Vô Cực Chân Gia


Người đăng: Yugami

Chuyện kể rằng ngày đó sau khi Chân Dự đi một chuyến đến Nghiệp thành rồi về
nhà gặp mặt người thân, chào hỏi cha mẹ mình. Chân Khương liền nhanh chân chạy
vội về trong phòng của mình, đem toàn bộ vàng bạc trang sức đưa tới trước mặt
Chân Dự, đoan trang nói: "Ca ca, huynh xem nhiêu đây có thể bán được nhiêu
tiền?"

Chân Dự dở khóc dở cười, vẻ mặt cha mình Chân Dật kinh ngạc hỏi: "Khương nhi,
con đang làm cái gì? Mấy thứ đó không phải trang sức mà con yêu thích nhất
sao?"

Sắc mặt Chân Khương nghiêm túc nói: "Hiện giờ thời thế đảo điên, dân chúng đói
khổ lầm than. Chân gia chúng ta là nhà giàu có một phương chắc chắn sẽ bị
người để mắt tới. Nếu như bị tai bay họa gió thì có nhiều tiền của hơn cũng
không bảo vệ được an nguy của gia tộc. Chẳng thà tiếp tế cho nạn dân, một là
có thể làm việc thiện tích đức, hai là Chân gia chúng ta thu phục được dân tâm
của dân chúng xung quanh, dần dần về sau dân chúng sẽ cảm ơn ân nghĩa của
chúng ta, không có tiểu tặc nào dám động tới Chân gia nữa."

Chân Dật nghe xong liền cả kinh mà đứng dậy, trừng mắt với Chân Khương hỏi:
"Những điều này đều do con nghĩ ra?"

Chân Khương lắc lắc đầu, thành thực nói: "Tất cả là do bằng hữu mà hai huynh
muội con vừa quen nói đó. Trong lòng con cũng chấp thuận việc này cho nên mới
đem đống đồ này bán thành tiền giúp đỡ nạn dân."

Sắc mặt Chân Dật kinh ngạc nhìn sang Chân Dự, Chân Dự ngầm hiểu liền đem hành
trình đi đến Nghiệp thành kết giao với hai người Quách Gia cùng Từ Thứ, tất cả
đều nói rõ rành rành không chút giấy diếm. Chỉ có cuộc hẹn hò ban đêm giữa
Quách Gia cùng Chân Khương là không đề cập tới mà thôi.

" Khương nhi con có tấm lòng này làm cha cảm thấy rất vui. Mấy món trang sức
này con giữ lại đi thôi. Hiện tại Chân gia chúng ta cứu trợ người nghèo có lợi
không hại tất nhiên cha sẽ chấp nhận. Nhưng cũng phải chờ sau khi cha đánh giá
lại đã mới thực hiện được."

Trong lòng Chân Khương tràn đầy vui mừng nhanh chóng ra khỏi phòng. Lúc này
Chân Dật kêu người gọi ba nhi tử còn lại của mình tới hết trong phòng.

Người con thứ hai gọi là Chân Nghiễm cùng cậu con trai út gọi là Chân Nghiêu
dù chưa trưởng thành nhưng cũng mười sáu mười bảy tuổi, đã bắt đầu tiếp xúc
các việc lớn nhỏ trong nhà. Sau này ra ngoài học thêm kinh nghiệm nữa là đủ
sức một mình phụ trách một mặt công tác.

" Quách Gia này thật sự khẩu xuất cuồng ngôn, Đại Hán ta bốn trăm năm giang
sơn há có thể mở miệng nói loạn liền loạn sao? Còn nào là quần hùng cát cứ,
đúng là nói chuyện giật gân!"

Sau khi nghe Chân Dự nói về lời phán đoán của Quách Gia xong, Chân Nghiễm liền
dè bỉu trước tiên, giọng nói của gã rất là khinh thường. Hắn cũng là một người
đọc qua sách thánh hiền, một lòng một dạ hướng về con đường làm quan thi lấy
công danh. Nhưng không lâu sau khi hắn được người tiến cử hiếu lâm, đặt chân
vào chốn quan trường của triều đình nhà Hán thì nghe nói có người sẽ quấy loạn
giang sơn này. Giờ phút này sự tức giận trong lòng y không nói cũng biết cỡ
nào.

"Tầm nhìn thiện cẩn! Kiệt Trụ vô đạo kết quả ra sao?Bạo Tần vô đạo, kết quả
thế nào? Ba người các con đọc hết sách vở thánh hiền mà đạo lý vẫn nông cạn
như vậy, không lẽ chưa nhìn thấu vấn đề à? Theo ý của cho, Quách Gia này tuy
tuổi còn trẻ nhưng có tầm nhìn xa chắc chắn thành tưu mai sau sẽ không đoán
được. Chân Dự, lần này con đi Nghiệp thành có thể kết giao bằng hữu với thiếu
niên tuấn kiệt như thế, tốt nhất nên duy trì mối quan hệ với y, nói không
chừng một ngày nào đó trời đất thay đổi, người này chắc chắn sẽ nổi tiếng."
Chân Dật nhìn ba người con của mình, trong thâm tâm thở dài không thôi : Vì
sao ta không có một người con biết nhìn xa trông rộng như Quách Gia đây?

Khẽ ho nhẹ vài tiếng, Chân Dự muốn nói lại thôi, Chân Dật thấy vậy liền nói:
"Giữa cha con chúng ta có gì cứ nói không cần băn khoăn."

Chân Dự bất chấp khó khăn đem chuyện Quách Gia và Chân Khương nói ra, cuối
cùng chốt thêm một câu: "Con xem đại muội ắt hẳn thầm yêu mến Quách Gia rồi,
không bằng chúng ta tác thành tâm ý của muội ấy."

Vừa dứt lời, sắc mặt Chân Dật không chút thay đổi hiển nhiên chưa tỏ thái độ,
còn người con út Chân Nghiêu đã nhảy ra, hung ác nói: "Vớ vẩn! Quách Gia kia
chỉ là học trò nghèo vùng Dĩnh Xuyên mà thôi, làm sao xứng đôi vừa lứa với con
gái Chân gia chứ? Nếu đem đại muội gả cho hắn không phải làm cho cuộc sống sau
này của nàng phải đau khổ sau? Đại ca, Chân gia ta muốn mượn sức một học trò
nghèo có cần thiết phải chiêu rể sao? Theo đệ thấy chỉ cần tặng vàng bạc tiền
tài cho Quách Gia là được. Nếu hắn không chịu nữa thì Chân gia ta sẽ tìm người
tiến cử hắn. Bản thân y chỉ là một học trò nghèo, nếu có thể đặt chân vào quan
trường thì hiển nhiên hắn sẽ cảm động Chân gia tới rơi nước mắt."

Nhìn tam đệ mình đáy lòng căm phẫn, Chân Dự nhẹ nhàng thở dài cũng không nói
lời này, chỉ nhìn xem cha mình tỏ ý ra sao.

Chân Dật nhắm mắt cân nhắc hồi lâu, liền hỏi lại: "Thiếu niên tuấn kiệt như
thế,liệu tiền tài có đả động được tấm lòng của y sao ? Hắn đã nhìn ra được
loạn thế buông xuống thì há sẽ đặt chân vào quan trường? Huống chi với tài trí
của y làm sao không nhìn thấy được thủ đoạn thi ân cầu báo của Chân gia ta?
Cùng người này quan hệ tốt nhất nên thật lòng với nhau. Nhưng mà hôm nay ta
chỉ mới nghe phiến diện một phía về Quách Gia mà thôi, nếu hắn thật sự có ý
với Khương nhi thì đợi ngày sau có duyên gặp lại sẽ bàn bạc lại chuyện này."

Đã hơn nữa năm, Quách Gia cùng Từ Thứ sắp bước chân vào Trung Sơn quốc, huyện
Vô Cực thì nhìn thấy bên ngoài, dân chúng tấp nập xếp thành một hàng dài vài
dặm.

Cả hai xuống ngựa đi bộ đến, Quách Gia cùng Từ Thứ đều cảm thấy ngạc nhiên vì
vậy bèn hỏi thăm một ông lão đi đường.

"Tiểu huynh đệ không biết mỗi tháng vào ngày mùng một và mười lăm, Chân gia
đều mở quán phát cháo miễn phí cứu đói sao? Chưa kể còn đem quần áo đem tặng
cho người nghèo, Chân gia đúng là một nhà từ thiện mà."

Từ Thứ cùng Quách Gia nhìn nhau mỉm cười, sau đó bèn dẫn ngựa đi vào trong
huyện thành. Ở cổng thành, hạ nhân Chân gia đang bận tối mắt tối mũi, người đi
tới nhận cháo rất đông, còn dân chúng nào nghèo khổ quần áo trên người không
đủ ấm sẽ được cấp cho một bộ đồ mới.

Mà làm cho Quách Gia hoa mắt chính là vị đại tiểu thư Chân Khương của Chân gia
đang đứng đằng kia phát cháo cho người nghèo. Bây giờ là mùa đông nên trên
người nàng khoác một lớp áo khoác bằng da màu trắng tinh, làm cho người khác
có cảm giác rung động trong lòng tựa như một Hằng Nga bị lưu đày xuống hạ
giới. Bên cạnh nàng có ba cô gái nhỏ cũng ăn mặc xinh đẹp, quả thực không bút
nào tả xiết.

Tay múc một bát cháo đưa cho một dân nạn đứng cạnh đó, Chân Khương cúi xuống
xoa xoa mồ hôi trên trán cô em gái của mình, ngẩng đầu lên nàng phát hiện ra
có hai thiếu niên tay cầm cương ngựa đang đứng cách đó không xa, trên mặt nở
một nụ cười mỉm ấm áp, nhất thời nàng liền đứng ngây ngốc tại chỗ.

Sau một lúc bị kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt Chân Khương nỏ một nụ cười như
sắc hoa rực rỡ trong mùa xuân, sáng lạn và đầy sức sống.

"Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc."

( Giai Nhân Ca - tác giả Lý Diên Niên )

Dịch thơ

"Phương Bắc có giai nhân

Duy mình nàng tuyệt sắc

Liếc nhìn thành quách xiêu

Ngoảnh đầu nước nghiêng ngả

Màng chi thành nước đổ

Giai nhân gặp mấy lần?"

Quách Gia không kìm lòng được khẽ ngâm một bài thơ. Từ Thứ ở bên cạnh trên mặt
đầy ý cười, thầm nghĩ quen biết Quách Gia hơn một năm rưỡi lại không biết
người này còn có một mặt phong lưu lãng tử như thế. Trước kia cứ nghĩ rằng
Quách Gia làm bộ tỏ thái độ càn rỡ thô lỗ nói chuyện không đứng đắn nhưng nào
ngờ tính tình của hắn chính là như thế.

Sau khi bàn giao việc phát cháo cho người hầu, Chân Khương cùng ba cô em ái
bước nhanh tới trước mặt Quách Gia, sắc mặt ửng hồng còn chưa kịp mở lời đã bị
Quách Gia giành trước trêu chọc.

"Từ lâu đã nghe thiện danh của Chân gia đại tiểu thư, cuối cùng ngày hôm nay
cũng được diện kiến, đúng là tam sinh hữu hạnh nha."

Nói xong Quách Gia trịnh trọng cúi người thi lễ một cái, Từ Thứ thì dở khóc dở
cười. Quách Gia tên này liếc mắt đưa tình thì thôi đi, làm mình ở bên cạnh hắn
cũng phải cúi người thi lễ theo.

Chân Khương cười nói tự nhiên, lời nói có chút oán trách: "Từ biệt chỉ mấy hôm
mà huynh vẫn thích đùa giỡn tác quai tác quái như thế. Hôm nay trời lạnh gió
to, hai người các huynh ăn mặc phong phanh thế kia không khéo lại mắc bệnh
đó!"

Quách Gia cùng Từ Thứ đều mặc một bộ trường bào, đúng là mỏng manh tới mức
đáng thương nhưng Quách Gia lại không để ý, chỉ cười nói: "Hai người chúng ta
từ nhỏ đã tập luyện võ nghệ, nóng lạnh bất xâm. Nhưng nếu đại tiểu thư Chân
gia có ý tốt tặng cho hai người chúng ta vài bộ quần áo chống rét thì huynh
đây cũng không chối từ."

Chân Khương trừng mắt với Quách Gia một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra ý
cười mười phần. Mà lúc này ở phía sau lưng nàng, có người đang túm vạt áo giật
nhẹ. Khẽ quay đầu lại chỉ thấy nhị muội cùng tam muội trốn ở phía sau mở to
mắt tò mò đánh giá Quách Gia, vì vậy nàng liền kéo hai cô em của mình tới
trước mặt, nói: "Đây là nhị muội Chân Thoát, tam muội Chân Đạo. Đứa bé được
tam muội nắm tay chính là tứ muội của ta, Chân Vinh."

Nàng vốn dĩ muốn đem mấy cô em gái ra chào hỏi Quách Gia thì lại bị tứ muội
Chân Vinh thoạt nhìn chừng ba tuổi, ôm lấy đùi mình, giọng nói nhõng nhẽo nói
với Chân Khương: "Đại tỷ, bế bế."

Chân Khương đau đầu không thôi liền vỗ vỗ nhẹ đầu Chân Vinh, nhẹ nhàng nói:
"Vinh nhi này, đại tỷ bế không nổi muội nữa rồi. Sau khi về phủ ta bảo các ca
ca bế muôi đi chơi nhe, ngoan."

Cái miệng nhỏ của Chân Vinh trề ra, rầu rĩ không vui. Nhưng không ngờ tới nàng
bị một người ôm lấy từ phía sau, đặt nằm trong lồng ngực.

Chân Khương kinh ngạc nhìn thấy Quách Gia đang bế Chân Vinh, sau một lúc ngây
người liền nói lớn: "Vinh nhi, mau xuống đây."

Chân Vinh đang được Quách Gia bế vào trong lòng mà thoải mái hưởng thụ. Sau
khi nhìn thấy nụ cười ấm áp trên mặt Quách Gia nàng cảm giác người này không
xấu, so với người khác càng thêm thân thiết hơn. Cho nên lúc nghe tiếng la lớn
của đại tỷ liền chui đầu vào trong lòng Quách Gia, hai tay vươn ra ôm lấy cổ
y, bộ dáng dù chết cững không lìa xa.

" Nguyên Trực, huynh xem xem ta có nên đổi nghe thành lại buôn dụ dỗ buôn bán
trẻ em hay không nhỉ? Chuyện này có vẻ rất có tương lai đây!" Quách Gia một
tay bế Chân Vinh, một tay dẫn ngựa đi vào trong huyện thành.

Từ Thứ cười khổ một cái nói với Chân Khương: "Xưa nay Phụng Hiếu làm việc
thẳng thắn, tứ tiểu thư Chân gia trong sáng đáng yêu người thấy liền mê. nếu
Phụng Hiếu có điều chi thô lỗ hy vọng tiểu thư thông cảm bỏ qua cho."

Chân Khương mỉm cười, trái phải hai bên nắm tay Chân Thoát cùng Chân Đạo đi
theo Quách Gia vào trong thị trấn.

* * *

Khi nghe được Quách Gia cùng Từ Thứ tới chơi, Chân Dự sai bảo hạ nhân mở rộng
cửa phủ, đứng hai bên đường chào đón. Quách Gia thấy cửa phủ Chân gia rộng mở,
Chân Dự mặt mày tươi cười chào đón mình lập tức cảm khái nói: "Gia chỉ là một
dân chúng bình dân, thế nào lại được Chân gia ưu đãi như vậy?"

Bây giờ quy củ tiếp khách có nhiều loại, nhưng đem cửa phủ mở rộng chính là lễ
nghi cao nhất trong đạo đãi khách.

Chân Dự ôm quyền nói: "Sau khi từ biệt ở Nghiệp thành, Dự chờ mong Phụng Hiếu
cùng Nguyên Trực như đất hạn chờ mưa dầm. Hôm nay hai vị đến thăm, ta há có
thể không tận tình tiếp đãi sao? Hai vị mời vào bên trong, hôm nay ta bày tiệc
rượu tẩy trần, cung thỉnh nhị vị nhập tiệc."

Ngay cả Quách Gia luôn hờ hững với chuyện ăn ở cũng nghiêm túc đáp: "Chuyện
này, .. Gia cung kính không bằng tuân mệnh."

Phải biết rằng chủ nhân Chân gia là Chân Dật là một người có quan chức. Mặc dù
chỉ là chức quan không dùng đến nhưng cũng không cần dùng lễ long trọng tiếp
đãi hai người Quách Gia cùng Từ Thứ. Nếu như đã bày sẵn tiệc rượu lớn thế kia
thì đủ có thể thấy rõ thành ý rất cao.

Nhập môn đăng đường, Quách Gia cùng Từ Thứ liền nhìn thấy Chân Dật đứng dậy
chào đón. Đối diện vị trưởng giả có phong độ nho nhã như thế này Quách Gia
cũng phải cung kính thi lễ, nói: "Dĩnh Xuyên Quách Gia Quách Phụng Hiếu bái
kiến Chân đại nhân."

" Từ Thứ Từ Nguyên Trực bái kiến Chân đại nhân." Từ Thứ cũng thi lễ một cái
rồi nói.

" Ha ha, từ lâu đã ta đã nghe nói Dĩnh Xuyên nhiều anh hùng hào kiệt. Hôm nay
gặp được đại thiện nhận tiểu thái công Dĩnh Xuyên chính là may mắn của lão
phu. Nếu Phụng Hiếu cùng Nguyên Trực không chê cứ gọi lão phu một tiếng bá phụ
là được." Chân Dật sau khi đánh giá hai người Quách, Từ liên gật đầu không
thôi. Hai người này dáng dấp oai hùng, khí độ ẩn hiện quả là hào kiệt trong
trời đất.

Chân gia đãi khách cực kỳ long trọng, rượu ngon món ngon hiển nhiên không cần
nói rồi, mà hai người Quách Từ được phân ngồi một bên, bên đối diện chính là
ba cậu con trai nhà họ Chân. Chân Dật ngời ở vị trí gia chủ, liên tiếp nâng
chén cùng hai người Quách Gia Từ Thứ nói chuyện thoải mái, đôi khi còn cười
rất to.

Rượu ngon ba tuần, Chân Nghiêu nâng chén đi tới trước mặt Quách Gia, vẻ mặt
không hiểu ý cười nói: "Từ lâu đã nghe Phụng Hiếu tài trí vô song, chí hướng
cao xa, cũng vì xuất thân hàn vi mà không có cơ hội đền nợ nước nhà. Nay sao
không mời phụ thân ta thay tiến cử huynh đệ, lấy tài trí của Phụng Hiếu nhất
định sẽ được triều đình trọng dụng, nhất là có thể đền đáp ơn vua hai là thi
thố sở trường bản thân, mai sau phong hầu bái tướng làm rạng rỡ tổ tông, chẳng
lẽ không phải thú vị hay sao?"

Lời vừa nói ra, người nghe biến sắc. Từ Thứ đem chén rượu buông xuống bàn, vẻ
mặt giẫn dữ. Chỉ có một người không đổi sắc mặt chính là Quách Gia.

Quách Gia ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó cười nói: "Lấy gia tài giàu nứt
đổ vách của Chân gia cũng không cần phải tiến cử với triều đình đâu. Đế đô
công khai mua quan bán tước, chỉ cần Chân gia đưa ra chút tiền bạc thì có một
chức quan dễ như trở bàn tay. Nếu như Chân gia muốn thi ân trong hậu với Phụng
Hiếu thì không bằng bỏ tiền mua cho ta một chức tam công, thấy thế nào?"

Quách Gia nói xong, mấy người nhà họ Chân đều đại biến. Bốn cha con mặt mày đủ
mọi sắc thái. Chân Dật thì lộ ra nụ cười giả tạo còn Chân Dự vẻ mặt bối rối,
Chân Nghiễm như có suy nghĩ gì đó còn Chân Nghiêu lại lộ ra vẻ giận dữ.

Thấy rõ diễn cảm của bốn người họ Chân, Quách Gia liền chuyển lời, đứng dậy
nói: "Nâng ngàn chén gặp người tri kỷ, nói nửa câu biết kẻ không ưa. Gia cảm
ơn Chân gia đã chiễu đãi nồng hậu nay tức khắc cáo từ. Trước khi đi có một lời
thật lòng muốn nói: triều đình vốn là nơi thị phi biến đổi liên tục, hiện giờ
bị đám người Thập Thường thị cùng ngoại thích lộng quyền. Nếu Chân gia muốn đi
lên con đường làm quan thì không phải chuyện tốt đẹp gì. Lời đã hết, xin cáo
từ."

" Phụng Hiếu tạm dừng bước!"


Tam Quốc Chi Hàn Môn Thiên Hạ - Chương #9