Người


Người đăng: truynguyet

Ba ngày sau:

Một khu rừng dưới chân núi,một thiếu niên trạc chừng tám ,chín tuổi đang che
chắn trước bốn đứa bé gái nhỏ tuổi hơn,chàng thiếu niên vung loạn xạ kiếm trên
tay đối đầu với một đám hắc y nhân. Trên người đã đầy thương tích,vết máu
loamg lỗ nhưng không làm mất đi ý chí kiên nghị trên khuôn mặt lạnh lùng,mĩ
quan cũng thuộc hàng thanh tú nhưng giờ chật vật không chịu nổi. Một hắc y
nhân lợi dụng thiếu niên đang phân tâm chiến đấu phóng một chiếc phi tiêu màu
đen tới đứa bé gái đứng giữa trong bốn đứa

_ Tình nhi ,mau tránh ra

_ Nhị tỷ

Bốn tiếng kêu thê lương đồng loạt vang lên. Đứa bé gái vì hoảng sợ mà đứng
chôn chân tại chỗ. Khi chiếc phi tiêu chỉ còn cách yết hầu vài tấc thì bỗng
nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn che trước bé gái,hai ngón tay kẹp lại
chiếc phi tiêu,chỉ thấy người đó thủ ấn vung lên,chiếc phi tiêu đã quay ngược
trở lại tên hắc y nhân đó:_ A !

Chỉ nghe một tiếng thét chói tai,hắc y nhân đó đã ngã xuống thành một cái xác
không hồn. Vài tiếng thở phào trong nhẹ nhõm,người thiếu niên kia rất là kinh
ngạc,bởi vì người vừa rồi cứu muội muội của hắn lại chỉ là một cô bé,nhưng
kinh ngạc chỉ trong chốc lát hắn đã trở về bình tĩnh,nguy hiểm đã được giải
trừ nhưng vẫn còn nguy cơ cần hắn giải quyết. Thái độ đó đã nhận được sự tán
thưởng của Linh Thược. Đúng vậy,nàng chính là U Linh Thược,ba ngày này nàng đã
tìm được dược thảo và giờ đang trên đường trở về sơn động. Nàng không phải là
một người thích xen vào việc của người khác tự tìm phiền toái cho chính
mình,chỉ là thấy cảnh tượng của người thiếu niên thề chết bảo vệ muội muội đã
cảm động đến nàng nêm nàng ra tay tương trợ. Có lẽ,đó chính là duyên phận !

_ Oắt con ngươi là kẻ nào,ngoan ngoan tránh ra ta sẽ cho ngươi một con đường
sống. Bằng không đừng trách ta không hạ thủ lưu tình - Một hắc y nhân cầm đầu
quát lên dọa dẫm

_ Nực cười,ngươi muốn ta tránh thì ta phải tránh sao. Chỉ là một hồng y cảnh
mà dám ở trước mặt ta lớn lối. Hôm nay,năm người này do ta thủ hộ,muốn giết họ
thì bước qua xác ta trước. Có trách thì trách các ngươi vì tiền mà trẻ nhỏ
cũng không buông tha - Nói xong,nàng không đợi chúng kịp phản ứng,trên lòng
bàn tay xuất hiện mười sợi tơ bạc lấy tốc độ kinh người mà xuyên qua tim của
mười hắc y nhân,mười người đồng loạt ngã xuống chết không nhắm mắt,đáng tiếc
đến khi chết bọn họ cũng không biết mình chết như thế nào.

Năm huynh muội phía sau con mắt muốn lọt ra ngoài,người thiếu niên là kinh
ngạc nhất,một đám hắc y nhân hắn đối phó chật vật muốn chết,cái nngười này chỉ
khẽ động ngón tay một cái thì toàn bộ chết hết,có phải là người hay không vậy.
Nhìn dung mạo thì chỉ là một cô bé tầm mười tuổi mà đã có công lực như vậy,hắn
không muốn tin cũng phải tin. Từ nhỏ hắn đã được gọi là thiên tài,mau học mau
biết vì vậy mới gây ra sự ganh ghét,hôm nay nhìn thấy nàng hắn không khỏi cam
bái hạ phong. Hắn chắp tay ôm quyền đứng trước nàng mà nói:

_ Đa tạ cô nương tương trợ,xin hỏi cao danh quý tánh,tại hạ Lăng Phong,nếu sau
này cô nương có gặp khó khăn,ta dù vó vượt qua núi đao biển lửa cũng quyết
không chối từ

_ Các ngươi tại sao lại ở chỗ này,nơi đây nguy hiểm,không thú dữ cũng là cường
đạo. Phụ mẫu của các ngươi đâu ?

Lăng Phong khẽ nhíu mày,đôi mắt thoáng qua vẻ buồn bã nói:_ Không giấu gì cô
nương,ta là nhị hoàng tử cùng các muội muội là công chúa của Lăng quốc. Một
tháng trước phụ hoàng ta băng hà,trong cung xảy ra nội chiến,các hoàng tử
tranh giành vương vị,mẫu hậu vì bảo vệ ta xuất cung mà bỏ mình. Ta và muội
muội vì chạy trốn truy sát mà lạc vào đây

_ Thì ra là vậy,không bằng như vầy đi,các ngươi nếu không có chỗ để đi chi
bằng về sống với ta đi,ta sống ở sơn động trong núi,ở nhà chỉ có một muội muội
- nghe tình cảnh của đối phương nàng khẽ thở dài,nàng và muội muội cũng
vậy,không biết mẫu thân giờ ở nơi đâu

Lăng Phong khẽ kinh ngạc nhưng sau đó nở nụ cười rực rỡ,hắn thì không sao
nhưng không thể để muội muội lưu lạc đầu đường xó chợ được,có nơi để ở còn hơn
không:_ Được

Lần này trở về,sau lưng nàng dắt theo năm cái đuôi,dọc đường đi hỏi rất nhiều
chuyện về năm huynh muội Lăng Phong. Đi khoảng một ngày đường,thấy trời cũng
đã tối,sáu người nghỉ lại ở một khe suối cạnh vách đá. Lăng Phong đốt lửa
lên,các bé gái thì nhảy xuống suối tắm rửa,nàng phụ trách tìm thức ăn. Lội
xuống suối bắt cá,động tác mau lẹ chớp nhoáng,nàng đã bắt được sáu con. Trở
lại chỗ ngồi,sáu người vây quanh đống lửa. Nàng nướng cá cho mấy huynh muội
bọn họ

_ A ! Thơm quá,ngửi là biết ngon rồi

_ Tỷ tỷ thật lợi hại nga

_ Đồ ăn trong cung còn không ngon bằng tỷ làm nữa

_ Muội vô cùng vô cùng sùng bái tỷ

Nghe những lời tán dương ngọt ngào,nàng chỉ cười yếu ớt. Từ trong ngực móc ra
một lọ nhỏ đưa cho Lăng Phong,nàng nói:_ Đây là đan dược trị thương,ngươi thoa
lên chỗ bị thương,sau hai canh giờ,nội ngoại thương đều biến mất. Đây là kim
sang dược do nàng luyện chế,mỗi lần sau khi nàng luyện công đều có chút ít vết
thương,dùng nó rất hiệu quả

Lăng Phong một lần nữa bị vây trong kinh ngạc,phải biết rằng trên đại lục này
luyện dược sư là rất hiếm,cũng là loại nghề nghiệp mà người ta kính trọng
nhất,hắn không ngờ nàng còn là một luyện dược sư. Nhận lấy lọ dược hắn nhẹ
giọng cảm ơn

Nghe hắn cảm ơn,nàng chỉ yếu ớt đáp lại:_ Đừng cảm ơn,ta đã xem các ngươi là
đệ đệ muội muội thì phải bảo vệ các ngươi

Lăng Phong chấn động thật sâu,phải biết rằng ở trong cung tranh đấu
hoàng,không có ai đối với ai thật lòng,kể cả tình thân ruột thịt,mà nay chỉ
nghe một ngoại nhân nói như vậy,hắn thật sự cảm động,tự nhủ ở trong lòng,sau
này hắn sẽ đối tốt với người tỷ tỷ này

_ Cảm ơn tỷ tỷ

_ Ừ


Tam Kiếp Nhân Sinh Mị Thế Tuyệt Tình - Chương #2