Khi Nguyệt Thiên mở mắt ra thì trời đã xế chiều, cậu đứng dậy bẻ gân cốt một
lúc thì mới đi tìm nước rữa mặt. Rữa mặt một lúc, thì quay về phòng dọn đồ,
rồi đặt một thỏi vang lên bàn mới đi khỏi.
Bay giờ là buổi chiều nên người đi đường rất nhìu, Nguyệt Thiên đi tới đâu đều
nhìn thấy mọi người nhìn mình, nhìu nhất là nhưng cô gái và phụ nữ, cậu cũng
chả quan tâm, tìm một nhà quán rựu có hai ba lầu nào đó đi vào. Thì thấy một
người tiểu nhị chạy lại hỏi:
"Khách quan, mời vào"
Nguyệt Thiên gật đầu, đi vào, rồi đi thẳng lên tầng hai, tìm một chổ gần cữa
sổ, ngồi xuống. Tiểu nhị di theo đằng sau hỏi:
"Khách quan muốn ăn gi"
"Có cái gi thì mang hết ra đây mọi thứ một phần, một vò rưu ngon nhất quán là
được"
"Dạ, dạ"
Tiểu nhị chạy đi, còn Nguyệt Thiên thì nhìn ra cữa số, nhìn xung quanh đường
và nhìn lên trời. Vì bây giờ là buổi chiều nên nắng không còn được bao nhiu.
Một lúc sau, tiểu nhị bưng món ăn và rựu lên, để lên bàn, rồi cáo từ đi. Cậu
thì nhàn nhã ăn như một quý tộc hay một hoàng thất vậy, uống thì chỉ nhấp môi
, không uống nhìu. Mọi người xung quanh nhìn về cậu với ánh mắt kỳ lạ, kể cả
chủ quán ở đây, nhưng không ai dám nói gi.
Thời gian lận lẽ qua đi, vừa mới sang buổi tối, người ra người vào, ai cũng
vẫn thấy Nguyệt Thiên ngồi ăn nhàn nhã. Một thoáng qua đi, sang buổi tối, dần
dần đi về đêm, cậu nhìn lên trời cũng trể rồi thì kêu tiểu nhị lên và nói:
"Ngươi đi kêu chủ quán của ngươi lại đây"
Tiểu nhị chạy đi kêu, một lúc sau thì một người đàn ông hơi mập đi lên và nói:
"Khách quan, có gi dặn dò"
Nguyệt Thiên nhìn người đàn ông này với khuôn mặt lạnh lùng nói:
"Ta hỏi ngươi một câu, ngươi nói ra, ta sẽ có thưởng"
Chủ quán và tiểu nhị bi nhìn run cầm cập, liên tục gật đầu. Thấy vậy Nguyệt
Thiên nói tiếp:
"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết hứa gia trang ở đâu không"
"Biết"
Chủ quán lập tức chỉ đường cho Nguyệt Thiên chổ hứa gia trang, cậu ghi nhớ
xong, thì kêu tiểu nhị lấy hai vò rựu cho mình, rồi móc ra một thỏi vàng quăn
về chủ quán rồi cất bước xuống lầu ra khỏi quán. Ra khỏi quán, cậu nhắm ngay
đường tới hứa gia trang mà đi. Một lát sau thì đã tới trước cửa, cậu gõ cữa,
một lát sau cữa mở ra. Người mở là một người đàn ông vai hùm lưng gấu, người
này lá Hứa Trữ, Tự Trọng Khang, cậu thấy thế ánh mắt sáng lên và lên trước
nói:
"Tại hạ Nguyệt Thiên, tự Hy Tiên, muốn ở lại chổ này một đêm mong tráng sĩ
chấp nhận"
Hứa Trữ nghe thế gật đầu, rồi nhường ra một khe cho Nguyệt Thiên vào và đóng
cữa lại, dẫn cậu đi một phòng khách ngủ. Hai người đi chung với nhau, giới
thiệu với nhau. Khi Hứa Trữ dẫn cậu tới một phòng ngủ rồi chào đi, cậu thấy
vậy nói:
"Trọng Khang, tý nữa hai chúng ta có thể uống rựu không"
Hứa trữ không nói gi chỉ đi mà thôi, Nguyệt Thiên cũng không quan tâm, đi vào
phòng của mình. Cậu cũng không quan tâm phòng ra sao thì bước lại giường nằm
một lúc rồi xuất ra một vò rựu, rồi mở cữa đi ra phòn, tìm tới một bộ bàn ghế
ngồi xuống và mở rựu ra. Mùi thơm của rựu truyền ra ngoài tràn ngập xung
quanh, Đúng lúc Hứa trữ đi ngang qua ngữi mùi thơm, thì theo mùi thơm đó đi
lại thấy cậu cầm một vò rựu rót ra hai chén, thì đi lại ngồi sóng vai với cậu.
Cậu thấy vậy mỉm cười nói luôn vào điểm chính:
"Trọng Khang, ngươi có biết sắp tới thiên hạ sẽ đại loạn không"
Hứa trữ nghe vậy sắc mặc biến ảo, nhưng vẫn trả lời:
"Không thể"
"Ngươi không tin thì có thể đợi hai năm nữa thiên hạ sẽ đại loạn"
"Không thể nào"
"Nếu thiên hạ đại loạn, ngươi muốn ở lại đây làm trang chủ hay muốn xuất sơn
làm quan"
"Này-"
"Trọng Khang, Ngươi không cần nói nữa, ta tới đây là để mời ngươi xuất sơn trợ
giúp ta một phần sức lực, nếu ta có bá nghiệp thì sẽ không thiếu của ngươi, vì
ngươi là người đầu tiên đi theo ta"
Hữa trữ sắc mặt biến ảo, một lúc sau thì kiên định lại. Hứa Trữ đứng dậy và
quỳ xuống chấp tay nói:
"Hứa Trữ, Hứa Trọng Khang, bái kiến chủ công"
Nguyệt Thiên thấy vậy cười to, tiếng cười như chuông ngân vang lên thanh âm
trong trẻo vang dội trong đêm tối, đi lên đỡ Hứa trữ đứng dậy và nói:
"Ta được Trọng Khang, thì sẽ có thêm một phần sức lực"
Hai người lại ngồi về chổ củ uống rựu, Nguyệt Thiên nhớ ra việc gì thì nói:
"Trọng Khang, ngày mai ngươi di chiêu mộ những tráng sĩ và đem những tráng sĩ
ở lại trang này rồi bắt đầu huấn luyện"
"Vâng, nhưng-"
Nguyệt Thiên không cần nhìn mắt của Hứa Trữ cũng biết là chuyện gi, cậu nói:
"Trọng Khang có thể yên tâm, tiền tài hay lương thực ngươi không cần phải quan
tâm, ta chỉ cần ngươi huấn luyện bọn họ thành một nhánh tinh nhuệ bất khả
chiến bại là được, còn cách huấn luyện mai ta sẽ đưa cho ngươi"
"Vâng"
Hứa trữ nghe như thế cũng bành trướng khí thế hừng hực đồng thời còn có một
dòng nước ấm áp dâng lên trong lòng. Hai người tiếp tục uống cho đến về khuya
thì mới tách ra về phòng ngủ.