Hơi Nghi Hoặc


Hai người đi đường thật nhanh, không qua mấy ngày liền đến Lạc Dương. Nguyệt
Thiên đến từ hậu thế, có thể nói là kiến quán đại thành thị, cảnh tượng hoành
tráng, nhưng là đứng ở thành Lạc Dương xuống, cậu nhưng là hơi bị cảnh sắc cho
hấp dẫn, nhưng một lúc sau bình tĩnh lại! Dù sao ở hậu thế lúc, Đông Hán Cổ
thành Lạc Dương di chỉ Nam Thành tường đã bị hồng thủy hướng hủy, mà đông, Tây
Bắc thành tường còn sót lại chiều dài, đều có ước bốn ngàn mét chiều dài, loại
này kích thước, ở cổ đại mà nói, quả thực là tương đối đồ sộ!

Xe dừng lại ở một khách điếm lớn nhất lạc dương tên "Phượng tới Các", Điển Vi
xuống xe và quay lại trên xe nói:

"Công tử, đã tới"

Lập tức mọi người đi đường dừng lại xem, trước sự khiếp sợ của toàn trường,
Nguyệt Thiên kéo rèm đi xuống. Vì sao mọi người khiếp sợ, vì cậu khuôn mặt cực
kỳ xinh đẹp có khi đẹp hơn cả con gái nữa, tóc đen ngang vai, mặc một bộ đồ
đen làm cậu toát ra một vẽ thần bí và cuốn hút. Có một con gió thổi ngang qua
cậu, làm tóc va quần áo cậu bay phần phật, cậu chỉ mỉm cười nhìn về Điển Vi
gật đầu. Một cái mỉm cười của cậu đã làm cho xung quanh đàn bà, con gái, phụ
nhân kể cả những nam nhân kia say đấm, không riêng gi tiểu nhị mới vừa đi ra.
Điển Vi thấy tiểu nhị như thế quát:

"Ngươi còn không mau ra đón công tử"

Một tiếng quát làm mọi người giật mình tỉnh lại, xung quanh bắt đầu nghị luận.

"Người này là ai, tại sao có thể soái đến quá sức tưởng tượng"

"Không biết, chỉ biết cái kia to con kêu người đó là công tử mà thôi"

"Nhìn người to con kia chắc rất giỏi vỏ"

" Chắc vậy"

......

Tiểu nhị giật mình tỉnh lại, thì chạy lại nói:

"Công tử, mời vào trong"

Nguyệt Thiên thấy từ đầu đến cuối thì chỉ mỉm cười, hơi trừng mắt Điển Vi nói:

"Trọng Mưu, ngươi thế này là không đúng rồi"

Điển Vi nghe vậy gải đầu không biết làm gi, dù sao thì người này cũng là chủ
công của mình a. Nguyệt Thiên thấy vậy lắc đầu nói:

"Thôi được rồi, dù sao tính của ngươi là dậy nên ta sẽ không trách"

Rồi Nguyệt Thiên bước đi theo sau tiểu nhị, hai tay thì đưa chéo ra đằng sau,
chân thì nhịp nhàng bước đi ra, trước sự chứng kiên của những người xung
quanh. Điển vi thây thế cũng đi theo, đi vào trong thì cậu cũng thấy tất cả
mọi người trong khách điếm đều nhìn cậu, nhưng vẽ mặt cậu cũng thong dong chả
quan tâm những người xung quanh nghị luận. Chưởng quỹ chạy lại hỏi:

"Công tử muốn gi"

Nguyệt Thiên nhìn tên Chưởng quỹ, làm tên kia run cầm cập, một lúc mới nói:

"Cho ta một phòng ngủ thượng hạng"

"Vâng công tử"

Chưởng quỹ kêu lại tiểu nhị định kêu dẫn hai người đi phòng, thì Nguyệt Thiên
chặn lại và nói:

"Tý ta viết một lá thư, ngươi cầm lá thư này đi thái phủ giao cho Thái Bá Dê,
nói vài ngày ta sẽ qua đó bái phỏng"

"Vâng công tử"

Trước sự khiếp sợ của toàn trường vì cậu 'Thái Bá Dê', còn chưa tỉnh lại khiếp
sợ thì tiểu nhị đã dẫn Nguyệt Thiên và hai người lên lầu.

Theo tiểu nhị hướng đi lên lầu, lên lầu lúc, đúng lúc đụng phải một người từ
trên lầu đi xuống. Chỉ thấy người này, thân dài bảy thước, mắt nhỏ râu dài,
mặc dù không anh tuấn, nhưng là cố gắng hết sức coi được. Nguyệt Thiên luôn
cảm giác mình đã gặp qua ở nơi nào người này, nhưng lại trong lúc nhất thời
không nhớ nổi, cho nên nhìn lâu hắn hai mắt. Mà người kia thấy cậu nhìn hắn,
cũng không nổi giận, cùng cậu mắt đối mắt, đã lâu, hai người mỗi người niển
đầu qua, lúc lên lúc xuống, mỗi người một ngã.( Chỉ có trong tam quốc là vậy)

"Chủ Công nhận biết người này?"

Theo đến lầu thượng, Điển Vi nhìn cậu hơi nghi hoặc hỏi.

"Không biết."

Nguyệt Thiên lắc đầu một cái, ở trong đầu qua một lần phát hiện mình quả thật
không nhận biết cái này vừa mới cùng mình mắt đối mắt thanh niên, mới nói:

"Nhưng là cảm giác đã gặp qua ở nơi nào, trong lúc nhất thời lại không nhớ
nổi! Thôi không nghĩ nữa!"

Nghe chủ công mình nói thế, Điển Vi cũng không hỏi nữa tiếp tục đi theo.


Tam Quốc Chi Tiễn Thần Xạ Thủ - Chương #10