15


Trong mộng một phen biển cả hóa nương dâu, đến lúc giật mình tỉnh dậy, đã thấy
bóng ngả về tây, cũng chưa tới ba bốn canh giờ.

Lần này mơ xong, giống như sống thêm bảy tám vạn năm, vô duyên vô cớ lại làm
người ta thấy già hơn một chút.

Quả nhiên Dạ Hoa cũng không còn ở trong phòng, ta buồn bã nhìn đỉnh màn một
chút, cố gắng tránh chỗ trọng thương ở ngực ra, cẩn thận lăn từ trên giường
xuống. Mặc dù cái tư thế lăn này cũng không tiêu sái chút nào, nhưng lúc bốn
chân chạm đất cũng không động tới chỗ bị thương, cũng thật đắc dụng, thật yên
ổn.

Trong Viêm Hoa động sương phù lập lờ che ơhur, bóng dáng Mặc Uyên mờ mờ ảo ảo
ẩn hiện trong đám sương mù dày đặc, ta bắt quyết, biến thành hình người, tường
bước từng bước tiến lại chỗ người.

Quả nhiên là ta lo lắng quá dư thừa, Mê Cốc đã an bài tiên thể của Mặc Uyên
cực kỳ cẩn thận, ngay cả mớ tóc dài lúc trước bị rối bù cũng được chải buộc
gọn gàng, với ánh mắt cực kỳ cẩn thận như của ta cũng không thấy có điểm gì
sai sót.

Chỉ cảm thấy hơi lạnh lẽo một chút.

Ta kinh ngạc ngồi cạnh người Người một chút. Kìa một đôi con mắt bảy vạn năm
chưa từng mở ra, kìa sống mũi thẳng tắp, kìa cái nhếch môi, thật đáng buồn
cười là bảy vạn năm trước, kẻ trẻ người non dạ như ta kia có thể đem một bộ
dạng anh tuấn như vậy đánh đồng với tiểu bạch kiểm.

Có điều mặc dù cái dung nhan kia tuấn mỹ khuynh đảo chúng sinh, lại chỉ trong
nháy mắt, đã đông cứng lại vĩnh viễn. Bảy vạn năm qua ta chưa từng nhìn thấy
người mỉm cười, mỗi lúc nhớ lại, chỉ nhớ tới phía sau núi Côn Lôn, người đứng
ở trong rừng hoa đào, sắc đào đỏ ối rợp trời.

Trong động thực sự tĩnh lặng, ngồi lâu cũng hơi lạnh, ta liền giang tay ôm lấy
người vào lòng một lát, lạnh run cả người, lại ra khỏi động hái một bó hoa
dại, biến ra một cái bình, lại đổ nước suối vào đó, cắm một bình hoa đặt bên
cạnh người. Như thế, rốt cuộc trong động cũng có chút không khí sôi động.

Lại ngồi im trong chốc lát, chợt nhớ rằng mấy ngày nữa sẽ đúng vào mùa hoa, có
thể dùng cành liễu mềm xâu lại, làm thành một cái rèm hoa ở trước cửa động,
trong động sẽ có hương thơm tràn ngập, Mặc Uyên nằm cũng thấy thoải mái một
chút. Vì thế dần dần cao hứng trở lại.

Thấy sắc trời dần dần u ám, ta vội quỳ xuống lạy hai lạy, lại đứng dậy cẩn
thận nhìn quanh Viêm Hoa động một phen, rồi vội vàng xuống núi.

Trên trời vừng nguyệt soi vằng vặc, hàng cổ thụ lưng chừng núi hiện ra lờ mờ.
Ta cắm đầu cắm cổ đi được nửa đường, đột nhiên nghĩ ra xuống núi cũng không
phải cái gì đó quá quan trọng, liền từ từ đi chậm lại.

Trước đây lúc ta hôn mê, cũng không biết ai là người băng bó vết thương cho
ta. Nghĩ lại thì cũng chỉ có ba người Dạ Hoa, Mê Cốc, Tất Phương. Dù là kẻ nào
trong ba người bọn họ, chung quy cũng coi ta là một nữ tử, mặc dù ta đã hóa
thành thân hồ ly, nhưng chắc cũng chỉ dám băng bó sơ sơ bên ngoài, cũng không
dám mang vào bồn tắm lau rửa sạch sẽ. Mới rồi lại leo núi một hồi, vừa nãy bận
rộn vội vội vàng vàng tới Viêm Hoa động, hiện giờ rảnh rỗi, gió núi hiu hiu,
thấy trên người cũng hơi nhớp nháp.

Lưng chừng núi Phong Di có một hồ bạc nhỏ, tuy không thể so với cái Uông Thiên
Tuyền của Linh Bảo Thiên Tôn, nhưng cũng hơn hẳn cái bồn tắm tầm thường. Ý
niệm vừa nảy sinh trong đầu, ta liền chầm chậm nhớ lại đường đi tới cái hồ bạc
nhỏ đó, trong lòng đã định, lập tức thay đổi phương hướng, chạy thẳng về phía
hồ bạc kia.

Cởi ngoại bào, dùng tiên khí che chở chỗ bị thương, ta bắt đầu xuống nước.
Nước trong hồ vốn là nước tuyết tan nhiều năm đọng lại, mặc dù là đầu hạ,
nhưng cũng lạnh thấu xương. Răng ta va vào nhau lập cập mấy lần, liền hơi dừng
lại, khoát chút nước lên người trước, đợi thích ứng xong, mới từ từ lặn xuống.

Ngụp xuống đến ngực, váy áo lót dính bết trên người, không sảng khoái lắm,
nước hồ xanh biếc chợt ẩn hiện bóng lụa hồng rực, ánh lên màu váy lót trắng
bạch, xanh xanh hồng hồng, trông thật là đẹp.

Ta nghĩ giờ này cũng chẳng sợ có người nào đó tản bộ ven hồ, do dự không biết
có nên cởi bỏ nốt váy áo lót hay không.

Chưa kịp cân nhắc xong, bên tai đã nghe thấy một tiếng gầm mãnh liệt : " Bạch
Thiển"

Cả họ và tên bị kêu lên khiến ta phát run.

Thanh âm này cũng thật quen thuộc, nhưng bị hắn gọi cả họ và tên như thế này,
cũng là lần đầu tiên

Ta vừa run run vừa kinh hãi một hồi, nguyên bản ta phải cố gắng lắm mới có thể
đứng vững ở giữa hồ, bị chấn động tâm thần một hồi không cẩn thận không khống
chế được lực đạo, thân mình hơi chao đảo một chút, suýt nữa thì giật mình ngã
nhào vào trong nước, tiếp tục chịu tại ương.

Cuối cùng ta cũng không gặp phải cái tai ương đó, may nhờ Dạ Hoa sau khi gầm
lên, đã bay vút qua phân nửa mặt hồ, nhanh chóng ôm chặt lấy ta. Tuy rằng
tiếng gầm làm ta mất tập trung kia cũng là của hắn.

Hắn vốn cao lớn, hai tay giang ra, đã ôm gọn ta vào trong lòng. Ta vốn bị
thương ở ngực, bị hắn ghì chặt như thế, đau điếng người suýt ọe ra máu. Cũng
vì hắn không dùng tiên khí hộ thể, nên quần áo cũng bị ướt sạch, mái tóc đen
dài dính chặt vào bên tai ta.

Chưa bao giờ ta với hắn gần như thế, cả người bị hắn ôm chặt, không thể nhìn
thấy thần sắc trên mặt hắn, chỉ có tiếng trống ngực đập dồn dập sát cạnh, làm
ta có thể nghe thấy rõ ràng.

Ta chỉ cám thấy rằng hành động chưa cởi bỏ váy áo lót này cũng thật sáng suốt,
đang tự bội phục mình, trong lòng thoải mái hẳn, đột nhiên môi đã bị áp lấy.

Ta kinh hãi, không chút lưu ý vừa hơi hé miệng, đã bị đầu lưỡi của hắn chen
vào.

Ta trợn to mắt nhìn hắn, có điều hai người dính sát vào nhau quá, chỉ thấy ánh
mắt hắn đen thẫm như màn đêm. Tuy hai đôi mắt vẫn nhìn nhau trừng trừng, hắn
vẫn không quên dùng "miệng công phu", vừa cắn vừa nhay, cực kỳ mãnh liệt. Môi
ta, lưỡi ta như bị mê đắm, mơ hồ cảm thấy trong miệng có vị máu tươi mằn mặn.

Cổ họng như có vật gì đó chẹn ngang, đáy mắt cũng mơ hồ dâng lên hai làng lệ,
hoang mang thấy tư vị này hình như mình đã từng biết tự bao giờ, trong lòng
không khỏi giật mình hoảng hốt.

Hắn nhẹ nhẹ day day môi ta, mơ hồ nói : " Thiển nhi, nhắm mắt lại"

Tiếng nói mơ hồ này tức thì xông thẳng lên đầu ta, làm ta đột ngột tỉnh lại.
Ta vội đẩy hắn ra.

Mặt nước đương nhiên không giống đất bằng, không phải địa phương của loài tẩu
thú bọn ta, hơn bên ngoài bị thương, bên trong hơi hoảng loạn, ta vừa thoát
khỏi cái ôm của Dạ Hoa liền loạng choạng ngả nghiêng.

Hắn vội ôm lấy ta, lần này cũng hiểu biết hơn một chút mà né qua chỗ bị
thương. Ta chưa kịp nói khách sáo haiba câu, hắn đã gục đầu vào vai ta, giọng
khàn khàn không nghe rõ : " Ta còn tưởng là, nàng muốn nhảy xuống hồ..."

Ta ngây người, không biết nên nói cái gì, thực ra cũng biết hắn đang có cái
suy nghĩ rất nực cười, liền cười to hai tiếng, nói : " Bất quá ta chỉ lại đây
tắm rửa thôi"

Hắn lại ôm chặt lấy ta hơn, môi kề sát mặt ta, hơi thở nặng nề, chậm rãi nói :
" Ta còn cho là nàng ...."

Một câu nói không đầu cũng không đuôi.

Trong lòng ta thoáng cảm thấy có gì đó khác thường, lại thấy cứ yên lặng như
thế cũng không hay lắm, liền kêu hai tiếng Dạ Hoa, hắn vẫn không trả lời. Tuy
ta vẫn thấy xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng, cố gắng chuyển
sang một cái đề tài khác an toàn hơn, nói " Không phải ngươi đang ở thư phòng
duyệt công văn sao, tại sao lại chạy đến đây ?"

Hơi thở của hắn cuối cùng cũng từ từ ổn định trở lại, hắn im lặng trong chốc
lát, rồi mới rầu rĩ đáp : " Mê Cốc mang cơm vào cho nàng, phát hiện nàng không
còn ở đó, liền đến báo với ta, ta mới chạy ra ngoài tìm"

Ta vỗ vỗ vai hắn, nói : " À, đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta trở về thôi"

Hắn vẫn không nói năng gì, chỉ ôm chặt ta trong nước. Cũng chẳng biết hắn đang
nghĩ gì nữa.

Theo kinh nghiệm của những người từng trải, những kẻ rơi vào yêu đương từ
trước đến nay vẫn không bình thường lắm, tốt nhân ta cũng không nên kinh động
hắn, chỉ mặc cho hắn ôm.

Nửa chén trà nhỏ qua, ta lại hắt hơi một cái. Cái hắt xì này như một lời cảnh
tỉnh nhắc nhở Dạ Hoa rằng ta còn đang bị thương, không nên ngâm trong nước
lạnh quá lâu. Hắn vôi vàng ôm lấy ta bay lên bờ, lại dùng pháp thuật sấy khô
hai bộ xiêm y ướt đẫm, lại nhặt lấy ngoài bào mặc vào giúp ta, cùng đi xuống
núi.

Cái hôn với Dạ Hoa ở trong hồ nước kia, chứng minh rằng ta vẫn còn ngây thơ.
Chỉ nhớ lại trong cơ thể có gì đó đột nhiên nổi dậy, quay cuồng kịch liệt, vô
hình vô ảnh, muốn bắt cũng không bắt được, chỉ trong chớp mắt, đã thất tung,
nên cũng không cố nghĩ thêm nữa, chỉ thầm thở dài một hơi.

Dạ Hoa đi trước, ta đi sau, dọc đường chỉ nghe thấy tiếng gió núi thổi ào ào,
tiếng côn trùng rỉ rả.

Bởi vì ta vẫn đang thất thần, nên chưa phát hiện ra Dạ Hoa đã dừng lại từ lúc
nào, không để ý liền đâm thẳng vào người hắn. Hắn bước nhẹ sang trái mấy bước,
làm đầu ta trượt ra bên ngoài.

Ta hơi cau mũi, thuận theo ý hắn, rón rén đi thăm dò phía trước thử xem.

Trên cái đình nhỏ dưới chân núi Phong Di, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười
uể oải của Chiết Nhan.

Hắn cầm chiết phiến trong tay, trời đã sang tháng sáu, nhưng cũng không xòe
quạt, chỉ nhìn với vẻ rất chăm chú, tay khoác lên vai tứ ca. Tứ ca ngồi khoanh
chân ở bên cạnh, mắt nửa khép nửa mớ, miệng nhai nhai một ngọn cỏ. Nhìn thấy
ta, mới lười biếng nhấc mí mắt lên, nói : " Tiểu Ngũ, ngươi vừa uống rượu hả,
sao mặt lại đỏ bừng như vậy ?"

Ta vẫn bình tĩnh như thường, cũng chẳng cần tìm hiểu vì sao huynh ấy nói như
vậy, nhưng Dạ Hoa bên cạnh lại ho nhẹ một tiếng. Đôi tròng mắt đen láy của
Chiết Nhan đảo một vòng, phe phẩy chiết phiến tỏ vẻ rất hiểu biết : " Tối nay
trăng trong gió mát, hoa chen liễu rủ, rất thích hợp để hẹn hò" Ta cười gượng
mấy tiếng, liếc nhìn Dạ Hoa một cái, khóe môi hắn hơi nhếch lên, trên khuôn
mặt ẩn hiện sau mái tóc đen, có đôi con ngươi đang nhấp nháy.

Chiết Nhan và tứ ca chọn giờ này để chạy về Thanh Khâu, tự nhiên cũng không
phải ngồi nói chuyện phiếm về thời tiết với ta. Chắc chắn là chiều nay Tất
Phương đã gửi thư cấp báo, trong thư miêu tả cảnh ta bị người khác đánh cho
nửa sống nửa chết. Chắc bọn họ nghĩ đây là cơ hội ngàn năm một thuở, không
biết lúc ta nửa sống nửa chết trông như thế nào, nên mới hăm hở chạy đến xem.

Ta cắn răng xì một tiếng nói : " Lần trước lúc ta dở sống dở chết, cũng thật
thất lễ, không đợi lão nhân gia mấy người đến nhìn, đã khỏi mất rồi, thật là
xin lỗi, lần này tuy bị thương nặng, nhưng cũng không đến nỗi dở sống dở chết,
thật lại làm lão nhân gia mấy người thất vọng rồi"

Chiết Nhan tỏ vẻ không chấp cười to một trận, rồi đưa chiết phiến đang cầm
trong tay cho ta, cười ha hả nói " Đã làm ngươi nổi giận, không mất chút công
phu sao có thể thấy cơn giận đùng đùng như vậy, thôi, cái quạt này ta mất công
thỉnh đại hoàng tử của Tây Hải họa lên, chỉ tiện nghi cho ngươi"

Ta mừng rỡ cầm lấy, nhưng vẫn giả bộ hừ một tiếng.

Đến lúc về hồ ly động, Chiết Nhan và tứ ca đi tuốt phía trên, ta với Dạ Hoa đi
ở sau.

Dạ Hoa cố gắng hạ thấp âm thanh, tỏ vẻ ngạc nhiên " Không thể tưởng được là
nàng lại có thể tức giận chỉ vì một câu đùa như thế, thượng thần Chiết Nhan
thật có bản lĩnh"

Ta che miêng cười khẽ một tiếng : " Có bản lĩnh hay không cũng không quan hệ,
năm nào chẳng gặp nhau vài lần, nổi giận một chút cũng không sao. Nếu là mấy
thần tiên tiểu bối nói một hai câu đắc tội với ta, đã tới từng này tuổi rồi,
ta cũng không còn muốn so đo với bọn họ nữa."

Dạ Hoa hơi trầm mặc, lại nói : " Ta lại hy vọng nàng có thể so đo nhũng nhiễu
ta một chút"

Ta đang há mồm định ngáp cái nữa, lại khép miệng lại.

Mê Cốc đang đứng chờ ở trước cửa động hồ ly. Đã qua giờ Tuất, vốn là thời điểm
mọi người tắt đèn yên giấc, lại bắt hắn phải chờ đợi, ta cũng hơi xấu hổ.

Chưa lại gần, đã thấy hắn bước lên hai ba bước đón trước, vái ta một vái, sắc
mặt xám lại nói : " Vị Quỷ Quân Ly Kính của quỷ tộc có trình danh thiếp, muốn
xin gặp cô cô, đợi ở cửa cốc đã lâu"

Dạ Hoa hơi dừng chân một chút, nhíu mày nói : " Hắn còn muốn gì nữa"

Chiết Nhan giữ chặt Tứ ca đang muốn chạy đi xem, cười ha ha nói : " Thường nói
tới sớm không gặp Như Lai, hôm nay vận khí không tồi, cuối cùng lại gặp một
trận náo nhiệt"

Ta không dừng chân đi thẳng vào trong động, chỉ tùy tiện phân phó Mê Cốc một
câu "Đuổi hắn ra ngoài cho lão nương"

Mê Cốc run lên, vội nói : " Cô Cô, hắn chỉ đứng chờ ở cửa cốc, chưa vào trong
cốc"

Ta gật đầu tỏ vẻ rõ ràng : " À, vậy thì mặc kệ hắn đi"

Chiết Nhan nhiệt huyết sôi trào đang hừng hực chờ đợi một tràng quyết chiến,
lại bị ta đổ cho một gáo nước lạnh, một đốm lửa cũng không còn, không khỏi
giãy dụa ai oán : " Ân oán tình cừu thế nào cũng phải có một cái kết thúc,
ngươi càng kéo dài như vậy thì chỉ càng tăng thêm phiền não mà thôi, ôn hòa
không bằng bạo lực, chi bằng tốt nay chúng ta cho hắn một cái kết thúc cuối
cùng đi nhé"

Dạ Hoa lạnh lùng liếc lão một cái. Ta chống cằm trầm tư một lát, cuối cùng
thận trọng đáp : "Ta với hắn cũng không cần chấm dứt thêm một lần nữa, cái gì
cần kết thúc đã kết thúc cả rồi". Trong mắt Chiết Nhan vẫn còn le lói một đốm
lửa, tức nổ đom đóm mắt.

Bởi hồ ly động cũng không hay có khách, nên phòng khách cũng chỉ có duy nhất
một gian. Hiện giờ, gian phòng khách đó đang bị Dạ Hoa chiếm giữ, hai gian
phòng của đại ca nhị ca bỏ trống đã lâu cũng hơi hư hại, Chiết Nhan cực kỳ
mừng rỡ liền ở chung phòng với Tứ ca, coi như bù lại tiếc nuối vì không được
xem một màn náo nhiệt

Mặc dù Mê Cốc về phòng nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn giữ tinh thần để đợi Tất
Phương đã ra ngoài chưa về, ta ngồi cùng hắn một lát, ngáp liên tiếp mấy cái
liền, cuối cùng bị Dạ Hoa bắt về đi ngủ.

Mê Cốc cũng thật tốt bụng, sớm đã chuẩn bị nước ấm, trước khi ta đi ngủ có
nước ấm để tắm, ta cũng thật hài lòng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Dạ Hoa đã đến gõ cửa phòng ta, giục ta đi Thiên cung.
Cũng bởi vì chiều hôm trước ta ngủ nhiều quá, mặc dù tối muộn ngày hôm qua
ngáp liên tục, nhưng đến lúc trèo lên trên giường, cũng không ngủ ngon. Nên
vừa nghe thấy tiếng bước chân của Dạ Hoa, liền tỉnh ngay.

Hắn đã sắp xếp mọi thứ rất cẩn thận, ta chỉ loanh quanh trong phòng một vòng,
tùy tiện cầm thêm hai bộ xiêm y, tiện thể cầm theo cây quạt mới có được ngày
hôm qua.

Ta lớn tới chừng này rồi, tứ hải bát hoang cũng dạo qua không ít, nhưng chưa
bao giờ tới Cửu Trọng Thiên, may nhờ có Dạ Hoa mới có được cơ duyên này, có
thể thống khoái du ngoạn chín tầng trời, làm trong lòng ta cũng hơi hơi thấy
phấn khích.

Nhân vì Thanh Khâu quốc cổng vào chỉ có một con đường, không cần biết là đi bộ
hay đằng vân, chỉ có duy nhất một cái cửa khẩu hình bán nguyệt ở chính động.
Hơn nữa sáng sớm ngày nào Dạ Hoa cũng thích tản bộ, ta liền nhân nhượng hắn,
cũng không bắt quyết đằng vân vội, mà cùng đi bộ ra cốc khẩu. Cốc khẩu này
chính là giao giới giữa phàm giới và tiên giới, một nửa tiên khí mịt mờ, một
nửa hồng trần hư ảo, hai thứ quấn quýt lấy nhau từ lâu, quanh năm suốt tháng
mông lung, mây mù dày đặc.

Ở trong sắc mây mù dày đặc, ta vô tình nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, trường
bào màu trắng bạc, dung mạo diễm lệ, trên mặt như hàm chứa trăm sông nghìn
núi, đúng là Ly Kính.

Vừa thấy ta, hắn hơi sửng sốt, chậm rãi nói : " A Âm, ta còn cứ tưởng, vĩnh
viễn nàng sẽ không gặp ta nữa"

Ta cũng ngây người, không tin được là hắn vẫn còn canh ở chỗ này.

Năm đó, mặc dù hắn có thể ăn chực nằm chờ nửa tháng ròng ở dưới chân núi Côn
Lôn để đợi ta, cũng bởi vì lúc đó hắn bất quá chỉ là một vị hoàng tử nhàn tản,
cho dù có ở Đại Tử Minh Cung suốt ngày, cũng chỉ là chơi bời lêu lổng trêu hoa
ghẹo nguyệt mà thôi. Nhưng bây giờ cũng không giống ngày xưa, thân là quân
vương của bộ tộc, ta không ngờ là hắn còn có thể tiêu dao đến như vậy.

Dạ Hoa vẫn bình tĩnh đứng ở bên cạnh, liếc nhìn ta một cái, nói với vẻ lạnh
nhạt : "Thượng thần Chiết Nhan nói cũng không sai, cái gì nên chấm dứt thì
cũng nên chấm dứt sớm cho khỏi sinh rắc rối. Mình nàng muốn chấm dứt cũng
không thể kết thúc hoàn toàn, những chuyện như vậy, nhất định phải từ hai phía
cùng vung dao chặt đứt, mới có thể gọn gàng"

Ta kinh ngạc cười nói : " Cái này cũng là một môn cần học hỏi, ngươi cũng thật
có kinh nghiệm nha."

Hắn hơi ngẩn ra, sắc mặt không hiểu vì sao, lại hơi trắng bệch.

Ngoài cốc khẩu có mấy cái ghế đá, ta cúi người ngồi xuống. Dạ Hoa cũng thật
hiu biết, nói một tiếng : " Ta ra ngoài kia trước chờ nàng nhé" chốc lát đã
không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ly Kính bước thêm hai bước lại gần, miễn cưỡng cười nói : " Thấy nàng thế này,
ta cũng hơi yên tâm một chút" hơi dừng lại, rồi lại nói : " Thương thế trên
người nàng, có còn gì đáng ngại không ?"

Ta hơi phất phất tay áo, thản nhiên nói : " Phiền quỷ quân phải quan tâm, lão
thân xương cốt vốn mạnh khỏe, thương thế nhỏ thế này, cũng không ảnh hưởng gì"

Hắn thở dài nhẹ nhõm, nói : " Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi" Lập tức lấy từ
trong tay áo ra một vật nhỏ, đưa tới trước mặt ta. Liếc qua nhìn thử một cái,
chỉ thấy vật đó lấp lánh ánh xanh màu ngọc bích, đúng là viên ngọc hồn năm đó
ta cầu không được.

Ta hơi phe phẩy cây quạt trong tay, ngẩng đầu nói : " Quỷ quân có ý gì ?"

Hắn cười nói : " A Âm, năm đó ta nghĩ sai, rồi làm gì cũng sai, càng ngày càng
sai, nàng cầm lấy ngọc hồn này đi, đặt vào trong miệng thượng thần Mặc Uyên,
không cần lấy huyết hàng tháng nữa"

Ta thật kinh ngạc, nhất thời trong lòng trải qua đủ ngũ vị trần gian, ngẩng
đầu nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng cười nói : " Hảo ý của quỷ quân, lão thân cũng
xin tâm lĩnh, có điều tiên thể của sư phụ từ năm trăm năm trước đã không cần
lão thân dùng huyết để bảo dưỡng nữa, cái thánh vật của quỷ tộc này, quỷ quân
nên mang về cung lại đi thôi"

Năm trăm năm trước, sau khi phong ấn Kình Thương vào lại Đông Hoàng Chung, ta
cũng kiệt sức ngủ suốt hai trăm năm, hai trăm năm này không thể tiếp máu cho
Mặc Uyên, đến lúc ta tỉnh lại, việc đầu tiên là vội vàng chạy đên xem tiên thể
của Mặc Uyên, chân tay lạnh ngắt không biết người đã thành như thế nào, không
ngờ lại phát hiện ra, mặc dù không có máu huyết của ta nhưng tiên thể của Mặc
Uyên vẫn y như cũ. Chiết Nhan còn nói " Khéo Mặc Uyên sắp tỉnh", ta vừa kinh
ngạc vừa mừng rỡ, có điều sau này nghĩ lại, Chiết Nhan chỉ nói bừa, cho đến
giờ Mặc Uyên vẫn chưa tỉnh lại.

Cánh tay cầm ngọc hồn của Ly Kính cứ giơ ra giữa không trung hồi lâu, cuối
cùng mới yên lặng thu lại, trên mặt hiện rõ vẻ suy sụp, chỉ khàn giọng nói : "
A Âm, rốt cuộc hai chúng ta không quay lại được sao ?"

Mây mù phiêu lãng khắp nơi, tiếng nói của hắn cũng hư thoát trong đám mây mù,
nghe mông lung không rõ.

Thật ra, chỉ cần hồi tưởng sơ sơ một chút, sâu thẳm trong trí nhớ của ta cũng
có thể tìm thấy cái tên Ly Kính thuở niên thiếu, mặc dù có chút mắc míu vì
hành vi của cha hắn, mặt mày thỉnh thoảng lại pha chút bực bội khó chịu, nhưng
cũng rất phong lưu tiêu sái, mặt mũi cũng hồng hào trong sáng, cũng không có
cái dáng vẻ khuê các buồn rầu ngắm trời thu mà tưởng nhớ ngày xuân, sầu khổ
não nề. Thời gian quả là diệu kỳ, có thể thay đổi con người ta đến mức này.

Bộ dáng phiền muộn than thở như thế này, cũng hơi khác với những lúc không hài
lòng của hắn lúc mới gặp. Hiện giờ hồi tưởng lại những chuyện cũ liên quan đến
hắn hồi trước, từng chuyện từng chuyện một, cứ như đã xảy ra từ kiếp nào xa
lắm, trong lòng yên tĩnh an ổn, không còn gợn lên chút sóng nào, càng không
nói đến hai chữ " quay lại"

Ta âm thầm nhìn trời cao mênh mông, không chút ngại ngần nói : " Bất quá trong
lòng quỷ quân cũng chỉ còn chút khúc mắc chưa giải mà thôi. Lão thân dã nói
rồi, với tính tình như vậy của quỷ quân, cả đời chỉ đuổi theo những gì không
có được, một khi có được rồi, tuyệt đối sẽ không quý trọng nữa. Hiện nay quỷ
quân một lòng đeo đuổi lão thân, bất quá bởi vì sau khi lão thân bị quỷ quân
bỏ rơi, lại không ngoan ngoãn đi tìm đường chết, vẫn sống vui vẻ hạnh phúc,
cho nên quỷ quân cảm thấy lão thân chưa bao giờ có quỷ quân trong lòng, cảm
thấy chưa bao giờ bắt được trái tim hồ ly của lão thân, nên mới dây dưa không
dứt như vậy.

Ta hít nhẹ một hơi, xòe chiết phiến, nhè nhẹ vuốt ve hình hoa đào trên mặt
quạt. Vuốt ve một lúc, lại nhẹ nhàng nói tiếp : "Buổi nói chuyện bình thản
giữa hai chúng ta như ngày hôm nay, về sau sẽ không có nữa, có một chuyện,
thôi thì ta cũng nên nói cho rõ ràng rồi thôi. Bảy vạn năm trước, vì ngươi mà
ta mới được nếm trải mùi vị của tình yêu, cũng là lần đầu tiên, không thể sánh
được với những kẻ dày dặn yêu đương, tự nhiên là hơi bị động một chút, tình ý
đối với ngươi cũng sâu đậm miên man. Mẫu thân vốn lo lắng tính tình của ta
không giống ai như vậy, không dễ gì được kẻ khác yêu thương, nếu không căn cứ
vào uy danh của Bạch gia tất sẽ không thể gả đi được. Ngươi không biết thân
thế của ta, thậm chí không biết được nguyên ta vốn là một nữ nhân, lại có thể
thật tình yêu thương ta, lại hết lòng hết dạ vì ta, thậm chí còn đuổi hết đám
cơ thiếp đi, trong lòng ta cũng thực vui mừng, cũng thực cảm kích. Bộ tộc bạch
hồ ly nhà chúng ta tuy là loại thú chạy, cũng không đa tình giống những loại
tẩu thú khác, đã chọn được người phối ngẫu tất sẽ toàn tâm toàn ý. Lúc đó, ta
thậm chí đã xem ngươi là vị phu quân có thể cho ta nương náu cả đời. Nếu không
có cái vụ Huyền Nữ kia, thì lúc ta học thành tài xuất môn, tự nhiên ta sẽ gả
cho ngươi. Ngươi cũng biết, lúc đó hai tộc chúng ta đang có hiềm khích, từ lúc
ở cùng một chỗ với ngươi, cũng chẳng nghĩ tới việc tương lai sẽ làm thế nào có
thể thuyết phục được mẫu thân và phụ thân, đồng ý hôn sự của bọn ta, cũng để
quên cả sự lo lắng ấy, mỗi ngày chỉ nghĩ đến một lý do thật tốt, rồi vui vẻ mơ
ước đến ngày được hợp duyên cầm sắt. Thật là ngu ngốc.

Môi Ly Kính thoáng run run một chút.

Ta tiếp tục vuốt ve nhè nhẹ cái mặt quạt, thản nhiên nói : " Những gì Huyền Nữ
có thể giúp ngươi, Bạch Thiển ta là thần nữ của Thanh Khâu, chẳng lẽ không thể
giúp ngươi sao. Chính là ngươi giữa lúc tình nồng ý đậm với ta, lại giáng cho
ta một đòn cảnh cáo. Sau khi chứng kiến chuyện giữa ngươi và Huyền Nữ kia, nỗi
đau trong lòng ta chất chứa không thể quên được. Chỉ có thể trách ta lúc trước
hồ đồ, hết lòng hết dạ với Huyền Nữ, kết quả lại bị nàng đào góc tường. Bất
quá ta chỉ muốn quạt cho nàng một quạt, ngươi lại che chở như vậy, có biết
trong lòng ta khó chịu đến mức nào không. Rồi câu nói kia của ngươi "trước kia
là ta mê muội", đã chính thức làm ta nản lòng thoái chí. Ngươi chỉ nói ta
buông tay từ bỏ một cách tiêu sái, lại không biết đằng sau sự tiêu sái này có
biết bao nhiêu chua xót khổ sở. Ly Kính, không phải ai cũng có thể để đau khổ
công khai lộ rõ trên mặt, mặc dù không hiển hiện trên mặt, cũng không thể nói
nỗi đau kia ít hơn. Ta vốn mơ mộng rằng sau này tất sẽ trở thành thê tử của
ngươi, cũng không nghĩ tới rốt cuộc lại trở thành một trò cười. Thật may thời
gian có thể làm phôi pha dần cơn ác mộng ngươi ôm Huyền Nữ, ta có thể tiếp tục
ở lại Côn Lôn. Ác mộng lại xuất hiện, là lúc nghe tới việc ngươi dùng bốn đôi
Kỳ Lân rước Huyền Nữ vào Đại Tử Minh Cung, tổ chức lễ tiệc linh đình chín ngày
liền. Nói đến là thấy buồn cười, tuy rằng ngoài miệng nói ta thực tiêu sái,
nhưng việc đã tới nước này, trong lòng ta vẫn không khỏi còn chút suy nghĩ
không nên có đối với ngươi. Sau khi có loạn của quỷ tộc, Huyền Nữ bị Kình
Thương hạ độc thủ trả lại về Côn Lôn, ta lại âm thầm vui mừng, nói đúng ra là
cũng không tốt, không khỏi tìm chút duyên cớ bào chữa cho ngươi, tự mình làm
cho mình tin rằng ngươi cũng không phải thật lòng yêu Huyền Nữ, bằng không sẽ
không để Huyền Nữ phải chịu đau khổ như vậy, trong lòng cũng bắt đầu khuây
khỏa hơn. Đến sau này mới biết, đó thực ra chỉ là kế khổ nhục của các ngươi,
Ly Kính, ngươi không thể biết được tư vị trong lòng ta lúc đó như thế nào đâu.
Sau đó sư phụ lại về cõi tiên, ta mặt dạn mày dày đến Đại Tử Minh Cung mượn
Ngọc hồn, ngươi vĩnh viễn không thể biết ta đã phải mất bao nhiêu dũng khí
đâu, cũng không thể hiểu nổi thái độ kia của ngươi làm ta thất vọng tới cỡ nào
đâu. Ngươi nói ngươi ghen tị với sư phụ ta, nên mới không muốn đưa ngọc hồn
cho ta, Ly Kính, ngươi thương ta sâu đậm như vậy, nhưng cũng chỉ bằng một phần
vạn những gì sư phụ đã cho ta. Lúc ta ở trong Viêm Hoa động không còn chút
máu, không thể chống đỡ nổi thương thế, trong lúc sắp rời bỏ cõi trần, thì
hình ảnh hiện ra trước mắt ta không phải là ngươi, lúc đó ta mới hiểu rõ, tình
cảm này rốt cuộc đã chấm dứt. Lúc đó, ta cũng hiểu rằng ta đã được giải thoát.

Ly Kính nhắm chặt đôi mắt, một lúc sau mới mở ra, sắc mặt đỏ bừng, nức nở : "
A Âm, đừng nói nữa."

Ta miễn cưỡng gập cây quạt lại, buồn bã nói : " Ly Kính, tính ra trong suốt
mười bốn vạn năm qua, ngươi là nam tử duy nhất mà Bạch Thiển ta yêu thương. Có
điều biển cả hóa nương dâu, chúng ta không thể nào quay trở lại được"

Thân mình hắn sững lại, cuối cùng hai dòng lệ trong suốt từ từ chảy ra, một
lúc lâu sau, mới nói với vẻ nghiêm nghị : " Ta đã hiểu ra quá muộn, mà nàng
lại không thể đứng yên lại đợi ta"

Ta gật gật đầu, với quỷ tộc cũng không còn gì vướng bận nữa, lúc gần đi bỏ lại
một câu : "Ngày sau chỉ là kẻ qua đường, không cần gặp lại nữa" rồi cáo từ rời
đi.

Ra khỏi đám mây mù, Dạ Hoa đang đứng ở không xa phía trước, nói : " Những lời
nói rõ ràng là ngọt ngào kia, lại từ miệng nàng nói ra, làm người ta đau lòng
như vậy"

Ta miễn cưỡng mỉm cười cùng hắn.

Tới cửa Nam Thiên, cũng không thấy có kẻ nào thủ vệ, chỉ có mấy con hổ đang
ngủ gà ngủ gật, sắc lông vàng đen bóng mượt, vừa nhìn thấy đã biết là linh vật
tu vi bất phàm.

Ta khua khua cây quạt nói đùa : " Cửa khẩu Thanh Khâu nhà ta, tốt xấu cũng có
Mê Cốc kia trấn giữ. Ba mươi sáu tầng trời trên Thiên giới của ngươi này, lại
chỉ có mấy con hổ thủ vệ hay sao ?"

Dạ Hoa hơi nhíu mày : " Hôm nay Thái Thượng Lão Quân khai đàn giảng đạo, chắc
bọn họ đi tham dự pháp hội của Lão Quân" lại quay lại ta cười nói : " Nghe nói
lúc ở phàm giới giúp Nguyên Trinh độ kiếp, Thiển nhi nàng thường luận đạo cùng
Nguyên Trình, chắc đạo hạnh cũng thật cao thâm, đã bao nhiêu năm nay Lão Quân
vẫn là kẻ giảng đạo không có địch thủ trên khắp vùng trời này, cao cao tại
thượng thực cũng thập phần cô đơn, lần này nàng lên trời, có thể cùng Ngài gây
vài hồi tranh biện"

Ta nuốt nước bọt một cái, cười giả lả : " Nói quá rồi, nói quá rồi"

Ngoài cửa Nam Thiên mây trắng mờ mịt, chỉ có một màu, qua khỏi cửa Nam Thiên,
đập vào mắt lại là một khung cảnh khác hẳn. Vàng lát sân, ngọc thạch làm bậc
thềm, phỉ thúy làm trúc, ráng lành quấn quýt. Nếu so với Thủy Tinh Cung của Tứ
hải lóng lánh, chỉ hơn chứ không kém. Cũng may trước khi đi, để đề phòng, ta
cũng thực anh minh mà đeo bạch lăng lên, bằng không đôi mắt bệnh tật này chắc
sẽ bị hỏng nốt. Ngẫu nhiên nghe thấy tiếng tiên hạc kêu lên một tiếng, giang
cánh bay vụt qua, ta xúc động thở dài một hơi, cầm tay Dạ Hoa nói : "Nhà bọn
ngươi cũng thật nhiều tiền"

Dạ Hoa sắc mặt nửa xanh nửa trắng, rồi mới nói : " Không phải tất thảy cung
thất trên Thiên đình đều như vậy đâu"

Hai bọn ta bắt đầu thong thả dạo bước.

Từ từ nhìn ngắm, phồn hoa rực rỡ trên Cửu Trọng Thiên này cũng hoàn toàn bất
đồng với ruộng nương trù phú của Thanh Khâu, thật cũng vô cùng thú vị.

Hiếm thấy nữa là ngẫu nhiên gặp mấy cung nga nghiêm cẩn lễ phép, dáng vẻ thật
sự không xấu, thấy bộ dạng đeo bạch lăng kỳ quái này của ta, cũng không chút
nào kinh ngạc thất lễ, chỉ kính cẩn quỳ vấn an Dạ Hoa, làm ta cực kỳ vui mừng.

Nghe nói lúc Dạ Hoa ba vạn tuổi đã rời cung lập phủ, Thiên Quân kiến lập cho
một tòa phủ đệ gọi là Tẩy Ngô Cung. Tên này cũng có phần thanh nhã.

Hiện giờ đứng trước Tẩy Ngô Cung, ta cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Quả thật ta chưa từng lên Cửu Trọng Thiên, lại không hiểu sao, chỉ cảm thấy
hình như trước đây Tẩy Ngô Cung cũng không mang dáng vẻ ảm đạm hoang phế như
thế này. Mặc dù không đến mức lấy vàng xây tường, ngọc làm ngói, nhưng cũng
phải rực rỡ một chút, có sức sống hơn một chút.

Ta đang suy nghĩ, đã bị Dạ Hoa kéo đi vòng ra cửa sau.

Hắn đứng trước cửa sau kia còn nhìn chung quanh dò xét một lúc, rồi mới chỉ
vào một chỗ nói : " Nhảy đi"

Ta không hiểu vội hỏi : " Sao vậy"

Hắn hơi nhíu mày, rồi ôm lấy eo lưng ta, nhảy phắt lên chỗ đầu tường vừa chỉ
kia, thả nhẹ mình một cái rơi vào trong sân.

Trong lúc đó, trong lòng ta có chút tư vị không hiểu nổi, Cửu Trọng Thiên này,
không vào nhà từ cửa lớn, mà tất cả mọi người đều leo tường vào sao ?

Dạ Hoa đang rũ rũ tay áo, thấy vẻ mặt của ta, liền xấu hổ cười nói : " Nếu đi
cửa chính sẽ làm kinh động hết thảy mọi người trong cung, đàn đàn lũ lũ ra vấn
an bái kiến, chi bằng nhảy tường mà vào cho tiện.

Trong đầu ta linh quang chợt lóe, lấy cây quạt gõ gõ vào bả vai hắn nói : "
Hôm nay hai bọn ta đi hơi sớm, cũng chưa tới lúc tiểu tiên quan Già Quân kia
mang công văn tới, có phải ngươi quên mất việc nhắc nhở Già Quân hôm nay không
cần mang văn thư tới Thanh Khâu, làm hắn phải mệt nhọc uổng phí một chuyến.
Nếu vào bằng cửa chính, làm kinh động tiểu tiên quan Già Quân kia, tính ra
cũng hơi phiền phức. Ha ha, nói mới nhớ, đêm qua chúng ta về động cũng hơi
muộn, công văn giấy tờ tích lũy mấy ngày liền, ngươi đã duyệt hết chưa"

Người hắn cứng đờ, mặt mày ửng đỏ lên, tay áo hơi phất phất không được tự
nhiên lắm, ho nhẹ một tiếng.

Ta vẫn lo lắng rằng Dạ Hoa hơi chín chắn quá, bất quá mới năm vạn tuổi, tuy
thế nhưng lại có phần nghiêm túc trầm ổn hơn cả vị thần tiên Đông Hoa kia. Hôm
nay lại thấy hắn toát ra vẻ xấu hổ của một vị thiếu niên, ta lắc lắc cây quạt,
cảm thấy thực sung sướng.

Chỗ Dạ Hoa ở chính là Tử Thần điện, nằm sát cạnh Khánh Vân điện.

Bất quá ta chỉ ở lại Cửu Trọng Thiên nghỉ ngơi dăm ba ngày. Lúc tiến vào cũng
lặng lẽ, không dùng danh hào thượng thần, đương nhiên không thể bắt Dạ Hoa
gióng trống khua chiêng để dọn dẹp sẵn một tẩm điện cho ta ở. Chính là ta đang
định khiêm tốn nói với hắn, rằng, mấy ngày này chỉ cần ở tạm tại Khánh Vân
điện cũng được chứ không sao cả, thì đã thấy hắn dẫn ta tới tẩm điện riêng của
ta.

Ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa viện kia có treo một tấm biển, trên có bốn chữ
triện, "Nhất lãm phương hoa"

Trong mắt Dạ Hoa như thoáng ẩn giấu gì dó, nói : " Đây là tẩm điện của nàng"

Ta phe phẩy cây quạt, trầm ngâm trong chốc lát, cảm thấy Thiên cung đầy phô
trương kia khác hẳn với trên mặt đất. Nhớ lần trước ta hạ phàm giới giúp
Nguyên Trinh độ kiếp, cũng bởi ở lại lâu dài, mới miễn cưỡng được cấp một viện
riêng. Lần này chỉ lên trời ở chừng 2,3 ngày, nhưng cũng có thể được sắp xếp
cho riêng một tẩm điện, một người là vương trên trời, một kẻ là vua dưới đất,
cùng là đế vương, mà khí độ lại khác xa nhau.

Ta than thở một phen, tự tay đẩy cửa viện ra.

Kèn kẹt một tiếng, cánh cửa sơn son từ từ mở rộng, một cây đào trong viện, hoa
đào nở rực rỡ. Từ bên ngoài nhìn vào, đập vào mắt chỉ thấy toàn sắc hoa đào
rực rỡ.

Ta giật mình, lúng túng nói : " Hóa ra lúc ngươi lừa ta lên đây để giúp trông
vườn bàn đào"

Dạ Hoa sắc mặt cứng đờ, khóe miệng hơi giật giật : " Vườn bàn đào đâu có cho
nhiều người biết đến, nàng làm gì có cơ hội đến đó. Cây đào này là hai trăm
năm trước chính ta trồng lên, đến bây giờ, mới lần đầu tiên nở hoa"

Trong lòng ta đột nhiên nhói lên một cái, không biết vì lý do gì. Ta thong thả
chầm chậm bước vào trong viện, cây quạt trên tay tiện đường gạt nhẹ mấy cành
đào đang um xùm trước mặt. Mấy cành hoa đào này, nở cũng thập phần thanh nhã.


Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa - Chương #17