Chương 85: Ngõ Hẹp


Thanh âm này vô cùng xa lạ, ta khổ tâm suy nghĩ cũng không nghĩ ra nó là của ai, trong lòng ta âm thầm phóng đoán:

“Chẳng lẽ là trái nghiệt trong lúc ta vô tình phong lưu?”

Nhưng mà ta lại nghĩ, ở Khang Đô ta đâu có phong lưu gì đâu.

Nàng kia lại nói:

“Bình vương điện hạ thân là hoàng tử của một quốc gia, chẳng nhẽ lại không có lòng nhường đường cho một nữ tử hay sao?”

Ta không khỏi nở nụ cười, cô gái này quả nhiên không bình thường, bản thân ta cũng không có ý muốn kiếm chuyện phiền phức, phất phất tay với Tiền Tứ Hải, ý bảo hắn cho xe ngựa lùi lại.

Tiền Tứ Hải phẫn nộ, thế nhưng ta đã quyết định thì hắn không dám phản bác, cho xa phu đánh xe ngựa lùi ra, thế nhưng ngõ hẹp, vào dễ, ra khó, muốn lui được ra ngoài cũng khó khăn vô cùng.

Không nghĩ tới chiếc xe ngựa kia lại tiến lên áp sát, cương ngựa đột nhiên móc vào cương ngựa của ta, hai cái dây thiết lại một chỗ, cả hai con ngựa đồng thời hí vang, lại càng làm cho dây cương buộc chặt hơn. Đột nhiên xe ngựa của ta trật bánh, thùng xe nghiêng sang một bên.

Phu xe không tránh được, bị cả thùng xe đè lên người, lớn tiếng kêu lên thảm thiết.

Ta và Tiền Tứ Hải đứng ở xa, may mắn tránh được một kiếp, nhưng mà Tiền Tứ Hải vẫn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Ta cuống quít vọt tới, cố sức nâng càng xe, nhìn Tiền Tứ Hải đang đứng ngây ngốc ở đó, quát lớn:

“Mau giúp ta cứu người!”

Tiền Tứ Hải bị tình hình trước mắt dọa cho sợ run, hai cái chân không nhúc nhích được nửa bước.

Thùng xe vô cùng nặng, chỉ dựa vào sức của một mình ta thì không nhấc lên nổi, huống chi con ngựa lại hoảng sợ giằng co, thùng xe cứ kêu lên kẽo kẹt, xa phu liên tục kêu thảm, hiển nhiên là đau đớn tới cực điểm.

Xe ngựa đối phương dừng lại, từ trên xe có một gã xa phu và một gã võ sĩ bước xuống, một người tiến lên khống chế cương ngựa, người còn lại giúp ta nâng càng xe.

Cuối cùng Tiền Tứ Hải cũng không phục lại tinh thần từ trong khiếu sợ, run rẩy ôm lấy xa phu bị thương kéo ra.

Hai chân của xa phu đã máu thịt bầy nhầy, khớp xương cũng lộ cả ra ngoài, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Ta bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh tói xe của đối phương, tên võ sĩ kia thấy tình hình không tốt cuống quít đưa tay cản ta lại, ta hừ lạnh một tiếng, trở tay cầm cổ tay hắn, tay còn lại nhanh như chóp đấm vào ngực của hắn.

Tên võ sĩ kia kêu thảm một tiếng, thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước, nặng nề ngã ngồi trên đất.

Thiếu nữ kia cũng ý thức được ta bước tới, lớn tiếng nói:

“Long Dận Không! Ngươi muốn làm cái gì?”

Ta đã sớm bị nữ tử ngang ngược này làm tức giận, nếu như lúc nãy nàng ta không cố ý áp sát cái xe ngựa của ta, thì xa phu cũng không bị thương.

Nói tới điêu ngoa, Yến Lâm có thể tính là một người, nhưng mà cũng không kiêu ngạo như cô gái này.

Ta mở cửa xe, một tay kéo nàng xuống, nữ tử kia hét lên một tiếng, trong đôi mắt đẹp tràn ngập phẫn nộ nhìn thẳng vào ta.

Nàng mặc một chiếc váy lụa, ăn mặc hoa mỹ, khuôn mặt như bức tranh, khi ta nhìn thấy dung mạo của nàng thì cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng trong nhất thời cũng không nhớ nổi là mình gặp ở nơi nào, ta nắm chặt lấy cổ tay của nàng, kéo tới chỗ xa phu bị thương.

“Ngươi làm ta đau, còn không mau bỏ ra!”

Nàng kia thống khô kêu lên.

Ta hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi cũng biết đau hay sao?”

Xa phu kia cuống quít vọt lên, sợ hãi nói:

“Bình vương điện hạ... Lão gia nhà ta là...”

“Im miệng!”

Nàng kia phẫn nộ quát.

Ta cười lạnh nói:

“Ta cần biết lão gia của ngươi là ai hay sao?”

Ta lấy tay đẩy nàng ngã xuống đất, một tay dí vào cái gáy ngọc, làm mặt của nàng áp sát vào vết thương của xa phu, nói:

“Thấy rõ chưa! Đây là chuyện tốt mà ngươi làm đấy!”

Nàng kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, khớp hàm run rẩy nói:

“Long Dận Không, cái tên hỗn trướng này... ta quyết không bỏ qua cho ngươi!”

Tiền Tứ Hải ha hả cười nói:

“Điện hạ, nha đầu này đúng là hoang dã khó thuần, không bằng thu nàng ta làm bạn chơi đùa trong phòng.”

Ta khinh thường nói:

“Loại nữ tử điêu ngoa này có mang tới Noãn Xuân các cũng không có ai hỏi thăm, nếu như ngươi thích, thì thu nàng ta đi!”

Từ trước tới nay ta toàn thấy nữ tử ôn nhu, đâu có ai ngang ngược như nàng này, lửa giận bốc lên đầu mới khiến ta nói những lời không tốt như vậy.

Nàng kia bị câu nói của ta làm cho tức giận, lệ rơi liên tục, dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm vào người ta.

Ta không muốn cùng nàng tiếp tục dây dưa, buông cánh tay, đẩy nàng sang một bên.

Tiền Tứ Hải vươn tay cười hắc hắc, nói:

“Ta tới đỡ ngươi!”

Nhưng mà đột nhiên nàng ta trở tay tát một cái, Tiền Tứ hải thì mập mạp khó tránh, cuối cùng lưu lại một vết tay năm ngón sưng đỏ trên má.

Tiền Tứ Hải che mặt mắng:

“Tiểu tiện nhân, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt...”

Từ xa có một thanh âm âm lãnh vang lên:

“Hai nam nhân khi dễ một thiếu nữ tử mà không xấu hổ ư?”

Ta xoay người lại, thấy một thanh niên mặc trường bào màu lam, đang chậm rãi bước tới, khuôn mặt của hắn anh tuấn, nhưng mà lãnh khốc vô cùng.

Người này không xa lạ gì với ta, hắn chính là trưởng tử của Tả Trục Lưu, Tả Đông Tường, bây giờ đang giữ chức Vệ úy, phụ trách trị an cho hoàng thành.

Tả Đông Tường không ngờ ta có ở đây, hắn ngơ ngác, kinh ngạc nói:

“Bình vương điện hạ...”

Nàng kia nhân cơ hội này từ trên mặt đất bò dậy, đi tới bên người Tả Đông Tường, nức nở nói:

“Đại ca!”

Nói xong nàng ta gục đầu vào vai Tả Đông Tường nghẹn ngào.

Tả Đông Tường vỗ nhẹ vai nàng, nói:

“Ngọc Di chớ sợ, có chuyện gì đều có đại ca làm chủ thay muội!”

Trong lòng ta thầm kêu không ổn, không nghĩ tới nữ tử điêu ngoa này lại là nữ nhi của Tả Trục Lưu, khó trách ta lại thấy vài phần quen thuộc.

Lúc trước khi ta chọn phi, Trân Phi có cho ta xem qua bức họa của nàng, cho nên mới có cảm giác quen quen.

Cho dù Tả Trục Lưu không muốn gả nàng cho ta, nhưng mà ở trong mắt của nàng, ta chọn Lâm Sở Nhi bỏ nàng là một sự sỉ nhục lớn lao, đây cũng là nguyên nhân mà hôm nay nàng khiêu khích ta.

Ta cười nhạt nói:

“Tả tướng quân, lúc nãy ta và lệnh muội có xảy ra một chuyện hiểu lầm.”

Tả Ngọc Di bỗng nhiên quay mặt lại, dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn thẳng vào ta nói:

“Điện hạ không đắc tội gì với Ngọc Di cả, nhưng mà người bất kính với ta là hắn!”

Nàng đưa tay chỉ vào Tiền Tứ Hải đang đứng ở phía sau.

Hai mắt của Tả Đông Tường bốc lên sát khí âm lãnh.

Ta đúng là phải bội phục tâm cơ của Tả Ngọc Di, mục tiêu của nàng là hướng về ta, nhưng mà lại chỉ xéo sang Tiền Tứ Hải, làm như vậy thì Tả Đông Tường có lý do để đối phó với hắn, khiển trách Tiền Tứ Hải là giả, nhưng làm khó dễ ta lại là thật.

Tiền Tứ Hải thấp giọng nói:

“Điện hạ...”

Hắn đâu ngờ tới một cái họa to đùng từ trên trời rơi xuống, nếu như là nữ nhi của Tả Trục Lưu, thì cho dù hắn có thêm một cái gan cũng không dám động vào.

Ta ha ha cười nói:

“Chẳng qua chỉ là một hiểu lẩm nho nhỏ mà thôi, Tứ Hải huynh, còn không mau đến bồi tội với Tả tiểu thư.”

Tiền Tứ Hải nhân cơ hội xuống này đài nói:

“Tả tiểu thư... Tiền mỗ...”

Tả Ngọc Di cả giận nói:

“Ngươi chẳng phải là muốn thu ta làm bạn cùng phòng để đùa giỡn hay sao?”

Công phu bỏ đá xuống giếng của nàng đúng là bất phàm.

Sắc mặt Tả Đông Tường trở nên khó coi, tay phải chậm rãi đặt vào chuôi đao, nói:

“Bình vương điện hạ, người này hôm nay ta muốn dẫn đi!”

Ta kéo Tiền Tứ Hải về phía sau mình, lạnh lùng nhìn thẳng Tả Đông Tường nói:

“Ta chẳng phải đã nói qua Tứ Hải huynh là bằng hữu của ta, lẽ nào Tả tướng quân không bán cho bản vương cái thể diện này?”

Tả Đông Tường không có ý định lùi bước, nói:

“Tả thị nhất môn từ trước đến nay trung quân ái quốc, phụ thân ta lại càng cúc cung tận tụy với Đại Khang, hôm nay lại bị một gian thương Tần quốc hạ nhục ven đường, vậy thì nhục này ai có thể nhịn đây?”

Ta cười lạnh nói:

“Tả tướng quân xem ra muốn rút đao trước mặt bản vương rồi?”

Tả Đông Tường lạnh lùng nói:

“Ty chức sẽ gửi lại sự vũ nhục của người khác với mình.”

Hắn còn chưa dứt lời, thản hình đã lăng không bay lên, mũi chân trái nhẹ nhàng điểm vào bức tường bên cạnh, muốn vòng qua ta nhắm vào Tiền Tứ Hải ở phía sau.

Ta thật không ngờ hắn lại dám làm tới như vậy, vội vã kéo cánh tay Tiền Tứ Hải, xoay tròn hắn tại chỗ, dùng thân thể chắn trước lối đi của Tả Đông Tường, cười lạnh nói:

“Tả tướng quân muốn giết ta sao?”

Tả Đông Tường mới rút đao được một nửa, bắt buộc phải đẩy trờ lại, tức tới xì khói.

“Đại ca! Huynh làm cái gì vậy?”

Từ góc đường lại có một người đi ra, cũng là con trai thứ hai của Tả Trục tên là Tả Đông Hào, da hắn ngăm đen, vóc người thấp bé, trông thì chẳng giống như cùng một mẹ sinh ra với Tả Đông Tường.

Tà Đông Tường đưa tay chỉ vào Tiền Tứ Hải, cả giận nói:

“Thẳng nhãi này dám cả gan vũ nhục Ngọc Di!”

Tà Đông Hào đi tới trước mặt của chúng ta, cười nói:

“Đệ nghĩ chắc là hiểu lầm mà thôi, Bình vương điện hạ sao có thể để cho bằng hữu làm ra chuyện này chứ.”

Ta im lặng nhìn Tả Đông Hào, sao hắn lại xuất hiện đúng lúc như vậy, hai người này một người đóng vai phản diện, một người đóng vai chính diện, chủ yếu là muốn diễn trò trước mặt ta mà thôi.

Tả Đông Hào hướng ta vái một cái, nói:

“Bình vương điện hạ, huynh trưởng ta tính tình nóng nảy, bởi vì quan tâm tới Ngọc Di muội tử, nên mới mạo phạm điện hạ, xin người thứ lỗi.”

Ta cười nhạt nói:

“Đều là người của mình, chuyện này coi như xong đi.”

Tả Đông Hào lấy tay kéo huynh trưởng, Tả Đông Tường không tình nguyện hướng ta hành lễ nói:

“Ty chức vô lễ, xin Bình vương điện hạ thứ lỗi.”

Ta gật đầu nói:

“Nói tới chuyện này thì chúng ta cũng có trách nhiệm.”

Tiền Tứ Hải thấy tình hình đã ổn, vội vàng bước lên phía trước nói:

“Tứ hải không biết là Tả đại tiểu thư, có chỗ mạo phạm, xin tiểu thư bao dung nhiều hơn.”

Tả Ngọc Di xoay mặt đi, Tả Đông Hào cười nói:

“Ha ha, nếu như chỉ là hiểu lầm, không bằng chúng ta cùng bỏ qua, quý phủ không biết ở chỗ nào, đi trị liệu cho xa phu thì tốt hơn.”

Nhìn Tả thị Tam huynh muội biến mất ở đầu ngõ, Tiền Tứ Hải sợ hãi xoa xoa mồ hôi lạnh, hắn thấp giọng nói:

“Nếu như không phải có Tả Đông Hào xuất hiện, thì không biết chuyện này nên giải quyết thế nào.”

“Tứ Hải huynh cho rằng hắn ngẫu nhiên xuất hiện ở nơi này sao? Chỉ sợ là hắn tới từ đầu, nhưng im lặng nhìn kịch hay.”

Tiền Tứ Hải nghi hoặc nói:

“Thế nhưng... Huynh muội bọn họ đối nghịch với điện hạ, đâu có chỗ nào tốt?”

Ta thấp giọng nói:

“Tả Ngọc Di chỉ vì hận thù của riêng nàng, nhưng hai ca ca nàng lại không thế, chắc là để hạ mã uy của ta, đồng thời cũng muốn thử thực lực của ta.”

Tiền Tứ Hải hạ giọng nói:

“Nữ nhi của Tả Trục Lưu đúng là quá mức kiêu ngạo, lại dám bất kính với điện hạ, tốt hơn hết là người thẳng thắn tấu lên hoàng thượng, trị tội bọn họ mạo phạm.”

Ta không nói gì, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, nếu muốn leo lên đế vị, thì phải dọn cái hòn đá cản đường Tả Trục Lưu này đi mới được.

Sứ giả Bắc Hồ cuối cùng cũng trở về, việc cưới xin giữa hai nước đã định ngày.

Đối với lần cưới hỏi này, Bắc Hồ tỏ ra rất có thành ý, phái sứ giả mang theo sính lễ cùng với sứ giả Đại Khang tới Khang Đô, Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện định ngày hôn lễ cho thái tử là ngày mười tám tháng sau, cách thời gian hiện tại chỉ có gần một tháng.

Bắc Hồ thái tử Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ tới Lục Hải Nguyên trước bảy ngày để cử hành hôn lễ, đồng thời rước An Dung công chúa về nước. Bắc Hồ quốc tiểu công chúa cũng sẽ cùng đi tới Lục Hải Nguyên, chuyện cưới xin của hai nước trông thì có vẻ giống như đổi người.

Ta vẫn luôn đợi ngày này, Hâm Đức hoàng đế không còn lý do nào nữa để níu giữ ta ở lại Khang Đô, cuối cùng ta cũng có thể trở về Tuyên Thành.

Trước khi khởi hành, Hâm Đức hoàng đế gọi ta đến Thừa Ân điện, người bị gọi tới còn có Tả Trục Lưu và Dực Vương Lâm Bi Phong.

Hâm Đức hoàng đế bảo chúng ta ngồi xuống, nói:

“Hôm nay ta gọi các ngươi tới là vì việc An Dung công chúa gia tới Bắc Hồ, sính lễ của Bắc Hồ tương đối hậu, Đại Khang ta là đại quốc mênh mông, là quốc gia lễ nghi, nhất định không thể mất thể diện.”

Tả Trục Lưu cười nói:

“Bệ hạ yên tâm, vi thần đã chuẩn bị danh mục sính lễ rồi.”

Hắn đem danh mục sính lễ trình lên.

Hắn lại hướng ta nói:

“Lần này ngươi trở về Tuyên Thành, thuận đường bảo hộ cho hoàng muội của ngươi, Tĩnh Đức phi kiên quyết muốn đưa nữ nhi lên đường, trên đường đi ngươi phải chiếu cố tốt cho hai người.”

Ta cung kính nói:

“Phụ hoàng yên tâm, hài nhi nhất định làm ổn thỏa chuyện này.”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Bắc Hồ tiểu công chúa cũng cùng với thái tử đến Lục Hải Nguyên, ta nghĩ ngươi cũng định ra ngày thành hôn đi.”

Ta cười nhạt nói:

“Tất cả nghe theo sự phân phó của phụ hoàng.”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Nếu như ta đã phong Tuyên Thành làm ấp phong của ngươi, vậy thì tổ chức hôn lễ luôn ở đó đi, không cần mệt nhọc tới Khang Đô làm gì.”

Trong lòng ta vui mừng vô cùng, đang muốn tạ ân, thì Tả Trục Lưu mở miệng nói:

“Bệ hạ! Lão thân cho rằng, việc này rất là không thích hợp. Bắc Hồ công chúa còn nhỏ, nhưng thân phận lại cao quý, hoàng tử cưới phi nếu không tổ chức ở đô thành, thì sẽ bị người ta cười chê. Xin bệ hạ nghĩ lại một chút, phương diện Bắc Hồ long trọng cưới An Dung công chúa như vậy, Đại Khang chúng ta lại tổ chức ở Tuyên Thành thì phương diện lễ tiết đúng là không xong.”

Hâm Đức hoàng đế dường như bị lời nói này làm động tâm, khẽ gật đầu.

Trong lòng ta thầm kêu không ổn, nếu như trở lại Đại Khang cưới Bắc Hồ tiểu công chúa, thì Hâm Đức hoàng đế sẽ cải biến chủ ý giam lòng ta ở chỗ này, chẳng phải ta sẽ không có cơ hội trở lại Tuyên Thành hay sao? Ta len lén nhìn Dực Vương xin giúp đỡ.

Dực Vương lập tức hiểu ý, cả giận nói:

“Tả tướng quốc có ý gì? Bắc Hồ tiểu công chúa thân phận cao quý, lẽ nào ta nữ nhi của Lâm Bi Phong ta ti tiện?”

Tả Trục Lưu mỉm cười nói:

“Tả mỗ chỉ bàn luận sự việc, Dực Vương không cần nổi giận như vậy?”

Dực Vương hét lớn:

“Lâm Bi Phong ta mặc kệ ai là Bắc Hồ công chúa, Dận Không cưới Sở Nhi trước, vậy thì Sở Nhi sẽ là chính thệ, Bắc Hồ công chúa cho dù có cao quý bao nhiêu, cũng chỉ là thiếp, hoàng tử cưới thiếp chẳng nhẽ lại long trọng như vậy sao?”

Hắn hướng Hâm Đức hoàng đế nói:

“Bệ hạ, nếu như người coi nữ nhi của thần không xứng với hoàng thất, vậy thì thẳng thắn bảo Dận Không viết thư từ hôn đi, đỡ cho người khác mượn cớ cưới xin làm lớn chuyện.”

Hâm Đức hoàng đế cười nói:

“Bi Phong a Bi Phong, sao ngươi lại nổi giận vì chuyện này làm gì, từ lúc nào ta bảo Dận Không từ Sở Nhi?”

Ta nhân cơ hội nói:

“Nhạc phụ đại nhân, trong lòng con chỉ có Sở nhi, con đối với Bắc Hồ tiểu công chúa này không có tình cảm gì.”

Trong lòng thầm khen hắn ứng đối hợp tình hợp lý, vì nữ nhi xuất đầu, cho dù Hâm Đức hoàng đế cũng không có lý do nào phản bác.

Dực Vương bực tức nói:

“Lâm Bi Phong ta mặc kệ người nói là ai, cũng không cho phép nữ nhi của mình bị ủy khuất.”

Hắn phẫn nộ trừng hai mắt nhìn thẳng vào Tả Trục Lưu.

Tả Trục Lưu xấu hổ ho khan một tiếng.

Hâm Đức hoàng đế giải vây nói:

“Địa vị của Bắc Hồ tiểu công chúa đương nhiên không thể so sánh với Sở Nhi, Dận Không tự mình xử lý đi.”

Ta âm thầm thở dài một hơi thở.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Bi Phong, còn không mau ngồi xuống.”

Dực Vương lúc này mới ngồi xuống.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Ta có một việc muốn giao cho ngươi đi làm.”

Dực Vương nói:

“Bệ hạ xin cứ việc phân phó.”

“Ta muốn ngươi phụ trách chuyện mộ dân binh xây dựng tân cung!”

Trong lòng ta bỗng nhiên trầm xuống, Hâm Đức hoàng đế sao lại đem chuyện nhỏ nhặt này giao cho Dực Vương, rõ ràng là hắn muốn mượn cơ hội này làm giảm binh quyền của nhạc phụ.

Huống chi chuyện mộ dân binh không phải là việc tốt gì, bách tính mới thoát khỏi nạn chiến hỏa, bây giờ lại bị đi làm lao dịch, chẳng phải là Dực vương sẽ lâm vào tình thế khó xử hay sao?

Dực Vương nói:

“Bệ hạ, thần đang cố sức xây dựng công sự biên phòng, sợ rằng không đủ sức phụ trách hai chuyện cùng lúc...”

Hâm Đức hoàng đế cười ha ha nói:

“Chẳng phải là chúng ta đã nghị hòa với Tần quốc rồi hay sao? Xây dựng biên phòng cũng không cần làm ngay.”

Tả Trục Lưu nhân cơ hội này nói:

“Cần Vương điện hạ gần đây nhàn rỗi, nếu như bệ hạ không lo lắng, có thể cho người đi làm chuyện này.”

Dực Vương nói:

“Cần vương có ở trong quân ngũ ngày nào đâu, chuyện này sợ rằng...”

Tả Trục Lưu cười nói:

“Bệ hạ cũng đã nói, cái mà Cần vương thiếu nhất chính là rèn luyện, chuyện này cũng là một cơ hội rèn luyện với người, thần lại tiến cử thêm một hiền tài chính là trưởng tử của thần - Tả Đông Tường, sẽ phụ trách phò tá Cần vương làm tốt chuyện này.”

Dực Vương có chút ít trào phúng nói:

“Tả tướng quốc quả nhiên là cử hiền không tránh thân (cử người hiền không bỏ qua người thân của mình)!”

Tả Trục Lưu cười nhạt nói:

“Nếu như khuyển tử không có năng lực này, Tả mỗ cũng sẽ không cho hắn ra ngoài để làm hỏng tiền đồ của Đại Khang.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:

“Cũng được, Dận Lễ sớm muộn gì cũng phải kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, cho hắn đi rèn luyện cũng tốt.”

Hâm Đức hoàng đế hình như chỉ nói ra một câu vô ý, nhưng mà lại làm cho tất cà mọi người giật mình, chẳng nhẽ hắn đã quyết định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Dận Lễ?

Tả Trục Lưu vui mừng vô cùng, khom người nói:

“Đa tạ bệ hạ!”

Hắn đang cùng Dực Vương giao phong, thắng được một trận, rõ ràng là đắc ý vô cùng.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Xây dựng tân cung phương diện tài chính hình như thiếu rất nhiều, chế độ thuế khóa của Đại Khang trong hai năm tới cũng cần cải cách một chút, chuyện này cũng giao cho Tả thừa tướng đi làm đi.”

Ta im lặng nhìn vị đế vương ngu ngốc này, chuyện xây dựng tân cung đã thành đại sự duy nhất của hắn.

Mọi... chuyện khác đều trở nên không quan trọng, trong lòng ta bỗng nhiên có một dự cảm mãnh liệt, những tháng ngày yên ổn của Đại Khang đã không còn nhiều nữa rồi.

Ta và Dực Vương đồng thời rời khỏi hoàng cung, trong ánh mắt của Dực Vương ẩn hàm sự u buồn, trên đường đi, hắn không nói gì cả, tới khi chia tay, mới mở miệng nói:

“Theo ta đến uống vài chén.”

Ta theo hắn đi tới một tửu phường có tên là ‘Bất Tư Quy’, đây là địa điểm hẻo lánh, không có quá nhiều khách.

Dực Vương gọi mấy món ăn, cùng ta đối ẩm. Ta rót đầy chén rượu cho hắn, thấp giọng nói:

“Nhạc phụ nên nghĩ thoáng một chút.”

Dực Vương uống một hơi cạn sạch, nói:

“Bệ hạ đã thay đổi!”

Ta không biết hàm nghĩa chân chính trong câu nói này, nên ngồi im lặng.

Dực Vương lại nói:

“Lúc trước Hâm Đức hoàng đế tuy rằng không phải là một hoàng đế yêu dân như con, nhưng vẫn để ý tới tình cảnh của bách tính, trong thời gian tới, Đại Khang sẽ...”

Ta tràn đầy cảm xúc nói:

“Lúc khởi công xây dựng tân cung, cũng là lúc Đại Khang náo loạn.”

Dực Vương nói:

“Mấy năm nay Đại Khang tai hoạ liên tục, chiến hỏa không ngừng, quốc khố trống rỗng, lấy đâu ra ngân lượng mà xây dựng tân cung nữa.”

Ta có chút nghi hoặc nói:

“Theo con được biết, Tả Trục Lưu vẫn phản đối chuyện xây dựng tân cung, sao bây giờ lại thay đổi thái độ?”

Dực Vương cười lạnh nói:

“Khởi công xây dựng tân cung tất sẽ làm danh vọng của bệ hạ ngày càng sa sút, dưới sự khổ cực, bách tính chỉ có hai lựa chọn, một là kỳ vọng Hâm Đức hoàng đế thoái vị lập tân quân, hai là không chịu được sưu cao thuế nặng, khổ dịch liên miên mà khởi nghĩa vũ trang. Tả Trục Lưu nhìn thấu điểm này, cho nên muốn nhân cơ hội giúp Cần vương leo lên đế vị.”

Ta hỏi:

“Hưng vương gần nhất có động tĩnh gì không?”

Dực Vương nói:

“Từ khi có phong ba nhận hối lộ, hắn vẫn ở nhà dạo chơi như Cần vương.”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như vậy, sao phụ hoàng không cho hắn tham gia vào chuyện này?”

Dực Vương ngơ ngác, lập tức hiểu ý của ta, thấp giọng nói:

“Con muốn ta kéo Dận Thao vào trong chuyện xây dựng tân cung?”

Ta gật đẩu:

“Khởi công xây dựng tân cung cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, nếu nhạc phụ làm cho hắn tham gia vào việc này, thì trong thời khắc mấu chốt cũng có thể chia sẻ trách nhiệm.”

Dực Vương hai mắt sáng ngời, mỉm cười, hắn khẳng định là hiểu ý của ta.

Ta lại nói:

“Ý đồ của phụ hoàng là thừa dịp này tước bỏ dần quyền uy trong quân đội của người, Tả Trục Lưu lại nhân cơ hội tăng thêm quân uy.”

Dực Vương cười lạnh nói:

“Dận Lễ chỉ là một phế vật, hắn đâu biết gì gọi là đạo trị quân?”

Ta lắc đầu nói:

“Nhạc phụ đã quên mất một người.”

“Ai?”

“Con trai của Tả Trục Lưu, Tả Đông Tường, người này tuyệt không phải là hạng người tầm thường vô năng, Tả Trục Lưu cực lực giới thiệu hắn tham gia quân vụ, đương nhiên cũng là có dụng ý.”

Dực Vương gật đầu nói:

“Tả Đông Tường võ công siêu quần, là người lãnh khốc vô tình, lúc nhậm chức Vệ úy, đã biểu hiện ra năng lực hơn người.”

Ta thấp giọng nói:

“Truớc đó vài ngày, con cùng Tả thị huynh muội phát sinh một lần xung đột, con phát hiện mấy người con này của Tả Trục Lưu đều không đơn giản.”

Dực Vương đồng cảm nói:

“Tả Đông Tường cũng được, nhưng mà huynh đệ của hắn là Tả Đông Hào tâm cơ sâu nặng, quỷ kế đa đoan, tuổi còn trẻ mà đã được Tả Trục Lưu coi trọng. Cứ nghe nói tới chuyện Tả Trục Lưu đem Thiên Cơ các, tổ chức mà hắn đắc ý nhắt giao cho Tả Đông Hào thì cũng biết. Lúc con trở lại Tuyên Thành cũng nên cẩn thận một chút, điệp báo của Thiên Cơ giăng như tơ nhện khắp tám nước, ở trong Đại Khang lại càng đông, Tả Trục Lưu tuyệt đối sẽ không buông tha sự giám thị với con.”

Ta cười nói:

“Hài nhi biết, nhưng mà nhạc phụ cũng là trọng điểm chiếu cố của Thiên Cơ các.”

Dực Vương ha hả nở nụ cười:

“Mười mấy năm qua, Tả Trục Lưu có bao giờ buông tha giám thị với ta.”

Ta thấp giọng nói:

“Kỳ thực lần này Tả Trục Lưu toan tính cho Tả Đông Tường nắm quyền lại là một cơ hội với chúng ta.”

Dực Vương tràn ngập nghi vấn nhìn về phía ta.

Ta giải thích nói:

“Tả Đông Tường nếu muốn trong một thời gian ngắn đề cao ảnh hưởng trong quân đội, đương nhiên là phải làm ra nhiều hành động vang dội, nước có thể đẩy thuyền mà cũng có thể lật thuyền, nhạc phụ chỉ cần lợi dụng khéo cơ hội này, thì tình cảnh của Tả Đông Tường sẽ trở nên vô cùng khó khăn.”

Ta cười hỏi:

“Lấy tính tình của phụ hoàng hiện tại, nếu như có dấu vết chứng minh Tả Đông Tường có ý định mưu phản, thì tính toán của Tả Trục Lưu hoàn toàn thất bại.”

Trong đôi mắt của Dực Vương toát ra vẻ tán thưởng, hắn thấp giọng nói:

“Dận Không, ta cảm thấy Tả Trục Lưu đã ý thức được sự uy hiếp của con với hắn, có lẽ hắn sẽ toàn lực đối phó với con. Lần này trở lại Tuyên Thành, sẽ không đơn giản trở lại Khang Đô nữa đâu.”

Ta mỉm cười nói:

“Sự an nguy của con phụ thuộc vào thái độ của nhạc phụ với Hưng vương.”

“Sao lại nói vậy?”

Ta để chén rượu xuống nói:

“Dận Không cho rằng, bây giờ là lúc nhắc tới chuyện thừa kế, nhạc phụ chỉ cần liên hệ với chúng thần, một lần nữa đem chuyện lập thái tử lôi ra, ủng hộ Hưng vương thượng vị. Lúc đó sự chú ý của phụ hoàng và Tả Trục Lưu đều tập trung nên việc này, cục diện càng hỗn loạn đối với con lại càng có lợi.”

Dực Vương thâm ý nói:

“Ta sẽ tận lực sáng tạo cho con cơ hội, nhưng mà nó cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian...”

Ba ngày sau, ta hộ tống An Dung công chúa tới Tuyên Thành.

Khi quay đầu lại nhìn tường thành Khang Đô, ta như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng rời khỏi nơi đầy nguy cơ, trở lại mảnh đất của riêng ta.

Đột Tạ và Lang Thứ hai người một trái một phải hộ vệ bên cạnh ta. Lang Thứ cảm thán nói:

“Cuối cùng cũng có thể trở về, ở Khang Đô thuộc hạ sắp buồn tới chết rồi.”

Đột Tạ ha ha cười nói:

“Tuyên Thành vẫn là nơi tự do tự tại.”

Ta thấp giọng hướng hai người nói:

“Hai người các ngươi chú ý bảo hộ công chúa, trên đường đi ta không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Lang Thứ cười nói:

“Chủ nhân quá lo lắng rồi hành trình toàn ở trong nước, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Ta trợn mắt nhìn hắn một cái nói:

“Mọi việc đều phải cẩn thận là hơn hết, người có ý đồ phá hỏng hôn sự giữa Đại Khang và Bắc Hồ không ít đâu!”

Ta lo lắng cũng không phải dư thừa, chuyện cưới hỏi năm đó giữa Tần quốc và Triều Tiên cũng bị Yến Hưng Khải phái một đội ngũ truy giết, ngã một lần, sẽ làm cho ta biết đau mà tránh.

Đột Tạ nói:

“Cự Linh và Gia Cát tiên sinh bây giờ chắc đã tới được Tuyên Thành, khi được tin của chúng ta sẽ tới đón, nếu như không có trở ngại gì trên đường đi, thì ngày kia chúng ta có thể gặp lại nhau.”

Ta gật đầu nói:

“Hai ngày tới các ngươi chịu khổ một chút, tốt nhất là không nên có sai lầm gì.”

Từ Khang Đô tới Tuyên Thành, các quan viên ở thành trấn đều ra đón, tất cả đều phái vệ binh ở trong thành ra hộ tống dọc đường, cho nên cũng không có nguy hiểm gì phát sinh, xem ra không ai chọn thời gian này để hạ thủ.

Cách Tuyên Thành chừng hai trăm dặm, Sở nhi tự mình suất lĩnh Đường Muội và hơn ba trăm võ sĩ ra đón, thương thế của Đường Muội cũng sớm đã khôi phục, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, làm gì còn Đường Muội lãnh khốc vô tình nữa, xem ra Phổ Mạn có ảnh hưởng cực lớn với hắn.

Sở Nhi nhìn thấy ta, nước mắt không kìm nén được nữa trào ra, khóc nhào vào trong lòng ta, ta ôm chặt lấy nàng nói:

“Sở Nhi ngoan, ta nhớ muội muốn chết!”

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Nếu như huynh không trở lại, muội sẽ tới Khang Đô tìm huynh!”

Nước mắt của nàng làm ướt đẫm vạt áo trước ngực của ta.

Ta ha hả cười nói:

“Phụ hoàng không nhìn thấy ta lâu như vậy, đương nhiên là phải giữ lại lâu một chút.”

Ta nắm bàn tay mềm mại của Sở Nhi đi tới đội ngũ phía sau tham kiến Tĩnh Đức phi và An Dung công chúa. Sở Nhi cùng cô mẫu từ trước đến nay có tình cảm rất thân thiết, mấy người nói chuyện rất hào hứng.

Đường muội và ta đi sau cùng, hắn cười nói:

“Chúc mừng công tử chiến thắng trở về.”

Ta thở dài nói:

“Chuyện phát triển nghiêm trọng hơn ta tưởng nhiều, sau này sẽ nói cho ngươi biết, mà tình huống Tuyên Thành gần đây thế nào?”

Đường Muội nói:

“Tình hình của Tuyên Thành gần đây rất khả quan, Triệu tri phủ đề ra một loạt tân chính,các thương nhân đều dựa theo đó mà làm việc, nạo vét khúc sông cụt cũng được khởi công toàn diện.”

Ta gật đầu nói:

“Triệu Đông Tề đúng là một vị quan tốt.”

Đường Muội nói:

“Bắc Hồ thương nhân Xích Lỗ Ôn đã tới Tuyên Thành được ba ngày rồi, Vương phi tạm thời an bài hắn ở lại trong thành.”

Ta đại hỉ nói:

“Đây đúng là một tin tức tốt, xem ra Xích Lỗ Ôn mang tới cho ta một phần hậu lễ rồi.”

Đường Muội nói:

“Chỉ có duy nhất một phiền phức đó là mấy bộ lạc ở Âm Sơn, Xoa Tháp tộc và Hải Vu tộc đã xảy ra vài lần xung đột, hai bên đều chết không ít người, nhưng mà Hải Vu tộc tổn thất lớn hơn một chút.”

Ta ngơ ngác, thấp giọng nói:

“Ngươi có tham gia vào không?”

Đường Muội lắc đầu nói:

“Nhã Khắc không hy vọng chúng ta tham gia, Vương phi bảo thuộc hạ mang dược phẩm và vũ khí cho Xoa Tháp tộc.”

Hắn dừng lại một chút lại nói:

“Chuyện công tử hứa với Nhã Khắc là cho bộ tộc Xoa Tháp chăn thả ở đồng cỏ Tuyên Thành thế nào rồi?”

Ta lắc đầu nói:

“Ta vẫn chưa nói với phụ hoàng.”

Trên mặt Đường Muội hơi có vẻ thất vọng, hiển nhiên là lo lắng cho số phận của bộ tộc Xoa Tháp.

Ta cười nói:

“Chuyện này căn bản không cần phải có sự đồng ý của phụ hoàng, Tuyên Thành là đất phong của ta, ta muốn làm gì thì làm.”

Đường Muội cười nói:

“Thuộc hạ đại diện cho Nhã Khắc cảm tạ công tử.”

Ta nói:

“Nhưng mà ta còn có một điều kiện.”

Đường Muội không hiểu nói:

“Điều kiện gì?”

“Đó chính là gả muội tử của hắn cho ngươi!”

Ta phá lên cười.

Đường Muội đỏ mặt nói:

“Hắn... đã đáp ứng rồi!”

Thấy Đường Muội tìm được túc duyên của mình, trong lòng ta cũng cảm thấy vui mừng, chuyện này không chỉ đại biểu cho việc cuộc sống của hắn sau này có người chiếu cố, mà quan hệ giữa ta và Xoa Tháp tộc cũng tiến thêm một bước.

Ta cũng muốn trợ giúp toàn lực cho Nhã Khắc thu phục những bộ tộc khác ở đấy, trở thành một trong những lực lượng trọng yếu trong tay của ta.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #85