Đánh Cho Ngươi Một Cái Tiểu Quốc


Người đăng: KennyNguyen

Đêm tối ngày 2 tháng 2 năm 231, tất cả thành viên cao cấp của Đại Việt có
mặt tại Hợp Phố cảng lại ngồi quay quần cùng nhau trong khu nhà trung tâm của
hải cảng này. Tất nhiên chiều tối đã thực hiện một cuộc mừng công chiến cho
Abdukrahman và các chiến binh nô lệ, à mà giờ đây họ không còn là nô lệ nữa
rồi mà đã là những chiến binh Đại Việt thề trung thành cùng Nguyên Quốc
Hoàng Đế - Kẻ Nhốt Giữ Các Vị Thần.

Lúc này đây Antonius Commodus đang mô tả lại các trận chiến vừa qua của quân
đội Legion, German và cả lính Ai Cập, vì Nguyên Quốc không được tận mắt chứng
kiến nên hắn phải nghe tường thuật lại mọi việc mới có thể hiểu rõ tình hình.
Một việc nữa đó là Nguyên Quốc muốn thong qua tình hình chiến đấu để biết về
ưu khuyết điểm của từng nhóm quân trong đội hình lính phương Tây hắn mới thu
nhận đây.

Kẻ phiên dịch cho Antonius Commodus chính là Abdukrahman thế nhưng giọng nói
của hắn thì uể oải thiếu sức sống, tiếp theo thì gương mặt như cha chết mẹ
chết vậy. Nguyên Quốc nhìn tên này mà vừa tức giận vừa buồn cười, nếu so sánh
ra thì tuổi tác của Abdukrahman phải gấp đôi gấp rưỡi Nguyên Quốc là ít thế
nhưng đôi khi tên khôn lanh xảo quyệt này lại tỏ ra rất trẻ con…

- Ta nói này Abdukrahman ngươi không cần phải chương cái bản mặt đưa đám ra
với ta… chỉ có một ít của cải thôi mà ngươi phải sụ mặt ra như vậy hay không…
ta hỏi ngươi rốt cuộc ngươi kiếm thật nhiều tiền để làm gì… chả nhẽ ôm tiền
ngủ cho sướng… Cuối cùng lại thì ngươi có nhiều tiền cũng chỉ là muốn có thêm
quyền lực… có tiếng nói trong xã hội… nhưng có nhiều hơn nữa tiền thì ngươi
cũng vẫn là thương nhân mà thôi… Ở đây ta hứa với ngươi khi nào Đại Việt ổn
định ta sẽ đem quân đến Biển Đỏ đánh hạ một tiểu quốc để ngươi làm Vương… thế
có được chưa nào…. Cất cái bản mặt kia đi…

Nghe đến hết câu của Nguyên Quốc thì tên Abdukrahman bât ngay người dậy mà
chui xuống bàn ôm chân Nguyên Quốc rồi khóc rống, hắn vừa lắp bắp tiếng Ả rập
và tiếng Hán lộn xộn có lẽ vì kích động quá mà thôi. Đại loại trong lời nói
của hắn có ý bảo " Nguyên Quốc Hoàng Đế - Kẻ Nhốt Giữ Các Vị Thần người là vị
hoàng đế vĩ đại nhất, sẽ không được nuốt lời người đã hứa cho tiểu Abdukrahman
làm vương thì phải đúng hẹn đấy…" đại loại lời nói của hắn là như vậy đó. Cả
cuộc đời làm thương nhân kiếm tiền cuối cùng để làm gì… nhiều tiền thì chết
cũng chả mang đi được, thế nhưng nếu Nguyên Quốc thực sự đánh hạ một tiểu quốc
tại Biển Đỏ cho hắn hằm tiểu Vương cha truyền con nối thì lại là một việc khác
hoàn toàn rồi.

Nguyên Quốc cũng không phải nói chơi, hắn mà thống nhất Đại Việt xong, thì
lực lượng lính nô lệ sẽ làm gì, dự định của hắn là 10 ngàn lính nô lệ trở lên
đấy… tất nhiên hắn sẽ đánh chiếm mấy tiểu Vương Quốc tại Biển Đỏ hay nói đúng
hơn hắn sẽ đánh chiếm Mazun quê hương của Abdukrahman để tên này lên làm tiểu
vương. Mazun chính là lãnh thổ Các tiểu vương quốc Ả rập ngày nay, chiếm lấy
chỗ này rồi khai thác dầu mỏ thì hắn có đủ lợi lộc bất tận đấy, mặc dù lúc này
Nguyên Quốc chưa biết dùng dầu mỏ vào làm cái gì, thế nhưng cứ chiếm cái đã
rồi tính sau.

Còn vì sao vẻ mặt tên Abdukrahman như đưa đám vì số hàng hóa hắn cướp được của
thương nhân người Hán bị ép trả lại rồi…. Nguyên Quốc nhân từ đến thế sao… còn
lâu á, thế nhưng việc cướp bóc thương nhân sẽ gây tiếng xấu, Đại Việt không
thể mãi chiến tranh với Đông Ngô được, sẽ có lúc bình đàm trở lại. Đến lúc đó
sẽ cần thông thương hai bên, nếu Nguyên Quốc có tiếng xấu lúc này thì hoàn
toàn không thể thực hiện thương nghiệp cho được. Đây là một tổn thất cực lớn
vì Hán tộc đông dân sẽ là một thị trường lớn cho hàng hóa của người Việt. Còn
một điểm nữa Nguyên Quốc muốn trả lại hàng hóa cho Hán tộc thương nhân sau đó
thực hiện giao dịch công bằng đó chính là để cho các Thương Nhân này an tâm mà
làm việc cho hắn, khiến cho họ ngoài sợ hãi còn cảm kích Nguyên Quốc hắn thì
mới tạo nên sự trung thành tuyệt đối được.

Số là Nguyên Quốc cảm thấy mạng lưới tình báo của hắn cực kém, tình hình Đông
Ngô, Thục Hán, Ngụy Tào hắn hoàn toàn mờ tịt. Nếu như không có họ Vương và
tên Hải cùng xuyên qua thì hắn có đoán ra một hai, thế nhưng giờ đây nếu có
bàn tay can thiệp của hai tên này thì kiến thức lịch sử của Nguyên Quốc coi
chư bỏ đi hoàn toàn. Vậy nên Nguyên Quốc không thể không thiết lập hệ thống
tình báo của mình. Xong tình hình rất khó khăn, người việt có tục xăm mình,
tóc cắt ngắn, da hơi đen hơn người Hán nên khó trà trộn vùng trung tâm hán
tộc. Cuối cùng chỉ có người Hán mới có thể làm tình báo cho Nguyên Quốc trong
đất hán mà thôi. Mà lũ thương nhân này lại là ứng cử viên sang giá nhất cho
tình báo viên tương lai vậy nên Nguyên Quốc kéo cả lũ vào trong phòng riêng mà
mỗi đứa chụp cho một tấm hình, thu "linh hồn" của chúng lại… sau đó mới đến
việc trả lại hàng hóa và tiến hành giao dịch hơi mềm với lũ này.

Vốn dĩ chắc chắn chết hoặc bị thu hết hàng hóa, vèo một cái được tha bổng sau
đó lại được thêm một món hời thế nên những thương nhân Hán tộc thật hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc sẽ trọn vẹn hơn nếu linh hồn không bị thu mất, cảm giác sống
chết bị nắm trong tay người khác thật là khó chịu. Nhưng chúng không dám lấy
mạng sống của mình ra mà thử nghiệm vì sau khi nhìn thấy "linh hồn" của bản
thân đang ngây ngốc hốt hoảng trong cái hộp ma thuật kia thì không tên nào dám
nghi ngờ về sức mạnh thần bí của nó. Vậy là Nguyên Quốc có thêm một nhóm thám
tử thân phận cực kì ổn, trình độ rất khá, vì lũ thương nhân là những kẻ nhiều
thông tin nhất với tầng quan hệ rất rộng.

Nhưng những tin tức đầu tiên mà các thương nhân này đưa đến làm Nguyên Quốc
giận tím mặt, hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm mà run run, bàn tay gân xanh đến tím
tái rồi trở nên trắng bệch vì nắm quá chặt, rồi bờ môi bật máu vì sức nghiến
của hai hàm răng. Biểu hiện của Nguyên Quốc làm cho mấy tên thương nhân đang
báo cáo thông tin suýt nữa tè ra quần.

Tin mà mấy tên thương nhân này nói là về Tô Nương Nương Tô Hương Lan quý nhân,
người chế ra được tiên dược khiến người thành tiên… mà vị Tô Hương Lan này đã
có long thai và có lẽ sinh rồi. Nghe đến thông tin này thì Nguyên Quốc quả
thật như bị búa tại đập đầu dao sắc đâm tim. Con người lạ lắm, cái gì mất rồi
mới biết quý trọng, trước đây là bạn học biết bao lần hai người quấn quýt bên
nhau nhưng lạ thay Nguyên Quốc chỉ coi Hương Lan là bạn học mà thôi… Nhưng từ
lúc chứng kiến cảnh tên Vương cầm tóc Lan kéo ngược trong khi bản thân bất lực
treo trên lưng voi thì Nguyên Quốc bỗng cảm thấy mình có một cái gì đó, có thể
là yêu, cũng có thể là cảm thấy có trách nhiệm khi không bảo vệ được Lan, khi
kéo Lan vào cuộc thám hiểm để rồi ra cơ sự này. Nếu xét cho cùng thì là lỗi
của Nguyên Quốc, chính hắn tổ chức chuyến đi, mời Lan đi để rồi không bảo vệ
được nàng.

Lúc đó hít một hơi sâu, Nguyên Quốc cố lấy lại bình tĩnh, hắn buông chuôi kiếm
ra mà nghĩ thầm " không cần biết Lan đã chịu đựng những gì… không cần biết
nàng giờ đây ra sao.. Nguyên Quốc hắn phải đón được Lan về bên mình để chăm
sóc và bảo hộ nàng, để nàng không bao giờ phải chịu tổn thương thêm một lần
nào nữa. Nàng có con thì sao… Nguyên Quốc sẽ coi đó là con mình… nàng không
còn trong trắng thì sao… bố ai quan tâm chuyện ấy… ở cái thế giới của Nguyên
Quốc tìm được một người con gái còn trinh… khó hơn tìm người ngoài hành tinh
cơ đấy…".

Thông tin thứ hai là tên Vương Chí Thành đã chạy qua bên Ngụy, với thông tin
này thì Nguyên Quốc vỗ hay hoan hô, nếu chỉ có Đông Ngô có người xuyên và mạnh
mẽ rồi họ thống nhất Tam Quốc thì đó là đại họa cảu người Việt. Nguyên Quốc
đang nghĩ xem mình có nên truyền bá công nghệ cho Thục Hán hay không đây.
Nhưng hắn đâu biết Thục Hán giờ đây cũng chả cần Nguyên Quốc chuyển giao công
nghệ đâu. Tương lai họ sẽ không kém với bản công nghệ từ Tôn Thượng Hương và
cái đầu của Gia Cát Lượng.


Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến - Chương #183