Người đăng: KennyNguyen
Quay lại với trận chiến trên nhánh sông Trường Thủy đoạn đi qua Hình Dương
thành trấn. Phải nói đoạn sông này rất chật hẹp so với thuyền chiến Đông Ngô
nhưng lại vừa vặn cho các loại bè gỗ và thuyền độc mộc. Mở đầu trận phục kích
chiến là hàng loạt các bè gỗ chất đầy vật dễ cháy như cây trẩu hong khô và rơm
rạ kết hợp. Cả trăm bè gỗ nhỏ được đẩy ra từ các bãi lau sậy ven bờ song. Đây
là những nơi dùng để ẩn dấu khá thuận tiện. Tất nhiên nếu bị phát hiện thì chỉ
cần một loạt mũi tên có lửa sẽ thiêu cháy toàn bộ phục kích quân ngay lập tức.
Chỗ khó của lần phục kích này đó là qua mắt lực lượng thủ vệ quân tại các
thành trì Hình Dương, Trưng Dương và Hình Đông. Nói thật ra việc qua mắt quân
Hán thủ vệ các thành trì này thực sự không quá khó khăn với người bản địa Bách
Việt nơi đây. Nếu so sánh mỗi thành trấn nhỏ chỉ có vài trăm đến 1000 quân thủ
vệ người Hán do triều đình phái đến để lập thổ Ty cơ cấu thì số lượng người
Bách Việt bản địa quá đông đảo rồi. Thường thì những hoạt động quân sự của
người Bách Việt bị phát giác là do có Việt gian, nội gián người Bách Việt bị
mua chuộc mà phục vụ chỉ điểm cho quân Đông Ngô.
Những lần khởi nghĩa của Bách Việt thường bị phát hiện sớm sau đó Đông Ngô sẽ
phái quân bao vây mà tiễu trừ từng nhóm một. Quả thật người Bách Việt tại Lĩnh
Nam khá dũng mãnh điển hình như Dương Việt, Mân Việt, đặc biệt là Sơn Việt.
Nhưng họ có một yếu điểm đó là thật thà và chất phác đến kinh người. Chính sự
hồn nhiên trong khâu chuẩn bị khởi nghĩa khiến cho các thành phần Việt gian
tồn tại trong lòng các bộ lạc có không gian mà hoạt động. Nhưng lần này thì
khác rồi, dường như có một thế lực hết sức khôn khéo và tinh ranh thò tay vào
cuộc khởi nghĩa này, khiến cho kết cấu từ lúc chuẩn bị đến khâu tiến hành đều
kín kẽ không sơ hở. Đặc biệt là việc thanh trừng các đối tượng bị nghi ngờ
liên quan đến Hán tộc được thực hiên triệt để. Chính điều này đã gần như bưng
bít hoàn toàn tai mắt của các Thổ Ti hán tộc tại các thành trì. Phải nói cho
rõ là với số lượng quân ít ỏi tại mỗi thành trì thì quân Hán thực hiện việc
canh phòng bào vệ thành đã là quá mức rồi, việc lập chốt canh hay căn cứ kiểm
soát bên ngoài là không thể. Họ dựa chính là vào các tai mắt của mình cài cắm
trong các bộ lạc Bách Việt mà nà nắm thông tin. Nhưng tất nhiên lần này với sự
tổ chức không còn ngây thơ như trước đây thì rõ ràng quân sở thuộc các thành
trì bị động hết mức.
Lúc này đây có lèo tèo 2000 binh sĩ Đông Ngô từ bến cảng Hình Dương đang di
chuyển xuôi theo bờ sông chạy về hướng chiến trận đang sảy ra. Nhóm này là
binh sĩ xếp hàng chào đón thuyền của Hoàng Đế Tôn Quyền đi qua bến cảng Hình
Dương, sau khi nhìn thấy lửa cháy bốc lên đến tận trời tại hạ lưu nhánh sông
rẽ đi Linh Lăng thì chủ Soái nhóm quân này mới lục đục mà tiến hành di chuyển
cứu viện cho Tôn Quyền. Thống soái nhóm quân này là Trình Cố cháu họ xa của
lão tướng Trình Phổ nổi danh Đông Ngô. Lục này đây Trình Cố đang mặt cắt không
còn giọt máu mà hò hét lính bản bộ người Hán tiến lên, không cần biết sự việc
ra sao, chỉ biết rằng tai họa ngập đầu đã rơi xuống Trình Cố. Trong địa bàn
hắn quản hạt sảy ra việc Hoàng Thượng bị công kích thì hắn sao thoát khỏi tội
cho đặng. Cơ hội cuối cùng là liệu hắn có thể đến kịp mà thể hiện chút gì đó
kiểu lấy công chuộc tội hay không. Nếu may mắn ra hắn có thể thoát tử tội hay
không là do lần hành động này.
Thế nhưng tên Trình Cố suy nghĩ quá xa vời rồi, nếu địch nhân đã có chuẩn bị
mà đến thì sao có thể để hắn thong dong cứu viện. Đón đánh nhóm quân Hán này
là một nhóm 3 ngàn binh Sơn Việt cực kì tinh nhuệ. Điểm chết người ở đây đó là
vì cứu trợ kịp thời Tôn Quyền mà Trình Cố không chần trừ hành quân cấp tốc
trên một con lộ nhỏ nằm khuất trong rừng thưa… Đây là điểm tối kị khi tác
chiến tại vùng Lĩnh Nam cùng quân Bách việt vốn cực giỏi đánh nhau du kích
trong rừng không tuân theo đội hình.
Nếu chiến đấu tại Lĩnh Nam mà chọn địa hình bằng phẳng trống trải dàn quân
đanh trận thì quân Bách Việt phải đông gấp 3 lần quân Đông Ngô may ra có thể
đánh ngang cơ. Nhưng nếu đánh nhau trong rừng, nhất là quân Sơn Việt thì nếu
số lượng ngang nhau kẻ thua trận chắc chắn là lính Đông Ngô rồi. Lúc này đây
Trình Cố đã phạm vào điểm tối kị của binh gia, đáng lý ra hắn nên chọn con
đường lớn thông qua bình nguyên mặc dù có phải đi đường vòng chăng nữa. Thật
ra một phần không thể trách được Trình Cố khi hắn chọn con đường này… Hắn quá
nóng lòng mà muốn thể hiện trước mặt Tôn Quyền để đoái công chuộc tội. Đường
nào cũng bị tội chết rồi nên hắn bất chấp mà liều lĩnh luôn.
Đoàn hai ngàn lính Hán chạy nhanh trên con lộ nhỏ nằm khuất trong rừng thưa ,
đội hình hai ngàn người kéo dài như một con rắn nhỏ len lỏi trong trong rừng.
con đường này chỉ có thể cho 4-5 người sóng vai mà chạy, vậy nên 2000 người
đội hình kéo xa nhau đến gần 1km ( khi hành quân chạy nhanh với lính trường
thương thì họ thường cách khá xa nhau để tránh ngộ thương đồng đội, đôi khi
cách nhau đến 2m). Đúng lúc này thì nhóm quân Sơn Việt phục kích trong rừng
thưa lao ra, phương thức tấn công du kích của Sơn Việt khác hẳn du kích chiến
của Đại Việt . Họ dựa vào sự dũng mãnh của cá nhân mà lao lên vật lộn chém
giết cùng quân Đông Ngô. Phải nói rằng nếu xét về tấn công không theo đội hình
tiến hành sáp lá cà vật lộn đâm chém thì quân Sơn Việt vẫn là lực lượng cực bá
đạo cho dù trang bị của họ thô sơ hơn đối phương quá nhiều. Một trận chiến tàn
bạo và đẫm máu cứ thế mà diễn trên con lộ nhỏ từ Cảng sông Hình Dương dẫn đến
nơi Bách Việt phục kích Tôn Quyền. Nhưng khoan hãy đề cập đến kết quả của trận
chiến "nhỏ" này, vì trận chiến lớn hơn trên sông Trường Thủy đang diễn ra hừng
hực khí thế.
Vớ việc tổn số 25 ngàn người tập trung đánh nhau trên một đoạn sông chưa đến
3km thì có thể tưởng tượng lúc nhúc đâu đâu cũng là người, nơi nào cũng là
thuyền. Khói lửa mù mịt, chiêng trống ầm vang, tiếng la hét vang trời, tiếng
binh khí chạm nhau choang choang không ngớt. Cả một mảng nước song chuyển
thành màu hồng cho dù dòng chảy chưa bao giờ chậm lại, điều này đủ thấy nên sự
khốc liệt của chiến tranh.
Lần này quân chính quy tinh nhuệ Đông Ngô quả thật là bị đánh cho trở tay
không kịp. Ban đầu trong số 25 chiến thuyền của họ đã bị các bè lửa của quân
Bách Việt thiêu đốt đến gần 10 chiếc, những binh sĩ trên thuyền bắt buộc phải
di chuyển qua các chiến thuyền không bị bắt lử, nhưng sức chứa của các chiến
thuyền còn lại có hạn nên chỉ có một nửa số binh sĩ may mắn lên được thuyền mà
thôi, số còn lại phải nhảy sông mà kiếm đường thoát thân. Nhưng chính lúc này
thì các thuyền độc mộc cùng bè gỗ của quân Bách Việt đã nhận được lệch mà đồng
loạt suất kích. Những binh sĩ Đông Ngô xấu số dưới mặt nước kia không một ai
có thể thoát nổi việc bị người Bách Việt tàn sát.
Một người đang bơi dưới nước không có điểm tựa thì chuyện làm mồi cho đối
phương đứng trên thuyền bè là chuyện rõ ràng. Trong những bộ phim cổ trang mà
thế kỉ 21 thường miêu tả binh sĩ nhảy từ mặt nước lên thuyền như đúng rồi là
hoàn toàn bịa đặt. Việc túm lấy mạn thuyền đối phương mà trèo lên đã khó rồi
chưa đừng nói là bay như chim vậy. Chỉ cần một mũi thương dài thì trong một
phút đồng hồ công phu một tên lính kinh nghiệm có thể đâm chết tầm 10 người
đang bơi dưới nước đấy. Việc lặn để trốn là vo kế khả thi vì thuyền độc mộc và
bè gỗ Bách Việt tộc dăng đầy mặt sông rồi, chỉ cần ngoi lên lấy hơi thì đón
chờ ngươi là một mũi thương đâm thẳng vào ngực hoặc cổ họng. Đây là một cuộc
tàn sát theo đúng nghĩa của nó.