Chương 33: Bố Trí Mai Phục


Dao Như vào sáng sớm ngày thứ hai thì tỉnh lại, Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm tuy rằng đã lấy ra, thế nhưng do Tiêu Trấn Kỳ và Đường Muội đồng thời cùng thúc đẩy nổi lực, làm cho kinh mạch nàng bị tổn thương, nếu muốn hoàn toàn khôi phục sợ rằng ít nhất cũng phải chừng 3 tháng.

Ta từ trong tay Thải Tuyết tiếp nhận khăn mặt, lau mồ hôi trên trán cho Dao Như, nàng yếu ớt nằm trên bờ vai của ta, vô lực nói:

"Thiếp….sẽ phải chết đúng không..."

Ta cười véo véo cái mũi của nàng, nói:

"Yên tâm! Bệnh của nàng sẽ rất nhanh khỏi."

Trong đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập thâm tình nhìn ta, nói:

"Công tử…thiếp còn tưởng rằng không bao giờ được hầu hạ người nữa."

"Nha đầu ngốc, ta quyết sẽ không để cho các nàng rời xa ta!"

Lúc nói câu này ta nhìn Thải Tuyết, Thải Tuyết nhẹ nhàng cắn môi dưới cúi đầu xuống.

Dao Như nói:

"Công tử... Dao Như có chuyện vẫn không nói thật cho người biết, cuốn sổ kia được chôn cùng với mẫu thân của thiếp, công tử có trách thiếp không?"

Ta ôm vào Dao Như:

"Ta biết nàng có nỗi khổ trong lòng."

Dao Như gật đầu, nhẹ giọng nói:

"Trong cuốn sổ đó ghi những gì, Dao Như đều nhớ rõ, nếu công tử muốn, Dao Như có thể viết ra!"

"Nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau khi thương thế khỏi hẳn rồi hãy nói!"

Ta ôn nhu khuyên bảo.

Dao Như thân thể vẫn còn rất yếu, ôm lấy bả vai của ta ngủ say.

Ta đi ra cửa ngoài, Đường Muội đang đứng dưới gốc cây tùng lau trường đao, tối nay chính là kỳ hạn mà ta ước hẹn với U U giao cuốn sổ, tất cả phải chuẩn bị thật kỹ cho trường đại chiến.

Đường Muội nhìn thấy ta, buông trường đao trong tay, đứng lên nói:

"Công tử! Yên nữ tối nay có tới không?"

Ta gật đầu nói:

"Nàng nhất định sẽ đến."

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã là chính ngọ, Tiêu Trấn Kỳ vẫn chưa tới đến, không biết hắn có tới đúng hẹn hay không.

Lúc này Đường Muội lớn tiếng nói:

"Tiêu đại ca!"

Ta nhìn về phía cửa, quả nhiên Tiêu Trấn Kỳ và Tôn Tam Phân sóng vai đi vào, hắn quả nhiên là thủ tín.

Tiêu Trấn Kỳ nhìn ta chào, sau đó mới đặt cung tên lên bàn.

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Bình Vương điện hạ đã bố trí xong chưa?"

Ta gật đầu nói:

"Ta đã có được bản vẽ của khu nhà này!"

Ta lấy bản vẽ đặt lên bàn đá trong viện, Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ đồng thời đi lại gần nhìn, ta chỉ bản vẽ nói:

"Buổi tối khi nàng xuất hiện, các người phải phục kích ở hai bên, cố gắng chế trụ nàng!"

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm của nữ nhân:

"Long Dận Không ở chỗ này phải không?"

Chúng ta không nói nữa, mà nhìn về phía cửa, thì thấy một nữ đồng chừng 10 tuổi, cầm một giỏ hoa màu lam, cười hì hì, đi vào trong viện.

Ta mỉm cười nói:

"Ngươi biết hắn sao?"

Nữ đồng cười nói:

"Ta tuy rằng không nhận ra hắn, thế nhưng biết người này thích nhất là tới gần nữ hài tử, hơn nữa trong đôi mắt lúc nào cũng háo sắc."

Nàng nhìn ta một cái nói:

"Ngươi có phải là Long Dận Không không?"

Trước mặt mọi người bị một cô bé quở trách, ta không khỏi có chút xấu hổ, ho khan một tiếng mới nói:

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Nữ đồng từ kia từ trong giỏ hoa lấy ra một phong thư, nói:

"Có một vị tỷ tỷ bảo ta giao nó cho ngươi."

Ta đang muốn nhận lấy, thì nữ đồng kia thu tay lại, nói:

"Tỷ tỷ nói phải đưa cho ta 10 lượng bạc, ta mới đưa cho ngươi được!"

Ta lấy một tờ ngân phiếu 50 lượng nhét vào trong tay của nàng, nữ đồng lúc này mới vui vẻ đem bức thư đưa cho ta, xoay người hưng phấn rời đi.

Ta cẩn thận dùng đao mở bao thư, rút bức thư từ trong đó ra, thấy trên đó viết:

“Đêm nay canh ba, Yên Chi Hồ, Phù Dung viên'

Bên dưới có đề là U U, chữ viết đẹp phiêu dật.

Đường Muội nói:

"Có đi không?"

Ta cười nói:

"Đương nhiên là phải đi, nhưng mà... Lần này cần chuẩn bị thật tốt!"

Lúc này Mộ Dung Yên Yên và Tây Môn Qua đã tới Phong Lâm Các, ta cuống quít nghênh đón.

Tây Môn Qua cười nói:

"Bình Vương điện hạ, tại hạ không mời mà tới, ngài có trách ta đường đột không?"

Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói:

"Tây Môn công tử đến đây là để hỗ trợ!"

Tây Môn Qua nói:

"Yêu nghiệt Ma môn người nào cũng có thể tru giết, tại hạ bất tài, nhưng cũng nguyện ra sức."

Ta cảm tạ nói:

"Có thể được họ Tây Môn công tử tương trợ, đêm nay tất sẽ nắm chắc thắng lợi, Dận Không xin cám ơn trước."

Mấy người ngồi vào chỗ của mình ở trong viện, ta giới thiệu cho bọn họ quen nhau, sau đó mới nói ra địa chỉ mà U U đưa tới.

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Nàng nếu chủ động hẹn gặp công tử, tất sẽ chuẩn bị kỹ càng ở Phù Dung viên, không chừng còn có trợ thủ."

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Bên cạnh Phù Dung viên có núi, sông, rừng, địa hình phức tạp, sở dĩ nàng chọn nơi này, là muốn có đường rút lui."

Mộ Dung Yên Yên phân tích nói:

"Đêm nay chúng ta bao vây tiễu trừ yêu nữ cũng cần phải đề phòng nàng nhân cơ hội tới Phong Lâm các gây chuyện, ta và Tây Môn công tử đã thương lượng qua, buổi tối hắn sẽ ở lại đây thủ hộ."

Tây Môn Qua nói:

"Ta sẽ dẫn theo 6 tên gia tướng, thủ hộ nơi này."

Ta gật đầu nói:

"Được, đêm nay chúng ta bố trí mai phục ở Phù Dung viên, có gắng bắt cho được yêu nữ!"

Đêm lạnh như tuyết, bầu trời chỉ có một màu xanh, trăng sáng rõ, gần như chiếu khắp mọi nơi, phản phất như rắc thu ba lên từng cành cây ngọn cỏ. Nhìn xuống mặt Yên Chi Hồ, sóng gợn lăn tăng, nguyệt ảnh như ẩn như hiện.

Ta và Đường Muội chậm rãi đi vào Phù Dung viên, tối nay là thời khắc mấu chốt, bắt được U U sẽ tra hỏi người chủ mưu đứng đằng sau.

Mộ Dung Yên Yên và Tiêu Trấn Kỳ đã tới đầu bên kia của Phù Dung viên mai phục, Tiêu Trấn Kỳ võ công không dưới Đường Muội, nhưng võ công của Mộ Dung Yên Yên ta chưa từng thấy qua, nhưng mà thấy biểu hiện tự tin của nàng, ta có thể khẳng định nàng là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Phù Dung viên khắp nơi đều có hoa tươi, trong không khí tràn ngập mùi hương của hoa. Ta chắp tay đứng ở giữa, ngẩng đầu nhìn trăng.

Sắp tới canh ba, gió đêm vi vút, cánh hoa chập chờn, làm cho Phù Dung viên có chút thê lương.

Đường Muội nói:

"Nàng có tới hay không?"

Ta tràn ngập lòng tin nói:

"Nhất định sẽ tới!"

U U không biết Thất Tuyệt châm trên người Dao Như đã bị lấy ra, nàng đương nhiên sẽ dùng nó để áp chế ta, buộc phải giao ra sổ sách Điền thị.

Đường Muội bỗng nhiên nắm trường đao, thấp giọng nói:

"Nàng tới!"

Ta nhìn về phía trước xa xa, thì thấy U U mặc bạch y, phiêu nhiên như tiên tử, mũi chân đạp ở trên cành hoa, bay tới chỗ chúng ta, từ xa xa đã cười duyên:

"Dận Không! Có mang sổ sách tới không?"

Ta mỉm cười nói:

"U U cô nương làm gì phải vội, hoa nở dưới trăng, cảnh đẹp ngày tốt, gặp mặt đã nói chuyện giao dịch, hình như có chút tục khí, không bằng hôm nay chúng ta mượn cơ hội này bàn chuyện phong nguyệt."

U U cười tươi như hoa, dịu dàng nói:

"Đáng tiếc U U sinh ra chỉ là một tục nhân, đối với phong nguyệt không có bất cứ hứng thú gì."

Nàng đứng trong trăm loài hoa, giống như tiên tử, phong hoa tuyệt đại làm cho trăng hoa phải ảm đạm.

"Hãy bớt nói nhảm đi! Ngươi mang sổ sách ra, ta cứu tình nhân của ngươi, hai chúng ta không ai nợ ai!"

Ta từ trong lòng lấy ra một quyển sổ, hướng U U giơ lên nói:

"Sổ sách ở đây, nhưng muốn lấy phải chữa cho Dao Như trước!"

U U khanh khách cười khẽ, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ hất lên một cái, một chiếc Ngọc bình bay về phía ta, nói:

"Bên trong bình là giải dược, ngươi cho nàng ăn ba viên có thể khỏi."

Trong lòng ta thầm mắng U U ác độc, không lấy Thất Tuyệt Châm ra, uống giải dược có tác dụng gì? Ta lạnh lùng nói:

"Thế nhưng Thất Tuyệt châm vẫn đang ở trong cơ thể của nàng!"

U U giảo hoạt cười nói:

"Thất Tuyệt châm được làm từ một loại gỗ kỳ lạ, có giải dược là lập tức ta rã, ngươi cho ta đang lừa ngươi hay sao?"

Ta thầm nghĩ trong lòng:

"Ngươi không gạt ta mới là lạ!"

Nhưng vẫn đem cuốn nổ vứt sang cho nàng, U U đưa tay đón, Đường Muội đồng thời giương trường đao, quang ảnh bao phủ lấy U U.

U U đã sớm dự bị chuyện Đường Muội sẽ hành động này, bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy cuốn sổ, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên mặt đất một cái, thân thể bay ngược lại phía sau.

Đường Muội nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao toàn lực bổ xuống, đao khí lạnh thấu xương từ trong đao phong tỏa ra, phạm vi mở rộng đến hai trượng. Những cây hoa ở phía trước lập tức bị xé thành những mảnh nhỏ, bắn ra tứ phía.

U U tay áo tung bay theo gió, thân thể mềm mại lướt đi, rút kiếm chém ra một cái, những cánh hoa bị nàng dẫn động, hình thành một luống kiếm khí màu đỏ nhạt.

Đường Muội đao thế biến đổi, đổi chém thành đâm, đao phong hợp lại, làm cho những cánh hoa bay tứ tán.

U U ở trong nháy mắt dựng thẳng người lên lên, tế kiếm chỉ thẳng vào đao phong, cánh hoa theo thế kiếm mà đi. Nàng lăng không bay ngược ra khoảng 3 trượng, thân hình lộn một vòng ra ngoài.

Trường đao của Đường Muội quay ngược trở lại, lấy sống đao đập vào mũi kiếm của U U, đao kiếm tương giao, trường kiếm trong tay U U cong như cung, nội lực quán trú vào thân kiếm, thân kiếm đột nhiên dựng thẳng mượn lực lượng này bay ngược ra sau.

Thân thể của U U lần thứ hai bay ngược lên trên không trung, nàng không muốn cùng Đường Muội chiến đấu, mượn lực liên tục uốn người trên không trung 2 vòng, bay ra ngoài.

Không đợi nàng đứng vững, ba mũi tên theo hình chữ phẩm (品) bay tới, Tiêu Trấn Kỳ đã mai phục trong bụi hoa từ lâu, nay căng cung kéo ra bắn tới.

Ba mũi tên này nhanh như chớp, bắn tới thân thể mềm mại của nàng, U U quát một tiếng, tế kiếm theo hình cung chém ra, đánh bay ba mũi tên ra ngoài, thân thể bắn ngược lại phía sau.

Mộ Dung Yên Yên trong võ sĩ phục màu xanh, chặn đường lui của U U, tay nàng cầm một thanh loan đao màu xanh, dưới anh trăng phản ra ánh sáng, hóa ra là một thanh đao trong suốt.

Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ mỗi người đứng một góc, 3 người vây quay U U vào giữa.

U U tóc dài tung bay theo gió, tế kiếm trong tay chậm rãi rũ xuống, trong đôi mắt đẹp tràn ngập ai oán, nhìn về phía ta nói:

"Dận Không! Ngươi lại lập bẫy hại ta?"

Ta mỉm cười nói:

"Dận Không ngưỡng mộ sự tao nhã của U U cô nương, nên muốn mời cô nương ở lại chơi mấy ngày."

U U thở dài một hơi, nở nụ cười điên đảo chúng sinh, nói:

"Tên hỗn đản này, trong lòng đang nghĩ gì, tưởng U U ta không biết hay sao?"

Nàng nhìn cuốn sổ trong tay một chút, nói:

"Xem ra cuốn sổ này cũng là giả rồi?"

Ta gật đầu cười.

"Lẽ nào ngươi thực sự không để ý tới tính mệnh của người trong lòng ngươi hay sao?"

Nàng giận tái mặt, nhưng chỉ một cái cau mày cũng tỏa ra mị lực.

Ta cười nói:

"U U cô nương bây giờ vẫn chưa hiểu hay sao?"

U U gật đầu, đột nhiên thân thể quỷ mị đánh về phía Mộ Dung Yên Yên, nàng trước sau cùng Đường Muội, Tiêu Trấn Kỳ giao thủ, biết hai người này công lực không thua kém mình, vì vậy lựa chọn người yếu nhất đột phá vòng vây.

Mộ Dung Yên Yên nhẹ nhàng dùng Loan đao chém một nhát, tốc độ xuất đao cực kỳ chậm rãi, đối kháng mãnh liệt với U U. Ngọc Bích Loan Đao tỏa ra ánh sáng trong như nước, thân đao lóe sáng, nặng nề va chạm với trường kiếm.

Thân thể mềm mại của hai nàng đồng thời từ trên mặt đất bay lên, đao kiếm chạm vào nhau không ngừng, đao phong kiếm khí mang làm cho các cánh hoa bay loạn trong không trung.

Thân pháp của hai nàng đều nhẹ nhàng phiêu dật, đánh nhau mà phảng phất như đang múa, đêm trăng cảnh đẹp người xinh làm cho ta nhìn tới mê mẩn.

U U liên tục chém ra mười tám kiếm, nhưng đều bị Mộ Dung Yên Yên giống như vẽ tơ xuân đẩy ngược trở về, không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa rơi xuống mặt đất. Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới nói:

"Dận Không! Tên hỗn đản này, lại dám tìm nhiều cao thủ như vậy khi dễ một mình ta..."

Lời còn chưa dứt, tế kiếm lần thứ hai chém ra, mục tiêu lần này là Tiêu Trấn Kỳ, Tiêu Trấn Kỳ hai mắt không dao động, cho tới khi tế kiếm tới trước người mới tung ra một quyền, quyền phong mạnh mẽ cương liệt vô cùng, thể hiện công lực thâm hậu của Tiêu Trấn Kỳ.

U U kiếm thế biến đổi, mục tiêu công kích đổi thành Đường Muội, chỉ thoáng qua nàng đã công kích cả 3 hướng, nhưng ba người dần dần khép vòng vây, áp lực lên U U cũng nặng nề hơn trước.

Ba người này cho dù là võ công cũng đều sàn sàn như U U, cho nên áp lực lên U U thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Thân thể mềm mại của U U bỗng nhiên xoay tròn tại chỗ, trường bào màu trắng đột nhiên bị xé rách, đệ lộ một thân thể mê người khoác một tấm áo lụa mỏng bên trong. Dưới ánh trăng càng làm cho động lòng người.

Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ đồng thời do dự một chút, nhưng chỉ trong sát na đó thôi, U U đã tận dụng thời cơ bay ra ngoài.

Tiêu Trấn Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, song quyền tỏa ra phong ba cuồn cuộn như sóng biển đánh về phía U U, nàng lại không tránh, ngạnh kháng một kích.

Ta trong lúc hoảng loạn, thậm chí không kịp rút đao, liền bị U U chế trụ mạch môn, U U phun ra một ngụm máu tươi lên cổ của ta, nàng dùng tế kiếm đặt lên trên cổ của ta, lạnh lùng nói:

"Còn dám tiến tới ta một kiếm đâm chết hắn!"

Đám người Đường Muội nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau mấy bước.

Mộ Dung Yên Yên nói:

"Ngươi nếu làm thương tổn Bình vương một cọng tóc gáy, ta đảm bảo ngươi chết không có chỗ chôn!"

Đôi mắt đẹp của U U lưu chuyển, cười duyên nói:

"Thật không?"

Mũi kiếm nhẹ nhàng kéo ở trên cổ của ta một cái, da cổ lập tức bị cắt đứt, máu tươi lập tức chảy ra.

U U nói:

"Các ngươi tốt nhất là đứng im tại chỗ, bằng không cho dù ta chết, thì cũng phải cắt lấy cái đầu của Dận Không."

Ta nháy mắt với đám người Mộ Dung Yên Yên một cái, mỉm cười nói:

"U U cô nương chỉ muốn mang theo ta tâm sự, các ngươi không cần sợ hãi!"

Nhưng trong lòng ta lại kinh khủng tới cực điểm, U U này trời sinh tính cổ quái, nếu như nàng chọc giận, thì đúng là có khả năng nàng sẽ hạ thủ giết ta.

U U nắm lấy cánh tay của ta, lộn một vòng, trực tiếp bay ra phía ngoài Yên Chi Hồ.

Đường Muội không cam lòng muốn đuổi theo, ai dè U U ném ra một quả đạn khói, nổ trên không trung, khói trắng tỏa ra bốn phía. U U được làn khói yểm trợ, liên tục lộn vài cái đã ra ngoài hồ, ta kinh hồn nhìn lại phía sau, nàng hừ lạnh một tiếng, ném thân thể của ta bay ngược lên phía trước.

Ta kêu gào thảm thiết, thân thể như đằng vân vũ giá bay vào trong hồ, lẽ nào yêu nữ này muốn ta sống không được, chết không xong, nhưng ta còn chưa kịp phản ứng, thì thân thể nặng nề rơi vào một cái thuyền rõ, đâu tới mức gần như ngất đi.

U U nhẹ nhàng rơi vào đuôi thuyền, thân thể mềm mại không tự chủ được nghiêng ngả, 'Phốc!' h một tiếng phun ra một ngụm máu hiển nhiên là nàng trúng một quyền cũng không nhẹ.

U U giơ tế kiếm lên đặt vào yết hầu của ta, lạnh lùng nói:

"Mau chèo thuyền đi, nếu không ta một kiếm đâm chết ngươi!"

Ta nhanh chóng từ trong kinh hoảng ổn định lại, bình tĩnh nói:

"U U cô nương muốn đi đâu?"

U U chỉ mũi kiếm về phía trước, mũi kiếm đâm rách da thịt, ta đau tới mức nhíu mày, ta lập tức hiểu yêu nữ này chẳng hề nói đạo lý không nói thêm gì nữa, chèo thuyền.

U U có chút uể oải ngồi xuống phía sau của ta, vô lực nói:

"Đi theo hướng Đông, trên đường không được dừng lại nghỉ, bằng không ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây trong cái hồ này..."

Nàng lại ho khan kịch liệt.

Ta bình tĩnh nhìn mặt hồ, U U nói những lời này thực ra là nhắc nhở ta, chỉ cần có cơ hội nhảy xuống nước, lấy kỹ năng bơi của ta, nàng có thể đuổi theo hay sao.

Thuyền đến giữa hồ, trăng sáng sao thưa, vạn dặm xanh biếc, mặt nước mênh mông, soi sáng trời cao. Giữa hồ có một cái Già Lan Sơn, ngọn núi này không cao, giống như một cái Đại thanh loa (con ốc sên), lưng giống như một cái cổ tháp, di động trên mặt hồ. Ánh trăng chiếu sáng xung quanh ngọn núi, xen lẫn với sương khói, trông nó giống như một ngọn Thần sơn.

Xem ra mục đích của U U chính là chỗ này, ta len lén nhìn xung quanh, thấy ánh mắt U U tràn đầy sát ý, nhịn không được trong lòng run lên.

U U lạnh lùng nói:

"Ngươi có phải là đang nghĩ tới thủ hạ của ngươi tới cứu ngươi? Đừng có nằm mộng!"

Tính cảnh giác của nàng rất cao, kiếm phong thủy chung không rời cổ ta, ta muốn trốn vào nước cũng không dễ dàng.

Thuyền nhỏ cách Già Lam Sơn càng ngày càng gần, tâm tình của ta càng ngày càng trầm trọng, nếu như cùng nàng lên bờ, thì cơ hội đào tẩu của ta càng lúc càng xa vời.

Phía sau vang lên thanh âm giở sổ sách, hiển nhiên U U xem bản sổ sách này, nàng lập tức có thể nhìn thấu thật giả, cả giận nói:

"Long Dận Không! Ngươi dám gạt ta!"

Lợi kiếm trong tay không chút nào dung tình vạch một cái ở trên bẹn của ta, ta đau đớn kêu lên một tiếng, cố nén đau nói:

"cuốn sổ này tuyệt đối là thực..."

"Là thực? Ha hả!" U U cười nhạt:

"Ngươi cho rằng ta là trẻ con ba tuổi?"

Mũi kiếm hung hăng đâm vào trên người của ta, ta không ngừng kêu khổ, yêu nữ này quả nhiên ác độc, hôm nay rơi vào trong tay nàng thực sự là bất hạnh vô cùng.

Lúc này, từ trên mặt hồ xa xa vang lên một tiếng cười khẽ, một thanh âm nũng nịu nói:

"U U muội tử, muội tìm được sổ sách rồi hay sao?"

Ta theo tiếng nói nhìn lại, thì thấy một tiểu cô nương chừng 10 tuổi, ngồi trên một cái bè trúc màu xanh lục, từ trong màn sương khói ở trên mặt hồ tiến về phía chúng ta. Hai tay nàng chống má, miệng cười khanh khách, rõ ràng là tiểu cô nương hôm nay tới Phong Lâm các báo tín. Nhìn tuổi của nàng nhỏ hơn U U, nhưng không biết vì sao lại gọi U U là muội tử.

Mặt hồ không sóng không gió, cũng không thấy nàng dùng bất luận thứ gì để chèo bè trúc, vậy mà tốc độ của bè trúc này rất nhanh, để lại trên mặt hồ một dòng nước trắng xóa, hóa ra thiếu nữ này hóa ra cũng là một cao thủ thâm tàng bất lộ, trong lòng ta kêu to không ổn.

U U mỉm cười nói:

"Cuốn sổ này là giả!"

Tiểu cô nương này tên là Từ Linh, cười dài một tiếng, nói:

"U U muội tử sao lại bị tên hỗn đản này đánh lừa? Không bằng muội đem cuốn sổ đó giao cho ta, để ta xem một chút."

Nàng hai mắt nhìn thẳng U U nói:

"Muội bị thương?"

U U nói:

"Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, tỷ tỷ không cần lo lắng!"

Từ Linh nói:

"Đem cuốn sổ kia cho ta xem!"

U U lạnh lùng nói:

"Việc này U U sẽ đích thân làm, không cần làm phiền tỷ tỷ!"

Từ Linh cười nhạt, lời còn chưa dứt, thân thể mềm mại nhẹ nhàng bay lên khỏi bè trúc, đặt chân xuống đầu thuỳen. Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi "

U U cầm áo của ta, kéo mạnh về phía sau.

Từ Linh mềm mại ôn nhu cười nói:

"Muội tử sao lại đề phòng tỷ như vậy, chẳng nhẽ tỷ hại muội hay sao?"

U U thản nhiên cười nói:

"Tỷ tỷ đương nhiên sẽ không hại muội, thế nhưng lúc này có 3 người vây công muội, không biết tỷ tỷ đi nơi nào tiêu diêu tự tại.”

Từ Linh khanh khách cười nói:

"Muội tử là đệ tử mà sư tôn thương yêu nhất, đối phó với 3 người bọn chúng chẳng phải là dễ dàng hay sao, cần gì tỷ phải làm thay?"

Ta lúc này mới biết được, hai người bọn họ hóa ra là bất hòa, thời điểm mà U U đối địch, Từ Linh không ra giúp đỡ.

U U nói:

"Tỷ tỷ quả nhiên là suy nghĩ cho muội thật tốt, khi gặp sư tôn, muội sẽ đem toàn bộ những điều này bẩm báo với người."

Trong đôi mắt đẹp của Từ Linh hiện lên một tia cực kỳ lãnh khốc, nàng nhìn thẳng U U nói:

"Đem cuốn sổ tới đây!"

U U cười nói:

"Đã nói với tỷ là giả rồi mà!"

Từ Linh cười lạnh nói:

"Nếu là giả vì sao không mang ra cho ta xem?"

"Tỷ tỷ chỉ một lòng muốn chiếm cuốn sổ, đến tột cùng là có ý gì?"

Trên khuôn mặt ngây thơ của Từ Linh nở nụ cười quyến rũ, điều này làm cho ta càng thêm tin tưởng tuổi của nàng quyết không như biểu hiện bên ngoài.

Nàng dịu dàng nói:

"Ai mang cuốn sổ này cho sư tôn chẳng giống nhau? Muội tử chẳng lẽ còn sợ ta mất công lao hay sao?"

Ánh mắt của nàng nhìn vào ta, nói:

"Muội tử nếu đã thoát khốn, cần gì phải mang theo tên này cho vướng tay vướng chân, tỷ thay muội giết hắn cho rồi!"

Vừa dứt lời, thân thể của nàng như quỷ mỵ bay tới trước người của ta, năm ngóc tay như móc câu, quang mang lấp lánh chụp vào đầu của ta.

Trong lúc hoảng loạn, ta cầm mái chèo đập vào cánh tay của nàng, U U quát một tiếng, tế kiếm bay ra quang mang lạnh buốt hóa giải thế công của Từ Linh.

Ngón tay của Từ Linh chạm vào kiếm quang, lập tức rụt trở lại, thân thể mềm mại lộn một vòng, đứng vào vị trí ban đầu.

Nàng cười lạnh nói:

"Muội tử lại bảo vệ hắn, chẳng lẽ muội với hắn có quan hệ gì phải không?"

U U chậm rãi đứng dậy:

"Tỷ tỷ chẳng lẽ không biết, chỉ cần là thứ của U U, thì không ai có thể động vào, giết hắn cũng phải do muội động thủ."

Từ Linh cười lạnh, đưa tay sửa lại mái tóc, nhẹ giọng nói:

"Chỉ tiếc sư tôn không ở chỗ này, nên không ai có thể làm chỗ dựa cho muội rồi!"

U U lạnh lùng nói:

"Tỷ cho mình là đối thủ của muội hay sao?"

"Bình thường thì chưa chắc, nhưng mà bây giờ..."

Trong đôi mắt đẹp của Từ Linh tỏa ra sát khí lạnh lẽo vô cùng.

U U cầm kiếm đứng chắn trước người của, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, dường như nội thương lại bắt đầu phát tác:

"Tỷ dám phản bội sư môn!"

Từ Linh cười lạnh nói:

"Phản bội sư môn? Người đâu có coi ta là đệ tử, ở trong mắt người chỉ có một mình muội mà thôi!"

Thân thể mềm mại của nàng chậm rãi bay lên, tóc dài ở trong gió đêm nhè nhẹ phấp phới, song chưởng triển khai, mười ngón tay đã hóa thành màu lam.

U U quát to một tiếng, công tới Từ Linh, thân thể của Từ Linh đột nhiên xoay tròn trên không trung, như ẩn vào trong hư vô, vô số điểm hàn quang từ trong huyễn ảnh trên không trung bắn ra.

Thân pháp của hai người gần giống nhau, nhẹ nhàng xinh xắn, uyển chuyển như quỷ mỵ.

Ta thừa dịp hai người giao đấu trên không trung, nhanh chóng nhảy vào trong hồ nước.

Cùng lúc đó thuyền nhỏ không chịu nổi áp lực, tác ra làm đôi, nhị nữ mỗi người đứng ở một bên.

Ta liều mạng vừa bơi về hướng Già Lam Sơn, vừa xoay người nhìn lại.

U U và Từ Linh khu động nửa chiếc thuyền dưới chân, phóng tới nhau, nước bắn trắng xóa. Trong sát na hai người chạm nhau, thân thể của Từ Linh bắn thẳng lên không trung, từ trên cao lao xuống U U.

U U tế kiếm lao nhanh ra, vô số điểm hàn mang bao phủ lấy thân thể của Từ Linh. Thân ảnh màu trắng trên không trung liên tục giao thủ, hai người xuất chiêu nhanh như điện, trong nháy mắt đã giao thủ hơn chục chiêu.

Sau một lúc, U U đem cuốn sổ ném ra phía người, nói:

"Cho ngươi!"

Từ Linh đang ở thế tiến công, đột ngột thu mình lại, đuổi theo phía sau, tóm lấy cuốn sổ, điểm một chân vào mặt hồ, lần thứ hai bay ngược lại bè trúc.

U U chậm rãi rơi vào boong thuyền, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, chân không chạm nước.

Từ Linh khẽ cười nói:

"Sớm đem sổ sách cho tỷ, thì đâu cần ăn quả đắng như vậy."

Nàng khu động bè trúc dưới chân, trong nháy mắt biến mất trong trong tầm mắt.

Ta rất sợ U U trở lại bắt ta, dùng hết toàn lực để bơi, nhưng khi nhìn lại phía sau, lại phát hiện U U đã biến mất ở mặt hồ, trong lòng ta thầm kêu, chẳng nhẽ yêu nữ này chìm rồi?

Ta lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Cho dù nàng sống hay chết, việc quan trọng là phải chạy đi đã."

Sau khi bơi được mấy trượng, quay đầu nhìn lại, thì vẫn không thấy thân ảnh của U U. Ta do dự một chút, rốt cục vẫn thay đổi phương hướng, bơi tới nơi mà U U rơi xuống.

Lặn xuống nước nhiều lần, tìm xung quanh nơi nàng rơi xuống nhiều lần, nhưng không tìm được thân ảnh của nàng, ánh trăng chiếu xuống mặt nước, hiện thành vô số hình thù kỳ dị.

Ta rột cục cũng bỏ qua hi vọng, bơi về phía trước, thế nhưng đột nhiê có một đôi cánh tay vòng qua, ôm lấy cổ của ta, trong lòng ta hoảng hốt, quay đầu nhìn lại, thì thấy trên khuôn mặt đẹp tuyệt luân của U U đang tươi cười, dưới ánh trăng chiếu vào khuôn mặt trở nên tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.

Không đợi ta kịp phản ứng, cánh tay của nàng lại lỏng ra, thân thể dần chìm xuống mặt nước.

Ta nhanh chóng bơi tới bên cạnh nàng, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đang muốn bơi đi, nhưng không ngờ hai mắt của U U đột nhiên mở ra, bàn tay nhỏ nhắn cố sức bóp chặt yết hầu của ta. Ta cố sức giãy dụa hai cái, nhưng không cách nào thoát được, sau một lúc mắt ta tối sầm đi, không còn nhìn thấy gì nữa.

Ý thức của ta ở trong nháy mắt biến mất, cũng ngay lúc đó, từ trong đan điền có một dòng khí sinh ra, theo kinh mạch của ta nhanh chóng vận hành, cảm giác hít thở không được biến mất, tri giác cũng dần xuất hiện này. Các tư thế trong Xuân Cung Đồ lần lượt xuất hiện ở trong đầu ta, đủ các hình dạng.

Khí tức vận hành trong kinh mạch, làm cho khí lực của ta trở lại đôi chút, đơn giản thoát ra khỏi tay của U U. Nhưng điều kỳ lạ là, ta ở dưới nước dài như vậy, lại không có cảm giác gì là lạnh lẽo.

U U đã hôn mê rồi, ta ôm lấy nàng, nổi lên trên mặt nước.

Ta dựa vào kỹ năng bơi của mình, mang U U tới ven Già Lam Sơn, trên ngọn núi này tùng bách mọc lưa thưa, lúc này trăng tròn đã lên tới đỉnh đầu, cảnh đẹp như tranh vẽ, gió thổi làm cả người cảm thấy mát mẻ vô cùng. Trên đỉnh núi xa xa, có một ngọn đèn le lói, trông như ánh sao thưa.

Trong lòng ta âm thầm lấy làm kỳ, đêm khuya thanh tĩnh, tại sao lại có đèn dầu ở đây.

Ta đem U U đặt trên mặt đất, tấm áo lụa mỏng của nàng ướt đẫm, những đường cong của thân thể mềm mại lộ ra, ta cởi trường sam phủ lên trên người của nàng, xoay người đi vào trong rừng, nếu như đợi yêu nữ này tỉnh lại, thì phiền phức vô cùng.

Ta còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe U U ở phía sau, yếu ớt nói:

"Ngươi đứng lại đó cho ta..."

Ta xoay người nhìn lại, thì thấy nàng loạng choạng đứng dậy, trong đôi mắt đẹp ai oán vô cùng:

"Ngươi... định bỏ ta ở đây... Không để ý đến ta mà đi ư?"

Trông bộ dáng đáng thương của nàng, ai nói đây là một ma nữ ác độc.

Nàng dường như không chịu được nữa, thân thể mềm mại sắp ngã.

Ta không thể tránh được lắc đầu, rốt cục trở lại bên cạnh nàng, U U vô lực nằm ở trên người của ta, u oán thở dài một hơi nói:

"Ngươi cuối cùng vẫn còn có chút lương tâm..."

Nàng chỉ ngôi chùa trên đỉnh núi nói:

"Mang ta đến Mộ Vân Trai..."

Ta cõng nàng, đi dọc theo dòng suối nhỏ, tới Mộ Vân Trai.

Trong dòng suối có những ngọn đèn từ trên đầu nguồn chảy xuống. Trăng sáng ở trên trời, chiếu lên mặt nước, từ trên núi mơ hồ truyền tới tiếng tụng kinh, làm cho ta không khỏi có cảm giác thế ngoại siêu nhiên.

U U nhẹ nhàng thổi một hơi vào cổ của ta, nói:

"Vì sao phải trở lại cứu ta?"

Trên mặt của ta nở nụ cười bất đắc dĩ, ngay cả ta cũng không rõ tại sao lại muốn cứu U U, rõ ràng là có thể nhân cơ hội này thoát khỏi nàng, nhưng lại ngu xuẩn cứu nàng.

U U cánh tay ngọc ôm lấy cổ của ta, nói:

"Ngươi bây giờ đang hối hận phải không?"

Ta lắc đầu:

"Ta đã làm việc gì thì không bao giờ hối hận."

U U vô lực cười một tiếng:

"Ta tại sao lại có cảm giác, cho dù ngươi làm chuyện gì, cũng có tính toán từ trước..."

Nàng nhịn không được lại ho khan, trong miệng lần thứ hai phun ra một ngụm máu.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #33