Mục Tiêu Cướp Bóc


Người đăng: hoangthin01

Ba ngày sau, Lý Khả cùng với Ma Đam mỗi người dẫn theo năm mươi tên khăn vàng
binh đi ra ngoài tìm kiếm đám tàn binh, giặc cướp hoạt động xung quanh huyện
thành Giáp Hạ. Hai người lười nói nhiều lời, mỗi khi gặp phải một nhóm dù
nhiều hay ít, cho dù chỉ có một vài người cũng xông lên bắt chói lại lôi đi
theo đoàn người,tên nào dám phản kháng hai mãnh tướng bổ cho một nhát là chết
tức tưởi.

Chiều tối cả hai mỗi người lôi theo một đoàn người đông đúc cả trai lẫn gái,
già lẫn trẻ kéo về nơi ở tạm thời của nghĩa quân. Mã Định nhìn thấy cũng phải
trợn mắt vì cái số lượng khổng lồ này, hắn quay sang nhìn Bùi Nguyên Thiệu
đang đứng bên cạnh ra lệnh: "Bùi Nguyên Thiệu, ngươi mau dẫn theo người đi
tuyển trọn lấy đàn ông từ mười lăm tuổi trở lên, dưới bốn mươi tuổi trở xuống
từ trong đám tù binh đó đưa đến cho Thành Duật tiên sinh để hắn lập quân tịch
cho họ!"

Tuy biết làm như vậy là ép họ nhưng bây giờ hắn không còn cách nào khác, nếu
không làm vậy thì sao họ chịu đi theo hắn nháo sự. Còn về vấn đề phản loạn,
chỉ cần Lý Khả và Ma Đam còn ở đó hẳn là sẽ không có chuyện gì, dù sao thì hôm
nay họ cũng đã được chứng kiến sự lợi hại của hai người họ nên sẽ không dám
tùy tiện làm liều phản loạn.

"Tuân lệnh!" Bùi Nguyên Thiệu hét lớn trả lời rồi quay người bước đi.

Không ngờ chỉ ngày đầu tiên thôi mà hai người đã bắt được tận một nghìn người,
Bùi Nguyên Thiệu tuyển trọn được từ trong đó gần hai trăm người mang đi cho
Thành Duật.

Chỉ sau mười ngày, hai người Lý Khả và Ma Đam đã gần như quét sạch đám tàn
quân chạy loạn ở xung quanh huyện thành Giáp Hạ với kết qủa thu được một đám
hàng binh khổng lồ trên sáu nghìn người, Bùi Nguyên Thiệu vất vả tuyển trọn
cũng được hơn một nghìn người đủ tư cách để gia nhập quân khăn vàng, Thành
Duật vất vả cả ngày ngồi lập quân tịch cho những người đó.

Tuy chiếm được cả tài vật lẫn lương thực của họ nhưng với đám người nhiều như
vậy thì số lương thực đó vẫn không đủ ăn vài ngày, Mã Định ngồi suy tư vẫn
không có cách gì chỉ có thể tụ họp chúng tướng lại tìm biện pháp.

Mã Định liếc mắt nhìn mọi người một lượt rồi mở miệng hỏi: "Lương thực của
chúng ta đang cạn kiệt, nếu không có cách tìm ra lương thực bổ xung thì chỉ
ngày kia là hết, tới lúc đó tân quân mới gia nhập chưa có lòng chung thành sẽ
làm phản, các ngươi có cách gì để giải quyết vấn đề lương thực không?"

Bùi Nguyên Thiệu liền bảo: "Cừ soái, chúng ta có thể đi cướp lương thực trong
ổ bảo của đám địa chủ qúy tộc đó, mười mấy ngày trước chúng ta chỉ dựa vào một
trăm người dùng quốc, xẻng mà còn đánh cho chúng sợ vỡ mật. Hiện tại trong tay
chúng ta đã có hơn một nghìn người, vũ khí trang bị cũng được gần năm trăm
người thì có việc gì mà phải sợ bọn chúng!"

Thành Duật gật đầu nói: "Đúng vậy! Cừ soái, hiện tại tuy thực lực của chúng ta
còn khá yếu nhưng để đánh phá một ổ bảo chỉ có vài trăm tên hương dũng không
phải là không thể."

Mã Định gật đầu nói: "Vậy cũng được, nhưng chúng ta vẫn phải dùng mưa để đánh
làm sao cho ngươi bên ta thiệt hại ít nhất mới được!"

Lý Khả liền bảo: "Thuộc hạ có một kế sách có thể đánh phá ổ bảo mà người bên
ta lại thiệt hại vô cùng ít."

"Cách gì mau nói ra xem!" Mã Định hứng thủ nói.

Lý Khả từ từ nói: "Ba ngày trước thuộc hạ trong khi đang đuổi theo một đám tàn
binh có phát hiện cách chúng ta nơi này sang hướng đông hai mươi dặm có một ổ
bảo của Dương gia, Dương gia lấy buôn bán làm chủ nên chúng ta chỉ
cần...vvv... làm như vậy là được!"

Mã Định nghe song cười lớn nói: "Tốt, tốt lắm!" Hắn nhìn mọi người hét: "nghe
lệnh!"

"Có thuộc hạ!" cả đám vội đứng dậy.

Mã Định nhìn hắn hạ lệnh: "Lý Khả, ngươi cần bao nhiêu người thì hãy dẫn đi
đi, còn lại tất cả chuẩn bị, đêm nay chúng ta sẽ công phá ổ bảo của Dương
gia!"

"Tuân lệnh!" Cả đám xuay người bỏ đi.

Ổ bảo của Dương gia cách huyện thành Giáp Hạ mười dặm về phía tây, ổ bảo này
vô cùng lớn. Có thể nói, của cải Dương gia đều ở trong đó nên gia chủ vô cùng
coi trọng, bên trong có ba trăm tên được võ trang còn mạnh hơn cả quan quân.
Dương gia chỉ là một thương nhân, thời Hán người ta coi thường đám thương nhân
nên không cho họ làm quan, của cải Dương gia lại đặt ở ngoài thành nên muốn an
toàn thì phải tự bỏ tiền ra xây dựng cho nó thật kiên cố. Ba trăm tên canh gác
đó đều là những kẻ từng đi theo hộ tống thương đội đi buôn bán ở khắp nơi,
giặc cướp muốn trặn lại cướp bóc thương đội của họ không thiếu, đám người này
giết người không dưới trục tên nên gia chủ Dương gia mới cho bọn chúng đến đây
bảo vệ.

Vừa qua giờ Dậu một lúc, một nhánh quan quân khoảng một trăm người bước đến
trước cổng bên ngoài tường thành Dương gia ổ bảo. Đám quan quân này xếp hàng
còn con queo như rắn, nếu không phải trên người khoác áo giáp quan quân trắc
người ta tưởng họ là một đám sơn tặc mất. Nhưng những tên canh gác đứng bên
trên tường thành cũng chẳng thấy có gì là lạ cả, mấy năm nay loạn hoàng cân đã
xụp đổ, tuy bên ngoài vẫn có sơn tặc làm loạn nhưng đám huyện binh toàn trốn
trong thành không chịu đi diệt giặc, lâu dần liền biến thành một đám phế vật.

Một tên to xác từ trong đám quan quân bước ra, hắn nhìn lên những người đang
đứng gác hét lớn: "Người bên trên nghe đây, chúng ta là huyện binh Uyển Thành,
hôm nay nhận lệnh xuống đây bắt sơn tặc. Trời tối không kịp trở về nên quết
định ở lại ổ bảo của các người, mau kêu gia chủ ra đây tiếp đón, nếu không
đừng trách ta không khách khí!"

Lời nói của hắn rất dễ khiến người ta tức điên, đám canh gác bên trên cũng tức
nhưng không làm gì được, đến cả gia chủ của chúng đứng trước mặt quan quân
cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thì hạ nhân như bọn họ sao dám nói cái
gì.

Một tên đi vào trong bẩm báo, vài phút sau cánh cổng Dương gia được mở ra, một
lão già tuổi gần sáu mươi bước thật nhanh đi ra ngoài, hai tên hạ nhân ở đằng
sau vội đuổi theo. Lão già chạy đến trước mặt đám quan quân chắp tay bảo: "Tại
hạ la gia chủ Dương gia Dương Thạc, không biết các vị quân gia đến nhà chơi
không kịp ra đón mong cái vị thứ tội."

"Hừ."


Tam Quốc Nam Đế - Chương #8