Người đăng: KennyNguyen
Nói về Âu - Lạc hai tộc Việt thì mọi người đều có chung ý nghĩ là ghép chung
lại thành tộc Âu Lạc, bởi có một quốc gia tên Âu Lạc do An Dương Vương Thục
Phán gây dựng lên vào năm 214 trước CN. Nhưng sự thật phải nhìn nhận một cách
chuẩn xác là Lạc Việt là những bộ tộc sống lui về phía Nam nhiều hơn và họ có
nền văn minh rực rỡ hơn với điển hình là văn minh Đông Sơn.. người Lạc là tập
hợp tinh hóa của nước Cú Ngô ( Phù Sai) và nước Việt ( Câu Tiễn)và nước Sở (
Tây Sở bá Vương Hạng Vũ) cả ba quốc gia này đều là những quốc gia bại trận mà
một bộ phận chạy về phía Nam lánh nạn, một bộ phận lại theo thuyền ra biển
hướng về Nhật bản ngày nay lánh nạn. Sau khi thua trận thì úy tộc là những
thành phần tinh hoa nhất thường bị đồ sát trước tiên và triệt để, cho nên
những thành phần chạy chốn thường là những tinh anh nhất trong các tộc người
này. Mà Cú Ngô, Việt, Sở đều là 100% suất thân tộc Bách Việt, khi đến đất
khách quê người nơi Giao Châu họ lại bỏ qua thù hận mà tạo nên một sự hòa hợp
chủng tộc kì diệu giữa tinh anh 3 nước này và một số bộ tộc nhỏ bản địa tạo
nên một cộng đồng hết sức đặc biệt đó là Lạc Việt. Lạc Việt tộc có được Văn
Minh riêng, chữ viết riêng và cách canh tác lúa nước cũng hết sức riêng mà
phân bố dọc theo nhị Hà phát triển ( Sông Mã, Sông Hồng). Và cái gì đến cũng
sẽ đến tại nơi đây Lạc Việt thành lập một cuốc gia độc lập ( Văn Lang, chữ
Lang đây mang tính quý tộc Việt chứ không trùng nghĩa với Lang sói của Sơn
Việt) với hệ thống Hùng Vương, Lạc Hầu, Lạc tướng phân ra các bộ khác nhau mà
cai trị.
Nhưng sau nhiều năm lập nước thì quốc gia Lạc Việt cũng đến lúc lụi tàn mà để
quốc gia phần lớn là Âu Việt tộc từ phía bắc thông tính. Người Âu đặc điểm là
trồng lúa nương, sinh sống vùng đồi núi, cao nguyên.. sức chiến đấu cực cao có
đặc điểm của dân Sơn Việt. Nhưng rõ rang nền văn hóa của họ thấp hơn văn minh
Lạc Việt tộc một bậc dài. Thế nên dù chiến thắng trong cuộc trinh phạt trên
chiến trường nhưng Âu Việt tộc lại thua trên phương diện cuộc chiến Văn Hóa.
Âu Việt bị Lạc Việt đồng hóa dữ dội đến mức những bộ lạc Âu khi chuyển xuống
miền nam ( miền xuôi)sinh sống thì không còn lại một chút đặc điểm ào của tộc
Âu miền núi nữa rồi… Lúc này đây họ đã tạo lập một cuốc gia chung với đặc điểm
văn hóa khá pha trộn nhưng phần cốt yếu nghiêng lề Lạc Việt tộc. Đây chính là
quốc gia có tên Lạc Việt của An Dương Vương với một diện tích lãnh thổ cực lớn
( chiếm từ Nghệ An ngày nay cho tới Phúc Kiến Quảng tây Quảng Đông và một phần
Vân Nam).
Về sự phân hóa sau này thì Âu - Lạc coi như cùng một tộc vì các nét văn hóa
quả họ tương đồng đến không thể tách ra được. Nhưng đó là hiện tượng của đồng
bằng bắc bộ và đồng bằng Sông Mã. Ở những khu vực ngược về Tây Bắc và Bắc thì
sự phân hóa Âu - Lạc hai tộc vẫn có, tại những nơi như Hợp Phố, Tây Vụ, Long
Uyên, thì người Âu vẫn chiếm đa số và là người nắm quyền chủ đạo. Lạc Việt dân
trở nên yếu thế hơn mà về vị trí thứ 2.. tiếp đó mới đến các tộc khác như Mân,
Điền, Sơn, Dương Việt. Còn về càng xa lên phía bắc gần Động Đình Hồ và song
Dương Tử thì Mân, Điền Sơn Dương lại lần lượt mà chiếm vị thế chủ đạo trong
các cộng đồng Bách Việt tại đó.
Nói như vậy để thấy Long Uyên nơi đây người nắm quyền lãnh đạo là Vua Âu ( tự
xưng) Đinh Công Rộng ( K'rông phiên âm ra tiếng Việt dễ viết). Hắn là một vị
vua khá bảo thủ tại "quốc gia" nhỏ bé của mình. Chính sách nơi đây đặc biệt hà
khắc với các Jan ( dân) đặc biệt là các Tróc Nọi ( gần như là nô lệ). Và sự o
ép của tộc Âu chiếm đa phần dân số và có một lực lượng quân dội đông đảo cho
các tộc còn lại là khá rõ ràng.
Việc đàm phán mua bán giữa Nguyên Quốc và vị "vua" Long Uyên Đinh Công Rộng
diễn ra khá thuận lợi với việc đổi một số tranh bị sắt non và muối để có được
3 thớt voi chiến. Nhưng khi bàn về vấn đề thần phục cũng như ra binh hỗ trợ
Vương của Việt tộc giao Châu thì suýt nữa tên Đinh Công Rộng. Tên này đã có ý
tách hẳn Long Uyên ra khỏi Giao Châu và không muốn nghe theo bất khì sự điều
khiển nào của người Miền Xuôi. Thật ra ai rơi vào vị trí của Đinh Công Rộng
cũng có hành động như vậy. Tổ tiên hắn từ những năm 180 trước CN đến nay là
gần 400 năm đều có một trạng thái bán độc lập với chính quyền phía Nam. Ai rơi
vào hoàn cảnh này cũng nghĩ mình làm vương một cõi và cốc gắng duy trì điều
này, không ai đang ở vị trí như hắn mà lại muốn nghe lệnh người khác cả. Đây
là tâm lý chung của con người mà thôi. Nhưng nói đi cũng nói lại Đinh Công
Rộng thực sự không nghĩ kĩ xem Long Uyên đang đứng ảo vị trí nào trong thế
giới hỗn loạn này. Long Uyên sở dĩ chưa bị sờ đến vì nó nằm vào vị trí hẻo
lánh, đường đi khó khăn và quan trọng nhất là Long Uyên không mang lại lợi ích
thiết thực cốt lõi cho các thế lực chiếm đóng Giao Châu nên nó mới có thể giữ
được vị thê siêu nhiên như thế. Sụ bán độc lập của Long Uyên là vì không ai để
mắt đến nó chứ không phải Long Uyên cường đại. Mà điểm sai lầm chết người của
Đinh Công Rộng là nghĩ mình cường đại nên không chịu cúi đầu thuần phục bất kì
ai. Cái tính cách vua một cõi đã ăn sâu vào tiềm thức của gã rồi.
Giờ đây Đinh Công Rộng đang vui vẻ nghịch ngợm với hơn trăm thanh kiếm sắt mà
hắn thu được từ Nguyên Quốc, kèm thêm và đó là một số lụa là mà vải thổ cẩm
dệt bằng đay không thể mang đến cảm giác mượt mà như vậy. Nhưng hắn không biết
rằng xứ đoàn người Đại Việt đang tiếp xúc với bộ lạc xếp thứ hai tại Long
Uyên này đó là Lạc Việt.
Tù trưởng của bộ lạc Lạc Việt tại Long Uyên tên Xa Công Dăm, gã là một người
có thể hình nhỏ bé nhưng rất rắn chắc. Tuổi tác của tên Xa Công Dặm này chỉ
tầm 35 thôi, đây là tầm tuổi chín nhất của đàn ông, và cũng là thời điểm mà
đột tham vọng của đàn ông là lớn nhất. Thật ra thế lực của người Lạc Việt tại
Long Uyên cũng không quá thấp thế nhưng họ luôn phải chịu thấp hơn Âu Việt một
đầu... Nguyên Quốc có hơn một tuần tại Long Uyên rồi nên hắn thừa sức khai
thác một số thông tin quan hệ giữa các bộ lạc. Nói chung người Việt cổ thời
này vẫn khá đơn thuần, nhất là những người Việt sống tại khu vực miền núi như
Long Uyên. Nếu so độ cáo già thì nhóm người này còn không đáng để xưng đệ tử
đối với lão già Hà Tùng đang thủ hộ căn cứ Thu Khuê. Sự phát triển của nền văn
minh lúa nước đồng bằng là một điều mà người miền núi so không nổi, kèm theo
văn minh và văn hóa phát triển thì đó chính là tư tưởng cũng như suy nghĩ của
người đồng bằng phức tạp và ít đơn thuần như người miền núi.
Giờ đây trong căn nhà sàn cao to nhất của bộ lạc Lạc Việt nằm tại vùng đất mà
Lạc Việt bộ quản lí đang diễn ra cuộc gặp mặt bí mật của Nguyên Quốc và tên Xa
Công Dặm.
- Mọi chuyện ta đã nói rồi ngươi suy nghĩ ra sao?
- Lang Cun của Đại Việt, ngươi thật to gan. Ngươi không sợ ta sẽ bắt ngươi
giao cho Đinh Công Rông sao?
Bên bếp lửa tại trung tâm tòa nhà này chỉ có Nguyên Quốc và Đinh Công Rặm, tất
cả những người khác đã lùi cách tòa nhà này rất xa để canh chừng rồi.
- Thứ nhất là ngươi bắt không được ta. Chỉ trong 2 hơi thở nếu ngươi có ý
định ngu ngốc ấy thì chắc chắn ngươi đã là người chết dưới đao của ta. Thứ hai
đó là ngươi cũng không muốn làm chuyện ấy. Vì nếu ngươi thuần phục ta, Đế của
người Việt thì ngươi sẽ là Vương của Long Uyên.. Là vương của một vùng đấy
...ha ha ha.. Ai mà chả không động tâm phải không? Ngươi chỉ phải thuần phục
ta đổi lại ngươi có quyền lợi to lớn nhất của cả Long Uyên... tốt hơn nhiều là
cúi đầu làm chó cho Đinh Công Rông để có địa bàn chỉ là một góc ngoài cùng của
thung lũng màu mỡ này.
Nguyên Quốc mí mắt không chớp lấy một cái mà đáp lại Xa Công Rặm. Nói đùa a,
võ công của Nguyên Quốc đã không thấp, lại kinh qua lần cuồng sát kinh hoàng
tại Ninh Hải, Nguyên Quốc đã không còn đơn thuần là một gã khảo cổ gia am hiểu
võ công đao pháp nữa rồi. Giờ đây hắn chính thức là một kẻ đồ tể của thời đại
này đấy, đừng thấy nq đang hỉ hả cười nói mà nhầm. Chỉ cần Xa Công Rặm có dị
động thì đảm bảo sẽ chết ngay sau một nút nhạc.
Xem chú thích về vị trí Long Uyên
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=136867373790774&set;=a.104937783650400.1073741827.100024025355502&type;=3&theater;