Nợ Máu… Rửa Bằng Máu


Người đăng: KennyNguyen

Chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến, quân Đại Việt đã thua trận hoàn toàn…
nhưng họ cũng thắng trong trận chiến này… Một ngàn dân quân Đại Việt bị giết
không còn một ai. Hà Tô cũng anh dũng mà hi sinh, cái đầu hắn bị chém bay đi
nhưng có thể nhìn thấy rõ trong miệng hắn là một mảng thịt của quân thù. Nếu
nhìn lại thân thể không còn cả hai tay của Hà Tô thì có thể hiểu được tại sao
hắn phải dùng mồm cắn xé kẻ địch… Đây là một trận chiến dã man và đẫm máu, một
ngàn dân quân Đại Việt chiến đấu một cách hung tợn cảm nhiễm đến những người
dân hỗ trợ. Nhưng chiến binh dân quân Đại Việt chết đi nhưng tinh thần bất
khuất của họ vẫn còn đó… một trận chiến đi ngược lại hoàn toàn định luật của
chiến tranh. Một ngàn dân quân bị giết đến người cuối cùng mà không ai bỏ
chạy, chân cụt tay cụt mà vẫn có thể dùng răng để cắn xé, đây là một trong
những trận chiến phải đi vào lịch sử bào vệ tổ quốc của tộc Việt phương Nam.

Với cách chiến đấu không màng đến tính mạng như vậy kể cả lính Mân Việt có
thiện chiến, có dã man đến đâu cũng phải chùn bước… những tên lính Man cảm
giác họ đang chiến đấu với thú dữ bị thương chứ không phải con người nữa… Thật
ra Mân Việt tác chiến quả thật hung tàn không ngại tính mạng nhưng chúng càng
sợ kẻ hung tàn hơn mình…

Lớp lớp người đổ xuống, lại lớp lớp người đứng lên, phụ nữ thiếu niên, ngay cả
các cụ già cũng tham chiến… tất cả đều bị lây nhiễm tinh thần quyết tử đó… Bọn
Mân giết đến nhuyễn tay rồi cũng đến lúc sức cùng lực kiệt mà bị phản giết. Có
câu nói, không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đối thủ không màng sống chết mà thôi…
Một trận chiến khốc liệt vượt qua ngoài tầm kiểm soát của La Lê, cả hai bên
đều say máu mà xông vào nhau bất kể mệnh lệnh đến từ đâu…

Hơn một ngàn quân Mân Việt chết trên tường thành, nhưng đổi vào đó là một ngàn
dân quân cộng thêm 700 dân thường của Đại Việt thiệt mạng… một đoạn tường
thành chỉ dài có đến 500m mà thôi làm sao chứa nổi nhiều xác người như vậy.
Máu theo khe đất mà chảy dài từ tường thành xuống hào xâu… nhuộm đỏ cả một
vùng mặt nước…. Nhìn dáng vẻ của cả ngàn người dân đôi mắt đỏ ngàu không sợ
chiến ở trên tường thành thì La Lê quyết định rút quân, chỉ còn lại 500 lính
trong tay hắn không thể không rút đi… vì giờ đây sĩ khí của quân Mân đã không
còn nữa rồi… 5 trăm lính này muốn thực hiện một cuộc đồ sát tiếp theo là không
thể tưởng nổi bởi vì muốn giết một ngàn người dân không sợ chiến trên đầu
thành kia thì người Mân chỗ này chắc cũng không còn mấy ai có thể sống sót cho
được.

Cuối ngày hôm đó thì nhóm 17 chiến thuyền của Nguyên Quốc về đến Bắc Đái, chỉ
chậm một chút xíu mà thôi thì Nguyên Quốc có thể cứu vớt được gần 2000 "chiến
binh" thực sự của Đại Việt rồi… nhưng sự đời là vậy không bao giờ có chữ nếu
như…

Thủy quân Đại Việt tiếp nhập thành Bắc Đái từ cổng Tây Bắc… đập vào mắt họ
là một cách tang thương không gì kể nổi của những người dân Cổ Loa và Luy Lâu…
gần hai ngàn con em của họ đã chết đi ngay trước mắt chỉ trong vòng ngắn ngủi
hai canh giờ chiến đấu, thử hỏi ai vào tình thế đó mà không đau đớn, không
tang thương….

Khi Nguyên Quốc tới thành Đông của Bắc Đái thì cảnh tượng còn kinh khủng và
hãi hung gấp bội lần… trong ánh đuốc bập bùng giữa bầu trời đêm là xác chết la
liệt xếp thành đống. Ngọn lửa quanh quất trong đêm lúc mờ lúc tỏ càng làm cho
khung cảnh thêm rung rợn… mà kinh dị hơn cả là những người phụ nữ người đầy
máu me, mái tóc bết lại từng lọn vì chất dịch này đang bò đi bò lại trong đống
xác chết… họ đang thu gom lại thi thể không toàn vẹn có thể là của Chồng, của
con, của cháu mình trong biển máu bày nhày huyết nhục kia… Từng khuôn mặt lạnh
lung không biểu cảm, không một lời khóc than, không một tiếng sụt xùi… họ chăm
chú nâng niu từng khúc thịt, từng cái đầu lâu mò ra từ trong đống xác chết.
Công việc như phim kinh dị này lại được những người phụ nữ kiên cường kia làm
một cách trân trọng và thần thánh… Không cần hỏi nhiều thì Nguyên Quốc cũng đã
đoán được chuyện gì sảy ra… xuất hiện nơi đây chỉ có thể là quân từ phương bắc
nơi thành Khúc Dương mà thôi… lỗi lầm này là của Nguyên Quốc hắn… của sĩ quan
Đại Việt mà không thể trốn tránh trách nhiệm…

Thật ra Nguyên Quốc cũng rất mệt mỏi rồi, kể từ chiến dịch tấn công Ninh Hải
rồi vòng về Long Uyên sau đó lại hành quân qua lại đánh tiếp Bắc Đái bằng
đường thủy thì Nguyên Quốc hắn chưa có một ngày nào được nghỉ ngơi… Chưa có
một giấc ngủ ngon… con người chứ không phải máy móc… Cũng khó có thể trách hắn
cho đặng… Một nhà khảo cổ gia bắt ép mình phải trở thành lãnh tụ, bắt ép mình
phải trở thành một nhà quân sự thì việc mắc sai lầm là không thể tránh khỏi….
Nhưng người khác mắc sai lầm có lẽ chỉ trả mọt cái giá là tiền bạc, hay thời
gian, lay lỡ công việc.. Song một người lãnh tụ, một chiến thuật gia quân sự
mắc sai lầm thì đó là trả giá bằng sinh mạng của đồng bào, mà sinh mạng ở đây
không phải con số 1, 2 mà là hàng trăm, hàng ngàn người….

Lúc này đây mái tóc hiện đại ngắn ngủn của Nguyên Quốc đã dài đến ngang vai,
gương mặt hốc hác vì bôn ba khắp trốn, mới 18 tuổi nhưng râu ria đã đầy mặt
cằm vì đến cả thời gian tắm rửa còn không có thì hắn có thể lo đến hình tượng
bản thân sao… Ánh mắt trống rỗng vì nỗi đau nhuốm máu trong tim, Nguyên Quốc
vô thần mà từ từ bước đến bên đống xác chết. Hắn cũng quỳ xuống mà nhặt nhạnh
những thi thể có hình xăm người Âu Việt… từng hành động cũng máy móc như những
người phụ nữ kia… binh sĩ Đại Việt thấy vậy thì không ai có thể đứng yên vậy
là hai ngàn người cũng nhau lần mò trong đống xác chết để tìm thi thể người
Việt… một đêm không ngủ…

Sáng sớm ngày hôm sau là Hà tùng và hơn 1,5 ngàn lính có mặt tại Bắc Đái… tối
qua sau trận thảm sát của quân Mân Việt thì một số thuyền nhỏ đã ngược dòng mà
đi báo cáo về Luy Lâu… hà tung ngay lập tức thống lãnh 500 lính chính quy và
1000 lính dự bị đáp thuyền tức tốc quay về Bắc Đái… tại đây hắn gặp được chủ
công đang thất thần mà ngồi trong đám máu thịt bầy nhầy, ánh mắt vô hồn nhìn
xa xôi.

- Chủ công… thuộc hà có tội… thuộc hạ không kiểm soát được tình hình mà để
sảy ra vụ thảm sát này mong chủ công ban tội….

Hà Tùng quỳ sụp xuống mà tạ tội cùng Nguyên Quốc … nếu nói một cách chi tiết
thì phần mặt Bắc Đái này Hà Tùng là người chỉ huy cao nhất khi Nguyên Quốc
vắng mặt.. nhưng vì áp lực từ quân Lã Đại đã đánh lạc đi sự chú ý của hắn… nói
là tội thì rõ rang không thể thoát.. Về lý thì không thể tha nhưng về tình thì
cũng có thể xem xét được…. toàn bộ binh sĩ Đại Việt cả chính quy cũng như
dân binh đều quỳ xuống mà hét lớn:

- XIN CHỦ CÔNG BAN TỘI….

Chỉ thấy ánh mắt của Nguyên Quốc linh động trở lại…. hắn từ từ đứng lên ngắm
nhìn binh sĩ khắp nơi đang quỳ rạp ở đó, có những binh sĩ máu me đầy người vì
tối qua lần mò trong đống xác chết, có binh sĩ mới tiếp nhập Bắc Đái từ Luy
Lâu… Trong lòng thống khổ Nguyên Quốc khàn khan mà hét lên đến lạc giọng:

- LÀ TỘI CỦA CÁC NGƯƠI…. CŨNG LÀ TỘI CỦA CHÍNH TA…. LÀ TỘI CỦA TẤT CẢ QUÂN
NHÂN CHÚNG TA… QUÂN NHÂN SINH RA ĐỂ BẢO VỆ DÂN… NHƯNG CHÚNG TA KHÔNG LÀM ĐƯỢC
THÌ ĐÓ CHÍNH LÀ TỘI ĐỒ… CÁC NGƯƠI KHÔNG PHẢI QUỲ TRƯỚC TA HÃY QÙY TRƯỚC MẶT
NGƯỜI DÂN MÀ TẠ TỘI… MÀ THỀ RẰNG SẼ TRẢ THÙ CHO HỌ… NỢ MÁU … CHỈ CÓ THỂ LẤY
MÁU MÀ TRẢ THÔI…

Nói dứt lời Nguyên Quốc quay mình về nhóm dân chúng đang đứng quanh những xác
chết xếp thành đống mà quỳ xuống lạy một bái. Một bái này là để tạ tội cùng
người dân, một bái này cũng là để tạ tội và tỏ lòng thành kính trước những
binh sĩ và dân chúng đã ngã xuống. Một bái này là xuất phát từ lòng trân
thành, từ lương tâm cắn dứt, từ hối tiếc của bản thân chứ không phải chỉ là
diễn cho có kiểu chính khách.

- THÙ NÀY PHẢI TRẢ… NỢ MÁU TRẢ MÁU… THÙ NÀY PHẢI TRẢ… NỢ MÁU TRẢ MÁU…

Hành động của Nguyên Quốc làm cho đám binh sĩ mắt đỏ ngàu vì căm hờn, vì
thương thương tâm, vi cảm động. Họ cảm nhận được sự trân thành của thủ lãnh.
Từ khi nào tầng lớp Quý tộc biết thương sót đến tính mệnh người dân, từ lúc
nào biết thương sót tính mạng binh sĩ. Trước đây không có, sau này không có
chỉ có một mình Nguyên Quốc thủ lãnh, lãnh tụ mà thôi…. Tất cả binh sĩ cùng
gào lớn mà quỳ xuống hướng về dân chúng bái lạy. Nhưng dân chúng tại thành Bắc
Đái cũng quỳ rạp hướng về Nguyên Quốc mà đối bái cùng hét to.

- THÙ NÀY PHẢI TRẢ… NỢ MÁU TRẢ MÁU… THÙ NÀY PHẢI TRẢ… NỢ MÁU TRẢ MÁU…


Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến - Chương #127