Chương 55: Mật Đạo


Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

"Công tử yên tâm, khi ta mới nhìn thấy hai người thì đã đoán được rồi."

Nghĩ tới tình cảnh thân thể của mình và Toàn Tuệ Kiều bị hắn nhìn thấy, ta cũng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng nói:

"Có tin tức nào từ phía Tần quốc hay không?"

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Ta không liên hệ bao giờ cả, hiện giờ tìm được công tử rồi, chúng ta sẽ trở về là biết."

Lúc này, ta kể lại những chuyện mình trải qua nói lại cho hắn biết, lại kể cho hắn kế hoạch chạy trốn khỏi Đông Hồ. Hôm nay lại có thêm Tiêu Trấn Kỳ thì chạy trốn khỏi Đông Hồ đã tăng thêm vài phần cơ hội.

Đêm trước ngày đại hôn, mưa xuân kéo dài, bóng đêm thật sâu, ta và Tiêu Trấn Kỳ thay nhau chuẩn bị quần áo cho tốt, rồi từ cửa sau rời khỏi Ô thị hành quán, đi được trăm bước đã thấy đường phố đông vui nhộn nhịp.

Hách Liên Chiến trong lần chúc mừng đại hôn của quốc quân này đã mời không ít nghệ nhân có danh tiếng, chúng ta đóng giả kiệu phu, đạo cụ lẩn vào trong đám người đó.

Dựa theo sự an bài từ trước, chúng ta theo gánh hát đi vào trong cung. Ta và A Đông một tổ, Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ một tổ, mang theo 2 rương đạo cụ đi cuối đội ngũ tiến vào trong hoàng cung.

Trên đường đi khắp nơi đểu là cảnh tượng giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí vui mừng. Đi qua ba lần cửa lớn, hoàng cung Đông Hô đã hiện lên trong tầm mắt.

Trong mấy chục năm nay, Đông Hồ phát triển cực nhanh, kiến trúc văn hóa đều chịu ảnh hưởng của Trung Nguyên, các thợ thủ công ở đây thì lại cố gắng bảo trì văn hóa dân tộc, trên các cột kèo mái ngói đều tràn ngập khí chất mộc mạc.

Trước đại môn của hoàng cung, đại nội thị vệ lục soát kiểm tra từng người trong chúng ta, sau khi vững tin không ai mang vũ khí theo mới cho qua.

Thời gian trước Hách Liên Chiến đã phát cho chúng ta mỗi người một cái lệnh bài hoàng cung, cho nên lần lục soát này cũng đơn giản, chỉ là vấn đề thủ tục.

Hoàng cung Đông Hồ đa phần các vật dụng đều được làm tư gỗ, mang lại phong cách cổ xưa thuần hậu, khác hắn những cột ở Trung Nguyên thường được mạ vàng, sơn đỏ.

Nhưng mà cung điện phòng ốc ở đây được khổng lồ cực kỳ, thiếu vài phần huy hoàng, nhưng lại hơn cảm giác trang nghiêm.

Dưới sự hướng dẫn của thái giám chấp sự, chúng ta vòng qua Sùng Chính Điện, Dật Trữ Cung, đi tới trên quảng trường hoàng cung, đây chính là nơi biểu diễn của ngày mai.

Dọc theo quảng trường đã có dựng mấy cái trướng bồng, để cho các gánh hát nghỉ ngơi.

Địa đồ mà Mặc Vô Thương cho ta, từ lâu ta đã nhớ kỹ, đại điện phía trước có khí thế to lớn chính là Cần Chính Điện, là nơi cử hành đại hôn ngày mai.

Sau Cần Chính điện chính là ngự hoa viên, phía Tây ngự hoa viên là Cầu Phúc cung, đây là thư phòng của quốc quân tiền nhiệm, cửa mật đạo cũng ở đó.

Chúng ta vừa mới buông rương đạo cụ, thì thị vệ đã dò xét, sau khi tin chắc là không có gì dị thường, mới cho chúng ta vào trong trướng bồng nghỉ tạm.

Thời gian càng tới gần thì biểu hiện của ta càng bình tĩnh.

Tiêu Trấn Kỳ tràn ngập thưởng thức nhìn ta:

"Nửa năm không gặp, công tử đã thay đổi rất nhiều."

Ta mỉm cười nói:

"Hoàn cảnh có thể thay đổi con người."

A Đông bỗng nhiên ngắt lời nói:

"Không ai có thể vĩnh viễn thay đổi!"

Sáng sớm hôm sau, đủ loại tiếng động được vang lên, nào là quan lại, thái giám cung nữ đi lại như mắc cửi trên quảng trường.

Hách Liên Chiến đã tới từ sớm, mỉm cười thi lễ với mấy người một cái, có thể nhận ra, hắn có địa vị khá cao trong vương thất Đông Hồ.

Chúng ta vội vàng giúp mấy người dựng sân khấu kịch, Hách Liên Chiến hướng ta phất phất tay. Ta từ trên đài đi xuống tới chỗ của hắn.

Hách Liên Chiến nói:

"Tất cả đã an bài xong, mấy người các ngươi khi thấy biểu diễn bắt đầu, liền tìm cơ hội tiến nhập Cầu Phúc cung, trên đường ta đã an bài người phụ trách tiếp ứng. Trước hôn lễ phải tận lực tránh gây hỗn loạn, để cho Vân Na có cơ hội thoát thân."

Hắn chỉ truớng bồng dùng để thay y phục, nói:

"Ta đã chuẩn bị xong cho các ngươi mấy bộ quần áo.”

Lễ mừng bắt đầu, bốn người chúng ta đi vào trong trướng, Đồ Đáp phụ trách tiếp ứng chúng ta, hắn chỉ một cái rương gỗ trong góc, nói:

"Toàn bộ đều ở đây.”

Chúng ta thay đổi y phục, ở đây có bốn bộ trang phục thái giám, Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ đều sững sờ, hai người đều có râu trên mặt, có giả thái giám cũng không có ai tin tưởng.

Đồ Đáp đưa cho hắn một cây chuỳ thủ, hai người nhanh chóng cạo sạch chòm râu, trong lòng ta không khỏi âm thầm cười khổ, sớm biết Hách Liên Chiến bảo chúng ta giả thái giám, thì chúng ta đã chuẩn bị từ trước rồi.

Đồ Đáp và ta nắm tay nói:

"Thuận buồm xuôi gió, có người sẽ ở trước cửa ngự hoa viên chờ các ngươi."

Bốn người chúng ta cầm lễ mừng, đi tới hướng ngự hoa viên, ở trước cửa có sáu gã thị vệ đang đứng, người cầm đầu quát lớn:

"Mấy người các ngươi không đem quà tặng đưa đến Ty lễ quan kiểm tra, tới nơi này làm gì?"

Trong lòng ta ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào.

Một thanh âm eo éo từ phía sau truyền đến nói:

"Thế nào? Lão Chuyện của Lão phật gia các ngươi cũng muốn quản ư?"

Sáu gã thị vệ hoảng sợ vội vàng khom mình hành lễ nói:

"Đa Đồ Nhĩ công công!"

Ta xoay người nhìn lại, thì thấy một lão thái giám tóc trắng bạc phơ đang đi tới, xem ra hắn chính là người phụ trách tiếp ứng chúng ta.

Đa Đồ Nhĩ ho khan hai tiếng nói:

"Những lễ vật này là Gia Luật thừa tướng kính hiến cho lão phật gia, các ngươi có cần kiểm tra một chút không?"

Mấy tên thị vệ này đương nhiên là vô cùng kính nể Đa Đồ Nhĩ, cười nói:

"Chuyện của lão phật gia chúng ta sao dám hỏi đến, đã đắc tội rồi, mong Đa Đô Nhĩ công công bao dung."

Đa Đồ Nhĩ lạnh lùng nhìn ta, nói:

"Đúng là đồ vô tích sự, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi vào."

Mấy người chúng ta cuống quít cầm quà tặng đi vào ngự hoa viên.

Đa Đồ Nhĩ chậm rãi đi sau, sau khi vòng qua một hòn giả sơn thì xuất hiện một lối rẽ Đa Đồ Nhĩ nhẹ giọng nói:

"Con đường bên trái dẫn tới Cầu Phúc cung, từ đây các người phải tự mình đi thôi."

Nói xong, hắn đi vào con đường bên phải.

Chúng ta không dám làm lỡ chuyện, nhanh chóng hướng Cầu Phúc cung đi đến. Đông Hồ ngự hoa viên kém rất xa so với Đại Khang, thế nhưng đường đi lại rắc rối phức tạp, có rất nhiều quái thạch cây cối. Nếu như không phải nghiên cứu địa đồ kỹ từ trước, thì ta rất khó trong một thời gian ngắn có thể tìm thấy phương hướng Cầu Phúc cung.

Cầu Phúc cung là ngự thư phòng của tiền nhiệm hoàng đế Đông Hồ, sau khi Hoàn Nhan Liệt Thái kế thừa ngôi vị hoàng đế thì biến nơi đây thành một kho sách. Với lại bản tính hắn không thích đọc sách, cho nên rất ít khi tới đây.

Ngoài điện chỉ có hai tiểu thái giám đang quét tước đình viện.

Lang Thứ và A Đông nhanh chóng xông tới, nhanh chóng vặn gãy cổ họ.

Đẩy đại môn Cầu Phúc cung ra, một mùi tanh hôi đập vào mặt, trong cung điện chỉ toàn là giá sách, chúng ta kéo thi thể hai gã thái giám vào trong phòng.

Chúng ta mở lễ hộp trong tay, Hách Liên Chiến đã chuẩn bị cho chúng ta một cái xẻng, những vật dụng cạy cửa và một mồi lửa.

Ta lấy địa đồ trong lòng ra chỉ hướng trù phòng, nói:

"A Đông! Ngươi và Lang Thứ đến đây phóng hỏa, càng lớn càng tốt."

A Đông gật đầu, lấy một thanh trường kiếm trong hộp lễ vật cùng Lang Thứ đi ra ngoài.

Tiêu Trấn Kỳ phụ trách canh chừng trước cửa, ta dựa theo bản đồ của Mặc Vô
Thương, đi bên cạnh một giá sách, rồi đây nó sang một bên, dùng côn đập
nhẹ mà mặt đất.

Quả nhiên là có cảm giác, ta cạy viên gạch ra, bên dưới xuất hiện một lỗ vuông chừng ba thước.

Ta che động khẩu này lại, Tiêu Trấn Kỳ nhìn vào thấp giọng nói:

"Cái động khẩu này toàn là đá, làm sao mở?"

Ta lấy tay phủi phủi mặt đá, lập tức xuất hiện 7 lỗ thủng.

Dựa theo ghi chép trên địa đồ, thì trước kia Mặc Vô Thương dùng đoạn long
thạch che cái động khẩu này lại, có chuẩn bị một đường lui phía sau.

Hắn đục ở đây bảy lỗ tròn theo phương vị của sao Bắc Đẩu, chính là chìa khóa để mở đoạn long thạch ra.

Từ ngoài đại điện bỗng nhiên truyền lại những tiếng động lớn, ta và Tiêu
Trấn Kỳ đông thời vọt ra ngoài nhìn lại. Thì thấy phương hướng ở Trù
phòng khói bốc lên nghi ngút, hiển nhiên là A Đông và Lang Thứ đã đắc
thủ.

Ta và Tiêu Trấn Kỳ nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mừng rỡ.

Không bao lâu, ta thấy Lang Thứ đi tới, chúng ta lập tức kéo hắn vào bên trong đại môn.

"A Đông đâu?"

Ta thấp giọng hỏi.

Lang Thứ nói:

"Hắn sợ mọi người hỗn loạn sẽ tới đây, cho nên tói Dưỡng Tâm Điện phóng hỏa, bảo ta về trước nói cho chủ nhân biết một tiếng, hắn bảo chủ nhân không cần chờ hắn."

Ta cười khổ lắc đầu, lấy bản lĩnh của A Đông, chắc chắn sẽ không thất thủ.

Trải qua một thời gian, có ba gã thị vệ đi tới, ta nhìn lại hóa ra là 3
người Vân Na, Tuệ Kiều và Dực Hổ, các nàng và mấy người chúng ta đều mặc trang phục thái giám.

Ta vô cùng vui mừng tiến lên nghênh đón.

Hoàn Nhan Vân Na liều lĩnh nhào vào trong lòng ta, ta và nàng ôm chặt lấy
nhau, Tuệ Kiều ở sau lưng nàng cười khanh khách nhìn ta, trong ánh mắt
tràn đầy nhu tình mật ý.

Tình thế khẩn cấp, không cho phép chần chờ, sáu người chúng ta lập tức vào trong điện.

Dực Hổ vui tươi hớn hờ nói:

"Cái tên ngốc hoàng đế kia còn đang chờ tỷ tỷ tới bái đường."

Vân Na đỏ mặt quát lên:

"Chớ có nói bậy!"

Mọi người cùng nhau cười lên ha há.

Ta chỉ vào động khẩu nói:

"Bảy cái lỗ kia được xếp theo hình Bắc Đẩu thất tinh, chúng ta dựa theo
trình tự thực hiện một lượt, đầu tiên là ấn vào lỗ một, ba, sau đó ấn
vào lỗ hai, năm, bảy, cuối cùng là hai lỗ bốn và sáu."

Ta và Vân Na, Tiêu Trấn Kỳ ba người phụ trách ấn cơ quan, nhưng sau khi ấn xuống vẫn không thấy phản ứng gì. Chúng ta liếc mắt nhìn nhau, trong
lòng đểu ngẩn ra.

Ta cố sức lắc đầu, căn cứ vào biểu hiện lúc đó của Mặc Vô Thương, thì lão sẽ không gạt ta.

Đúng lúc này, mặt đất dưới chân chúng ta bỗng nhiên chấn động một cái, ta kéo Tuệ Kiều và Vân Na lui về phía sau một bước.

Trong cái động khẩu tràn ngập sương mù, cự thạch kêu lên ầm ầm, chậm rãi chìm xuống phía dưới, cự thạch phát sinh ầm ầm nổ, chậm rãi xuống phía dưới
chìm.

Dực Hổ nhìn cái lỗ đen thui, nhịn không được thở dài nói:

"Không biết nó sâu bao nhiêu, chẳng biết nhảy xuống có chết không?"

Tiếng huyên náo bên ngoài vọng lại càng lúc càng lớn.

Hoàn Nhan Vân Na khẩn trương nói:

"Chắc là bọn họ đã phát hiện chuyện ta trốn đi, rất nhanh sẽ lục soát đến đây."

Ta gật đầu nói:

"Đem hai thi thể kia ném xuống trước thử xem."

Lang Thứ ôm lấy hai cỗ thi thể ném xuống phía dưới, nhưng nửa ngày không có
hồi âm, xem ra phía dưới chắc là rất sâu, trong đám công cụ của chúng ta không có dây thừng.

Tiêu Trấn Kỳ nhắc nhở:

"Không đi nữa, chỉ sợ là không kịp rồi."

Lang Thứ cắn răng, bỗng nhiên dẫn đầu hướng cái động khẩu phóng đi, ta không kịp ngăn cản lại, không bao lâu sau truyền đến tiếng cười to:

"Chủ nhân! Phía dưới toàn là bùn nhão, thảo nào không có thanh âm.”

Chúng ta vui mừng vô cùng, Dực Hổ trước tiên nhảy xuống, sau đó là Tuệ Kiều
và Hoàn Nhan Vân Na, A Đông lúc này vẫn chưa tới, không biết có gặp
phiền phức gì trên đường không, tình thế đã gấp gáp, không cho phép đợi
thêm nữa.

Ta hướng Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Đốt luôn nơi này đi."

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu, cùng ta châm lửa vào mấy cái giá sách, chẳng bao lâu lửa cháy ngập trời.

Ta và Tiêu Trấn Kỳ nhảy vào trong động, phía dưới quả nhiên giống như lời
Lang Thứ nói, toàn là bùn nhão, không khí tanh hôi vô cùng. Do chúng ta
lo lắng ở đây nhiều khí mê tan, cho nên không dám châm đuốc, dọc theo
đường hầm đi về phía trước.

Trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, hóa ra là một viên dạ minh châu trong tay Vân Na.

Ta cười nói:

"Hoàn Nhan tướng quân quả nhiên là người chuyên bày mưu nghĩ kế, chuyện này cũng có thể nghĩ đến."

Vân Na cười duyên nói:

"Hạt châu này là Gia Luật Xích Mi kính hiến cho nương nương, ta thích nên tìm cách lấy nó."

Tất cả mọi người đều bị nàng chọc cười.

Có dạ minh châu chiếu sáng, tốc độ của chúng ta nhanh hơn rất nhiều, đi
khoảng hai dặm, mới thoát khói đống bùn nhão này. Không khí ở chỗ này đã giảm bớt mùi tanh hôi đi rất nhiều, hay là khứu giác của chúng ta đã
thích ứng với không khí nơi đây.

Ta và Vân Na, Tuệ Kiều đi tuốt đằng trước, Dực Hổ ở sau người kể lại cho
Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ những chuyện xảy ra vừa qua, trông sinh động
như thật.

Vân Na nhẹ giọng nói:

"Hôm nay thoát nạn cũng ít nhiều nhờ vào Đa Đồ Nhĩ công công."

Ta thấp giọng hòi:

" Đa Đô Nhĩ công công đến tột cùng là ai?"

Vân Na đạo:

"Lúc trước phụ vương ta đã từng cứu tính mạng của hắn, người này vẫn luôn
giữ trong lòng, nếu như không có hắn giúp đỡ, chúng ta sao có thể chạy
ra khỏi cung."

Ta cười nói:

"Ta đúng là sợ lão ô quy kia dây dưa với nàng."

Vân Na thấp giọng nói:

"Ta thoát được lão ô quy, nhưng không thoát được bàn tay của ma đầu chàng."

Trong lòng ta rung động, đồng thời tóm lấy hai cái eo nhỏ nhắn, nói:

"Mặc tiên sinh đã nói, ý trời đã bảo hai nàng ở bén trái phải của ta."

Tuệ Kiều nói:

"Nói bậy, sao Mặc tiên sinh có thể nói loại lời không nghiêm chỉnh như vậy chứ?”

Ta biết các nàng sẽ không tin tưởng cho nên kể lại chuyện hôm đó một chút.

Đường đi phía trước càng lúc càng hẹp, có chỗ chỉ đủ cho một người đi, phía
trước hơn mười trượng, có một cánh cửa đá chắn đường. Dựa theo ký hiệu
trên bản đồ, đây là cơ quan đầu tiên thông ra ngoài.

Ta dùng dạ minh châu soi sáng, tìm được một cái vòng nắm bằng đồng, xoay
ngược theo chiểu kim đồng hồ ba vòng, rồi lại xoay thuận hai vòng, sau
đó lại xoay ngược hai vòng, cửa đá chậm rãi mở ra.

Thông qua cửa đá, lối đi phía trước đã rộng lên nhiều, ta lại dùng cái vòng
bằng đồng xoay ngược chiều kim đồng hồ năm vòng, xoay thuận một vòng,
cửa đá một lần nữa đóng lại, dựa theo lời của địa đô, làm như vậy có thể vĩnh viễn phong bế.

Tiêu Trấn Kỳ nhịn không được khen:

"Vị Mặc tiên sinh này quả nhiên là một kỳ nhân."

Vân Na nói:

"Mặc tiên sinh thiên văn địa lý, y bốc tinh tướng không chỗ nào không thông, tiên hoàng lúc trước thiết kế mật đạo này, cũng là vì phòng ngừa trong
lúc chạy trốn."

Ta thầm nghĩ trong lòng:

"Sau khi ra ngoài nhất định phải tạ ơn tiên hoàng Đông Hồ này mới được, nếu
như hắn không lưu lại bí đạo này, thì chúng ta sẽ không thể thuận lợi mà rời khỏi Hắc Sa thành phòng thủ nghiêm mật kia."

Địa hình cực kỳ phức tạp, đi được một đoạn lại gặp phải một cửa đá, có lúc
rẽ nhánh, cũng may là cơ quan đồ của Mặc Vô Thương vẽ lại vô cùng chi
tiết, những chỗ then chốt đều ghi rõ toàn bộ. Chúng ta đi trong bóng tối chừng khoảng hai canh giờ, thì đất dưới chân bắt đầu rắn dần lên.

Cúi đầu nhìn lại, hóa ra đây là con đường được xây thành từ đá xanh, con
đường lớn dần lên, hai bên đường có những rãnh nước nhỏ, chắc dùng để
thoát nước.

Lại đi về phía trước đi hơn trăm bước, con đường đã dần dần hết. Ta ngửa
đẩu nhìn lại, thì thấy một bức tướng đá vuông vắn, trên vách tường có
đính vào những chiếc thang cuốn.

Lang Thứ và Tiêu Trấn Kỳ dẫn đầu leo lên, hai người hợp lực dùng sức đẩy
phiến đá trên đầu sang một bên, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài xuyên thẳng vào.

Tiêu Trấn Kỳ lớn tiếng nói:

"Có tiếng nước!"

Dực Hổ vui mừng quá đỗi, dùng cả tay chân bò lên.

Ta nhân cơ hội ôm Vân Na và Tuệ Kiều, hôn lên khuôn mặt của mỗi người một
cái. Hai thiếu nữ này đồng thời cười một tiếng, thân thể mềm mại dựa sát vào người ta.

Khi lên tới mặt đất mới biết đây là một sơn động, những luồng gió mát từ
bên ngoài thổi tới, làm cho tinh thần của ta trở nên thoải mái. Những
thanh âm của thác nước ở bên ngoài truyền tới, ta đoán là nó cũng không ở xa đây.

Ta và Tiêu Trấn Kỳ, Lang Thứ hợp lực đẩy phiên đá lấp lại, đông thời còn chèn thêm mấy tấm cự thạch.

Chúng ta đồng thời bước thật nhanh ra ngoài chỗ có ánh sáng, đi được chừng
nửa dặm, trước mắt bỗng nhiên rộng rãi, thì thấy bên ngoài động khẩu là
một cái hồ nước thật to, bao quanh động khẩu, ngoài động hiên nhiên là
một cái thác nước.

Trong lòng ta không khỏi âm thẩm than thở, Mặc Vô Thương quả nhiên lợi hại,
lại có thể tìm được một nơi bí ẩn như vậy làm lối ra.

Lang Thứ cười tươi một tiếng, dẫn đầu xông vào trong nước, Tiêu Trấn Kỳ bám sát theo Dực Hổ nhảy ra ngoài.

Hoàn Nhan Vân Na bình thường quả cảm, thì bây giờ lại nao núng:

"Ta... không biết bơi..”

Ta cười ha ha lên, một tay ôm lấy thân hình nàng vào trong ngực, nói:

"Vậy thì ta đem nàng ra ngoài."

Tuệ Kiều mỉm cười nói:

"Từ nhỏ muội đã lớn lên ở bên bờ sông Hãn giang, chỉ sợ huynh bơi không nhanh bằng muội đâu."

Nói xong nàng thả mình vào trong dòng nước.

Hoàn Nhan Vân Na kêu to một tiếng, ta ôm nàng nhảy ùm xuống.

Lực đẩy của thác nước cực lớn, thoáng cái đã làm chúng ta chìm xuống, ta nhanh chóng thích ứng với việc chìm trong mặt nước.

Khi mờ mắt nhìn thì thấy Toàn Tuệ Kiều như một mỹ nhân ngư, đang bơi ở trên đỉnh đầu của ta, đôi mắt đẹp nhìn ta đúng là làm mê lòng người. Sau đó
nàng bơi về phía trước.

Hai mắt của Hoàn Nhan Vân Na nhắm chặt, nín thở, ôm chặt lấy cổ của ta.

Ta một tay ôm vòng eo, một tay đỡ lấy mông nàng, chậm rãi bơi lên mặt nước.

Chợt nhớ tới hoàn cảnh mới quen của ta và Yến Lâm khi xưa, trong lòng không
khỏi rung động, ta nhớ lại cái trò đùa khi trước, đưa tay vào trong ngực nàng nhéo một cái.

Hoàn Nhan Vân Na thân thể mềm mại run lên, mở đôi mắt đẹp, kinh hoàng uống một ngụm nước, ta cuống quít nổi lên.

Hoàn Nhan Vân Na nằm ở trong lòng ta kịch liệt ho khan, sau một lúc mới chậm lại được, bàn tay nhỏ nhắn hung hăng nhéo ta một cái, nói:

"Tên dâm tặc này, muốn hại ta chết phải không?"

Trên bờ truyền truyền đến tiếng gọi của Dực Hổ, Vân Na cười tươi, trên mặt đỏ như mây, ta thấp giọng cười nói:

"Nàng yên tâm, bọn họ không nhìn thấy chuyện của chúng ta ở dưới nước."

Vân Na gắt giọng:

"Ngươi còn dám nói bậy, ta không bao giờ ... để ý tới ngươi nữa.”

Thấy bộ dáng thẹn thùng của tiểu nữ nhi này, ta hận không thể tại chỗ yêu thương nàng một phen.

Ta đỡ Vân Na đi lên trên bờ, đưa mắt nhìn xung quanh, thì thấy trên bãi cỏ cách đó không xa, có một vị bạch y công tử đang mỉm cười nhìn chúng ta.

Đây là cao đồ của Mặc Vô Thương, Gia Cát Tiểu Liên. Bên người hắn còn một
vị tráng hán cao to, khí lực chắc là tương đương với Lang Thứ.

Ta chậm rãi đi tới chỗ của Gia Cát Tiểu Liên, cười nói:

"Gia Cát huynh quả nhiên tuân thủ lời hứa."

Gia Cát Tiểu Liên cười nhạt nói:

"Tiểu Liên hôm qua dựng ở đây mấy căn lều tạm, chỉ chờ công tử đến.”

Hắn chỉ hai truớng bồng phía sau, nói:

"Chư vị mời thay y phục, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

Gia Cát Tiểu Liên chuẩn bị tương đối chu đáo, vũ khí, quần áo và đồ dùng
hàng ngày đều không thiếu thứ gì, có lẽ là chuẩn bị vượt núi, lên hắn
mang theo cả những bì giáp bằng lông điêu, cừu, và một số quần áo bông.

Gia Cát Tiểu Liên nhìn đại hán bên người, nói:

"Cự Linh, ngươi hủy chiếc xe ngựa đi, còn ngựa thì thả ra."

Đại hán tên Cự Linh gật đầu, xoay người đi vào trong rừng.

Gia Cát Tiểu Liên hướng ta nói:

"Cự Linh trời sinh câm điếc, mặc dù là tôi tớ, thế nhưng từ nhỏ đã lớn lên
cùng ta, tình cảm với ta như là huynh đệ, mong công tử có thể đối xử tử
tế với hắn."

Ta gật đầu nói:

"Gia Cát huynh yên tâm, ta sẽ coi hắn như là huynh trưởng của mình."

Nhưng ta kỳ quái hỏi:

"Nếu hắn trời sinh câm điếc, vậy thì tại sao lại nghe hiểu được lời của huynh nói?"

Gia Cát Tiểu Liên cười nói:

"Hắn có thể đọc hiểu thần ngữ."

Trong khi nói chuyện Cự Linh đã trở về, hắn cúi người cõng Gia Cát Tiểu Liên trên lưng.

Gia Cát Tiểu Liên chuẩn bị hành lý tuy nhiều, thế nhưng mọi người chia ra cầm lại không có bao nhiêu.

Nhóm tám người chúng ta đi dọc theo sườn Khải Lạp Nhĩ Sơn để leo lên trên.

Cho tới lúc hoàng hôn, chúng ta mới chỉ tới được sườn núi, nhìn về phương
hướng Hắc Sa thành, thì toàn bộ thành trì đã biến thành một cái bàn cờ,
tất cả có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Ta có thể tưởng tượng ra, lúc này Hắc Sa thành vô cùng hỗn loạn. Hoàn Nhan Vân Na trốn đi, tất nhiên sẽ làm cho Hoàn Nhan Liệt Thái phẫn nộ dị
thường, hắn sẽ lục soát toàn bộ Hắc Sa thành để tìm kiếm Vân Na.

Gia Cát Tiểu Liên nhìn về phía Hắc Sa thành, trong ánh mắt hiện lên sự sầu não và lưu luyến.

Gió núi gào thét, lúc nãy mới cảm nhận được ánh nắng của mùa xuân, còn bây giờ lại cảm nhận được gió rét của màu thu.

Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng nói:

"Từ nơi này đi lên, nhiệt độ càng ngày càng thấp, với tốc độ của chúng ta
bây giờ, chắc chừng khoảng 2 canh giờ nữa mới tới được nơi có tuyết."

Gia Cát Tiểu Liên cười nói:

"Hoàn Nhan tướng quân nói không sai, nhưng mà chỉ nửa canh giờ nữa bầu trời
sẽ tối đen, chúng ta không có khả năng đi trong đêm."

Hoàn Nhan Vân Na chỉ về một chỗ đất cao phía trước, nói:

"Chúng ta tối nay cắm trại ở đấy, hừng đông ngày mai tiếp tục xuất phát."

Sơn đạo trở nên gồ ghề, vốn cho là nửa canh giờ nhưng mà chúng ta phải
đi tới một cách giờ, lúc tới được chỗ cao, thì trời hoàn toàn tối đen.

Tiêu Trấn Kỳ mang theo Dực Hổ ở vùng phụ cận săn thú, trong núi động vật
hoang dã đông đảo, không bao lâu hai người đã thắng lợi trở về.

Ta và Lang Thứ đốt lửa trại, Vân Na và Tuệ Kiều ở trong rừng hái được một
số quả dại. Chúng ta ngồi vây quanh đống lửa, mỗi một người ai nấy đều
tươi cười.

Gia Cát Tiểu Liên và Cự Linh hai người ngồi xa một bên, hiển nhiên bọn họ
không có hứng thú với câu chuyện của chúng ta. Ta bảo Dực Hổ cầm con
hoẵng và một số dã quả sang đó.

Không bao lâu Dực Hổ liền đem con hoẵng trở về, nó nhìn ta nói:

"Hắn không ăn thịt!"

Ta xoay người sang chỗ khác, thấy Gia Cát Tiểu Liên đang giơ túi nước lên với ta, mỉm cười nói:

"Công tử lầm trách, từ trước tới giờ ta thích một mình, không phải có ý như vậy."

Ta gật đầu cười.

Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng cười nói:

"Tiên sinh đúng là thế ngoại cao nhân, đâu có giống như người thường, trên người đầy tục khí."

Ta ha hả cười nói:

"Đâu có ai biết tục khí trong lời nàng là cái gì?"

Dực Hổ giành trước đáp:

"Đương nhiên là ăn uống, chơi gái, đánh bạc!"

Hoàn Nhan Vân Na quát lên:

"Dực Hổ, đệ lại nói bậy bạ gì đó?"

Dực Hổ thè lưỡi, vỗ vỗ cái bụng nói:

"No rồi, đệ đi ngủ."

Tuệ Kiều đứng dậy đi theo chiếu cố cho nó.

Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ mượn cớ đi dò xét xung quanh, chỉ còn lại có ta và Vân Na hai người.

Ta cười hì hì đi tới bên cạnh nàng nói:

"Hôm nay ăn uống đều đã làm rồi, chỉ còn mỗi việc chơi gái thôi, không biết
Hoàn Nhan đại tướng quân có thỏa mãn ta một chút không."

Hoàn Nhan Vân Na e thẹn hướng ta đánh tới:

"Cái tên bại hoại này, coi ta là ai chứ!"

Ta cười ha ha xoay người bỏ chạy, Vân Na vui cười đuổi theo phía sau, vào
trong rừng, ta đột nhiên xoay người cố sức đem nàng ôm vào lòng, rồi hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của nàng.

Vân Na phản ứng cực kỳ nhiệt tình, cái lưỡi thom tho chủ động dò xét vào
trong môi ta, chúng ta triền miên một chỗ thật lâu, bàn tay của ta không an phận thò vào trong áo, Vân Na duyên dáng kêu to một tiếng, bộ ngực
mềm mại đã bị ta chiếm đóng.

Nàng nũng nịu oán trách nói:

"Chàng ở dưới nước véo người ta, bây giờ người ta vẫn còn đau."

Ta nhẹ nhàng xoa xoa nói:

"Cho nên bây giờ ta sẽ bồi thường gấp bội cho nàng nha."

Vân Na khuôn mặt đỏ lên, dúi đầu vào trong ngực ta, nói:

"Dận Không, kể từ hôm nay, mặc kệ sống cũng được, chết cũng được, thiếp vĩnh viễn sẽ theo bên người chàng.”

Không có ngôn ngữ gì có thể miêu tả được sự kích động trong lòng ta, ta cố
sức ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, đem sự nhiệt tình hòa tan đối
phương.

Triền miên một lúc lâu, hai người chúng ta mới dừng lại, Vân Na nhẹ giọng nói:

"Chúng ta cần phải trở về, không thì người khác lại nghĩ lung tung."

Ta cười nói:

"Chúng ta đâu có làm chuyện gì, cần gì phải cố kỵ bọn họ loạn tưởng?"

Vân Na nhẹ nhàng đấm vào vai ta một quyền:

"Thiếp hiện giờ mới phát hiện ra Long Dận Không là một tên bại hoại."

"Hối hận?"

Đôi mắt màu xanh đẹp của Vân Na nhộn nhạo nồng đậm tình ý:

“Đã lên thuyền của kẻ trộm, không còn cách gì khác là đành phải tiếp tục."

Ta ôm vai nàng nói:

“Chúng ta vốn có câu, lấy chồng theo chồng, lấy chó thì theo chó…”

Vân Na cười tiếp lời nói:

"Gả cho khỉ thì chạy khắp núi."

Nàng cầm ta bàn tay của ta nói:

"Xem ra ta kiếp này đã định sẵn thiếp phải theo con khỉ này chạy khắp núi rồi."

Trở lại doanh địa, những người còn lại cũng đã an giấc, chỉ có Gia Cát Tiểu Liên vẫn ngồi dưới gốc cây như cũ, hắn nhìn xuống dưới chân núi, ngơ
ngác xuất thần.

Ta và Vân Na lưu luyến không rời cáo biệt, lúc này mới chậm rãi đi tới phía sau Gia Cát Tiểu Liên.

Gia Cát Tiểu Liên cảm thấy được ta đến:

"Công tử còn chưa an giấc?"

Ta đi tới bên người hắn, nhìn theo phương hướng của hắn, hóa ra lại là Hắc Sa thành, lẽ nào hắn có tình quyến luyến với phiến thổ địa này?

Ta thấp giọng hỏi:

"Gia Cát huynh có phải là có gì lưu luyến không?"

Gia Cát Tiểu Liên lạnh nhạt nói:

"Ta vốn không phải là người Đông Hồ, mảnh đất này lại không phải là cố thổ, có gì khiến ta phải lưu luyến?"

“Thế nhưng Gia Cát huynh toàn nhìn về phương hướng của Hắc Sa thành..”

Gia Cát Tiểu Liên đạo:

"Ta đang tiễn đưa sư phụ."

"Cái gì?"

Hôm nay ta toàn lạc trong biển hạnh phúc, lúc này mới nghĩ tới tình cảnh của Mặc Vô Thương.

Chuyện bí đạo nhất định sẽ bị người khác khám phá ra, tra xét ra Mặc Vô Thương cũng không khó, cho nên Mặc Vô Thương mới bảo Gia Cát Tiểu Liên đi theo ta rời khỏi Đông Hồ.

Lúc hắn trao bí đồ cho ta, cũng là lúc hắn xác định mình phải chết. Một cảm giác hổ thẹn kéo tới, làm cho ta cúi đầu xuống.

Gia Cát Tiêu Liên nói:

"Công tử không cần tự trách, từ năm năm trước sư phụ đã ẩn cư thế ngoại, đó
là vì cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, năm năm nay, người chuyên tâm tu hành, thế nhưng không cách nào tha thứ cho mình được."

Ta chán nản nói:

"Cho dù như thế nào Mặc tiên sinh cũng vì ta mà hi sinh vì nước."

Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói:

“Chỉ có như vậy, sư phụ mới thực sự được giải thoát.”

Hắn chuyển hướng sang ta, nói:

"Lúc cuối cùng sư phụ ngộ ra một đạo lý, cừu hận càng sâu, thì tổn thương tới mình càng lớn."

Ta nặng nề gật đầu, nếu như Mặc Vô Thương không phải xuất phát từ cừu hận
đối với phụ hoàng ta và Tả Trục Lưu, thì cũng không giận chó đánh mèo,
gây họa khắp Trung Nguyên.

Gia Cát Tiểu Liên nói:

"Lúc Tiểu Liên còn sống, nhất định sẽ vì sư phụ mà bồi thường hết các tạo nghiệt này."

Một vì sao xẹt qua phía chân trời, ta và Gia Cát Tiểu Liên đồng thời ngẩng
đẩu lên, không biết đạo lưu tinh kia có phải là hồn phách của Mặc Vô
Thương không nữa...

Tròi tờ mờ sáng, chúng ta lại tiếp tục leo dọc theo phương hướng đã định.

Càng lên cao, thì nhiệt độ không ngừng giảm xuống, cảnh sắc xung quanh cũng không ngừng biến hóa.

Dưới chân núi là khí hậu của mùa xuân, sườn núi lại là khí hậu cuối thu, đi
lên trên cao, thảm thực vật càng ít, trên đỉnh núi có một đường tuyết
trắng.

Vào lúc giữa trưa, chúng ta mới đi tới được ranh giới tuyết, trải qua thời
gian ngắn nghỉ ngơi, chúng ta lại tiếp tục bò lên, trước kia ta chỉ được nghe qua là gió tuyết cực kỳ rét buốt chứ chưa từng được cảm nhận qua.

Từ trên không trung bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu lanh lảnh của chim điêu, ta và Tiêu Trấn Kỳ đồng thời ngẩng đẩu lên, thì thấy có một điểm
đen đang bay qua bay lại trên bầu trời.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #55