Khổng Tử Bái Sư Đồ


Người đăng: sieucuibap123

"Thái lão tiên sinh lại mời ta tham gia thọ yến của ngài ấy ?"

Tần Dã nghe được cái này sự tình thời điểm, liền cảm thấy thật không tưởng
tượng nổi. Thái Ung thọ yến, đó chính là thịnh yến của giới văn nhân, thật
giống như bữa yến tiệc này hoàn toàn không có một chút nào liên quan với thân
phận hiện tại của kẻ chuyển kiếp như hắn a, hắn hiện tại là đệ nhất võ tướng,
mà lại đầu nhập dưới trướng của Đổng Đại Ma Vương.

"Tại sao Thái lão tiên sinh lại cho người đưa thiệp mời cho ta đây ?"

"Mạt tướng cũng không rõ lắm... ." Cao Thuận tự mình đăm chiêu suy nghĩ một
chút rồi nói: "Tướng quân tuổi trẻ tài cao, cũng có khả năng là Thái Ung tiên
sinh cũng đã nghe tới tên tuổi của ngài nên cho mời... ."

Tần Dã cảm thấy hẳn không phải là như vậy, lý do là gì thì hiện tại hắn cũng
nghĩ không ra.

"Theo ngươi thì ta nên đi, hay là không nên đi ?"

Cao Thuận trong lòng run lên, tướng quân ngài đừng nói giỡn, cơ hội quý giá
như thế này người khác còn đánh vỡ cả đầu cũng không giành được, ngài há có
thể không đi?

Tần Dã nhìn biểu tình của Cao Thuận, liền cảm thấy hình như là mình hỏi có
chút thừa thãi, "Nếu người ta cũng đã đưa thiệp mời, ta không đến liền quá
không nể mặt mũi." Hắn cũng dự định nên tham gia buổi thọ yến của Thái lão, dù
sao hai chữ "mặt mũi" này, thời điểm nên cho người ta, thì vẫn là nên cho
người ta, bên cạnh khác mặt mũi của Thái lão không cho cũng không được a.

Cao Thuận phát hiện tướng quân nhà mình thật giống như không thật lòng muốn
đi, nhất thời không còn gì để nói. Người so với người thật là tức chết a,
ngươi xem bao nhiêu danh sĩ muốn đi còn không chiếm được một cái thiệp mời,
tướng quân nhà ta lấy được thiệp mời còn không vui, như kiểu là bị ép phải đi
vậy. ( "!)

"Tướng quân, ngài vẫn nên chuẩn bị một ít lễ vật thì hơn, thuộc hạ đi trước
chuẩn bị a." Cao Thuận nói.

"Còn phải chuẩn bị lễ vật ?" Tần Dã liền không vui, "Đây quả thực là cơm giá
cao mà."

Cao Thuận nhất thời chóng mặt, "Tướng quân, cái gì là cơm giá cao ?"

Tần Dã giải thích một phen sau, Cao Thuận kinh ngạc (O_o), mềm nhũn vù vù,
nhưng lại cảm thấy tướng quân nói quá có đạo lý. Hắn cảm thấy, may mà lính của
hắn kết hôn ít, nếu mà đám nhoi nhoi đấy cưới vợ nhiều, có mà mấy năm bổng lộc
cũng không đủ. Dĩ nhiên, đây là bởi vì Cao Thuận thương yêu binh lính của
mình, đều là các huynh đệ vào sinh ra tử cả.

"Thôi, để ta tự mình đi chuẩn bị là được rồi."

Từ khi Tần Dã đi tới Đông Hán đến giờ, vẫn luôn là chém chém giết giết,
còn thật không có chân chính được nghỉ ngơi, vui chơi một chút. Hắn tự mình
đi, cũng là để du ngoạn một phen, biết một chút về sự phồn hoa của Đô Thành -
Lạc Dương.

Lúc này, một tên thân binh đi tới, tấu nói: "Tướng quân, ngoài cửa có người
của Thái phủ tới để thiệp mời."

Tần Dã mở ra xem, lại cũng là một tấm thiệp mời hắn tham gia thọ yến, cười
nói: "Người này cũng là hồ đồ, thoáng cái tới hai tấm thiệp mời, chẳng lẽ còn
sợ ta không đi "

"... ." Cao Thuận, cảm giác thật giống như là tướng quân mới vừa rồi cũng có ý
định không đi a.

...

Buổi chiều, Tần Dã thay trang phục biến thành một vị Công Tử Ca, đi ở trên
đường chính của thành Lạc Dương.

Hậu thế, trước lúc Đổng Trác hỏa thiêu Lạc Dương, hắn cướp bóc bách tính của
Lạc Dương, lấy được vàng bạc châu báu triệu cân, tiền lương càng là không thể
tính toán, cũng tiên sách hơn hai triệu người di tản.

Lạc Dương phồn hoa, nếu mà tính toàn thể thế giới ở thời đại này, cũng là
quan trọng hàng đầu.

Đi ở trên đường chính, nhìn đám người nhộn nhịp, ngựa xe như nước, cổ xưa phồn
hoa khí tức đập vào mặt.

Phồn hoa như vậy hẳn nên được kéo dài thêm, không nên bị hủy diệt.

Thoáng chốc, Tần Dã đã đi đến một con đường bán đồ cổ.

Thái Ung là đại văn hào, đưa vàng bạc châu báu cũng có chút tục khí, vẫn là
tặng đồ cổ phù hợp hơn nhiều.

Hắn bước vào một tiệm bán đồ cổ.

"Vị công tử này, tiểu điếm chuyên bán Hạ Thương đồ cổ... ." Chủ tiệm vội vàng
nghênh đón.

Tần Dã lắc đầu một cái, hắn chủ yếu là muốn mua thư họa.

Chủ tiệm thấy Tần Dã muốn đi, vội vàng nói: "Công tử hẳn là không có hứng thú
với đám dụng cụ cổ, chỗ này của ta có bản chính của thương ưởng thư pháp, tác
phẩm tiêu biểu của pháp gia nhất phái, nội dung viết chính là thương ưởng biến
pháp. Chính là bổn điếm Trấn Điếm Chi Bảo... ."

"... ." Tần Dã bao nhiêu khiếp sợ. Liền cảm thấy này Hán triều đồ cổ chính là
theo sau đời bất đồng, hậu thế phần nhiều là sưu tầm Đường - Tống danh gia.
Hán triều càng lợi hại hơn, chơi hẳn Xuân Thu Chiến Quốc Bách gia.

"Ngươi lấy ra ta xem một chút "

Không lâu sau, chủ tiệm hào hứng từ phía sau xuất ra một quyển trục, quyển
trục được làm bằng tơ lụa . Lúc mở ra, đều là chữ Triện thời Tiền Tần, Tần Dã
một trận hoa mắt.

Mặc dù Tần Dã một mực âm thầm học thêm một ít chữ Triện ở Hán triều, nhưng
thời Tiền Tần càng phức tạp hơn, nhưng hắn thật có khả năng có thể phân biết
được thật giả của bức họa này.

Tần Dã nhớ tới chí tôn pháp nhãn của mình, nếu đã có thể nhìn ra "sơ hở" của
hội họa, không biết nó có thể cho phép hắn nhìn ra "sơ hở" của thư pháp .
(CV: nếu mọi người có đọc bộ Thiên Đạo Thư Viện thì cũng nhìn ra, đôi mắt của
main na ná như Minh Lý Chi Nhãn của Trương Huyền)

Hắn dùng chí tôn pháp nhãn đảo qua, nhất thời có tin tức xuất hiện trong đầu.

Kết luận cuối cùng, đó cũng không phải là bản chính thương ưởng, mà là sản
phẩm giả mạo ngụy liệt.

Tần Dã tất nhiên vui vẻ, không nghĩ tới thật có thể nhìn ra sơ hở, xem ra từ
nay về sau, sẽ không bị lừa mua phải hàng giả a. Biết đây là hàng nhái nên hắn
nhất thời có chút không vui, phất ống tay áo một cái, "Xem ra ngươi tiệm này
là hắc điếm, lại cầm hàng giả để gạt người."

Trong tiệm còn lại mấy cái khách hàng, lập tức vễnh tai, chú ý qua tới.

Chủ tiệm hết sức không vui, "Ngươi người trẻ tuổi này biết cái gì, đây rõ ràng
là bản chính. Ngươi lại bêu xấu ta, nếu mà không chứng minh được đây thật là
hàng nhái, ngươi không được đi."

Lúc trước Tần Dã chắc chắn sẽ không biết, nhưng bây giờ đã hoàn toàn bất đồng.
Chí tôn pháp nhãn truyền tới tin tức hết sức rõ ràng, liền nói: "Thời Thương
Ưởng thư họa (tranh vẽ chữ, giống như mấy cụ đồ già viết thư pháp bây giờ
vậy), đều là vẽ ở trên mảnh lụa. Bức chữ này tổng cộng có sáu nơi sơ hở, chỗ
thứ nhất, dùng ngoại vật để làm cho bức họa trở nên cũ kĩ hơn, đáng tiếc thủ
pháp không được, ngươi xem lỗ thủng trên tấm lụa ở chỗ này, vẫn còn có một
chút chưa hoàn toàn bị xâm nhiễm đến... ."

Mấy vị khách hàng cũng vội vã đến gần để xem cho rõ, lấy tấm tơ lụa nhìn
kỹ."Quả nhiên là giả, nếu không nhìn kỹ, thật là nhìn không ra."

"Nguyên lai nhà này là hắc điếm, sau này tuyệt sẽ không trở lại."

Chủ tiệm đầu đầy mồ hôi, vốn tưởng rằng hắn là một người trẻ tuổi, cho nên ít
hiểu về mấy bức thư họa cổ, có thể lừa được, lại không nghĩ rằng gặp phải
người trong nghề. Gạt người không thành, ngược lại tổn thất nhiều cái khách
hàng cũ. Chủ tiệm trong lòng vặn vẹo, hận không thể đập đầu vào gối đi chết a.

...

Sau khi phát hiện một công dụng khác của chí tôn pháp nhãn, Tần Dã đi khắp các
nơi, nhìn xem nơi nào bán đồ cổ, đồ giả có thật nhiều, bên cạnh đó, hàng thật
thì không có một bức nào để cho hắn hài lòng.

Hắn lại vào một cửa tiệm khác.

Tiệm này rất lớn, nghe nói là tiệm bán đồ cổ có danh tiếng nhất ở thành Lạc
Dương. Thành thực thủ tín, đồng tẩu vô khi. (CV: già trẻ không lừa :v)

Tần Dã vào tiệm, liếc một cái, quả nhiên không có một hàng giả, liền cẩn thận
tìm.

Rất nhanh, hắn liền bị hấp dẫn bởi 2 bức vẽ treo trên vách tường . 2 bức vẽ
này, giống nhau như đúc, có thể có một bức trong đó là thực, một bức là giả.
Chủ quán đặt 2 bức họa song song với nhau, còn đặc biệt dùng biểu ngữ để tỏ rõ
cõi lòng. Chủ quán cũng không biết bức họa nào là thật, bức nào là giả. Hai
bức đồng giá, mỗi bức đều giá trị liên thành năm cân vàng.
(CV: 1 cây vàng hiện tại khoảng 36.470.000 VNĐ, 1 cây vàng = 1 lượng vàng = 10
chỉ vàng, 1 chỉ vàng nặng 3.75 gram, 1 lượng vàng sẽ nặng 37.5 gram, 1 kg vàng
= 266 chỉ vàng = 26 cây vàng + 6 chỉ vàng) (O_o)

Ngày nay thiên hạ hỗn loạn, triều đình lại loạn giao hàng tiền (ý chỉ lạm
phát), vì vậy loại hàng hóa cao cấp này, đều là lấy vàng tới tính tiền. Bức
họa này ở chỗ này treo rất lâu, mặc dù rất nhiều người có lòng mua, nhưng đều
không cách nào phân biệt thiệt giả, vì vậy không dám tùy tiện ra tay.

Xem ra tiệm này chủ tiệm là một người thành thật, đồng thời nội dung của bức
họa này cũng làm cho Tần Dã khiếp sợ. Bức họa này chính là "Khổng Thánh bái sư
đồ", được chính tay Á Thánh Mạnh Tử vẽ.

Thời nhà Hán "điều phối" đồ cổ thật có chút không ổn.

Trong tranh mô tả khổng thánh chu du các nước, ở nước Cử gặp được một vị thần
đồng Hạng Thác, mặc dù chỉ có bảy tuổi, Khổng Phu Tử vẫn xem hắn làm thầy một
mực thỉnh giáo, hậu thế tôn vinh Hạng Thác là Thánh công. « Chiến Quốc Sách.
Tần Sách Niên » : Cam La có viết: 'Phu Hạng Thác lúc sinh thời mới bảy tuổi đã
là thầy của Khổng Phu Tử, nay thần đã mười hai tuổi, nguyện lĩnh quân xuất
chinh dẹp yên loạn tặc."

Bức họa này quá lợi hại, nếu mà đem nó ra bán ở hậu thế, tất cả các thể loại
quốc bảo cũng phải đứng sang bên cho anh thể hiện, bức họa này tuyệt đối là đệ
nhất quốc bảo của năm ngàn năm nay.

"Liền mua bức này đi."

Năm cân vàng đối với Tần Dã hiện tại mà nói thực không coi vào đâu, muốn mua
liền mua loại cao cấp như thế này là tốt nhất. Nếu mà bỏ lỡ, chỉ sợ sẽ không
mua được nữa.

"Chủ quán, ngươi lấy xuống cho ta xem kỹ một chút."

Thời điểm Tần Dã nói lời này, bên cạnh có một cái văn sĩ khác, cũng nói giống
như vậy, cơ hồ là đồng thanh cùng nói một lúc.

Thật ra Tần Dã đã sớm nhìn ra thiệt giả, hắn để cho chủ quán toàn bộ lấy
xuống, là muốn đi cái quá trình. Nếu không phải nhưng, điểm một cái đưa tiền
lập tức đi ngay, quá mức kinh thế hãi tục. (CV: đại khái là mua luôn 1 đôi cho
đỡ rách việc)

"Tại hạ Trần Lâm hiệu Khổng Chương, không biết có thể biết cao danh quý tính
của vị công tử đây ?" văn sĩ thấy có người cùng mình đồng thời nhìn trúng,
không khỏi hỏi.
(hôm nay về muộn, up chương hơi muộn, sr ae /lau)


Tam Quốc Chi Thiên Hạ Chí Tôn - Chương #28