Chương 62: Cường Bạo


Ta đứng dậy dõng dạc nói:

“Lúc Đại Khang bốn bề thọ địch, là ai một mình mạo hiểm lúc nào cũng sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình tới Tần làm con tin, là ta. Ai bị Đông Hồ bắt vẫn nhẫn nhục chịu đủ mọi điều, là ta. Trong khi Khang Tần chiến loạn, là ai nhảy vào nước sôi lửa bỏng giải cứu vạn dân, vẫn là ta!”

Đôi mắt hổ của ta lấp lánh nhìn Yến Hưng Khải nói:

“Ta đã bỏ ra nhiều như vậy là vì cái gì? Chính là vì không muốn người khác khinh thường hai chữ Bình vương này!”

Trong mắt Yến Hưng Khải tỏa ra quang mang nóng rực, biểu hiện của ta đã kích phát sự đồng cảm trong lòng hắn.

Ta nhìn kỹ Yến Hưng Khải nói:

“Có một số việc ngươi biết rõ làng, ta thiêu hủy bản sổ sách này là muốn nói cho ngươi biết, cuốn sổ này đối với ta không quan trọng. Ta cũng muốn ngươi biết, nhưng ngươi cũng muốn ta hiểu. Chúng ta không phải là địch nhân, chí ít thì bây giờ cũng không phải, đã như vậy, vì sao chúng ta không hợp tác cho tốt?”

Yến Hưng Khải chậm rãi gật đầu, vươn tay nắm chặt lấy tay của ta.

Ta và Trầm Trì đồng thời ký tên mình vào hai bản hiệp ước, ngọc tỷ của hai nước đã được đóng vào đó từ lâu rồi, cuối cùng hòa đàm cũng kết thúc hoàn mỹ.

“Bình vương lên đường may mắn!”

Trầm Trì thâm ý nói.

Ta cười nói:

“Cám ơn lời chúc của Trầm đại nhân, lúc này Dận Không mới ngửi thấy hương vị của tự do.”

Chúng ta nhìn nhau cười.

Chắc chắn ta vĩnh viễn không bao giờ trở thành bằng hữu của Trầm Trì, thế nhưng ta cũng không hi vọng có một vị địch nhân như vậy. Cũng may hiện tại chúng ta không có xung đột gì về lợi ích, cho nên hai bên mới có thê vận hành chung một quỹ đạo.

Trầm Trì nói:

“Đêm nay bệ hạ ở hoàng cung thiết yến, thứ nhất là chúc mừng hai nước ký hòa ước, thứ hai là để tiễn đưa Bình vương điện hạ.”

Ta gật đầu nói:

“Bản vương nhất định sẽ tới đúng giờ!”

Đây là lần đầu tiên ta dùng từ bản vương, hiện tại tuy vẫn còn ở Đại Tần, nhưng ta không còn thân phận chất tử nữa, mà ta đã đạt được tự do.

Yến tiệc diễn ra trong bầu không khí nặng nề, chủ nhân Yến Nguyên Tông không tới dự, ta biết hắn vẫn đang hận ta, hận ta bảo hộ Yến Lâm bất lợi, làm cho Yến Lâm hương tiêu ngọc vẫn, nhân vật chính của Đại Tần lại thành Yến Hưng Khải và Trầm Trì.

Cuộc đời thật kỳ lạ, đem ta vào chỗ chết thường là những người mình tôn kính, tưởng họ là bạn thì hóa ra lại là đối thủ của mình.

Ta uống rất nhiều rượu, nhưng chẳng say chút nào.

Lúc rời khỏi hoàng cung thì trời đã mưa tí tách. Ta và Yến Hưng Khải cáo từ, dưới sự bảo hộ của Ung vương đi tới xe ngựa.

Đi tới trước xe, đã thấy Hứa công công cầm ô đứng chờ.

“Hứa công công!”

Ta hơi cảm thấy kinh ngạc nói.

Hứa công công cung kính chắp tay nói:

“Bình vương điện hạ, thái hậu ở Phượng Dương Cung thiết yến mở tiệc tiễn đưa ngài!”

Ta ha hả nở nụ cười.

Ta bảo Ung vương về dịch quán trước sau đó xoay người hướng Hứa công công nói:

“Đêm khuya vào cung sợ rằng không tiện, Hứa công công thay ta cảm tạ thái hậu.”

Hứa công công nói:

“Thái hậu nói là Bình vương sẽ nhớ kỹ tình cảm mẹ con ngày xưa.”

Ta gật đầu:

“Được rồi! Dẫn đường!”

Tinh Hậu ngồi ở trong Phượng Dương Cung, thức ăn trên bàn đã bày sẵn, nàng chắc chắn đã đợi không ít thời gian rồi, ánh nến chập chờn có lẽ cũng giống như tâm trạng bất định của nàng.

Ta cởi ngoại bào đưa cho Hứa công công, chậm rãi đi tới trước mặt Tinh Hậu.

Ánh mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn vào ngọn nến, chẳng thèm liếc mắt nhìn ta chút nào.

Những cánh cửa sổ được toàn bộ mở ra, gió lùa vào trong cung, làm cho bầu không khí ở đây vô cùng quỷ dị.

Hứa công công đang muốn rót rượu cho ta thì Tinh Hậu lạnh nhạt nói:

“Ngươi đi đi, không có ta phân phó, không được cho bất cứ người nào quấy rầy chúng ta!”

Hứa công công gật đầu, xoay người rời đi.

Tinh Hậu cầm lấy bầu rượu trắng rót cho ta một chén đầy, sau đó cầm chén của mình giơ lên trước mặt nói:

“Uống xong chén rượu này, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi.’’

Nàng ngửa đầU Uống cạn chén rượu, vẫn thấy ta thờ ơ, đôi mi hơi nhăn lại, nói:

“Ngươi... có phải là sợ ta hạ độc trong rượu?”

Ta mỉm cười lắc đầu, vẫn không nói gì.

Tinh Hậu lại rót cho mình một chén đầy:

“Quên đi, ngươi uống cũng được, không uống cũng được, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi...”

Nếu như không phải ta đã biết dụng tâm chân chính của nàng, thì chắc chắn sẽ mềm lòng khi nghe lời nói này.

Tinh Hậu lại tự uống một chén nói:

“Ngươi rất có bản lĩnh, có thể giải quyết hòa ước một cách viên mãn.”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như hòa đàm, hai bên đều phải công bình, ta không thể nhúng tay vào lợi ích của bên nào cả.”

Tinh Hậu cười lạnh một tiếng, nặng nề để chén rượu xuống:

“Ngươi và Yến Hưng Khải đã có hẹn ngầm gì?”

Ta trả lời một cách mỉa mai nói:

“Ta và Túc vương hẹn ngầm xem kém xa thái hậu!”

“Hỗn láo!”

Tinh Hậu thân thể mềm mại run lên, bỗng nhiên đứng đứng dậy nói.

Ta không sợ nhìn nàng, hiệp nghị đã đạt thành, ta cũng đã khôi phục thân tự do, lấy trí tuệ của nàng thì không bao giờ nàng sẽ giết ta, phá hư cục diện này.

Ta không sợ hãi cười nói:

“Tính khí của thái hậu đã thay đổi rất nhiều, có phải là do chịu áp lực quá lớn không?”

Tinh Hậu lạnh lùng nói:

“Dận Không, ta hôm nay cho gọi ngươi tới đây, chính là muốn nói cho ngươi biết, lúc trước ta không có ý làm hại ngươi, có một số việc...”

Ta bỗng nhiên lấy một tấm ngọc bội vẫn đeo ở bên hông đặt lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Tinh Hậu, hàm nghĩa trong đó không nói cũng hiểu.

Tinh Hậu chậm rãi lắc đầu nói:

“Dận Không, ngươi quả nhiên không giống người thường, nếu ngươi không còn là chất tử, thì đương nhiên sẽ không để người mẫu hậu này vào mắt.”

Ta ngạo mạn đứng dậy:

“Thái hậu, người uống rượu say, Dận Không cáo từ!”

Tinh Hậu tức giận nói:

“Đồ hỗn trướng, chỉ cần ta muốn giết ngươi, thì có thể đưa ngươi vào chỗ chết!”

Ta đang muốn đi ra ngoài cửa nghe được câu nói này thì xoay người lại, đi tới trước mặt Tinh Hậu, từ sự điên cuồng trong mắt nàng ta nhận thấy một sự sợ hãi:

“Ngươi...”

Ta kiềm nén lửa giận nói:

“Ngươi là Thái hậu cao thượng của Tần quốc, thì sao để một chất tử như ta vào trong mắt. Chỉ cần ngươi nhấc tay động chân, lúc nào cũng có thể cướp đi sinh mạng của ta như giết một con kiến.”

Tinh Hậu không tự chủ được lui về phía sau một bước:

“Ngươi... Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Ta ha hả cười lạnh một tiếng, lại tiến lên một bước, cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nói:

“Vì sao ngươi không gọi người tới giết ta đi?”

Tinh Hậu cố sức cắn môi dưới:

“Dận Không, sự nhẫn nại của ta có giới hạn...”

Nàng còn chưa có nói xong, ta đột nhiên cầm lấy cổ áo của nàng, xé mạnh một cái, làm cho áo của nàng rách toang.

“A!”

Tinh Hậu kêu lên một tiếng chói tai sau đó dùng hai bàn tay nhỏ nhắn che miệng mình lại, trong đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập sợ hãi và không thể tin tưởng được, nàng không tin ta lại to gan tới mức này.

Đôi mắt đẹp của ta nhìn thẳng vào bộ ngực trắng như tuyết của nàng, hai điểm đỏ trên ngọn núi vẫn còn đang rung động.

Tinh Hậu cố gắng lấy hai tay che ngực mình lại, nhưng đối với ta chút sức lực này không đáng kể.

Ta không muốn chết, mỗi việc ta làm đều có sự suy nghĩ chính chắn, lần này cũng sẽ như vậy. Khang Tần mới hòa đàm thành công, cho dù ta có làm gì đi nữa, thì Tinh Hậu đều phải cân nhắc tới việc này, cho nên nàng không dám giết ta.

Nếu như giết ta, hai nước lại rơi vào một trận chiến, mà nàng mới có thời gian thở dốc trong cuộc đấu tranh chính trị, nên không muốn mất đi thời gian quý báu này.

Ta kéo hai tay của nàng ra, đôi môi lướt lên ngực của nàng, Tinh Hậu kiệt lực giằng co, nhưng lại không dám lớn tiếng kêu cứu:

“Súc sinh... Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...”

“Xoẹt!”

Ta xé rách toàn bộ cái quần của nàng, thân thể của nàng hoàn toàn lõa lồ ở trước mặt ta. Ta vô cùng thô bạo tiến vào trong thành trì, đôi mắt Tinh Hậu do thống khổ mà co rút lại.

Ta phải làm cho nàng biết, ở trước mặt ta, nàng không phải là một thái hậu cao thượng của Tần quốc, mà chỉ là một nữ nhân biết nghe lời.

Sự ấm áp trong thành trì cũng không làm sự lạnh lùng trong lòng ta giảm xuống, không vuốt ve, không có ôn nhu, ta mạnh mẽ xâm phạm nàng, giống như một mũi tên xé rách một bức họa thần thánh.

Nước mắt chảy dọc trên mặt của Tinh Hậu, chúng cứ tí tách rơi trên sàn nhà, búi tóc của nàng hoàn toàn rối tung, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi thấm máu, nàng đã tự cắn môi mình tới chảy máu.

Ta gầm lên một tiếng khoái ý, Tinh Hậu vẫn không nhúc nhích nhìn ta, chẳng hiểu tại sao, ta bỗng nhiên cảm thấy dưới thân mình là một thi thể mất đi sức sống.

Ta liều mạng ôm chặt thân thể nàng, dùng hết toàn lực phát tiết sự phẫn nộ và cừu hận, không biết trải qua bao nhiêu lâu, nhưng ta không thể đạt tới sự vui vẻ.

Ta bỗng nhiên từ trên người nàng bò dậy, nhanh chóng mặc y phục của mình vào.

Tinh Hậu chậm rãi đứng dậy, từ đáy lòng nàng vang lên một câu nói:

“Cút! Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi...”

Ta cũng quên mất là mình rời khỏi hoàng cung như thế nào, cũng không biết tại sao mình lại tới một tửu quán cứ uống một chén rượu cay, ta lại làm thấy lòng mình ấm lại.

Ta cuối cùng cũng nhận ta, ta trả thù Tinh Hậu cũng không sung sướng như trong tưởng tượng, thương tổn nàng cũng đồng thời xúc phạm tới chính ta.

Ta nhớ không rõ là mình uống bao nhiêu chén rượu, ta hiện giờ chẳng nhớ nổi mình đang ở địa phương nào nữa...

Trong lúc mơ hồ, ta cảm giác như mình đang ở trên mây, thân thể nhẹ nhàng bay xuống, giương đôi mắt, trời vẫn là đêm khuya trăng sáng sao thưa, cuối cùng là nằm trên một con thuyền nhỏ.

Một bạch y thiếu nữ đứng trên mũi thuyền, tóc dài phất phới theo gió, giống như Lăng Ba tiên tử. Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại, hướng ta thản nhiên cười, ta ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, người này lại là ma nữ U U.

“Con mèo say mèm, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”

Nàng nũng nịu nói.

Ta cúi người vốc một vốc nước đưa lên miệng uống, sau đó lấy ống tay chùi miệng, mỉm cười nói:

“Hóa ra là U U cô nương.”

U U thiên kiều bá mị liếc mắt nhìn ta, đi tới ngồi trước mặt ta, nói:

“Ta còn tưởng ngươi đã sớm quên rồi.”

Ta ha hả cười nói:

“Mỹ nữ như cô nương thì chỉ cần liếc mắt một cái, cả đời cũng không thể quên được.”

U U nhẹ nhàng véo ta một cái, trên khuôn mặt nở nụ cười mê người, làm gì có nữ hài tử nào không thích nam nhân khen đẹp đâu?

“Lúc ngươi uống say trông rất dọa người.”

Nàng nhẹ giọng nói.

Ta rửa mặt, mơ màng nghĩ lại mà cảm thấy lạnh người:

“Ta uống say thích nhất là phi lễ người khác, không biết vừa rồi ta có phi lễ cô nương không?”

U U khuôn mặt đỏ lên, gắt giọng:

“Ngươi chính là Đại Khang Bình vương, mở miệng ta là khinh bạc ta, nếu ngươi dám đối với ta như vậy, ta sẽ cắt đứt hai tay ngươi, sau đó dùng chúng vả vào mồm ngươi.”

Thấy thần thái của nàng như vậy, trong lòng ta không khỏi cười thầm, xem ra đúng là mình đã sờ soạng tiểu yêu nữ này, chỉ trách mình uống nhiều, ngay cả chiếm tiện nghi như thế nào cũng không nhớ được.

Sự xuất hiện của nàng làm cho ta quên mất sự thống khổ vừa rồi. Ta mỉm cười nói:

“Cô nương đại khái không biết, nam nhân muốn làm chuyện xấu thì dùng tay tát vào mồm không có hiệu quả...”

U U véo cái tai của ta, nói:

“Cái tên dâm tặc này, ngoại trừ việc này, chẳng nhẽ ngươi không còn lời nào để nói ư?”

Ta lớn tiếng xin tha, yêu nữ này mới cười thả tay ra, nói:

“Ngươi sắp trở lại Đại Khang rồi, vậy thì đưa sổ sách Điền thị cho ta được không?”

Ta cười khổ nói:

“Cuốn sổ kia không ở trong tay ta thì ta lấy cái gì giao cho cô nương?”

U Ucả giận nói:

“Dận Không, ngươi ít nói dối đi, nữ nhi Điền Tuần là lão bà của ngươi, sao nàng ta không nói cho ngươi biết được chứ!”

Ta cười nói:

“Trong tay Dao Như cũng không có cuốn sổ đó, từ trước tới giờ hoàn toàn là do Điền Ngọc Lân cầm, cô nương năm lần bảy lượt tới tìm ta làm gì?”

“Ngươi định nuốt riêng cuốn sổ đó phải không?”

Đôi mắt đẹp của U U trợn tròn.

“Cái cuốn sổ cũ nát đó với ta có tác dụng gì đâu, ta muốn nó làm cái gì?”

U U cười lạnh nói:

“Ngươi đừng nói là ngươi không biết bí mật của nó.”

Sư nghi ngờ trong lòng ta nảy lên, về cuốn sổ ta với Yến Hưng Khải đã có hẹn ngầm, theo lý thuyết thì hắn sẽ không cho người tới tìm ta hỏi về cuốn sổ nữa.

Nhưng U U lúc này lại tới tìm ta, vậy thì nàng có phải do Yến Hưng Khải sai sử không, hay là còn một mục đích nào khác? Chẳng nhẽ ngoại trừ nó là chứng cứ phạm tội của Yến Hưng Khải thì còn một bí mật nào khác?

Ta nói:

“Ta đương nhiên là biết, thế nhưng cuốn sổ đó không ở trong tay ta, thì ta lấy gì đưa cho cô nương.”

U U nói:

“Không bằng chúng ta giao dịch, ngươi lấy cuốn sổ ra, ta giúp ngươi tìm bảo tàng Mâu thị, tài bảo trong đó toàn bộ thuộc về ngươi, ta chỉ muốn một quyển sách trong đó là được.”

Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, bảo tàng Mâu thị!

Chuyện này ta đã từng nghe nói qua, trước kia có một phú thương giàu nhất thiên hạ tên là Mâu Kỳ Vô, trước khi hắn chết, hắn chôn toàn bộ tài sản vào một địa điểm cực kỳ bí mật.

Nhưng chuyện này không có ai khảo chứng tính chân thật của nó, hôm nay U U đã nói như vậy, xem ra cuốn sổ Điển thị này tất có điều nghi hoặc.

Ta cười nói:

“Giao dịch đó không công bình với ta.”

U U cả giận nói:

“Sao không công bình, cuốn sổ Điền thị kia chỉ là một nửa, nếu như không có sự trợ giúp của ta, ngươi tìm được nửa còn lại hay sao?”

Ta thầm nghĩ:

“U U không có hứng thú với tài bảo, mà nàng chỉ muốn tìm một quyển sách, lẽ nào quyển sách này là võ học bí tịch? Nàng tới từ Ma môn, vậy thì bản bí tịch này tám chín phần mười là có quan hệ với Ma môn, nhưng mà Vô Gian Huyền Công hiện đang ở trong tay của ta...”

Ta bỗng nhiên nghĩ đến, trong bức Xuân cung đồ kia ngoại trừ Vô Gian Huyền Công còn có một tấm bản đồ khác, lẽ nào nó có quan hệ với bảo tàng Mâu thị?

Ta giảo hoạt cười nói:

“Tóm lại ta vẫn thấy mình bị thiệt, nếu như U U cô nương đồng ý gả cho ta, thì ta có thể suy nghĩ một chút.”

U U cười nói:

“Tương lai U U chỉ muốn gả cho một người thực lòng yêu mình, nhưng tiếc rằng ta không có cảm giác gì với ngươi cả.”

“Đó là do cô nương không nhận ra chỗ tốt của ta, cô nương cứ tỉ mỉ ngẫm lại, ta thân là Đại Khang Bình vương, bề ngoài nhìn cũng không kém, ngoại trừ võ công hơi thua cô nương một chút, còn những thứ khác cũng không tệ, U U cô nương không ngại thì nghĩ tới ta một chút nha.”

Ta dõng dạc nói.

U U nũng nịu cười nói:

“Da mặt thật dày, được ta đáp ứng ngươi, nếu như tương lai ngươi có thể nhất thống giang sơn và ta lại chưa tìm được ý trung nhân, thì ta đành ủy khuất gả cho ngươi vậy.”

“Một lời đã định!”

Ta đưa tay ra cùng U U vỗ tay ba cái.

U U nhẹ giọng nói:

“Ngươi đừng có quên việc tối nay, nhất định phải thu sổ sách Điền thị vào trong tay, mấy ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi trao đổi...”

Nói xong câu đó, thân hình nàng nhẹ nhàng bay lên, mũi chân điểm trên mặt nước, biến mất trong bóng tối.

Ta tự nhận mình không có kinh công cao cường như vậy, nên đành chịu khó chèo thuyền tới bên bờ.

Không nghĩ tới đêm nay ta lại biết bí mật trong sổ sách Điền thị từ miệng U U, Điền Tuần xem ra không nói sự thực cho ta biết, Dao Như cũng không biết bí mật trong đó, vậy thì cuốn sổ kia vẫn còn nằm trong tay Điền Ngọc Lân.

Nếu như đúng theo lời U U nói, trong sổ Điền thị có giấu bảo tàng Mâu thị, vậy thì ta phải đem nó chiếm làm của riêng, sau này nó sẽ có trợ giúp lớn tới việc tranh đoạt vương vị của ta.

Yến Nguyên Tông tuy rằng không dự tiệc tối, thế nhưng xuất phát từ lễ nghi, ta vẫn phải tới chỗ hắn cáo từ. Từ khi sau Yến Lâm mất đi, hắn ít vào trong triều chính, đại bộ phận tinh lực đều đặt vào trong thơ từ ca phú.

Khi ta tới gặp hắn, Yến Nguyên Tông đang si ngốc nhìn vào một bức họa, từ ánh mắt của hắn, ta nhận thấy tâm tinh của hắn không đặt trên bức tranh.

Ta yên lặng đứng một bên, Húc Dương cung đúng là có chút kỳ quái, ta nhận ra Lệ Cơ không ở trong cung, không biết nàng đi đâu rồi.

Đợi đã lâu mà không thấy Yến Nguyên Tông nói gì, ta chỉ còn cách tự phá vỡ sự im lặng này, nhỏ giọng nói:

“Dận Không tham kiến hoàng thượng!”

Yến Nguyên Tông giống như bị giật mình, bỗng nhiên run rẩy một chút, lúc này mới nhận ra sự tồn tại của ta.

Hắn xoay người lại nhìn ta một cái, trên mặt nở một nụ cười kinh dị:

“Ngươi... tới rồi!”

“Dận Không hai ngày nữa sẽ trở về Đại Khang, nên tới từ biệt hoàng thượng.”

Yến Nguyên Tông gật đầu nói:

“Ngươi đi thì cứ đi, cần gì phải tới cáo từ.”

Ta có chút xấu hổ ho khan một tiếng, xem ra Yến Nguyên Tông cũng không muốn nói chuyện với ta, ta ở đây cũng vô vị, tốt hơn hết là nên rời đi.

Khi ta chuẩn bị rời đi, Yến Nguyên Tông đột nhiên gọi ta lại, nói:

“Dận Không. Trước khi đi, ngươi có thể giúp ta một chút không?”

Ta cung kính nói:

“Hoàng thượng xin cứ việc phân phó.”

“Giúp ta vẽ một bức họa của...Lâm nhi...”

Trong lòng ta âm thầm than, Yến Nguyên Tông này đúng là không quên được Yến Lâm, xem ra cả đời hắn không thể thoát ra khỏi đoạn nghiệt duyên này.

Ta đáp ứng với lời thỉnh cầu của Yến Nguyên Tông, thế nhưng không hiểu tại sao, ta chỉ có thể họa được dung mạo của Yến Lâm chứ không họa được thần vận của nàng.

Điều này không phải xuất phát từ duyên cớ lâu ngày không được gặp nàng, mà trong tiềm thức của ta, tất cả những gì của Yến Lâm đều phải thuộc về ta, không thể chia xẻ cho người khác.

Sau khi Bạch Quỹ chết, di hài của hắn cũng bị người ta mang đi, Tinh Hậu tuy rằng hận hắn, thế nhưng vẫn chiếu theo ý dân, lập một tấm mộ ở phía Tây Tần đô, chôn di vật và quán áo của hẳn ở trong đó.

Trước ngày rời khỏi Đại Tần, ta mang theo tế phẩm tới trước mộ Bạch Quỹ, xuyên qua một khu rừng, ta đã nghe thấy tiếng khóc thổn thức, nhìn xuyên qua cành cây có thể nhận thấy được hai thân ảnh mỹ lệ mặc áo trắng đang quy gối trước mộ. Trong lòng ta không khỏi kinh hoàng, đây là tỷ muội Tư Hầu.

Lúc mới trở lại Tần đô, ta đã nghĩ tới phải tìm Tư Hầu, nhưng do bận việc hòa đàm mà lại hoãn lại, đồng thời ta cũng sợ mình không thể đối mặt với ánh mắt ưu thương của nàng.

Tiếng bước chân của ta đã làm kinh động Lệ Cơ, nàng quay đầu lại, khi nhìn thấy ta thì trong đôi mắt đẫm lệ có vài phần vui mừng.

Ta hướng nàng mỉm cười gật đầu, sau đó đặt tế phẩm lên trước phần mộ.

“Bình vương...”

Tư Hầu khóc thút thít nói, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn hai dòng nước mắt, quả nhiên là làm cho ta càng thêm thương yêu.

Ta tràn ngập vêu thương nói:

“Tư Hầu cô nương, Hoàng hậu nương nương.”

Lệ Cơ lạnh nhạt nói:

“Chỉ có một mình Bình vương là người tới bái tế phụ thân ta.”

Ta cung kính ở trước mộ Bạch Quỹ lạy ba cái, dùng thanh âm trầm thấp nói:

“Bạch đại tướng quân tinh trung báo quốc, sau khi chết đi vẫn là một tấm gương sáng cho ta.”

Lệ Cơ thê thảm cười:

“Cha ta vì Đại Tần hao tổn tới giọt máu cuối cùng, vậy mà được cái gì? Chẳng qua chỉ là một mảnh đất vàng, ngay cả thi cốt cũng không tìm lại được.”

Tư Hầu nghe thấy câu này, lại thương tâm khóc ầm lên.

Lệ Cơ nói:

“Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Ta theo nàng tới núi đá phía trước, tới trước khu rừng đào thì đứng lại. Ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của Lệ Cơ, hai mắt của Lệ Cơ nhắm chặt, ta dùng đôi môi của mình tìm kiếm đôi môi anh đào, thưởng thức đôi môi đẫy đà ngọt ngào ấy.

Hai giọt nước mắt trong suốt từ trên má của Lệ Cơ chảy xuống, nói:

“Ta vẫn luôn đợi ngươi trở về.”

Ta nâng khuôn mặt đẹp của nàng lên, thâm tình nói:

“Trong khi ta bị bắt, không lúc nào không nhớ tới nàng.”

Lệ Cơ ôm chặt lấy thân thể của ta, nói:

“Dận Không, dẫn ta đi, ta không muốn ở lại hoàng cung một khắc nào nữa, lại càng không muốn đối mặt với tên điên như Yến Nguyên Tông.”

Ta thâm tình hôn lên khuôn mặt của nàng, trong lòng không khỏi bi ai. Sao ta không muốn mang nàng rời khỏi khô hải này chứ, thế nhưng thân phận của Lệ Cơ là hoàng hậu của Tần quốc, ta không thể hành động theo cảm tính được.

Đôi mắt đẹp của Lệ Cơ đã ảm đạm đi, nàng nhẹ nhàng đẩy ta ra, lạnh lùng nói:

“Ngươi không dám!”

Ta thấp giọng nói:

“Ta có nỗi khổ bất đắc dĩ, phải lo lắng vì đại cục.”

“Đại cục?”

Lệ Cơ lộ vẻ sầu thảm cười:

“Đại cục của ngươi đơn giản chỉ là cái ngôi vị hoàng đế.”

Ta lắc đầu nói:

“Chiến sự Khang Tần mới kết thúc, nếu như ta mang nàng đi, thì đối với Tần quốc là một sự sỉ nhục, không ai có thể tha thứ cho chuyện này cả.”

Ánh mắt của Lệ Cơ khôi phục sự bình tĩnh và lạnh lùng ban đầu, hiện thực đã định trước chúng ta có duyên nhưng không có phận.

Nàng hái một bông hoa đào bên cạnh xuống, dùng tay bóp nát nó, nói:

“Phụ thân ta chết như thế nào?”

Trong lòng ta ngơ ngác, Bạch Quỹ chết trong tay Tinh Hậu, chuyện này ta cũng không muốn nói cho Lệ Cơ, với tình cảnh của nàng, biết sự thật không có gì tốt cả.

Lệ Cơ nói:

“Có phải là do thái hậu bố trí không?”

Ta trầm ngâm không nói.

Lệ Cơ lạnh lùng nói:

“Ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, lúc phụ thân ta bị vây ở Man Châu, các thành xung quanh đều đóng cửa không ra, thờ ờ để một mình phụ thân ta tác chiến, nếu như không có sự phân phó của thái hậu, bọn họ sẽ không có lá gan lớn tới mức như vậy.”

Trong lòng ta lấy làm kỳ quái, Lệ Cơ ở trong thâm cung, sao lại có thể nắm chắc tình hình chiến sự tới như vậy? Chẳng nhẽ có người đem tình hình nói cho nàng biết, châm ngòi cho cừu hận của nàng với Tinh Hậu.

Lệ Cơ nói:

“Ngươi không cần sợ, kể từ khi ta biết tin tức phụ thân ta mất đi, ta đã không còn chủ ý rời khỏi Tần cung, ta hỏi ngươi như vậy, là muốn thử tâm ý của ta với ngươi mà thôi.”

Nàng lạnh lùng nói:

“Ở trong lòng của ngươi địa vị của ta xem ra còn kém Tư Hầu.”

Trong đôi mắt phượng của nàng tỏa ra sự oán độc:

“Nếu ta không chiếm được, thì ta quyết không cho người khác có được.”

Ta âm thầm xấu hổ, Lệ Cơ vốn cao quý và lạnh lùng đây cũng là điểm mà ta yêu thích nàng, nhưng tình cảnh hiện tại đã kéo xa quan hệ của ta với nàng.

Đột nhiên ta cảm nhận được, ở phương diện này Lệ Cơ và Tinh Hậu có chút tương tự nhau.

Loại cảm giác này làm cho ta cực kỳ sợ hãi Lệ Cơ đã thay đổi, nàng trở nên bình tĩnh lạnh lùng và lý trí, điều này là do ai tạo thành?

Lệ Cơ nhẹ giọng nói:

“Ta đã đừng đem tất cả hi vọng đặt lên người của ngươi, nhưng bây giờ ta mới phát hiện mình ngây thơ và ấu trĩ tới mức nào!”

Nàng xoay người bỏ đi, không liếc mắt nhìn ta một cái.

Trở lại trước mộ Bạch Quỹ, Lệ Cơ đã đi, chỉ còn một mình Tư Hầu cô đơn đứng đó.

“Tỷ tỷ dường như rất tức giận!”

Tư Hầu nhẹ giọng nói.

Ta gật đầu, cầm lấy cái cạp lồng trên đất, thấp giọng nói:

“Ta đưa muội trở về.”

Làm cho ta ngoài ý muốn chính là, Tư Hầu đã rời khỏi tướng quân phủ, mà tới ở trong một biệt viện của Bạch Quỹ, nơi đây chỉ là bốn mái nhà thanh u yên tĩnh.

Hầu hạ nàng chỉ có Lăng Phượng và một vị lão ma ma (người vú già), Tư Hầu giải thích:

“Một mình ta không hợp ở trong một nơi lớn như vậy, nên ta mang theo Lăng Phượng và Vũ ma ma tới đây”

Ta theo nàng tới phòng khách, phòng khách tuy nhỏ, thế nhưng bố trí lại hết sức lịch sự tao nhã, trên tường có treo nhiều bức tranh, ta đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc đầu chúng ta quen biết, không khỏi cười thầm một tiếng.

Khuôn mặt Tư Hầu ửng hồng nói:

“Ta vẽ không tốt, ngươi đừng có cười.”

Ta ha hả cười nói:

“Lúc đầu ta chỉ cố ý chọc giận nàng, chứ thực ra bút vẽ của nàng đã ẩn chứa sự quý phái.”

Tư Hầu u oán thở dài một hơi nói:

“Chỉ tiếc cha ta không còn nhìn thấy nó nữa.”

Ta thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, trong lòng bỗng nhiên có một suy nghĩ, ngoại trừ Lệ Cơ ở trong cung, thì trên thế giới này nàng không còn một thân nhân nào nữa.

Lệ Cơ ốc còn không mang nổi mình ốc, thì sao có thể chiếu cố nổi cho nàng, ta thầm nghĩ:

“Tốt nhất là mang nàng cùng rời khỏi nơi này.”

Nhướng mày, ý nghĩ này đúng là một chủ ý hay, ta cố ý thở dài một hơi.

Tư Hầu nói:

“Ngươi hình như có tâm sự?”

“Dận Không ngày mai phải rời khỏi nơi này, lúc sắp chia tay có một chuyện không thể yên lòng.”

Tư Hầu nói:

“Chuyện gì?”

Ta thấp giọng nói:

“Trước kia ở trên chiến trường, Bạch tướng quân có giao phó cho ta một việc, Dận Không không biết có nên nói hay không?”

Tư Hầu nói:

“Nếu như là phụ thân ta giao phó, Bình vương cứ nói đừng ngại.”

Ta nhìn thẳng vào trong đôi mắt đẹp của nàng, nhẹ giọng nói:

“Bạch đại tướng quân bảo ta chiếu cố nàng cả đời.”

Tư Hầu ngàn vạn lần không ngờ ta lại nói câu này, khuôn mặt ửng hồng, xấu hổ cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói:

“Những lời này... có phải là do phụ thân ta nói không?”

“Ngàn vạn lần chính xác!”

Bạch Quỹ đương nhiên không nói đem Tư Hầu gả cho ta, thế nhưng để bảo vệ nàng ta không còn cách nào khác là nói dối, Bạch Quỹ nếu như ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ không phản đối ta làm như vậy.

Tư Hầu trầm mặc hồi lâu mới nói:

“Thế nhưng... tỷ tỷ ta đặt cho ta một mối hôn sự!”

“Cái gì?”

Ta cả kinh nói, lúc này ta mới hiểu hàm nghĩa chân chính của câu nói khi Lệ Cơ rời đi, nàng đã sớm nhận ra Tư Hầu có tinh cảm với ta, với tình cảnh của nàng hiện nay thì không cách nào đến với ta được, cho nên giận chó đánh mèo.

Tư Hầu chán nản nói:

“Tỷ tỷ đem ta gả cho Tam công tử Chu Tự Chân của Thái Phó Chu Vô Mặc.”

Trong lòng ta thẩm mắng:

“Cái tên Chu Tự Thân kia tính là gì mà xứng với Tư Hầu.”

Chuyện này hiển nhiên là do Lệ Cơ thao túng, nàng vốn hận Tư Hầu từ lâu rồi.

Ta cầm lấy bàn tay của Tư Hầu, nói:

“Nàng chưa gặp Chu Tự Chân lần nào, sao có thể có tình cảm với hắn được?”

Tư Hầu nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay của ta, thấp giọng nói:

“Trên đời này ta chỉ có một người thân duy nhất là tỷ tỷ, nếu như ta không nghe lời tỷ ấy, thì tỷ ấy nhất định sẽ thương tâm.”

Ta cười lạnh nói:

“Chẳng nhẽ nghe lời cả chuyện bắt nàng nhảy vào hố lửa? Trong lòng nàng ấy có lẽ không coi nàng là tỷ muội từ lâu rồi.”

“Không được vu oan cho tỷ tỷ của ta!”

Tư Hầu tức giận nói.

Ta gật đầu:

“Ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, nàng có thích ta hay không?”

Tư Hầu khuôn mặt ửng đỏ, bảo nàng mở miệng nói thích ta thì đúng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Ta thâm tình nói:

“Nếu như nàng không nói thì đã chứng minh nàng thích ta.”

Tư Hầu cố sức cắn cắn môi dưới nói:

“Ngươi sao có thể biết tâm ý của ta thế nào? Ta không thể bỏ đi như vậy, càng không thể làm chuyện có lỗi với tỷ tỷ.”

Ta cả giận nói:

“Nàng có nghĩ cho mình, có từng nghĩ tới cảm nhận của ta hay không?”

Ta đột nhiên nắm lấy vai nàng, cố sức kéo nàng vào trong lòng.

Tư Hầu liều mạng giãy dụa, nhưng ta lại dùng miệng bịt kín miệng nàng, tay phải chui vào trong quần, xoa đôi chân ngọc nhẵn bóng của nàng.

Cho dù ta phải dùng tới thủ đoạn nào đi chăng nữa, cũng phải có được nàng, nàng là của ta, ta không thể để nàng rơi vào trong tay kẻ khác được.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #62