Người đăng: KennyNguyen
Trời mưa đêm tối tiếng bước chân dông dập trong cánh rừng thưa. Đâu đó vẫn
vang lên tiếng kêu của dã thú kiếm ăn ban đêm… gần 100 nam nhân cường tráng
người Việt tộc đang băng rừng lội suối ngược lên phía bắc. Nhưng ngời tiếng
động trên còn léo lắt tiếng khóc của trẻ nhỏ…. Một gà thiếu niên tầm 14 tuổi
gương mặt khá anh tuấn lưng đeo một cái địu dưới sự bảo vệ của gần trăm người
đàn ông đang chạy nhanh…
- Em gái đừng khóc nữa, ta biết em đói em lạnh … nhưng hãy cố nhịn đi… trời
sang ta sẽ kiếm đó ăn cho em…
Gã thiếu niên đang nói những câu đó, hắn lập đi lập lại nhưng chỉ là nói lẩm
bẩm cho chính mình nghe mà thôi. Đứa bé mới 15 tháng tuổi thì làm sao mà nghe
được hắn nói gì. Gã thiếu niên này là Triêu Quốc Đạt con trai của hào trưởng
Triệu Quốc Dân. Mà người hắn đang đeo sau lưng kia chính là Triệu Thị Trinh
người con gái trong lịch sử sẽ là Vương của Cửu Chân đứng lên đánh đuổi quân
Đông Ngô.
Cuộc hành trình này diễn ra sau khi quân Đông Ngô phối hợp cùng quân bản bộ Sĩ
Huy đàn áp các bộ lạc của Âu Lạc hai tộc. Nó diễn ra trước cả khi quân Đông
Ngô bắt đầu tổ chức cho quân đội Đông Ngô của sĩ Huy lui lại phía Bắc nơi Khúc
Dương thành để tiến hành đàn áp khởi nghĩa nơi đây. Vì sao Triệu Quốc Đạt lại
muốn quay ngược lai phía Bắc là nơi quân Đông Ngô đang chiếm giữ mà không chạy
xuôi về phía Nam tị nạn, điều này thực ra cũng không khó để biết được. Trước
thời gian chưa sảy ra bữa tiệc Hồng Môn Yến và cuộc đàn áp đẫm máu của quân
Đông Ngô thì có một khoảng thời gian tạm thời hào hoãn giữa hai bên. Để tránh
cho các bộ lạc Âu Lạc có đề phòng hay nghi kị thì quân Đông Ngô tỏ ra khá hảo
hữu và hai bên tiếp xúc khá nhiều. Tất nhiên tin tức phía bắc có một cuộc nổi
dậy của người Việt cũng không thể nào dấu mãi được. Hầu như cao tầng cảu người
Việt tại Cửu Chân cũng có biết một hai. Và Triệu Quốc Dân có biết chuyện này,
sau đó là Triệu Quốc Đạt cũng có nghe qua. Việc chọn hướng chạy trốn lên phía
bắc của Triệu Quốc Đạt thực ra rất thong minh. Trong khi quân Đông Ngô đang
truy quét tàn dư quý tộc Việt cổ tộc chạy về phía Nam thì hướng Bắc nơi Đông
Ngô đang chiếm đóng tưởng như nguy hiểm lại là nơi an toàn nhất… Ngoài ra
Triệu Quốc Đạt muốn lặn lội đường xa mà đi đến tận Khúc Dương để đầu nhập
nghĩa quân có ý muốn báo gia thù quốc hận.
Cũng may mà hắn không mò đến Khúc Dương kịp thời nếu không thì giờ đây Triệu
Quốc Đạt chính là cái xác không đầu rồi. Khúc Dương giờ này không còn nằm
trong quyền quản lý của quân Đại Việt nữa rồi. Triệu Quốc Đạt tuy tuổi nhỏ
nhưng hắn được đào tạo rất bài bản từ gia đình thế nên dễ dàng trong việc lập
kế hoạch cho chuyến đi dài đến 400km này. Hắn không chọn đường song để di
chuyển vì biết rằng rất nhanh chóng quân Đông Ngô sẽ quay lại Miền Bắc, đến
lúc đó bè tre gỗ của hắn cùng gần trăm thuộc hạ không thể nào đi nhanh như
quân Đông Ngô khả năng bị bắt gặp là cực lớn nên hắn chọn đường bộ. Mà đường
bộ thì quân Đông Ngô hành quân sẽ rất chậm vì đại quân di chuyển kèm theo đó
là hậu cần lương thảo, không thể nào nhanh nhẹn như gần trăm người trang bị
nhẹ nhàng lên đường ngày đêm như hắn.. Vì đường xá thời này thực sự rất vất vả
cộng thêm Triệu Quốc Đạt phải né tránh các trạm gác hay thành trì mà đi đường
vòng thế nên phải mất hơn 10 ngày hắn và bộ hạ mới có thể di chuyển từ Câu Lậu
đi đến An Định ( Nam Định ngày nay) sau đó lại vòng lên hữu ngạn sông Hồng.
Tại đây đang tìm cách vượt sông thì hắn gặp một chuyện mà cả đời này không thể
nào quên được…
Ngay khi Triệu Quốc Đạt chuẩn bị cùng bộ quân đẩy các bè gỗ xuống bờ song Hồng
thì quân sĩ canh gác chợt phát hiện từ xa phía hạ lưu có một đoàn thuyền Đông
Ngô đang căng buồm và chèo thuyền hết tốc lực tiến về thượng nguồn. Ngay lập
tức Triệu Quốc Đạt ra lệnh tất cả quân sĩ của hắn ngụy trang lại các bè tre
rồi chui vào trong bụi quan sát tình hình…. từng chiếc từng chiếc thuyền Đông
Ngô cuống quýt chạy qua vị trí của Triệu Quốc Đạt đang ẩn núp mà ngược lên
thượng lưu. ( thuyền ngược dòng thường căng buồm để hưởng lợi hướng gió Đông
Bắc vào mùa đông và Đông Nam vào mùa hạ). Điểm quan trọng là bên bờ sông cách
vài trăm mét thì Triệu Quốc Đạt cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của
quân Đông Ngô trên thuyền cùng sự bối rối nhốn nháo. Chừng bảy chiến thuyền đi
qua thì mãi một lúc sau mới có một chiến thuyền với vết tích cháy nham nhở
cùng cánh buồm đã cháy không còn từ từ bò ngược dòng. Chiếc thuyền này vì
không còn buồm nên tốc độ khá chậm, mà cách đó cũng không xa là một loạt những
cánh buồm rợp trời của thuyền chiến. Nhưng các thuyền này lại treo cờ con chim
Lạc của người Việt. Phải nói là sau bài học lần trước con chim lạc vẽ trên lá
cờ cũ của Nguyên Quốc khí phách và đẹp đẽ nhưng nó là hình vẽ của hậu thế các
nhà thiết kế làm ra, nhìn nó chả khác mấy đại bàng khiến cho người Việt nhìn
cũng khó hiểu ra. Vậy nên giờ đây Nguyên Quốc đã thay đổi toàn bộ cờ của Đại
Việt thành hình con chim lạc giản thể trên trống đồng mà bất kì một người dân
nào thuộc Âu Lạc hai tộc đều hiểu rõ.
Không cần nghĩ nhiều thì Triệu Quốc Đạt cũng biết đây là nghĩa quân Khúc Dương
mà người ta đồn thổi đánh bại thủy quân của Đông Ngô và đang truy đuổi họ.
Không chần chừ một giây nào Triệu Quốc Đạt giao cái giỏ chứa em gái minh cho
một gã bộ hạ trông coi rồi ra lệnh hạ 6 cái bè tre xuống sông ngay lập tức.
Hắn quyết định chặn đầu đánh cái thuyền hư hao nặng này của quân Đông Ngô giúp
cho nghĩa quân phía sau một tay. Mà đây cũng là một kiểu như đầu danh trạng để
ra mắt đầu nhập vào nghĩa quân.
Nhưng hành động này của Triệu Quốc Đạt có vẻ thừa thãi vì đã có 3 chiến thuyền
mang cờ lạc Việt đuổi kịp chiếc thuyền Đông Ngô kia. Chỉ thấy hơn mười mũi tên
lửa thô to như ngọn giáo từ khoảng cách hơn 200m từ các chiến thuyền của Đại
Việt bay qua sau đó là một màn lửa bùng cháy thiêu đốt sàn thuyền quân Đông
Ngô . Tiếp theo càng có nhiều hơn thuyền chiến của người Việt tiếp cận… những
mũi tên lửa như phô thiên cái địa mà nhấn chìm cả một con thuyền dài 50m vào
trong biển lửa. Lính Đông Ngô không chịu nổi mà phải nhày xuống sông mong
thoát nạn. Số thì bị đốt bỏng đến di chuyển không nổi nữa rồi… Mặt nước phản
chiếu ảnh lửa khổng lồ mà đỏ rực. Cách xa cả trăm mét mà Triệu Quốc Đạt và
binh sĩ của hắn còn cảm thấy các lưỡi lửa khổng lồ kia như đang quét vào mặt
hắn bọn hắn vậy.
Không suy nghĩ nhiều Triệu Quốc Đạt ra lệnh cho binh sĩ của mình tiến hành
truy sát các thủy binh Đông Ngô đã nhảy xuống sông… tác chiến của nhóm quân
này khá là dũng mãnh điều này chứng tỏ họ đã được luyện tập khá là tốt…
Ngay lập tức có hai chiến thuyền mang cờ Đại Việt tách đoàn mà rẽ về hướng
các bè tre của Triệu Quốc Đạt ….
- Các ngươi là người phương nào… binh sĩ của ai vậy…
Một chiến sĩ Đại Việt thuộc trung đoàn thủy binh Giao Long cất tiếng hỏi
vọng từ trên thuyền chiến.
- Chúng tôi là quân Cửu Chân… Sĩ Huy, Lã Đại lập mưu đồ sát binh sĩ của Âu
Lạc hai tộc tại Cử Chân… chúng tôi chạy lên phía Bắc đầu nhập nghĩa quân Khúc
Dương… các ngươi có phải là nghĩa quân Khúc Dương không?
- Ồ vậy sao… tốt… chúng ta trước đóng ở Khúc Dương nhưng chuyển Long Uyên
rồi… cách ngươi có bao nhiêu chiến sĩ….
- Chúng ta có 97 người…. còn một số người trên bờ… chúng ta có thể lên thuyền
chiến không… em gái ta mới một tuổi không chịu được đường bộ vất vả nữa rồi….
Bỗng nhiên có một vị tướng già uy nghiêm bước lên phía thành của chiến
thuyền….
- Chàng trai trẻ có đảm lược… nhưng ngươi phải nhanh lên chúng ta còn phải
đuổi theo hạm đội phía trước….
Người lên tiếng chính là Đô Đốc Hà Tùng của thủy quân Giao Long