Người đăng: KennyNguyen
- Đại Hổ, ngươi biết ta đến từ nơi nào đúng không? Trước đây ngươi muốn ta kể
về thế giới đó nhưng ta lảng tránh, giờ còn muốn nghe không ta kể cho ngươi.
Trong đình viện nghỉ mát cạnh hồ nước trong khuôn viên hậu cung Thành Kiến
Nghiệp thì Đại Hổ và Hương Lan đang ngồi đó mà tâm sự. Tất cả tì nữ đã bị đuổi
đi rất xa rồi... Nghe đến việc được nghe về chuyện của “tiên giới” thì Đại Hổ
nhảy dựng lên xung sướng mà vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Dù sao Tôn Lỗ Ban cũng chỉ
mới 18 tuổi mà thôi, mặc dù nàng đã qua một đời chồng nhưng sự thật nàng vẫn
đang rất tò mò và trẻ con. Lúc này đây nàng chưa phải là trưởng công chúa lăng
loàn trong lịch sử đã ghi chép.
- Ngươi kể đi, mau kể đi… tiên giới nhìn ra sao…
- Cái gọi là tiên giới cũng giống như nơi này vậy, mọi người đều sống trên
mặt đất vậy. Có rất nhiều quốc gia khác nhau đan xen cũng có hảo hữu cũng có
kẻ thù kiểu như Ngô, Thục Ngụy vậy…. nhưng cuộc sống của chúng ta vui ve hơn
nhiều, có rất nhiều thứ giải trí như tivi… ca nhạc… phim ảnh… chúng ta đi lại
trên những con đường bằng bằng phẳng bằng một thứ gọi là ô tô.. rất tiện nghi…
mà tốc độ của ô tô thì nhanh gấp nhiều lân ngựa phi nước đại.. ngồi bên trong
lại rất êm ái.. có thể nghe nhạc nữa… mà ngươi biết nhạc là gì không… chờ chút
ta cho ngươi nghe…
Lan móc ra cái Ipod cộng thêm tai nghe mà dí vào tai Đại Hổ… phải nói nhóm3
người này cực kì khổ sở vì phần lớn đồ dùng đều là Nguyên Quốc tải trên lưng
vậy nên khi tách ra nhóm 3 người Vương, Hải, Lan dường như không có bất kì một
dụng cụ hiện đại nào trừ các thiết bị điện tử cá nhân ra… nhưng khốn nạn ở chỗ
máy sạc năng lượng mặt trời cỡ lớn dành cho điện thoại thì Nguyên Quốc lại
cầm… chỉ có một cục pin năng lượng cỡ bé đủ để sạc cho cái Ipod này là được
lan bảo quản mà thôi. Vậy nên trừ ba lô quần áo của Hải, cộng thêm chiếc đèn
pin của Quốc đưa cho họ Vương và thanh dao găm là có thể dùng, còn lại ba
chiếc smart phone coi như ngâm nước vì hết pin đã lâu.
Bị nhét vào tai hai cái nút có dây và nghe những bản nhạc du dương của thời
hiện đại, hai mắt Đại Hổ trợn trừng kinh ngạc, chiếc miệng xinh há ra đủ nhét
cả quả trứng gà vào rồi… Âm nhạc là thứ không giới hạn, không biên giới… không
có khoảng cách, kể cả đó là khoảng cách của thời đại. Vậy mà chỉ một lát sau
Đại Hổ đã bắt đầu nhún ngảy theo điệu nhạc. Đến lúc này thì Hương Lan gỡ chiếc
tai nghe ra trong anh mắt tiếc nuối cầu xin của Đại Hổ…
- Tối nay chắc Phụ Hoàng ngươi lo cho sức khỏe của ta nên không đến, ngươi
qua đây ngủ cùng ta thì nghe thoải mái mà… giờ có muốn nghe tiếp chuyện không?
- Ta qua ngủ cũng được hả… ngươi cho ta ngủ lại cùng?… dĩ nhiên nghe tiếp
chuyện rồi… nhưng đêm nay là mình ta nghe nhạc ngươi không được tranh dành…
- Được không dành cùng ngươi… lại nói tiếp xe ô tô chỉ là bình thường, chúng
ta còn có máy bay bay rất nhanh trở người bay trên không để đi đến những nơi
xa… nhưng tất cả những thứ đó không quan trọng… quan trọng nhất là tại nơi đó
nữ nhân làm chủ mà nam nhân chỉ là nô lệ cùng người hầu mà thôi… Hầu hết các
quốc gia mạnh mẽ đều là nữ giới làm Vua…. nam nhân chỉ là kẻ phục tùng mà
thôi… ví dụ như ở một quốc gia cường đại nọ có một vị nữ Hoàng tên là Võ Tắc
Thiên…. lại có một vị Nữ Hoàng là Elizabeth … còn lại tất cả các quốc gia đến
8-9 phần đều là nữ nhân làm hoàng đế hoặc vương giả…
Không cần phải miêu tả khuôn mặt kinh hồn táng đảm của Tôn Lỗ Ban lúc này, bởi
những điều nàng nghe được từ Hương Lan qua là hãi hồn khiếp vía. Nàng không
thể tưởng tượng được nơi đó hóa ra nữ nhân mới là chính mà nam nhân như si cẩu
mà thôi… Chuyện này đúng là kinh hãi thế tục rồi… bởi lẽ Đại Hổ không biết
rằng những câu chuyện nay là do Hương Lan trắng trợn bịa đặt mà nhét vào đầu
Đại hổ cái tư tưởng " Đại Nữ Nhân" . Đùa gì chứ đúng là Võ Tắc Thiên là có
thật Nữ Hoàng Elizabeth cũng là có thật nhưng thử hỏi trên thế giới có bao
nhiêu người phụ nữ nhử vậy, trong lịch sử có bao nhiêu người phụ nữ cường được
như vậy. Chỉ có thể là đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Nhưng Hương Lan lại mô
tả thành những nữ cường nhân ấy nhiều như lá màu thu vậy.
Nhìn ánh mắt có mê ly có háo hức mong chờ lại có chút thèm thuồng khát vọng
của Đại Hổ thì Hương Lan biết mình thành công rồi. Hương Lan dừng lại, cơm
phải ăn từng miếng… muốn tiêm nhiễm vào đầu Đại Hổ tham vọng tranh bá vương
quyền thì cần một thời gian dài mưa dầm thấm đất không thể nóng vội trong vài
ngày. Nhưng có một chuyện mà Hương Lan có thể lợi dụng ngay lập tức Tôn Lỗ Ban
đó là một chữ "dâm" của cô công chúa này. Dâm nó thuộc vào tính cách có thể
nói là bẩm sinh… cũng có thể nói là nhiễm phải vì điều kiện sinh hoạt… Nhưng
nói gì thì nói để phụ nữ mang tính dâm loàn thì phải có chút gen trong đó mới
được vậy nên Hương Lan quyết định khai thác điểm này của Tôn Lỗ Ban…..
- Ta nghe nói ngươi muốn kết hôn cùng Vương Thái Tể nhưng hắn không đồng ý mà
viện cớ là tiên nhân đang trong thời gian tu luyện nên không thể phá thân?
Thật ra hắn nói dối ngươi thôi vì quả thật "chuyện đó" của hắn không có được
như ý… ha ha
Hương Lan bắn ra một thông tin nặng kí cho Đại Hổ, nhưng đây là thôn tin bịa
đặt hoàn toàn. Họ Vương khinh không thèm cưới Tôn Lỗ Ban vì cô này đã qua một
đời chồng. Để đền ơn phò tá của Chu Du, Tôn Quyền cho con trai trưởng Tôn Đăng
cưới Chu tiểu thư, hứa gả ái nữ Tôn Lỗ Ban cho con trai đầu của Chu Du là Chu
Tuần. Tuổi tác hai người chênh nhau quá lớn, phải đợi đến khi Tôn Lỗ Ban qua
tuổi 15 mới chính thức cưới nhưng chỉ 3 năm sau thì Chu Tuần bị bệnh chết, Tôn
Lỗ Ban góa chồng. Lúc này đây nếu theo lịch sử thì Tôn Quyền xưng đế, trọng
thần Vệ tướng quân kiêm Tả hộ quân Từ Châu mục là Toàn Tôn bị chết vợ. Gia tộc
họ Toàn có thế lực lớn ở Tiền Đường và để lôi kéo, tạo quan hệ, Tôn Quyền gả
Tôn Lỗ Ban cho Toàn Tôn – do đó bà còn được gọi là “Toàn công chúa”. Nhưng vì
có nhân vật xuyên không nên làm lịch sử thay đổi lộn tùng phèo… Vậy mà Tôn Lỗ
Ban cũng muốn gả cho họ Vương… mà chính Tôn Quyền cũng muốn họ Vương môn nhân
đệ tử tiên giới này thành côn rể hắn. Nhưng họ Vương rất không tức thời mà tìm
lý do từ chối. Thực sự ra họ Vương vẫn chưa hòa nhập được với thế giới này,
hắn vẫn chưa thực sự biến chất mà vẫn coi mình là công tử ca con nhà đại gia
Thượng Hải. Chính vì nguyên nhân đó hắn khinh thường đi "giày cũ" của kẻ
khác.. ( ý nói cưới người con gái không trinh trắng). Chính điểm này bị Hương
Lan bắt được mà khai thác triệt để.
- Hóa ra… hóa ra là vậy a… tội nghiệp… ôi chao nhìn đẹp mã vậy mà…
Gương mặt Tôn Lỗ Ban tỏ ra tiếc nuối vô hạn, cái mỏ thì chu ra chẹp chẹp… chỉ
cần nhìn vậy thôi thì Hương Lan cũng biết đây là kiểu con gái gì rồi. Lan lập
tức ghé vào tai Đại Hổ thì thầm… Không biết Lan nói gì chỉ thấy hai mắt Đại Hổ
sang long lanh… gương mặt thì đỏ bừng hưng phấn như bắt được của quý vậy…