Chương 200: Đồ Sát Cả Thành


"Sở dĩ thần đề nghị đế Tiêu Tín và Cao Hàm đông thòi giáp công Nước Hàn, thứ nhất là suy nghi cho Đại Khang, gắng hết sức giảm bớt tốn thất đến mức thấp nhất, mặt khác cũng là đế tất cả binh lính biết, Đại Khang cũng không chi có minh Tiêu Tín giỏi dùng binh.”

"Nếu như Tiêu Tín đánh vào Hàn đô trước, sợ rằng nhừng tính toán này của Trần tiên sinh đều uống phí."

Tiêu Tín muôn đánh vào Hàn đô trước cũng không dề dàng như vậy!"

"Tại sao có thế khẳng định?”

Trần tử tô nói

"Hàn quân đã sớm không còn ý chí chiến đấu, sợ rằng một khi chiến sự nổ ra sẽ nghe thấy liền chạy. Xét về địa hình Nước Hàn, phía nam có nhiều núi non trùng điệp, phía bắc lại là vùng bình nguyên bằng phng. Hai phe chưa chiến đấu, Cao Hàm đã chiếm cứ thuận lợi về địa hình, huống chi sau lưng hắn còn có Cao Quang Viền hết sức ủng hộ, đây chính là nhân hòa. Nếu như Tiêu Tín muôn thắng lợi sẽ phải dùng một sô' thủ đoạn phi thường, lấy phong cách của hắn, rất có khả năng sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn đế trân áp, khiến người Hàn khuất phục, nhờ đó có thế tăng nhanh tốc độ hành quân. Các tướng sĩ vừa mói trải qua đại chiến, nếu Tiêu Tín quá hiếu thắng sẽ chi làm trong lòng tướng sĩ nảy sinh oán hận."

Ta thò dài nói:

Làm như vậy không khác nào chủng ta cố ý tính kế hắn."

Trần Tử Tô nói:

"Bệ hạ nhất định không nên nghi vậy. Hiện giò' danh vọng của Tiêu Tín ờ trong quân đã như mặt tròi ban trưa, nếu như đế hắn tiếp tục lập công lỏn tiêu diệt Nước Hàn, khó tránh khỏi trong lòng hắn sẽ sinh ra kiêu ngạo, tự mãn. Bằng tinh hình hiện nay của Nước Hàn, bất luận là ai cũng có thế tiêu diệt được. Thông qua chuyện này đế nhân cơ hội bồi dường Cao Hàm, không đế cho Tiêu Tín có địa vị duy nhất ờ trong quân, đây mói là mục đích thực sự của chủng ta."

Ta thấp giọng nói:

"Vói sự khôn ngoan của Tiêu Tín chưa chắc đã không nhân ra ta có phòng bị vói hắn.”

Trần Tử Tô cười nói:

"Nếu như hắn thật sự khôn ngoan, hôm nay khi bệ hạ do dự đã nên biết chủ động buông tha cho việc tân công Nước Hàn."

Ta gật đầu. Sở dì hôm nay ta kiên quyết muôn giết chết Tần Vương Phòng Hiên Chí cùng vì ám chi Tiêu Tín, có lẽ hắn sẽ hiếu được ý của ta.

Trần Tử tô thâm ý nói:

"Người trẻ tuổi gặp chút thất bại là chuyện tốt, cũng đến lúc Tiêu Tín phải thất bại một lần."

"Ta chi hoi lo lắng, hắn có thế vì chuyện của chủng ta mà cảm thấy thất vọng, chán nản không?"

Trần Tử Tô cười nói:

"Nếu như hắn một lòng trung thành thì nhất định sẽ không suy nghi như vậy. Còn nếu hắn có lòng dạ khác, lần chiến tranh vói Nước Hàn này có lẽ có thế nhìn ra được một sô' manh môi. Thần cũng hi vọng hắn có thể vượt qua được lần khảo nghiệm này.”

Tình Sơn vương Kỳ Phong không nói láo, đúng là Liên Việt bị giam giừ trong địa lao tại phủ của hắn. Ta cho người cứu Liên Việt ra rồi dần đến chỗ ta. Ta gần như không thế nhận ra người đang hấp hôi gần chết trước mặt này chính là Liên Việt.

Thân hình Liên Việt vốn cao lớn mập mạp bây giò' chị còn lại bộ khung xương, thòi gian dài không thấy ánh mặt tròi khiến làn da hắn trờ nên tái nhợt bệnh trạng, tóc cũng lốm đốm bạc, miệng nghẹn ngào nhưng không nói nên lòi.

Thi ra Kỳ Phong sợ hắn tiết lộ chuyện về Mâu thị bảo tàng cho người khác nên đã hạ độc khiến hắn bị câm. Hai chân cũng bị đánh gãy, bộ dạng thê thảm không nờ nhìn.

Ta thờ dài, không nghi tói kẻ trộm mộ nối tiếng khắp thiện hạ thậm chí lại suy bại thành bộ dạng

Sau khi Liên Việt nhận ra ta liền không nhịn được roi lệ đầy mặt, không ngừng khoa tay múa chân vói ta.

la hiêu ý hán, đê Trần Tử Tô mang giấy bút tói.

Liên Việt rưng rưng viết:

"Chủ nhân, Liên Việt vẫn luôn chò' ngài..."

Ta chầm chậm gật đầu, thấp giọng nói:

"Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đòi lại tất cả đau khổ hôm nay ngươi phải chịu."

Liên Việt viết:

"Lãnh Cô Huyên ép ta dần bà ta đi tim Mâu thị bảo tàng. Không biết yêu phụ này tim được bản đố của Mâu thị bảo tàng ờ đâu, xác định Mâu thị bảo tàng ngay tại Phật Yết son trong biên giói Nước Hàn. Ta theo bà ta đi đến Thất Xảo phong của Phật Yết Sơn, đúng là có tim được một khu kiến trúc đố nát cố xưa. Sau nửa tháng tim tòi, chúng ta thậm chí còn tim được một đường hầm dưói đông đố nát đó."

Ta vô cùng chăm chủ nhìn theo ngòi bút của Liên Việt.

Liên Việt viết:

"Đi vào trong đường hầm ta mói phát hiện, noi này và nhừng ngôi mộ ta đã từng đào hoàn toàn khác nhau, bất kế là bô' cục kiến trúc hay phương hướng lăng mộ ta đều chưa từng thấy qua, cách bô' trí cơ quan lại càng chưa từng gặp được trước đây. Trong lòng ta vô cùng kích động."

Ta hiếu được vì sao Liên Việt lại kích động, hứng thú của hắn đôi vói loại lăng mộ mói lạ này cũng như cao thủ gặp được võ công tuyệt thê' cho dù Lãnh Cô Huyên không đế hắn đào, chi sợ hắn vẫn tiếp tục đào xuống.

Liên Việt viết:

"Ta suy đoán đây có lê chính là Mâu thị bảo tàng trong truyền thuyết, sau khi quan sát một lúc lâu mói xác định được vị trí đế bắt đầu khai quật. Nhưng sau khi thực sự bắt tay vào đào mói phát hiện sự phức tạp của cơ quan ờ noi này vượt xa so vói nhừng gì ta tường tượng. Chi bằng lực lượng của ta căn bản không có khả năng đi vào trung tâm của lăng mộ."

Trên mặt Liên Việt hiện ra vẻ thống khổ:

"Lãnh Cô Huyên đem đến cho ta hai mưoi người Hàn đế giúp ta khai quật. Nhưng khi khai quật càng sâu, ta lại phát hiện hành vi của bà ta càng trò' lên kỳ lạ. Dường như bà ta nóng lòng tim đến trung tâm lăng mộ nên không cho chủng ta bất kỳ cơ hội nghi ngoi nào. Chủng ta liên tục đào ngày đêm không nghi, nhừng người Hàn kia không thế chịu đựng được đầu tiên, có hai người muôn chạy trôn nhưng bị Lãnh Cô Huyên giết chết trước mặt mọi người. Cái chết đúng là có uy hiếp nhất định vói nhừng người khác, vì mạng sông, nhừng người Hàn kia lại phải tiếp tục lao đầu vào làm việc. Nhưng khi đang đào dờ may mắn lại xảy ra, đường hầm bị sụp xuống chôn vùi sáu người Hàn, khiến nửa tháng cô' gắng của chủng ta hoàn toàn uống phí.”

Ta thấp giọng nói:

"Lãnh Cô Huyên sẽ không dề dàng buông tha.”

Liên Việt gật đầu, tiếp tục viết:

"Sau khi ta đo lường tính toán lại, mói phát hiện phương hướng chúng ta đào không có bất kỳ sai lầm nào, hon nừa một lần khai quật đều là ta ti mi thiết kế hướng đi của huyệt động, lẽ ra sẽ không xuất hiện hiện tượng sụp đổ. Nhưng khi chuyện này đã xảy ra rồi, chi có thế lựa chọn chồ khác đế bắt đầu khai quật lại. Ngay khi chúng ta lại đến gần trung tâm lăng mộ, chuyện lạ lại xảy ra. Nhừng người Hàn dưói tay chủng ta đều phát bệnh, không có ai chịu tiếp tục đào, bọn họ không còn năng lực đào tiếp. Đến cuối cùng, trừ ta và Lãnh Cô Huyên, thậm chí tất cả nhừng người khác đều chết.”

Liên Việt thống khố nhắm chặt hai mắt lại, rõ ràng là nhớ lại đoạn thòi gian đó khiến hắn vô cùng đau đón.Một lúc sau tinh thần của Liên Việt mói từ từ ốn định lại, tiếp tục viết:

"Hai người chúng ta tiếp tục đào xuống phía dưới, cuôi cùng cũng thành công tiến vào trung tâm lăng mộ. Sau khi tiến vào lăng mộ chủng ta mói phát hiện, chúng ta khố cực đào bói cuối cùng thậm chí lại chi đào đến lăng phụ, cũng chính là lăng mộ của tiếu thiếp. Dường như tròi cao cô'ý trêu chọc chủng ta, cửa vào lăng mộ của tiếu thiếp kia hoàn toàn được đúc bằng thép, hon nừa lại bị khóa trái từ bên ngoài, căn bản không có biện pháp đi qua được."

Ta chợt nhớ tói Lãnh Cô Huyên, bà ta trải qua trăm cay nghìn đắng mói tìm được Mâu thị bảo tàng, mắt thấy tất cả sắp thành công nhưng lại đột nhiên tan thành bọt nước, tâm tinh của bà ta sẽ chán nản đến mức nào.

Liên Việt viết:

"Lãnh Cô Huyên trong nháy mắt liền tâm ý nguội lạnh, yên lặng đến đáng sợ. Ta sợ bà ta gặp phải kích thích lớn như vậy, tinh thần thất thường sẽ làm ra chuyện bất lợi vói ta. Thừa dịp bà ta bị như vậy, ta liền lặng lẽ trôn ra ngoài, không nghi tói Lãnh Cô Huyên lại quay đầu lại nhìn ta, nhưng cũng không đuôi theo. Ta không dám tiếp tục ờ lại trong Mâu thị bảo tàng nữa..."

Ta gật đầu, nhừng chuyện xảy ra sau đó ta đã biết toàn bộ. Ta vỗ nhẹ vai Liên Việt, nói:

"Ngươi cứ yên tâm nghi ngơi, đợi sau khi khỏi hăn, tất cả mọi chuyện sẽ trò' nên tốt đẹp.”

Liên Việt kích động gật đầu.

Mâu thị bảo tàng sớm đã không còn quan trọng vói ta như trước đây. Sở dì ta vẫn quan tâm đến nó như vậy, cũng không phải vì tài phú và bảo vật trong đó mà là vì mấy người có liên quan mật thiết đến cuộc đòi ta là Thải Tuyết, u u và Huyền Anh. Mâu thị bảo tàng đã trò' thành cơ hội duy nhất giúp ta có thế tìm được các nàng. Không biết tròi xanh có cho ta cơ hội này không.

Mâu thị bảo tàng sớm đã không còn quan trọng vói ta như trước đây. Sở dì ta vẫn quan tâm đến nó như vậy, cũng không phải vì tài phú và bảo vật trong đó mà là vì mấy người có liên quan mật thiết đến cuộc đòi ta là Thải Tuyết, u u và Huyền Anh. Mâu thị bảo tàng đã trò' thành cơ hội duy nhất giúp ta có thế tìm được các nàng. Không biết tròi xanh có cho ta cơ hội này không.

Ta yên lặng đứng trong gió đêm, ngắm nhìn vầng trăng sáng treo cao trên bầu tròi. Trăng có khi tròn khi khuyết, người có buồn vui li biệt, khi ta đã từng bước bước lên đinh cao của quyền lực rồi, lại càng ngày càng cảm thấy địa vị của quyền lực và giang son trong lòng ta đã không còn quan trọng như lúc ban đầu nừa.

Về phần chiến tranh vói Nước Hàn đã kéo lên tấm màn che, trận chiến này đã định là nghiêng về một phía, người bên ngoài nhìn vào lại thấy càng giông xâm lược hon.Nhưng khi Cao Hàm hát vang tiến mạnh ờ phía bắc Nước Hàn, Tiêu Tín lại lâm vào cảnh ác chiến cực ki gian khổ. So sánh vói tướng sĩ ờ phương bắc sợ hãi rối rít chạy trôn, tướng sĩ và dân chủng tại phương nam Nước Hàn tỏ ra kiên cường hon nhiều, dựa vào địa hình phức tạp triến khai một trận chiến ác liệt vói đại quân của Tiêu Tín, gây cho hắn không ít phiền phức.

Thòi gian này ta vẫn ờ lại Tân đô, rất nhiều chuyện đôi nội ta đều tự minh đi làm đế tạo dựng địa vị trong lòng dân chủng Tần quốc.

Tấu chương về quân tinh vẫn còn nguyên trên bàn, ta không có chút ý muôn mò' xem nào. Tấu chương của Cao Hàm cũng chi đon giản báo cáo chiến đấu của bọn hắn thuận lợi thế nào, tất cả đều là tấu chương báo cáo thành quả thắng lọi.

Sở nhi bưng đồ ăn khuya đến đặt trước bàn đọc sách của ta, mim cười nói:

"Ta còn tường huynh đang phê duyệt tấu chương, không nghi tói huynh lại trôn ờ noi này ngơ ngác sừng sờ, rốt cuộc là đang nghi gì?"

Ta cười nói:

"Hoàng hậu nương nương dạy dồ rất dúng, bây giò' ta bắt đầu phê duyệt! "

Ta nhìn qua trên bàn, tiện tay đế tấu chương của Cao Hàm sang một bên.

Sò' nhi tò mò hỏi:

"Vì sao huynh chưa nhìn đã quăng tấu chương báo cáo quân tinh này sang một bên?"

Ta lạnh nhạt cười nói:

"Tấu chương của Cao Hàm trước nay đều thông báo thành quả thắng lợi, có gì khác nhau đâu?"

Sò' nhi mờ phong tấu chương ra, xem qua một lần rồi không nhịn được cười khè, đúng là bị ta đoán trúng.

Theo ý huynh, rốt cuộc là ai trong hai người Tiêu Tín và Cao Hàm có thế đánh hạ Hàn đô trước?"

Ta ngả người về phía sau, nói:

"Cao Hàm tiến đánh từ bắc bộ, so vói Tiêu Tin thì thuận lòi hon, người đến Hàn đô trước nhất định là hắn."

Ta dừng lại một lát rồi lại nói:

"Nhưng là Hàn đô chính là noi phòng thủ mạnh nhất của Nước Hàn, chưa chắc Cao Hàm đã có thế tần công được vào thành trong thòi gian ngắn. Nếu như Tiêu Tín đến Hàn đô trước khi Cao Hàm phá được thành, người thắng cuôi cùng sợ rằng sẽ là Tiêu Tín."

Năng lực cầm quân chiến đấu của hai người ta đều biết rõ ràng, nếu như ở cùng một điều kiện, Cao Hàm chắc chắn không phải đôi thủ của Tiêu Tín.

Sỡ nhi nói:

'Một người hát khúc khải hoàn, một người hầm sâu trong bùn lầy, xem ra lần này Tiêu Tín phải chịu đả kích không nhỏ rồi."

Ta đang muôn nói chuyện lại nghe thấy thị vệ bên ngoài thông báo:

"Khởi bấm bệ hạ, Trần tiên sinh tói.”

"Mau mòi hắn vào!”

Trần Tử Tô cam trong tay một bản côn văn khấn cấp, vẻ mặt ngưng trọng đi tói. Không đế ý đến hành lề vói ta liền thấp giọng nói:

"Tiêu Tín đã đánh hạ Duy thành."

Ta cười nói:

"Đây chính là chuyện tốt, vì sao Trần tiên sinh phải nhăn mặt nhíu mày?"

Trần Tử Tô cưòi khô nói:

"Sợ rằng Bệ hạ còn không biết, Tiêu Tín đã hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành trong vòng ba ngày, cả Duy thành đã máu chảy thành sông."

Ta ngẩn ra, đột nhiên đứng lên giận dừ nói:

"To gan, ai cho hắn lá gan lớn như vậy, lại dám há lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành?"

Trần Tử Tô nói:

"Phong mật hàm này hăn là giải thích của Tiêu Tín vói ngài."

Ta tiếp lấy, cô' nén tức giận xem qua một lần, sau đó ném xuống đất:

Khá lăm Tiêu Tín!

Trần Tử Tô nói:

"Bệ hạ, có phải hắn nói muôn tàn sát hàng loạt dân trong thành đế làm cho tướng sĩ và dân chúng Nước Hàn sợ hãi, khiến bọn họ buông tha chông cự?"

Ta gật đầu, trên đó đúng là viết như vậy.

Trần Tử Tô nói:

"Ta từng đoạn Tiêu Tín sẽ sử dụng một sô' thủ đoạn cứng rắn nhưng không ngờ hắn lại cực đoan như thế. Xem ra thắng lợi trong cuộc chiến này vô cùng có ý nghía vói hắn."

Ta thò dài nói:

"Mục đích thực sự khi Tiêu Tín tàn sát dân chủng hàng loạt không phải vì uy hiếp dân chủng Nước Hàn, mà là đế thử dò xét phản ứng của ta!"

Sở nhi vào Trần Tử Tô cùng nhìn về phía ta.

Ta trầm ngâm một lát mói nói:

"Trần tiên sinh, ngài lập tức giúp ta soạn một bản sớ ca ngọi chiến công của Tiêu Tín, thăng quan cho hắn."

Trần Tử Tô thấp giọng nói:

"Bệ hạ còn muôn cổ vù cho thói kiêu ngạo của hắn sao?"

Ta hỏi ngược lại:

"Ta có lý do đế giáng tội cho hắn sao?"

Sau khi Trần Tử Tô ròi đi, Sỡ nhi không nhịn được hỏi:

Tiêu Tín đã làm ra loại chuyện này, vì sao huynh vẫn còn muôn ca ngọi hắn?"

Ta không trả lòi trực tiếp vân đề của nàng, lạnh nhạt cười nói:

"Võ tướng trong triều không người nào có được năng lực như Tiêu Tín, ta còn muôn đế hắn tân công hai nước Tề, Hán."

Sở nhi thò dài nói:

Hi vọng chuyện Tiêu Tín tàn sát dân chủng hàng loạt chi là do lòng hiếu thắng gây nên, nếu như hắn thật sự đang dò xét phản ứng của huynh, người này quyết không thế giừ lâu."Ta nhẹ nhàng vuốt ve lưng Sở nhị, mim cười nói:

'Không nên nghi đến loại chuyện phiền lòng này nừa, ít nhất trước mắt vẫn không thấy Tiêu Tín có biếu hiện làm phản nào, có lẽ chi do ta lo lắng mà thôi."

Sở nhi gật đầu, đôi mi thanh tú cau lại, nói:

"Phòng ngừa chu đáo cũng không có gì không tốt cả. Tất cả mấy người Gia Cát tiên sinh, Trần tiên sinh, Hứa tướng quốc đều đề tinh chuyện này vói huynh, đủ thấy được chuyện này không thế bỏ qua. Cho dù Tiêu Tín có là ki tài tuyệt thế, huynh cũng nên sớm nghi ra biện pháp kiềm chế hắn cho tốt.

Ta chậm rãi đi tói bản đồ ờ phía trước, tim thấy vị trí Duy thành, sau đó tim được Phật Yết son ờ phía nam Duy thành. Tiêu Tín đánh hạ Duy thành cũng đồng nghía vói việc Phật Yết son đã quy về bản đồ của Đại Khang ta, Mâu thị bảo tàng đã roi vào sự không chế của ta.

Ta nhẹ giọng nói:

"Thương thế của Liên Việt đã khôi phục tương đôi rồi, ngày mai chủng ta sẽ đến Phật Yết son dạo choi một lần."

Sò' nhi cười nói:

"Huynh thực sự tin tường Mâu thi bảo tàng tồn tại trên thế gian này sao?"

Ta cười nói:

"Mâu thị bảo tàng không có ý nghía đặc biệt gì vói ta cả, cho dù nó có tồn tại hay không thì hiện giò' cũng đã nằm trong bản đồ Đại Khang, cũng trở thành lãnh thố của ta. Đế nó tiếp tục bị chôn vùi dưói đất hay là đào lên đôi vói ta cũng không có gì khác cả.”

"Vậy sao huynh còn muôn đi?"

"Vậy sao huynh còn muôn đi?"

Sò' nhi nhẹ giọng nói.

Ánh mắt ta trở nên mê mang mà đau buồn:

"Trong lòng ta vẫn luôn có nút thắt khó có thế còi được, ta tim Mâu thị bảo tàng cũng không phải vì tiền tài trong đó, mà là đế tim một câu trả lời."

"Một câu trả lòi?”

Ta nhìn Sở nhi gật đầu nặng nề.

"Chủ nhân, Liên Việt xin ngài không nên đi mạo hiếm!"

Liên Việt nghe ta nói xong cuông quýt ngã quỵ xuống, khàn giọng khấn cầu.

Được ngự y chừa trị cấn thận, thân thế hắn đã phục hồi, tuy không to lớn được như ngay xưa, nhưng hành động và ngôn ngừ đã khôi phục lại như trước. Tin rằng không mất bao lâu nừa liền có thế khôi phục lại bộ dáng như xưa.

Ta hoi trách cứ nói:

"Liền Việt, ngươi đã khiến ta không còn nhận ra nừa rồi.”

Ta xoay người ngồi xuống ghế.

Liên Việt vẫn bò lốm ngổm trên đất, giọng run run:

"Chủ nhân minh xét, không phảLiên Việt nhát gan, nhưng noi đó quá quái lạ, chủ nhân cần gì phải đưa minh vào noi nguy hiếm như vậy? Nếu như có bất kỳ SO' xuất nào, chi sợ Liên Việt có chết ngàn lần cũng không hết tội!"

Liên Việt vẫn bò lốm ngổm trên đất, giọng run run:

"Chủ nhân minh xét, không phải là Liên Việt nhát gan, nhưng noi đó quá quái lạ, chủ nhân cần gì phải đưa minh vào noi nguy hiếm như vậy? Nếu như có bất kỳ SO' xuất nào, chi sợ Liên Việt có chết ngàn lần cũng không hết tội!"

Ta cười nói:

"Trong lòng ta đã quyêít, cho dù là ai khuyên ta cũng sẽ không thay đốỉ quyết định. Trước nay ta vẫn hiếu rõ tính tinh của ngươi, càng gặp phải chuyện quái lạ trong lòng ngươi lại càng tò mò hon. Cho dù ta không cho ngươi đi, tương lại khi có cơ hội ngươi cũng sẽ nhất định phá giải bí mật về Mâu thị bảo tàng.”Ta đến trước mặt hắn, tự minh đờ hắn dậy, nói:

'Hiện giò' Phật Yết son đã được quy về bản đồ Đại Khang, chúng ta chi cần sắp xếp thỏa đáng hn là sẽ không có nguy hiếm gì. Chăng lẽ ngươi không muôn dần đường cho ta sao?”

Liên Việt thấp thỏm lo âu:

"Chủ nhân không nên nói như vậy, tính mạng Liên Việt đã sớm là của chủ nhân, đừng nói là dần đường, cho dù đế Liên Việt lập tức tự sát Liên Việt cũng không nhíu mày một chút."

"Tốt, có nhừng lòi này của ngươi là ta an tâm rồi. Sáng sớm ngày mai chủng ta sẽ khòi hành đến Phật Yết sơn."

Sáng sớm hôm sau, ta và Liên Việt cùng nhau lên đường đến Phật Yết son. Đế đảm bảo chuyến đi này không xảy ra điều gì ngoài ý muôn, chủng ta mang theo tông cộng năm nghìn tên võ sĩ tinh nhuệ, nhừng võ sĩ này đều do Đường Muội và Xa Hạo chọn lựa kì càng. Võ công cao cường đương nhiên không cần phải nói, hon nừa mồi người đều mang theo vù khí, cung nỏ mạnh mê, lực sát thương vô cùng lớn.

Sò' dì ta mang theo nhiều võ sĩ như vậy, bề ngoài là đế đề phòng gặp phải dân chạy nạn và giặc cưóp trên đường, nhưng thực ra ta vẫn có một suy nghi, nếu thực sự gặp được mấy người Thải tuyết tại Mâu thị bảo tàng, ta sẽ không tiếc tất cả đế giành lại các nàng.

Đoàn người chúng ta đến Thủy Tinh cốc ở chân núi phía bắc Thất Xảo phong thuộc Phật Yết son khi tròi còn chư sáng. Đoàn người tiếp tục dè dặt tiến vào sâu trong rừng rậm đế tói noi cất giừ bảo tàng của Mâu Kỳ Vô giàu át thiên hạ theo chi dần của Liên Việt.Trong rừng tôi đen, hoàn cảnh thế này không khỏi khiến chủng ta sinh ra một số ảo giác.

Bên tai nghe thấy tiếng gầm gừ quái gở không giông như tiếng hố gầm, trong chốc lát tiếng gầm gừ kia đè xuống tất cả các thanh âm khác trong rừng rậm, dồn ép về phía chủng ta, khảo nghiệm ý chí, dằn vặt thần kinh của chúng ta.

Ta xoay người lại nhìn qua nét mặt của tất cả võ sĩ thuộc hạ, mồi người đều lộ ra vẻ vô cùng tự tin. Trên môi ta bất giác nở nụ cười.

Liên Việt quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhỏ giọng nói vói ta:

"Chủ nhân, chủng ta đã đến gần phạm vi tử cốc rồi.”

Ta nhíu mày, cái tên này ít nhiều lộ ra vẻ không đủ may mắn.

Liên Việt giải thích:

"Trong tử cốc có rất ít sinh vật sinh sông, cho dù là con chim cũng không muôn bay qua noi này."

Hắn ra lệnh cho mưòi tên võ sĩ đi ở phía trước mò' đường, chủng ta theo sau bọn họ ước chừng ba mưoi trượng. Đường núi rất nhỏ hẹp, càng đi về phía trước con đường càng gập ghềnh, có không ít noi đã bị nước lù phá hỏng.

Chủng ta không thế làm gì khác hon là cùng xuống ngựa, đế ngựa lại một chỗ sườn núi trông trải, lại đế một trăm tên võ sĩ ờ lại trông ngựa.Đi bộ khoảng hai dặm, Liên Việt đột nhiên vung tay ý bảo cả đội ngũ dừng lại. Hắn chầm chậm đi lên phía trước, tói bên một gốcây đại thụ đố ngang ra đường, cúi người xuống quan sát cấn thận một lát rồi mói quay sang nói vói ta:

"Chủ nhân, cây này mói bị chặt không lâu.”

Ta nhíu mày, nói vậy vùng này đã có người tim đến. Ta lạnh lủng nói:

"Chuẩn bị vù khí cấn thận, chủ ý xung quanh có kẻ địch hay không!"

Lòi còn chưa dứt, một mùi tên mang theo tiếng xé gió sưu một tiếng bắn thng tói mặt ta. Hai tên võ sĩ trước mặt ta phản ứng vô cùng nhanh chóng,, trường thương trong tay đồng thòi gạt lên không trung cản mũi tên lại.

Cùng lúc đó, cung nỏ trong tay võ sĩ thuộc hạ của ta nhắm về phía mũi tên bay toi bắn như mưa.

Trong phía rừng cây đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm, một người đàn ông bị tên bắn như một con nhím roi xuống từ trên cành cây.

"Liều mạng vói nhừng tên chó Khang này!"

Hai bên núi rừng đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dừ, khoảng một trăm tên dân chạy nạn quần áo rách rưới lao ra từ trong rừng. Xem ra chủng ta đã gặp phải dân chủng chạy nạn của Nước Hàn.

Ta quyết đoán ra dấu tay, võ sĩ thuộc hạ giơ vù khí lên nghênh tiếp bọn họ. Trận chiến đấu này không kéo dài quá lâu, trong nháy mắt hon trăm tên dân chạy nạn đều bị võ sĩ tiêu diệt.

Ta lắc đầu thương tiếc, nhừng người này thực sự không biết tự lượng sức minh. Nếu như bọn hắn chạy trôn, ta chắc chắn sẽ không dồn bọn họ vào chồ chết.

Liên Việt thấp giọng nói:

"Có lê bọn họ trôn ra từ Duy thành."

Ta trở nên im lặng, trong lòng nhừng dân chủng này đã sớm không có đường lui, thấy chủng ta liền cho rằng Tiêu Tín sai quân lính đuôi giết bọn họ, cho nên mói liều lình lao ra.

Ta phiền muộn phất tay, nói:

"Mau ròi khỏi noi này."

Đi qua mảnh rừng rậm này, trước mắt chợt trở nên sáng sủa, son cô' phía trước hoàn toàn là một mảnh đất bằng phng rộng rãi, đất đai đỏ như lửa. Tia nắng ban mai chiếu xuống khiến màu đỏ này trờ nên ảm đạm, cả vùng đất giông như bị nhuộm đầy máu tưoi.

Vẻ mặt Liên Việt trở nên kích động, thấp giọng nói:

"Noi này chính là tử cốc."

Ta đôi vói màu sắc trước mắt chán ghét không nói nên lời, cả vùng đất màu đỏ không có bất kỳ cây côi, cũng không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào. Tử cốc đúng là tên như ý nghía.

Đội ngũ chậm rãi tiến vào son cốc phía trước, nhưng đi về phía trước hon một dặm liền không thấy con đường nào nừa, ta nghi hoặc nhìn Liên Việt.

Liên Việt mim cười nói:

"Xin chủ nhân đợi một lát, đường đi sẽ lập tức xuất hiện trước mặt ngài."Ánh mặt tròi vàng rực xuyên thủng tia sáng ban mai chiếu lên vùng đất đỏ thầm này. Trước mặt ta xuất hiện một cảnh tượng không thế tường tượng nối, giừa vùng đất đỏ đột nhiên xuất hiện một con đường rộng rãi thng tắp hướng thng về phía bắc, cuôỉ con đường mơ hồ xuất hiện nhừng tòa kiến trúc

Liên Việt lớn tiếng nói:

"Phía trước chính là cừa vào Mâu thị bảo tàng!"

Đã trải qua chuyện ờ Thanh Thục son, bất cứ cảnh tượng kỳ quái nào đều không thế tạo thành rung động vói ta, ta cao giọng nói:

"Lên đường!"

Ta giơ roi thúc ngựa, phóng thng theo con đường thng tắp đi tói noi có nhừng kiến trúc ờ phía trước.

Mặc dù có thế thấy được hình dáng của tòa kiến trúc ờ xa xa, nhưng khi đến noi cũng làm chủng ta tốn mất nửa canh giờ. Khi đến Mâu thị bảo tàng mặt tròi đã hoàn toàn mọc lên, nhiệt độ trên mặt đất tăng lên rất nhiều.

Ta nhìn bức tường cao cách đó không xa, bức tường dài chừng năm mưoi trượng, leo đây nhừng dây leo không biết tên, dây leo cũng đỏ rực như đất đai. Không biết phía sau bức tường này rô't cuộc ẩn giấu bí mật gì.

Ta và Liên Việt đi ở phía trước đội ngù. Con đường dưới chân rộng chừng mưòi trượng, toàn bộ đều được lát kín bằng đá lỏn, bòi vì thòi gian quá dài không có người đặt chân lên nên trên mặt cũng phủ đầy rêu xanh và dây leo.

Bức tường chi có một khe nứt rộng chừng một trượng, đây chính là cửa vào lăng mộ thần bí.

Đi qua cái khe rồi tiếp tục đi về phía trước chừng nửa dặm, một cây câu đá hình vòm thô to xuất hiện trước mặt chủng ta.

Cầu hình vòm tựa như một chiếc cầu vồng vắt ngang giừa không trung, đi đến noi cao nhất của cây cầu mói phát hiện một khe nứt rộng chừng năm mưoi trượng, nhìn xuống dưói là một khe sâu ít nhất ba trăm trượng, phía dưói có dòng nước chảy cuồn cuộn. Nếu như bị roi từ phía trên xuống chắc chắn sẽ không thế thoát khỏi vận mệnh tan xương nát thịt.

Võ sĩ thuộc hạ lấy tên nỏ ra, buộc dây thừng vào đuôi tên, bắn thật sâu vào tường thành phía đôi diện. Bọn họ kiếm tra lại dây thừng, khi tin chắc có thế thừa nhận được sức nặng của con người mói đế hai gã leo qua trước mò' đường.

Sau khi hai người thành công lượt qua khe núi, bên này lại bắn sang mấy sợi dây thừng, tạm thòi dùng dây thừng tạo thành một cái câu dây.

Ta nờ nụ cười, trong mắt nhừng võ sĩ này ta là một vương giả sông an nhàn sung sướng. Ta không nhịn được nối lên lòng háo thắng, ta muôn cho bọn họ thấy bản lình của ta, ta cũng không lựa chọn đi lên cầu dây của bọn họ.

Ta nắm lấy dây thừng, lui ra phía sau vài bước sau đó vọt mạnh về phía trước, khi thân thế còn cách khe nứt khoảng một trượng liền bay lên tròi. Khi bay lên đến điếm cao nhất, ta mạnh dạn buông lỏng hai tay, thân thế xoay tròn trên không trung sau đó roi xuống chính xác ờ mặt cầu bên kia.

Tiếng hoan hô vang lên ờ phía sau ta, ta đắc ý gật đầu, xoay người lại nói vói võ sĩ thuộc hạ:

"Còn không mau nhảy qua cho ta!”

Có sự cổ vù của ta, đám võ sĩ kia đều thế hiện bản lình của minh. Mọi người dùng sờ trường của bản thân lướt qua khe nứt đi tói mặt cầu bên này rất chuẩn xác.

Chính đôn lại trong thòi gian ngắn, chủng ta đi dọc theo con đường tron trượt về phía cửa thành.

Cừa thành bằng gồ đã sớm bị mục nát, đủ đế thấy được thòi gian tồn tại lâu dài của noi này. Chừ viết trên cưa thành đã không rõ, khó khăn lắm mói nhận ra được ba chứ khắc phía trên là Vô Cực thành.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #200