Rượu và thức ăn mặc dù ngon, nhưng bầu không khí lại có áp lực trầm trọng, yến hội của hoàng thất có phân địa vị rõ ràng, Hâm Đức hoàng đế ngôi trên đài cao, các hoàng tử còn lại ngồi xung quanh, cách nơi này một khoảng.
Ta cùng Thác Bạt Lục Châu ngồi chung bàn với Hâm Đức hoàng đế, trong tất cả hoàng tử chỉ có ta mới có đãi ngộ này, trong ấn tượng của ta, đây là lần đầu tiên ta ngôi cùng bàn với Hâm Đức hoàng đế.
Tĩnh Đức phi rất thích Thác Bạt Lục Châu, thấp giọng cùng nàng nói chuyện, hai người thỉnh thoảng lại cười.
Trân Phi ngồi ở bên người Hâm Đức hoàng đế, ánh mắt buông xuống, trong đó tràn đầy vô tận ưu thương, nàng đương nhiên là lo lắng cho số phận của ta. Người yêu gần trong gang tấc, nhưng lại không thể bày tỏ nỗi lòng, đúng là bi ai vô cùng.
Ta nâng chén rượu hướng Hâm Đức hoàng đế, nói:
“Chúc phụ hoàng long thể an khang, phúc thọ vô cương.”
Hâm Đức hoàng đế cùng ta chạm chén, uống cạn ly rượu, than thở:
“Mấy năm nay Đại Khang đang đứng trước thời buổi rối loạn, nhìn khắp các hoàng nhi, chỉ có ngươi muốn giải ưu cho trẫm.”
Ta cung kính nói:
“Vì phụ hoàng giải ưu chính là bổn phận của nhi thần, lần này tới Đại Hán, nhi thần sẽ không làm nhục mệnh.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Trẫm tin tưởngvào năng lực của ngươi.”
Hắn lại nhìn các vị hoàng tử một cái, lớn tiếng than thở.
Tĩnh Đức phi mỉm cười nói:
“Dận Không, nghe nói ngươi đã có hai nữ nhi?”
Ta cười nói:
“Lại sắp có thêm hai nhi tử nữa rồi!”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Chờ ngươi đi sứ từ Đại Hán trở về, hãy mời tất cả thê thiếp tới Khang đô, thứ nhất là có thể ban cho các nàng một danh hiệu, hai là trẫm cũng có thể nhìn thấy mấy đứa cháu của mình!”
Ta cung kính nói:
“Đa tạ phụ hoàng.”
Nhưng trong lòng lại chửi thầm, trước khi ta có đủ năng lực xoay chuyển cục diện, thì không bao giờ ta dám mang thê nhi tới đây.
Lúc này phu phụ Cần vương cũng tới đây mời rượu, ta nhân cơ hội rời khỏi chỗ ngồi, mang theo Thác Bạt Lục Châu tới mời rượu các hoàng huynh.
Từ lúc Hâm Đức hoàng đế ở trước mặt mọi người tuyên bố, chỉ cần ta có thể phá hỏng chuyện liên minh của năm nước, thì sẽ truyền ngôi cho ta, thái độ của mọi người đối với ta trở nên khiêm cung hơn. Đây cũng là chuyện bình thường, lúc này có không ít vương gia chủ động tới mời rượu.
Hưng vương xem ra đã uống rất nhiều, sắc mặt tối sầm ngồi một chỗ, mặc dù hắn biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều, nhưng mà biểu hiện ghen ty của hắn lại không cách nào kiềm chế được.
Ta mỉm cười nói:
“Lục hoàng huynh, Dận Không mòi huynh và Vương tẩu một chén!”
Hưng vương cười lạnh nói:
“Chén rượu này chỉ sợ ta không chịu nổi.”
Hắn không đứng dậy, ánh mắt thậm chí không nhìn ta. Hưng vương phi nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn ý muốn khuyên hắn đừng phát tác trước mặt mọi người, Hưng vương phi thay hắn giải vây nói:
“Hoàng huynh đệ uống đã nhiều rồi hay là thôi đi!”
Ta cười nói:
“Lục Châu, nàng thay ta Kính Vương tẩu một chén!”
Lục Châu cầm chén rượu lên hướng Hưng vương phi cười khanh khách đi tới, Hưng vương phi ở vào tình thế khó xử, nhìn Hưng vương một cái, đành phãi cắn môi đứng dậy.
Hưng vương phi vừa tiếp nhận chén rượu, Hưng vương bỗng nhiên đứng dậy, một tay hất tung chén rượu xuống đất, một tay tát cho nàng một cái, giận dữ hét:
“Tiện nhân! Ở đây đâu tới phiên ngươi nói chuyện.”
Khuôn mặt của Lục Châu đỏ bừng, cả giận nói:
“Ngươi dù gì cũng là một nam nhân, sao lại đánh nữ nhân!”
Ta thật không ngờ Hưng vương lại ở trước mặt mọi người làm ra hành động này. Xem ra thực sự đã say, nếu không thì sẽ không dám ở trước mặt Hâm Đức hoàng đế làm ra hành động lỗ mãng như vậy.
Hưng vương hướng Lục Châu giận dữ hét:
“Câm miệng! Ngươi chỉ là một Hồ nữ dã man, có tư cách gì mà nói chuyện với ta.”
Tiếng rống của hắn đương nhiên kéo theo sự chú của mọi ngươi, Hâm Đức hoàng đế nhìn sang bên này, hắn hơi nhíu mày lại, nhưng chưa biết có chuyện gì đang xảy ra.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung tới chỗ này, cảnh tượng khó thấy này, mọi người đều muốn xem ta sẽ xử lý thế nào.
Nếu như địa vị của ta còn như ngày xưa, thì ta sẽ chấp nhận nuốt xuống, thế nhưng lúc này không giống ngày xưa. Hưng vương làm quá phận, thực sự đã mang tới cho ta một cơ hội lập uy.
Ta cười lạnh nói:
“Dận Thao, huynh mắng Vương tẩu thì được, bởi vì Vương tẩu là nữ nhân của huynh, huynh không giữ thể diện cho ta trước mặt mọi người cũng được, bởi vì chúng ta là huynh đệ, nhưng vì sao huynh lại dám mắng nữ nhân của ta!”
Hưng vương hừ lạnh một tiếng nói:
“Ta vũ nhục nàng đó, ngươi dám nàng thế nào?”
Ta lạnh lùng nói:
“Hôm nay là Trung Thu, ta nghĩ không nên để cho phụ hoàng mất hứng, ta có một đề nghị, huynh đệ chúng ta ở trước mặt phụ hoàng múa kiếm trợ hứng, huynh nghĩ thế nào?”
Hâm Đức hoàng đế lớn tiếng nói:
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Ta xoay người lại cười nói:
“Phụ hoàng! Không có chuyện gì đâu, hài nhi và Lục hoàng huynh muốn múa kiếm trợ hứng cho người!”
Hâm Đức hoàng đế cười to nói:
“Hay!”
Hưng vương thấp giọng nói:
“Dận Không, là ngươi tự rước lấy nhục!”
Trong các vị hoàng từ, võ công của Hưng vương cao nhất, hắn được nhạc phụ của ta là Dực Vương Lâm Bi Phong truyền lại. Ta và Sở Nhi ở Tuyên Thành thường xuyên luận bàn võ công, đối với những chiêu thức của hắn đã thuộc lòng từ lâu.
Sự oán độc cùng cừu hận trong ánh mắt của Hưng vương còn nhiều hơn cả Cần vương, hắn dù sao cũng có can đảm, nếu như Hâm Đức hoàng đế nói trước chuyện truyền ngôi, thì hắn sẽ mạo hiểm thử một lần.
Chúng ta đi tới quảng trường trước mặt, ta cởi áo ngoài để lộ một bộ võ sĩ phục màu đen bó sát người, Lục Châu tiếp nhận y phục trong tay của ta, nhỏ giọng nói:
“Giúp ta đánh hắn một trận!”
Ta mỉm cười không nói gì.
Thị vệ trong cung mang tới hai thanh mộc kiếm rất nặng, mộc kiếm do gỗ Lê chế thành, tính chất cứng rắn, tuy rằng không sắc nhọn, nhưng đánh vào người chắc chắn sẽ gây đau đớn.
Hâm Đức hoàng đế hứng thú vuốt chòm râu, Hưng vương từ nhỏ đã tập võ thì hắn biết, nhưng mà võ công của ta hắn chưa từng thấy qua.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Hai người các ngươi so kiếm phải thủ hạ lưu tình, không thể được gây tổn thương tới đối phương, lấy ba mươi chiêu làm hạn định, điểm tới là dừng.”
Hưng vương thấp giọng nói:
“Không cần tới ba mươi chiêu, chỉ cần ba chiêu là ta đã đánh ngã ngươi trên đất.”
Ta cười lạnh nói:
“Có biết tại sao ta muốn so kiếm với huynh hay không?”
Hưng vương im lặng nhìn ta.
Ta thấp giọng nói:
“Đó là ta muốn cho huynh biết, cho dù là mưu kế hay võ công, huynh đều không phải là đối thủ của ta, muốn làm cho huynh mất mặt trước mọi người.”
Hưng vương nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí tỏa ra dày đặc, hai tay cầm mộc kiếm giơ cao khỏi đầu, bất thình lình bổ tới vị trí của ta.
Một tay ta cầm kiếm, chân thì lui về phía sau một bước, mộc kiếm theo hình cung nghênh đón thân kiếm của Hưng vương, điểm vào nơi yếu nhất của hắn.
Song kiếm tương giao, chỉ nghe được ‘chát’ một tiếng, hai thanh kiếm đều bị đẩy ra, ta lui lại phía sau một nước. Từ trên thân kiếm truyền tới một lực lượng khổng lồ, thể lực của Hưng vương quả nhiên rất mạnh, nhưng mà muốn so sánh với ta, hắn còn kém rất nhiều.
Những người xem hoan hô vang trời, đa phần đểu từ phía trận doanh của Hưng vương.
Ta cười nhạt một tiếng, bề ngoài thì ta bị Hưng vương bức lui, nhưng thực ra ta cầm kiếm một tay, nếu tính lực lượng thì ta không rơi vào thế hạ phong.
Sự tức giận của Hưng vương bị ta kích khởi, tấn công ta một cách mãnh liệt, ta lợi dụng những sơ hở, triệt tiêu lực lượng của hắn, làm cho nhuệ khí của hắn giảm bớt, đó chính là lúc ta phản kích.
So kiếm cũng giống như tranh đấu chính trị, cần có sách lược hợp lý.
Trên mặt hưng vương lại xuất hiện sự khinh thường, chiêu thứ nhất hắn đẩy ta phải lui lại một bước, nên không cho ta cơ hội thở dốc, thân hình hắn vọt lên, cổ tay xoay một cái, một kiếm đang chém thẳng đột nhiên chuyển hướng xoay ngang, quét vào tiểu phúc của ta.
Mộc kiếm trong tay ta như giao long xuất hải, động tác liền mạch dứt khoát, Thác Bạt Lục Châu ở một bên lo lắng, kinh hô:
“Cẩn thận!”
Trân Phi khẩn truơng tới cực điểm, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt, thân hình nàng dựa vào lan can, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thông qua lần giao thủ vừa rồi, ta đã hiểu đôi chút về lực lượng và phương thức xuất kiếm của Hưng vương, thân hình nhanh chóng lướt ngang, mộc kiếm trong tay vung lên, nặng nề đập vào thân kiếm của hắn.
“Chát!” một tiếng, song kiếm lần thứ hai lại bị đẩy ra.
Mọi người lại ầm ầm hoan hô.
Ta mỉm cười nói:
“Đã hai chiêu!”
Hưng vương nổi giận gầm lên một tiếng, đang muốn chém ra kiếm thứ ba, nhưng đột nhiên ta dùng tốc độ cao nhất, phóng tới chỗ Hưng vương.
Mộc kiếm toàn lực chém ngang, khi gần tới chỗ Hưng vương thì đã liên tục biến hóa ba lần, trong đôi mắt Hưng vương hiện lên sự kinh hãi, vì hắn không biết đón đỡ chiêu này của ta như thế nào.
Sự sắc bén trong hai mắt của ta thoáng hiện, cả người tràn ngập khí khái chém ngang thiên hạ, gầm nhẹ một tiếng, đổi thành hai tay cầm kiếm, toàn lực bổ vể phía trước, lực lượng trong thân kiếm chỉ trong nháy mắt đã tăng thêm gấp đôi.
Hưng vương miễn cường đỡ của ta một kiếm, thân hình phải lùi lại phía sau ba bước mới dừng lại được, lúc này hắn mới biết, ta không còn mơ hồ như ngày xưa, võ công và tâm kế đã vượt hắn từ lâu rồi.
Khí thế cường đại của ta phá hủy toàn bộ lòng tin của Hưng vương, kiếm tiếp theo lại càng hung mãnh, giống như thủy triều dào dạt, toàn lực công kích.
Xác định được sơ hở của Hưng vương, tay phải cầm mộc kiếm chuẩn xác đâm trúng ngực hắn, Hưng vương đau đớn đánh rơi mộc kiếm, thất thế lui lại phía sau.
Ta bước về phía trước một bước dài, xoay mộc kiếm lại, chuôi kiếm hung hăng đập vào tiểu phúc của hắn, Hưng vương không cách nào đứng vững được nữa, đau đớn ngải xụp xuống.
Mọi người đồng thời cười vang.
Ta thu hồi mộc kiếm, nếu như tiếp tục tấn công, thì Hâm Đức hoàng đế nhất định nghĩ là ta có dụng tâm ác độc. Ta mỉm cười đưa tay ra với Hưng vương:
“Đa tạ hoàng huynh nhường nhịn!”
Hưng vương vô cùng oán độc nhìn ta, hận không thể đem ta cho hổ ăn. Hưng vương phi cuống quít chạy tới, nâng hắn dậy. Trong lòng ta vô cùng thoải mái, nếu như không có Hưng vương phi trợ giúp, thì sợ rằng hắn phải bò trên mặt đất rồi.
Thác Bạt Lục Châu mừng rỡ vạn phần chạy tới, hướng ta dựng ngón tay cái lên.
Hâm Đức hoàng đế cười ha ha nói:
“Tốt! Tốt! Không nghĩ tới Dận Không dùng kiếm lại tốt tới như vậy!”
Ta không để ý tới Hưng vương nữa, cầm bàn tay nhỏ bé của Lục Châu, chậm rãi đi tới đài cao, ánh mắt của Trân phi trở nên nóng rực, khoảng cách rất xa nhau nhưng mà ta vẫn cảm thụ được tình nồng ý đậm của nàng.
Ở nơi nào cũng vậy, cường giả luôn luôn được coi trọng, sở dĩ ta đánh bại Hưng vương trước mặt mọi người, không phải vì ta hiếu thẳng, mà ta muốn nói cho mọi người biết, chỉ có ta mới là người xứng đáng kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Trên đường trở về vương phủ, Lục Châu vẫn đang chìm đắm trong hưng phấn đánh bại Hưng vương, nàng tươi cười nắm chặt song quyền nói:
“Thật là dễ chịu, tên hỗn đản đó tức giận tới mức mặt cũng méo đi, ai bảo hắn mắng ta cơ chứ, báo ứng như vậy thật đáng đời.”
Ta cười lắc đầu, vén rèm xe lên nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, trông nó giống như một chiếc đĩa bạc im lặng đứng giữa trời đêm. Trăng đêm rằng chiếu sáng vạn vật, cảnh tượng trước mặt ta có vài phần quen thuộc.
Lục Châu nói:
“Ta phát hiện ngươi càng ngày càng giống Lục a ca của ta!”
“Có thật không?”
Ta mỉm cười nói.
Lục Châu gật đầu nói:
“Nếu như Lục a ca ở bên cạnh ta, huynh ấy cũng không cho phép ai bắt nạt ta.”
Trong lòng ta dâng lên một tình cảm ấy áp, đang muốn cùng nàng nói hai câu, thì bỗng nhiên tốc độ của xe ngựa chậm lại, Đường Muội lớn tiếng nói:
“Là ai?”
Một thanh âm già nua hồi đáp:
“Tiên sinh nhà ta muốn gặp Bình vương!”
Thanh âm này đối với ta có vài phần quen thuộc, ta đăm chiêu suy nghĩ một lát, chợt nhớ tới một người, hai mắt ánh nên sự vui mừng, lớn tiếng nói:
“Dừng xe!”
Ta đẩy cửa xe bước xuống, thấy một lão giả mặc ngoại bào màu vàng đang đứng bên đường, râu tóc hắn bạc trắng, chính là lão giả mà năm xưa khi ta và Thải Tuyết xem hoa đăng gặp được.
Hắn hướng ta mỉm cười nói:
“Cách biệt nhiều năm, không biết Bình vương có mạnh khỏe không?”
Nếu như không phải năm đó gặp hắn và Tào Duệ, thì ta cũng sẽ không chọn sang Tần làm con tin, càng không có địa vị như ngày hôm nay.
Ta vui vẻ nói:
“Tào tiên sinh có ở đây không?”
Lão giả mỉm cười nói:
“Năm tháng trôi qua, cố nhân vẫn như trước, tiên sinh nhà ta vẫn đang ở chỗ cũ chờ người.”
Ta nhìn bốn phía, quả nhiên đây chính là nơi cũ trước kia, ta kích động nói:
“Nhanh dẫn ta đi gặp Tào tiên sinh!”
Lão giả mỉm cười nói:
“Công tử mời đi theo ta.”
Đường Muội đang muốn đi theo, ta lắc đầu, ý bảo hắn ở lại chỗ cũ.
Ta theo lão giả tới chiếc cầu, quả nhiên nhìn thấy Tào Duệ, hắn vẫn mặc trường bào rách ruới như trước, sắc mặt trắng bệch, trong tay cầm một chiếc quạt cũ nát, nhưng mà lần này có khác là không có sạp bài đoán chữ.
Ta cung kính hướng Tào Duệ thi lễ một cái.
Tào tiên sinh ha hả cười nói:
“Tại hạ là chỉ là thảo dân, làm sao có thể nhận được lễ trọng như vậy của điện hạ.”
Ta cung kính nói:
“Nếu như không có tiên sinh chỉ điểm bến mê, lúc này Dận Không vẫn chỉ là Tam Thập Nhất hoàng tử bị người ta kinh thị!”
Tào Duệ cười nói:
“Kỳ Lân không phải vật trong ao tù, một ngày gặp gió sẽ hóa thành rồng, Tào mỗ chẳng giúp gì được cho người cả.”
Chúng ta sóng vai đứng ở bờ sông, Tào Duệ nói:
“Nghe nói Bình vương sắp đi Hán đô mừng thọ.”
Ta gật đầu cười nói:
“Hán Thành Đế chính là cô phụ (dượng) của ta, đại thọ của hắn, ta sao có thể vắng mặt được chứ?”
Tào Duệ mỉm cười nói:
“Trong thiên hạ chẳng ai mà chẳng biết Hán Thành Đế tổ chức thọ yến là vì cái gì, mục đích điện hạ tới mừng thọ, người khác cũng đoán ra được.”
Ta cười nói:
“Dận Không đang muốn cầu Tào tiên sinh chỉ điểm.”
Tào Duệ nói:
“Tào mỗ lần này lại cho Bình vương một chữ.”
Ta cung kính vái một cái thật sâu, nói:
“Dận Không chăm chú lắng nghe!”
Tào Duệ nhìn vầng trăng sáng trên không trung, trong đôi mắt thâm thúy của hắn chẳng ai đoán được điều gì, hắn cảm khái nói:
“Đó chính là một chữ Tình!”
Trong lòng ta lặp lại một lần, nhưng không hiểu hàm nghĩa của nó.
Tào Duệ thấp giọng nói:
“Tề vương Kinh Phong Đồng đã kê biên gia sản của Quản Thư Hoành, bắt toàn bộ người nhà của hắn hạ ngục, Bình vương có biết chuyện này không?”
Ta gật đầu nói:
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội,tám phần mười là bởi vì duyên cớ của Xuân Cung đồ.”
Tào Duệ nở nụ cười thâm bất khả trắc, hắn vuốt râu ba chòm, nói:
“Quản Thư Hoành và ta coi như cũng có chút giao tình, nếu như Bình vương có thế giúp được hắn, vậy thì nên giúp một chút, chuyện này chắc chắn có quan hệ với người.”
Ta yên lặng không nói, nếu như ta không đem bức Xuân Cung Đồ bán cho Quản Thư Hoành, thì hắn cũng không chịu tai ương này, Tào Duệ chính là cao nhân đương đại, đối với những chuyện này thì tầm nhìn của hắn vượt xa người thường.
Tào Duệ nói:
“Hành trình tới Hán đô nguy cơ trùng trùng, Bình vương phải cẩn thận.”
Nói xong hắn xoay người đi lên cầu.
Cho tới khi thân hình hắn biến mất trong đêm tối, ta mới xoay người nhìn về phía xe ngựa, thấy Thác Bạt Lục Châu đứng cách ta không xa.
Ta không nhịn được cười nói:
“Nàng theo ta tới đây làm cái gì?”
Nhìn khuôn mặt ngây thở của nàng, trong lòng ta cũng ấm áp, không nghĩ tới nàng còn ít tuổi như vậy mà đã biết quan tâm tới ta, chẳng nhẽ nàng có tình cảm với ta rồi?
Trần Tử Tô vẫn ở trong vương phủ chờ ta, ta vừa về tới thì hắn đã kéo vào trong thư phòng, đóng cửa lại, trải địa đồ ra trước mặt.
Ta cười nói:
“Trần tiên sinh không hỏi chuyện ta hôm nay vào cung, mà trải địa đồ ra trước mặt ta là có dụng ý gì?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Cần gì phải hỏi, dưới tình thế trước mặt, ngoại trừ công tử, thì làm gì có ai chịu nhập hiểm cảnh?”
Ta vỗ Vỗ vai hắn, tiến lên xem địa đồ.
Trần Tử Tô đưa tay chỉ hướng địa đồ nói:
“Ta không phải muốn công tử xem địa đồ, mà là muốn công tử nhận diện rõ địch nhân.”
Ta ngơ ngác, lúc này mới nhận ra địa đồ có ghi rõ tên các quốc gia, hành trình tới Hán đô, các quan viên của Đại Hán.
Trần Tử Tô nói:
“Tình hình hiện nay đã chứng minh, Tề quốc quốc quân Kinh Phong Đồng không tới, người tới là tướng quốc Tiết An Triều và nhi tử của hắn Tiết Vô Kỵ.”
Ta hít một hơi lạnh, chuyện phụ tử Tiết An Triều tới Tề quốc thì ta đã biết, nhưng không nghĩ tới hắn lại đại diện cho Tề quốc tham gia lễ mừng thọ, hai người này có thù sâu như biển với ta. Trước kia cũng chính ta lập kế hãm hại Tiết Vô Kỵ, dùng tính mạng của hắn áp chế Tiết An Triều cải biến lập trường.
Trần Tử Tô lại chỉ hướng Đại Tần nói:
“Về Tần quốc thì thái hậu Hạng Tinh sẽ tham gia lễ mừng thọ...”
“Cái gì!”
Cho dù ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Tinh Hậu lại tham gia lễ mừng thọ lần này.
Trần Tử Tô nói:
“Đây là lần đầu tiên sau mười năm xa cách, Hạng Tinh trở về quê cũ.”
Trong lòng ta phức tạp tới cực điểm, thảo nào Tào Duệ lại cho ta một chữ tình, đây đúng là một thanh kiếm hai lưỡi, nếu như vận dụng không tốt, thì nó không chỉ làm tổn thương người khác, mà làm tổn thương cả bản thân mình.
Ân oán giữa ta và Tinh Hậu giống như thủy triều đổ vào trong lòng, ta nắm chặt song quyền.
Trần Tử Tô nói:
“Trung Sơn, Tấn quốc nếu như không có gì ngoài ý muốn thì sẽ do quốc quân đích thân tới.”
Hắn nhìn thẳng vào hai mắt ta nói:
“Công tử có tính toán gì không?”
Ta giả vờ nói:
“Xem ra nhiệm vụ lần này dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến, Hạng Tinh và phụ tử Tiết An Triều thù sâu như biển, không cần ta phải phá hư, họ cũng khó mà hợp tác được.”
Trần Tử Tô lắc đầu nói:
“Sợ rằng trong lòng công tử lại không nghĩ như vậy.”
“Phụ tử Tiết An Triều và công tử có thâm cừu đại hận, công tử cần cẩn thận nhiều hơn mới được.”
Ta mỉm cười nói:
“Trần tiên sinh không cần phải lo lắng, lần này tới Đại Hán ta sẽ trọng điểm chú ý tới thân mình, chuyện chính trị ta sẽ cố gắng không tham dự, nếu như không cách nào chia rẽ chuyện liên minh của năm nước, ta sẽ an toàn trở về.”
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Ta tin tướng vào năng lực của công tử, thế nhưng cho dù lần này công tử có thành công hay không, cũng phải thuận buồm xuôi gió trở về.”
Ta tràn đầy đồng cảm nói:
“Phụ hoàng đã cố ý nói là sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho ta, chỉ một câu nói đơn giản như vậy đã kích khởi lòng căm thù của nhiều hoàng tử đối với ta, Tả Trục Lưu cũng sẽ không ngồi yên, nếu như ta thành công phá hỏng liên minh năm nước, thì hắn là người đầu tiên không để cho ta thuận lợi trở về Đại Khang.”
Trần Tử Tô nói:
“Lúc công tử trở về, nhất định phải dự tính đường lui thật tốt, ngàn vạn lần không thể để cho địch nhân có bất kỳ cơ hội nào.”
Ta thấp giọng nói:
“Chuyện này chờ sau hãy nói, chuyện tình trước mắt ta bây giờ chính là làm cách nào chia rẽ liên minh của năm nước.”
Trần Tử Tô nói:
“Tử Tô cho rằng, công tử nên đặt vào trong tay của Đại Tần.”
Trong lòng ta đột nhiên có ý nghĩ, suy nghĩ của hắn cũng giống như ta, thực lực của Đại Tần vốn là đứng đầu tám nước. Nay Đại Hán làm ra tư thái cường giả, người Tần chưa chắc đã cam tâm tình nguyện. Tuy nói Trung Sơn đã bị Đại Hán dẹp yên phản loạn, nhưng mà phản loạn lại là do Hán Thành Đế khơi mào. Mặc dù ta với Tinh Hậu có một đoạn tình cũ, nhưng mà cừu hận của ta với nàng cũng theo năm tháng mà giảm bớt đi.
Đi ra khỏi thư phòng, thấy Tiêu Tín đang ngồi trong hoa viên, ngơ ngác nhìn trăng sáng, ta đi tới ngồi xuốngbên cạnh hắn, hỏi:
“Thế nào? Nhớ phụ thân ngươi sao?”
Tiêu Tín lúc này mới phát giác ta phải đến, cuống quít hành lễ, nhưng bị ta kéo lại, nói:
“Ta và cha ngươi tình như huynh đệ, trong mắt ta, ngươi chẳng khác gì con cả.”
Tiêu Tín nói:
“Thuộc hạ không phải là đang nhớ phụ thân, mà đang nghĩ cách làm sao phá hỏng liên minh năm nước.”
Ta cười nói:
“Có một sổ việc chỉ dựa vào đầu óc thì không được, tính toán trước đương nhiên là trọng yếu, thế nhưng ứng biến mới là mấu chốt của vấn đề, cơ hội chỉ xuất hiện trong nháy mắt, bây giờ ta không nhìn thấy, nhưng mà ta tin tưởng rằng chúng ta nhất định hoàn thành được chuyện này.”
Tiêu Tín bỗng nhiên nói:
“Điện hạ lần này có mang Vương phi đi cùng không?”
Trong lòng ta ngơ ngác, từ trong mắt hắn ta nhận ra được sự lo lắng, chẳng nhẽ hắn có tình cảm với Lục Châu. Trong lòng ta rùng mình, nhưng bên ngoài lại mỉm cười:
“Đương nhiên ta phải mang nàng theo rồi, để nàng ở lại Khang đô thì sẽ tạo cơ hội cho người khác áp chế ta hay sao?”
Tiêu Tín cảm thán nói:
“Thật ra lần này điện hạ không nên mang theo vương phi tới đây.”
“Có ngươi và Đường Muội bên cạnh, đương nhiên là không có chuyện gì, mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường đó.”
Ta nhìn theo bóng lưng của Tiêu Tín không nhịn được phải nhíu mày, xem ra sau này không nên để hắn và Lục Châu tiếp xúc quá nhiều, tránh cho hắn có những suy nghĩ không an phận.
Có lẽ là do phát hiện bí mật của Tiêu Tín, chẳng biết ma xui quy khiến thế nào ta lại đi tới trước cửa phòng của Lục Châu, bên trong vẫn sáng đèn, xem ra nàng vẫn chưa ngủ. Ta cưới nàng đã được một năm rồi, nhưng mà vẫn giữ vững lễ nghi, chưa cùng nàng viên phòng.
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, ta có chút hối hận, hôm nay làm sao vậy, mình lại vì một đứa bé mà khẩn trương tới như vậy, nghĩ tới đây, ta không khỏi nở nụ cười khổ.
Lúc ta đang muốn rời đi, Thác Bạt Lục Châu lại mở cửa phòng ra, nhìn thấy người đứng ngoài là ta, nàng hơi cảm kinh ngạc nói:
“Đã trễ thế này, ngươi còn chưa đi nghỉ hay sao?”
Ta cười nói:
“Có lẽ là ngày mai sẽ phải rời khỏi Đại Khang, nên trong lòng có một số suy nghĩ không yên.”
Đôi mắt đẹp của Thác Bạt Lục Châu lưu chuyển nói:
“Có chuyện gì?”
Ta ha hả cười nói:
“Bây giờ lại không có chuyện gì, nàng đi ngủ đi, ta về.”
Thác Bạt Lục Châu gọi ta nói:
“Ta cũng không ngủ được, chúng ta ra ngoài trò chuyện được không.”
Ta gật đầu.
Thác Bạt Lục Châu thản nhiên cười, đáng yêu vô cùng, nàng xoay người lấy thêm một cái áo khoác ngoài màu hảng nhạt, cầm một cái đèn cung đình, rón rén đi ra.
Nàng chỉ tay về phía hoa viên nói:
“Chúng ta đi xem Hoa nhi đã nở chưa.”
Ta không khỏi mỉm cười, nàng rốt cuộc vẫn còn con nít, nếu nàng có hứng thú như vậy, thì ta đi cùng nàng cũng không sao.
Đêm đã khuya, ánh trăng như một dải lụa mỏng, những đóa hoa hồng tía giống như được phủ sương phù, màu sắc tuy rằng rất đẹp, nhưng lại có phần mờ ảo.
Gió đêm phất phơ, đưa mùi thơm ngát vào tận trong lòng người, ta và Thác Bạt Lục Châu ngồi ở trên ghế gỗ ngắm hoa.
Lục Châu nói:
“Bắc Hồ chúng ta không có trung thu.”
Ta hứng thú nói:
“Khi nào gia đình của nàng đoàn tụ?”
Lục Châu nói:
“Phụ hãn của chúng ta khác phụ hoàng của ngươi, tính khí của người tuy rằng không tốt, thế nhưng chỉ cần có thời gian là người đều triệu tập con cháu tới gặp mặt, chỉ là...”
Trong đôi mắt sáng của Lục Châu đã có hai giọt lệ:
“Từ khi ta gả vào Đại Khang chưa được gặp người...”
Ta móc khăn cẩm, yêu thương lau đi giọt lệ của nàng.
Lục Châu nhẹ giọng nói:
“Ta biết ngươi là người tốt, vẫn rất quan tâm ta, nhưng mà ta không thể làm một thê tử hợp cách được.”
Ta cười nói:
“Nàng đã làm rất tốt.”
Lục Châu lắc đầu nói:
“Ta gả cho ngươi đã trên một năm rồi vậy mà vẫn chưa có hài tử, nếu như ở trong tộc, thì ta đã sớm bị trượng phu đuổi về nhà rồi.”
Ta ha hả cười nói:
“Chúng ta vẫn chưa cùng phòng, sao nàng có thể có hài nhi được chứ?”
Lục Châu nói:
“Thế nhưng mẫu phi đã từng nói qua, sau khi nam nữ kết hôn là sẽ có hài nhi.”
Ta thiếu chút nữa cười bể bụng, Lục Châu vẫn còn không biết chuyện nam nữ là như thế nào, nàng nghi hoặc nói:
“Ngươi cười cái gì?”
Ta cố nín cười nói:
“Giữa nam nữ phải ngủ cùng một chỗ mới có hài nhi, ngươi đã hiểu ư?”
Lục Châu gật đầu tỏ vẻ hiểu, nói:
“Khó trách ta không có hài nhi, hóa ra là chúng ta ít ngủ chung một chỗ.”
Ta mở lớn hai mắt, hóa ra tiểu nha đầu này vẫn chưa hiểu được rõ ràng, ta mỉm cười nói:
“Chờ nàng lớn hơn chút nữa, thì tự nhiên sẽ hiểu được chuyện này.”
Lục Châu nói:
“Ta tuy rằng còn ít tuổi, nhưng dù sao cũng là thê tử của ngươi, có điều gì thì ngươi trực tiếp nói với ta, cần gì phải giấu diếm như vậy.”
Ta gãi gãi đầu nói:
“Chuyện này cần phải làm...”
Lục Châu nhẹ giọng nói:
“Vậy ngươi làm cho ta xem đi!”