Chương 93: Hai Bờ Sông


Đại Khang cùng Hán quốc lấy Trường Giang làm ranh giới, vượt qua Trường Giang là đến được biên giới Hán quốc, giữa trưa chúng ta tới được cảng Bác Lãng, cảng Bác Lãng là nơi trọng điểm của thủy sư Đại Khang, mặt sông rộng, tổng bộ thủy sư Trường Giang cũng được đóng ở nơi này.

Thuy quân Đô Đốc Hàn Nhữ Thành tự mình dẫn theo hai trăm danh thủ, đi xa mười dặm tới nghênh đón ta.

Sỡ dĩ Hàn Nhữ Thành đối với ta như vậy không chỉ bởi vì ta có thân phận hoàng tử, mà còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn đó là là hắn là tướng lĩnh do một tay Dực vương cất nhắc lên, đối với một người ái tế như ta đương nhiên phải hết sức khiêm cung.

Cảng Bác Lãng đã chuẩn bị hai chiếc thuyền lớn cho chúng ta qua sông, tranh thủ lúc thủ hạ võ sĩ đem quà tặng lên thuyền, ta và Hàn Nhữ Thành cùng nhau leo vọng gác của thủy trại.

Đứng trên lầu cao bao quát bến cảng, nhìn thấy hơn trăm chiếc chiến thuyền của Đại Khang được dùng dây sắt nối liền lại với nhau, đậu song song trên mặt sông.

Trên chiến thuyền không huấn luyện thủy quân, cũng có không ít chiến thuyền đã tàn tạ, cột buồm xác xơ, nước sơn ở thân tàu đã bong ra từng mảng, có thể nhận ra những chiến thuyền này đã lâu rồi không được sửa chữa.

Ta móc kính viễn vọng, hướng bờ sông bên kia nhìn lại, thấy thủy quân Đại Hán quả thực là muôn hình vạn trạng, lâu thuyền đi lại như mắc cửi trên mặt sông, một bên động một bên tĩnh, tương phản cực lớn.

Ta nhịn không được thở dài:

“Hàn tướng quân, lẽ nào tướng quân không thao luyện thủy sư hay sao?”

Hán Nhữ Thành chán nản nói:

“Bình vương điện hạ có điều không biết, thuỷ quân chúng ta đã tám tháng nay không được phát quân lương, muốn ra thao trường tập luyện cũng phải có kinh phí duy trì, dưới tình huống này chúng ta lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy?”

Hắn chỉ hướng một chiến thuyền nói:

“Chiến thuyền đã lâu rồi không được tu sửa, chuyện ta có thể làm được bây giờ chính là trấn áp thủy quân thôi.”

“Chẳng nhẽ cứ mặc cho thủy quân Đại Khang suy sụp như vậy hay sao?”

Trong thanh âm của ta không khỏi mang theo vài phần tức giận.

Hàn Nhữ Thành bảo ta nhìn sang hướng tây, thấy một cái bến sông ở xa xa, có mấy nhìn tướng sĩ thủy quán đang tập luyện.

Hàn Nhữ Thành lớn tiếng nói:

“Tướng sĩ chúng ta vẫn kiên trì tập luyện, chưa từng quên chức trách bảo vệ Đại Khang.”

Thanh âm của hắn trầm thấp nói:

“Thế nhưng... ngay cả ngày ba bữa cơm cũng không được đảm bảo.”

Trong lòng ta hổ thẹn, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, thì ta rất khó tin tưởng thuỷ quân Đại Khang lại tiến hành huấn luyện trong điều kiện khắc nghiệt tới như vậy.

Hàn Nhữ Thành nói:

“Dũng khí và lòng tin không cách nào thay thế được thực lực con người, nếu như có một ngày chiến sự bạo phát, chúng ta lấy cái gì chống lại đối phương? Hơn một trăm chiến hạm này, phần lớn đã tổn hại, không cần đợi đối phương công kích, chỉ cần ra tới giữa sông cũng bị sóng lớn đánh chìm. Vũ khí và trang bị của chúng ta đã sáu năm rồi không được thay đổi!”

Hắn cầm lấy bao đựng tên của binh sĩ phía sau, đưa tới trước mặt ta, trong bao đựng chỉ có chừng năm mũi tên.

Hàn Nhữ Thành kích động nói:

“Hơn hai vạn thủy quân chỉ có chừng năm nghìn người có cung tiễn, nhưng mỗi người cũng chỉ có được năm mũi tên mà thôi.”

Hắn rút một mũi tên, đưa tới trước mặt tạ trên mũi tên rõ ràng có vết tích cọ xát:

“Những mũi tên này vốn đã lưu lại sự loang lổ của thời gian, nhưng tướng sĩ chúng ta đã dùng đá cuội ở bờ sông mài bóng nó!”

Hắn chỉ hướng bến sông dưới chân, nói:

“Điện hạ, người có thể nhặt bất cứ hòn đá cuội nào dưới kia, cũng có thể nhận ra vết tích của chúng ta.”

Ta cắn chặt môi, trong lòng không khỏi có cảm giác bi thương.

Hàn Nhữ Thành hướng hai gã vệ binh bên người nói:

“Chìa tay của các ngươi ra!”

Hai tên lính do dự một chút, vươn bàn tay ra, thế này mà cũng được gọi là một đôi tay ư! Xương gầy tay to, da nứt nẻ, trong bàn tay toàn là vết chai sạn. ngón tay của bọn họ cho dù cố gắng tới mức nào đi chăng nữa cũng không thể duỗi thẳng.

Hàn Nhữ Thành nói:

“Điện hạ, bệnh thấp khớp đã hoành hành ở bờ sông này lâu lắm rồi, áo bông, chăn đệm của chúng ta đã nhiều năm không được thay đổi. Tướng sĩ chúng ta sinh sống trong điều kiện khắc nghiệt này phần lớn đều bị bệnh phong thấp. Ngón tay của bọn họ hiện giờ đều không thể duỗi thẳng, chỉ cần một năm thiếu thuốc, binh sĩ chết bệnh cũng lên tới chừng sáu mươi lăm người.”

Hàn Nhữ Thành nức nở nói:

“Điện hạ! Bọn họ không phải chết trận trên chiến trường, nếu như họ được cứu trị đúng lúc, thì họ sẽ không chết...”

Viền mắt của ta đã ươn ướt.

Hàn Nhữ Thành nói:

“Điện hạ, chúng ta sẽ không bao giờ quên chức trách của mình, công sự ở bờ sông này, hoàn toàn là do hai bàn tay của chúng tướng sĩ tạo lên.”

Ta nặng nề gật đầu, ngửa đầu nhìn về phía mặt trời chói chang ở không trung, ánh nắng làm hai mắt ta bỏng rát, nhưng vẫn kém với nỗi đau ở trong lòng.

Thuyền lớn dẫn chúng ta chầm chậm đi tới bờ bên kia, Hàn Nhữ Thành nói như vậy làm cho ta có cảm giác hít thở không thông. Đại Khang đã không cách nào tiếp nhận chiến hỏa nữa rồi, ta phải đem hết khả năng hóa giải nguy cơ trước mắt.

Gánh nặng trầm trọng này rơi xuống hai vai của ta, ta không chỉ muốn bảo toàn cho vạn dân Đại Khang được hạnh phúc, mà phải kích khởi dũng khí và ý chí chiến đấu của bọn họ bùng lên.

Tiêu Tín đứng ở bên người ta, dùng viễn vọng kính quan sát thủy trại Đại hán, một lúc sau hắn thu kính, thở dài một tiếng cảm thán:

“Trang bị của thủy quân Hán quốc vượt qua Đại Khang, nếu như xảy ra chiến tranh, Đại Khang sợ rằng sẽ không có lực hoàn thủ.”

Ta vỗ vỗ vai hắn, nói:

“Nếu như ngươi thống lĩnh thủy quân Đại Khang, thì chiến thắng được mấy phần?”

Tiêu Tín mỉm cười nói:

“Nếu như thủy quân do thuộc hạ thống lĩnh, thuộc hạ sẽ tuyệt đối không cùng họ liều mạng trên mặt nước, có câu nói: ‘nhẫn một chút trời yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao’, thuộc hạ sẽ lùi phòng tuyến lên bình nguyên, dùng tất cả binh lực đối chiến với quân Hán.”

Ta ha hả phá lên cười, hỏi ngược lại:

“Buông bỏ lạch tròi Trường Giang, vậy thì chẳng phải Hán quân càng tiến quân nhanh chóng hơn hay sao?”

Tiêu Tín tràn ngập tự tinnói:

“Theo thuộc hạ được biết tổng binh lực của Hán quân khoảng chừng năm mươi vạn, nếu như phát động chiến tranh, hắn tối đa chỉ huy động được chừng ba mươi vạn, thuộc hạ chỉ cần dùng năm vạn tinh binh là có thể phá tan Hán quân!”

Ta hứng thú nói:

“Nói nghe một chút!”

Tiêu Tín nói:

“Buông bỏ Trường Giang là bước đầu tiên, sau khi thuộc hạ rút lui sẽ tạo một khoảng cách tương đối lớn, bên ngoài các trọng trấn chúng ta sẽ không thiết lập phòng ngự, Hán quân có hai lựa chọn, một là tập hợp binh lực tiến thẳng tới Khang đô, thứ hai là đánh các thành trấn không phòng thủ ở xung quanh Trường Giang. Nếu như bọn họ chọn phương án thứ nhất, ba mươi vạn đại quân thâm nhập vào bụng người, vấn đề hậu cần sẽ là vấn đề lớn, thuộc hạ chọn dùng kế sách “vườn không nhà trống”, làm cho Đại Hán không cách nào tiếp tế được lương thực, chỉ có thể dựa vào quân lương vận chuyển theo. Thuộc hạ sẽ dùng tinh binh đánh bất ngờ đội quân tiếp viện, hậu cần bị hủy, Đại Hán không chiến tự tan. Nếu như chọn dùng phương án thứ hai, ven bờ Trường Giang có mười hai tòa trọng trấn, việc này sẽ phân tán binh lực của Hán quân, thuộc hạ sẽ dùng biện pháp đánh bại từng cái một.”

Ta cười nói:

“Phương pháp mặc dù tốt, thế nhưng không thể thực hành, Hán Thành Đế chắc chắc cũng nghĩ tới đối sách của ngươi, nên mới mời bốn nước kia cùng nhau liên minh dụng binh với chúng ta. Bốn nước liên minh, tổng binh lực sẽ vượt qua trăm vạn, dưới tình huống như vậy, kế sách vườn không nhà trống của ngươi sẽ chẳng có tác dụng gì cả.”

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ nói rất đúng, cho nên chúng ta không thể cho năm nước hình thành liên minh.”

Ta gật đầu nói:

“Ta đã nhiều lần suy nghĩ về chuyện này, bây giờ Hán quốc vẫn chưa có thực lực nuốt chửng Đại Khang, nếu không thì Hạng Bác Đào cũng sẽ không chủ động tìm kiếm liên minh.”

Thuyền lớn tới giữa sông, phía đối phương đã có bốn chiến thuyền ra nghênh đón.

Chúng ta nói ý đồ với đối phương, bốn chiếc chiến thuyền tách thành hai, hộ tống ở hai bên chiến thuyền của ta sang bờ bên kia.

Tuy rằng cùng chung một dòng sông, nhưng tên gọi hai bên bờ sông lại khác nhau. Đại Hán gọi cảng Bác Lãng là cảng Tích Tuyết, từ tên gọi cũng có thể nhận thấy văn hóa của Đại Khang và Đại Hán khác nhau.

Đại Hán nằm ở Giang Nam, khí hậu hợp lòng người, phong cảnh xinh đẹp, từ xưa đây đã là nơi của văn thơ, phong lưu, hơn nữa nơi đây cách người Hồ rất xa, chiến hỏa không lan đến.

Dân cư ở đây thích cuộc sống an nhàn, không thích tranh đấu, tạo thành những cảnh tượng đối lập hoàn toàn với các quốc gia phương bắc.

Chiến thuyền lái vào bến Tích Tuyết, cảnh tượng của thủy trại làm cho Tiêu Tín cảm thán. Thủy trại của Đại Hán dựa vào núi mà dựng thành, toàn bộ cảng được giấu trong vách núi, từ dưới đi lên, phải trải qua ba lần công sự.

Tầng dưới cùng ẩn phục bộ binh, tầng giữa là công binh, tầng trên cùng là sơn đạo trống trải, chắc chắn sẽ bố trí Đầu Thạch Xa và cự nỏ, ở độ cao như thế này, tầm bắn xa thì khỏi phải nói.

Nếu như Đại Khang muốn từ bờ bên kia tập kích Đại Hán, chỉ cần chiếm hạm vào tới giữa sông thì đã lọt vào tầm bắn của đối phương rồi.

Tiêu Tín thấp giọng hướng ta nói:

“Nhìn công sự này thì mới thấy, công sự của Đại Khang chẳng đáng là gì.”

Ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt sang lâu thuyền của Hán quốc, thấy Hán quân khôi giáp sáng loáng, tinh kỳ phấp phới, thân tàu cao tới tầng năm, dài rộng không chỉ hơn thuyền của chúng ta một lần, nếu như so sánh thêm thì chúng ta sẽ càng cảm thấy mình yếu ớt.”

Trong lòng ta than thở:

“Mấy năm nay Đại Khang chiến sự không ngừng, Đại hán dưới sự cai trị của Hạng Bác Đào dân giàu nước mạnh, vừa mới qua sông đã thấy binh lực của hai nước biến hóa vô cùng rồi.”

Chiến thuyền tiến vào trong cảng, ta dẫn đầu đi xuống cầu thang. Thủ tương thuỷ quân Bành Đồng Tín đã đợi ở trước càng từ lâu.

Hắn đi nhanh tới nghênh đón ta, vái một cái thật sâu, nói:

“Hán quốc Thủ tương cảng Tích Tuyết Bành Đồng Tín tham kiến Đại Khang Bình vương thiên tuế!”

Ta mỉm cười nói:

“Bản vương không mời mà tới, Bành tướng quân có phải là trở tay không kịp hay không?”

Bành Đồng Tín cười nói:

“Bình vương nói đùa, bệ hạ đã hạ lệnh từ lâu, sai mạt tướng ở đây cung kính đón tiếp đại giá của Bình vương thiên tuế. Bệ hạ có nói, trong tám nước thì quan hệ giữa Đại Khang và Đại Hán là mật thiết nhất, xem ra bệ hạ thắng cược rồi!”

Ta có chút kinh ngạc nói:

“Thắng cược gì?”

Bành Đồng Tín cười nói:

“Bình vương có điều không biết, trước khi bệ hạ phát thiếp mời, đã từng cùng với hoàng hậu đánh cuộc, quan hệ giữa Đại Hán và Đại Khang vô cùng mật thiết, cho dù không phát thiệp mời Đại Khang cũng tới chúc mừng, Hoàng Hậu không tin hai người liền quyết định đảnh cược với nhau, quả nhiên là sau Trung Thu, Đại Khang đã phái Bình vương tới mừng thọ Hán quốc, vậy thì chẳng phải bệ hạ thắng hay sao?”

Ta cười ha hả nhưng trong nội tâm thầm mắng:

“Hạng Bác Đào ơi Hạng Bác Đào, ngươi không chỉ đê tiện mà còn giả dối dị thường, ngay cả lý do vụng về này cũng nghĩ ra được, ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao?”

Bành Đồng Tín nói:

“Nghe được tin tức Bình vương muốn tới Đại hán, bệ hạ đã hạ chỉ cho mạt tướng ngày đêm đứng chờ ở đây, bệ hạ đã từng dặn, tuy rằng người khác truyền lưu chuyện người đánh cuộc với hoàng hậu, nhưng mà dù sao cũng không phái sứ giả tới Đại Khang thông báo, phương diện lễ tiết đúng là có thiếu sót mong rằng điện hạ bao dung.”

Trong lòng ta thầm khen, Bành Đồng Tín này cũng không phải nhân vật đơn giản, từ trong lời nói của hắn cho dù ta có muốn trách cứ cũng không tiện mở miệng, nên lập tức mỉm cười nói:

“Cô cô, Cô phu coi ta như người thân, cấp bậc lễ tiết giả tạo này coi như không cần đi.”

Bành Đồng Tín cung kính nói:

“Xe ngựa đã chuẩn bị từ lâu, Bình vương lúc nào cũng có thể tới Hán đô!”

Ta gật đầu, xoay người hướng Tiêu Tín nói:

“Mau mang thọ lễ xuống, một canh giờ nữa chúng ta tới Hán đô.”

Từ cảng Tích Tuyết tới Hán đô cũng phải mất chừng hai ngày hành trình Giang Nam từ xưa đã là nơi giàu có và phong lưu, cảnh tượng phồn hoa trên đường làm cho ta không khỏi cảm thán, Đại Hán hôm nay đã cường thịnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, thảo nào mà Hán Thành Đế lại có ý niệm xưng bá thiên hạ.

Cũng bởi vì chúng ta không dừng lại dọc đường, nên chỉ hai ngày sau đã tới Hán đô.

Thác Bạt Lục Châu buông màn xe nói:

“Điện hạ, hôm nay mới là mồng hai tháng chín, còn bảy ngày nữa mới tới chúc thọ, trong khoảng thời gian này chúng ta làm gì?”

Ta ha hả cười nói:

“Đã sớm nghe nói Hán đô bảo vật đầy trời, đẹp không sao tả xiết, ta chưa từng tới đây, không bằng chúng ta tranh thủ đi du lãm một phen.”

Đôi mắt đẹp của Thác Bạt Lục Châu sáng ngời, vui vẻ nói:

“Hay quá! Ta đã sớm có quyết định này!”

Trong khi nói chuyện, xe ngựa đã tới đông môn của Hán đô, quan binh trước cửa đang cẩn thận kiểm tra bách tính qua đường.

Đội ngũ xếp hàng rất dài, ta nhíu mày, hướng người Hán đi theo, nói:

“Sao Hán đô lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy?”

Nguời kia nói:

“Đại thọ của bệ hạ tới gần, Hán đô cũng chuẩn bị đại khánh, việc quản lý khách thương cũng phải nghiêm ngặt hơn xưa một chút, Bình vương yên tâm, chúng ta có thể nhanh chóng vào thành mà thôi.”

Ta cười nói:

“Lẽ nào chúng ta không có đặc quyền ư?”

Hán nhân kia lại nói:

“Bệ hạ đã nói mọi người đều bình đẳng, tướng quốc có đi qua nơi này cũng phải thông qua sự kiểm tra của tướng sĩ!”

Đúng lúc này, có một đội võ sĩ đi tới, bách tính đang xếp hàng cuông quít dạt qua một bên, ngay cả binh sĩ phụ trách kiểm tra cũng dừng lại, cung kính lui sang một bên, trong lòng ta cười thầm, làm gì có chuyện bình đẳng, đội nhân mã này sao lại có đặc quyền như vậy? Ta hiếu kỳ nhìn ra phía ngoài.

Lúc này ta mời biết, đám võ sĩ kia toàn là thanh xuân nữ tử mặc quần áo màu đỏ, phong tư có vẻ hiên ngang, đúng là làm cho người khác cảm thấy mê người.

Thiếu nữ đi đầu vung roi chỉ vào chúng ta quát:

“Đội xe phương nào, biết xe của quốc sư đi tới, vì sao còn không tránh ra?”

Hán nhân đi theo có vẻ cung kính, thấp giọng nói:

“Người trong xe là Đại Khang Bình vương...”

Thiếu nữ kia kiêu ngạo vô cùng, dịu dàng trách mắng:

“Ta mặc kệ hắn là ai, mau bảo xa đội lui sang một bên, nếu như làm lỡ chuyện quan trọng của quốc sư, cẩn thận ta trị tội ngươi!”

Hán nhân kia có chút khó dễ nhìn về phía ta.

Ta nghe vậy cũng không cách nào nhịn được nữa, mở miệng châm chọc:

“Đây là đạo đãi khách với khách nhân Đại Khang ư?”

Ta đẩy cửa đi xuống phát hiện đám võ sĩ thiếu nữ này hộ tống một chiếc xe xa hoa, đội xe của chúng vừa vặn ngăn cản lối đi của các nàng.

Thiếu nữ kia mày liễu dựng thẳng nhìn thẳng ta nói:

“Nếu không tránh ra, ta sẽ bắt toàn bộ các ngươi!”

Đường Muội và Tiêu Tín đồng thời phẫn nộ quát:

“Yêu nữ to gan, dám bất kính với chủ nhân nhà ta!”

Thiếu nữ kia đưa ra một tấm lục sắc ngọc bài nói:

“Còn chưa tránh ra!”

Đây chắc chắn là lệnh bài mà Hán Thành đế đưa cho các nàng, đáng tiếc là nó đối với người Khang chúng ta chăng có tác dụng gì cả.

Thiếu nữ kia làm một động tác, đám thiếu nữ đi theo sau lập tức rút kiếm.

Trong lòng ta thầm than, thường nói nữ tử Giang Nam ôn nhu, không nghĩ tới lại hung mãnh như hổ báo thế này.

Một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng kéo màn xe, ôn nhu nói:

“Mặc Vân, ngươi lại cùng người khác tranh chấp? Bệ hạ ban cho ngươi long bài không phải để ngươi khoe khoang với người xung quanh.”

Nữ tử tên là Mặc Vân kia lúc này mới thu trường kiếm, cung kính nói:

“Tiểu thư, những người này đối với người bất kính!”

Thanh âm ôn nhu lại vang lên:

“Ngươi có việc gấp, chẳng nhẽ người khác lại không có chuyện gấp? Vậy thì dựa theo quy củ vào thành, chờ thêm chốc lát đi.”

“Thế nhưng...”

Xem ra quốc sư này cũng là người hiểu tình hiểu lý, ta mỉm cười nói:

“Nếu như vị tiểu thư này có việc gấp muốn làm, chúng ta nhường người đi qua cũng không sao.”

Ta phất phất tay ý bảo Đường Muội cho xa đội lui sang một bên.

Mặc Vân vẫn hung hăng trọn mắt nhìn về phía ta, sau đó mới dẫn đội ngũ đi vào trong cửa thành, khi xe ngựa đi qua chỗ ta, đột nhiên trời nổi gió, màn xe bị hất tung lên.

Ta cũng nhìn vào bên trong, nhưng chỉ thấy nửa dưới khuôn mặt của một thiếu nữ, cái cầm của nàng cực kỳ ôn nhu, đôi môi mê người luôn nhếch lên trên, hai má có hai cái lún đồng tiền, phong tư khuynh thành làm cho hô hấp của ta như dừng lại.

Xe ngựa đi qua, hoa mai vẫn tung bay phấp phới.

Hán nhân kia đi tới bên cạnh ta, áy náy nói:

“Bình vương điện hạ xin chớ trách, quốc sư phải vào trong cung chữa bệnh cho hoàng hậu, nếu không cũng sẽ không vội vã như vậy.”

Ta không khỏi ngẩn ra, cô mẫu ta có bệnh sao ta chưa nghe nói tới? Vì vậy, ta lớn tiếng nói:

“Cô mẫu ta bị bệnh gì?”

Hán nhân kia do dự hồi lâu, rốt cục quyết định nói:

“Nghe nói... là trúng tà...”

Ta cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ:

“Ta hỏi ngươi những chuyện này đương nhiên sẽ không biết được chân tướng, chờ khi ta gặp lại cô mẫu rồi sẽ biết.”

Tuy rằng đã qua Trung thu, nhưng mà thời tiết ở Hán đô vẫn như mùa xuân, gió thu không mang theo chút hơi lạnh nào, giống như một thiếu nữ đang xuân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ta.

Đường tuy không rộng, thẳng băng Khang đô, thế nhưng hai bên đường lại có đầy các loại cây cối, hoa cỏ, cả tòa thành giống như một cái hoa viên thật lớn.

Một nhánh sông nhỏ của Trường giang chảy qua Hán đô, chia Hán đô làm hai nửa, hoàng cung của Hán Thành đế ở về nửa phía đông.

Sông nhỏ trong Hán đô rất nhiều, cứ cách mỗi con phố lại có một chiếc cầu, kết cấu của mỗi cầu lại khác nhau, hoặc cổ xưa, hoặc tinh xảo, hoặc to lớn, hoặc nhỏ bé, muôn hình vạn trạng.

Tuy rằng ta đã đi qua nhiều nơi, nhưng thấy tình cảnh này lại không khỏi than thở không ngớt.

Dịch quán ở ngay sát bờ sông, bản thân nó vốn là một tòa lâm viên, bố cục tinh xảo, cảnh sắc hợp lòng người.

Đại hán tam hoàng tử Hạng Đạt Sinh đã đứng ở đại môn chờ từ sớm, bảy năm trước khi hắn hộ tống cô cô ta trở về Đại Khang, lúc đó ta và hắn còn gặp nhau mấy ngày, đối với hắn cũng có chút ấn tượng.

Nếu như không phải vì Thác Bạt Thuần Chiếu đột nhiên giữa đường xen ngang, thì hắn và An Dung công chúa đã trở thành một đôi, mà thực ra chuyện này toàn bộ là do ta cả.

Hạng Đạt Sinh tướng mạo anh tuấn, cử chi văn nhã, ta đã từng cho người điều tra hắn, bản thân hắn giống như Yến Nguyên Tông chỉ yêu thích cầm kỳ thư họa, ưa việc phong nhã, đối với chính trị và quyền lực không có chút hứng thú vào, con cháu nhà đế vương mà như thế này thực hiếm thấy.

Hạng Đạt Sinh mỉm cười đi tới, từ rất xa đã lớn tiếng nói:

“Người tới có phải là Dận Không biểu đệ?”

Ta thân thiết kêu lên:

“Đạt Sinh biểu huynh!”

Rồi đi nhanh tới, hai tay nắm chặt tay của hắn.

Hạng Đạt Sinh trên dưới đánh giá ta một lần. rồi nói:

“Đệ thay đổi thật nhiều, nhớ năm xưa khi ta và mẫu hậu tới Khang đô, đệ vẫn còn là một hài tử nhỏ gầy.”

Ta ha hả cười nói:

“Nếu như ta không nhớ lầm, biểu huynh chỉ lớn hơn ta có hai tuổi, khi đó vẫn còn là một hài tử mập mạp!”

Chúng ta đồng thời cười ha hả, hồi ức năm tháng khi xưa kéo chúng ta lại gần hơn.

Hạng Đạt Sinh tự mình dẫn đường cho ta, trong dịch quán đã chuẩn bị xong tất cả, xem ra Hạng Bác Đào cũng không đối xử tệ với đứa cháu không mời mà tới này.

Hạng Đạt Sinh đối với ta tương đối khách khí, trước tiên bảo ta tắm rửa thay y phục, hắn ở phòng khách chờ.

Theo sự suy đoán của ta, những chuyện này đểu là do Hán Thành đế tỉ mỉ an bài từ trước, hắn có thể đoán được mục đích chuyến đi này của ta, nhưng không biết là dùng phương pháp nào để đối phó với ta đây?

Tẩy rửa đi sự phong trần, thay một bộ đồ mới, làm cho ta cảm thấy thân thể nhẹ nhõm đi nhiều.

Hạng Đạt Sinh bảo người pha cho chúng ta một ấm trà Long Tĩnh.

Ta áy náy nói:

“Để biểu huynh đợi lâu, Dận Không thật là xấu hổ.”

Hạng Đạt Sinh cười nói:

“Huynh đệ chúng ta sao lại khách khí như vậy chứ?”

Ta thưởng thức một ngụm trà Long Tĩnh, cảm thấy hương thơm cứ vờn quanh, nhịn không được khen:

“Trà ngon!”

Hạng Đạt Sinh nói:

“Trà Long Tĩnh chính tông chỉ có thể thưởng thức ở Đại Hán.”

Ta cười nói:

“Đại Hán nổi danh nhất không chỉ có trà Long Tĩnh, nghe nói mỹ nữ Đại hán như mây không biết thật hay giả?”

Hạng Đạt Sinh, nở nụ cười, hắn thần bí ám chỉ hậu cung của ta, nói:

“Dận Không ơi Dận Không, đệ mới tới Đại Hán không lâu, không sợ lửa cháy hậu cung hay sao?”

Ta cười buông chén trà nói:

“Những nữ nhân bên cạnh đệ tất cả đểu ngoan hiền và nghe lời!”

Hạng Đạt Sinh, hướng ta dựng ngón cái lên, ta biết từ trước tới nay hắn tự cho mình là người phong lưu, nên đàm luận toàn là những chuyện hắn thích.

Hạng Đạt Sinh quả nhiên có cảm giác như hận gặp ta quá muộn, thấp giọng nói:

“Hai ngày nữa chắc chắn không có chuyện gì, ta mang đệ đi xung quanh ngắm cảnh, cảm thụ phong tinh tuyệt diệu ở bên bờ sông.”

Ta trò chuyện với hắn thêm một lát, sau đó mới đem trọng tâm câu chuyện nói sang vấn đề bệnh tình của cô mẫu Trường Thi.

Hạng Đạt Sinh cười nói:

“Ngươi đừng nghe những người đó nói bậy, mẫu hậu không có bệnh tật gì, gần đây chỉ bị đau đầu, mỗi ngày người triệu quốc sư vào trong cung là để trò chuyện vài câu cho vui.”

Ta cười nói:

“Như vậy thì rất tốt.”

Hạng Đạt Sinh thấy sắc trời không còn sớm, đứng dậy cáo từ nói:

“Dận Không, hôm nay đệ mới tới đến Hán đô, nên nghỉ ngơi thật nhiều, ngày mai ta mang đệ vào trong cung gặp phụ hoàng và mẫu hậu.”

Ta bảo hắn đợi một chút, rồi sai Đường Muội mang lễ vật tới, đối với hoàng tử tự cho mình phong lưu nho nhã này, lễ vật tốt nhất chính là hợp với sở thích, ta tặng hắn một bức cuồng thảo của Trương Húc (1), còn có một bàn cờ vây do ngọc mã não trắng tỉ mi mài thành.

Hạng Đạt Sinh thấy ta đưa lễ vật cho hắn, mừng rỡ vô cùng, luôn miệng cám ơn, sau đó mới rời khỏi dịch quán.

(1): Trương Húc 張旭 (khoảng 658 - 747), tên chữ Bá Cao 伯高, người Tô Châu, tỉnh Giang Tô; là nhà thơ và là nhà thư pháp nổi tiếng thời nhà Đường, Trung Quốc.

Ăn cơm tối xong, ta vốn muốn mang theo Lục Châu đi dạo, nhưng do nàng đi đường mệt nhọc, nên muốn vê phòng đi ngủ, ta kêu Đường Muội và Tiêu Tín đi ra ngoài dịch trạm.

Đại Hán náo nhiệt nhất chính là con sông Xuân Thủy, hai bờ của con sông này ánh đèn sáng rực, có rất nhiều thuyền hoa du đãng trên sông, chính là nơi nữ tử trăng hoa tụ tập, những nhà quyền quý của Hán đô mỗi đêm đều tới đây tìm vui.

Ta nổi hứng, mướn một con thuyển gỗ ở bên bờ sông, cùng Đường Muội và Tiêu Tín cùng nhau du lịch trên sông Xuân Thủy.

Bóng đêm mới buông màn, chúng ta ngồi ở trên thuyền nhỏ, thong thả di chuyển trên sông, từ những căn nhà ở hai bên bờ sông đã thắp vô số liên hoa đèn, làm cho cảnh sắc trên sông giống như tiên cảnh.

Hai bên bờ sông Xuân Thủy là chốn vui ca, cảnh tượng phồn hoa nói không hết, phong cảnh hoa mỹ.

Trên mặt nước có hơn trăm chiếc thuyền hoa di chuyển, trên thủy sa trướng, đèn, lụa treo đầy.

Trong lòng ta âm thầm than thở, Giang Nam phong lưu, quả nhiên phương bắc không thể so sánh, hơn trăm chiếc du thuyền đi lại như mắc cửi, hương trầm như làm mê luyến khách phong lưu.

Trên thuyền mỹ nữ cười cười chỉ trỏ, đàm luận những chuyện phong nguyệt.

Lão giả lái thuyền cho chúng ta, cười nói:

“Nghe khẩu âm của mấy vị đại gia thì hình như không phải là người địa phương?”

Ta cười nói:

“Lão gia tử nói không sai, chúng ta đều từ phương bắc tới, không biết cảnh trí nơi nào đẹp trên trên sông Xuân Thủy này?”

Lão giả nói:

“Sông Xuân thủy đẹp nhất chính ‘Tịch Mịch phảng’ (thuyền tịch mịch)!”

“Tịch Mịch phảng?”

Ta có chút không hiểu hỏi lại.

Lão giả kia gật đầu nói:

“Phàm là nam tử Đại hán, không người nào không biết Tịch Mịch phảng, đệ nhất danh Kỹ thiên hạ Khinh Nhan có ở bên trong đó.”

Ta cười nói:

“Cái tên Khinh Nhan này được lấy từ chữ hồng nhan gây tai họa hay sao?”

Đường Muội và Tiêu Tín lớn tiếng nở nụ cười.

Lão giả sâu xa, nói:

“Các người có thể ở chỗ này nói đùa, đó là vì chưa từng nhìn thấy sắc đẹp của Khinh Nhan cô nương, nếu như các người đã thấy rồi, thì sợ rằng ngay cả nụ cười cũng quên mất.”

Tiêu Tín cười nhạt nói:

“Mỹ nữ trong thiên hạ ta đã thấy nhiều, Khinh Nhan trong miệng lão nhân gia nói chưa chắc gì đã hơn.”

“Sắc đẹp của Khinh Nhan cô nương không cần tới ta tâng bốc, trong Hán đô làm gì có người quyền quy nào mà không cảm thấy được lên Tịch Mịch phảng là một sự vinh quang, cho dù ngàn vàng cũng khó mà nghe được một ca khúc của nàng.”

Đường Muội nói:

“Vị Khinh Nhan cô nương này có giá bao nhiêu?”

Lão giả cười nói:

“Khinh Nhan cô nương coi tiền tài như rác rưởi, nàng mặc dù là ca kỹ, nhưng vẫn giữ mình trong sạch, cho nên con thuyền mới có tên là Tịch Mịch phảng, đến nay vẫn chưa có ai có duyên để bước vào trong màn của Khinh Nhan cô nương.”

Trong lòng ta cười thầm, tạm thời chưa bàn tói dung mạo của nữ tử này ra sao, chỉ cần nói tới công phu giả bộ ngây thơ của nàng cũng đủ nói lên sự tuyệt diệu.

Phải biết rằng tâm lý của nam nhân tuy rằng thích tầm hoa vấn liễu, thế nhưng vẫn muốn chiếm được phương tâm của những thiếu nữ thuần khiết, không có được thì trong lòng cảm thấy bứt rứt không yên, đệ nhất danh kỹ thiên hạ này đã nắm chắc tâm lý của nam nhân thiên hạ rồi.

Ta bỗng có hứng thú với Khinh Nhan này, mỉm cười nói:

“Lão gia tử, người dẫn chúng ta tới Tịch Mịch phảng, ta muốn nhìn xem Khinh Nhan có xinh đẹp như người nói hay không.”

Lão giả cười nói:

“Từ khi thấy ngươi bước vào thuyền ta đã biết là ngươi thích chuyện phong nguyệt, lão hủ quả nhiên không có nhìn lầm.”

Ta lúng túng ho khan một tiếng, lão giả nhẹ nhàng huy động mái chèo, rẽ nước đi tới.

Đi được chừng hai dặm, thì mặt nước trở nên bình lặng hơn rất nhiều, ngoại trừ những thuyền nhỏ lướt qua, thì không còn thấy một thuyền hoa nào khác.

Phía trước chúng ta chừng mười truợng chỉ có duy nhất một chiếc thuyền hoa đang đứng.

Lão giả nói:

“Thuyền hoa phía trước chính là Tịch Mịch phảng nổi danh, Khinh Nhan cô nương ở bên trong!”

Ta đang muốn nói, thì thấy có một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi xuất hiện ở đầu thuyền, thiếu nữ mặc dù ở tuổi vị thành niên, nhưng nhấc tay, nhấc chân đã có phong vị tao nhã, nha hoàn mà đã vậy, thì chủ nhân còn đẹp tới mức nào.

Ta cất cao giọng nói:

“Tại hạ Long Ngũ, đối với Khinh Nhan cô nương ngưỡng mộ đã lâu...”

Thiếu nữ kia che miệng cười nói:

“Tại sao tất cả các khách nhân tới đây đều nói một câu như vậy!”

Trong lòng ta mỉm cười nói:

“Chắc là tất cả khách nhân trong thiên hạ đều ngưỡng mộ Khinh Nhan cô nương.”

Thiếu nữ kia nói:

“Tiểu thư nhà ta đâu phải là người mà ngươi muốn gặp là gặp?”

Ta cười nói:

“Vậy phải làm sao ta mới gặp được tiểu thư nhà cô?”

Thiếu nữ kia nói:

“Đầu tiên phải qua cửa ải của ta, nếu như ta thuận mắt thì cho qua!”

Ta cười nói:

“Cô nương xem ta có vừa mắt không?”

Thiếu nữ nói:

“Dáng dấp của ngươi đúng là có khí khái nam tử, nhưng mà lại là người thích vũ đao, động thương, phỏng chừng không hiểu nhã tinh thú là thứ gì!”

Ta cười khổ nói:

“Nếu như vậy, tại hạ vô duyên không gặp được Khinh Nhan cô nương rồi?”

Thiếu nữ cười nói:

“Tiểu thư nhà ta ra một đề thi, nếu như ngươi đối được, thì cho ngươi lên thuyền!”

Ta hứng thú nói:

“Mời nói!”

Thiếu nữ nói:

“Ngươi cần phải nghe cho kỹ, đề mục này chính là một vế đối, vế trên là: thượng tuần thượng, trung tuần trung, sóc nhật vọng nhật.”

(Đầu thượng tuần, giữa trung tuần, mồng một ngày rằm)

Ta cười nhạt một tiếng, vế trên của nàng đúng là có vài phần ảo diệu, mười ngày đầu tháng gọi là thượng tuần, đầu thượng tuần tức là mồng một, mười ngày tiếp theo chính là trung tuần, giữa trung tuần chính là ngày mười lăm, là ngày rằm.

Thiêu nữ kia đắc ý, kiêu ngạo nói:

“Chắc là ngươi không đối được rồi, mau về đi ngủ đi.”

Ta ha ha cười nói:

“Ngũ nguyệt ngũ, cửu nguyệt cửu, đoan dương trọng dương!”

(Mồng năm tháng năm, mồng chín tháng chín, Đoan dương Trọng dương)

Trong vế dưới của ta, mồng năm tháng năm chính là tiết đoan ngọ, được gọi là Đoan Dương; mồng chín tháng chín là lễ trọng cửu, cũng được gọi là Trọng Dương, trên dưới hai câu đối nhau chan chát. “Tuần” đối “Nhật”, “Nguyệt” đối “Dương”, vế đối tinh xảo ảo diệu, không chê vào đâu được.

Thiếu nữ kia ngẩn ngơ, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói:

“Vị Long công tử này có thể lên đây!”

Đường Muội và Tiêu Tín đang muốn cùng ta lên thuyền, thiếu nữ kia trách mắng:

“Ta chỉ nói vị Long công tử này có thể lên, chứ có bảo hai người lên đâu!”

Ta xoay người lại hướng hai người cười nói:

“Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại!”

Hai người cùng kêu lên, nói:

“Công tử cần phải cẩn thận.”

Lão giả cho thuyển nhỏ lại gần, trên thuyền lớn thả thang xuống cho ta lên.

Thiếu nữ kia cầm đèn cung đình ra phía trước dẫn đường, đủ các loại hoa khoe sắc xung quanh, không khí tràn ngập mùi thơm, thiếu nữ vén rèm, nhẹ giọng nói:

“Tiểu thư, có Long công từ đến đây cầu kiến!”

Phía sau rèm truyền đến một tiếng thở dài u oán, một thanh âm vô cùng ôn nhu vang lên:

“Ngươi bảo công tử vào đi...”

Chỉ mới nghe thanh âm của nàng thôi cũng khiến lòng ta rung động, thanh âm của Khinh giống như đang trêu chọc trái tim của ta, thực sự là quá mê người.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #93