Khởi Đầu


Người đăng: hoangthin01

Cuối thời Đông Hán, Hán Linh Đế hoang dâm vô độ, mua quan bán tước lấy tiền ăn
chơi, nội có hoạn quan, ngoại thích hoành hành, ngoại có thiên tai lũ lụt, hạn
hán, nạn châu chấu, quan lại và thế gia áp bức bóc lột dân chúng khổ không thể
nói, lưu dân lang bạt bốn phía, người chết ven đường chất thành núi.

Ba huynh đệ Trương Giác thuận theo lòng dân đứng lên khởi nghĩa, dân chúng sôi
nổi hưởng ứng, quân khởi nghĩa đầu khăn vàng được gọi là 'Khăn vàng tặc' nêu
cao khẩu hiệu: "Thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập. Tuế tại Giáp Tử,
thiên hạ đại cát." Nhất thời cả vùng trung nghiên rung chuyển.

Hoàng Phủ Tung, Chu Tuyển và Lô Thực nhận lệnh vua dẫn theo đại quân đi chinh
phạt quân phản loạn gần năm mới dập tắt, nhưng những cuộc nổi loạn của tàn
binh khăn vàng vẫn nổi lên bốn phía.

Năm Trung Bình thứ tư( SCN năm 188). Nam Dương, cách huyện thành Giáp Hạ về
phía tây ba mươi dăm.

Mã Định ngồi trên một tảng đá ngẩng mặt nhìn trời trầm tư, bên cạnh hắn là gần
một trăm tên trai tráng hoàng cân tặc kẻ nằm, người ngồi không có một chút ý
chí chiến đấu nào cả. Mã Định quay đầu nhìn họ không nói gì, bọn họ vốn là một
nhánh tàn quân khăn vàng ở vùng Nam Dương này. Bốn năm trước, họ hừng hực đầy
nhiệt huyết đi theo Trương Mạn Thành tham gia quân khởi nghĩa, đốt phá khắp
vùng Nam Dương, sau khi Trương Kạn Thành chết, họ đi theo Hàn Trung, Triệu
Hoằng, Tôn Hạ đánh, cuối cùng lại chay theo Lưu Tích đánh cướp vài tiểu gia
trang, làng xóm nháo sự khắp nơi.

Một tháng trước, Ngụy Hòa dẫn theo một nghìn hương dũng binh đánh cho tám
nghìn binh lính của Lưu Tích thảm bại, Lưu Tích bỏ chạy sang Nhữ Nam hội họp
với Cung Đô, còn đám người Mã Định bị lạc trong trận chiến đó chạy tới tận
đây.

Mã Định không phải người ở thế giới này, càng không phải là người Hán. Hắn là
một tên dân đàn anh người Việt Nam ở thế kỷ hai mươi mốt, một tháng trước,
trong lần đâm chém tranh giành địa bàn với một tên máu mắt ở gần khu vực hắn
bảo kê không may bị kiếm chém chết hồn xuyên về đây, trong sinh thành một tên
khăn vàng tặc tên là Mã Định mới mười tám tuổi. Hắn cũng không hiểu nổi, theo
lý thì hắn là người Việt Nam như vậy thì trọng sinh cũng phải là ở đất Việt,
thế mà bây giờ lại trọng sinh về thành người Hán, lại còn vào đúng cái thời
tam quốc hỗn loạn nữa chứ.

Nghĩ nghĩ hồi lâu hắn quay ra nhìn đám khăn vàng ở bên cạnh quát lớn: "Dậy! Đi
kiếm ăn thôi."

Đám khăn vàng nghe vậy cũng vội lục tục cầm gậy gỗ, quốc xẻng đứng lên, lâu
lâu mới có một tên cầm được một thanh rỉ sét đao, trước khi linh hồn của hắn
xuyên qua thì tên Mã Định cũng chỉ là một tên lâu la khăn vàng, nhưng từ khi
Mã Định xuyên qua thì hắn sao có thể chịi làm tiểu lâu la cho chúng sai khiến
chứ, một tên đã từng là đại ca mà chịu làm đàn em cho người ta thì mới là việc
là đó.

Hắn dựa vào bản lĩnh chém nhau hơn l chục năm của mình phát huy đánh cho những
kẻ ở đây không phục tới nỗi mặt mày tím tái, bây giờ ai cũng nghe lời hắn răm
rắp. Mã Định cũng chẳng có cái nghĩ tranh giành thiên hạ cái gì, bây giờ hắn
đến bữa cơm còn phải đi cướp mà ăn thì tranh giành thiên hạ đóng đô ở một cái
làng chắc.

Mã Định dẫn theo mọi người đi thẳng đến một cái gia bảo, từ khi quân khăn vàng
khởi nghĩa đánh phá khắp nơi thì đám thế gia giàu giàu một chút đều biến gia
trang của mình thành một cái pháo đài thanh trấn. Mã Định ôm chính là những
cái nhà giàu nứt ruột đó, cướp một lần là đủ ăn cả mấy tháng trời.

Hắn cũng không muốn lấy đánh cướp như thế này mà sống, mỗi lần cướp cũng phải
giết người, một kẻ sống trong thời hòa bình tuy có đánh nhau nhưng làm gì thê
thảm như bây giờ, mỗi lần chém giết là cả trăm, nghìn người chết, tuy hận
người Hán đô hộ quốc gia của mình cả một nghìn năm nhưng hắn cũng không muốn
phát tiết nỗi hận của mình lên đám dân không hiểu chuyện.

Gia bảo mà nhóm người Mã Định hướng tời tên là Trần gia bảo, gia bảo này cũng
khá là hùng mạnh, bên trong có gần năm trăm tên hương dũng, nhưng vì cái ăn họ
cũng chỉ có thể liều mạng. Những người ở đây ai mà không phải kẻ sống trên đầu
đao lưỡi kiếm nhiều năm, đối mặt sinh tử cũnh không còn qúa sợ hãi.

Mã Định dẫn theo người trốn vào một khu rừng gần gia bảo, hắn gọi nhỏ: "Hầu
Định!"

"Có!" Một tên thanh niên tuổi khoảng hai mươi lăm bước đến cạnh Mã Định, Hầu
Đại là một kẻ cứng đầu, hắn chính là kẻ đầu tiên không chịu phục bị Mã Định
đánh cho chết đi sống lại, thậm chí cầm đao kề vào cổ còn không chịu phục,
phải tới khi thấy Mã Định dũng mãnh trên chiến trường mới chịu quy thuận kêu
hắn một tiến đầu lĩnh. Mã Định cũng rất quý tính cách của tên này, cho dủ có
bị đánh tới chết cũng không chịu mở miệng nên hắn đã được đặc cách lên làm một
tiểu đầu mục trong nhóm loạn quân này.

Mã Định phân phó: "Ngươi dẫn theo mười người đi đến trước cổng của chúng cởi
quân ra đái, mắng chửi đủ kiểu để bọn chúng đi ra, thấy bọn chúng đuổi theo
thì bỏ chạy lại đây, nghe rõ không?!"

"Nghẽ rõ!"Hầu Đại trả lời rồi cầm theo cây chiến đao hoen rỉ của mình dẫn theo
mười người bước thẳng đến trước cổng.

"Khăn vàng tặc tới!" Một tên hương dũng binh của Trần gia đang đứng trên tường
thành nhìn thấy vài tên khăn vàng tặc tới vội la hét ầm ĩ, tuy hiện tại khăn
vàng không còn làm nên sóng gió gì nữa nhưng nỗi kinh hoảng mà chúng từng gây
ra vẫn có thể khiến cho vài tên nhát gan tè ra quần.

Đám hương dũng bên trong Trần gia bảo nghe tin vội vàng cầm theo vũ khí bước
lên tường thành ti nhìn trằm trằm vào đám người Hầu Đại, nhị thiếu gia của
Trần gia là Trần Bá đang ngồi uống riệu nghe tin vội vàng cầm theo Trường
thương chạy lên tường thành, khi nhìn thấy bên dưới chỉ có mười một người thôi
mà đám người nhà mình đã làm như có cả trăm vạn đại quân hắn không khỏi giận
tím mặt quát lớn: "Một đám vô dụng! Chỉ có vài tên thôi mà cũng phải sợ hãi,
canh giữ cẩn thận cho ta!"

Đám hương dũng vội gật đầu rồi canh giữ, Hầu Đại đứng bên dưới thấy những
người bên trên không còn kinh hoảng nữa hắn cười tà hét lớn: "Đám người bên
trên nghe đây, ta là tiểu đầu mục Hầu Đại dưới trướng đại đầu lĩnh khăn vàng,
ai dám cuống cùng ta đại chiến!"

Mã Định đứng trong rừng nghe song chỉ muốn cầm đao chém cho hắn một nhát, một
tên võ nghệ như hắn mà cũng muốn đấu tướng, người ta không chém cho bay đầu
mới lạ.

Trần Bá nghe song chỉ Hầu Đại quát lớn: "Một tên vô danh tiểu tốt như ngươi
kêu gào cái gì? Mau về kêu đại đầu lĩnh của các ngươi đến đây ta để ta chém
chết hắn."

Hầu Đại không nghe ở dưới quát lên, Trần Bá ở trên trong người có tí riệu nổi
giận quát trả, hai người ở đó đấu khẩu. Một lúc sau Trần Bá tức tới mặt đỏ như
gà trống, hắn nhìn vài tên hương dũng quat lớn: "Mau mở cổng ra! Để ta xuống
đâm chết tên phản tẫc này!"

Đám hương dũng không dám cãi lời vội vàng mở cổng, Trần Bá đi xuống rồi chạy
ra ngoài tìm Hầu Đại quết chiến, mười mấy tên thân binh sợ hắn gặp chuyện vội
vàng chạy theo sau. Hầu Đại thấy có người đi ra không cần biết nhiều ít liẻn
xuay người bỏ chạy, nhưng Trần Bá nào cho, hắn ra sức đuổi theo vào tận khu
rừng tới khi khuất bóng không còn nhìn thấy, đám hương dũng trên thành lo lắng
nhìn nhau hỏi: "Phải làm sao đây? Nếu nhị thiếu gia mà sảy ra chuyện gì thì
chúng ta làm sao còn sống."

Một tên trả lời: "Chắc không sao đâu, nhị thiếu gia võ nghệ cao cường, đám đạo
tặc này sao có thể làm hại được nhị thiếu gia chứ!"

Mọi người nghe song đều gật đầu.

Mã Định nhìn có người đã vào bẫy của mình vội hét lớn: "Lên!" Rồi dẫn đầu cầm
theo đại đao chạy xuống, hắn vung đao lên chém bay đầu một tên hương dũng
không Trần gia bảo, máu bắn vào mặt mà hắn làm như không có việc gì tiếp tục
quay người chém tên bên cạnh. Đám khăn vàng binh thấy đầu lĩnh của mình dũng
mãnh như vậy càng ra sức chém giết.

Trần Bá đâm chết một tên khăn vàng binh rồi quay người lại, khi nhìn thấy Mã
Định mỗi đao chém chết một tên người của mình hắn nổi điên cầm trường thương
chạy về phía Mã Định mà đâm. Mã Định nghe tiếng gió vội quay người lại cầm đao
chặn, keng... Hai thanh vũ khí chạm vào nhau, Trần Bá lảo đảo lùi ra sau, Mã
Định vẫn đứng đó không có chuyện gì, hắn nhảy lên cầm đao chém xuống, Trần Bá
vội đưa thương lên đỡ, hai người đánh qua đánh lại gần ba mươi hiệp Trần dần
đuối sức, hắn không dám ham chiến vội xuay người bỏ chạy, nhưng đám khăn vàng
ở bên cạnh đã vây kín lại, họ mỗi người một gậy đập vào người Trần Bá.

"Aaa!" Trần Bá hét lớn rồi ngã xuống đất, hắn không phải là loại quái vật như
đám người Quan Vũ, Trương Phi... Hắn đơn giản đến cả tam lưu võ tướng còn
không bằng thì sao có thể sống sót khi bị gần cả trăm.người đánh vào người.


Tam Quốc Nam Đế - Chương #1