Chương 150: Nghĩ Cách Cứu Viện


Nàng nhìn ta một cái rồi quay sang nhìn Hoàn Tiểu Trác, nói:

“Huyền Anh từ trước tới giờ vẫn luôn thẳng thắn như vậy, mong hai vị đừng phiền lòng.”

Hoàn Tiểu Trác dịu dàng cười nói:

“Huyền Anh sư phụ cứ nói chúng ta sẽ chăm chú lắng nghe.”

Huyền Anh nói:

“Mặc dù ta là người xuất gia, thế nhưng tình cảm trong cuộc sống ta vẫn biết hết sức rõ ràng, tình bạn giữa Tiêu tướng quân và Đoạn quốc sư cũng không hề đơn giản như bề ngoài...”

Trong mắt của Hoàn Tiểu Trác lộ ra một tia bối rối, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói:

“Huyền anh sư phụ rốt cuộc là muốn nói gì?”

Huyền Anh nói:

“Chính là bởi vì ngươi có loại quan hệ này, thế cục ở Yên đô vốn đã hỗn loạn nay càng thêm khó có thể phân biệt, những việc sắp xảy ra không ai có thể đoán trước được.”

Ta nở nụ cười, nói:

“Không nghĩ tới Huyền Anh sư phụ đối với chính trị lại có cái nhìn thấu đáo như vậy.”

Huyền Anh mỉm cười nói:

“Ta không hiểu tình hình chính trị, nhưng ta có thể quan sát sắc mặt người khác và biết được nhiều thứ, cho nên ta phát hiện được một ít sự thật mà thôi.”

Ta tán thưởng gật đầu, suy nghĩ của Huyền Anh vượt xa sự tưởng tượng của ta, thân phận của nàng chắc chắn không phải đơn giản chỉ là một người ni cô tu hành.

Ta nhẹ giọng nói:

“Có một câu kẻ hèn này không biết có nên hỏi hay không?”

Huyền Anh cười nhạt nói:

“Khi ngươi nói ra câu này là ngươi đã muốn hỏi ta rồi còn gì.”

Ta cười nói:

“Huyền Anh sư phụ và Cao tướng quốc rốt cuộc là có quan hệ gì?”

Huyền Anh nói:

“Cao tướng quốc có ơn cứu mạng Huyền Anh. Huyền Anh khi còn nhỏ đã gặp chuyện không may, nếu như không có Cao tướng quốc cứu giúp, bần tăng từ lâu đã rời khỏi thế giới này rồi.”

Không nghĩ tới tên Cao Quang Viễn lại có thể làm ra một việc tốt như thế, thảo nào Huyền Anh lại tình nguyện tới tướng quốc phủ bưng nước pha trà.

Ta uống một hớp trà đắng, nói:

“Huyền Anh sư phụ sau này định đi đâu?”

Huyền Anh mỉm cười nói:

“Tạm thời vẫn chưa muốn đi đâu, nhưng mà thời cuộc bây giờ đang rung chuyển, cho dù đi bất cứ đâu cũng chỉ là tránh né nhất thời mà thôi.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Đã như vậy, đi và ở lại thì có gì khác nhau?”

Huyền Anh thở dài một hơi, nói:

“Ta vẫn chưa có thể nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ sự biến ảo trên thế gian...”

Nàng dừng lại một chút, đôi mắt đẹp nhìn ta, nói:

“Tiêu tướng quân, Đoạn quốc sư, không cần biết các ngươi đang định làm gì, chỉ cần nhớ là làm cho máu chảy thành sông không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, người cầm quyền trong lòng nếu tồn tại một tia nhân từ, thì thiên hạ sẽ bớt được vô số linh hồn bị chết oan.”

Ta gật đầu, đứng dậy chào từ biệt Huyền Anh.

Huyền anh lại lấy hai hộp trà tặng cho ta và Hoàn Tiểu Trác, chúng ta nói lời cảm tạ rồi ly khai.

Đi ra khỏi Quan Vụ Am, ta nhịn không được quay đầu lại nhìn cửa chùa đang chậm rãi đóng lại, thấp giọng nói:

“Cô nương có thấy Huyền Anh có gì đó kỳ quái hay không?”

Hoàn Tiểu Trác nhìn ta, nói:

“Có cái gì kỳ quái, chẳng qua là chơi cờ giỏi hơn người thường thôi mà.”

Ta cười nói:

“Ta hiện tại có chút nghi ngờ cô nương và Huyền Anh quen biết từ trước, hôm nay cô nương chủ động dẫn ta tới gặp nàng ta.”

Hoàn Tiêu Trác trợn mắt lên nhìn ta, nói:

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Ta nhìn thẳng vào nàng, nói:

“Ta cảm thấy hai người dường như rất là giống nhau, nhưng lại không biết rốt cuộc là hay người giống nhau ở chỗ nào?”

Hoàn Tiêu Trác cười nói:

“Đại khái là bởi vì ta cũng có lòng hướng Phật, cho nên ngươi mới có như vậy cảm giác.”

Ta giả vờ khẩn trương nói:

“Cô nương bất cứ giá nào cũng không thể có lòng hướng Phật được, nếu không thì trên thế giới này lại nhiều thêm một nam tử si tình đó.”

Mặt Hoàn Tiều Trác ửng hồng, vội vã chạy xuống chân núi.

Trở lại Lô thị hành quán, Cao Hàm đã ngồi trong quán chờ ta đã lâu. Ta và hắn đi tới thư phòng, đem hộp trà đặt trên kệ sách, ánh mắt của Cao Hàm nhìn vào hộp trà, có chút ngạc nhiên nói:

“Tiêu tướng quân đã đi tới Quan Vụ Am?”

Nhớ đến quan hệ giữa Huyền Anh và Cao Quang Viễn, ta cũng không cần giấu diếm điều gì. Ta gật đầu nói:

“Hôm nay ta đi dạo ở Độ Kiếp Sơn, trùng hợp đi qua chỗ này, cho nên lên thăm viếng Huyền Anh sư phụ.”

Cao Hàm cười nói:

“Xem ra Tiêu tướng quân đích thật là người có duyên, bình thường thì Huyền Anh rất ít khi gặp người khác, cho dù là ta đi thăm viếng, cũng ít khi được đi vào trong am.”

Ta cười nhạt một tiếng, mời Cao Hàm ngồi xuống:

“Cao tướng quân mang đến cho ta tin tức gì thế?”

Cao Hàm nói:

“Phụ thân bảo ta đến thông báo cho Tiêu tướng quân mong công chúa sáng sớm ngày mai vào cung...”

Hắn thấp giọng nói:

“Bên phía công chúa không có vấn đề gì chứ?”

Ta lắc đầu nói:

“Ngươi về nói cho tướng quốc cứ yên tâm, mọi việc bên này ta đã lo hết.”

Cao Hàm đạo:

“Nếu mọi việc ngày mai thuận lợi, đại vương hẳn là sẽ định ra thời gian để cưới công chúa vào cung.”

Ta lạnh lùng nói:

“Có chuyện ta phải nói rõ, ngày nào công chúa chưa được gả, thì ngày đó không vào Yên cung.”

Cao Hàm gật đầu nói:

“Tiêu tướng quân yên tâm, Lô thị hành quán này các ngài muốn ở tới lúc nào cũng được. Nhưng mà ngày mai sau khi vào cung, đại vương có thể sẽ mời các ngài ở lại dịch quán trong thành.”

Ta cười nói:

“Hai ngày này chúng ta sẽ ở lại trong hành quán này, những nơi khác chúng ta không muốn đi.”

Cao Hàm nói:

“Theo tiền lệ thì sẽ có bà đỡ đến nghiệm thân cho công chúa, chuyện này Tiêu tướng quân nên nói trước cho công chúa biết, để tránh khỏi đến lúc đó lại có hiểu lầm.”

Ta gật đầu nói:

“Quy củ trong cung ta cũng biết, công chúa càng biết rõ việc này hơn ta.”

Cao Hàm do dự một chút rồi nói:

“Còn có một việc, sự việc Liên Việt sợ là chúng ta không giúp được gì, cha con Vệ Tử Việt hận hắn thấu xương, phụ thân ta đã đi cầu xin nhưng bị từ chối, ta cũng từng lẻn đi gặp Vệ Hiệu Đình, khi nói việc này ta và hắn thiếu chút nữa là trở mặt...”

Hắn ngừng lại một lát rồi nói thêm:

“Ta và hắn là huynh đệ kết nghĩa!”

Ta nhíu mày nói:

“Đã làm khó các ngươi, tên Liên Việt đào trộm mộ phần tổ tiên Vệ thị, khó trách bọn họ lại tức giận như thế.”

Cao Hàm nói:

“Bọn họ đã quyết định, hoàng hôn ngày mai sẽ đem Liên Việt lăng trì xử tử.”

Lòng ta trầm xuống, không nghĩ tới Liên Việt vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Vệ thị.

Cao Hàm thấy mặt ta tối lại, biết là trong lòng ta không dễ chịu gì, nên biết điều rời đi.

Ta đưa hắn đến ngoài cửa. Xa Hạo đi tới bên cạnh ta, thấp giọng nói:

“Lãnh Cô Huyên đã trở về, lúc này ở hậu viên chờ ngài.”

Nhắc đến Lãnh Cô Huyên, trong lòng ta xuất hiện một ý tưởng. Võ công của nàng rất cao cường, nếu như đồng ý giúp đỡ cứu Liên Việt ra cũng không có chút khó khăn nào.

Ta vội vàng đi tới hậu viện.

Lãnh Cô Huyên đang yên lặng ngồi dưới bóng cây, thong thả uống trà, còn U U thì đứng ở phía sau nàng.

Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nhìn ta, nói:

“Hai ngày nay ngươi chạy loạn khắp nơi, ta cũng không thể không biết xấu hổ làm phiền ngươi?”

Ta ngồi xuống trước mặt Lãnh Cô Huyên, nói:

“Nếu không có Lãnh giáo chủ tương trợ, ta thật không biết phải giải quyết việc này như thế nào nữa.”

Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:

“Trong lòng ngươi sợ rằng chỉ xem ta là người sai vặt?”

Trong lòng ta cười thầm, Lãnh Cô Huyên này quả thật là biết rõ thân phận của chính mình, nhưng nghĩ là một việc còn trên mặt ta thì không hề lộ ra bất cứ thứ gì, ta nói:

“Lãnh giáo chủ bày mưu nghĩ kế, võ công cái thế, trí tuệ siêu quần, kẻ hèn này không thể nào so được.”

Lãnh Cô Huyên bị ta liên tiếp vỗ mông ngựa nên nhịn không được mỉm cười, U U phía sau cũng đang cố nín cười, thiếu chút nữa là đã cười ra tiếng.

Lãnh Cô Huyên nói:

“Ngươi nói nhiều như vậy, là muốn ta làm giúp ngươi chuyện gì phải không?”

Ta thở dài nói:

“Lãnh giáo chủ quả nhiên anh minh.”

“Nói!”

Ta nói mọi việc của Liên Việt cho Lãnh Cô Huyên nghe.

Lãnh Cô Huyên nhíu mày nói:

“Mục đích của chúng ta đến Yên đô là gì? Tại sao lúc quan trọng như thế này ngươi lại vì một tên vô danh tiểu tốt mà mạo hiểm? Muốn đi thì ngươi cứ đi đi, ta không rảnh.”

Ta mỉm cười nói:

“Giáo chủ nói vậy là sai rồi, xin hỏi giáo chủ ngài vì sao lại giúp ta?”

Lãnh Cô Huyên không trả lời, Mâu thị bảo tàng là đáp án mà mọi người đều biết.

Ta thấp giọng nói:

“Hiện nay chúng ta mặc dù chưa tìm được bảo tàng của Mâu thị, thế nhưng Mâu Kỳ Vô mà lưu lại bảo tàng lớn như vậy. Chắc chắn là trong đó có vô số cơ quan, ta nói thẳng, cho dù Lãnh giáo chủ ngài có thể tìm được bảo tàng, ngài cũng chưa chắc có thể phá giải hết các cơ quan trong đó.”

Lãnh Cô Huyên khinh thường nói:

“Ta không tin Mâu Kỳ Vô có thể lưu lại cơ quan gì có thể ảnh hưởng được ta?”

Ta có chút châm chọc nói:

“Võ công hơn người chưa chắc có thể giải quyết được mọi việc.”

Lãnh Cô Huyên tức giận nói:

“To gan!”

Ta không chút sợ hãi nào nhìn nàng, tiếp tục nói:

“Liên Việt chính là một cao thủ trong việc đào mộ. Nếu có thể cứu được hắn đối với việc tìm kiếm bảo tàng của Mâu thị sao này có lợi rất lớn, Lãnh giáo chủ nên suy nghĩ kỹ một chút.”

Ánh mắt của Lãnh Cô Huyên dao động, một lát sau mới nói:

“Hắn hiện tại bị giam ở nơi nào?”

Ta mừng rỡ trong lòng, ta biết Lãnh Cô Huyên đã bị lời của ta nói làm động lòng, thấp giọng nói:

“Liên Việt hiện tại bị giam trong tướng quốc phủ của Vệ Tử Việt.”

“Ngươi đưa ta bản đồ phủ Vệ Tử Việt, ta sẽ đi cứu hắn.”

“Đa tạ Lãnh giáo chủ!”

Tìm bản đồ của phủ Vệ Tử Việt cũng không khó, không cần quấy rầy Cao Quang Viễn, Cao Hàm cũng có thể lo được việc này. Lúc hoàng hôn hắn đã đem bản đồ giao tới tay ta, còn dặn ta phải cẩn thận, không nên vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn. Có Lãnh Cô Huyên giúp đỡ nên ta không cần lo lắng về việc này, điều mà Cao Hàm nói chỉ là dư thừa mà thôi.

Có một số việc ta phải đối mặt, chẳng hạn như việc tìm A Y Cổ Lệ nói chuyện, từ lúc bắt đầu rời khỏi Sở Châu tới bây giờ, ta vẫn luôn tránh mặt nàng. Tim của nàng thiếu nữ đã trao cho ta, trong khoảng thời gian này chắc chắn trong tim nàng rất là đau khổ.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, A Y Cổ Lệ đã gầy hơn nhiều, nụ cười trên khuôn mặt của nàng đã ít xuất hiện hơn rất nhiều, trong lòng ta đau đớn không chịu nổi, nếu như không phải là vì ta, nàng cũng sẽ không mạo hiểm như lúc này.

Ta cung kính hành lễ nói:

“Công chúa điện hạ, tại hạ có một việc báo riêng với ngài.”

Trong đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của A Y Cổ Lệ không có chút giao động nào, lạnh nhạt nói:

“Những thị nữ trong này không phải là người ngoài, có cái gì ngươi trực tiếp nói ra là được.”

Ta thấp giọng nói:

“Mấy câu nói này là do Thái tử điện hạ trước khi đi dặn dò ta nói cho ngài, không thể để cho người khác nghe được.”

Nghe được tên của ta, thân thể của A Y Cổ Lệ có chút rung lên, nàng nhẹ giọng nói:

“Mấy người các ngươi lui ra đi!”

Khi tất cả thị nữ đã ra khỏi phòng, ta đi tới đóng cửa phòng lại.

A Y Cổ Lệ nhíu mày nói:

“Tiêu thống lĩnh hình như không cần cẩn thận như vậy, ta và ngài cô nam quả nữ cùng ở trong phòng sẽ bị người khác nói ra nói vào.”

Ta mỉm cười nói:

“Thái tử điện hạ bảo ta nói cho công chúa, trong trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng cho người!”

Khuôn mặt của A Y Cổ Lệ ửng hồng, trách mắng:

“Cuồng đồ to gan, sao ngươi dám vô lễ như thế với ta!”

Nàng xoay người định đi ra ngoài lại bị ta kéo lại, sắc mặt A Y Cổ Lệ tái lại, đang định hét lên, ta cuống quít che miệng nàng lại, nói:

“Đừng có la lên, là ta mà!”

Đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của A Y Cổ Lệ hiện lên sự khó tin, ta chậm rãi lấy mặt nạ xuống, khuôn mặt đẹp trai hiện ra trước mặt A Y Cổ Lệ.

Trên đôi mắt xinh đẹp của nàng liền trào ra hai hàng nước mắt, A Y Cổ Lệ bỗng nhiên nhào vào lòng ta khóc nức nở, vừa khóc vừa nói:

“Long đại ca, muội.,. Muội còn tưởng rằng... Tưởng rằng huynh không cần muội nữa...”

Ta khẽ hôn lên vành tai của nàng, nói:

“Nha đầu ngốc, ta sao có thể bỏ nàng được.”

A Y Cổ Lệ chủ động hôn ta, chiếc lưỡi thom tho liều mạng quấn lấy lưỡi ta, nàng dùng cách này để bộc lộ sự nhớ nhung đối với ta.

Chúng ta hôn môi một lúc rồi mới tách ra. A Y Cổ Lệ thở hổn hển nói:

“Huynh lừa muội thật là khổ, huynh vẫn luôn ở bên cạnh muội vì sao lại không ra gặp muội?”

Ta cười nói:

“Ta sợ suốt ngày gặp nàng, sẽ làm cho người khác nhìn ra chúng ta có tình ý, lộ ra chân tướng, rồi bị người khác biết được thân phận thật của ta.”

A Y Cổ Lệ ôm cổ ta, nói:

“Mấy ngày nay, muội luôn nhớ tới huynh, nếu như huynh còn không tới, muội sợ muội sẽ nhớ huynh mà chết mất.”

Lòng ta cảm động, ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nói:

“Nàng yên tâm, ta lần này chắc chắn sẽ mang nàng bình yên trở về.”

A Y Cổ Lệ dùng ánh mắt đau buồn nhìn ta, ôn nhu nói:

“Có huynh bên cạnh muội muội không sợ gì cả.”

Ta ôm chiếc eo nhỏ của nàng kéo nàng ngồi xuống giường, A Y Cổ Lệ như chú chim nhỏ nép người vào lòng ta.

Ta thấp giọng nói:

“Có một việc ta phải nói cho nàng biết, tên hỗn trướng Yên vương Lý Triệu Cơ thấy nàng xinh đẹp, nên thay đổi ý định, muốn đem nàng nhét vào hậu cung.”

Mặt A Y Cổ Lệ trắng bệch, nói:

“Muội không muốn gả cho hắn, trên đời này trừ huynh ra muội sẽ không gả cho ai hết!”

Ta gật đầu nói:

“Tâm ý của nàng sao ta lại không biết chứ, nhưng mà tình thế trước mắt đang rất nguy hiểm, ta có rất nhiều việc phải lo lắng.”

A Y Cổ Lệ nói:

“Thế nhưng nếu muội vào đó, sợ rằng... sợ rằng không còn gặp lại huynh nữa...”

Ta cười nói:

“Nha đầu ngốc, nếu ta không có chuẩn bị chu đáo, ta cũng không dám đưa nàng vào cung, nàng yên tâm, trước khi đại hôn ta sẽ không để cho nàng vào cung.”

A Y Cổ Lệ ôm lấy ta, nói:

“Muội tin huynh!”

Ta gật đầu nói:

“Chỉ cần Yến vương định ra ngày đại hôn, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị kế hoạch, ngày đại hôn của nàng và hắn chúng ta sẽ phát động binh biến, ta sẽ không cho hắn còn tồn tại trên cõi đời này nữa.”

A Y Cổ Lệ nói:

“Chỉ cần muội có thể ở bên cạnh hầu hạ huynh, những thứ khác không còn quan trọng nữa, nếu huynh vứt bỏ muội, muội sẽ tự sát đề giữ gìn tấm thân trong sạch...”

Thân phận của ta lúc này có hạn chế, không thể ở quá lâu trong phòng của A Y Cổ Lệ, ta nói thêm vài câu nữa, rồi lưu luyến rời khỏi căn phòng của nàng.

Đi ra khỏi nơi ở của A Y Cổ Lệ, ta liền thấy Lãnh Cô Huyên đang đứng đợi ta, ta cười cười rồi lên nghênh đón nàng:

“Lãnh giáo chủ, chuẩn bị xong chưa?”

Lãnh Cô Huyên đã đáp ứng ta đêm nay sẽ đi cứu Liên Việt.

Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nói:

“Chính là môt chuyện nhỏ, cần gì chuẩn bị.”

Ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào ta.

Ta cười nói:

“Lãnh giáo chủ nếu như không có gì dặn dò, thì ta trở về phòng nghỉ ngơi đây.”

“Ngươi đứng lại!”

Lãnh Cô Huyên gọi ta lại.

“Lãnh giáo chủ còn có chuyện gì?”

Trong lòng ta đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:

“Không có việc gì đặc biệt, nhưng mà đêm nay ta muốn ngươi đi theo ta!”

Dự cảm của ta quả nhiên chính xác, Lãnh Cô Huyên là người đa nghi, rất sợ việc đi cứu người này là cái bẫy mà ta bày ra cho nên kéo ta đi cùng.

Ta thấp giọng nói:

“Võ công của kẻ hèn này thấp kém, Lãnh giáo chủ không sợ ta thành gánh nặng cho ngài sao?”

Lãnh Cô Huyên cười nói:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ để cho U U chiếu cố ngươi.”

Ta cười khổ nói:

“Xem ra ta không có lựa chọn nào khác?”

Lãnh Cô Huyên không chút thay đổi, nói:

“Ta chưa từng cho người khác có cơ hội lựa chọn!”

Ta dưới sự trợ giúp của U U đã gắn lên mặt của mình thêm một chòm râu, ta cười híp mắt nói:

“Nàng bây giờ có nhận ra ta là ai hay không?”

U U cười nói:

“Ngươi có cần phải cải trang như vậy hay không?”

Nàng lấy một cái mặt nạ bằng đồng dán trên mặt ta:

“Như thế này thì ai có thể nhận ra ngươi? Ngươi đâu cần phải vẽ vời thêm chuyện?”

Ta cười nói:

“Võ công của ta không cao, vì thế phải cẩn thận hơn một chút. Nếu bị người khác làm rớt mặt nạ, thì thân phận của ta chẳng phải bị lộ hay sao?”

U U nói:

“Có ta bảo vệ ngươi. Ngươi còn sợ cái gì?”

Ta kề sát vào tai nàng, nói:

“Cẩn thận thì thuyền chạy được vạn năm.”

Phủ của Vệ Tử Việt nằm ở hướng Đông Bắc của Yên Đô, cách phủ của Cao Quang Viễn hơn một ngày đi đường. Cao Hàm đưa cho ta bản đồ cực kỳ chi tiết, thậm chí ngay cả vị trí phân bố hộ vệ trong Vệ phủ cũng được ghi chép rất kỹ càng. Xem ra công việc tình bảo của cha con họ Cao làm rất tốt.

Ta đối với khinh công của mình không chút nắm chắc nào, cho nên ta mang theo dây thừng để phòng ngừa tình huống thay đổi. Lãnh Cô Huyên không có đi cùng chúng ta, mà dựa theo kế hoạch định sẵn, nàng thu hút sự chú ý của dịch nhân, ta và U U phụ trách cứu Liên Việt.

U U đổi lại một bộ trang phục võ sĩ bó sát màu đen, làm lộ ra dáng người nóng bỏng của nàng.

Chúng ta đang ẩn nấp trong bụi cỏ phía Tây bên ngoài bức tường, bên cạnh là một thân thể nóng bỏng đang dáng sát vào người ta, ta còn ngửi được mùi thơm từ trên cơ thể của U U phát ra. Sự khẩn trương trước khi đại chiến đã bị loại cảm thụ này đánh tan.

Nửa đêm, chòi gác gần chúng ta nhất phát ra một đạo ánh sáng màu xanh biếc, đây là ám hiệu giữa Lãnh Cô Huyên và U U, nó đại biểu cho việc những tên võ sĩ phụ trách canh gác đã bị Lãnh Cô Huyên xử lý hết.

Công việc cứu người của chúng ta bắt đầu. U U và ta leo qua bức tường, ta kinh ngạc phát hiện khinh công của mình có tiến bộ rất lớn. Không cần dùng dây thừng, đã có thể nhảy lên bức tường cao.

U U nhẹ giọng nói:

“Ngươi quả nhiên có tiến bộ rất lớn.”

Chúng ta yên lặng chạy vào trong, đợi Lãnh Cô Huyên hấp dẫn sự chú ý của võ sĩ, qua thời gian đủ để uống một chén trà nhỏ, phía nam ngôi nhà phát ra ánh lửa cao ngất. Ta và U U mừng rỡ nhìn nhau, đeo mặt nạ vào, rồi chạy dọc theo phía Bắc.

Thế lửa càng lúc càng lớn, trong Vệ phủ truyền ra từng đợt tiếng than khóc, chúng ta đang ẩn nấp trong chỗ tối, thấy rất nhiều đội võ sĩ mang theo thùng nước chạy tới đó dập lửa.

Võ sĩ trong phủ bị ánh lửa hấp dẫn, đường đi bắt đầu trống rỗng, ta và U U dựa theo vị trí trên tấm bản đồ, nhanh chóng chạy về nơi giam giữ Liên Việt.

Liên Việt bị giam ở căn phòng thứ hai bên trái trong khu phía Bắc ngôi nhà, khi chúng ta đi đến đó thì thấy hai hộ vệ đang đứng canh cửa.

“Ai đó!”

Bọn họ vội vàng rút binh khí ra.

Ta và U U cùng nhau xông ra ngoài, tốc độ của ta nhanh hơn U U, tên võ sĩ bên trái chưa kịp rút binh khí ra, ta đã cắm một đao vào yết hầu của hắn, tên võ sĩ giãy giụa vài cái rồi ngã xuống.

Ta một cước đá mở cửa phòng, thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, toàn thân Liên Việt đều là máu đang bị trói trên cột sắt, đã bị hôn mê từ lâu, mọi việc xảy ra ở bên ngoài không hề hay biết gì cả.

Ta giơ trường đao chặt đứt xích sắt trên người hắn, ta dùng toàn lực nhưng chỉ nghe một tiếng ‘Keng!’ tia lửa văng khắp nơi, xích sắt lại không có chút tổn hại nào.

U U nói:

“Cây đao của ngươi sợ rằng chém không đứt.”

Nàng cầm thanh đoản kiếm chém xuống, xích sắt không một tiếng động mà đứt làm hai, nàng đắc ý hất đầu nhìn ta .

Ta thấp giọng nói:

“Đi mau, nếu để cho bọn họ phát hiện là chạy không thoát đâu.”

Ta cõng Liên Việt trên lưng rồi cùng U U lao ra ngoài, lúc này đã có mười mấy tên võ sĩ chạy về phía chúng ta, không nghĩ ra bọn họ có thể nhanh chóng phát hiện như vậy.

U U thấp giọng nói:

“Ngươi dẫn hắn đi trước, ta cản bọn chúng lại.”

Ta gật đầu, đám vố sĩ này còn chưa phải là đối thủ của U U.

Liên Việt thân hình cao lớn, ta cõng hắn trên lưng thật là mệt, lúc này ta lại không biết Lãnh Cô Huyên đang ở nơi nào, ta thầm mắng trong lòng, lão yêu bà này quả nhiên không thể tin tưởng.

Lúc ta cõng Liên Việt chạy tới bức tường, lại gặp phải một nam tử áo đen, hắn lạnh lùng nói:

“Muốn cứu người trong Vệ phủ, ngươi quả thật là có can đảm?”

Ta hơn ngẩn ra, lui về phía sau một bước, người đứng trước mặt ta lúc này chính là Yên Bắc - đệ nhất dũng sĩ Vệ Hiệu Đình.

Trường đao trong tay Vệ Hiệu Đình tà tà hạ xuống, ánh trăng chiếu lên thân đao phản chiếu lên mặt tuyết từng đạo ánh sáng lạnh lẽo. Thân thể của hắn cao lớn, bộ quần áo võ sĩ bó sát người thể hiện ra đường cong hoàn mỹ trên người hắn, trong ánh mắt toát ra từng đạo sát khí lạnh lẽo, khóe môi như cười như không, càng làm tăng sự lãnh khốc của hắn.

Liên Việt lúc này đã tỉnh lại, khàn khàn giọng nói:

“Buông ta xuống, người này... rất khó đối phó...”

Ta chậm rãi đặt Liên Việt xuống bãi cỏ.

Vệ Hiệu Đình cũng không có nhân cơ hội mà đánh lén, yên lặng chờ ta làm xong mọi việc, mới nói:

“Nếu ngươi thắng được thanh đao trong tay ta, ta sẽ cho ngươi mang hắn đi.”

Ta không đợi vệ Hiệu Đình nói xong, đã giơ đao lên rồi dùng tốc độ cao nhất phóng tới, cuộc sống Đấu Sĩ gian hồ năm đó đã cho ta biết được tầm quan trọng của việc chiếm trước lợi thế.

Thanh Đồng đao trong tay ta như thiểm điện đánh về phía đầu của Vệ Hiệu Đình, con ngươi của Vệ Hiệu Đình chợt co rút lại, quát lên một tiếng, trường đao trong tay đánh lên đao của ta.

Hai đao chạm vào nhau, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai, sức mạnh của Vệ Hiệu Đình vượt xa sự tưởng tượng của ta, sau khi thanh đao của ta va vào đao của hắn, lực phản chấn đẩy ta lui về phía sau, ta rất bất đắc dĩ phải lui lại một bước, dưới chân mới ổn định lại được.

Ngay lúc đó Vệ Hiẻu Đình nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay cầm đao đâm vào phần dưới bụng của ta.

Ta liên tục lùi lại năm bước vẫn chưa tránh thoát khỏi sụy uy hiếp từ một đao kia của hắn, trong lúc hoảng loạn ta dựng thẳng sống đao lên, lấy thân đao chặn lại thế công của hắn.

Khi mũi đao chạm vào sống đao, thanh đao của ta bị uốn cong lại như hình cánh cung, may mà chất liệu của thanh Thanh Đồng đao của ta tốt nếu không đã gãy từ lâu.

Ngay trong lúc mành chỉ treo chuông, thì từ trong đan điền của ta dâng lên một cỗ chân khí cường đại. Chân khí dọc theo kinh mạch chạy đến hai tay của ta, thân đao vốn đang bị uốn cong đến cực hạn, ngay lập tức bị kéo thẳng trở lại.

Trong mắt Vệ Hiệu Đình toát ra sự kinh ngạc, hắn nhanh chóng thu hồi trường đao, rồi chém nhanh như chóp một cái.

Ta đã hơi bình tĩnh trở lại, chân khí trong cơ thể ta vẫn liên tục vận chuyển. Sức lực của Vệ Hiệu Đình mạnh hơn ta, liều mạng với hắn là một lựa chọn không chính xác.

Tốc độ ra chiêu của hắn trong mắt ta đã bắt đầu chậm đi nhiều, ta ứng phó càng thêm dễ dàng.

Sự tự tin trong mắt vệ Hiệu Đình biến mất, ta thậm chí còn có thể dự đoán chiêu thức sắp tới của hắn nữa, việc này chưa từng xuất hiện trong những lần ta đánh nhau trước đây.

Phía sau ta truyền đến từng đợt gào thét, võ sĩ của vệ phủ đã chạy tới nơi này.

Hơn trăm võ sĩ cầm cung nỏ trong tay, cung nhắm vào mi tâm của ta, lòng ta trầm xuống, thời khắc mấu chốt này sao Lãnh Cô Huyên còn chưa tới?

Khóe môi Vệ Hiệu Đình mỉm cười:

“Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, ngươi và Liên Việt thì sẽ biến thành con nhím!”

Ta thấp giọng nói:

“Trước khi bọn hắn bắn tên, ta chắc chắn có thể chém chết ngươi!”

Trong mắt Vệ Hiệu Đình nổi lên một tia sợ hãi, sự cường đại của ta hoàn toàn làm sụp đổ lòng tin của hắn.

Lãnh Cô Huyên quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Liên Việt, một tay nàng nhẹ nhàng xách Liên Việt lên, thân thể to lớn của Liên Việt trong tay nàng không khác gì tờ giấy.

Nàng đeo trên mặt một cái mặt nạ bằng đồng, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào những võ sĩ xung quanh, những võ sĩ kia cũng bị uy thế của nàng làm cho sợ hãi không ai dám tiến lên.

Lãnh Cô Huyên thấp giọng nói:

“Ngươi mang Liên việt đi trước!”

Vệ Hiệu Đình cười lạnh nói:

“Ngươi coi Vệ phủ là nơi nào...”

Hắn vung đao muốn đánh về phía Lãnh Cô Huyên, thế nhưng hắn chưa kịp vung đao lên, Lãnh Cô Huyên đã xuất hiên trước mặt hắn, cái mặt nạ bằng đồng cách hắn chưa đầy một thước.

Mặt của Vệ Hiệu Đình không còn chút máu, Lãnh Cô Huyên nếu muốn giết hắn thì vừa rồi hắn chỉ còn là một cái xác.

Có Lãnh Cô Huyên ở chỗ này, ta không còn lo lắng gì nữa, lần nữa cõng Liên Việt đi về cửa hông phía trước.

Lúc này những võ sĩ xung quanh đã giương cung bắn về phía chúng ta, Lãnh Cô Huyên gầm lên một tiếng, ống tay áo bỗng nhiên chém ra, những mũi tên vốn đang bắn về phía ta bỗng nhiên xoay tròn trên không trung, cảnh tượng khủng khiếp trước mắt làm cho những võ sĩ kia quên luôn việc tiếp tục lắp tên bắn, không đợi bọn họ kịp phản ứng, những mũi tên đang xoay tròn giống như là được bắn ra từ cung, bay ngược về phía bọn họ, những âm thanh kêu la thảm thiết liên tục vang lên trong màn đêm.

Ta không có bị thứ gì ngăn cản, thuận lợi rời khỏi Vệ phủ, những võ sĩ canh cửa bên ngoài đã bị đánh ngã đang nằm trên mặt đất, xem ra là Lãnh Cô Huyên đã giải quyết bọn họ.

U U điều khiển xe ngựa từ trên đường chạy về phía ta, ta đặt Liên Việt vào trong xe. Đi tới ngồi bên cạnh U U, nàng vung roi ngựa lên đánh mạnh xuống, xe ngựa giống như một mũi tên đã rời cung biến mất trong màn đêm.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #150