Công Thành


Người đăng: KennyNguyen

Trời lại đổ một cơn mưa nhỏ, nhưng đây là cơn mưa xuân đặc chưng của vùng miền
bắc Giao Châu.Trên con đường là lội từ phía Nam dẫn cề Ninh Hải thành là một
đoàng người đang gồng gánh nặng bề mà gian nan lê bước. Đây chính là những nô
lệ người Âu việt sống chung quanh khu vực Ninh Hải bị thu gom lại đây mà vận
chuyển lương từ một nơi bí mật trong rừng thưa cách thành Ninh Hải 5 km về
phía Nam. Trước khi chuẩn bị kế hoạch này thì Lục Kiên đã cho di rời hết lương
thực trong thành ra khu rừng đó, cũng phải thôi, kế hoạch là dụ địch ( quân
Đại Việt ) vào tròng, nhưng nếu lấy chính lương thực của mình mà dụ thì quá
nguy hiểm, chẳng may quân Đại Việt đốt được nhóm lương thực ấy thì kể cả
quân Đông Ngô có bắt và giết toàn bộ quân Đại Việt thì cũng chẳng bù lại
được thiệt hại. Nhưng lúc này đây quân Đại Việt đã rút chạy về Hợp Phố ( Lục
Kiên nghĩ vậy) thì tất nhiên phải chuyển lương thực về kho rồi. Trời mưa rỉ rả
như vậy nếu còn để lương thực ngoài trời sẽ cực kì không thích hợp, chẳng may
chỗ lương này ẩm mốc thì mấy ngàn quân tại tiền tuyến Khúc Dương sẽ lao đao.
Vận chuyển lương từ Hợp Phố phải cần thời gian đấy.

Một đám trẻ con người Việt cổ tay đàm tay đúm chạy ùa ra chỗ những nô lệ đang
gồng gánh lương thực này để xin ăn… khung cảnh này quả thật quá quen đối với
lũ lính Mân Việt canh giữ thành trì này rồi. Dù sao cũng chả mất gì của họ nên
những binh sĩ này mặc kệ. Không làm chậm trễ chuyến đi này là được rồi. Như đã
chuẩn bị sẵn sang vậy, các nô lệ Âu Việt rút ra trong ngực áo trẽn ngắn tay
những túi gạo nhỏ ma mà họ tiết kiểm được để cho đám trẻ con này. Dù cho số
lượng chả được bao nhiêu thế nhưng giúp đỡ được chút nào đồng bào ngoài kia
lúc nà thì hay lúc ấy…

Lúc này đây bỗng nhiên mấy đứa trẻ ngã nhào túi bụi trên đường vì trời mưa quá
trơn. Bất chấp đòn gioi một số nô lệ Âu Việt buông xuống gánh lương thực mà
tiến lên đỡ mấy đứa trẻ này lên rồi nhét gạo vào thay chúng… Thế nhưng các nô
lệ này chợt giật bắn mình vì lòng bàn tay họ trợt lạnh lẽo… rõ rang trong tay
họ được nhét vào một loại dụng cụ bằng kim loại… mà nhìn liếc qua đó chính là
những thanh kim loại hình con dao có bao đựng hẳn hoi.. Một tiếng thì thầm vào
tai những nô lệ này.

- Tối này Lang Cun tấn công thành tri giải cứu mọi người.

Dù cực kì bất ngờ nhưng các nô lệ này cực nhanh nhẹn mà dùng lưng che dấu rồi
nhét các vật kim loại vào lồng ngực. Sau đó là vội vàng cúi người gồng lên
những gánh lương thực mà đi tiếp. Lũ binh lính canh gác cũng thấy bình thường
mà thôi, chỉ như bao lần xin ăn cảu lũ trẻ này. Nói thật ra nó cũng không hề
làm chậm hành trình đi bao lâu. Mất tên lính Mân Việt cũng dùng roi vụt cho co
lệ mà thôi, nên nhớ vụt roi cũng mệt và tốn công sức đây. Vì một chuyện đẩu
đâu mà phí hơi thì bọn họ không hề muốn chút nào.

Nhưng những tên lính Mân này không hề nhìn thấy được những gương mặt đang cúi
gằm kia cảu hơn mười Âu Việt nô lệ. Một gương mặt khích động không nguôi, một
ánh mắt ngập tràn lửa giận, căm thù và khát máu. Ánh mắt nói lên họ đang muốn
ăn tươi nuốt sống địch nhân, muốn xẻ gan uống máu quân thù. Người Âu - Lạc
hiền lành yêu hòa bình, nhưng họ cũng không kém huyết tính khi cuộc sống của
họ bị trà đạp, bị xâm phạm, người thân của họ bị hà hiếp, bị giết hại… Giờ đây
cơ hội trả thù đã đến rồi, những nô lệ Âu Việt này không biết Lang Cun kia
thuộc bộ tộc nào, nhưng chỉ cần cứu họ thì chính là anh em, là huynh đệ, là
đồng bào rồi.

Đây là chuyến vận lương cuối cùng rồi. 300 nô lệ lại bị nhốt vào những cái cũi
cực lớn được đan lại từ tre luồng là chính. Mỗi chiếc cũi này thường chứa 10/
15 người chen chúc với nhau. Đừng tưởng cũi làm bằng tre là không bền chắc,
thứ này được các nô lệ Âu Việt theo lệnh của quân Đông Ngô làm ra để… nhốt
chính họ. Những chiếc cũi tre này được đan bện cực chắc chắn, ngoài ra nơi này
luôn có 20 tên lính canh chừng. Chỉ cần có biến thì ngay lập tức doanh trại
lính Đông Ngô gần đó sẽ được báo động. Đối mặt với 200 binh lính trang bị đầy
đủ thì 300 nô lệ Âu Việt tay không tấc sắt không thể có một chút cơ hội phản
kháng nào. Nhưng ngày hôm nay đã thay đổi rồi vì họ có viện trợ từ bên ngoài…
Vị Lang Cun kia chỉ dặn dò một điều chúng ta sẽ đánh tan hết bọn chúng nhưng
các người phải phong tỏa mọi hướng đi không thể để một tên Mân nào chạy thoát.
Thông tin này được lan rộng nhanh chóng trong nội bộ các nô lệ Âu Việt, trời
đêm đã tối khuya nhưng không một ai ngủ cả, từng ánh mắt bên trong các cũi tre
vẫn lập lòe trong đêm. Mười thanh dao găm bằng sắt bén nhọn đã chuẩn bị sẵn
sàng, họ đang nhẹ nhành cứa đứt các mối buộc bằng sợi trẻ luộc. Quả thật con
dao găm bằng thép tuy nhỏ bé nhưng rất sắc bén, chả mấy chốc các mối buộc cần
thiết đều bị cắt đứt cả. Những người làm nhiệm vụ che chắn tầm nhìn của bọn
lính canh gác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai giờ sáng, trong màn mưa bụi lất phất từng bong đen nhấp nhô trong đêm tối
lặng yên mà tiếp cận khu thành ấp thấp bé Ninh Hải này… Phải nói rằng với 200
người vừa phân ra phòng thủ cửa 4 thành, vừa phải trông coi nô lệ lại vừa phải
thận hưởng lạc thú với các nữ nô lệ thì số binh sĩ thực sự canh gác mỗi cổng
thành là cực kì ít ỏi. Số lính đi tuần canh trên các đoạn tường thành rất thưa
thớt và dường như là không có. Không ai muốn đi tuần dưới trời mưa lạnh lất
phất như vậy cả. Phải nói là những tên lính canh này đang lơ mơ gật gù mà nghĩ
về cảnh ấm áp trong những ngôi ngà gỗ kia. Chúng đang mường tượng về những
cảnh vui vẻ với nữ tù binh người Âu Việt khi đến phiên không phải trực gác.
Đơn giản tính cảnh giác của lũ lính Mân thấp đến cực điểm, lý do thì đơn giản
là kẻ địch của họ ( Đại Việt ) đang bị đại quân Sơn Việt truy sát bán sống
bán chết bên kia song địa phận Hợp phố. Trong suy nghĩ của chúng thì Ninh Hải
cực kì an toàn chỉ cần ăn chơi hưởng lạc mà thôi.

Lần này Nguyên Quốc quyết không thể để lọt lưới bất kì một đối tượng nào vì
hắn đang muốn thực hiện một kế hoạch đài hơi hơn nhiều. Có được chỗ lương thực
này cùng với 300 nô lệ Âu Việt thì hắn sẵn sang trụ lại lâu hơn tại hậu phương
địch nhân mà tiến hánh quấy phá. Vì vậy hắn phân ra ba của thành mỗi nơi 50
người mai phục bên ngoài còn cánh quân mạnh nhất hơn 160 người sẽ tấn công từ
của Tây mà thẳng vào. Cộng thêm có đám nô lệ Âu Việt hỗ trợ thì đảm bảo quân
Mân sẽ không có nơi ẩn núp.

Tấn công cầu tiên vẫn là nhóm đặc công được huấn luyện một cách đặc biệt trong
2 tháng qua bởi chính tay Nguyên Quốc . Tuy Nguyên Quốc không phải là quân
nhân ở thế giới hiện đại nhưng ít nhiều hắn cũng nắm được một vài yếu điểm
huấn luyện các đặc công, nhất là trong leo trèo và sửa dụng vũ khí ngắn. Nên
nhớ cha của Nguyên Quốc cũng là một bộ đội đặc công của Giải Phóng quân, cách
sử dụng dao găm quân đội cũng là ông truyền cho Nguyên Quốc chính vì thế những
thế đánh của bộ đội Đặc công thì Nguyên Quốc không lạ gì. Chính vì thế hắn mới
tự tay huấn luyện nhóm binh sĩ đặc biệt này.

50 đặc công binh sĩ cực kì nhanh nhẹn mà bắc "thang người"từ góc khuất của
tường thành mà bật lên trên. Lần này cũng có hơi khó khăn vì tường đất qua mấy
ngay mưa rất trơn và bở. Phải nói rằng nếu không có các móc sắt nơi tay thì họ
cũng sẽ vất vả khi leo lên vậy. Không tốn nhiều thời gian các binh sĩ đã leo
lên tường thành lại giúp những đồng đội bên dưới của họ.

Những binh sĩ đặc nhiệm này bất chấp bẩn thỉu cũng như thời tiết ướt lạnh mà
bó sát trên trường thành tiếp cận lâu các nơi các lính canh Mân đang gật dù
ngủ mà tiến hành hạ sát. Nhưng lần này không phải bẫy dập mà Lục Kiên đưa ra
nên họ chỉ hạ sát được hơn chục lính Mân thì bị phát giác. Trong lâu các đầu
thành khá chật hẹp nên chỉ chứa được tầm 20 người mà thôi. Lập tức có 10 binh
sĩ đặc nhiệm thân thủ tốt nhất tay phải cầm kiếm Gladius, tay trái tháo thuẫn
nhỏ trên lưng mà xông vào cận chiến.


Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến - Chương #79