Người đăng: KennyNguyen
Nói những điều về Hán và Việt có vẻ đi qua xa lịch sử con đương tơ lụa trên
biển. Nhưng không, nó lại rất gần điều đó chỉ nhằm mục đích chứng minh rằng,
những thứ viết trong chính sử chưa chắc đã hoàn toàn đúng.
Từ trước thời Hán, tơ lụa Trung Quốc đã được vận chuyển ra nước ngoài bằng
đường biển, song, đây chỉ là những hoạt động “tư doanh” – mang tính chất buôn
bán dân gian nhỏ chưa phải thương mại “ quan doanh” – hình thức hoạt động
thương mại dưới sự chỉ đạo trực tiếp của triều đình. Sau khi Tần Thuỷ Hoàng
thôn tính sáu nước Tề, Yên, Triệu, Sở, Ngô, Việt, nhân dân các nước chạy loạn
đã tìm đường vượt biển sang Triều Tiên, dần hình thành nên tuyến giao thông
trên vùng biển phía Đông. Tuyến đường này thông qua Đông Hải ( Hoàng Hải ngày
nay), nối với Triều Tiên và Nhật Bản. Từ đây, tơ lụa và kỹ thuật nuôi tằm, ươm
tơ, dệt vải của người Trung Quốc đã được truyền bá sang Triều Tiên và đến thời
Hán từ Triều Tiên lại được truyền tới Nhật Bản. Con đường truyền bá kỹ thuật
này cũng chính là tuyến đường biển vận chuyển tơ lụa ra nước ngoài sớm nhất
của Trung Quốc và sau này nó đã trở thành một bộ phận quan trọng của con đường
tơ lụa trên biển. Tuy nhiên, trong thời Tần – Hán chưa diễn ra các hoạt động
thương mại trên tuyến đường biển phía Đông này và tơ lụa Trung Quốc được đưa
sang các nước hoàn toàn không mang tính chất hàng hoá thương mại. Cho đến năm
Nguyên Đỉnh thứ 6 (111 tr.CN), sau khi bình định Nam Việt, Hán Vũ Đế cho thành
lập quận Hợp Phố cùng những cảng biển đầu tiên như: Hợp Phố, Từ Văn, tuyến
đường biển phía Nam được hình thành, thương mại “ quan doanh” mới thực sự đi
vào hoạt động và tơ lụa Trung Quốc đã trở thành một mặt hàng trao đổi theo
thuyền của các xứ đoàn cập bến tới nhiều quốc gia.
“ Tự Nhật Nam Chướng Tắc, Từ Văn, Hợp Phố, thuyền hành khả ngũ nguyệt, hữu Đô
Nguyên quốc, hựu thuyền hành khả tứ tuyệt, hữu Ấp Lư Một quốc, bộ hành khả nhị
thập dư nhật, hữu Thầm Ly quốc, bộ hành khả thập dư nhật, hữu. Tự Phu Can Đô
Lưu Quốc. Tự Phu Can Đô Lư quốc, thuyền hành khả nhị nguyệt dư, hữu Hoàng Chi
quốc… Hoàng Chi chi nam hữu Dĩ Trình Bất quốc, Hán chi dịch sứ, tự thử hoàn
hỹ.” . Đây là những ghi chép sớm nhất trong sử liệu của Trung Quốc về tơ lụa
thông qua đường biển đã trở thành hàng hoá thương mại với phương thức hàng đổi
hàng để xuất khẩu ra nước ngoài. Mặt khác, những ghi chép này cũng vạch ra hải
trình tới Ấn Độ dương của đoàn thuyền Trung Quốc, các nước mà sứ đoàn Trung
Quốc đã đi qua và thiết lập quan hệ buôn bán. Theo hải trình này, thuyền xuất
phát từ cảng Từ Văn, Hợp Phố đi khoảng 5 tháng đến nước Đô Nguyên ( tây – nam
Malaysia), rồi lại đi tiếp 4 tháng đến nước Ấp Lư Một ( Ratburi – nam Thái
Lan), lại đi thuyền khoảng hơn 12 ngày nữa thì tới nước Thầm Ly ( Tanasalin –
Miến điện), đi bộ khoảng hơn 10 ngày thì tới nước Can Đô Lư ( Prome – nam Miến
Điện), từ nước Can Đô Lư, lại đi thuyền khoảng 2 tháng thì tới nước Hoàng Chi
( nam Ấn Độ), cuối cùng dừng lại tại nứơc Dĩ Trình Bất ( quốc đảo
Xrilanca).Tại đây, sứ đoàn tiếp tục tiến hành trao đổi thương mại với các
thuyền buôn hoạt động trên tuyến hàng hải của La Mã đi xuống từ Địa Trung Hải,
rồi theo lộ trình cũ quay trở về Trung Quốc.
Điều này chứng tỏ rằng con đường tơ lụa trên biển đã hình thành từ thời Tây
Hán mà không như mọi người nhận định vào thế kỉ 15 Trịnh Hòa của Nhà Minh thực
hiện 7 chuyến đi Châu Âu là lần đầu tiên. Mà càng thong qua nhiều dấu tích
khảo cổ thì càng chứng minh được con đường tơ lụa trên biển đã có từ 13 thế kỉ
trước khi Trịnh Hòa ra khơi. Điển hình là chiếc hộp bạc phát hiện trong di chỉ
mộ Nam Việt Vương – Triệu Mục ( niên đại đầu thời Tây Hán, năm 206 -111 tr.
CN) tại Tượng Cương, Quảng Châu năm 1983 (ảnh 4). Đặc điểm của chiếc hộp bạc
này là hình dáng đến hoa văn trang trí đều mang phong cách khác hẳn so với các
hiện vật thời Hán của Trung Quốc, nhưng lại rất giống những đồ bạc khai quật
được ở di chỉ Susa (Iran). Thêm vào đó, việc phát hiện 3 chiếc bát thuỷ tinh (
niên đại giữa thời Tây Hán, năm 111 -32 tr. CN) tại Hoành Chi Cương, Quảng
Châu là một trong những minh chứng rõ nhất của việc giờ đây Đông Ngô có một
tuyến đường giao dịch cùng Ấn Độ và Tây Á, mà có khi còn có thể vươn đến cả
Đại Trung Hải. Việc tên Hải thu lấy được cây Anh túc không có gì là đặc biệt
khó hiểu.
Quay lại với tình hình trong thư phòng của Tôn Quyền thì tên Thái Giám tỉnh
dậy sau cơn phê thuốc phiện rồi. Nhưng để định hướng cho tên Thái Giám này thì
tên Hải vội vàng thần thần bí bí mà sờ chán tên này…
- Hừm Hừm… ồ cung hỉ vị công công này… ngươi lần đầu tiến nhập thượng giới
mà… mượn được nhiều tiên khí như vậy a… có lẽ phải tăng tuổi thọ đến một năm
rưỡi đó… mà ngươi có gặp phải binh lính canh gác gì không đó… có nói chuyện
cùng ai không? quên dặn ngươi là tuyệt đối không mở miệng vì bị phát hiện xâm
nhập bất hợp pháp là phiền hà lắm….
Tôn Quyền ở bên cạnh thì đã tin sái cổ rồi nhưng hắn vẫn tò mò mà hỏi dồn tên
thái giám…
- Tiểu Phúc Tử … ngươi lên trên đó thấy sao… cảm giác thế nào… nói nhanh cho
quả nhân nghe…
Giờ đây tên Thái Giám vẫn còn lâng lâng hậu chứng sau cơn phê thuốc ánh mắt mê
ly mà đáp:
- Nô tài … lâng lâng bay… bay xa lắm… bay lên cao cao … rất cao… nô tài …
thấy linh hòn thật là sung sướng như được tắm trong suối tiên…. nô tài gặp rất
nhiều người… nhưng không nói câu nào… không gặp binh sĩ gì cả… sướng lắm…
Tên này bị ám thị của lời nói của tên Hải mà trả lời theo sự áp đặt cảu hắn,
thật ra phê thuốc chỉ có cảm giác lâng lâng như đang bay thôi chứ có thấy cái
mẹ gì đâu. Mọi thứ đều do tưởng tượng mà ra…
- Ồ … vị công công này may mắn a… rơi trúng ngay linh tuyền… ngươi mau mô tả
lại hướng bay cho bệ hạ… chỗ đó cong không có linh canh rất là thuận tiện để…
mượn đồ…
Tên Hải làm ra vẻ nghiêm túc mà nói…. những lời nói của hắn rất mang tính áp
đặt và ám thị khiến cho tên đang phê thuốc như tên Thái Giám không khỏi tưởng
tượng ra một hướng "bay" phức tạp vô cùng mà bẩm báo cho Tôn Quyền đang ngoác
miệng chăm chú ghi nhớ, kiểu như chỉ sợ nhớ không đúng thì bay nhầm qua chỗ
không tốt vậy. Một màn truyền và dậy "kĩ thuật" bay trong tưởng tượng được
diễn ra trong căn thư phòng của người đang ông quyền lực nhất Đông Ngô này.
Tiếp theo đó là thực hành rồi, Tôn Quyền nằm vắt vẻo trên giường để tên Hải
con rể phục vụ châm thuốc phiện….
Tôn Quyền tỉnh lại sau cơn mê sảng của phê thuốc nhưng biểu hiện của hắn không
thư thái mấy giống như tên Thái Giám….
- Ôi trời… xém chút bị bắt rồi… quân lính quả là đông.. may mà quả nhân võ
công cái thế… phút cuối qua nhân bay hơi lệch đường a… cũng rơi linh tuyền
nhưng nhiều binh sĩ quá… nhưng cảm giác thật là quá sung sướng… tiên khí quả
thật là tiên khí… quá sức thần kì…. hiền tế ngày mai cấp ngươi 2 ngàn quân sĩ
tiếp tục tim thuốc cho quả nhân… còn chuyện tên họ Vương để quả nhân xử lý…
Cái này gọi là tự kỉ ám thị, trước khi chơi thuốc Tôn Quyền khá lo lắng và áp
lực về chuyện đường " bay" và chuyện "lính gác" nên trong cơn phê hắn tự tưởng
tượng ra mà thôi. Điều này càng chứng thực những gì tên Hải nói là "thật". Tôn
Quyền sướng đến rụng rời chân tay rồi, hắn đang tự nhủ quả thật trời cao có
mắt mà thương sót cho hắn đây, ban cho hắn một vị con rể quá thần kì. Tôn
Quyền càng nhìn càng thấy Hữu Hải thật thuận mắt.
- Phụ hoàng, có lẽ vùng người đáp tới là trung tâm linh tuyền nên có lính
canh. Nhưng người anh minh thần võ như vậy thì lần sau khỏi phải sợ chúng rồi…
cứ ngang nhiên mà đi vào…. để tiểu tế kiểm tra xem tiên khí người thu được là
bao nhiêu a… việc này có hơi mạo phạm mong phụ hoàng lượng thứ….
Tông quyền đã thấy qua Hữu Hải sờ trán tên Công Công nên cũng gật đầu mà giơ
trán ra cho tên Hải sờ..
- Ôi…. cung hỉ Phụ Hoàng vậy mà nhiều tiên khí đến 3 năm tuổi thọ… phụ Hoàng
quả là anh minh thần võ người thường bì không thể kịp… tiểu tế tâm phục khẩu
phục……
- Ha ha ha… nhờ có tiểu tế ngươi cả thôi…. ha ha ha… Tiểu Phúc Tử có công tìm
ra lộ tuyến thưởng 10 lượng vàng tăng lầm tổng quản thái giám a… ha ha ha …
Các ngươi lui cả đi để ta đi báo tin vui cho Tô Quý Nhân… à mà cách dùng
Trường Thọ Hương hiền tế ngươi giáo lại cho Tiểu Phúc Tử… ngươi là cánh tay
phải đắc lực của quản nhân phải làm nhiều chuyện quan trọng cho quả nhân không
thể cả ngày lăn lộn phục thuốc cho quả nhân được…
Tên Thái Giám tên Phúc Tử nghe thấy thì sung sướng không thôi mà quỳ lạy không
thôi. Đây là một sự tín nhiệm không có gì bằng, chỉ cần hắn học được cái món
châm thuốc này từ tay Hải phò mã thì sợ gì phú quý không trường tồn. Mà quan
trọng nhất là có thể được ở bên canh Hoàng Đế hít sái thuốc, không có lợi
nhiều cũng có lợi ít a.