Tôi không nhịn được lại liếc hắn một cái, người này từ đầu đến cuối vẫn là
danh nhân.
“Kiếp thứ ba, nói đến lại thấy buồn cười, kiếp trước ta là tướng diệt Hung Nô,
kiếp sau lại thành Khiết Đan tộc Liêu quốc hoàng đế, nàng cũng đầu thai thành
con gái Hàn Yến của viên quan người Hán của ta Hàn Duyên Huy, ta đối với nàng
ấy nhất kiến chung tình, không để ý triều thần phản đối, nạp nàng làm phi,
nhưng là ông trời luôn muốn đùa ta, trước khi nàng vào cung một ngày, có tin
báo cả nhà nàng bị cường đạo sát hại, trên đời làm sao có chuyện tình cờ như
vậy, ta tuy rằng hoài nghi Hoàng Hậu Thuật Luật Bình sai người gây nên, lại
bất hạnh không có chứng cớ, cứ như vậy, ta cùng nàng gặp lại 1 lần nữa lướt
qua nhau.”
“Ngươi đi đầu thai không phải đều không có kí ức kiếp trước sao?” Ta khó hiểu
nhìn hắn.
Hắn lắc lắc đầu, nói: “Chỉ có thời khắc trước khi ta chết, trí nhớ mấy đời
trước mới có thể xuất hiện. Mà mỗi một lần sau khi đầu thai lại sẽ quên hết,
cho nên ta quyết định, không bao giờ đầu thai nữa, luôn luôn ở nơi đó chờ đợi
A Nhan triệu, đem nàng trở về.”
“Chờ đợi? Như vậy nếu cô ấy không mời Bút Tiên thì sao?” Ta không khỏi tò mò
hỏi.
Hắn lộ ra một tia cười chua xót: “Cho nên, ta đã đợi hơn ngàn năm.”
“Cái gì, như vậy nếu cô ấy vẫn không triệu hồi ngươi, ngươi cũng vẫn chờ sao?”
Trong lòng ta giật mình.
“Đúng, vẫn đợi tới khi nàng xuất hiện một ngàn năm, hai ngàn năm, ba ngàn năm,
vẫn chờ.” Hắn ngữ khí kiên định nói. Ta ngạc nhiên đồng thời cũng có chút cảm
động, quay sang nhìn Liễu Nhan, thấy nàng lệ rơi đầy mặt.
“Ức…” Liễu Nhan cúi đầu ai oán kêu một tiếng, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ
nhìn A Bảo Cơ.
A Bảo Cơ nhìn nàng, hai bên dừng lại thật lâu. Lúc này tâm tình Liễu Nhan chắc
là đang rất hỗn loạn.
“Như vậy, ủy thác được thành lập.” Âm thanh lạnh lùng của Tư Âm vang lên, đánh
tan bầu không khí tĩnh lặng.
“Vâng.” Liễu Nhan gật đầu.
“Yên tâm, ta nhất định tìm ra nguyên nhân, hóa giải tam thế tình kiếp của hai
người, nhất định đó.”
Lúc nói ra những lời này, mũi ta đau ê ẩm, trong lòng có chút rầu rĩ, không
biết là vì ba mối tình bi ai, hay bởi vì sự vô vọng chờ đợi của A Bảo Cơ, nếu
có nam nhân chờ ta cả ngàn năm, không cần biết đó là người hay yêu, ta, ta đều
gả cho người đó!
Tư Âm bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía A Bảo Cơ mà giải phù chú, khói trắng
tan đi, A Bảo Cơ biến mất. “Liễu Nhan, A Bảo Cơ tạm thời ở trong này, cô đi
trước đi, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho cô.”
Khóe mắt Liễu Nhan vẫn còn dấu lệ, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra cửa, đi
vài bước rồi ngừng, quay đầu nhìn tôi nói: “Cô nhất định phải giúp tôi.”
Ta gật đầu thật mạnh, nhìn nàng bước ra khỏi cửa phòng, lúc nàng bước đi như
thế, trí nhớ của nàng tại căn phòng này bị xóa đi, chỉ có chờ ta hoàn thành
nhiệm vụ, Tư Âm mới có thể triệu hội nàng trở về, chờ nàng trả giá bằng giọt
nước mắt, sau đó, kí ức về quán trà “Tiền Thế Kim Sinh” vĩnh viễn biến mất.