Vấn Nạn Đại Việt


Người đăng: KennyNguyen

Buổi Hồng Môn Yến đầy máu tanh kép lại như vậy đó, nhưng buổi hồng môn yến này
cũng là một bước đánh dấu hoang chỉnh cho công cuộc "cưu chiếm thước sào"* của
Hương Lan dành cho lực lượng sở thuộc của Tôn Thượng Hương. Mà dấu ấn quan
tròng nhất đó là sự phục vụ của Lý Khả Nhi một thủ lĩnh khá có uy vọng trong
các bộ lạc tại Giang Nam. Nhưng chuyện hồng môn yến này là câu chuyện của hơn
một tháng trước khi Hương Lan sinh nở. Giờ đây là câu chuyện của hai tháng sau
khi Hương Lan đã "sinh" ra một hoàng tử có khả năng rất cao sẽ sở thành hoàng
trữ trong tương lai.

- Tất cả đều đã chuẩn bị kĩ càng rồi chứ….

Đây là câu hỏi mà Hương Lan lúc này đang ngả ngướn trên ghế sa long mà hỏi Khả
Nhi.

- Bẩm nương nương có thể xuất phát rồi, nhưng liệu sức khỏe của người có đảm
bảo không… mới sinh nở 2 tháng mà thôi…. Hay để mình thuộc hạ đi chuyến này
thôi…

Khả Nhi có phần loa lắng cho Hương Lan vì quả thật nếu một người bình thường
thì khả năng sau tháng sinh nở vẫn khá yếu đuối đấy.

- Không sao rồi… nên nhớ trong một năm này mặc dù mang thai không thể luyện
tập chiêu thức nhưng hô hấp khí công ta vẫn tập đều đặn…. Công pháp ta đưa
ngươi dùng thế nào, có tiến triển gì không…

Nói đến công pháp này thì đó chính là võ công bí truyền của Triệu Vân mà Tôn
Thượng Hương đạt được. Cũng không hiểu Thượng Hương muốn ru ngủ sự đề phòng
của Hương Lan hay quá khinh thường khả năng lĩnh ngộ của nàng mà thực sự giao
ra công pháp chân chính như vậy. Nhưng với Hương Lan thì đây là một thể nghiệm
cực kì nguy hiểm, chỉ cần Thượng Hương động chân tay trên quyển bí kíp này thì
đảm bảo Hương Lan không chết cũng bị lột một lớp da. Giờ đây mỗi lần nghĩ lại
mà Hương Lan đều thấy rung mình sợ hãi, lúc mới nhận được quyển sách này thì
Hương Lan lao vào luyện tập ngay lập tức mà không có một chút nghi ngờ gì.
Đáng lí ra nếu có lòng đề phòng thì Hương Lan phải cho ai đó thử luyện tập
trước tiên. Cũng may mắn là quyển công pháp không có vấn đề gì, nếu không thì
Hương Lan lúc này có hối hận cũng không được nữa rồi… Ba tháng trước Hương Lan
đã không nề hà gì mà ban một phần đầu của quyển công pháp này cho Khả Nhi và
một số nữ sĩ quan đã bình tĩnh quay lại bàn tiệc ăn uống khi cuộc chém giết
chưa chấm dứt. Trong mắt hương lan thì một số ít nữ binh ngồi lại bàn tiệc mà
ăn uống và xem kịch thì có hai hạng người. Một là hạng người không có chút nào
lo lắng vì đã hoàn toàn trung thành và không có lỗi lầm gì với Hương Lan, do
đó họ tự tin ngồi ăn uống xem kịch. Hạng thứ hai là tâm trí cực kì kiên định
và không sợ hãi. Mà cũng có thể là kết hợp của cả hai dạng trên. Nếu như vậy
thì những người này rất đáng được bồi dưỡng một cách trọng điểm.

- Bẩm Nương Nương, thuộc hạ tiến bộ rất nhanh… sức mạnh tăng lên nhiều… lần
này thuộc hạ càng tự tin hơn vào chiến thắng….

Hương Lan vị ghế đứng dậy mắt nhìn chằm chằm vào Khả Nhi.

- Chuyện này phải đích thân ta đi mới có tính thuyết phục… nhiệm vụ của ngươi
là trừ khử tất cả những kẻ có chút tin tức về kế hoạch này… mà tốt nhất là bố
chí chém hết, để lại một số binh cấp thấp nhất của bọn họ mà thôi…. Xuất phát
thôi…

Khả Nhi nắm chặt tay gương mặt tỏ ra kiên quyết đến vô cùng, toàn thân tỏa ra
sát khí ngùn ngụn. Mệnh lệnh của nương nương là giết hết vậy thì giết đi. Hành
động lần này không thể sai sót, nó ảnh hưởng đến toàn bộ tương lai của các tộc
Bách Việt tại Giang Nam… không thể không nhẫn tâm cho được. Ngay lập tức hơn
15 chiến thuyền trở theo 3000 binh sĩ trong đó có 2000 nữ binh và 1000 nam
binh từ Linh Lăng mà ngược dòng sông Thành Thủy ( Một nhánh của sông Trường
Giang) tiến về Động Đình Hồ. Hành động của Hương Lan là gì kì sau sẽ rõ… bây
giờ quay lại với tình hình Nguyên Quốc tại Đại Việt hắn đang đứng trước một
vấn đề rất cam go của tân quốc nhỏ bé của mình.

Thật ra tại bất kì thời điểm nào bất kì quốc gia nào, bất kì chế độ nào cũng
có tham nhũng, chẳng qua là tỉ lệ nhiều hay ít mà thôi. Tham tài là một đặc
tính cố hữu của con người mà bất kì chủng tộc nào cũng có. Đừng có tự hào vỗ
ngực nói chế độ của tôi tốt hơn và không có tham nhũng, đó là một điều phi lý
hết sức. Bởi chỉ cần quyền lực được tập trung vào một nhóm nhỏ người trong
cộng đồng thì sẽ sảy ra hiện tượng tận dụng khe hở luật lệ cùng với quyền lực
trong tay mà tận dụng để chiếm đoạt tài sản không phải của mình.

Nhưng vấn đề diễn ra tại Đại Việt nguy cơ hơn nhiều mặc dù tham nhũng vẫn
chưa thành hệ thống, chưa thành lợi ích nhóm, chưa thành một quy mô nhất định.
Nguy cơ ở đây chính là những người tham nhũng không biết họ đang phạm luật,
chưa biết được hành vi của họ sẽ là nguyên nhân chính gây tan vỡ một chế độ
cho dù chế độ đó có cường đại đến bao nhiêu. Quả thật là vậy khi nói rằng tham
nhũng, tự tư tự lợi là nguyên nhân tan vỡ chế độ. Không tin thì có thể nhìn
vào lịch sử của nhân loại, các đế chế, các chế độ bao giờ lúc khởi điểm chả
tốt lành. Sau một thời gian hoạt động thì mới nảy sinh ra vấn đề tham nhũng,
từ đó vấn nạn này sẽ càng ngày càng thêm trầm trọng rồi dẫn đến chế độ tan vỡ.
Bởi chính tham nhũng sẽ dẫn đến sự bất công giữa người được tham nhũng nhiều,
người được tham nhũng ít và người bị chiếm đoạt, từ đó mâu thuẫn sẽ diễn ra
rồi dần trở nên gay gắt và cách mạng để đập đổ một chế độ tha hóa sẽ diễn ra
là điều tất yếu. Sau đó cái vòng luẩn quẩn này lại sẽ tiếp diễn ở chế độ mới
dành được chính quyền. Nguyên Quốc biết đây là một chuyện tự nhiên và không
thể ngăn cản nó một cách triệt để.

Nhưng nếu biết mà cứ để nó diễn ra một cách tự nhiên thì chắc chắn đất nước
Đại Việt mới thành lập không bao lâu sẽ tiêu tùng. Nguyên Quốc lúc này đang
đau đầu mà suy nghĩ một vấn đề sống còn đối với tương lai của Tộc Việt. Không
cần biết hắn có thành công hay không trong việc đánh ra một mảnh lãnh thổ cho
người Viết sinh sống, chỉ cần nghĩ đến khi Nguyên Quốc chết đi thì mọi thành
quả trước đó lại có kha năng tan biến. Tộc việt lại chìm đắm trong dòng lịch
sử Bắc thuộc nàn năm. Nguyên Quốc không muốn đất nước mà hắn đẻ ra sẽ như đóa
phù dung sớm nở tối tàn. Vậy nên giờ đây Nguyên Quốc đang đau đầu mà viết ra
một cương lĩnh chống tham nhũng, điều mà ngay cả những chính phủ hiện đại thế
kỉ 21 cũng vô kế khả thi và đau đầu bấn loạn. Việc hoàn toàn thanh lọc bộ máy
là không có, thế nhưng giảm thiểu nguy cơ tham nhũng xuống giới hạn an toàn
cho phép thì có vẻ khả thi, vì Đại Việt là một quốc gia mới hoàn toàn, thế
nên Nguyên Quốc muốn nhào nặn ra sao thì sẽ được như vậy. Đây là một lợi thế
cực kì lớn của Nguyên Quốc vào lúc này. Cần phải nói rằng nếu muốn thực hiện
cải cách tại Trung nguyên sẽ rất nhiều trắc trở vì lực cản đến từ nhiều thế
lực với lợi ích đan xen, nhưng điều này sẽ không tồn tại tại quốc gia Đại
Việt non trẻ này.

Thật ra chống tham nhũng phải dựa vào 4 yếu tố cơ bản, thứ nhất chế tài khắt
khe với tội danh này và không có chế độ khoan hồng. Thứ hai phải tiến hành
giáo dục một cách nghiêm túc về vấn nạn này cho những người nắm quyền lực, để
mỗi khi họ nhấc tay lên muốn vớ một đồng của công thì họ phải nghĩ về hậu quả.
Thứ ba đó là một hệ thống quản lý tiền tệ cùng của công có tính chiều sâu gây
ra việc khó khăn cho tham nhũng và cuối cùng là hệ thống giám sát công bằng
độc lập.


Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến - Chương #147