13


Năm đó lúc ta học nghệ ở Côn Lôn, quy củ trên núi cũng thật nghiêm ngặt. Buổi
sáng không quá giờ Thìn phải dậy để bắt đầu buổi học, buổi tối giờ tý nhất
định phải tắt đèn đi ngủ.

Về sau ta với đại sư huynh quen thân hơn một chút, những lúc sư phụ rời núi,
có thể ở sau lưng người trốn học, ngủ thêm vài canh giờ, tới tận đầu giờ Tỵ,
cá biệt cũng có hôm ngủ hẳn tới cuối giờ Tỵ. Thói quen này ăn sâu vào bản tính
ta đã bao nhiêu năm, mặc dù hiện tại ta đã ra khỏi sư môn bảy vạn năm, nhưng
vẫn giữ được thói quen đó. Mặc dù vào đông lười hơn một chút, cũng không bao
giờ ngủ quá giờ Tỵ được. Kết quả là, ngay cả sau hôm ta sung sướng đi náo loạn
Đại Tử Minh Cung, quanh mình đầy viết thương, chân tay đau nhức, đầu phát
lạnh, tới đúng giờ cũng tự nhiên tỉnh giấc. Nhìn thấy mình đang nằm đúng trong
phòng mình ở hồ ly động, liền thấy an lòng.

Hôm qua, ta ngất không đúng lúc, nên cũng không tận mắt thấy Dạ Hoa mang Mặc
Uyên, cục bột nhỏ cùng ta thoát ra, nhưng căn cứ vào tu vi của hắn, thì mấy
chuyện này đương nhiên là dễ dàng.

Xưa nay Mê Cốc vốn lanh lợi, chắc là đã mang tiên thể của Mặc Uyên về Viêm Hoa
động. Nhưng không rõ hắn có đặt tiên thể của người đúng theo cái tư thế mà
người vẫn ngủ yên mọi khi hay không. Ta cũng không yên tâm lắm, liền xốc chăn
dậy định đi xem thử một cái.

Vừa cử động một chút, lại động tới vết thương trước ngực, làm ta đau đến mức
cắn răng hít một hơi

Nghe thấy tiếng hít thở của ta, một cái gì đó chợt giật giật mép chăn của ta.
Ta giật mình mở mắt ra nhìn thử, đập thẳng vào ta là hai ánh mắt nóng bỏng.
Chủ nhân của ánh mắt đang gục đầu bên cạnh giường ta, khổ sở phiền muộn rồi
lại vui vẻ nhìn ta.

Ta sửng sốt vô cùng

Ta sửng sốt cũng có lý do của nó.

Giống như những kịch bản ta từng xem ở phàm giới, nếu một thư sinh gặp phải
sơn tặc, bất ngờ có một hiệp sĩ đi ngang qua rút đao tương trợ, đợi đến khi vị
thư sinh sợ bóng sợ gió đã ngất xỉu kia tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên tất nhiên
là một vị ân nhân hiệp sĩ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chẳng có người nào viết kịch
bản lại vô tình để một kẻ chạy cờ lọt vào mắt. Có thể nói bây giờ ta giống như
một vị thư sinh gặp cường đạo, lẽ dĩ nhiên đây là cơ hội tốt nhất để vị hiệp
sĩ can đảm Dạ Hoa xuất hiện, từ đâu lại nảy ra một kẻ vốn không thể là nhân
vật chính. Đấy đương nhiên mới làm ta sửng sốt như vậy.

Vị nhân huynh chạy cờ chăm chú nhìn ta hồi lâu, rồi mới khẽ nói : " Ngươi,
hiện tại ngươi sao rồi ?"

Ta cẩn thận nhúc nhích người một chút, nói : " Ngủ một giấc, tinh thần cũng
tốt lắm rồi, cũng phải được khỏi được tới bảy tám phần"

Quả thật ta là một thượng thần, tiên thân này tuy sớm trải qua đủ loại kiếp
nạn, thương thế nếu bình thường thì cũng nhanh chóng khỏi hơn những thường
nhân bình thường, nhưng cũng không thể quá nhanh như vậy. Ta nói dối như thế,
là bởi vì vị nhân huynh trước mặt đây hơi khó đối phó. Nếu ta tỏ vẻ yếu đuối
trước mặt hắn, thể nào hắn cũng thừa dịp ta đang mang thương thế, âm thầm hạ
độc thủ không nặng cũng nhẹ, có phải ô hô ai tai không.

Ta với vị nhân huynh này cũng có quan hệ sâu xa, phải tính từ lúc Chiết Nhan
tặng tọa kỵ Tất Phương Điểu cho tứ ca. Lúc Chiết Nhan đi săn bắt ở Tây Sơn về
chỉ có Tất Phương kia, chính là vị nhân huynh mũ áo chỉnh tề đan đứng trước
mặt ta.

Tất Phương trở thành tọa kỵ của tứ ca của ta, quan hệ giữa mấy người bọn ta
rất tốt, hắn từng chở ta trên lưng đi tới Thập Lý Đào Lâm ăn đào, uống rượu
vài lần. Sau đó, không hiểu vì lý do gì, nhất quyết không chịu cõng ta nữa.

Cũng phải một nghìn năm sau, cuối cùng ta cũng tìm ra một manh mối.

Đại khái là hắn thích Phượng Cửu, mà mỗi khi đến chơi Phượng Cửu chỉ quấn quýt
ở một chỗ với ta, cho nên hắn mới sinh hiềm khích với ta.

Sự ghen tị của tên này cũng thật vô lý, ta cũng không thèm chấp hắn, nhưng hắn
lại cực kỳ tích cực, giống như mỗi ngày phải cãi nhau với ta một hai câu, nếu
không hôm đó sẽ không sống nổi. Đến lúc hắn bỏ trốn, ta còn trộm vui sướng đến
mấy ngày.

Cửa sổ mở rộng, mặc dù ánh sáng không gắt lắm, nhưng nhãn tình của ta không
tốt lắm, nên cũng bị đau một chút.Tất Phương nhanh chóng chạy lại chỗ ta nói :
"Ta đóng cửa sổ lại nhé"

Ta bị sự dịu dàng hiếm có này của hắn dọa cho một trận suýt nảy dựng, ừ nhẹ
một tiếng bằng giọng mũi.

Hắn đóng cửa sổ xong quay lại, lại vuốt phẳng mấy góc chăn cho ta, ở gần
giường một chút, rồi lại hỏi ta có khát nước hay không. Cho dù là Mê Cốc cũng
không chu đáo cẩn thận như vậy.

Quả thực ta cũng hơi khát, nhưng Tất Phương thế này làm ta cũng thấy nghi ngờ,
đợi hắn đang tỏ vẻ lo lắng đi châm trà, liền giật mình tỉnh ngộ

Ta rầu rĩ cười nói : " Tứ ca ? Huynh là tứ ca có phải không. Nhân lúc pháp lực
của ta suy yếu, không nhận rõ được phép biến hóa, nên mới biến thành dáng vẻ
Tất Phương đến chọc ta. Hắc hắc, vẻ ngoài biến hóa không sai chút nào, nhưng
tính cách lại khong giống, huynh không biết hàng ngày Tất Phương không bao giờ
dùng cái dáng vẻ ôn hòa thế kia đến đối xử với ta đâu.

Cái bóng đang châm trà hơi dừng lại một chút.

Hắn quay đầu lại, trông dáng vẻ hơi kỳ quặc một chút, nói : " Ta không biến
hóa gì cả, đúng là Tất Phương, Thượng Thần và điện hạ đến Tây Hải có việc, một
mình ta ở Đào Lâm cũng không vui, liền trở về nhìn trộm ngươi một chút."

Ta sửng sốt, môi hơi run lên, rồi mới phá ra cười : " Ha ha, nhóm lông vũ bọn
ngươi tính tình cũng hơi lạnh lùng một chút, không giống bọn tẩu thú chúng ta,
ha ha, ta nói như vậy ngươi đừng để bụng, ngươi đừng để bụng"

Trên mặt hắn không nhìn ra được vui buồn, chỉ bưng trà tới giúp ta uống hai
ngụm. Nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên nói : " Nếu ta ở bên cạnh ngươi, có liều
mạng dùng hết cả tu vi cũng không để bọn chúng làm thương tổn tới ngươi mảy
may"

Ta ngượng ngùng nói : " Đều xuất thân từ cái động hồ ly, đó là tự nhiên, đó là
đương nhiên, nếu Tất Phương ngươi đánh nhau với kẻ khác, ta đương nhiên cũng
phải giúp một tay", lại nhớ hắn vừa nói " liều mạng dùng hết cả tu vi" trong
khi ta chỉ nói " trợ giúp một tay" tự nhiên có vẻ không nhiệt tình lắm. Nên ta
mới khụ một tiếng nói : " cho dù là bị đánh thành tro bụi vĩnh viễn không siêu
sinh". Thốt ra xong cảm thấy món nhân tình này còn lớn hơn của hắn, cũng cảm
thấy hơi vui mừng.

Mấy câu đầu lưỡi này bất quá chỉ là đưa chuyện, cực kỳ dễ dàng, ngươi một câu
ta tiếp một câu, mặc dù mấy lời này cũng không có gì là thật tình, nhưng nghe
qua cũng làm cho người ta thấy vui vẻ. Có điều Tất Phương lại chẳng có vẻ gì
là vui sướng, chỉ trừng mắt nhìn ta, tuy là trừng mắt, nhưng lại không giống
như bình thường, có thêm vài phần oán trách.

Ta hắt xì một cái

Hắn chạy vội tới cạnh giường : " Thiển Thiển, ngươi muốn giả ngốc tới bao giờ,
ngươi vốn biết rõ từ trước đến nay, cả Thanh Khâu này ta chỉ nhớ tới ngươi,
lại cố tình chọc giận ta"

Ta choáng váng.

Mẹ ơi, người ta nói vũ cầm là loại trung trinh nhất, không có tình cảm thì
thôi, hễ động tình rồi thì đến chết không rời. Nếu nhớ một người, thì cho đến
già, đến chết, cũng chỉ nhớ đến người đó. Tất Phương đã thương nhớ chất nữ của
ta, theo đúng truyền thống của vũ cầm bọn họ, đáng nhẽ phải nhớ đến nơi đến
chốn, từ lúc nào, từ lúc nào hắn đã chuyển sang người ta vậy ?

Hắn lại nói tiếp : " Bởi vì ngày đó ngươi với thái tử Thiên Tộc đã có hôn ước,
ta không còn cách nào khác đành chôn giấu tình cảm của mình. Nhưng lần này,
ngươi gặp đại nạn như thế này, hắn không thể bảo vệ ngươi một cách chu toàn.
Nghe nói trên thiên cung hắn còn có một vị thứ phi, ta đã ra ngoài nhiều ngày
như vậy, đã tính toán rất kỹ, hắn phong lưu như vậy, cũng không thể toàn tâm
toàn ý đối tốt với ngươi, làm sao ta có thể yên tâm giao ngươi cho hắn, ta
..."

Hắn chưa nói hết lời, cửa lạch cạch một tiếng, mở ra

Dạ Hoa sắc mặt xanh mét đứng ở cửa, trong tay cầm một chén thuốc, vẫn còn nóng
hôi hổi tỏa khói mù mịt. Ta trong lúc mờ mịt vẫn có thể cảm khái một phen,
liều chết báo ân đột nhiên lại biến thành tiết mục phong nguyệt, cái vở kịch
này cũng thật là một vở kịch đặc sắc.

Tất Phương liếc Dạ Hoa một cái đầy dò xét, rồi không nói gì nữa.

Dạ Hoa cầm chén thuốc đặt trên bàn, bởi vì Tất Phương đã đứng sát cạnh giường,
nên hắn đành ngồi trên bàn, lạnh lùng, cũng không nói câu nào.

Không khí trong phòng nhất thời tĩnh lặng.

Nhân thể còn rảnh rang, ta cũng nên nói rõ ràng với Tất Phương. Hắn vừa mới
nói vì ta và Dạ Hoa có hôn ước, nên mới chôn giấu tình cảm thật của hắn.

Hắn chôn giấu tình cảm thật sự của hắn cũng quá giỏi, ngót nghét một vạn năm
mà ta cũng không thể nhìn ra, cũng thật ngưỡng mộ.

Mặc dù ta không có tình cảm gì khác thường với Tất Phương, nhưng hắn nói rằng
hắn luôn nhớ đến ta, bây giờ đột nhiên thổ lộ, làm ta cũng hơi vui mừng một
chút. Cũng tại cái tên Tang Tịch tự nhiên từ hôn, làm Thiên Quân ban chỉ tứ
hôn, khiến một kẻ như ta vốn dĩ đã có một thời tuổi trẻ vui vẻ yêu đương, cuối
cùng lại tẻ nhạt trôi qua, đương nhiên cực kỳ buồn chán so với những thần tiên
cùng niên kỷ. Mặc dù ta chưa bao giờ biểu hiện ra, nhưng kỳ thật trong lòng ta
vẫn để ý tới chuyện này. Bây giờ Tất Phương giãi bày như thế, vừa làm ta có
thể giải tỏa được mối chua xót suốt năm vạn năm, vừa thực cảm động.

Ta cảm thấy mặc dù không thể toại ý Tất Phương, nhưng những lời cự tuyệt cũng
nên nói ra một cách ôn tồn nhẹ nhàng, không thể để hắn thương tâm. Vì vậy ta
liền lúng túng nói : " Này, dù sao ta cũng đã đính hôn với thiên tộc, ta với
ngươi, ha ha, ta với ngươi cũng chỉ là có duyên không phận. Ngươi nói thương
ta, ta cũng thực vui mừng. Có điều chuyện gì đi chăng nữa, thì làm gì cũng
phải có trước có sau mới phải đạo"

Ánh mắt Tất Phương sáng rực lên, nói : " Nếu ngươi có thể ở cùng với ta, ta
nguyện đắc tội với Thiên tộc" dứt lời liếc Dạ Hoa một cái. Ta quay sang nhìn
thử, trong làn khói thuốc lập lờ, sắc mặt Dạ Hoa đã khó chịu đến mức không thể
dùng lời nào để miêu tả.

Dạ Hoa trưng ra bộ mặt khó coi như vậy cũng không phải không có lý. Ta cũng
hiểu được, bản thân là ta vị thê tử chưa qua cửa, lại có thể làm một chuyện
hoang đường là ngồi bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt với nam tử khác trước
mặt hắn, đương nhiên không để lại chút mặt mũi nào cho hắn hắn. Nhưng ta với
Tất Phương thật ra rất quang minh chính đại, lỗi là do hắn tới không đúng lúc,
ta không thể vì hắn tự tiện xông tới mà không giao thiệp với Tất Phương nữa.
Dù sao giao tình giữa ta và Tất Phương cũng không tệ.

Suy nghĩ kỹ một chút, ta mới thoải mái nói với Dạ Hoa : " Hay ngươi ra ngoài
một chút được không ?"

Hắn không thèm để ý đến ta, cúi thấp đầu trước chén thuốc màu đen như mực.

Tất Phương lại ngồi sát lại gần ta hơn một chút, ôn nhu nói : " Ngươi chỉ cần
nói, ngươi có nguyện ý ở cùng một chỗ với ta không ?'

Làm trò trước mặt Dạ Hoa như thế, quả thật hắn cũng khá can đảm.

Ta ngượng ngùng nói : " Ngươi cũng biết là ta rất trọng lễ nghĩa và cấp bật,
nếu Thiên tộc đã định ra hôn sự, đương nhiên ta cũng không thể làm chuyện gì
khiến Thanh Khâu và Cửu Trọng Thiên gặp vấn đề khó xử. Ngươi quan tâm đến ta
như vậy, ta cũng thực sự cảm kích. Nhưng hai người chúng ta thật sự là hữu
duyên vô phận, rốt cuộc có gì đi chăng nữa thì cũng chẳng đi đến đâu, nếu
ngươi thực sự tưởng niệm đến ta như vậy, cũng không phải là sáng suốt, tốt
nhất là nên thôi đi, cuối cùng ta cũng biết được tâm sự này của ngươi, tuyệt
đối sau này ta sẽ không bao giờ quên "

Lúc này ta ăn nói cực kỳ cẩn thận, không chê vào đâu được, giữ được mặt mũi
cho Tất Phương, mà cũng giữ được mặt mũi cho Dạ Hoa.

Tất Phương sắc mặt thẫn thờ nhìn ta trong giây lát, rồi lại thở dài một hơi.
Lại giúp ta dém chăn, sau đó mới xoay người đi ra khỏi phòng. Chỉ có Dạ Hoa
vẫn ngồi bên cạnh bàn, khuôn mặt bị khói thuốc che phủ, nhìn cũng không rõ
lắm.

Ta ngủ một giấc này, đầu óc mới tỉnh táo được chừng một phần mười mà thôi. Đến
lúc nói chuyện rõ ràng với Tất Phương xong, vừa sợ, vừa vui, vừa lo lắng lại
vừa thoải mái, lại làm đầu óc choáng váng hơn một chút. Nhưng ta vẫn nhớ tới
việc phải đi Viêm Hoa Động một chuyến, có điều Dạ Hoa đang ngồi trong phòng
ta, cũng không tiện. Ta cân nhắc xem tìm lý do gì để hắn rời phòng mình, nghĩ
một lúc, cuối cùng thở nhẹ một hơi nói với hắn : "Này, phiền ngươi mang thuốc
qua đây cho ta, đột nhiên ta thấy mệt mỏi quá, uống thuốc xong ta muốn ngủ một
lúc cho tốt, ngươi cứ đi việc của ngươi đi"

Hắn ừ một tiếng, liền bưng thuốc mang tới.

Bao nhiêu vị thuốc, mà khiến thuốc đắng như vậy, chắc cũng là một bài thuốc
hay. Chi có một chén thuốc, mà đắng đến mức từ đầu tới chân ta đều run lẩy
bẩy.

Dạ Hoa cầm cái chén không để ở ghế bên cạnh, nhưng cũng không đi, chỉ quay đầu
nhìn ta, nói "Nàng có biết không, từ trước đến giờ mỗi lúc nàng không muốn ta
xuất hiện trước mặt nàng, đều lấy lý do là mệt mỏi rã rời. Bây giờ có thật là
nàng mệt mỏi hay không ?"

Ta ngẩn ra.

Quả thật đây đúng là một lý do ta hay dùng, có điều lần này vạn bất đắc dĩ
không tìm ra lý do nào khác mới phải lôi đại ra, chứ không phải là từ trước
đến giờ đều thế.

Ta còn đang suy nghĩ những việc từ trước tới giờ, hắn đã ôm chặt lấy eo lưng
của ta. Bởi vì ta bị thương nặng, nên tự nhiên đã biến lại nguyên hình, thân
hình hồ ly không giống với con người, lưng là lưng mà chân là chân, hắn lại có
thể biết đích xác chỗ nào là eo lưng của hồ ly, ta cũng thực sự bội phục.

Giọng hắn hơi khe khẽ lại có phần chậm rãi : "Thiển nhi"

Ta ừ một tiếng.

Hắn lại chỉ ôm chặt lấy ta, không nói năng gì. Hồi lâu sau, cuối cùng mới thốt
ra một câu : "Mới vừa rồi những lời nàng nói, đều là thực lòng sao ?"

Ta suýt hôn mê, những lời vừa rồi, ta đều nói cho Tất Phương nghe, chứ không
liên quan gì đến hắn. Ta có thật tâm hay không, lẽ ra người hỏi phải là Tất
Phương mới đúng chứ.

Trên mặt hắn như nở một nụ cười, nhưng không rõ được trong đó bao hàm những
suy nghĩ gì : "Lần này ta và cục bột nhỏ hai người bọn ta đến Thanh Khâu ở mấy
ngày nay, nàng thường xuyên châm trà cho ta, cùng chơi cờ với ta, đều là bởi
vì giữa hai chúng ta có hôn ước phải không, nếu người có hôn ước với nàng là
một người khác, nàng ..." Hắn lại ôm ta chặt hơn một chút, thở dài một hơi,
nhưng cũng không nói tiếp.

Trong lòng ta vốn dĩ rất minh bạch, thấy những câu hỏi vừa rồi của hắn thật sự
kỳ lạ, chuyện này cũng không quá rõ ràng sao, nếu không phải hai người bọn ta
đã có hôn ước, làm gì có khả năng hắn ở lại nơi đây mà quay lại dây dưa. Chính
xác là vừa tới cửa Thanh Khâu, đã bị Mê Cốc đuổi ra, lấy đâu ra cái chuyện vào
được hồ ly động, rồi lại được dành riêng cho một gian phòng, còn chưa nói đến
việc ta còn thu dọn thư phòng ngày xưa của Tam ca cho hắn sử dụng, ân cần tận
tụy đến như vậy.

Lúc ta và Dạ Hoa quen biết, hắn mang dáng vẻ một tòa núi băng ngay cả lông my
cũng không động đậy, thế mà giờ đây lại biểu hiện trước mặt ta cái dáng vẻ yếu
đuối đến chừng này, thật đúng là không giống bình thường.

Ta cười gượng hai tiếng : " Ta đối với ngươi như vậy cũng không phải chỉ do có
hôn ước kia."

Thân thể hắn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt có tia sáng gì đó lấp
lóe.

Ta bị hắn nhìn cũng không tự nhiên lắm, liền ho mấy tiếng nói : " Trong thời
gian ngươi ở động hồ ly, mỗi ngày phải vất vả phê duyệt công văn, nhưng vẫn
nhớ nấu cơm cho chúng ta. Những việc đó làm ta rất cảm động và tưởng niệm, sau
này cũng không bao giờ quên. Tục ngữ có câu, có qua có lại, ngươi cho ta một
quả đào, ta sẽ đáp lại ngươi một quả mận, nếu không phải một quả mận thì cũng
phải là một quả sơn trà. Nếu đổi người khác cũng có hôn ước với ta, không thể
đối xử với ta giống như ngươi, thì đương nhiên ta cũng không thể nhẫn nại uống
trà chơi cờ với hắn."

Mấy lời này ta nói ra cũng thật hợp lý, đây đúng là đạo lý khiến vợ chồng có
thể ở chung về lâu về dài, có điều ánh mắt Dạ Hoa lại trở nên buồn rầu. Trông
hắn buồn rầu như vậy hồi lâu, ta cũng không hiểu vì sao hắn lại buồn rầu, cũng
không tiện quấy rầy, chỉ mong mọi sự nhanh chóng kết thúc, lúc này ta chỉ nghĩ
tới việc đổi cấm chế vào động khẩu Viêm Hoa Động.

Đột nhiên hắn chỉ thờ dài não nề mà vùi đầu vào vai ta, rầu rĩ nói : " Chưa
bao giờ ta làm đồ ăn cho người khác, ta chỉ nấu cho một mình nàng thôi"

Ta dùng móng vuốt vỗ vỗ lưng hắn, gật đầu nói : "Trù nghệ của ngươi tốt lắm,
nên bớt chút thời giờ mà nấu cho cha mẹ và ông nội của ngươi ăn vài lần, coi
như thể hiện được đạo hiếu"

Hắn không để ý đến những lời ta nói, lại nói tiếp : " Những việc đó ta làm
cũng đều không phải vì hôn ước với nàng. Ta đến Thanh Khâu ở lại cũng không
phải chỉ vì a Ly nhớ nàng."

Ta tỏ vẻ hiểu biết : " À, hóa ra xuống bếp cũng là vì hứng thú của ngươi. Cái
hứng thú này cũng đúng là một hứng thú rất tốt, cũng thật đắc dụng"

Hắn vẫn ôm chặt lấy ta, không để ý những gì ta nói, lại tiếp tục nói tiếp : "
Thiển nhi, ta yêu nàng"

Trời sập xuống cũng không làm người ta kinh ngạc bằng việc này.

Ta nguyên cho rằng nhân duyên của mình giống như một gốc cây vạn tuổi, dù có
trăm triệu năm sau cho đến chết cũng không nở ra hoa, ai ngờ, cái gốc cây vạn
tuổi này, tự nhiên lại nở hoa rồi. Mà không phải hoa thường, còn là một đế
hoa.

Dạ Hoa ngẩng đầu nhìn ta với vẻ dò hỏi : " Nàng, nàng nói sao ?"

Ta vẫn còn trong cơn khiếp sợ chưa thể tỉnh lại được, thật không biết nói sao,
có hay không có cái gì, mới khó khăn hít một hơi nói " Này này, bây giờ không
phải lúc đùa giỡn nhé."

Hắn cười lạnh nhạt nói : " Ta cũng không tìm ra cái thời điểm nào để thích hợp
nói điều này hơn, không tình cảm đương nhiên có thể làm vợ chồng lâu dài,
nhưng ta vẫn mong chờ giữa ta và nàng có thể có tình cảm thật sự đến cuối
đời."

Mỗi câu mỗi chữ của hắn đều làm người ta choáng váng. Mặc dù ta hơi khiếp sợ,
nhưng trong lúc đó vẫn có thể có một chút thanh tĩnh. Mới đầu, ta không bao
giờ có thể đoán ra được là hắn nghĩ như vậy.Bây giờ nhớ lại những việc trước
đây, từng chuyện từng chuyện từ từ lướt qua trong óc ta. Cân nhắc sơ sơ, mới
thấy là cái tâm tư đó của hắn, cho tới bây giờ, cũng đã hé lộ không ít lần.
Khuôn mặt già nua của ta đỏ ửng lên, may mà ta đang hiện nguyên thân, trên mặt
đầy lông hồ ly, nên cũng không lộ ra vẻ xấu hổ.

Trời cao chứng giám, xưa nay trong lòng ta nghĩ đến hắn đều là những suy nghĩ
cực kỳ đứng đắn, mặc dù sau này chúng ta trở thành vợ chồng, thì cũng muốn chỉ
là hai vợ chồng trên danh nghĩa, chỉ có tình cảm tri âm tri kỷ, không bao giờ
tới cái tà niệm gì.

Thái độ đối xử của Dạ Hoa rất được lòng người, nếu như ta có một chút tình cảm
khó lường gì đó với hắn, thì bất quá cũng chỉ là thái độ đứng từ trên cao nhìn
xuống của bậc trưởng bôi, quan tâm bảo vệ bậc tiểu bối, mặc dù ta muốn trải
qua những ngày thanh tĩnh vô vị, nếu bắt hắn cũng phải chịu theo,thật cũng
không để phúc cho con cháu.

Những lời vừa rồi nói cũng thật hữu lý, Dạ Hoa không nói gì, ta cũng can đảm
hơn nhiều, nghiền ngẫm cẩn thận lại một chút, mới đem ý tưởng trong lòng ta
này ra thương lượng với hắn : " Với niên kỷ này của ngươi thực ra cũng nên ân
ân ái ái với mấy người cùng độ tuổi. Tốt nhất thừa dịp bây giờ cái nghiệt tâm
này của ngươi đối với ta còn chưa sâu đậm, hãy sớm từ bỏ. Chờ đến khi nào
ngươi bằng tuổi ta bây giờ, sẽ hiểu được sống ngần ấy năm trên đời, tình yêu
sớm đã coi như gió thoảng, không còn chút gì hứng thú đến. Đó là cảnh giới
trên cao gió lạnh. A, Thiên quân kia, chỉ bằng một đạo thiên chỉ lại ép hai
người bọn ta làm một gia đình, kỳ thật ta vẫn thấy đối xử như thế thật không
phải với ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng quá thương tâm, sau khi chúng ta kết
hôn, ta có thể cưới thêm cho ngươi vài vị thứ phi tuổi trẻ mỹ mạo"

Nói xong những lời này, tảng đá lớn trong lòng cũng như đã được rũ bỏ. Trong
lòng thư thái, thấy mọi sự thật yên bình.

Nghĩ lại trong tứ hải bát hoang này, một vị chính phi cao cả độ lượng như ta,
ngay cả Dạ Hoa cưới ta, tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng nếu căn cứ vào điểm
này, thật nên đốt hương chào đón mới đúng.

Thế nhưng hắn lại không cao hứng chút nào như ta tưởng tương. Thần sắc trắng
bệch, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta, rồi nói : " Đây là những lời tự đáy lòng
nàng sao ?"

Ta nghiêm mặt nói rất khẩn thiết : " Đúng, còn thật hơn cả vàng"

Ta nghĩ là hắn muốn nhắc tới cái chuyện cưới thứ phi này, hắn chỉ muốn ta cam
đoan, không ngờ là ta vừa nói xong những lời này, khuôn mặt hắn vốn đang trắng
bệch, lại càng thêm sa sầm.

Sống đến ngần này tuổi, nhân sinh không khỏi nguội lạnh, những cái chuyện tình
cảm như thế này, chính là cái thứ trăm vạn lần không nên đắm chìm vào. Ta tiếp
tục nghiêm mặt nói một cách khẩn thiết : " Thiên thu vạn tái ta cũng nói như
vậy, ta với ngươi sẽ bảo trì mối quan hệ thông gia thuần khiết. Kỳ thật hai vợ
chồng mà có tình cảm cũng không phải là chuyện tốt. Ví dụ như một ngày nào đó
ngươi muốn nạp thiếp, cũng không được thuận lợi. Đừng nghĩ rằng cứ như bây giờ
đã là tốt lắm, ngươi phải phóng tầm mắt nhìn xa trông trộng một chút. Haizz,
đại để là bây giờ ngươi không cần hiểu những gì ta nói, đợi đến một ngày nào
đó, ngươi vừa mắt một kẻ nào đó, muốn cưới nàng về Tẩy Ngô Cung, lúc đó mới
hiểu được lòng tốt của ta."

Hắn im lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi nói : " Nàng, cố ý nói những lời thế
này, để làm ta thấy khó chịu sao ?"

Trong lòng ta khẽ choang một tiếng, hiện giờ đúng là hắn si mê ta quá đỗi, tuy
thực là ta có lòng tốt, nhưng nói ra những lời như thế này, nếu suy nghĩ cẩn
thận lại một chút, cũng có phần hơi sớm.

Vì thế ta yên lặng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn hắn, không biết phải khuyên
nhủ hắn như thế nào cho tốt. Chỉ cảm thấy những chuyện này, thôi để sau này từ
từ bàn bạc lại.

Hắn ôm chặt ta vào trong lòng, giọng khàn khàn : " Ta chỉ yêu một mình nàng,
không bao giờ yêu bất kỳ kẻ nào nữa", dừng lại một chút, lại thì thào gì đó,
nghe không được rõ lắm.

Haizz, thật là làm người ta đau lòng, cái hài tử đang yêu này đúng là hết hy
vọng cứu chữa rồi.

Dạ Hoa từ từ buông ta đang bị chấn kinh ra, nhưng cũng không vội đi, chỉ khẽ
đặt ta xuống, lại kéo phẳng bốn góc chăn. Mặc dù ta bị trọng thương, nhưng
cũng không suy yếu đến mức đó, ngay cả cái động tác nhẹ nhàng nhất là nằm
xuống thế này cũng không làm nổi. Nhưng nhìn thần sắc buồn bã của hắn, ta cũng
không tiện lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ có yên lặng mặc kệ hắn chăm sóc.

Hắn dém xong mấy góc chăn, lại cầm lấy chén thuốc không đang đặt trên bàn, rót
một chén trà, sau đó tha thả quay lại, ngồi tựa mạn giường, nói : " A ly chỉ
bị hơi kinh hoảng, đã đưa lên Thiên Cũng, cũng không có vấn đề gì nghiêm
trọng, chỉ tu dưỡng mấy ngày là ổn. Ta vốn định mang cả nàng lên Thiên Cung,
Linh Bảo Thiên Tôn ở trên Thượng Thanh Cảnh có một cái suối nước nóng, rất
thích hợp để nàng nghỉ ngơi" lại nhíu nhíu mày đáp " lại bị tên Tất Phương
không biết trời đất gì kia ngăn đón. Bất quá, nàng chỉ cần đồng ý, hắn cũng
không nói năng gì. Nàng trước nằm nghỉ đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ lên
Thiên Cung"

Cái suối nước nóng trên Linh Bảo Thiên Tôn kia ta cũng nghe nói qua, cũng là
một thứ rât tốt, thương thế giống như ta thế này, nếu nghỉ ngơi bình thường
cũng phải mất cả tháng, nếu ngâm suối nước nóng đó, cùng lắm chỉ vài ba ngày
có thể đỡ rồi. Cũng phải nhờ mặt mũi của Dạ Hoa, ta mối có thể có cái tiện
nghi lớn như vậy, nghĩ lại cũng thật vui.

Nói xong những câu này, hắn liền nhắm mắt dưỡng thần. Ta vẫn muốn trốn đi Viêm
Hoa động nhìn trộm Mặc Uyên một chút, cân nhắc hồi lâu, mới từ tốn nói " Hôm
nay ngươi không phải phê công văn sao ?"

Hắn hơi mở mắt, nói " Hôm nay cũng không vội vàng gì, nàng vừa nói như vậy, ta
liền ở lại đây bồi tiếp nàng một chút"

Khóe miệng ta bắt đầu nhăn nhăn.

Chưa bao giờ hắn bày ra cái cớ giống như vậy, cười một cách khiêm tốn nói : "
Sao vậy, lại không mệt nữa à"

Ta buồn bã cắn răng nói : " Không có gì cả."

Dạ Hoa hôm nay thật chẳng giống mọi khi chút nào. Trước đây, từ lúc hắn bắt
đầu ở Thanh Khâu nhà ta, kể cả những khi cực kỳ nhàn nhã, thì phân nửa thời
gian cũng là ở trong thư phòng phê công văn, vội đến mức chân không chạm đất.

Lần này tuy xảy ra chuyện lớn như vậy, vị tiểu tiên Già Quân kia cũng không
thể để cho hắn nhàn nhã mấy ngày, công văn kia nhất định cũng từ trên trời đưa
xuống ào ào.

Công văn ngày hôm qua và hôm nay chất đống như thế, đêm nay Dạ Hoa số khổ kia
nhất định cũng không thể ngủ yên.

Ta nghĩ kỹ lại, hắn dựa vào cạnh giường ta như thế này, cũng không phải muốn
chọc tức ta, chắc cũng chỉ muốn thư giãn một chút. Cái này cũng giống như phạm
nhân ở phàm giới phạm tội phải chặt đầu, trước khi bị chặt đầu sẽ được đối xử
tốt một chút, được một bữa ăn ngon trước khi lên đoạn đầu đài. Cũng như Dạ Hoa
này tính nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị sao cho tinh thần thập phần sảng khoái,
rồi mới chạy đi thư phòng đối phó với công văn hai ngày liền. Hắn nghỉ ngơi
như vậy, lấy một kẻ từng trải như bản thượng thần ta phỏng đoán, cùng lắm chỉ
tầm hai tuần trà.

Vì thế ta cũng giả vờ ngủ để đối phó, trong lòng thầm tính toán, đợi hắn đứng
dậy, sẽ biến thành hình người đi Viêm Hoa Động.

Không nghĩ tới tính toán một hồi lại không thu được kết quả gì. Ban đầu ta còn
tỉnh táo một chút, bất quá chưa tới nửa chén trà, đã mơ hồ chìm vào giấc mộng.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta lại mơ thấy một giấc mộng.

Giấc mộng này mấy vạn năm nay chưa thành, lại công đức viên mãn trong ngày hôm
nay.

Ta mơ thấy Mặc Uyên.


Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa - Chương #15