Chương 90: Đại Cục


Sau khi Dận Hi chết, Hâm Đức hoàng đế giao lãnh địa của hắn cho Hiển vương Dận Tổ, đối với ta mà nói đây là một chuyện tốt, Dận Tổ chẳng qua chỉ là người tầm thường vô năng.

Tuy rằng hắn là người thuộc trận doanh của Hưng vương, nhưng mà từ khi thế lực của ta tăng trưởng hắn đã có ý niệm theo ta, chuyện này có vài phần giống như chuyện của Ung vương.

Bề ngoài thì người khác tưởng rằng Vi châu là lãnh địa của hắn, thế nhưng mọi chuyện đều lấy ý của ta làm chuẩn, huống chi Vi châu lại gần trọng trấn Miện Trì, binh lực chân chính có tận năm nghìn người, toàn bộ đã rơi vào sự khống chế của ta.

Văn vương thống trị Vi châu rất tốt, phủ kho phong phú, đối với chuyện xây dựng kênh đào của ta mà nói thực đúng là lửa ấm ngày tuyết rơi.

Dựa theo mưu kế của ta, Dận Tổ sử dụng tài phú mà Văn vương lưu lại, chính thức khỏi công xây dựng kênh đào.

Vi châu, Tuyên Thành, Sở Châu, Thanh châu, Phụ Thành, Cù châu, tổng cộng sáu tòa thành trì đồng loạt khởi công, dự tính trong vòng hai năm là có thể hoàn thành, một khi nối liền được khúc sông cụt với Hoàng Hà, ta có thể lợi dụng nó làm một lá chắn hình vòng cung.

Binh lính dưới trướng của Tiêu Trấn Kỳ trải qua một lần tinh giản và một lần mộ binh, đã ổn định khoảng sáu vạn người.

Ta chọn ra năm nghìn người phát triển thuỷ quân, tạm thời lợi dụng các chiến thuyền cũ tiến hành huấn luyện.

Gia Cát Tiểu Liên đã thiết kế một loại chiến thuyền kiểu mới, chỉ cần đào xong kênh đào, là có thể tiến hành đóng hàng loạt.

Ta đã viết một phong thư, bảo Đột Tạ cầm tới Thiên Đường đảo, mời Khâu Dật Trần tới giúp ta huấn luyện thuỷ quân.

Dưới để nghị của ta, trước đây Vi châu, Tuyên Thành, Sở Châu, Thanh châu, Phụ Thành, Cù châu không được thông hành, nhưng mà hiện nay đã có sự hỗ trợ rất lớn, dân dân ta trở thành trung tâm của sự phát triển.

Cuối hè đầu thu năm đó, Bắc Hồ phát động chiến tranh với Đông Hồ, ta lợi dụng cơ hội tốt này cùng với Bắc Hồ thương nhân Xích Lỗ Ôn thu lợi, tài phú của ta cũng tăng trưởng theo vết dầu loang.

Hâm Đức hoàng đế đối với những chuyện ta làm đã có nghe thấy, mấy lần mời ta về Khang đô thương nghị, nhưng đều bị ta dùng đủ loại lý do chối từ.

Sau này thấy ta giao nộp thuế khóa đúng hạn, lại không có dấu hiệu phản loạn, cho nên cũng lười quản, mặc cho ta phát triển.

“Phụ thân...”

Khinh Vân chập chững bước tới chỗ ta, đi chưa được hai bước đã ngã lăn trên đất, nó “Oa!” một tiếng khóc rống lên.

Ta ân cần nói:

“Tự mình bò dậy đi!”

Khinh Vân thấy ta không tới nâng nó dậy, đành phải tự mình đứng lên, ta nở một nụ cười.

Vân Na và Tư Hầu cười khanh khách đi tới, nàng sẵng giọng:

“Muội vừa mới rời đi, huynh đã khi dễ nữ nhi khóc rồi.”

Ta ha hả cười nói:

“Nó ngã, ta bảo nó tự mình đứng dậy, đây cũng là điều mà nó phải học.”

Tư Hầu cười nói:

“Nó mới chi hơn một tuổi, dậy nó hình như hơi sớm?”

Ta ôm lấy Khinh Vân đặt vào trong tay Vân Na, đôi mắt màu lam của Khinh Na cực kỳ giống Vân Na, Vân Na hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, nói:

“Từ Khang đô có một vị sứ thần tới, đang chờ trong phòng khác, huynh mau đi đi!”

Vân Na lại bổ sung:

“Huynh tuyệt đối không nghĩ tới sứ thần đó là ai đâu!”

Ta bật thốt lên:

“Sứ thần?”

Đã gần nửa năm nay Hâm Đức hoàng đế không liên lạc gì với ta cả, xem ra lần này có chuyện lớn xảy ra rồi.

Ta hôn lên khuôn mặt khả ái của Khinh Na một cái, rồi mới xoay người hướng phòng khách đi đến.

Đi tới phòng khách, ta cũng không ngờ sứ thần lần này lại là Ung vương. Ta ha ha cười nói:

“Hoàng thúc! Người đại giá quang lâm, tại sao lại không nói với ta một tiếng!”

Ung vương cười nói:

“Nhưng mà lần này ta không phải tự thân muốn tới, mà là tới truyền chỉ.”

Quả nhiên là trong tay của hắn có một cuộn giấy màu vàng, ta cuống quít quỳ xuống tiếp chỉ.

Nghe xong thánh chỉ mới biết, hóa nửa tháng nữa là Trung Thu, Hâm Đức hoàng đế muốn triệu tập các vị hoàng tử trở về Khang đô đoàn tụ.

Ung vương đặt thánh chỉ vào trong tay của ta, hai người chúng ta phân chủ khách ngồi xuống. Dịch An dâng hương trà, Ung vương nói:

“Lần này vốn ta không muốn tới, nhưng phụ hoàng ngươi lại nhất quyết giao cho ta, bảo rằng dù thế nào cũng phải mời bằng được ngươi về Khang Đô, bằng không sẽ trị ta tội thất trách.”

Ung vương nở nụ cười khổ.

Ta cười nói:

‘‘Không nghĩ tới phụ hoàng lại nóng lòng muốn gặp hài nhi chúng ta như vậy, từ lúc ta chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn quan tâm tới ta.”

Ung vương nói:

“Lần này không triệu kiến một mình ngươi, nhưng trong các vị hoàng từ ngươi có uy vọng cao nhất, ngươi về Khang đô bọn họ cũng phải trở về, huống chi... ta nghĩ Trung thu phụ hoàng ngươi chỉ có ý niệm đoàn viên, chứ không có ý nghĩ gì khác trong đầu.”

Ta cười lạnh nói:

“Chỉ sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy.”

Ở trước mặt Ung vương ta không cần giữ ý quá nhiều.

Ung vương thớ dài nói:

“Ta thấy bệ hạ lần này chắc không giống như lúc trước, bởi vì sức khỏe của hắn không được như trước kia, chuyện xây dựng tân cung lại khiến dân công bạo loạn, tâm tình tương đối kém, có lẽ là thực sự nhớ các ngươi.”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này ta cần suy nghĩ thật tốt, nếu như hoàng thúc đã tới đây rồi thì cũng nên ở lại vài ngày, dù sao cách Trung thu vẫn còn nhiều ngày, tiện thể ta dẫn ngươi đi xem cảnh sắc của Âm Sơn.”

Ung vương thấy ta không tỏ thái độ chính xác, nên đành phải đáp ứng.

Ta tuy rằng đang ở Tuyên Thành, nhưng đối với chuyện ở Khang đô rõ như lòng bàn tay, Trần Tử Tô liên tục truyền tới cho ta những chuyện đã xảy ra.

Hưng vương và Cần vương lúc này tuy có tranh đấu, nhưng không còn kịch liệt như lúc trước, ngược lại mâu thuẫn giữa Tả Trục Lưu và Dực Vương lại càng trở nên gay gắt.

Chuyện dân công ở Tân cung bạo loạn, ta đã sớm biết, Hâm Đức hoàng đế cũng vì chuyện này mà tước đoạt đi một số quân quyền trong tay của Dực vương.

Tả Trục Lưu vốn định thừa dịp này đỡ cho nhi tử của hắn là Tả Đồng Tường lên, nhưng không nghĩ tới Hâm Đức hoàng đế lại cho Dực Vương cơ hội lập công chuộc tội, sai người đi binh loạn, làm kế hoạch của hắn bị phá sản.

Hâm Đức hoàng đế vô cùng có khả năng nhân dịp này định chuyện người thừa kế.

Nếu như ta không tới, thì chẳng phải là chủ động bỏ qua một cơ hội tốt hay sao, vạn nhất hắn có tâm hại ta, nhưng Dực vương vẫn còn ở trong kinh sư, ta cũng chẳng phải là tứ cố vô thân.

Nghĩ trước nghĩ sau, làm cho ta rất khó quyết định chủ ý.

Khi trời tối, ta gọi Gia Cát Tiểu Liên, Sát Cáp Thai, Tiêu Tín đến Vương Phủ, mang chuyện Ung vương nói cho bọn họ biết, nhân tiện hỏi ý kiến của mọi người.

Tiêu Tín tới cuối cùng, hắn mang tới cho ta một tin tức làm ta vô cùng khiếp sợ, Hán Thành Đế Hạng Bác Đào của Hán quốc mượn cớ là đại thọ, mời quốc quân bốn nước Tần quốc, Tề quốc, Tấn quốc, Trung Sơn tới đây chúc mừng.

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ, chuyện này biểu hiện bên ngoài là chúc mừng, nhưng thực ra là kết minh. Loạn lạc ở Trung sơn quốc đã dẹp xong, hiện giờ quan hệ giữa Hán quốc và Tần quốc đã khôi phục như lúc ban đầu, phỏng chừng đây cũng là điều kiện kết minh của Hán Thành đế.

Ta nhíu chặt hai hàng lông mày, chuyện này đúng là một phiền phức, năm quốc gia này nếu như hình thành liên minh, thì đối với Đại Khang chính là một tin dữ.

Nội chính của Đại Khang đã mục rữa, khắp nơi loạn lạc, nếu như lúc này Hán thành đế kết minh với bốn quốc gia phát động chiến tranh, thì chúng ta không có cả cơ hội hoàn thủ.

Tiêu Tín nói:

“Chúng thuộc hạ còn nghe được một tin tức trọng yếu.”

“Tia tức gì?”

“Tề quốc thương nhân Quản Thư Hành đã gặp rủi ro, toàn bộ người nhà đều bị Tề vương Kinh Phong Đồng hạ ngục, gia sản toàn bộ bị kê biên, các mỏ quặng của hắn bị đóng cửa, nhưng Quản Thư Hành đã trốn thoát.”

Ta không khỏi thất kinh, lấy năng lực của Quản Thư Hành thì sao có thể bị như vậy, chẳng nhẽ chuyện này có quan hệ với bức Xuân Cung đồ?

Tiêu Tín nói:

“Còn có một việc, Tiêu Tín không biết có nên nói hay không.”

Ta gật đầu nói:

“Cứ nói đừng ngại.”

Tiêu Tín nói:

“Phụ tử Điền Tuần đã nương nhờ làm thủ hạ của Hán Thành đế.”

Ta nắm tay, không kiềm chế được tức giận, nói:

“Cái gì? Hắn chạy trốn tới Hán quốc?”

Tiêu Tín nói:

“Có người tận mắt trông thấy Điền Tuần ở Hán đô, chuyện này không thể sai được!”

Ta lập tức liên hệ chuyện Quản Thư Hành gặp rủi ro với chuyện này, hai chuyện nhất định phải có liên quan. Hán Thành Đế Hạng Bác Đào và Tề vương Kinh Phong Đông có thể biết được bí mật của bảo tàng, cho nên muốn hai bên hợp tác, cùng nhau chia sẻ bảo tàng Mâu thị?

Gia Cát Tiêu Liên nói:

“Nếu như Hán Thành Đế chân thực sự có thể kết minh với bốn nước kia, vậy thì Đại Khang gặp phiền phức lớn rồi.”

Ta cười lạnh nói:

“Hai năm qua Đại Tần, Đại Khang chinh chiến không ngừng, Hạng Bác Đào chuyên tâm phát triển, thực lực hôm nay đã cường thịnh, trong tư tưởng của hắn đã xuất hiện ý niệm muốn làm bá chủ thiên hạ rồi.”

Sát Cáp Thai nói:

“Kỳ binh của chúng ta mới hình thành, nhân só và trang bị còn thiếu rất nhiều.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Chuyện kênh đào mới chỉ tiến hành được một nửa, muốn hùng cứ một phương cần phải có hai năm thời gian nữa.”

Ta thở dài nói:

“Hạng Bác Đào nếu như thành công liên minh, thì lúc nào cũng có thể tiến công Đại Khang, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm.”

Sắc mặt của mọi người ngưng trọng, ai cũng trầm mặc.

Ta thong thả đi lại, thấp giọng nói:

“Xem ra ta thực sự phải trở về Khang đô một chuyến rồi.”

Tiêu Tín phản đối nói:

“Thế nhưng lần này bệ hạ vô cùng có khả năng mượn cớ Trung Thu hạ thủ với điện hạ.”

Ta cười nhạt nói:

“Vốn ta cũng có lo lắng như vậy, nhưng mà trời xanh đã trợ giúp ta, chuyện năm nước liên minh, nếu chúng ta biết, thì Hâm Đức hoàng đế không có khả năng không biết. Hắn tuy rằng già nua hồ đồ, nhưng cũng không ngồi chờ chết. Nội loạn tuy rằng đáng sợ, thế nhưng nếu so sánh với họa ngoại xâm thì lại nhỏ bé vô cùng.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Công tử có nghĩ tới chuyện, Hâm Đức hoàng đế sẽ mượn cơ hội này sai người đi Hán quốc mừng thọ!”

Ta mỉm cười nói:

“Không phải là vô cùng có khả năng, mà là nhất định, trong cảm nhận của hắn, chuyện này ngoại trừ ta thì hắn không còn lựa chọn thứ hai. Nếu như ta có thể hóa giải thành công nguy cơ này là tốt nhất, mà nếu không chết ở Hán quốc cũng đỡ cho tâm tư của hắn.”

Sát Cáp Thai nói:

“Chủ nhân! Hán đô hung hiểm vô cùng, người vào đó chẳng phải là tự dấn thân vào chốn lao tù hay sao?”

Ta chậm rãi đi tới bản đồ tám nước trước mặt, chỉ vào Đại Tần, Đại hán, Tề quốc, Tấn quốc, thấp giọng nói:

“Nếu như liên minh hình thành, Đại Khang sẽ bị kiềm tỏa trong vòng vây, biểu hiện là năm nước liên minh, thế nhưng Yến quốc, Hán Quốc và Tấn quốc đã hình thành liên minh từ lâu, nếu như một khi Tấn quốc hưởng ứng liên minh, công kích Đại Khang, thì Yến Hàn hai nước tất nhiên phải gia nhập. Tổ không ấm thì làm gì có trứng yên? Tuy rằng ta chú ý tới hoàng quyền của Đại Khang, thế nhưng lại đúng như lời của Gia Cát tiên sinh nói, cánh chim của chúng ta còn chưa no gió, nếu như Đại Khang mất, thì ta còn tranh đoạt quyền vị cái gì nữa?”

Gia Cát Tiểu Liên than thở:

“Công tử nói cực kỳ chính xác, thế nhưng khi người tới Hán đô, tính mạng coi như đã nằm trong tay người khác, chỉ cần sơ ý một chút là gặp họa sát thân.”

Ta lắc đầu nói:

“Hán đô cũng không hung hiểm như ta nghĩ, Hán Thành Đế từ trước đến nay ái mộ hư vinh, ở trước mặt người trong thiên hạ, hắn tận lực xây dựng hình ảnh một minh quân. Ta tới mừng thọ, chứ không phải là hạ chiến thư, hắn vì sao phải giết ta? Lại nói, cô mẫu Trường Thi của ta lại là hoàng hậu của hắn, xưa nay hắn vô cùng yêu thương cô mẫu ta, nếu như thời cơ chưa tới, hắn chẳng dại gì mà đắc tội với thê tử của mình?”

Tiêu Tín nói:

“Thế nhưng dù sao điện hạ cũng ôm mục đích phá hư chuyện liên minh của năm nước, Hán Thành Đế mà biết rõ mục đích thực sự của người, thì có thể tha cho người hay sao?”

Ta ha ha nở nụ cười:

“Chẳng nhẽ ta lại nói cho Hạng Bác Đào biết, Long Dận Không lần này đến là muốn phá hư minh ước của họ hay sao?”

Tiêu Tín lại trầm mặc.

Sát Cáp Thai biết chủ ý của ta đã quyết, thấp giọng nói:

“Sát Cáp Thai tin tưởng chủ nhân nhất định có thể hóa giải trường nguy cơ này.”

Ta thấp giọng nói:

“Chuyện chúng ta bàn luận hôm nay, ta không hi vọng có người khác biết, các vị vương phi cũng không ngoại lệ.”

“Huynh đã quyết định đến Khang Đô?”

Sở Nhi và Vân Na đều dùng vẻ mặt sầu lo nhìn ta hỏi.

Ta gật đầu, cười nói:

“Phụ hoàng đã lâu rồi không gặp ta, hơn nữa các vị hoàng huynh khác cũng tới, nếu như ta không trở về, thì chẳng phải chứng minh mình có tâm mưu phản hay sao?”

“Trong các muội không ai được theo cả, sự vụ ở trong vương phủ bận rộn, nếu như các nàng đều theo, thì còn ai quản lý mảnh đất này cho ta nữa?”

Sở Nhi nói:

“Thế nhưng... hắn có tâm làm hại huynh thì làm sao bây giờ?”

Ta cười nói:

“Địa đạo từ Bình vương phủ đến ngoại thành Khang Đô đã xây dựng xong, nếu như phụ hoàng muốn hại ta, ta thần không hay quỷ không biết chạy ra ngoài, quyết không có cái gì sai lầm.”

Ta trấn an các nàng nói:

“Hơn nữa ta có nhạc phụ là Dực Vương, trong tay nắm hai mươi vạn đại quân, trước khi phụ hoàng hại ta, cũng phải suy nghĩ tới hậu quả.”

Vân Na nói:

“Nếu như hắn giống như lần trước, giữ huynh ở lại Khang đô không cho trở về thì sao?”

Ta ha ha phá lên cười:

“Nếu quả thật như vậy, Hoàn Nhan đại tướng quân sẽ dẫn quân giết tới Khang đô, tìm người!”

Vân Na vành mắt ửng đỏ nói:

“Chúng ta đang nói chính sự, vì sao huynh lại đùa giỡn.”

Duyên Bình ở ngoài cửa nói:

“Hoàn Nhan Vương phi, tiểu quận chúa không thấy người đang khóc lớn.”

Vân Na thở dài, đi ra ngoài cửa.

Sở nhi nhìn theo bóng lưng của Vân Na, nước mắt lại chảy ra, nức nở nói:

“Muội nhất định phải theo huynh đi.”

Ta ôm nàng đặt lên đầu gối, ôn nhu nói:

“Sở Nhi, Vân Na và Tư Hầu đều phải chiếu cố con nhỏ, Yến Lâm và Tuệ Kiều lại có bầu, những chuyện trong phủ toàn bộ đều phải đặt lên hai vai của muội.”

Sở Nhi nghe đến đó, khóc lại càng thương tâm.

Ta nhẹ giọng nói:

“Sở nhi, ta đi chẳng phải là không trở về, sao muội lại khóc thương tâm như vậy?”

Sở nhi ôm chặt lấy ta, nói:

“Sở Nhi vô dụng... đến nay vẫn không mang bầu...”

Hóa ra nàng thương tâm vì việc này, điều này cũng khó trách, mắt thấy những tỷ muội khác đều đã mang bầu, duy chỉ có chính mình không có động tĩnh gì, nàng đương nhiên là nóng ruột.

Ta cười nói:

“Xem ra công phu của ta không đủ, hôm nay đành cố sức vậy?”

Sở Nhi nhịn không được bật cười, trên mặt vẫn còn hai giọt nước mắt trong suốt, nàng nhẹ nhàng đấm ta một cái, nói:

“Tuệ Kiều nói... loại chuyện này... làm nhiều, cũng không mấy có khả năng hơn...”

Ta ha ha phá lên cười, thấp giọng nói:

“Chúng ta chẳng nhẽ làm quá nhiều?”

Sở Nhi nhẹ giọng sẵng giọng:

“Mấy tháng này, hầu như mỗi ngày huynh đều ở chỗ muội...”

Nàng nhăn mũi, đỏ mặt nói:

“Không nói, mắc cỡ chết người!”

Mấy tháng nay Yến Lâm và Tuệ Kiều trước sau mang bầu, Vân Na và Tư Hầu lại phải chiếu cố nữ nhi, tinh lực của ta hoàn toàn dồn vào người Sở nhi. Mà nhắc tới cũng kỳ, tại sao Sở nhi vẫn chưa mang bầu, chẳng nhẽ lại là do chúng ta sinh hoạt quá nhiều lần?

Ta ôm lấy cái eo nhó nhắn của nàng, nói:

“Không bằng chúng ta thử một lần nữa, có công sẽ không phụ lòng người, sớm muộn gì cũng sẽ có.”

Sở nhi mặt đỏ bừng, nhưng cũng chủ động cởi áo ngoài, nàng gả cho ta đã một năm rồi, vậy mà vẫn ngượng ngùng như thiếu nữ, điều này lại càng làm cho ta thêm động lòng.

Ta hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của nàng, mỗi lần hôn như vậy đều mang lại cho ta cảm giác đắm say.

Sở Nhi nhẹ nhàng rên rỉ, thân hình ngả xuống giường.

Tấm màn che giống như sóng nước, chuyển động mượt mà như nhung...

Lần về Khang đô này, tất cả các hoàng tử và vương phi đều phải về, sau khi suy nghĩ nhiều lần, ta quyết định mang Thác Bạt Lục Châu theo.

Thứ nhất nàng là nàng vương phi được hoàng thất thừa nhận, thứ hai nàng có thân phận là Bắc Hồ công chúa, Hâm Đức hoàng đế có muốn đối phó ta, cũng phải cố kỵ thân phận của nàng. Ngoài ra ta mang theo Tiêu Tín, Đường Muội và hơn hai mươi võ sĩ xuất sắc.

Trước khi rời khỏi vương phủ, ta lại tới căn phòng của Dao Như, nàng vẫn bất tỉnh, mỗi ngày Tuệ Kiều đều dùng ‘Vũ Lộ Hoàn’ duy trì dinh dưỡng cần thiết.

Tuy là như vậy, nhưng Dao Như vẫn gầy đi, ta nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng, thấp giọng nói:

“Dao Như, muội có thể nghe ta nói không?”

Dao Như giống hoa hải đường đang ngủ say, chẳng có bất kỳ động tĩnh gì với thanh âm của ta cả.

Hai giọt nước mặt của ta rơi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói:

“Ta phải đi, lần này sẽ gặp phụ thân và huynh truởng của muội. Muội bảo ta phải đối với họ như thế nào đây?”

Ta cúi người nhẹ nhàng hôn lên trên môi của Dao Như, một giọt nước mắt “tách” một cái rơi trên mặt nàng.

Các vị kiều thê lo lắng tiễn ta với sát con sông cụt, rồi mói lưu luyến vẫy tay tạm biệt.

Trải qua hơn một năm cải tạo, đại bộ phận con sông cụt đã thay đổi diện mạo, mặt nước được mở rộng hơn rất nhiều, đê cao đập lớn, dòng nước vốn chảy xiết bây giờ có vẻ thanh bình hơn nhiều.

Ung vương không nhịn được cảm thán:

“Hoàng chất quả nhiên lợi hại, không tới hai năm làm cho Tuyên Thành biến hóa long trời lỡ đất, cho dù khi bệ hạ còn trẻ, cũng không làm được như vậy.”

Ta cười nói:

“Hoàng thúc, nếu như câu này để cho phụ hoàng nghe thấy, người sẽ trị trọng tội, nói không chừng ta cũng bị liên lụy đó.”

Ung vương không để mất cơ hội bộc bạch, nói:

“Trong lòng ta, từ lâu đã quyết định cùng hoàng chất cùng tiến cùng lui.”

Ta mỉm cười nói:

“Có lẽ là phụ hoàng nhìn thấu điểm này, mới để cho hoàng thúc tới mời ta.”

Ung vương lắc đầu nói:

“Hắn không nên biết…”

Nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ hoảng sợ.

Ta biết hắn xưa nay là người nhát gan, cười vỗ vỗ vai nói:

“Yên tâm, phụ hoàng không có tinh lực quản chuyện chúng ta lén có giao tình, nhưng Tả Trục Lưu thì có đấy.”

Ung vương nói:

“Nói tới Tả Trục Lưu, người này thật sự là không đơn giản, trước sau hắn đã nâng hai người con trai của mình lên, nghe nói bệ hạ có ý định để cho Tả Đông Tường đảm nhiệm chức Đô Thống Long Tương Quân.”

Ta lạnh cười lạnh một tiếng, nếu như có cơ hội ta sẽ diệt trừ hai đứa con của Tả Trục Lưu, để cho lão nếm thử cảm giác đau lòng.

Khi đi tới Quảng Đức điện ta là người cuối cùng về tới.

Các vị hoàng huynh của ta đã tập trung ở Quảng Đức điện nghị luận cái gì đó, thấy ta đi vào, ai nấy đều dừng lại, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người của ta.

Trong lòng ta cười thầm, trong ánh mắt của bọn họ có kính nể, có cừu oán hận, có đố kị, đủ để chứng minh địa vị của ta lúc này đã có biến hóa, thấp thoáng có thể sánh vai cùng với Cần vương, Hưng vương.

Nhưng mà ta vẫn nhớ kỹ, năm đó trước khi nhập Tần làm con tin, ta cũng từng cùng các vị hoàng huynh ở chỗ này nghị sự, một là vì chuyện Bát hoàng tử Mục vương Long Dận Thương chết, hai là Đại Khang lúc đó đang có thù trong giặc ngoài.

Cục diện hôm nay sao lại giống tới vậy, ta và Dận Tường trước kia phải ly hương, mới tránh cho Đại Khang một trường hạo kiếp, hôm nay không biết sẽ ra sao.

Hiện nay, chuyện năm nước liên minh đã dần hình thành, nội chính của Đại Khang lại càng mục rữa, tình thế trước mặt ngày càng nghiêm trọng.

Dận Tường đã chết, còn lại chỉ có ta, cho dù tâm ý của bọn họ thế nào, thì ai cũng biết, chỉ có ta mới là người duy nhất bị lựa chọn để giải quyết tình hình này.

Ta cung kính tiến lên quy lạy nói:

“Hài nhi Dận Không khấu kiến phụ hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Hâm Đức hoàng đế ngồi trên long ý, hương trầm làm cho mặt hắn nhòe đi, nhìn không rõ được, nhưng ánh mắt đã mất đi sự lợi hại, thanh âm của hắn khàn khàn nói:

“Ta còn tưởng rằng không mời được ngươi!”

Ta bình tĩnh nói:

“Hài nhi không lúc nào không nhớ tới phụ hoàng, hận không thể mỗi thời khắc đều phụng dưỡng bên người, chỉ tiếc là Tuyên Thành chính vụ bận rộn, thân bất do kỷ.”

Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:

“Hay cho một câu thân bất do kỷ!”

Hắn dừng một chút lại nói:

“Các vị hoàng huynh của ngươi ai chẳng bận chính vụ, vậy tại sao họ lại tới được?”

Ta lạnh nhạt nói:

“Hài nhi bất hiếu, mong phụ hoàng thứ lỗi.”

Hâm Đức hoàng đế không có ý làm khó ta, thở dài nói:

“Mà thôi, ngươi đứng lên đi!”

Lúc này ta mới đứng dậy trở về vị trí, Tĩnh vương Dận Trì cuống quít lui lại phía sau dành cho ta một vị trí trống, ta không chút khách khí đứng đó.

Nếu như luận thân phận thì ta phải đứng gần như là cuối cùng, vị trí của Tĩnh vương gần với Hưng vương, ta đứng ở chỗ này chứng tỏ địa vị của ta đã gần như ngang bằng với họ.

Cần vương và Hưng vương đồng thời dùng ánh mắt oán độc nhìn ta, trong lòng ta cười thầm, đối mặt với kẻ địch mạnh trước mắt, Hâm Đức hoàng đế còn không dám làm gì ta, hai người bọn họ ta lại càng không để vào trong mắt.

Quả nhiên, Hâm Đức hoàng đế thở dài một tiếng nói:

“Nghe nói Hán Thành Đế Hạng Bác Đào mồng chín tháng sau tổ chức lễ mừng thọ ở Hán đô, có mời quốc quân bốn nước, duy chỉ có Đại Khang chúng ta là không mời.”

Hắn nhìn chúng ta một lượt, rồi nói:

“Các ngươi có ý kiến gì không?”

Hưng vương Dận Thao từ trước đến nay không bao giờ bỏ qua cơ hội biểu hiện trước mặt mọi người, dẫn đầu ra khỏi hàng nói:

“Phụ hoàng, Hán Thành Đế lần này tổ chức lễ mừng thọ là giả, liên minh là thật. Hắn muốn cùng Tần, Tề, Tấn, Trung Sơn quốc kết thành minh ước, sau khi kết minh sẽ nhắm vào Đại Khang ta.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:

“Không sai, lòng lang dạ thú của Hạng Bác Đào thiên hạ đều biết, mục đích thực sự của hắn chính là đối phó với chúng ta.”

Cần vương nói:

“Phụ hoàng, chiếu theo hài nhi nhận thấy, quan hệ giữa Tấn quồc cùng Hán quốc từ trước đến nay vốn thân cận. Lần này Hán Thành Đế còn giúp thu phục Trung Sơn quốc quân Trương Trí Thành, dẹp đi một mối lo bên ngoài cho Tần quốc, chuyện liên minh giữa họ là không có trở ngại gì. Tề quốc quốc quân Kinh Phong Đồng đã chiếm được Mâu thị bảo đồ, mà nửa sau lại nằm trong tay Hạng Bác Đào. Nếu quả thật như vậy, thì khả năng họ liên minh là rất lớn, về phân Tấn quốc, đã từng nhiêu lần bị chúng ta đánh, cừu hận với Đại Khang không chỉ có một ngày, bây giờ lại có cơ hội trả thù, bọn họ đương nhiên muốn cùng Hán quốc hợp tác, tình hình không lạc quan cho lắm.”

Trong lòng ta âm thầm cười, những câu này tám phần mười là Tả Trục Lưu dạy cho hắn.

Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế đảo qua một lượt, rồi dừng lại trên người của ta:

“Dận Không, ngươi có ý kiến gì không?”

Ta cung kính nói:

“Hài nhi cho rằng hai vị hoàng huynh phân tích rất có đạo lý.”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Cái ta muốn không chỉ là phân tích, các ngươi nói những điều này chẳng nhẽ trẫm không biết hay sao? Thế cục nếu đã đến nước này, ai có biện pháp giải quyết gì không?”

Mọi người nhất thời trở nên trầm mặc.

Hâm Đức hoàng đế lần thứ hai nhìn ta, nói:

“Dận Không, trong các vị huynh đệ, ngươi chủ ý nhiều nhất, ngươi nói trước đi.”

Ta cố ý ho một một tiếng, chậm rãi nói:

“Chuyện này đúng là khó giải quyết, hài nhi cho rằng phương pháp có hai cái.”

Ánh mắt của mọi người nhất thời dừng lại hết trên người của ta.

Ta chậm rãi đi ra khỏi đội ngũ, bước tới cạnh Cần vương:

“Lấy thực lực của Đại Khang hiện nay, tuyệt đối không cách nào chống lại được chuyện năm nước liên minh, nếu bọn họ kết minh, chúng ta cũng có thể kết minh, nhưng mà bây giờ Bắc Hồ và Đông Hồ đang chiến tranh, Yến, Hàn hai nước thế lực yếu ớt, hơn nữa họ đều có ý với Tấn quốc, chuyện kết minh hiển nhiên là không thể được...”

Mọi người cùng kêu lên ai thán, Cần vương khinh thường nói:

“Nếu biết không có tác dụng, vậy thì còn nói lời vô nghĩa làm gì?”

Ta mỉm cười nói:

“Hoàng huynh chắc là đã có biện pháp từ trước, vậy huynh nói cho mọi người nghe một chút.”

Cần vương cười nói:

“Chuyện này chỉ cần làm một việc đơn giản nhất, đó là phá hư chuyện liên minh của năm nước, nguy cơ với Đại Khang của chúng ta đương nhiên là bị hóa giải.”

“Hay! Thật sự là hay! Ngu đệ tự thẹn không bằng, hoàng huynh quả nhiên lợi hại!”

Ta giả bộ kính phục, nói.

Cần vương cười lạnh nói:

“Chuyện này bất cứ ai cũng có thể nghĩ tới, có cái gì tuyệt diệu cơ chứ?”

Ta cười nhìn về phía Hưng vương nói:

“Lục hoàng huynh có ý kiến gì không?”

Hưng vương cười nhạt, hắn lắc đầu nói:

“Chủ ý của hoàng huynh đúng là tuyệt diệu, ta không ngờ tới.”

Tất cả hoàng tử cùng kêu lên phụ họa nói:

“Chủ ý của hoàng huynh đúng là tuyệt diệu!”

Cần vương giờ mới hiểu được ta cố ý giăng một cái bẫy cho hắn bước vào, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.

Ta hướng Hâm Đức hoàng đế vái thật sâu nói:

“Phụ hoàng, hoàng huynh nói đúng, chỉ cần phá hỏng liên minh của họ, thì nguy cơ đương nhiên là được hóa giải.”

Hâm Đức hoàng đế cười nói:

“Nhiệm vụ gian khổ này, do ai đi làm là thích hợp?”

Ta cười nói:

“Chủ ý nếu như do hoàng huynh nghĩ ra, vậy thì trong lòng hoàng huynh đã có chủ ý từ sớm, cho nên nhi thần thấy người tốt nhất là...”

Ánh mắt của ta nhìn về phía Cần vương, Hưng vương và những hoàng tử khác cũng nhìn về phía hắn.

Cần vương sợ đến mức mặt không còn chút máu, run giọng nói:

“Ta...”

Hâm Đức hoàng đế nhìn về phía hắn nói:

“Dận Lễ, ngươi có muốn làm sứ thần tới Đại Hán không?”

Cần vương thiếu chút nữa không quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

“Nhi thần... tự vấn không có năng lực này... đi sứ là chuyện nhỏ, nếu như làm hỏng đại sự của Đại Khang, nhi thần chẳng phải là... tội nhân thiên cổ của Đại Khang hay sao...”

Hắn nói những câu này, đúng là tự hiểu bản thân mình.

Hâm Đức hoàng đế hừ lạnh một tiêng, căm tức nhìn Cần vương nói:

“Dận Lễ! Uổng công ta cho ngươi vào trong quân rèn luyện nhiều năm, nhưng ngươi vẫn nhu nhược, không hề tiến bộ, nếu như ta đem đế vị truyền vào trong tay ngươi, ngươi có tự vấn chuyện không có năng lực quản lý Đại Khang hay không?”

Cần vương cúi sát đầu xuống đất, nói:

“Phụ hoàng! Nhi thần vô dụng.”

Hâm Đức hoàng đế lại đưa mắt nhìn về phía Hưng vương, Hưng vương không dám đối diện với ánh mắt của hắn, đã cúi đầu xuống từ lâu.

Mỗi vị hoàng tử đều cho rằng đi sứ Đại hán không khác gì đưa dê vào miệng cọp, chạy còn không kịp, làm gì có ai chủ động xin đi.

Hâm Đức hoàng đế buồn bã thở dài một hơi nói:

“Ta nhớ kỹ năm đó cũng ở chỗ này để chọn chất tử nhập Tần, các người đều chủ động chối bỏ, chỉ có Dận Không chủ động tiến lên.”

Ánh mắt của hắn nhìn vào ta, trong đó có đủ sự phức tạp không thể hiểu rõ.

“Hiện tại cũng như vậy, chẳng nhẽ trong đám hoàng nhi, chỉ có Dận Không mới là người có thể chia lo cho ta?”

Hắn vỗ mạnh lên long ỷ, hồi lâu mới nói:

“Dận Không, ngươi có dám đi hay không?”

Ta không khách khí bước lên phía trước, dõng dạc nói:

“Vì phụ hoàng, vì bách tính Đại Khang, nhi thần có xông pha khói lửa cũng không chối từ!”

“Tốt!”

Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy, hắn đi tới trước mặt ta, cầm hai tay ta nói:

“Các ngươi đều nghe kỹ cho ta! Nếu như Dận Không hoàn thành nhiệm vụ lần này, có thể hóa giải nguy cơ cho Đại Khang, ta sẽ đem đế vị truyền cho nó!”

Tất cả mọi người đều bị câu nói này của Hâm Đức hoàng đế làm cho kinh sợ, bọn họ ngơ ngác nhìn Hâm Đức hoàng đế, không thể tin được hắn lại đột nhiên làm ra quyết định như vậy.

Ánh mắt của Cần vương và Hưng vương hiện lên vài phần hối hận, thế nhưng bảo bọn họ đi sứ giết giặc, họ lại không có can đảm như vậy.

Ta lại không tin những điều Hâm Đức hoàng đế nói, nếu như hắn thực sự muốn truyền ngôi, thì sao phải đợi cho tới khi ta từ Đại Hán trở về. Có lẽ trong nội tâm hắn, không tin ta có thể sống sót được, cho nên mói buông ra lời hứa hẹn này.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #90