Yêu Cầu


Người đăng: KennyNguyen

Tất nhiên ngoài những anh hung dân tộc chân chính nghe theo lý tưởng dân tộc
mà hi sinh thân mình thì có rất nhiều kẻ trung thành với lợi ích cảu bản
thân.. đó chính là lợi ích cá nhân mà chả liên quan gì đến lợi ích dân tộc.
Điển hình là các tầng lớp lãnh đạo của phong trào cách mạng dân tộc có xuất
thân từ các gia tộc lớn, họ dạy dỗ với kiến thức cực kì vững chắc và sáng suốt
vậy nên họ rất tỉnh táo và khó bị thuyết phục bởi chủ nghĩa, lý tưởng dân
tộc. Nói một cách khác nhóm người này khó bị lừa hơn những vị anh hùng hi sinh
tính mạng kia. Những người may mắn có học thức từ xuất phát điểm khá cao này
nhìn nhận các tư tưởng, lý tưởng dân tộc theo một con mắt khá chủ động. Vậy
nên họ biết thừa đây là chủ nghĩa cơ hội hay chủ nghĩa yêu nước chân chính.
Những con người được tạm gọi là trí thức với nguồn lực tài chính khổng lồ này
sẽ bơi trong đám lý tưởng bùng nhùng kia và cố gắng tìm ra những lý tưởng khá
thực dụng với mức độ khả thi và an toàn cao để… "đầu tư".

Chính xác đây là một khoản đầu tư cho tương lai, giống y hệt như đầu tư ủng hộ
các cuộc khởi nghĩa khi triều đại chuyển biến trong các giai đoạn lịch sử. Đây
rõ ràng là một thị trường "chứng khoán" thực sự và các nhà đầu tư đang chăm
chăm săn kiếm những " cổ phiếu" có tương lai trong đó. Ở đây yếu tố dân tộc bị
loại bỏ khá triệt để. Những nhà đầu tư này thường trở thành giai cáp lãnh đạo
trong các phong trào lý tưởng dân tộc này. Điều chớ trêu thay là họ lại hoàn
toàn không hề tin tưởng vào cái thuyết lý tưởng minh đang ủng hộ mà chỉ coi đó
là một "cổ phiếu" để đầu tư thôi. Chính vì lý do quan trọng này mà khi cách
mạng hay nói cách khác là phong trào lý tưởng dân tộc thành công thì giai tầng
lãnh đạo này quy ngoắt 180 độ với số đông dân chúng mà vơ vét cho bản thân
nhằm bù đắp lại những gì họ đã đầu tư.

Tất nhiên nói như vậy cũng phiến diện vì trong hai nhóm người chân chính yêu
nước và nhóm đầu cơ cũng có người này người khác. Nhóm chân chính yêu nước
cũng có một bộ phận nhỏ xuất thân là những người có quyên lực, địa vị và học
thức cộng thêm nhiều tiền bạc. Mà nhóm đầu cơ không thiếu những người xuất
thân từ tầng lớp thấp hơn về mặt học thức vì những lý do kém may mắn. Nhưng
một điều có thể chắc chắn đó là những người thao trường phái đầu cơ có chỉ số
IQ cao và có một cái đầu lạnh với những suy nghĩ độc lập cùng cái lý tưởng dân
tộc mà vị lạnh đạo nào đó đã vẽ ra.

Tất nhiên khi phong trào dân tộc thành công thì mâu thuẫn của hai nhóm người
này bộc lộ và tìm cách triệt tiêu lẫn nhau. Điểm này không có gì đặc biệt cả
khi trong lịch sử đã chứng kiến hàng loạt vụ việc như vậy. Tại một cuốc gia
nào đó khi cách mạng thành công thì họ lại thực hiện thêm một cuộc cách mạng
khác để thanh tẩy những người đầu cơ, vì những người đứng đầu cuộc cách mạng
này biết rằng những kẻ đầu cơ với bộ óc thanh tỉnh sẽ là một trong những mối
nguy hiểm tiềm tàng sau này. Chỉ những người do kép may mắn mà không có nhiều
kiến thức sau đó ra nhập phong trào lý tưởng được tẩy não nhồi nhét kiến thức
sai lệch mới thực sự an toàn cho chế độ mới. Vậy là một cuộc thanh trừng đẫm
máu xảy ra, vậy nên nếu ngươi là tầng lớp có của cải, có ruộng đất, có kiến
thức trước khi "phong trào" hình thành thì ngươi chết chắc rồi. Vậy là kể cả
những người chí sĩ yêu nước thực sự cũng bị lôi ra chém hoặc tịch thu tài sản
rồi lao động khổ sai. Thậm chí phong trào này còn lan ra một số nước lân bang
nhỏ hơn khiến những nơi này điêu đứng không kém. Nhưng sự thật khốn nạn ở chỗ
chỉ được một hai nhiệm kì đầu thì những người vì dân trên tốt dẹp, công chính
liêm minh… đến về sau thì họ lần lượt biến chất thành dân dầu cơ cả thảy mà
phản lại lý tưởng nhân dân của họ. Sự kiện này diễn ra không khác gì một chu
kì không lối thoát. Những vương triều lui tàn là như vậy, những chế độ lụi tàn
là như vậy… đến một lúc nào đó nếu như chế độ không còn vì dân, vì lý tưởng
ban đầu mà gây nên phẫn uất mâu thuẫn thì họ sẽ bị loại bỏ, đấy là diều tất
yếu mà thôi.

Tất nhiên có một số quốc gia rất thong minh. Họ làm theo một phương pháp mới
đó là tự chia nhỏ mình thành nhiều nhóm khác nhau, sau đó cử đại diện xây dựng
nên chế độ. Tất nhiên cái chế độ này gặp một bất lợi đó là các nhóm hục hặc mà
chãi vã nhau liên hồi, có khi đánh nhau cũng có. Nhưng do họ giám sát lẫn nhau
nên không có chuyện một tên quá xấu xa sinh ra mà không có ai quản lý. Mọi mâu
thuẫn đều được phát hiện mà giải quyết trước khi nó bùng nổ thành một cuộc bạo
chính, khởi nghĩa. Đúng là sống trong các quốc gia kiểu này chả lúc mẹ nào yên
tâm, ngày hôm nay biểu tình, ngày mai chửi bới loạn xạ cả lên. Nhưng tại những
quốc gia này các mâu thuẫn luôn được bộ lộ và giải quyết khi nó chưa đến mức
độ gây nên nguy hiểm cho an ninh xã hội. Trái lại đó những chế độ độc tài ví
dụ như phong kiến chẳng hạn và một vài chế độ khác thì những mâu thuẫn xà hội
được đề nén và tích tụ lâu dài, cứ nhìn vào đó thì tưởng rằng quốc gia hòa
binh yên ổn không biểu tình không phản đối không chống phá. Nhưng thực ra
những mâu thuẫn xã hội giữa tang lớp cầm quyền và tầng lớp thấp hơn sẽ ngày
càng tích tụ, và đến lức bùng nổ có nghĩa là tất cả xong rồi, tiêu tùng chế
độ.

Nói dài nói dai để minh chứng rằng không có chuyện tự nhiên mà trung thành với
một ai đó, với một chế độ nào đó. Tất cả đều dựa trên sự cân bằng lợi ích mà
thôi. Ví dụ như binh sĩ đi đánh nhau vì bị ép buộc, vì cái ăn, vì không muốn
chết đói… tình trạng này rất dễ gặp ở Hán tộc nơi mà lương thực là vấn đề
thường trực. Ở nơi đây ai cho ngươi ăn thì ngươi thành lính của kẻ đó. Vậy nên
mới có chuyện binh sĩ đầu hàng một cách dễ dàng. Còn ở Giao Châu tình thế khác
hẳn, họ quả thực chiến đấu vì bảo về gia viên, phải nói thẳng ra vào lúc này
tư tưởng dân tộc trong hai Tộc Âu Lạc khá mạnh trong nhóm Bách Việt vì ít ra
họ đã thành lập hai quốc gia mang tính dân tộc cao đó là Văn Lang và Âu Lạc.
Mà cuộc chiến bảo vệ gia viên, bảo vệ lợi ích của dân tộc thì tinh thần ý chí
thường cao hơn. Nhưng tầng lớp cao hơn một chút thì họ sẽ nghĩ đến lợi ích của
bản thân mà tham gia vào phe phái nào…. đây cũng chính là sự bi ai của loài
người. Khi mà trí thong minh quá cao thì luôn luôn suy nghĩ nhiều, càng nghĩ
nhiều càng làm sai.

Quay lại với yêu cầu của Khả Nhi thì Hương Lan gật đầu đồng ý, ả không hề có
chút phật ý nào khi thủ hạ đưa ra yêu cầu trước khi nguyện trung thành. Loại
thủ hạ thảng thắng như vậy mới càng dễ ứng phó và quản lý. Hương Lan chỉ đang
chờ đợi yêu cầu để xem Khả Nhi thuộc nhóm người nào, mù quáng theo lý tưởng nữ
quyền của Hương Lan vẽ ra hay là một kẻ đầu cơ tìm lợi ích:

- Bẩm nương nương, thủ hạ muốn xin nương nương ban lại cận vệ Tú Thanh cho
thủ hạ…. vẫn biết nói ra điều này có thể thủ hạ sẽ bị chém ngay tại chỗ nhưng
quả thật Tú Thanh là người lớn lên cùng thủ hạ, cả hai người từ nhỏ lớn lên
bên nhau… và và….

Nói đến đây Khả Nhi quỳ sụp xuống đất run rẩy một hồi. Tú Thanh tên thực là Bá
Thanh, là một người đang ông chân chính và là thanh mai trúc mã của Khả Nhi.
Thế nhưng tên này lớn lên thì thân thể mảnh dẻ nước da trắng nõn, gương mặt
đẹp như mĩ nữ. Chính vì vậy hắn được tuyển vào " hậu cung" phục vụ cho Tôn
Thượng Hương sau đó qua tay cho Tô Hương Lan. Khả Nhi đau khổ biết bao nhưng
đành cắn răng mà nhìn người thương trong lòng ngày càng xa cách. Nhưng hôm nay
nàng đánh liều rồi, đằng nào cũng là chết, nàng muốn làm một phép thử xem
Hương Lan có như Tôn Thượng Hương hay không…. một phép thử quá nguy hiểm nhưng
quá đỗi buồn cười trong chính trị. Phải nói rằng chính trị trong giới phụ nữ
rất "đặc sắc" chuẩn mực của họ đôi lúc không có lời nào để miêu tả.

Về phía Hương Lan khi ả nghe đến yêu cầu này thì giật mình tái mặt, tái mặt vì
không thể ngờ nổi Khả Nhi lại yêu cầu nam sủng của mình. Nếu ở thế giới đang
ông có thể được hiểu như sau " chủ công, thuộc hạ thấy tiêu thiếp của chủ công
ngon vãi… hay cho thuộc hạ chơi thử vài ngày" câu này nói ra không bị chém đầu
mới lạ. Nhưng thế giới chính trị méo mó của phụ nữ thì việc này lại được lý
giải theo suy nghĩ riêng của họ, mà đến ngay cả lão tác cũng không lý giải
nổi. Chỉ thấy Hương Lan sau tái mặt là cười rộ lên, cười đến rung cả bụng ếch
to đùng của mình. Cười đến đỏ mặt nghẹn thở, tiếng cười của nàng càng làm cho
Khả Nhi run sợ, nhưng từ run sợ lại thành quyết tâm, chỉ thấy hai tay đang đặt
dưới đất của Khả Nhi từ từ nắm lại… Khoảng cách 2 người chỉ là 10 bước mà
thôi, với thân thủ của Khả Nhi thì ả hoàn toàn có cơ hội bạt đao mà chém chết
vị nương nương đang cười đến tắt thở kia trước khi cận vệ hai bên của Hương
Lan kịp phản ứng.


Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến - Chương #144