Người đăng: KennyNguyen
Hai ngày sau chính là ngày mà Lữ đoàn Chinh Bắc lên đường hướng về phương Bắc,
đứng trên đầu thành Nhan Hồi hướng về phía quân đoàn đang khuất xa mà cảm
khái. Hắn không thể ngờ nổi người nói ra những câu nói đại nghịch bất đạo,
chống đối giai cấp vương quyền lại chính là Hoàng đế Đại Việt, điều này rất
là mâu thuẫn. Giờ đây Nhan Hồi tiếp nhận chức huyện quan Thành Chân Ngung
nhưng là chức huyện quan cảu Đại Việt chứ không phải của Đông Ngô hán tộc.
Đêm qua sau khi Triệu Quốc Đạt cùng tên này bàn bạc mội hồi thì họ nhan quyết
định làm hậu phương cho quân Chinh bắc, nhận chức Chủ bạ lo liệu hậu cần cho
quân … huyện quan Chân Ngung chỉ là tạm chức trong lúc chờ đợi người Đại
Việt đến tiếp quản mà thôi. Trên tay Nhan Hồi lúc này là hai quyển sách, một
là Nhân Đạo Đại Việt Luận, hai là Luật dân chính Đại Việt … đây là hai
quyển sách rất hiếm hoi được làm từ các tờ giấy da dê mỏng dính, độ quý trọng
của nó phải ngang bằng cả đấu vàng lúc này… đây chính là luật điển là kim chỉ
nam của người Đại Việt . Nhan Hồi đọc không có hiểu tiếng Việt nhưng Triệu
Quốc Đạt cười nhạt mà nói " cách đọc tiếng việt thì phiền đại gia ngươi đi
thỉnh giáo mấy tên thương binh đang nằm lại Chân Ngung… ta xuất chinh nên
không có thời giờ rồi"… Nhan hồi nghe mà ngớ cả người, hắn không ngờ đến một
ngày nào đó lại có thể để một tên lính đầu to dạy chữ cho mình… Đại Việt quả
là rất thần kì đi…
- Rất mong đợi a… Đại Việt … quốc gia của người Việt…
Nhan Hồi lẩm bẩm mà nhìn về phương Nam, ánh mắt lóe sáng như cảm nhận được gì
đó…
Quay lại Hợp Phố lúc này đang sảy ra một chuyện lớn, Lý Nguyên Quốc Hoàng Đế
đột lâm trọng bệnh… Chuyện này rất bất lợi trước một trận chiến mang tính
quyết định sắp sảy ra, Nguyên Quốc thì thào trên giường bệnh cấm tất cả thong
tin lộ ra ngoài, chỉ có một vài người cao cấp trong tầng lớp lãnh đạo biết mà
thôi…
Giờ đây trong thư phòng Hoàng đế Đại Việt tạo Hợp Phố là một mảng im ắng
nặng nề. Những nhân vật như Lý Đại Hổ, Hà Thương, Lý Tam, Lý Tứ, Lý Ngũ đang
tập trung quanh chiếc cáng của Nguyên Quốc. Hoàng đế không thể ngồi dậy tiếp
kiến các đại thần của mình…
- Ta chưa có chết… các ngươi làm gì mà vẻ mặt như đưa đám… đứng tất cả dậy…
Lý Đại Hổ hai hàng nước mắt chảy dài, hắn không đứng dậy mà lật đật bò đến bên
Nguyên Quốc,ôm lấy bàn tay lạnh ngắt cảu Nguyên Quốc mà áp lên má mình:
- Chủ nhân… người có chuyện gì hãy để kẻ hầu này… thuộc hạ này đi làm… hu hu…
người chạy tới chạy lui chinh chiến làm gì để nến nỗi đổ bệnh như vậy…. là
Tiểu cẩu bất hiếu … mồm ta nói sẽ lo lắng mọi việc phía bắc để chủ nhân yên
tâm an ổn ở Bắc Đái… cưới 10 quý nhân, à không 100 quý nhân, sinh cả ngàn tiểu
chủ nhân cho Tiểu Cẩu hầu hạ…. hu hu người vất vả để làm gì cơ chứ..
Nguyên Quốc nhìn tên người hầu thân cận nhất của mình mà xúc động đến cay mũi…
nhưng hắn cố nén xúc động lại mà uy nghiêm giơ tay soa đầu tên này…
- Ta gọi các ngươi lại đây vì có hai chuyện… thứ nhất ngày quyết chiến ta có
liệt giường bệnh cũng phải đóng giá gỗ cột ta lên chiến ngai của Tượng binh
xuất chiến, ta phải có mặt thì sĩ khí quân ta mới lên được.. không nai trang
điểm một chút cho hồng hào… ha ha… khu khụ… thứ hai, Triệu Quốc Đạt sẽ thay ta
lãnh đạo Đại Việt tiến lên… kẻ nào không nghe trảm thủ… Đại Việt chỉ có
thể đồng lòng mới có được tương lai… Chiếu chỉ ta đã ghi sẵn rồi… Triệu Quốc
Đạt sẽ là thái tử Đại Việt . Ta biết trong lòng các ngươi có thắc mắc… Bạch
Công Ngưu, Lý Đại Hổ ngươi, kể cả Hà Thương, Hà Thuẫn ngươi cũng đều có tài
đứng lên lãnh đạo… nhưng ta coi như cầu xin các ngươi hay bỏ ý nghĩ ấy trong
đầu ra… lúc này mà nội chiến thì Tộc Việt sẽ đi về đâu… Các ngươi đều có tài
quân sự.. làm tướng, làm soái thì có thể… nhưng Triệu Quốc Đạt có tài đế
vương… ta đã chọn hắn thì các ngươi phải ủng hộ hắn… bang hắn, trợ hắn… hắn
chính là ta…
Nói đến đây thì Nguyên Quốc suy yếu vô cùng mà ho liên hồi… Thương hàn không
phải là bệnh dễ chữa trong lúc này. Nguyên Quốc hắn không thể tưởng tượng nổi
hắn không chết trên xa trường mà lại bị quật ngã bởi bệnh tật. Quả thật Nguyên
Quốc có quá nhiều việc quấn thân, và hắn cũng không biết rằng có thể hắn đã đi
đến điểm tới hạn khi không hề có một ngày ngưng nghỉ xa trường… mà nếu không
chiến đấu cũng là tận tay tham gia xây dựng Đại Việt . Đâu đâu cũng có dấu
chân hắn, nơi nơi đều có bàn tay hắn tham gia… Từ Khúc Dương tấn công vào Sông
Cẩm từ Ninh Hải chạy đến Long Uyên, Từ Long Uyên dẫn quân Khúc Dương Đông
phạt, Từ Hữu Lũng tấn công Luy Lâu… Nơi nơi đều là Nguyên Quốc đích thân tham
chiến… Chỉ trong 2 năm trời tham dự ngần ấy trận chiến thì kể cả người sắt
cũng vỡ ta chứ đừng nói là một cơ thể 17- 18 chưa trưởng thành hoàn toàn… Mà
khi cơ thể tới hạn, cộng thêm tinh thần suy sụp thì đó chính là thời điểm của
bệnh tật quấn thân. Chuyện của Hương Lan đã có ảnh hưởng lớn tới Nguyên Quốc,
lớn hơn rất nhiều hắn có thể nghĩ đến.
Lý Đại Hổ nghe thấy lời Nguyên Quốc thì cảm thấy tay chân rụng rời… đây là lời
chăn chối… không phải là dặn dò bình thường… hắn lắc cái đầu như trống bỏi…
- Chủ nhân không nên nói vây… người sống thiên niên, vạn niên mà lãnh đạo
chúng ta… cớ gì phải……
Chỉ thấy bàn tay lạnh băng của Nguyên Quốc vỗ vỗ lên đầu làm cho Lý Đại Hổ
chợt im lặng..
- Ta đâu nói là mình có mệnh hệ gì đâu… các ngươi cả nghĩ… nhưng chiến tranh
vô thường mạng người như cỏ rác, làm sao ta có thể không phòng bị cho được….
Mệnh quốc không thể đoạn, Đại Việt không thể một ngày không người lãnh đạo…
lập Triệu Quốc Đạt là thái tử để phòng bị những điều không may kia… thứ ta
muốn nói là … các ngươi biết hắn là lãnh đạo tương lai thì bang hắn, dạy hắn,
nghiêm khắc với hắn… để hắn trở thành một vị quân chủ tốt… có nghe chưa?
Tất cả tướng lãnh trong phòng đều dạ vang mà cúi đầu, cuộc sống thật là vô
thường… một vị hoàng đế anh minh thần võ đến vậy mà chỉ qua 2 ngày bạo bệnh
thì đến cả bước chân cũng đi không nổi. Sau một cơn ho kéo dài thì Nguyên Quốc
phất tay cho chúng tướng rời đi, chỉ giữ lại mình Lý Đại Hổ.
- Đại Hổ, đây là binh phù của Cục tình báo Đại Việt, đây là một lực lượng
cực bí mật ta đã âm thầm xây dựng trong 7 tháng qua… họ không nghe ai điều
phối ngoài ta cả.. nhưng có binh phù này thì ngươi sẽ là người dẫn đầu họ…
Không được khóc, im lặng nghe kĩ ta dặn…
- Nếu như… nếu như ta chết… ngươi phải phò trợ bằng được Triệu Quốc Đạt lên
ngôi… dạy dỗ tốt em gái hắn là Triệu Trinh Nương… Triệu Trinh Nương cũng phải
kĩ lưỡng đào tạo thành quân chủ đời tiếp….
Khụ khụ… khụ….
- Nhân số trong cục tình báo tầm 1 ngàn rải rác rất nhiều thân phận… Lý Hi
Vọng ngươi đi ra đây…
Chỉ thấy trong bong đêm một thân ảnh thiếu niên mặc đồ đen kín toàn thân xuất
hiện. Tên này là người gốc hán, phụ thân hắn chính là hi sinh trong trận chiến
tại Ninh Hải khi làm mỗi dẫn truy binh quân Đông Ngô tạo điều kiện cho Nguyên
Quốc chạy thoát… Nguyên Quốc đã nhận tên này làm nghĩa tử và Lý Hi Vọng đã đi
theo Nguyên Quốc từ bấy đến nay…Nhưng quan hệ hai người rất bí mật, mọi
ngườibên ngoài chỉ thấy lúc Lý Hi Vọng làm thân binh, đôi khi bị điều ra làm
lính canh cổng thành, lúc thì vào thư phòng làm thư đồng.. nói chung quan hệ
của hắn và Nguyên Quốc như gần như xa.. Nhưng không ai biết được tên này là
một nhân vật cực quan trọng. Hắn là ngươi nắm danh sách các thám tử trong cục
Tình báo và nắm bắt cách liên hệ với họ. Những người trong cục tình báo thường
là không biết nhau trừ cấp trên trực tiếp của mình… Chỉ có Lý Hi Vọng và
Nguyên Quốc là nắm rõ tất cả bọn họ mà thôi…Nguyên Quốc sở dĩ dám giao vào tay
Lý Hi Vọng một người gốc hán chuyện quan trọng như vậy vì hắn đã nhiều lần thử
thách Lý Hi Vọng, thêm vèo đó thân phân Lý Hi Vọng rất đặc thù, hắn sẽ không
hề liên quan đến các tập đoàn thế lực tại Đại Việt lúc này…
- Hai ngươi làm quen nhau… Lý Hi Vọng sau khi đi ra khỏi đây sẽ theo Lý Đại
Hổ làn người liên lạc cho tổ chức…
- Hôm nay ta nói ra chuyện Triệu Quốc Đạt cho Hà Thương, Hà Thuẫn, Lý Tam, Lý
Tứ, Lý Ngũ… để quan khán cách ứng phó của họ… khởi động hệ thống thám tử cài
bên cạnh mấy người này… nếu có di động trảm…. nếu họ không hành động thì thôi…
nếu hành động chắc chắn sẽ có mật thư gửi về chơ Hà Công Tùng hoặc Bạch Công
Ngưu … đánh chặn lấy thư tín sau đó quyết định giết hay không… nhớ kĩ không
được mềm lòng…. Khụ khụ khụ… ta mệt mỏi rồi… các ngươi lui ra…
Ra lệnh theo dõi rồi sát tử các chiến tướng đã một hai đi theo mình Nguyên
Quốc cũng đớn đau lắm, lòng hắn đã chết nay còn triệt để chết lặng hơn. Nằm
trong căn phòng cô đơn hắn nhìn về anh trăng bên cửa sổ… Làm hoàng đế hạnh
phúc sao…