Người đăng: KennyNguyen
Tôn Quyền bỏ đi khiến văn võ bá quan cũng nhao nhao giải tán, không một ai để
ý đến tên Thái Tử đang lăn lộn trên đất kia, không ai coi trọng một con ma
bệnh sắp chết cả. Nhưng có một kẻ lại quan tâm đến vị thái tử bệnh tật này đó
chính là Tôn Thái Tể Tôn Hữu Hải. Chỉ thấy hắn đi đến đỡ vị thái tử ton teo
này ngồi bào kiệu sau đó hộ tống vị này ra ngoài cung.
Mọi người nhầm ở một điểm chết người đó là con ma bệnh Thái tử Tôn Đăng này
chưa chết, mà hắn chưa chết thì còn quá nhiều thứ có thể lợi dụng từ tên này
nếu biết cách. Và cái bẫy tinh vi mà Hương Lan, Hữu Hải và Đại Hổ bày ra khi
để lộ thuốc phiện ra ngoài chính là vì nhắm vào tên ma bệnh này. Ai biết được
mình chỉ làm một cái thái tử bù nhìn chờ chết trong vài năm thì thiết tha gì
với tước vị nữa, điều thiết tha nhất đối với họ chỉ có thể là tính mạng mà
thôi. Lúc này tại phủ đệ của Tôn Đăng thì tên Hải đang ngồi uống trà và nói
chuyện cùng Thái tử Tôn Đăng:
- Thái tử ngày hôm nay sai thật rồi. Người đứng giữa triều đường mà xin tiên
dược không phải là làm khó Bệ Hạ sao… nếu như bệ hạ ban cho người tiên dược
thì sau này người khác cũng đến xin thì sao…. điểm quan trọng là giờ đây tiên
dược còn không đủ cho bệ hạ dùng đấy…
Vị thái tử này nghe đến đây thì quá kinh hoàng rồi, không ngờ vì chút nông nối
mà sém chút gây họa lớn. Nếu không phải vị em rể trượng nghĩa này thì thầm gì
đó bên tai Tôn Quyền thì có lẽ hôm nay là họa sát thân đến với hắn rồi, chả
cần chết bệnh mà có lẽ là chết luôn ngay lập tức…
- Đa ta … em rể trượng nghĩa… theo ngươi thì ta phải làm sao đây, nói thật
cái chức thái tử này ta không cần nữa… chỉ cầu sống thêm vài năm mà thôi…
Hữu Hải cau mày mà nhìn tên anh vợ ma bệnh này, hắn làm ra vẻ chăm chú một lát
rồi khó nhọc mà nói với tên thái tử này một câu:
- Theo như ta nhìn thì thể phách của Thái tử đã cạn thật rồi, dù có lấy được
tiên khí cũng không cải thiện được bao nhiêu….
Tên Thái tử nghe thấy vậy thì ngả lưng bệt ra ghế, cái mặt tái nhợt của hắn
lại càng thêm trắng bệch bệnh hoạn…
- Ta sẽ chết ư… không còn cách nào sao… ta… ta không muốn chết….
Nghe thấy vậy thì tên Hải trầm ngâm một hồi rồi chép miệng mà nói..
- Cách thì không phải là không có… thế nhưng…..
Nghe đến có cách thì tên Thái tử này như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu
mạng vậy, không hiểu hắn lấy đâu ra sức mà bật dậy túm lấy tên Hải năn nỉ:
- Có… có cách gì…. mau nói nói cho ta….
- Thể phách và tinh hồn của thái tử đều yếu đến không chịu nổi… thể phách thì
chịu rồi nhưng tinh hồn thì vẫn có khả năng… người nếu đủ thuốc tẩm bổ cho
tinh hồn thì cũng có thể học theo tên Cố Đàm mà lấy tinh hồn phi thăng thượng
giới… nhưng vấn đề là thuốc không có nhiều a… Cái quan trọng là thuốc thì chỉ
có Tô phu nhân mới có thể trồng được … mà không phải đất nào cũng có thể
trồng. Theo mấy tháng qua ta đi khắp nơi tầm thuốc thì chỉ có hai nơi có thể
trồng đó là mấy ngọn núi ở Linh Lăng và Quế Dương. Mà Quế Dương hình như là
đất phong của thái tử a….
- Đúng rồi Quế Dương là đất phong của ta khi vãn còn Hầu chức, còn Linh Lăng
là đất phong của tên Tôn Bá…. Ta … ta có thể nhờ Tô Hương Lan phu nhân đi Quế
Dương trồng thuốc được không?
- Thái tử nghĩ coi có được hay không?…. Tôn Quý Nhân bụng mang dạ chửa… lại
thêm không phải địa bàn của nàng thì nàng dám trồng vật quý giá như vậy sao….
nói đùa a….
- Ta ta… có thể làm sớ tâu lên phụ hoàng… nhường đất Quế Dương cho đệ đệ còn
trong bụng của Tô Quý nhân… còn đất Linh Lăng thì tên Tôn Bá đang trong ngục
chả biết sống nổi không phụ hoàng muốn cho đệ đệ cũng đơn giản mà…. ngươi thấy
sao….
Tên Hải mở cờ trong bụng rồi, hắn và Hương Lan đã lập kế hoạch chí đôi Đông
Ngô rồi lấy Trường Sa là ranh giới ngược lên phía bắc thì thuộc về Hữu Hải hai
vợ chồng, xuôi xuống phía nam hoang vu thì thuộc về Hương Lan. Để thực hiện kế
hoạch này thì một loạt các mưu kế thâm độc được hai người bày ra…. và kết quả
sẽ là Thái tử và Tôn Bá sẽ tự tay mà dâng đất phong cho Hương Lan, sau đó nàng
sẽ biết mất khỏi chính trường Đông Ngô mà nhường lại cho Hải, hai người nước
sông không phạm nước giếng. Khu vực Linh Lăng, Quế Dương, Xương Ngô, Nam Hải
phía nam Trường Sa hoang vắng vô cùng, số người sống nơi đây còn không bằng
một phần năm phía bắc Trường Sa gồm Kinh Châu, Khiến Nghiệp, Quảng Lăng, Âm
Sơn va vô vàn cách thành nhỏ khác. Với đề nghị này thì Hữu hải hai tay hai
chân giơ lên mà đồng ý vội, chỉ cần hắn diệt trừ Tôn Hòa, Tôn Bá rồi lập Tôn
Hưu mới 8 tuổi lên ngôi, sau đó một tay phụ chính Đông Ngô nếu như vậy qua vài
năm uy quyền đủ thì phế đi Tôn Hưu cũng có thể mà.
Còn về Hương Lan tại sao phải chịu thiệt đến nơi ít dân kém phát triển như
Linh Lăng và Quế Dương, đơn giản vì Giang Đông là đất của người Hán nơi đây
nho giáo ăn sâu không có chỗ cho một người phụ nữ như Hương Lan có thể cầm
quyền. Nhưng Linh Lăng, Quế Dương lại khác, nơi đó người Hán cực ít mà nhiều
nhất lại là người Bách Việt với tư tưởng mẫu hệ vẫn chưa chấm dứt, ít nhất gần
hai mươi bộ lạc từng thuộc quản hạt của Tôn Thượng Hương rất dễ sang tay cho
Hương Lan… trong này có 10 bộ lạc đã bị Tôn Quyền thu phụcvà sống xung quanh
Linh Lăng, Quế Dương các bộ khác thuộc về Thượng Hương thì sống lui hơn về
phía Nam như Lâm Hạ Xương Ngô, Nam Hải. Hương Lan tin rằng chỉ cần nàng ở đây
một thời gian thì sẽ tóm lại được các bộ mà Tôn Quyền đã thu phục và đặt các
Đô Hộ sở thổ quan nơi này. Chính vì lẽ đó hai người Hương Lan và Hữu Hải rất
ăn ý mà phối hợp cùng nhau. Bởi Hương Lan muốn thoát ly để đi đến Quế Dương
định cư không phải dễ, nàng cần phải có một cái cớ thật hợp lý…..
Ngày hôm sau chỉ thấy Từ phu nhân ( Mẹ của Tôn Đăng) dẫn theo con nhập cung
của Tô phu nhân khóc lóc cầu xin thảm thiết. Hôm qua trước khi ra về thì tê
Hải đã cho Tôn Đăng bắn một bi nhỏ. Hắn sợ rằng thằng này yếu quá bắn một bi
lớn chết nghéo luôn thì khổ. Ăn được sung sướng đến không thể quên của chuyện
phê thuốc phiện thì then Thái tử này mới sáng sớm đã lục tục mò vào cung của
mẹ hắn là Từ Phu nhân để mách chuyện. Mẹ nào mà chả thương con, bệnh tình của
Tôn Đăng đã làm cho Từ Phu nhân héo hon lắm rồi. Mặc dù bà chẳng thích con hồ
ly Tô phu nhân mới nhập cung chút nào cả, phu nữ ai mà chả ghen tuông, nhưng
vì con cái bà quyết định hạ mình cầu xin vị Tôn Phu nhân này.
Thật lạ lùng đó là vị Tôn phu nhân sống khép mình không giao du cùng ai cả lại
rất dễ chịu và dịu dàng đón tiếp hai mẹ con nhà Từ phu nhân. Luận về tuổi tác
thì Từ phu nhân đáng tuổi mẹ của Hương Lan, nhưng nhìn khí chất siêu phàm
thoát tục của Hương Lan thì Từ phu nhân cũng không nhấc dậy nổi….
- Tô muội muội… tỷ là cầu xin muội như vậy rất quá đáng nhưng cũng không còn
cách nào khác cả. Muội cũng sắp làm mẹ nên cũng sẽ hiểu đến tâm trạng của tỷ
bây giờ… đứa con xấu mệnh của tỷ dựa cả vào muội cầu xin muội….
Nói đến đây bất chấp thân phận mà Từ Phu nhân quỳ sụp xuống, nhưng Hương Lan
nhanh tay hơn mà đỡ Từ Phu nhân dậy.
- Tỷ tỷ không nên làm vậy… ta giúp là được chứ gì…. nhưng Quế Dương tuy lớn
nhưng không phải nơi nào cũng trồng linh thảo được. Chỉ có một vài nơi hiểm
địa giàu linh khí, không bong người ô trọc mới có thể trồng… sợ là không đủ…
Linh Lăng thì…..
- Không sao… không sao…. để ta bàn với Lang Nha muội muội, giờ đây Tôn Bá rơi
vào tử tội, hắn chẳng nhẽ không nhường ra Linh Lăng khô cằn sởi đá để bảo
mệnh… nhưng muội muội cũng cầu xin vài câu cùng phu quân a….
Hương Lan mỉm cười nhẹ nhàng mà đáp:
- Muội cũng không có giận Tôn Bá, hắn trẻ người non dạ…. muội vẫn cầu xin phu
quân tha cho hắn đấy thôi…
Từ phu nhân cũng gật đầu mà tấm tắc…
- Mọi người đều là đồn thổi muôi như Đắc Kỷ ta thấy bọn chúng mới là rắn rết
hồ ly… nếu muội có mưu đồ thì phải ở lại đế đô kia mà… cớ gì phải bụng mang dạ
chửa lặn lội đi Quảng Dương…. bọn này quả là tội đáng muôn chết a…