Chương 57: Yêu Hận (1 2 3 4)


Dực Hổ cởi cái áo da cừu, ném rất xa ra ngoài, trong miệng cười vui một tiếng, rồi vùi đầu xuống ngủ, Lang Thứ cũng nằm vật xuống.

Ngoại trừ ta ra, trên mặt mọi người ai nấy đều tươi cười, thậm chí ngay cả Tuệ Kiều cũng đã bắt đầu dung nhập vào trong đoàn thể này, nàng và Hoàn Nhan Vân Na sóng vai đứng ở trên sườn núi nở đầy hoa tươi, đang nhìn ra xa xa nói cái gì đó.

Ta xoay người sang một bên, ngọn núi Khải Lạp Nhĩ phía sau vẫn đang sừng sững đứng đó, hai ngày qua là một ký ức kinh hồn, thỉnh thoảng còn bừng tỉnh trong giấc mộng.

Gió nhẹ lướt qua, đưa tới mùi thơm thoang thoảng của hoa tươi, thần kinh, và sự căng thẳng của toàn thân chậm rãi được thả lỏng.

Sau khi rời khỏi chân núi, địa điểm tiếp theo của chúng ta là bờ sông Hắc Thủy, đi tới chỗ cạn nhất của sông Hắc Thủy là có thể dẫn chúng ta tới lâm trường Thương Bạch Sơn.

Lang Thứ cười cười đi tới bên cạnh ta, nói:

“Chủ nhân! Dưới chân núi có một ‘Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường’ cũng là sản nghiệp Ô thị, chúng ta có thể đi Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường nghỉ tạm.”

Lang Thứ nói:

“Năm đó thuộc hạ và Đột Tạ được huấn luyện ở Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường.”

“Được, vậy thì chúng ta tới đó nghỉ ngơi.”

Cho tới chiều hôm đó, chúng ta đi tới Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường, phạt mộc trường (nơi đốn gỗ) này nằm trong một khu rừng rậm dưới chân núi Khải Lạp Nhĩ Sơn, mà phạt mộc trường cũng chỉ là ngụy trang, nơi đây chủ yếu huấn luyện Đấu Sĩ.

Dân cư nơi đây thưa thớt, địa hình rắc rối phức tạp, nếu như không có Lang Thứ dẫn đường, người bên ngoài rất khó tìm tới.

Trong bóng cây rừng thấp thoáng, một tòa thành nhỏ được dựng hoàn toàn bằng gỗ hiện ra, tường vây cao tới sáu trượng, những chông gỗ phía trên được vót nhọn, ở bốn góc tường đều có một cái tháp canh, hiển nhiên là dùng để phòng ngừa nô lệ đào tẩu.

Chúng ta mới vừa tới đến trước cửa, đại môn đã chậm rãi mở ra, ba gã hán tử mặc Hồ phục đi nhanh tới, từ rất xa đã hô:

“Chủ nhân! Người rốt cuộc đã tới!”

Lúc này ta mới nhìn kỹ, hóa ra người ở giữa là Đột Tạ. Tình cảm của Lang Thứ và Đột Tạ từ trước đến nay rất thâm hậu, kích động xông tới ôm nhau.

Sau khi đi vào đại môn, thì mới phát hiện, tòa phạt mộc trường này cực kỳ trống trải ngoại trừ ba người Đột Tạ, thì không còn nô lệ nào khác nữa.

Đột Tạ nói:

“Tổng quản Sát Cáp Thai bảo thuộc hạ chờ ở đây đợi chủ nhân tới. Những người khác thì đến lâm trường Thương Bạch Sơn từ trước rồi.”

Ta gật đầu nói:

“Mấy ngày nay ngươi vẫn ở chỗ này ư?”

Đột Tạ cười nói:

“Từ khi rời khỏi Tam Đỉnh Tập, thuộc hạ đã chờ ở đây nửa tháng. Tổng quản Sát Cáp Thai đã thông báo, chủ nhân một ngày chưa tới thì thuộc hạ phải ở chỗ này chờ thêm một ngày.”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như cả đời ta không đến thì sao?”

“Vậy thì thuộc hạ phải ở nơi này chờ chủ nhân cả đời rồi!”

Đột Tạ không chút do dự hồi đáp.

Trong lòng ta kích động, đưa tay vỗ lên cái vai rộng của Đột Tạ, như muốn tranh hùng với thiên hạ, thì đầu tiên phải có những thuộc hạ trung thành với mình.

Đột Tạ, Lang Thứ đều có thân phận nô lệ, nhưng sẽ trở thành những hòn đá trong sự nghiệp của ta.

Khi chúng ta tới, vật liệu trong phạt mộc trường đã được chuẩn bị một cách kỹ lưỡng, sau khi trải qua vô số nguy hiểm, tâm tình của chúng ta hôm nay mới thực sự được bình tĩnh lại.

Ăn cơm tối xong, tất cả mọi người đều đi ngủ sớm, còn ta vì chuyện của Tuệ Kiều không cách nào ngủ yên được.

Mặc quần áo tử tế đi ra ngoài cửa, ánh trăng xuyên thấu cây cối phủ lên phạt mộc trường, tạo thành những bóng cây loang lổ. Gió đêm thanh lương, tạo lên những thanh âm vi vu.

Ta chợt thấy một thân ảnh yểu điệu cầm theo đèn lồng đi về hướng con suối trước mặt, ta dụi dụi con mắt, thiếu nữ kia rõ ràng là Tuệ Kiều.

Trong lòng ta vô cùng hiếu kỳ, đêm khuya thanh tĩnh, nàng đi tới bên dòng suối làm cái gì? Ta lặng yên đi theo phía sau nàng.

Tuệ Kiều đi tới bên dòng suối nhò đem một chiếc thuyền giấy để vào trong dòng nước, sâu xa nói:

“Tại sao đoạt đi của ta tất cả? Vì sao lại cho ta gặp lại hắn?”

Con thuyền giấy dần xuôi theo dòng nước, Tuệ Kiều che mặt lại, khóc nức nở lên.

Hóa ra nàng đã nhớ lại tất cả, thậm chí còn khôi phục cả ký ức kiếp trước, Tuệ Kiều đã biết ta là Dận Không, biết ta chính là chất tử Long Dận Không của Khang quốc, người đã bắn chết nàng.

Sau khi nàng tỉnh lại vẫn cố giả vờ, trong lòng ta không khỏi dâng lên một sự bi ai, xem ra Tuệ Kiều không cách nào tha thứ cho những chuyện mà ta làm trong quá khứ.

Ta ngưng mắt thật lâu nhìn bóng lưng Tuệ Kiều, nhưng lại không có dũng khí tiến lên phía trước, tốt nhất là cho nàng một đoạn thời gian, để lại bình tĩnh lại một chút.

Sáng sớm hôm sau, chúng ta rời khỏi Soa Hách Nhĩ Phạt Mộc Trường, hai ngày sau chúng ta đi qua sông Hắc Thủy, dãy núi Thương Bạch Sơn nguy nga liên miên bất tận đang ở trước mặt.

Con đường này là con đường mà ta và Sát Cáp Thai từ trước đã chọn, người đi lại rất hiếm, hành trình tương đối an tĩnh, truy binh Đông Hồ không có dấu hiệu nào là đã đuổi kịp.

Hoàn Nhan Vân Na phóng ngựa đi tới bên người ta, nói:

“Dận Không, từ nơi này cách lâm trường có còn xa lắm không?”

Ta nheo hai mắt lại nhìn dãy núi, nói:

“Tổng quản Sát Cáp Thai đã nói, sau khi tiến nhập Thương Bạch Sơn thì tìm một con sông tên là Lưu Thương, nó chảy về tận kinh đô, lâm trường ở đâu nguồn con sông này.”

Đột Tạ ở phía sau chúng ta nói:

“Lâm trường ở Thiên Mộ Phong của Thương Bạch Sơn, lúc tiến nhập Thương Bạch Sơn, thì chúng ta còn tối đa là hai ngày lộ trình nữa, trên con đường này cảnh sắc rất đẹp, chủ nhân có thể thưởng thức giải sầu.”

Ta cười nói:

“Trước kia ngươi đã tới?”

Đột Tạ lắc đầu, chỉ vào một tên nô lệ bên người nói:

“Tha Lý Thuật đối với nơi này tương đối quen thuộc, thuộc hạ nghe hắn nói.”

Tên nô lệ Tha Lý Thuật cung kính nói:

“Chủ nhân, thuộc hạ đã sinh sống ở Thương Bạch sơn này hai mươi lăm năm rồi, từng cọng cây ngọn cỏ ở đây, thuộc hạ đều hết sức rõ ràng.”

Hắn chỉ hướng đông nam nói:

“Chiều nay là chúng ta sẽ tới được Thải Hồng cốc, ở đó có thể nhìn thấy được sông Lưu Thương.”

Hoàn Nhan Vân Na cười nói:

“Tổng quản Sát Cáp Thai này quả nhiên không đơn giản.”

Ta gật đầu nói:

“Toàn bộ sản nghiệp của Ô thị là do hắn kinh doanh mà nên.”

Hoàn Nhan Vân Na nói:

“Ta khen hắn không phải vì năng lực kinh doanh của hắn, mục trường, lâm trường của Ô thị hắn đều bỏ rất nhiều công sức, rồi lại nói cái lâm trường này toàn là chỗ thâm sơn, bí ẩn rừng rậm rất nhiều, nhưng hắn toàn chọn chỗ đầu nguồn, thì công việc vận chuyển gỗ không có bất kỳ vấn đề gì.”

Tha Lý Thuật nói:

“Bảy năm trước Tổng quản đã mua tòa lâm trường này, mấy năm nay quy mô không ngừng mở rộng. Nhưng mà trọng điểm kinh doanh không phải là ở Đông Hồ.”

Hoàn Nhan Vân Na có chút kỳ quái hỏi:

“Ở đây cách Hải Vu Vệ thành gần nhất, nếu như gỗ không thông qua đó thì làm cách nào xuôi nam?”

Sở dĩ nàng đặt câu hỏi như vậy, vì hầu hết thương nhân Đông Hồ đều lui tới Hải Vu Vệ thành, đồng thời nó cũng là nơi tập kết hàng hóa của thương nhân.

Tha Lý Thuật hồi đáp:

“Sông Lưu Thương địa thế vô cùng kỳ lạ, ở Thải Hồng cốc được chia làm hai
nhánh, một nhánh thì trực tiếp chảy về đông nhập biển, còn một nhánh thì chảy theo hướng Bắc vào Nhai Tuân Giang.”

Hoàn Nhan Vân Na nói:

“Nhai Tuân Giang chính là con sông của Triều Tiên phải không?”

“Tướng quân sinh nói không sai, đa phần gỗ của lâm trường Ô thị đều theo Nhai
Tuân Giang vận chuyển đến Triều Tiên, sau đó lại từ đó xuôi nam.”

Hoàn Nhan Vân Na lấy làm kỳ quái nói:

“Tổng quản Sát Cáp Thai vì sao lại bỏ gần cầu xa như vậy?”

Tha Lý Thuật cười nói:

“Đều do Đông Hồ thuế má quá nặng, nếu như trực tiếp rời bến từ Hải Vu Vệ
thành, thì đại bộ phận lợi nhuận sẽ bị quan quân bóc lột. Từ Triều Tiên
rời bến, có thể tiết kiệm được không ít tiền.”

“Có được một quản gia cẩn thận như vậy, Bình Vương điện hạ sắp là người giàu có nhất thiên hạ rồi.”

Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười nói, nhưng lại thấy ta nhìn bóng lưng Tuệ Kiều ngơ ngác, nên nhẹ nhàng kéo vạt áo của ta, nói:

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Ta thở dài nói:

“Không có gì, chỉ là có chút lo lắng cho bệnh tình của Tuệ Kiều.”

Ta cũng không đem chuyện Tuệ Kiều đã khôi phục ký ức nói cho nàng biết.

Vân Na trầm mặc xuống, dường như nàng có điều gì muốn nói rồi lại thôi.

Đi vào Thải Hồng cốc thì mới thấy đây đúng là thiên đường của nhân gian,
trong cốc sắc màu rực rỡ, cảnh sắc hợp lòng người, hồ điệp đủ các loại
màu sắc tùy ý bay lượn.

Sông Lưu Thương lặng lẽ chảy qua cốc khẩu của Thải Hồng cốc, khi tới cốc khẩu thì chia làm hai.

Hướng đông yên lặng chảy ra biển, còn hướng bắc lại chảy xiết vào phía bắc của Triều Tiên.

Bên bờ sông có dựng hơn mười cái nhà gỗ, trước mười căn nhà này có mười mấy hán tử lưng trần đang bận bịu công việc, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ
chính là chuẩn xác điều chỉnh những bè gỗ chảy đúng dòng chảy của con
sông.

Tha Lý Thuật nói:

“Nơi này thường công việc là đơn giản, nhánh sông này chảy tới phía Đông thì nước rất bình lặng, nhưng mà khi tới được Vũ Quý, tốc độ chảy lại đột
nhiên tăng lớn, công việc lúc đó sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”

Mấy hán tử đang làm việc cũng nhìn thấy chúng ta, bọn họ khua tay hai tay hướng chúng ta cao giọng hô lớn.

Tha Lý Thuật cười hướng bọn họ phất tay, hắn ở trong núi sinh hoạt nhiều năm, rất quen thuộc với mọi người ở lâm trường.

Hắn hướng ta nói:

“Chủ nhân hôm nay ở nơi này nghỉ ngơi, ngày mai lại đi tới lâm trường có được không?”

Ta gật đầu nói:

“Được, ngươi đi an bài một chút, sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người.”

Những công nhân kia bố trí cho chúng ta ba căn nhà gỗ, khi ăn cơm ta chợt
phát hiện Tuệ Kiều không ở chỗ này, ta nhìn Hoàn Nhan Vân Na hỏi:

“Nàng có nhìn thấy Tuệ Kiều hay không?”

Vân Na lắc đầu, Dực Hổ chỉ vào rừng cây bên trái, nói:

“Thanh Thanh tỷ tỷ nói là sẽ qua bên kia hái hoa.”

Trong lòng ta trầm xuống, lớn tiếng nói:

“Muội ấy đi bao lâu rồi?”

“Hơn nửa canh giờ rồi...”

Ta lập tức phóng tới chỗ ngựa của mình, cởi dây cương xuống, phi thân lên ngựa, chạy vào trong rừng cây.

Thế nhưng trong rừng đâu có bóng hình của Tuệ Kiều, trong lòng ta bất an
tới cực điểm, quay ngựa dọc theo bờ sông đi xuống tìm kiếm.

Đột nhiên có một thanh âm vang lên trong đầu ta, Tuệ Kiều nhất định là bỏ
ta rồi, chẳng nhẽ những lời Tha Lý Thuật nói hôm nay nàng cũng nghe
được, cho nên dọc theo bờ sông tới Triều Tiên.

Đi dọc theo bờ sông chừng năm sáu dặm, vẫn không thấy tung tích của Tuệ
Kiều, lấy tốc độ của nàng tuyệt đối không có khả năng đi xa được, trong
núi thường có dã thú lui tới, chẳng nhẽ nàng đã xảy ra chuyện gì, ta lo
lắng hô lớn:

“Tuệ Kiều! Tuệ Kiều!”

Trong núi chỉ có thanh âm của ta vọng lại, khung cảnh trống vắng lạ thường.

Ta đang muốn dọc theo bờ sông xuôi xuống dưới tìm kiếm, thì từ phía sau nghe thấy một tiếng ngựa hí, thì ra là Vân Na đuổi theo:

“Dận Không, Tuệ Kiều không trốn đi đâu, muội ấy đi hái sâm.”

Lúc này ta mới yên lòng lại, Vân Na móc một tấm khăn lụa đặt vào trong tay của ta:

“Đến bờ sông rửa mặt đi.”

Hóa ra là do tâm tình của ta khẩn trương, cho nên mặt và cổ đầy mồ hôi, ta
tiếp nhận khăn lụa xuống ngựa đi tới bờ sông, nhúng chiếc khăn mềm mại
vào trong dòng nước.

Vân Na ở phía sau nhẹ giọng thở dài một hơi nói:

“Ta nghĩ ngươi nên thẳng thắn nói chuyện với Tuệ Kiều, tiếp tục như vậy chỉ làm dằn vặt nhau thêm mà thôi.”

Ta gật đầu nói:

“Tuệ Kiều không mất đi ký ức, nàng hiện tại chỉ là đang giả vờ mà thôi.”

Vân Na có chút oán trách nhìn ta một cái nói:

“Tuệ Kiều giả vờ chỉ là để trốn tránh, muội ấy không biết làm cách nào để đối mặt với ngươi.”

“Nàng biết?”

Vân Na cười nói:

“Người trong cuộc thì mê, mấy ngày nay Tuệ Kiều chỉ lãnh đạm duy nhất với
ngươi mà thôi, uổng cho ngươi thông minh một đời, gặp phải loại chuyện
như thế này thì lại hồ đồ.”

Ta thở dài nói:

“Trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ Tuệ Kiều không cách nào tiếp nhận được hiện thực.”

Vân Na nói:

“Ta lại không cho là như vậy, nếu như muội ấy quyết định lưu lại, thì trong lòng đã tiếp nhận ngươi rồi, ngươi còn chờ nàng chủ động mở miệng nói
chuyện hay sao.”

Trong lòng ta vui vẻ, Vân Na nói đúng.

Ta ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, hôn lên đôi môi anh đào ướt át,
do xung quanh không có người, nên Vân Na cũng không ngượng ngùng và rụt
rè như trước kia, nàng ôm lấy ta, nhiệt tình triền miên đáp lại.

Sau khi hôn một lúc lâu, Vân Na mới buông ta ra, ôn nhu vô hạn nhìn ta một cái nói:

“Ngươi làm cho ta không thở nổi...”

Ta lại chặn đôi môi của nàng lại, cho tới khi thân hình nàng hoàn toàn xụi lơ đi, thì ta mới nhẹ nhàng nói vào tai của nàng:

“Khi ta còn sống, chẳng bao giờ ta hết yêu nàng.”

Đôi mắt của Vân Na khép hờ, vẫn đang say sưa trong tình cảm mãnh liệt.

Trở lại doanh địa, đã là lúc hoàng hôn, Tuệ Kiều đang ở bờ sông rửa sâm. Vân Na đẩy ta một cái, khích lệ nói:

“Nhanh đi.”

Ta do dự một chút cuối cùng lấy hết dũng khí đi về phía Tuệ Kiều.

Tuệ Kiều dường như cảm thấy ta đi tới phía sau của nàng, thân thể mềm mại
run lên nhè nhẹ một chút, lập tức đặt toàn bộ đồ trong tay xuống, xoay
người đi.

“Tuệ Kiều!”

Ta thấp giọng hô, thế nhưng Tuệ Kiều đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng là bỏ chạy.

Ta đuổi theo nắm lấy cánh tay của nàng.

“Buông ra! Ta không biết ngươi, lại càng không biết Tuệ Kiều mà ngươi nói là ai!”

Tuệ Kiều lớn tiếng nói.

“Muội biết mà, muội biết ta là ai, muội cũng nhớ rõ mọi việc!”

Ta kích động hét lớn.

Khuôn mặt của Tuệ Kiều tái nhợt, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự thê lương.

Ta thâm tình nói:

“Cho huynh một cơ hội, để cho huynh có thể bồi thường tất cả cho muội.”

Tuệ Kiều rưng rưng lắc đầu:

“Ngươi sai rồi, ta không phải hận ngươi, mà là ta tự hận mình, tại sao ta lại
yêu ngươi, tại sao lại yêu một người đích thân giết mình!”

Ta bỗng nhiên đem thân thể mềm mại của Tuệ Kiều ôm vào trong lòng, Tuệ
Kiều liều mạng giãy dụa, nhưng mà với lực lượng của nàng thì làm sao
thoát được.

Thấy vậy nàng hung hăng cắn một cái lên tay của ta, ta nhịn đau không rên
một tiếng, sự đau đớn này sẽ làm giảm bớt cắn rứt trong lòng ta.

Qua hồi lâu, cái miệng của Tuệ Kiều đã nhả ra, nằm ở trong lòng ta lớn tiếng khóc ồ lên.

Yêu một người chẳng cần phải có lý do, ta nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, thâm tình hôn lên đôi môi anh đào kia, trên miệng của Tuệ Kiều vẫn còn dính
máu tươi.

“Ta hận ngươi!”

Tuệ Kiều ôm chặt lấy thân hình ta.

Ta lại càng dùng đôi môi của mình hôn những nụ hôn nóng bỏng, sự ủy khuất
và băng giá trong lòng nàng đã bị ta đánh tan, rốt cục cũng mở miệng
ra...

Tuệ Kiều lấy một cái khăn cẩm băng bó vết thương cho ta, ôn nhu nói:

“Còn đau không?”

Ta mỉm cười ôm lấy nàng, rồi đặt nàng ngồi lên hai đầu gối của ta.

Tuệ Kiều hờn dỗi nói:

“Mau buông muội xuống.”

Ta ha hả cười nói:

“Tất cả mọi người đều hiểu, họ sẽ không quấy rầy chúng ta.”

Tuệ Kiều ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói:

“Người này quỷ kế đa đoan, trăm phương ngàn kế tiếp cận muội.”

Ta hôn dọc theo cái gáy của nàng lên tới đôi môi, nhưng lại bị nàng cắn cho một cái.

Ta cười khổ nói:

“ Toàn thái y, y thuật cao minh, không nghĩ tới công phu cắn người còn lợi hại hơn.”

Tuệ Kiều nói:

“Đối với loại người âm hiểm độc ác thế này, thì đương nhiên không thể hạ miệng lưu tình.”

Ta thấp giọng nói:

“Muội khôi phục ký ức từ khi nào?”

Tuệ KiềU U oán thở dài một hơi, chỉ ra bờ sông, nói:

“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Tuệ Kiều nói:

“Ngày ấy khi rơi xuống hồ, bị khối băng đụng trúng, muội đã tỉnh táo lại, những chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đầu...”

Nàng có chút u oán nhìn ta một cái nói:

“Thời gian hôn mê, muội luôn mơ tới huynh, sau đó thì ký ức khôi phục hoàn toàn.”

Ta nhẹ giọng nói:

“Muội còn có trách ta hay không?”

Tuệ Kiều trầm mặc xuống, hồi lâu mới nói:

“Khi muội tỉnh lại, trong lòng muội thống khổ tới cực điểm, thế nhưng cho dù muội có nêu mọi lý do để hận huynh, nhưng lại không cách nào không nhớ
tới...tên bại hoại này được...”

Trong đôi mắt nàng lại hiện lên hai dòng lệ.

Ta nhẹ nhàng ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, Tuệ Kiều nói:

“Muội đã mấy lần muốn im lặng bỏ trốn, nhưng cuối cùng lại do dự, muội...biết tình cảm của huynh với muội... sợ huynh không chịu được khi muội rời
đi...”

“Tuệ Kiều...”

Đối mặt với thâm tình này, tâm tình của ta kích động vô cùng.

Ta nắm lấy hai vai của nàng, nói:

“Tuệ Kiều, trước kia huynh bắn muội chỉ là do tình thế bất đắc dĩ, từ đó về sau lúc nào huynh cũng hối hận.”

Tuệ Kiều khẽ gật đầu nói:

“Muội biết, mấy ngày nay lúc nào muội cũng nghĩ về chuyện này, chuyện của
huynh lúc đó ở trong tình thế không bình thường. Huống hồ... lúc đó
huynh chỉ một lòng muốn cứu hồng nhan tri kỷ của mình, đương nhiên sẽ
không để ý tới tính mệnh của một nữ tử khác.”

Nàng đương nhiên đã đoán ra quan hệ của ta và Yến Lâm.

Khuôn mặt dày của ta đỏ lên, xấu hổ cười cười.

Tuệ Kiều nói:

“Kỳ thực lúc trước huynh tận lực ngăn cản muội cứu công chúa Đại Tần, muội
cũng đoán được trong chuyện này chắc chắn phải có điều gì đó không bình
thường.”

Ta thẳng thắn thành khẩn nói:

“Yến Lâm chưa chết, chuyện đó chỉ là một màn được chuẩn bị trước, muốn lừa
gạt hai phe Triều Tiên, Đại Tần, dàn xếp chuyện nàng biến mất khỏi nhân
gian.”

Tuệ Kiều nói:

“Nàng ấy uống loại dược vật gì mà lại có thể thành như vậy?”

“Yến Lâm dùng Thất Nhật Túy do Tôn Tam Phân chế tạo ra.”

Tuệ Kiều nói:

“Ngày khác nếu có cơ hội, muội nhất định phải hướng vị Tôn tiên sinh này xin chỉ dạy một chút.”

Ta cười nói:

“Huynh tin là không bao lâu nữa muội có thể gặp Tôn tiên sinh.”

Tuệ Kiều thản nhiên cười, chậm rãi tựa vào trong lòng ta, một vầng trăng ló lên từ sau rặng cây. Ánh trăng như nước, vô số hồ điệp đủ loại màu sắc
bay lượn xung quanh chúng ta, những tia sáng kỳ lạ hiện lên, bóng đêm
thật ôn nhu lãng mạn.

Sáng sớm hôm sau, nhóm người chúng ta đi dọc theo thượng lưu, sau khi hóa
giải được hiểu lầm giữa ta và Tuệ Kiều, cuộc hành trình vui vẻ hơn rất
nhiều.

Dọc đường đi tiếng cười nói không ngừng, đây là lần thả lỏng tâm tình nhất từ khi chúng ta rời khỏi Hắc Sa thành.

Tới lúc hoàng hôn, chúng ta đã tới gần Thiên Mộ Phong, Sát Cáp Thai dẫn
theo hơn mười võ sĩ đã đợi ở chân núi từ lâu, thấy ta Sát Cáp Thai tươi
cười tiến lên đón.

Ta có chút kinh ngạc hỏi:

“Tổng quản Sát Cáp Thai sao lại biết chúng ta sẽ đến?”

Sát Cáp Thai ha hả cười nói:

“Khi chủ nhân ở Thải Hồng cốc, thì những công nhân kia đã thả bồ câu đưa
tin, thuộc hạ đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ chủ nhân tới.”

Hắn chỉ hướng đỉnh núi nói:

“Lâm trường Thiên Mộ Phong tuy rằng không có tiếng tăm gì, thế nhưng quy mô
của nó thì ở Đông Hồ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.”

Khi tới được lâm trường, ta mới biết Sát Cáp Thai không nói khoa trương
chút nào, Thiên Mộ Phong là một trong những ngọn núi cao nhất Thương
Bạch Sơn, khi mùa đông hàng năm tới, tuyết lớn phủ xuống kéo dài chừng
bảy tháng.

Chân núi phía nam lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào cả, bốn mùa toàn là mùa
xuân, căn cứ theo độ cao của sườn núi mà có những loại cây rừng khác
nhau, ví dụ như Tùng rụng lá, Tùng đỏ, Vân Sam, Chương Tử Tùng, cây cối
toàn là cổ thụ, lại có Hắc mộc nhĩ, nấm trăn, nấm hương, nấm đầu khỉ...
toàn những loại sân trân trong rừng.

Phía bắc Thiên Mộc phong thì khí hậu lạnh giá, trên đỉnh núi tuyết đọng quanh năm.

Vân Na nhìn lướt qua cảnh sắc ở hai bên, nhẹ giọng nói:

“Ngọn núi nam thì nắng ấm, bắc thì tuyết lạnh chính là đây rồi.”

Sát Cáp Thai hồi đáp:

“Hoàn Nhan tướng quân nói rất đúng, bây giờ còn là mùa xuân, cốc vũ (một
trong hai mươi tư tiết trong năm, vào khoảng mười chín, hai mươi hay hai mươi mốt tháng tư) đã qua, tuyết trên lưng chừng núi vẫn còn đọng,
thỉnh thoảng sẽ có tuyết rơi, trời cuối tháng sáu sẽ có sương giá, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, ban ngày thì nóng bức, ban đêm sẽ lạnh run
người.”

Mùa thu mưa lớn, trời còn chưa sáng sương tuyết đã rơi. Khi đó tuyết trên
đỉnh núi sẽ dày tới vài thước, khu rừng này sẽ bị phong bế.”

Vân Na cười nói:

“Xem ra đây chính là thời gian đẹp nhất của lâm trường.”

Sát Cáp Thai nói:

“ Đúng là như thế, đi từ dưới chân núi lên, bốn mùa rõ ràng, loại cảnh sắc nào cũng có thể nhìn thấy.”

Tuệ Kiều hiếu kỳ hỏi:

“Tất cả ngọn núi này đều là của Ô thị ư?”

Sát Cáp Thai nói:

“Đâu chỉ mỗi Thiên Mộ Phong, năm ngọn núi liên tiếp đều thuộc về Ô thị.”

Vân Na không khỏi cảm thán nói:

“Ô thị có lâm trường rộng như vậy, tại sao ta chưa từng nghe nói qua.”

Sát Cáp Thai nói:

“Ở Đông Hồ mọi việc đều chú ý xuất thân huyết thống. Lão chủ nhân xuất
thân là đầy tớ, mặc dù khôi phục thân tự do, có gia tài bạc triệu, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.”

Hoàn Nhan Vân Na ánh mắt buồn bã, hiển nhiên là nàng liên tưởng tới bản thân của mình. Ta lặng lẽ cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng nàng.

Sát Cáp Thai lại nói:

“Lão chủ nhân khi còn sống chỉ thích ẩu đả đánh nhau, nhìn chuyện kinh doanh thì không có hứng thú, tất cả đều giao cho thuộc hạ đi xử lý. Cái lâm
trường này là do thuộc hạ mua từ tám năm trước, bởi vì nơi này là chỗ
thâm sơn, giá đất tương đối rẻ, cho nên trong tám năm đã mang lại rất
nhiều tài phú cho Ô thị.”

Vân Na than thở:

“Đẳng cấp chế độ ở Đông Hồ cực kỳ khắc nghiệt, nếu như không có xuất thân quy tộc, thì không cách nào được người ta coi trọng.”

Sát Cáp Thai nói:

“Tài phú của Ô thị trong mấy năm nay như một vết dầu loang. Thuộc hạ cũng
biết đạo lý cây to đón gió, nên địa bàn kinh doanh toàn là Nga La Tư,
Mông Cổ, giao dịch với bát quốc thì toàn chọn con đường là Triều Tiên,
không đi qua Đông Hồ bao giờ, cho nên lâm trường Thiên Mục Phong này
không được mấy người biết.”

Ta có chút sầu lo nói:

“Hoàn Nhan Liệt Thái chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng sẽ phái người tới đây.”

Sát Cáp Thai nói:

“Chủ nhân không cần phải lo lắng, lâm trường này vốn biệt lập, giao dịch thì toàn với Triều Tiên, cho nên người ngoài rất khó tìm tới.”

Vân Na nói:

“Tổng quản Sát Cáp Thai nói rất có nói lý, nếu như ta đoán không sai, Hoàn
Nhan Liệt Thái sẽ bố trí phòng thủ trọng điểm ở bờ biển, lấy tĩnh chế
động, chúng ta rời khỏi Đông Hồ sẽ không dễ.”

Sát Cáp Thai chuẩn bị nơi ở cho chúng ta là một sơn cốc thiên nhiên trong
lâm trường Thiên Mộ Phong, đây là một sơn cốc có hình dạng cái hồ lô,
cái miệng nhỏ nối liền với bên ngoài, hoang thú và gió lạnh không thể
xâm nhập vào được.

Bốn mùa ờ đây đều là mùa xuân, hơn nữa trong sơn cốc có rất nhiều suối nước nóng, đọng lại ở những chỗ trũng tạo thành những hồ nhỏ, phong cảnh đẹp tới mức líu lưỡi.

Đi vào cốc khẩu, trước mắt chúng ta nhất thời sáng ngời, thấy một hồ nước
trong suốt xuất hiện ở phía trước, dưới ánh mặt trời trông như một nữ
thần, hồ nước yên lặng trong tới đáy, mây trắng trên bầu trời và tuyết
trắng ở bốn phương chiếu ngược vào trong nước, đem toàn bộ cảnh sắc
thiên nhiên thu vào trong đáy mắt.

Sát Cáp Thai nói:

“Chủ nhân! Từ cốc khẩu đi theo hướng phải đó là Ô thị lâm đạo, đi chừng mất nửa giờ.”

Hắn chỉ vào mấy căn nhà gỗ bên hồ nói:

“Mấy căn nhà gỗ này thuộc hạ bảo công nhân đẩy nhanh tốc độ hoàn thành, bên
trong có những vật dụng cần thiết, chủ nhân hết sức yên tâm ở chỗ này.”

Sát Cáp Thai làm việc quả nhiên chu đáo cẩn thận.

Ta gật đầu cười nói:

“Đã làm phiền Tổng quản rồi.”

Sát Cáp Thai nói:

“Làm việc cho chủ nhân là bổn phận của thuộc hạ.”

Hắn lại giới thiệu với ta tình huống đại khái, sau đó mới rời đi.

Dực Hổ dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, thích đùa vui vô cùng, cho nên khi
vừa mới sắp xếp xong đã nhõng nhẽo lôi bằng được Tiêu Trấn Kỳ đi săn
thú, cho nên cũng tạo cho ba người chúng ta một cơ hội.

Cho dù là ta hay Vân Na cũng chưa bao giờ nếm thử cuộc sống như thế này,
ánh mặt trời sau ngọ ấm áp chiếu xuống, ba người chúng ta ở bên bờ hồ
thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp, thể xác và tinh thẩn phảng phất như dung
nhập vào trong tự nhiên.

Vân Na và Tuệ Kiều một trái một phải dựa vào vai của ta, mơ mơ màng màng.

“Đúng là muốn vĩnh viễn ở lại nơi này.”

Vân Na nói mê man nói.

Tuệ Kiều gật đầu, trong lòng nàng có cùng cách nghĩ với Vân Na.

Ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ xa xa, gió nhẹ nhẹ
phẩy, làm cho mặt hồ nổi những gợn sóng, phong cảnh trên mặt nước trở
nên chập chờn, giống như từng dải lụa mỏng kéo dài trên mặt nước, lướt
qua lướt lại, gió nhẹ qua đi, mặt hồ lại yên tĩnh, giống như sự ba động
trong nội tâm của ta.

Ta tỉnh táo nhận ra, mình không phải theo đuổi một cuộc sống như thế nào,
yên tĩnh và an nhàn chỉ có thể để cho ta hưởng thụ nhất thời, chứ không
cách nào làm cho ta thỏa mãn.

Tư tưởng của ta là những nơi xa xôi như Tần quốc, Đại Khang, không biết lúc này nơi đó đã có biến hóa như thế nào?

Man Châu thất bại, tuy rằng thành công diệt trừ thế lực Bạch Quỹ, thế nhưng thực lực Tần quốc lại bị ảnh hưởng rất lớn.

Dã tâm của Yến Hưng Khải còn vượt xa so với Bạch Quỹ, Tinh Hậu chắc chắn
là đã phát hiện mối quan hệ giữa hắn và Trầm Trì, nàng lúc này có hối
hận gì không?

Ta chợt phát hiện, mình vẫn đang nhớ nhung nàng, sự vô tình của nữ nhân
này đem lại cho ta, vậy mà ta lại không có nửa phần cừu hận.

“Huynh vẫn đang lo lắng chuyện ở Trung Nguyên?”

Vân Na nhẹ giọng nói.

Ta gật đầu, chậm rãi đứng dậy, chỉ vào bên kia tiểu hồ nói:

“Chúng ta đi qua bên kia xem đi.”

Tuệ Kiều đứng lên, nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng, ta vội vàng đỡ lấy, nếu không thì nàng nhất định sẽ ngã.

“Muội không sao chứ?”

Tuệ Kiều lắc đầu nói:

“Không có chuyện gì, đại khái là hai ngày nay liên tiếp người đi đường, thân thể mệt mỏi quá mức mà thôi.”

Nàng dịu dàng cười nói:

“Hai người đi thôi, muội muốn nghỉ ngơi một chút.”

Vân Na nói:

“Cũng tốt, khi Dực Hổ về không thấy chúng ta lại sốt ruột.”

Chúng ta đỡ Tuệ Kiều trở về phòng ngủ, sau đó mới cưỡi chung một con tuấn mã
đi tới bên kia hồ, thân thể của Vân Na không ngừng ma sát vào người ta,
ta đâu có thể buông tha một cơ hội thân cận tốt như thế này được.

Ta ôm lấy nàng, hai tay không an phận vuốt ve cái mông ngọc của nàng.

Vân Na gắt giọng:

“Huynh lại không thành thật, muội đá huynh xuống ngựa bây giờ.”

Ta ha hả cười nói:

“Hoàn Nhan đại tướng quân nếu như muốn đá, thì Dận Không chỉ còn cách là chấp nhận mà thôi.”

Tay phải của ta đặt lên bộ ngực co giãn phập phồng của nàng, thân thể mềm
mại của Vân Na run lên, bỗng nhiên hai chân nàng thúc một cái, con ngựa
đột nhiên lồng lên chạy như bay.

Ta bất ngờ không kịp đề phòng, từ trên lưng ngựa ngã xuống, cũng may là bên hồ toàn bãi cỏ, cho nên không đau lắm.

Vân Na cười như chuông bạc, thấy ta nằm im không nhúc nhích, nhất thời hoảng lên, đi tới bên cạnh ta, kinh hoàng nói:

“Dận Không! Huynh không nên làm muội sợ!”

Ta rốt cục nhịn không được nữa nở nụ cười, một tay tóm lấy Vân Na, đem thân thể mềm mại của nàng đặt dưới thân.

Vân Na kêu to một tiếng:

“Tên bại hoại này, lại dám gạt muội...”

Ta cười nói:

“Nàng có ý đồ mưu sát thân phu, hôm nay ta nhất định phải trừng phạt nàng một phen.”

Vân Na mặt cười đỏ bừng:

“Huynh muốn như thế nào?”

Ta mê đắm nhìn nàng nói:

“Muội cứ nói đi?”

Vân Na ngượng ngập nói:

“Huynh... nếu như khi dễ muội… muội liền hô cứu mạng”

Thần thái của nàng vô cùng xấu hổ, còn đâu là một đại tướng quân thống lĩnh vạn quân.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #57