Bắt Giữ


Người đăng: KennyNguyen

Hai tên thương nhân Abdukrahman và Krishna rất rung động về tấm bản đồ quá sức
chi tiết của Nguyên Quốc, vào thời này đây là báu vật vô giá. Người Ả rập và
người Ấn độ đã đổ hết không biết bao nhiêu xương máu mới có thể vẽ ra được một
con đường từ Phương tây về phương Đông bằng đường biển. Người nào nắm được bản
đồ nắm được hải trình thì có thể tiền vào như nước không thôi. Vậy mà tại một
"tiểu quốc" theo cách nghĩ của họ lại có được một tấm bản đồ còn chi tiết và
hệ thống hơn cả bản đồ của người Ả rập tạo nên. Chỉ cần liếc mắt qua sẽ thấy
rất nhiều hòn đảo rất nhiều địa phương mà họ chưa khám phá được. Đây chính là
một báu vật vô giá đó.

- Thưa quốc vương vĩ đại nhân từ và sang suốt, quả thật chúng tôi có đi qua
vùng eo biển này để đến đây nhưng chưa hề đi xa thêm về hướng Đông nên không
biến có tồn tại hòn đảo nào như vậy không. Thế nhưng người dân bản địa nơi này
cũng khá giỏi về công nghệ thuyền biển có lẽ họ sẽ biết đến vùng đất kia… Quả
thật chúng tôi làm ngài thất vọng rồi…

Mặc dù hai thương nhân rất tiếc nuối vì không có câu trả lời hợp lý, nhưng họ
không dám lừa dối vì việc chứng thực thong tin không phải quá khó khăn. Mất đi
10 % lợi nhuận quả là đáng tiếc nhưng không đáng tiếc bằng việc mất mạng. Đúng
lúc hai kẻ này và một số bộ hạ chủ chốt trên bàn tiệc đang tiếc nuối vì mất đi
một khoản tiền thì dị biến nổi lên. Chỉ thấy Nguyên Quốc buông bát rượu sứ
trong tay để rơi xuống đất. Tiến vỡ của bát rượu làm tất cả mọi người trên bàn
tiệc đều giật mình, thế nhưng cang giật mình và kinh hãi hơn là từ bên ngoài
yến phòng thì giáp sĩ Đại Việt nườm nượp xông vào đao kiếm sang lóa sát khí
ngùn ngụt mà bao vây lấy tất cả những người thương nhân trong căn phòng.

- Bắt trói tất cả lại…. Lê Loi dẫn binh bắt giữ tất cả thủy thủ đoàn của
thương nhân phương Tây ngoài bến cảng, hạn chế tối đa đả thương người….

Nguyên Quốc lạnh lung ra lệnh bắt người, hắn đã trở mặt ngay lập tức khi nhận
được các tin tức từ hai thủ lãnh thương nhân. Tất cả sự việc đều nămg trong kế
hoạch của Nguyên Quốc. Thật ra ngay từ đầu Nguyên Quốc có thể tiến hành bắt
giữ đám thương nhân này, nhưng đó chỉ là hạ sách mà thôi. Cái Nguyên Quốc cần
là so sánh giữa lợi ích cảu hai phương pháp, bắt giữ và giao hảo. Mà việc
quyết định bắt giữ hay giao hảo tiến hành mậu dịch thì phải dựa vào những
thông tin mà nhóm người này mang lại cho Nguyên Quốc . Nếu ngay lập tức bắt
giữ thì biết đâu đấy những người này giá trị lợi dụng không bù lại sự thiệt
hại của việc bắt giữ gây nên thì sao. Chính vì vậy những bước đi như bán rẻ tơ
lụa, mời tiệc tối, cộng thêm các ưu đãi chính là nhằm du ngủ sự cảnh giác của
đối phương mà tiến hành khai thác thông tin sau đó mới quyết định phương án sử
lý. Bởi việc bắt giữ một đoàn thương nhân sẽ gây nên danh tiếng cực kì không
tốt cho quốc gia Đại Việt trong việc thương mại mậu dịch với người phương
Tây, vậy nên Nguyên Quốc phải cảm thấy giá trị lơi dụng khi bắt đám người này
vượt qua thiệt hại kể trên thì hắn mới tiến hành. Đúng là lúc này đây Nguyên
Quốc có hơi hớm bước trên con đường kiêu hùng dối trá lừa lọc, có thể dùng mọi
thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

Ngày 26 tháng 12 năm 230, những ngày cuối năm tại Giao Châu, tất cả người dân
của tân quốc Đại Việt đang nô nức mà chuẩn bị một cái tết đầu tiên của họ từ
khi lập quốc. Có lẽ đây là một cái tết yên bình vì khả năng Đông Ngô tấn công
trong thời gian ngắn là không thể. Nhưng ngoài không khí. Với 7 tháng trời
không chiến hỏa thì sức sống của người dân Đại Việt phục hồi rất nhanh
chóng. Nhất là khi những người dân Đại Việt nhận được sự hỗ trợ ban đầu rất
mạnh mẽ từ chính quyền mới. Điều này cũng không gây nhiều lắm áp lực cho chính
phủ Đại Việt vì họ đã có một số lượng lương thực và của cải kha khá sau khi
công chiếm các cứ điểm đô hộ của quân Đông Ngô trên đất Việt. Thêm vào đó dân
số Đại Việt quả thật là không hề nhiều với tổng số lúc này chỉ là 10 vạn.
Nói đến dân số Đại Việt thì họ đang bùng nổ một cách nhanh chóng về số
lượng. Không phải những người dân Đại Việt sinh đẻ mà bùng nổ dân số. Sự
bùng nổ dẫn đến từ việc tìm trở lại các bộ lạc nhỏ chạy sâu vào rừng chốn
tránh quân giặc Bắc. Chính vì lý do này nên dân số của Đại Việt tăng lên
theo từng ngày, sau 7 tháng trời từ 7 vạn người họ đã tìm về thêm 3 vạn người
dân lưu lạc khắm nơi. Các làng trấn được xây dựng trở lại, dân chúng được hỗ
trợ dụng cụ cũng như lương thực để sinh sống trong thời gian đầu tái kiến
thiết. Những chính sách hỗ trợ nhân đạo đã làm cho sức sống người Việt cổ lại
hừng hực hồi sinh. Những lý do này khiến cho một cái tết thật tươm tất đang
được tưng bừng chuẩn bị trong dân gian.

Đó là về mặt dân gian, còn về mặt chính phủ thì họ không có tết nhất gì cả.
Nếu nói một cách khách quan thì chính phủ Đại Việt lâm thời, hay nói cách
khác là triều đình Đại Việt lâm thời lúc này đúng là "của dân, do dân, và vì
dân" … Hơn ba van quân đội và quân viên hành chính Đại Việt làm việc mệt
nhọc không kể ngày đêm tất cả cũng chỉ vì hai chữ hạnh phúc cho người dân.
Thiết nghĩ nếu chính phủ nào cũng vậy thì người dân hạnh phúc biết bao. Công
việc của họ nhiều lắm, nào là tổ chức tái kiến thiết làng mạc, tổ chức khai
hoang, thu gặt lúa, tổ chức lúa giống chuẩn bị gieo mạ cho vụ lúa xuân… rồi
các lớp xóa mù chữ mọc lên khắp nới, các tổ chức tuyên truyền chính sách, luật
pháp cũng như tư tưởng yêu nước cũng len lỏi đến từng bộ phận người dân. Nói
một cách chính sác thì các quan viên dân chính Đại Việt trong 7 tháng qua là
những người vất vả nhất. Mà người bận rộn không ăn không ngủ lại chính là
Nguyên Quốc hoàng đế Đại Việt, cơ cấu viết báo cáo đã hình thành sau một
thời gian kiên trì giáo dục. Chỉ riêng việc sử lý các báo cáo đã làm cho
Nguyên Quốc không còn thời gian cho bất kì một việc gì, hắn đang có ý định xây
dựng bộ tham mưu nhắm đến sử lý những công việc này. Nhưng hệ thống quan viên
có trình độ xử lý các công việc theo tính vĩ mô vẫn chưa đủ về số lượng. Chính
vì thế mọi công việc vẫn phải qua tay Nguyên Quốc quyết định các sách lược cả
về dân chính lẫn quân sự.

Nhưng những ngày này quan viên Đại Việt và dân chúng luôn thấy một đoàn
người có trên 20 nhân số bám theo Nguyên Quốc bất kể hắn ở nơi đâu. Trên người
họ chính là những chiếc "gùi" to lớn chứa đầy thể tre lát mỏng. Đây chính là
những nhân vật tương lai là trụ cột của Đại Việt với mục tiêu đào tạo tập
trung của Nguyên Quốc. Mà mặt mày lũ quan viên theo sau Nguyên Quốc lúc nào
mặt mũi mồm miệng cũng lấm lem mực đen, quả thật họ phải học tập và ghi chép
với cường độ rất cao. Cao Thích cũng có mặt trong nhóm người này. Nếu nói về
học thức thì Cao Thích có vẻ đứng vào nhóm dẫn dẫu của quan viên Đại Việt
ngời ra hắn rất có khả năng về tổ chức dân chính. Tên này đang đương chức là
Thái Thú Hữu Lũng nhưng cũng bị điều về Bắc Đái mà tham gia vào nhóm đào tạo
chuyên sâu của Nguyên Quốc. Việc Nguyên Quốc phải đích thân chinh chiến sẽ
diễn ra sớm hay muộn mà thôi, vậy nên nhu cầu về một bộ tổng tham mưu cho Đại
Việt là không thể nào chậm trễ, hơn 20 quan viên có trình độ bị gom hết về
Bắc Đái để tiến hành đào tạo và sang lọc. Tất nhiên không phải tất cả những
người này đều có thể trở thành trụ cột của Đại Việt. Việc loại trừ sau khi
đào tạo tất yếu phải diễn ra. Vì rời bỏ chức vụ công tác tại địa phương mà
nhượng quyền cho cấp phó tại các nơi đó nên có khá nhiều các quan viên cấp Phó
tại Hữu Lũng, Long Uyên, Kê Từ, Cổ Loa bất chợt được thăng chức. Cá biệt có
những kẻ còn được thăng đến Thái Thú chức vụ như tên Lê Khoát đang là chủ bạ
Hữu Lũng tăng liền một mạch thành Thái Thú khi mà Cao Thích phải về Bắc Đái
tiếp nhận kiến thức chuyên sâu.

Nhưng kể cả như vậy cũng không ảnh hưởng đến sự vận hành chính quyền tại địa
phương, bởi từ lâu các cấp phó tại địa phương đều được chủ quản giao việc giao
quyền một cách rất kiên quyết để cho họ quen với công việc. Đây chính là chính
sách nhất quán của Đại Việt khi họ đang trong thời gian xây dựng cơ cấu và
bộ máy hành chính… Tư tưởng đào tạo, giao việc cấp dưới đã được Nguyên Quốc
quán thâu một cách triệt để cho các quan viên Đại Việt, mà kể cả tron quân
đội cũng không khác là bao. Có thể hình dung Bộ máy hành chính cảu Đại Việt
là một trường đại học khổng lồ mà trong đó cứ câp cao lại tổ chức và đào tạo
một nhóm quan lại thấp hơn, sau đó cấp thấp cũng làm y nguyên để đào tạo cấp
thấp hơn. Phong trào học tập của Đại Việt nở rộ chưa từng có. Vì là một quốc
gia mới hoàn toàn và không bị cản trở bơi lợi ích nhóm nên các quan viên người
biết việc truyền dạy người không biết một cách nhiệt tình và vô tư. Đến cả
cách tham nhũng họ còn vô tư truyền nhau nữa mà…. may thay Nguyên Quốc phát
hiện kịp mà ngăn chặn tệ nạn tham nhũng này.

Nhưng trong khi dân chúng đang hối hả chuẩn bị cho ngày hội cuối năm thì những
nhân vật đứng đầu chính phủ lâm thời Đại Việt đang tập trung tại một nơi đó
là phòng quân cơ thuộc thủ Bắc Đô Đại Việt ( Bắc Đái).


Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến - Chương #154