Lúc con trai thứ tư của Bạch Chỉ Đế Quân tròn một tuổi, Chiết Nhan ở Thập Lý
Đào Hoa cũng tới chơi.
Từ trước tới giờ, Hồ Ly ở Thanh Khâu sinh ra đã là tiên thai, nhưng cũng không
khác lắm so với những loại hồ ly khác, cũng không phải có hình người ngay từ
khi mới sinh. Sau khi tròn một tuổi, hấp thụ được thiên tinh địa khí và sữa
của mẫu thân, bọn họ mới có thể hóa thành hình người, giống hệt như trẻ con
mới sinh.
Đương nhiên trẻ con mới sinh, khuôn mặt sẽ nhăn nhúm xấu xí vô cùng.
Ngay cả con trai thứ tư của Bạch gia ở Thanh Khâu kia sau này đẹp trai tới mức
kinh thiên động địa quỷ thần sợ hãi, lúc đó, cũng chỉ là một tiểu hài tử nhăn
nhúm, một nhóc con cao chừng hai thước mà thôi.
Cửu Vỹ Bạch Hồ là tiên tộc, là một tiên tộc được tiện nghi bậc nhất, trời sinh
đã có dung mạo phi phàm. Cũng bởi vì lớn lên dung mạo rất đẹp, đương nhiên
không thể chịu nổi nếu một ngày nào đó trông mình thật xấu xí, cho dù là,
những ngày xấu xí đó đã là ở trong quá khứ.
Con trai thứ tư của Bạch gia là một trong những nhân tài kiệt xuất đó. Kỳ thật
Cửu Vĩ Bạch Hồ bất kỳ lúc nào cũng có tiên khí đẹp đẽ quanh mình, nếu cái lúc
không giống như tiên, cũng chỉ là lúc mới biến thành hình người. Đương nhiên
lúc đó đám tiểu bạch hồ cũng chẳng biết cái gì là đẹp, cái gì là xấu, cũng sẽ
không quan tâm lắm tới tướng mạo của mình. Sau này lúc đã trưởng thành, nhớ
tới thời điểm mình mới hóa thành hình người, nhớ tới bộ dáng trẻ con nhăn nhúm
xấu xí, cũng đành tự trấn an mình rằng trẻ con cũng không chia ra cái gì đẹp
xấu, cứ thế mà bỏ qua.
Nhưng con trai thứ tư của Bạch gia lại không giống những người thường khác, có
câu, trí giả mệt óc. Trước khi lão tứ có thể từ thân thể hồ ly hóa hành hình
người, đều do con trai thứ ba của Bạch gia ắm đi, lúc còn là hồ ly lão tứ là
một con hồ ly cực kỳ đẹp, lão tam ôm hắn đi khắp nơi, tới đâu cũng chỉ cho
người ta xem : " Nhìn tiểu hồ ly này xinh đẹp chưa, đã thấy tiểu hồ ly nào
xinh đẹp như thế chưa, ha ha ha ha, đây là đệ đệ của ta đó nha, mẫu thân của
ta mới sinh cho ta một tiểu đệ đệ đó nha" Nếu cá biệt gặp phải một tiểu hồ ly
không được đẹp như vậy, lão Tam nhà ta lại lén lút quệt môi, rồi mới lén lút
thì thầm vào tai lão Tứ : " Ừm, sao lại có con hồ ly xấu như thế chứ, ha ha ha
ha"
Cái thời điểm đó, cho dù chưa được một tuổi, con trai thứ tư của Bạch gia sinh
ra đã băng tuyết thông minh, đương nhiên đã có khái niệm về xấu và đẹp
Năm con trai thứ tư của Bạch Gia tròn một tuổi, Bạch Chỉ Đế Quân cũng không
làm ồn ã, chỉ làm một cái tiệc gia đình, Chiết Nhan vốn có quan hệ giao hảo
bao lâu với động hồ ly, đương nhiên cũng tới tham dự.
Lão Tam cẩn thận ôm đệ đệ của mình ra, Chiết Nhan uống một ngụm rượu, nheo mắt
nhìn hồi lâu : " Bạch Chỉ, đứa con trai này của ngươi sao lại xấu thế chứ ?"
Chiết Nhan nói vậy, cũng bởi vì hắn chưa từng kết hôn, cũng chưa có con, nên
không biết rằng trẻ con trong thiên hạ mới sinh đều xấu như vậy. Con trai thứ
tư của Bạch gia trưởng thành nhất định là một mỹ nam tử, chỉ cần xem xét kỹ
càng khuôn mặt nhỏ nhắn kia, bỏ qua những nét nhăn nhúm, kỳ thật cũng có thể
miễn cưỡng tìm ra được vài điểm đáng yêu.
Lão Tứ nhà Bạch gia chưa bao giờ bị người ta dùng chữ "Xấu" để miêu tả, hắn
vừa nghe thấy Chiết Nhan nói về mình như vậy, thân hình nho nhỏ lập tức chấn
động.
Hắn cực kỳ bi phẫn, cực kỳ đáng thương, nước mắt đã ước sũng đôi hốc mắt.
Nhưng hắn cũng biết được rằng tuy mình còn nhỏ, nhưng cũng là một nam tử hán,
lúc hắn còn là một con tiểu hồ ly, các ca ca đã dạy hắn rằng, nam tử có thể đổ
máu chứ không thể đổ lệ, hắn đã nhớ rất ký, vì thế cắn chặt răng nuốt nước mắt
trở lại, nhưng vì hắn chưa mọc răng, không thể cắn được, vì thế cái bộ dáng ẩn
nhẫn quật cường kia trong mắt những người ngoài, giống như đang mím môi mím
miệng, muốn khóc mà không khóc được, như vậy, trông lại càng xấu"
Chiết Nhan vỗ vỗ vào ngực hắn, cười nói : " Có lẽ mở miệng ra sẽ không xấu như
vậy"
Con trai thứ tư của Bạch gia cuối cùng nín không được, khóc òa lên một tiếng.
Cửu Vĩ Hồ Ly vốn được đặt tên vào năm một tuổi, cũng bởi vì ngày hôm nay lão
Tứ của Bạch gia vẫn khóc lóc ầm ĩ không chịu nghe lời ai, nên việc này cũng
đành dừng lại. Cũng bởi vì ở Thanh Khâu vốn có quy củ từ trước, đặt tên cho
trẻ con vốn là một chuyện rất quan trọng, sau khi tìm ra cái tên hay lắm rồi,
trước tiên phải gọi cho đứa bé kia nghe thử đã, nếu thấy nó cười, mới coi là
đồng ý, cho dù chưa chắc rằng đứa bé này sau khi nghe thấy cái tên kia, mới
vừa ý mà mỉm cười. Lúc gọi cái tên của đứa bé kia, thường có một người ngồi
bên cạnh, đến đùa giỡn với đứa bé này, có điều lúc này, lão Tứ nhà Bạch gia
thực sự đau lòng, đương nhiên là không cười nổi.
Nghi thức đặt tên này liền hoãn lại tới sinh nhân lúc 2 tuổi của lão Tứ nhà
Bạch gia.
Một năm trôi qua, lão Tứ nhà Bạch gia lớn lên rất nhiều, trắng hồng mũm mĩm,
ngọc diện lung linh, cực kỳ đáng yêu. Chiết Nhan ở Đào Lâm cũng thực sự nhàn
rỗi, đương nhiên vẫn tiếp tục tới.
Trước hôm sinh nhật một ngày, lão Tứ nhà Bạch gia đặc biệt chạy vào hỏi phụ
thân mình, rằng cái vị thúc thúc năm trước kia có đến hay không, Bạch Chỉ Đế
Quân kinh ngạc hỏi : " Vị thúc thúc nào ?" Lão Tứ của Bạch gia nhăn nhó kéo
chéo áo đáp : " Cái vị thúc thúc đèm đẹp mà nói rằng trông con thật xấu xí đó"
Bạch Chỉ Đế Quân vô cùng vui mừng khi thấy đứa con trai nhỏ của mình lại có
trí nhớ tốt như vậy, gật đầu nói : " Đương nhiên là có đến rồi"
Vì thế, lão Tứ của Bạch gia vui mừng khôn xiết chạy tới bờ hồ nước bên ngoài
động hồ ly, ngồi cúi mặt xuống mặt hồ để tập luyện cách biểu hiện những vẻ mặt
như cực kỳ đáng yêu, cực kỳ mê người, cực kỳ đáng thương, cực kỳ khờ dại,...
suốt nửa ngày trời.
Ngày hôm sau, gió mát ấm áp dễ chịu, trời sáng khí trong, lão Tứ nhà Bạch gia
từ sáng sớm đã chui khỏi ổ chăn, cầm một cái ghế nhỏ ngồi ngay ngắn trước cửa
động hồ ly, nhiệt huyết sôi trào chờ Chiết Nhan.
Hắn cứ ngồi chờ, ngồi chờ, ngồi chờ, chờ, thỉnh thoảng lại chạy tới bên mặt hồ
bên cạnh để chỉnh đốn lại quần áo, khoát nước lên vuốt vuốt đầu tóc, sau đó
lại chạy ra cái ghế tiếp tục ngồi chờ.
Gần tới trưa, rốt cuộc Chiết Nhan cũng cưỡi một đám mây tới trước cửa động Hồ
Ly, nhìn thấy lão Tứ nhà Bạch gia đang ngồi ngay ngắn trên một cái ghế nhỏ
trước cửa động, mắt sáng rực lên, chạy lại ôm chặt lấy nói : " Trời ơi, tiểu
oa nhi xinh đẹp như thế này ở đâu ra thế"
Lão tứ nhà Bạch gia vẫn giữ vẻ mặt xinh đẹp của tiểu oa nhi kia dựa sát vào
ngực Chiết Nhan, hắn cảm thấy hơi choáng váng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình
tĩnh, vị thúc thúc kia đã nói hắn đẹp, rốt cuộc người ấy đã phải thừa nhận hắn
đẹp.
Đang dựa sát vào trong lồng ngực của Chiết Nhan, lão Tứ nhà Bạch ra rụt rè cắn
cắn môi, sau đó nhanh như chớp hôn lên mặt Chiết Nhan một cái.