Nam Đế Hệ Thống


Người đăng: hoangthin01

Nửa canh giờ sau, bốn tên thân binh của Trần gia bảo cả người máu tươi khiêng
theo cái xác đã nát mất vài chỗ của Trần Bá hùng hục chạy từ trong rừng ra,
phía sau của họ là gần cả trăm tên đạo tặc đầu đội khăn vàng mặt mày hung dữ
đuổi theo sau.

Khi chạy gần đến cổng một tên thân binh vội hét lớn: "Mau mau mở cổng ra! Nhị
thiếu gia gặp phục kích của đạo tặc đang bị thương rất nặng, nhanh mở cổng!"

Đám hương dũng ở trên tường thành cuống cuồng lên, họ nghĩ là chỉ cần dựa vào
nhị thiếu gia là có thể đánh tan đám đạo tặc, không ngờ bây giờ lại bị người
ta khiêng như heo trở lại khiến cho lòng quân rối bời. Họ không kịp để ý xem
vì sao nhị thiếu gia bị thương mà không rên lấy một tiếng đã vội vàng hô quát
kêu người ở bên dưới mở cổng ra, có kẻ chạy vào trong để báo cho gia chủ biết
việc này.

Két

Cánh cổng sắt được mở ra, hai tên hương dũng vội chạy ra trợ giúp bốn người
thân binh.

"Động thủ!" Một tên thân binh hét lớn rồi bỏ cánh tay mình đang cầm của Trần
Bá ra, rút từ bên hông thanh chiến đao ra chém bay đầu một tên hương dũng, tên
hương bên cạnh dũng còn không hiểu chuyện gì thì đã bị một tên thân binh khác
chém chết.

"Giết!" Người hét lớn khi nãy cởi mũ giáp ra hét lớn, hắn không phải ai khác
chính là Mã Định.

Mã Định sông vào trước vài tên hương dũng ở bên dưới canh gác vung đao lên mà
chém giết, ba tên bên cạnh cũng rút vũ khí ra lao vào chợ chiến.

"Có chuyện gì?" Một tên có vẻ như là tiểu đầu mục của Trần gia đứng trên tường
thanh nghe bên dưới la hét vội quay sang hỏi người bên cạnh.

Một tên khác vội ngó đầu xuống nhìn, hắn hoảng hốt khi thấy bễn dưới gần hai
mươi người đang hỗn chiến loạn thành một bầy, hắn vội quay lại hét: "Là đạo
tặc giả trang người của ta, chúng đã vào thành rồi!"

Tên tiểu đầu mục nghe song vội quay người chạy lại nhìn thì thấy đúng như vậy,
ngay khi hắn còn đang ngẩn ngơ thì một tên khác quát lớn: "Trần Qúa đại ca,
quân đạo tặc sắp vào thành rồi!"

Trần Qúa cuống cuồng lên, hắn đã từng chỉ huy bao giờ đâu mà biết làm gì, một
lúc sau hắn vội nói: "Mau đóng cổng lại! Mau đóng cổng lại!"

Một tên bên cạnh nhắc nhở: "Trần Qúa đại ca, vài tên bên dưới đang liều chết
chặn lại, không cho người của ta ra tới cổng."

Trần Qúa gấp gáp không biết làm gì liền nói: "Mau, mau xuống bên dưới chặn
chúng lại! Không cho chúng vào!"

Những tên hương dũng vội vàng chạy xuống, nhưng khổ nỗi bọn hỗ ở trên này cũng
có hơn một trăm người, đường xuống bên dưới thì chỉ đủ hai người đi một lúc,
bây giờ gấp gáp họ tranh giành nhau mà xuống thành ra bị kẹt, mãi một lúc sau
mới có người xuống được bên dưới. Hắn còn chưa kịp vung đao lên chém đã bị một
tên khăn vàng binh chém bay đâu.

Một vài tên khăn vàng binh theo cái đường nhỏ vung đao chém đi lên tường
thành, đám hương dũng bên trên cũng vội cầm vũ khí trống chả nhưng họ đông
người, chật trội không thể phát huy ra sức chiến đấu chỉ có thể nhìn cơ thể
của mình không ngừng có vết thương chảy máu cho tới khi chết.

Mã Định huy đao chém trái chặt phải, người của Trần gia bảo tuy không ngừng
tới chi viện nhưng bất qúa đều là một đám anh nông dân tạm thời bỏ quốc cầm
đao lên trận mạc thì sao có thể so được với đám tinh binh khăn vàng. Mã Định
càng là hung mãnh, mỗi tên đến gần hắn chặt một đao là về với Diêm Vương.

Đại chiến gần được một canh giờ rốt cuộc đám hương dũng Trần gia bảo không còn
chịu nổi nữa, cả đám xuay người bỏ chạy. Đang hỗn chiến thế này mà bỏ chạy thì
khác nào đưa lưng cho người ta chém, đám khăn vàng binh đuổi theo sau không
cần khổ sở chỉ một đao, một gậy vào đầu là họ đã về trầu trời.

Mã Định hét : "Mau đi vào trong, cướp hết tài vật rồi rút!"

Đám khăn vàng nghe lệng răm răm chạy đến Trần Phủ phá vỡ cửa đại môn lao vào
chém chết vài tên hạ nhân trong phủ còn muốn chống cự rồi tìm kiếm đồ vật,
nhìn thấy họ hung ác như vậy hạ nhân trong phủ cũng chỉ có thể tìm đường bó
trốn. Đám quân khăn vàng cũng mặc kệ, họ chỉ muốn kiếm ăn nào có phải sát
nhân, nếu có đủ cơm ăn áo mặc thì họ đã không giết người.

Họ đi vào mấy gian phòng, chỉ cần có tiền hoặc thóc, lúa là họ lấy, còn lại
mọi thứ thì mặc kệ, đây là điều suốt một tháng qua họ làm theo lệnh của vị đại
đầu lĩnh, Mã Định cũng rất là đỏ mắt với những thứ đồ qúy giá trong những ngôi
nhà giàu có như thế này, chỉ cần lấy đi là đủ để ăn tiêu thoải mái suốt cả
đời.

Nhưng hắn lại không dám lấy, hắn bây giờ thân phận chỉ là một tên tặc binh,
người gặp người đánh, kẻ gặp kẻ giết không nơi ở, nay đây mai đó thì mang theo
chúng có tác dụng gì, cuối cùng không phải là liền thành đồ vật của người
khác, thành ra bản thân may áo cưới cho người ta à, hắn cũng không ngu tới mức
đó.

Càn quét gần nửa canh giờ Mã Định liền cho rút lui, lần này gây ra động tĩnh
lớn như thế này nếu còn không đi nhanh một lúc nữa quan binh tới chỉ còn đường
chết.

Trong một khu rừng rậm, một đám người đầu đội khăn vàng đang vui mừng kiểm tra
lại số tiền và gạo vừa cướp được, Hầu Đại cầm lấy một thỏi vàng đưa lên miệng
cắn rồi mỉm cười toá mỏ nói với Mã Định: "Đại đầu lĩnh, đi theo ngài đánh cướp
đúng là thoải mái, chỉ một lúc mà đã cướp được vô số tiền bạc, thóc gạo cùng
một đống vũ khí. Không như khi đi tbeo cừ soái, toàn đánh cướp mấy cái thôn
nhỏ được đồ vật còn không đủ mọi người dùng."

Mã Định trâm mặc nhìn vào đống vũ khí áo giáp, đao, thương... trước mặt, hắn
cũng không ngờ lần này lại kiếm được nhiều như thế, có đống vũ khí này thì sau
này quân của hắn sẽ có thể chính diện đối kháng với vài nhánh quân nhỏ của
chiều đình, không cần phải bỏ chạy nữa. Hắn cũng không ngờ là một cái nho nhỏ
Trần gia bảo lại có nhiều vũ khí tới như vậy, số lượng này đủ để hắn trang bị
cho một đội quân ba trăm người, nghĩ thôi đã thấy sướng, nhưng hắn vẫn không
cười ra mặt, phong phạm của một đai ca là phải hỉ nộ bất hiện.

Đang lúc này trong đầu hắn trợt vang lên một tiếng nói lạnh băng y như tiếng
của Google: "Leng keng... Nam Đế hệ thống sau một tháng chữa trị đã hoàn tất,
hiện tại hệ thống đã có thể sử dụng."

Mã Định lạnh hết cả sống lưng khi nghe tiếng nói này, nó còn lạnh lùng hơn cả
một tên sát thủ giết người không chớp mắt, hắn vội vàng nhìn ngó xung quang
xem có kẻ nào nguy hiểm còn hơn cả sát thủ không, nhưng nhìn mãi cũng chẳng
thấy ai hắn nghĩ là mình bị ảo giác, ngay lúc này tiếng nói lạnh như băng ấy
lại cất lên: "Thỉnh ký chủ không cần tìm kiếm, ta đang tồn tại trong đầu của
ký chủ!"

"Ngươi là ai?" Mã Định hét lên hỏi, đám khăn vàng xung quanh nghe thấy lão đại
của mình phẫn nộ họ vội vàng dừng lại động tác nhìn hắn.

Hầu vội hỏi: "Đại đầu lĩnh, có chuyện gì vậy?"

"Ký chủ hãy bình tĩnh lại, không cần phải nói ra ngoài, ngài chỉ cần dùng ý
niệm giao tiếp ta cũng có thể nghe thấy!" Tiếng nói lạnh như băng kia lại vang
lên.

Mã Định nhìn Hầu Đại nói: "Không có chuyện gì! Các người tiếp tục làm việc
đi!" Rồi hắn thử dùng ý niệm hỏi: "Ngươi nghe thấy sao?"

"Nghe thấy?" Tiếng nói lạnh như băng trả lời.

Mã Định vội hỏi: "rốt cuộc thì ngươi là ai? Vì sao lại ở trong đầu của ta?"

Tiếng nói lạnh lùng trả lời: "Hồi ký chủ, ta là Nam Đế hệ thống, một tháng
trước ta cũng không hiểu vì lý do gì mà mình cùng với ký chủ lại tới đây."


Tam Quốc Nam Đế - Chương #2