Người đăng: hoangthin01
Ngồi đợi một canh giờ quân lính cũng nấu song cơm, tuy lúc nãy không cướp lấy
gà hay lợn nhưng ở đây là vùng rừng núi, động vật không thiếu, cho vài tên
lính đi bắt về là được.
Mã Định cầm lấy con gà quay mà ăn, người ở bên cạnh cũng làm y hệt như hắn,
bây giờ đang là thời chiến lại sống trong rừng như thế này Mã Định cũng chẳng
có ý muốn phân tách theo kiểu thủ lĩnh ngồi một nơi ăn thịt, còn tiểu binh
ngồi ăn cơm không thèm thuồng nhìn vào họ.
Ăn song kẻ nằm dưới đất, người ngồi gốc cây ngủ ngáy khò khò. Còn những người
cần canh gác thì vẫn phải đứng phơi nắng quan sát động tĩnh xung quanh.
Sáng ngày hôm sau Mã Định dậy thật sớm, cả tháng toàn ăn ngủ trong rừng như
thế này hắn cũng đã quen. Mã Định bê lấy một tảng đá một trăm hai mươi cân
(tính theo hiện đại hẳn là sáu mươi cân đi) mà ra sức nâng. Trước khi hệ thống
suất hiện, hắn vẫn rất tự hào vì mình bê được cục đá một trăm năm mươi cân,
nếu tính theo thời hiện đại thì chính là bảy mươi lăm cân. Thời hiện đại dù là
thanh niên trai tráng cũng ít có người bê nổi cục đá sáu mươi lăm cân chứ nói
gì tới bảy mươi lăm cân.
Nhưng hệ thống vừa xuất hiện thì mọi thứ mà hắn tự hào đều sụp đổ, bản thân
vậy mà còn không bằng cả Bùi Nguyên Thiệu, Bùi Nguyên Thiệu võ lực cao hơn hắn
tận sáu điểm mà còn bị Triệu Vân một thương đâm chết, vậy nếu hắn gặp phải
Triệu Vân không phải cũng chỉ một hiệp là bị hắn cho đi gặp Diên Vương sao.
Mã Định không muốn chết sớm, chỉ cần là con ngươi không bị bệnh trầm cảm thì
sẽ chẳng có ai muốn chết lúc còn trẻ cả. Hắn hiện tại mới chỉ có mười tám
tuổi, sức còn trẻ, còn khỏe đủ để làm nhiều việc thì sao muốn chết sớm. Tuy
trong tay có hệ thống để triệu hoán võ tướng nhưng không phải lúc nào bản thân
cũng được bảo vệ an toàn, Lý Khả dù võ nghệ có cao hơn nữa nhưng nếu đứng cách
Mã Định khoảng vài thước thì những kẻ có tài thổi phi tiêu như Ma Đam có thể
nháy mắt hạ sát Mã Định.
Mã Định nếu muốn sống cũng chỉ có thể ra sức mà tập luyện. Mã Định đứng đó
nâng cục đá cho tới khi hai tay nhức mỏi không nâng được nữa hắn mới ngừng lại
nghỉ ngơi, Bùi Nguyên Thiệu hớt ha hớt hải chạy đến, hắn ôm quyền nhìn Mã Định
nói: "Cừ soái, bên ngoài có hai người nói là muốn gặp ngài!"
"Đi ra xem là ai?" Mã Định vui vẻ bước đi trước, nếu không nhầm thì hai người
này chính là Lý Khả và Thành Duật à. Mã Định vừa ra tới nơi thì thấy Ma Đam
đứng trước quân khăn vàng sắc mặt ngưng trọng nhìn trằm trằm vào một tên đại
hán khoảng hai mươi lặm tuổi người còn to xác hơn cả Bùi Nguyên Thiệu, lưng
đeo một cây đao ngắn, bê. Bên cạnh hắn là một người đàn ông trên dưới ba mươi
tuổi, dưới cằm để bộ râu dê, hắn mỉm cười thân thiện tỏ ý không phải kẻ địch.
Mã Định bước đến bên cạnh Ma Đam, nghĩ nghĩ một lúc hắn quết định bước thêm
một bước. Nào ngờ mới vừa đưa chân lên còn chưa kịp bướp Ma Đam đã cầm búa giơ
lên cản trước người hắn nói: "Cừ soái cẩn thận, hai tên này mới sáng sớm đã đi
tới chỗ chúng ta nhất định là có ý đồ sấu! Tên đeo đao ở sau lưng kia võ nghệ
còn cao hơn cả thuộc hạ! (Lính ít nên không có tướng, tạm thời cả Ma Đam lẫn
Bùi Nguyên Thiệu cũng chỉ là tiểu binh)"
Mã Định nghe vậy cũng dừng lại, tuy hắn biết hai người nhưng không thể chạy
lên nói mình quen họ à, có một tên nhị lưu mưu sĩ ở đây nếu một lát hằn mà nổi
hứng hỏi cho tới bến thì biết trả lời như thế nào. Mã Định liền đứng tại chỗ
mở miệng hỏi: "Hai người là ai? Tìm tới một tên thủ lĩnh giặc cướp như ta có
chuyện gì?" Tuy biết hai người này là ai nhưng Mã Định vẫn lười nói về việc
tân quân khởi nghĩa.
Lý Khả và Thành Duật nghe vậy qùy một gối xuống đất, hai tay ôm quyền chắp tay
theo kiểu võ tướng nói: "Thuộc hạ Lý Khả (Thành Duật), tham kiến chủ công."
Mã Định trong lòng cười toe toét nhưng bên ngài vẫn cố tỏ ra ngạc nhiên hỏi:
"Ta đâu có quen hai người các ngươi! Sao lại hai ngươi lại gọi ta là chủ
công?"
Lý Khả ngấng đầu hai mắt nhìn Mã Định trả lời: "Thuộc hạ và Thành Duật tiên
sinh là hậu nhân của hai gia tướng năm xưa từng đi theo gia gia của chủ công,
nay nghe tin chủ công vẫn còn sống gia phụ trong nhà muốn tự thân đến theo hầu
ngài nhưng không may năm ngoái gặp nạn đã qua đời, trước khi nhắm mắt gia phụ
trong nhà vẫn cố căn dặn thuộc đến theo hầu chủ công, vì phải để tang gia phụ
nên một tháng trước thuộc hạ mới lên đường, trên đường đi có gặp được Thành
Duật tiên sinh nên kết bạn cùng nhau tới gặp chủ công. Thuộc hạ tới muộn để
chủ công gặp phải nguy hiểm, mong người trách phạt."
Mã Định nghe song cũng rất là cảm thán cái hệ thống còn biết lôi từ đâu ra một
tên gia gia cho hắn, theo trí nhớ của chủ cũ để lại thì hắn vốn là một tên lưu
dân từ nhỏ đã không biết phụ mẫu của mình là ai vậy mà bây giờ hệ thống lại
giúp hắn tìm gia gia, xem ra sau này hệ thống hẳn là sẽ giúp hắn tìm ra phụ
mẫu ở thế giới này à, đến lúc đó hẳn là sẽ có kịch hay để xem đây.
Mã Định suy nghĩ trong lòng nhưng bên ngoài cũng không dám chậm trễ, hắn vội
nói với Ma Đam: "Không phải là kẻ thù, ngươi hãy bỏ búa xuống đi!"
Ma Đam nghe vậy liền buông cây khai sơn phủ xuống, Mã Định vui đến trước mặt
hai người nói: "Hai người hay đứng lên đi! Các người không quên đi trách nhiệm
của tổ tông mà chạy đến theo ta, ta cảm kích còn không kịp nào dám trách móc."
Thành Duật vội trả lời: "Gia gia của thuộc hạ từng được lão chủ công cứu đi
theo, thuộc hạ nào dám quên đi ân nghĩa đó."
Mã Định mới hai người đứng dậy rồi nói: "Chúng ta vào trong nói rồi hãy kể lại
chuyện xưa!"
Cả đám bước vào trong, Ma Đam cũng vác búa đi theo.