Người đăng: hieu03052002
Bỗng nhiên từ xa một tiếng hét thất thanh vọng lại…
- Tướng quân thủ hạ lưu nhân…
Chỉ thấy một tên thân binh của Triệu Quốc Đạt đang từ ngoài doanh đi vào báo
cáo tình hình an trí dân chúng thì nhìn thấy cảnh tượng Triệu Quốc Đạt trong
tay kiếm thép hằm hằm sát khí mà quát lớn. Nghe thấy tình hình có biến tên
than binh này vội hô to mặc dù không có chứng kiến sự việc bên trong…
Cũng may mà tên này hô lên kịp thời, chỉ thấy bảo kiếm của Triệu Quốc Đạt chỉ
còn cách cổ Nhan hồi một tấc thôi, nói đến thương pháp thì Đại Việt không
một biết quá rành thương pháp chiến đấu trên ngựa, nhưng nói đến đao pháp bộ
chiến thì tên nào cũng rất cừ. Phải nói rằng Nguyên Quốc không giữ lại chút
nào đao pháp của thầy Tiến mà truyền dạy hết cho các lộ sĩ quan Đại Việt .
Tất nhiên các sĩ quan còn được hưởng lộc thì tên học trò cưng Triệu Quốc Đạt
có luyện tập hay không thì ai cũng biết. Chi thấy đao cách cổ Nhan Hồi một tấc
nhưng đao phong cũng xé rách những mao mạch nhỏ li ti dưới lớp da.
Chỉ thấy Nhan Hồi mặt cắt không còn giọt máu tẻ ngửa tại chỗ, ngay lúc này thì
tên quân sĩ hét vang kia đã đến ngay ngoài trướng bồng trung tâm mà quỳ xuống
thưa vọng vào…
- Bẩm tướng quân, Triệu Quốc Tuấn có chuyện cầu kiến….
Hóa ra tên này chính là gã hộ vệ thuộc nhóm thân quân giúp Triệu Quốc Đạt đào
thoát từ Tư Phố- Cửu Chân đến bờ Sông Hồng… kẻ này chính là người luôn như cái
bong đi theo bên cạnh Triệu Quốc Đạt mà âm thầm bảo vệ bấy lâu, hắn cũng là
một trong số ít người biết được kế hoạch của Triệu Quốc Đạt sau khi công chiếm
Chân Ngung ( xin lỗi mấy chap trước viết là Chân Nhung là sai… ta tìm lại tài
liệu nó tên Châu Ngung).
- Vào trong hãy nói… Chỉ thấy tiếng Triệu Quốc Đạt vẫn đang rất tức giận mà
gọi vọng ra….
- Nói đi, lý do gì không để ta giết tên Việt Gian bán nước cầu vinh này…
Nhan Hồi nghe thấy hai chữ bán nước cầu vinh thì há hốc mồm muốn phản bác
nhưng miệng lưỡi khô đắng nói không nên lời lại thôi. Quốc Tuấn thấy vậy vội
vàng đỡ lời mà thưa:
- Thưa tướng quân, tên này vậy mà là một vị quan tốt với dân, dân chúng Chân
Ngung tụ tập hơn 3 ngàn người đang quỳ nơi cổng trại xin tha cho hắn. Quốc
Tuấn tôi có đi điều tra kĩ càng những dân chúng kia quả là không ai kích động
mà số lượng người Bách Việt rất nhiều, người Hán chỉ là một vài mà thôi. Tôi
nghĩ đây cũng là chuyện quan trọng nên vội vã tiến vào bẩm báo tướng quân…
- Ngươi ra tìm mấy người già đại diện cho dân thành Chân Ngung đế đây gặp ta
cùng đối chất…
Cuối cùng thì 5 vị già cả đức cao vọng trọng trong Thành cũng được chọn làm
đại biểu dân chúng đến gặp Triệu Quốc Đạt . Đúng là qua sự trình bày của những
người dân thì tên Nhan Hồi có công tổ chức chị thủy, nâng cao sản lượng lương
thực, không hề tăng thuế má để tư lợi, cũng không đàn áp áp bách nhân dân, lại
còn tự mở trường dạy học tại thành này hàng tháng 4 lần lên lớp… nói chung
việc tốt của hắn nhiều…
- Nhan Hồi ta cho ngươi giải thích một hồi, cớ sao thân nam nhi đất Việt lại
chịu khom mình cuốn gối giặc Bắc, lại nghĩ rằng hán hóa người Việt là tốt
đẹp…. ngươi nói không ra dù dân chúng xin tha ta cũng chém ngươi dưới kiếm…
Chỉ thấy Nhan Hồi mặt như khổ qua mà tường thuật mọi việc, Bộ tộc hắn là họ
Nham tại Cư Phong (tây nam tỉnh Thanh Hóa) Cửu chân. Tên này từ nhỏ thông minh
hiếu học lại được gửi đi Luy Lâu để tham gia đọc sách nho gia, lớp này là do
Sĩ Nhiếp mở… nói trắng ra Nhan Hồi là điển hình của Hán hóa bất thành. Hắn mặc
dù bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tư tưởng Nho học cũng như sự bóp méo của Sĩ
Nhiếp nhằm tạo nên một tầng lớp người Việt trị người Việt phục vụ lợi ích Hán
tộc, nhưng Nhan Hồi vẫn đau đáu hướng về Việt tộc. Nhưng tiếc thay suy nghĩ bị
giới hạn, kiến thức bị bẻ cong cho nên có lòng yêu nước cũng chỉ nghĩ đến cánh
Hán Việt một nhà, hi vọng vào tương lai cả hai bình đẳng… Nhan Hồi cũng như Lý
Tiến Lý Cầm, Trương trọng đều là những Nho sinh suất sắc người Việt được tiến
cử cho triều đình Hán tộc làm quan, đầu tiên là tiến cử cho Hán Hiến Đế, sau
đó là tiến cử cho Đông Ngô . Ở nơi mình quản hạt thì đúng là Nhan Hồi đã cố
gắng hết sức để bảo vệ dân Việt, hắn nói cho cùng tội lớn nhất là đọc nhấm
sách, học lầm thầy mà thôi… tinh thần yêu nước là vẫn có…
Nghe Nhan Hồi giải thích thì lòng Triệu Quốc Đạt cũng phai dần địch ý, hắn cau
mày mà nhìn Nhan Hồi…
- Nghe ngươi nói giọng đúng là người Cửu Chân, ta cũng là người Cửu Chân… Tộc
ngươi là Nhan bộ tại Cư Phong vậy tộc trưởng các ngươi là ai….
- Tộc trưởng là thân sinh của học trò họ Nhan tên Cố… không biết Triệu tướng
quân người vùng nào…
- Ta là Triệu gia Tư Phố(địa bàn tương đương huyện Thiệu Hóa, Thọ Xuân, Tĩnh
Gia tỉnh Thanh Hóa và bắc Diễn Châu tỉnh Nghệ An) Cửu Chân… ta khuyên họ Nhan
ngươi không cần tìm về Cư Phong nữa.
- Không biết ý tướng quân là sao?…. Nhan Hồi hơi ngạc nhiên không hiểu dụng ý
trong câu nói của Triệu Quốc Đạt.
- Sĩ Huy đầu hàng Lã Đại, sau đó hắn giúp Lã Đại hợp mưu mời các tộc trưởng
yến tiệc nói là hở hảo hai tộc này nọ, trong bữa dạ yến đó bố trí giáp binh ,
không một vị tộc trưởng nào thoát thân trong đó có phụ thân ngươi Nhan Cố và
phụ thân ta… Sau này chúng tiến hành lung bắt đồ sát quý tộc bản địa để tiện
cho việc chiếm đóng quản lý Tróc Nọi nơi đây, ta may măn thoát được mà tiến
lên phía bắc, gặp được Lý Nguyên Quốc Bệ hạ hoàng đế Đại Việt… không có ngài
thì không có Triệu Quốc Đạt ta ngày hôm nay… không có Đại Việt hung mạnh lúc
này…
Chỉ thấy nghe ầm một tiếng tên Nhan Hồi phun ra một búng máu rồi ngã vật ra
bất tỉnh…
…………………………………………..
Đưa được tên Nhan Hồi đi xa thì cũng là lúc Triệu Quốc Đạt muốn chuẩn bị cho
kế hoạch của mình, thế nhưng sự việc không như hắn mong đợi rồi… Chỉ thấy một
quân báo từ Hợp phố thành gấp gáp phi ngựa trong quân doanh, đây là điểm không
được phép trong tinh huống bình thường… Nhưng lúc này không có ai tiến ra ngăn
cản trừ tên xét công văn nơi cửa doanh trại…
- Cấp báo 800 dặm… Triệu tướng quân nơi nào….
- Cấp báo 800 dặm… Triệu tướng quân nơi nào….
Vừa phi ngựa như bay tên quân báo vừa hét vang, phía sau hắn là 3 con ngựa
trống, cả ba đều mồ hôi nhễ nhại đủ thấy tên này đã phóng ngựa không ngưng
nghỉ đến nơi này…
- Có chuyện gì kêu loạn…
Chỉ thấy Triệu Quốc Đạt uy nghiêm vạch ra cửa trung quân chướng mà quát lớn….
- Bẩm Triệu Tướng quân quân tình khẩn cấp, Hoàng thượng có chiếu thư cho
ngài.. nơi này vẫn còn niêm phong dấu xin tướng quân quan khan…
Chỉ thấy tên quan báo lăn từ trên ngựa xuống mà lao đến bên Triệu Quốc Đạt hai
tay dâng lên thu tín bằng vải lụa có niêm phong bằng sáp keo bên ngoài… Triệu
Quốc Đạt mở vội thư tín mà đọc… Càng đọc sắc mặt hắn càng lúc càng biến hóa,
đến mức trắng bệch rồi thất sắc ngồi bệt lên sàn điểm tướng….
Chỉ thấy tron thư có đoạn "…… Quốc Đạt trò nghe kỹ, chuyện riêng của thầy tự
thầy biết lo liệu, đây là thư tay thầy trò đọc xong tiêu hủy….. Ý định trò
muốn đi Linh Lăng há sao thầy không biết… chuyện nhân duyên âu là kiếp số ,
cưỡng cầu bất khả…. ta vốn dĩ muốn thử trò… nếu trò là chủ tướng mà nông nổi
dời ba quân sẽ bí mật bắt giải về chịu tội… Làm thân chủ tướng biết luật phạm
luật còn nói được ai… ta là người định luật trò ta pháp luật ta há có thể
buông tha… bí mật bắt giữ là không để ai biết… để che dấu cho trò… để dạy trò
thêm chín chắn…. mọi chuyện lấy QUỐC SỰ làm trọng. Nhưng nay tình thế có biến,
10 ngàn thủy binh Đông Ngô từ Nam Hải tiến đánh Đại Việt ta. Ta lệnh cho trò
dẫn 1500 quân tiến đánh Nam Hải dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, chỉ là đánh mà
không chiếm… dọa mà không công… hư mà không thực… phải bảo toàn lực lượng. Sẽ
có 3000 dân binh theo sau hỗ trợ trò… Ta chính thức sắc phong Trò làm Chinh
Bắc tướn quân chuẩn tướng cấp hàm thống lãnh 4500 quân uy hiếp Hợp Phố, công
chiếm Cao Dương, Cao Hưng…"