Người đăng: KennyNguyen
Nếu nói đến kẻ hám lợi quên cả mạng sống thì trên thế gian này là hạng người
nào. Không cần phải nói đó chính là Thương Nhân, nếu lợi ích lớn đến điểm tới
hạn thì các thương nhân sẵn sàng mạo hiểm mạng sống cảu bản thân đấy.
Abdukrahman cũng không phải là đặc biệt gì cho cam, hắn khôn khéo, tinh ranh
nhưng tính hám lợi đặc chưng thì hắn cũng chả thiếu. Một kẻ vì tiền mà xông
pha từ Địa Trung Hải đến phương Đông xa xôi với rất nhiều hiểm nguy thì có gọi
là mạo hiểm không? nhìn đống hàng hóa đang tiến hành trao đổi ngổn ngàn ngoài
kia mà ánh mắt của Abdukrahman ánh lên sát khí…
- Các ngươi nghe cho kĩ đây… giờ đây chúng ta đang ở một quốc gia xa xôi thần
kỳ nơi phương đông… Những ngày vừa qua chắc các ngươi cũng nghe về vị hoàng đế
thần kỳ của chúng ta … nay ta cho các ngươi một cơ hội phục vụ người… hỡi các
chiến binh anh dũng… ta biết rằng trước khi bị bắt và trở thành nô lệ thì các
ngươi chính là những chiến binh quả cảm… các ngươi muốn cả đời làm nô lệ sao?
Giờ đây hãy cầm kiếm lên, cầm giáo mác lên… chỉ cần giết được 5 địch nhân thì
các ngươi sẽ không còn là nô lệ.. các ngươi sẽ trở thành công dân của Đại
Việt, sẽ là người tự do và lấy lại danh dự chiến binh của mình…. Đừng nghĩ
đến chuyện làm phản, vì nơi đây quá xsa quê hương của các ngươi… chỉ có hoàng
đế Nguyên Quốc nhân từ mới chứa chấp những ngoại tộc như các ngươi..
Đây chính là nhưng lời nói từ mồm Abdukrahman hắn đi khắp 11 khoang thuyên để
thuyết giáo những lời này cùng các nô lệ trèo thuyền. Phải nói một cách chính
xác thì thời này tại Ba Tư là thời thịnh hành nhất của buôn bán nô lệ, một khi
ngươi muốn thì dạng người nào cũng có thể mua được, từ học giả, chiến binh,
gái đẹp còn trinh, đến cả các vị nữ quý tộc bị bắt trong các cuộc chiến tranh…
Mà nô lệ của Abdukrahman và Krishna lại toàn là những người to cao lực lưỡng
mới có thể chịu đựng được hành trình dài trong chuyến đi này, phần lớn trong
số họ là các chiến binh đã bị bắt trong các trận chiến liên miên giữa các quốc
gia Tại Trung Á, Tây Á và Địa Trung Hải.. những người này chỉ cần thả ra và
cung cấp vũ khí là có thể chiến đấu rồi. Không những thế họ còn có thể là các
chiến binh suất sắc tại Đông Á vì thể hình của họ quá cao to và cường tráng.
Các nô lệ này có thành phần là chiến binh Ai Cập, chiến binh mội số tiểu quốc
Trung Á, Địa Trung Hải… đến cả Chiến binh Phương Bắc to cao vạm vỡ cũng có
không ít vậy.
Đây chính là tài sản riêng của Abdukrahman cũng như của Krishna, khi tuyên thệ
trung thành thì Nguyên Quốc đã có tuyên bố. Abdukrahman và Krishna tuyên thệ
trung thành với Đại Việt và làm việc cho Đại Việt nhưng không có nghĩa là
tài sản của Abdukrahman và Krishna thuộc về Đại Việt điều này Nguyên Quốc
cực kì rõ ràng. Abdukrahman làm việc cho chính phủ nhưng việc buôn bán của hắn
chính phủ chỉ đánh thuế như bao người khác mà không hề can thiệp vào. Còn việc
hắn tham gia giúp chính phủ điều hành thương nghiệp đó là chuyện công và hoàn
toàn khác. Lần này đến Hợp Phố để do thám vốn chấp nhận chịu lỗ vốn một phen
giao dịch, và tất nhiên khoản lỗ vốn này Nguyên Quốc sòng phẳng thanh toán cho
Abdukrahman và Krishna, nhưng bản chất thương nhân khiến Abdukrahman chịu
không nổi bị tổn thất như vậy, cho nên ngay kể cả tổn thất này thuộc về quốc
gia Đại Việt. Vậy nên tên này quyết liều một phen mà tụ tập tấn công chiếm
Hợp Phố.
Thật ra an toàn nhất là cứ giao dịch sau đó cử người báo cho hạm đội Đại
Việt đi sau 6 ngày đang ngài biển, tiến hành nội ứng ngợi hợp công phá Hợp
Phố cảng sau đó tiến hành vây kín Hợp Phố quận thành. Nhưng vì không nuốt nổi
vụ làm ăn mua bán thua lỗ này mà Abdukrahman quyết định làm liều, hắn có đến
1200 thủy thủ, cộng thêm 850 nô lệ là các chiến binh bị bắt tù đày… chỉ cần
cung cấp vũ khí thì 850 chiến binh này có khi còn dũng mãnh hơn cả đội thủy
thủ của hắn. Vậy nên kế hoạch chiếm đóng Hợp Phố cảng rất khả thi. Quan trọng
là hắn muốn nuốt trọn số hàng của các thương nhân người Hán tại Hợp Phố. Tổng
số quân Đông Ngô tại bên cảng chỉ có 500 nhưng số gia đinh bốc dỡ hàng của các
thương nhân người Hán lên đến gần 2 ngàn người vậy nên hắn bắt buộc phải hi
sinh đám nô lệ mà mình đã tuyển rất kĩ càng.. Abdukrahman đang hi vọng vị quốc
vương nhân từ nào đó có bù lại khoản tiền trả tự do cho đám nô lệ này hay
không. Đúng thật là thương nhân làm gì cũng nghĩ đến tiền đầu tiên.
Nếu có mặt Nguyên Quốc tại đây, chứng kiến thể hình của đám nô lệ cộng thêm
tin tức họ từng là chiến binh thì vị quốc vương Đại Việt này có lẽ sẽ gào
tướng lên " Abdukrahman hỗn đản sao ngươi không nói sớm cho ta… đây là đội
hình trọng giáp bộ binh mà ta mong ước bấy lâu nay… trả tự do cho họ… ta cho
ngươi tiền gấp đôi… không gấp 3 gấp bốn… hỗn đản Abdukrahman ". Đúng thật là
Nguyên Quốc đang xây dựng một đội trọng giáp bộ binh chuyên lọa hình Hãm trận
doanh tạo thành một bức tường thép vững chắc trên chiến trường đủ để chiến đấu
mặt đối mặt với quân Hán thể hình to cao. Thế nhưng ngặt nỗi thể hình Việt tộc
lúc này quá thấp bé… toàn là 1m65 thì thuộc dạng cao to rồi… chọn lựa mãi
trong số 35 ngàn binh sĩ mới tìm được đủ 2 ngàn người và đang tiến hành huấn
luyện, nhưng kể cả hai ngàn người này cũng không hề chất lượng cao cho lắm.
Nếu nói các nô lệ trên thuyền buôn Abdukrahman l có tiềm chất thành chiến binh
trọng giáp bộ binh hạng A thì 2000 người của Nguyên Quốc chỉ là hạng B' mà
thôi… cách nhau hơn một cấp độ đấy.
Khoan hãy nói về chuyện sau đó, hãy nói về đêm khuya ngày 22 tháng 1 năm 231.
Tổng cộng có hơn hai ngàn chiến sĩ lien hợp các quốc gia Trung Á, Tây Á và cả
Châu Phi cộng thêm Địa Trung Hải tụ tập trên thuyền mài đao soàn soạt. Phải
nói các thuyền buôn không thằng nào không có ngăn bí mật để chứa hàng lậu cả.
Đây là luật thép rồi. Thế nhưng lần này ngăn đáy bí mật của đoàng tàu buôn
Abdukrahman lại chứa toàn vũ khí mà thôi. Bản thân thủy thủ đoàn của
Abdukrahman cũng có trang bị vũ khí đầy đủ nhưng sau khi đầu hàng Nguyên Quốc
thì lại được vị quốc vương này cung cấp thêm một lô vũ khí mới, chất lượng cao
hơn tất cả đều dấu kín trong ngăn bí mật. Nguyên Quốc ngờ rằng đoàn thuyền
buôn Abdukrahman khi tiến vào Hợp Phố sẽ bị khám xét và quản chế vũ khí. Điều
này là tất nhiên trong tình hình đang diễn ra trận đánh, thế nên Nguyên Quốc
đã cung cấp đủ 1200 bộ chiến sĩ vũ khí cho Abdukrahman rồi dấu đi phòng ngừa
trường hợp cần trong ứng ngoại hợp thì Abdukrahman và thủy thủ đoàn có thê
tiếp ứng.
Nhận định của Nguyên Quốc không hề hai lầm, vũ khí của đoàn buôn bị quản chế
tại một khu nhà kho của quân Đông Ngô. Cái việc ho xa của Nguyên Quốc giờ đây
lại thành lợi ích thiết thực khi 850 nô lệ được trang bị đầy đủ vũ khí và thêm
vào đó là 350 thủy thủ tinh nhuệ nhất cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Ánh mắt các
chiến binh nô lệ sang bừng trong đêm tối, sát khí mà họ tỏa ra có thể ngưng tụ
thành thật chất rồi. Những người này sinh ra là để chiến đấu, là để tìm vinh
quang trong giết chóc thế nhưng họ đã mất tất cả khi bại trận và trở thành nô
lệ. Trong những người nô lệ có mặt tại đây không hiếm "Maximus Decimus
Meridius" của thế kỉ thứ 3 này (lãnh đạo quân đội La Mã đã có một chiến thắng
quyết định, đánh đuổi bộ tộc man rợ người German ở Vindobona, ông bị phản bội
và bị bắt làm nô lệ rồi trở thành võ sĩ giác đấu). Và Abdukrahman rất trân
thành tham khảo ý kiến về phương án tấn công của các vị từng là chỉ huy đang
ngồi tại nơi này. Mà một trong số đó là Antonius Commodus từng là lãnh đạo
trực tiếp của đơn vị bộ binh La Mã khi ấy ông là một legatus ( chỉ huy).
- Abdukrahman đại nhân, tại đây chúng ta có 115 lính La Mã là nô lệ chúng ta
có thể tổ chức thành một đoàn mũi nhọn tấn công vào nhà kho quân Hán… những
người chưa có vũ khí sẽ theo sau chúng tôi để cướp vũ khí trang bị…. Số còn
lại sẽ có tầm 1000 người tôi đề nghị chia làm hai nhóm một do chính ngài chỉ
huy cướp lấy cầu cảng bến tàu.. một công phá cửa của Hải cảng nhằm đảm bảo
không có ai trốn được. Chúng tôi sẽ cố gắng kết thúc chiến đấu nhanh chóng để
tiến hành càn quét trong doanh trại …
Antonius Commodus chưa dứt lời thì một người đàn cường tráng phải cao đến 1m83
râu tóc rậm rạo màu hung đỏ bỗng dùng tiếng La Mã mà gầm lên:
- Con chó Antonius Commodus chả nhẽ chỉ có lũ chó Legion các ngươi mới tấn
công được kho hàng… chỉ cần 80 người Vandal ( một trong những tộc người
German) chúng ta cũng có thể công phá kho hàng… ngươi tính chiếm hết đầu người
cho lũ chó La Mã các ngươi sao… không bao giờ có chuyện đó.
Huneric một thủ lãnh của những nô lệ tộc Vandal tại đây lên tiếng, quả thật số
lượng đầu người nơi này quá ít so với 863 nô lệ tại đây. Những chiến binh khi
được cởi gông cùm này thì họ khinh thường những binh sĩ á Đông nhỏ bé này,
chưa đánh họ đã nghĩ đến việc chia chác đầu người ra sao rồi…