Chương 137: Chuyện Cũ


Do thương thế của Khâu Dật Trần chưa hoàn toàn khôi phục nên ta đành phải để hắn ở lại Khang đô chữa thương, Tiêu Tín và Dực Hổ ở lại chiếu cố cho hắn.

Ngày rời khỏi Khang đô, có vô số bách tính tới tiễn ta, vị trí của ta trong lòng họ càng lúc càng trọng yếu.

Sở nhi đang mang thai nhưng mà nàng ốm nghén rất ghê, mỗi ngày chỉ ăn rất ít cơm, cứ lên xe là ngủ. Ta phải cho đội ngũ đi thật chậm, tránh cho nàng khỏi bị xóc nảy khi đi trên đường.

Hành trình của chúng ta đi rất chậm, hai ngày sau mới tới Trác Thành, quan viên địa phương ở Trác Thành đã sớm chú ý tới tin tức ta trở về, nên suất lĩnh binh sĩ ra ngoành thành mười dặm đón tiếp.

Trác Thành là một trong những châu quận tương đối giàu có của Đại Khang, đây vốn thuộc về Đinh vương Dận Tông, nhưng vì nó quá gần Khang đô, bản thân Đinh vương lại mắc bệnh, nên bị Hâm Đức hoàng đế lấy trở lại, Dận Tông cũng bị chuyển tới Khang đô chữa bệnh, biến cái quận này thành một trong những quận của Khang đô.

Tri Phủ Cầu Tam Thắng là một trong những quan viên có danh tiếng rất tốt, khi Trần Tử Tô sưu tập tư liệu về các quan viên, đã nhắc ta là phải lưu ý tới người này, đây là một nhân tài không thể bỏ qua.

Thấy sắc trời đã tối, hơn nữa ta cũng muốn có cơ hội khảo sát Cầu Tam Thắng, cho nên chúng ta nghỉ lại ở Trác thành.

Đợi khi Sở Nhi ngủ, ta mới ra ngoài, Cầu Tam Thắng vẫn luôn đứng ở trong dịch quán chờ, cung kính nói:

“Thái tử điện hạ, vi thần đã mở tiệc ở Hồng Nhạn thính tẩy trần cho người.”

Ta lắc đầu nói:

“Tiệc rượu thì miễn, ta đã nghe danh Cầu đại nhân xử lý sự việc ở Trác Thành công chính, cho nên ngươi dẫn ta đi xung quanh xem một chút”

Cầu Tam Thắng cười tủm tỉm gật đầu, nói:

“Ở cửa tây của Trác thành có một cái tửu quán tên là ‘Nguyệt Giác Lâu’, phong vị đặc biệt, không bằng chúng ta tới đó.”

Ta mang theo Đường Muội và Xa Hạo thay đổi thường phục cùng với Cầu Tam Thắng đi tới Nguyệt Giác Lâu. Đường ở Trác Thành rất rộng, bách tính giàu có, tuy rằng đã là nửa đêm, thế nhưng vẫn còn rất nhiều tiếng rao bán của tiểu thương.

Ta nảy sinh hứng thú cho nên đi khắp các nơi bán hàng, thỉnh thoảng hỏi thăm dân cư địa phương, khi câu trả lời của họ đều là thỏa mãn, ta mới công nhận Cầu Tam Thắng đúng là có tài trong việc nội chính.

Ta đi vào Nguyệt Giác Lâu, vừa vặn gặp một vị nữ ni đi ngang qua, ta cảm thấy diện mạo của nữ ni này quen quen, khi cẩn thận ngẫm lại mới nhớ ra người này chính là Viên Tuệ của Mộ Vân Trai trên đỉnh Giả Lam Sơn thuộc Tần quốc, Thu Nguyệt Hàn chính là sư thúc của người này.

Viên Tuệ không chú ý tới ta, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong màn đêm. Đường Muội thấy sắc mặt ta khác thường, thấp giọng nói:

“Công tử, có chuyện gì vậy?”

Ta nói nhỏ:

“Ngươi có cảm thấy vị nữ ni kia quen mặt hay không?”

Đường Muội được ta nhắc nhở, suy nghĩ một chút cả kinh, lên tiếng nói:

“Người đó là Viên Tuệ ở Mộ Vân trai, trước kia thuộc hạ đã từng giao thủ với nàng ta.”

Ta lập tức phái hắn theo sau nữ ni này, Đường Muội lập tức đi theo.

Tiệc rượu mà Cầu Tam Thắng chuẩn bị vô cùng phong phú, rượu và thức ăn đều rất ngon, nhưng lòng ta còn đang bận tâm chuyện Viên Tuệ cho nên không yên lòng.

Rượu quá tam tuần, Đường Muội từ ngoài trở về, ghé vào tai của ta nói:

“Đã biết được nơi ở của Viên Tuệ.”

Ta gật đầu. đứng dậy hướng Cầu Tam Thắng cáo từ.

Cầu Tam Thắng đương nhiên cũng đoán được ta có chuyện cần phải hoàn thành, cho nên hắn không hỏi nhiều, biểu thị muốn phái người hộ vệ cho ta.

Ta cự tuyệt nói:

“Ta vẫn ở trong thành, ngươi không cần bận tâm.”

Cầu Tam Thẳng đành phải thôi.

Rời khỏi Nguyệt Giác Lâu, Đường Muội mới nói:

“Công tử, Viên Tuệ ở Tuyên Thi Am trong thành, cách nơi này khoảng chừng một dặm, vừa rồi nàng ta tới đây hóa duyên.”

Ta nhíu mày nói:

“Trước kia ta ở Hán đô, Thu Nguyệt Hàn biến mất một cách thần bí, không biết là có phải người được Viên Tuệ cứu hay không.”

Đường Muội nói:

“Nàng ta mới tới tiệm thuốc mua một số thảo dược, chắc là chữa cho người có bệnh.”

Ta càng nghĩ càng nghi hoặc, chuyện này phải tra tới tận cùng, thứ nhất là Thu Nguyệt Hàn có ân với ta, đã từng nhiều lần cứu ta, hơn nữa còn tự mình truyền nội công tâm pháp cho ta. Từ một ý nghĩa nào đó, người cũng giống như sư phụ của ta.

Thứ hai là, ta muốn xem Khinh Nhan có giả dối giống như lời U U nói hay không, có phải nàng đã làm chuyện có lỗi với ta hay không.

Ba người chúng ta im lặng đi tới trước Tuyên Thi am, am ni cô này bị chìm trong phố xa sầm uất, trước cửa có hai cây ngô đồng to lớn che trời, che mất phần lớn tấm biển của am ni cô.

Đêm đã về khuya, đại môn Tuyên Thi am đóng chặt, ta do dự một chút, sau đó tiến lên gõ cửa.

Qua hồi lâu, cửa am mở ra, người mở chính là một tiểu ni cô chừng mười ba tuổi, đôi mắt linh động, thấy mấy người chúng ta có vẻ kinh ngạc, tiểu ni cô chớp chớp mắt, nói:

“Các vị thí chủ, đêm đã về khuya, hiện giờ am không cho dâng hương nữa.”

Ta mỉm cười nói:

“Tiểu sư phụ, chúng ta không tới dâng hương, mà tới bái phỏng một người.”

Tiểu ni cô cười nói:

“Cho dù là bái phỏng, cũng phải chờ tới ngày mai, đêm khuya người vắng, thí chủ tiến nhập trong am sợ rằng có điều bất tiện.”

Nàng đưa tay muốn đóng cửa am.

Ta cuống quít ngăn cản, thấp giọng nói:

“Xin hỏi tiểu sư phụ, bên trong có một người có pháp danh là Viên Tuệ sư phụ hay không?”

Tiểu ni cô lắc đầu nói:

“Ở đây không có ai như thí chủ nói.”

Nhìn sắc mặt của vị tiểu ni cô này ta có thể đoán được nàng không nói dối, lẽ nào Viên Tuệ đã thay đổi pháp hiệu khi tới đây?

Đường Muội noi:

“Tiểu sư phụ, lúc nãy ta nhìn rõ là có người vào, người đó trong tay còn cầm một cái cạp lồng.”

Tiểu ni cô cười nói:

“Người mà thí chủ nói chính là Nghi Tuệ sư tỷ, sư tỷ không phải Viên Tuệ như các người nói.”

Ta vui vẻ nói:

“Đúng là chúng ta muốn tìm Nghi Tuệ sư phụ, làm phiền tiểu sư phụ cho gặp.”

Tiểu ni cô nói:

“Đã như vậy, ta đi bẩm báo một tiếng, nhưng mà sư tỷ có đồng ý gặp các người hay không ta không biết đâu nhé.”

Nàng đóng cửa am xong, đột nhiên lại mở ra, cười khanh khách nói:

“Ta quên hỏi, thí chủ xưng hô như thế nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Sư phụ chỉ cần nói với Nghi Tuệ sư phụ là Long Dận Không tới đây bái kiến.”

Tiểu ni cô giật mình, cả kinh nói:

“Ngươi... Ngươi là thái tử điện hạ?”

Ta gật đầu cười.

Lúc này, có một thanh âm lạnh lùng vang lên:

“Nghi Duyên, mời thái tử vào đi.”

Chẳng biết Viên Tuệ đứng ở cửa lúc nào đang nhìn chúng ta.

Ta chậm rãi đi vào trong am, mỉm cười nói:

“Viên Tuệ sư phụ, đã lâu không gặp.”

Viên Tuệ lạnh nhạt nói:

“Ta nghe nói ngươi phải đi qua Trác Thành, nên cố ý dẫn ngươi tới đây gặp mặt.”

Nàng nhìn Đường Muội một chút nói:

“Ngươi theo dõi ta suốt đoạn đường, nhưng chỉ tiếc là khinh công còn kém một chút.”

Đường Muội đỏ mặt, có chút thẹn thùng.

Ta cười nói:

“Viên Tuệ sư phụ tìm ta có chuyện gì?”

Viên Tuệ thấp giọng nói:

“Ngươi đi theo ta!”

Ta theo nàng tới một căn phòng phía sau. Đường Muội và Xa Hạo vốn muốn đi theo, nhưng không ngờ Viên Tuệ lại nói:

“Ta chỉ mời Binh vương đi theo, đâu có mời hai người các ngươi.”

Ta cuống quít làm một cái thủ thế, ngăn hai người bọn họ lại.

Đi qua một cái cổng vòm, qua một hành lang hẹp, ta nhìn thấy ba căn phòng nhỏ dựa sát vào nhau. Viên Tuệ thấp giọng nói:

“Người muốn gặp ngươi không phải là ta, mà là sư thúc ta!”

Trong lòng ta kích động tới cực điểm, không nghĩ tới Thu Nguyệt Hàn quả nhiên đã thoát khỏi hoàng cung Hán quốc được canh phòng nghiêm mật, chỉ cần gặp mặt được người, là ta có thể hiểu rõ chân tướng sự việc.

Viên Tuệ dẫn ta tới căn phòng bên trái, nhẹ nhàng gõ cửa, nói:

“Sư thúc hắn tới rồi.”

Bên trong có một âm thanh yếu ớt vang lên:

“Ngươi… bảo hắn vào đi…”

Ta chậm rãi đây cửa đi vào, dưới ánh đèn có một vi ni cô mặc áo bào xanh đang ngồi, người này chính là Thu Nguyệt Hàn, nhưng không biết người xuất gia từ khi nào?

Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối, không biết là nên nói từ chỗ nào.

Thu Nguyệt Hàn chậm rãi xoay người lại, thân hình của ta chấn động, mái tóc dài đen nhánh của Thu Nguyệt Hàn trước kia đã biến thành một màu trắng, mới có một năm không gặp, trông người như già đi mười tuổi, những nếp nhăn trên mặt hiện lên rõ ràng, đôi mắt thâm thúy như thu thủy trước kia giờ đã trở nên lờ mờ, ảm đạm.

Thu Nguyệt Hàn nhìn ta hồi lâu, mới gật đầu nói:

“Ngươi rốt cuộc đã tới.”

Người chỉ vào cái bồ đoàn đối diện.

Ta ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, cung kính nói:

“Thu tiền bối, khi từ biệt ở Hán đô, không biết người đã đi những đâu?”

Từ trong ánh mắt của người, ta không còn nhận ra được hỉ nộ ái ố, trong đó chỉ còn sự hờ hững. Thu Nguyệt Hàn bình tĩnh, nói:

“Ta vốn tưởng rằng mình phải chết, nhưng không ngờ ta lại phát hiện một chuyện mà mình không tưởng tượng được…”

Trái tim của ta đập thình thịch, rất sợ những câu nói của Thu Nguyệt Hàn phá nát hình tượng hoàn mỹ của Khinh Nhan ở trong lòng ta.

Ánh mắt của Thu Nguyệt Hàn chuyển hướng sang ngọn đèn dầu:

“Dận Không, không biết ngươi có biết, tất cả chuyện đó chỉ là một kế hoạch kín đáo được Lãnh Cô Huyên bày ra hay không?”

Ta không nói gì, nhưng tâm tình trầm xuống, những câu nói của U U cứ vang lên trong tai, người ta tín nhiệm nhất lại là người lừa dối ta nhiều nhất, vì sao Khinh Nhan phải vậy cơ chứ?

Hô hấp của ta trở nên gấp gáp và trầm trọng, Thu Nguyệt Hàn nhạy cảm nhận thấy được điểm này, nàng nhẹ giọng nói:

“Có thể ngươi đã phát hiện, chỉ là không có cách nào chứng thực mà thôi.”

Ta khó nhọc nói:

“Có phải là Khinh Nhan bán đứng người hay không?”

Thu Nguyệt Hàn không trực tiếp trả lời vấn đề của ta, nàng u oán thở dài một hơi, nói:

“Trước kia, ngươi bị Lãnh Cô Huyên bắt cóc, là Khinh Nhan báo tin cho ta tới cứu ngươi, lúc đó ta chỉ lo cứu người, cho nên không suy nghĩ được gì cả. Hiện giờ mới cảm thấy, mọi chuyện sao lại trùng hợp tới như vậy chứ, sao Khinh Nhan có thể nói cho ta biết khi hành động diễn ra nhanh như vậy... Từ đó trở đi, cái vòng tròn Lãnh Cô Huyên bày ra đã được khởi động, khi ta chạy tới Thiết Kỳ lâu gặp Mộ Dung Sơ Tình và Lệ Tử Uyên, ta cứu Khinh Nhan từ trong tay bọn họ ra...”

Thu Nguyệt Hàn bỗng nhiên ngừng lại, trên mặt hiện lên sự bi thương.

Ta có thể hiểu được, nếu như không phải là Khinh Nhan phản bội, thì người hoàn toàn có khả năng trở ra.

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Ta bị Mộ Dung Sơ Tình đánh trọng thương, Khinh Nhan xuất hiện đúng lúc trước mặt ta, cứu ta chạy tới hầm rượu trong Chiêu Dương cung. Nó tuy rằng ngụy trang rất giỏi, thế nhưng ta vẫn nhận ra nó không bị thương nặng như trong biểu hiện. Lúc đó ta sợ nó biết sự thật sẽ hạ thủ với ta, cho nên làm như mình hoàn toàn không biết gì cả.”

Ta phẫn nộ nắm chặt hai tay, ta đã hiểu tất cả, giữa Khinh Nhan và Lãnh Cô Huyên đã có sự hứa hẹn, thảo nào mà U U không dám vạch trần chuyện này ngay từ đầu, vậy mà ta còn hiểu lầm nàng.

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Sau khi ngươi rời đi, ta thừa dịp đánh ngất nó, im lặng rời khỏi hầm rượu, nhưng mà ta vốn bị trọng thương, chỉ trốn trong phòng chứa đồ của Chiêu Dương cung mà thôi. Khi hoàng hậu Hán quốc hộ tống Khinh Nhan rời khỏi cung, ta lại quay về hầm rượu, vốn tưởng rằng ta sẽ chết ở đó, không ngờ ông trời rủ lòng thương, để ta gặp được một nữ tử có tấm lòng tốt...”

“Ai?”

Ta nhẹ giọng nói.

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Đại Hán quốc sư Đoạn Tinh, ta không nghĩ tới nàng lại cứu ta, hộ tống ta ra khỏi hoàng cung, trị liệu thương thế cho ta.”

Nghĩ tới bóng hình của Hoàn Tiểu Trác đã làm ta ấm lòng lại, nhưng khi nghĩ tới Khinh Nhan, trong lòng ta lại trỗi nên cảm giác đau đớn vô cùng, tất cả những lời triền miên với ta chẳng nhẽ lại chỉ là giả dối?

Vì cái gì mà nàng phải làm như vậy, là vì Vô Gian Huyền Công ư? Chỉ là một quyển bí kíp võ công, đánh giá cho nàng hi sinh cả trinh tiết và tình cảm của mình hay sao?

Ta thống khổ nhắm hai mắt lại.

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Ta tuy rằng không biết giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta có thể kết luận ngươi nhất định đã đem Vô Gian Huyền Công truyền cho nó rồi.”

Ta trầm mặc, hồi lâu mới nói:

“Thu tiền bối, Khinh Nhan... nàng... vì sao mà nàng phải làm như vậy?”

Thu Nguyệt Hàn do dự một chút, cắn răng nói:

“Bởi vì... bởi vì nó là con gái của Lãnh Cô Huyên...”

Hai mắt ta trợn tròn, tin tức này như sét đánh với ta, cổ họng của ta trở nên khô khốc, khó nhọc nói:

“Tiền bối nói... người nói cái gì?”

Thu Nguyệt Hàn chán nản nói:

“Bí mật này ta vẫn luôn giấu đi, Lãnh Cô Huyên năm đó câu dẫn Ma Môn cao thủ Hoa Trục Nguyệt, hai người im lặng biến mất. Lãnh Cô Huyên chỉ muốn lấy được Vô Gian Huyền Công từ trong tay của Hoa Trục Nguyệt, thế nhưng trong thời gian hai năm biến mất, nàng cũng không tránh được yêu hắn cho nên sinh ra... một người con gái...”

Trước kia ta cũng nghe Khinh Nhan nói qua câu chuyện này, Thu Nguyệt Hàn có tình cảm rất chân thành với Hoa Trục Nguyệt, đoạn tình cũ này đối với người rất quan trọng, hiện giờ khi phải nói tới câu chuyện cũ làm cho tâm tình của người kích động, ngón tay run run, đôi mắt đã phủ đầy lệ nhòa.

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Lúc đó Lãnh Cô Huyên có thân phận là thánh nữ của Huyền Minh giáo, phải bảo trì tấm thân xử nữ, chuyện sinh con nếu để cho người khác biết, nàng ta sẽ chết không có chỗ chôn. Cho nên Lãnh Cô Huyên giấu kín việc này, thế nhưng dụng tâm độc ác của nàng bị Hoa Trục Nguyệt phát hiện, Hoa Trục Nguyệt đau khổ mang theo con gái rời đi, sau đó hắn giao phó con gái cho chủ nhân của Phiêu Miễu các.”

Thu Nguyệt Hàn nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống, với tu vi của người mà vẫn phải rơi lệ ở trước mặt ta, chứng tỏ nam tử Hoa Trục Nguyệt kia có vị trí cực kỳ trọng yếu trong nội tâm của người, đoạn tình cũ này đã gây nên tổn thương rất lớn với người.

Qua hồi lâu, người mới bình tĩnh lại được, nhẹ giọng nói:

“Sau khi sư tỷ ta chết, trên đời này chỉ còn lại một mình ta là người duy nhất biết thân thế của Khinh Nhan, nhưng ta không hiểu được vì sao, Lãnh Cô Huyên lại biết được chuyện này?”

Ta giật mình nói:

“Lãnh Cô Huyên đã biết chuyện này?”

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Khinh Nhan thân là thánh nữ Phiêu Miễu các, cũng là chủ nhân của Phiêu Miễu các trong thời gian tới, nó không có lý do gì phản bội bản phái, sau khi ta suy nghĩ cẩn thận, mới biết được nguyên nhân liên thủ duy nhất của nó và Lãnh Cô Huyên, đó là nó đã biết được thân thế của mình.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Chỉ sợ chưa hẳn, nếu như Lãnh Cô Huyên biết Khinh Nhan là con gái của mình, nàng ta sẽ tuyệt đối không cho Khinh Nhan hi sinh trinh tiết để đoạt lấy Vô Gian Huyền Công, lẽ nào trong chuyện này còn có nội tình?”

Ta phải suy nghĩ kỹ chuyện này, hiện giờ cũng chưa thể nói cho Thu Nguyệt Hàn biết được.

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Khi ta tới Đại Khang, thì nghe được tin ngươi trở thành thái tử. Viên Tuệ dẫn ngươi tới nơi này là do ta bảo nó, ta muốn đem chuyện của Khinh Nhan nói cho ngươi biết.”

Ta cung kính nói:

“Đa tạ Thu tiền bối tin tưởng vãn bối như vậy.”

Thu Nguyệt Hàn thở dài nói:

“Sau khi ta chết, Phiêu Miễu các không còn người nào có thể bảo hộ, ngày Lãnh Cô Huyên nhất thống Ma môn sợ rằng sắp tới rồi...”

Nghe ý của người, thì hình như người không bao lâu nữa sẽ rời xa nhân thế, ta ân cần nói:

“Thu tiền bối, thương thế của người tới bao giờ thì khỏi hẳn?”

Thu Nguyệt Hàn buồn bã cười:

“Chỉ sợ cả đời này cũng không thể.”

Trong lòng ta âm thầm ta thán, nếu như Thu Nguyệt Hàn không bị Khinh Nhan và Lãnh Cô Huyên lập kế hãm hại, thì người cũng không bị như thế này.

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Bào tàng Mâu thị không chỉ có lợi với Ma môn, mà nó còn quan hệ tới tất cả sự tồn vong của bách tính Trung nguyên. Nếu như để cho Lãnh Cô Huyên có được, thì thực lực của người Đông Hồ sẽ tiến thêm một bước mạnh, đến lúc đó, người khổ chính là bách tính...”

Ta nặng nề gật đầu nói:

“Tiền bối yên tâm, Dận Không tuyệt sẽ đối sẽ không để cho Lãnh Cô Huyên thực hiện được mục đích của mình.”

Thu Nguyệt Hàn buồn bã cười nói:

“Ngươi tuy rằng cơ duyên xảo hợp lấy được Vô Gian Huyền Công, nhưng mà ngươi lại không chuyên tâm, về phương diện võ công sẽ tiến cảnh rất chậm. Chuyện này cũng khó trách, dù sao ngươi không đặt chí vào lĩnh vực này.”

Người thở hổn hển, nói:

“Lãnh Cô Huyên sớm muộn gì cũng sẽ ra tay đối phó với ngươi, ngươi cần phải cẩn thận.”

Ta cười lạnh nói:

“Nàng ta có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào địch lại được thiên quân vạn mã.”

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Chúng ta mặc dù không có danh thầy trò, thế nhưng cũng có duyên phận thầy trò.”

Ta cung kính nói:

“Ở trong lòng Dận Không đã coi tiền bối là sư phụ mình từ lâu rồi.”

Thu Nguyệt Hàn nhẹ giọng thở dài một hơi nói:

“Chỉ tiếc ta vẫn chưa dạy ngươi được cái gì.”

“Tiền bối nhiều lần cứu Dận Không trong lúc nguy an, đại ân như vậy, Dận Không vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.”

Ta nói với giọng cực kỳ chân thành.

Thu Nguyệt Hàn gật đầu, lấy ra một cái nhẫn màu ngọc bích, trịnh trọng giao cho ta, nói:

“Chiếc nhẫn này chính là tín vật vô thượng của Phiêu Miễu các, sau khi sư tỷ ta chết đã ủy thác chiếc nhẫn này cho ta, dặn ta ngày nào đó giao cho Khinh Nhan... với tình hình hiện giờ, chỉ sợ không có cách nào hoàn thành được rồi.”

Ta nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, dưới ánh đèn chiếu rọi, trong nhẫn phảng phất như có một con Thanh Long du đãng, chất ngọc mát lạnh, chạm khắc tinh xảo, đây đúng là kỳ trân dị bảo, trân quý vô cùng.

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Ta giao chiếc nhẫn này cho ngươi, là muốn ngươi thay ta bảo vệ Phiêu Miễu các, bảo vệ đám đệ tử đừng để cho Lãnh Cô Huyên đuổi tận giết tuyệt.”

Ta trịnh trọng gật đầu nói:

“Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định làm được.”

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Sở Châu có một cái Mai Hoa cốc, sau khi ta chết, ta muốn được an táng ở đó, nghe nói nó là lãnh địa của ngươi.”

Ta thấp giọng nói:

“Dận Không sẽ giao toàn bộ cả Mai Hoa cốc cho tiền bối.”

Xem ra Mai Hoa cốc có ý nghĩa vô cùng quan trọng với người, nếu không người cũng không chọn đây làm nơi an nghỉ.

Thu Nguyệt Hàn dịu dàng cười nói:

“Không cần phải nhiều như vậy, chỉ cần một tấc vuông là đủ rồi...”

Nàng có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:

“Ngươi đi đi, lúc ta lâm chung, ta sẽ dặn người mang tro cốt tới Sở châu.”

Trong lòng ta buồn bã vô cùng, xem ra thời gian của Thu Nguyệt Hàn cũng không còn nhiều nữa, nếu không vì vậy, người cũng không đề cập tới chuyện hậu sự của mình với ta.

Bảy ngày sau chúng ta trở về tới Tuyên Thành, bách tính nghe nói ta bình an trở về, ai nấy đều ra đường nghênh đón.

Lẩn hành trình tới Khang đô này có thể nói là có kinh nhưng không hiểm, thành công lấy được chức vị thái tử, đối với ta mà nói chuyện này vô cùng trọng yếu.

Lúc về tới Tuyên Thành, Trần Tử Tô cũng vừa vặn từ Tần quốc trở về, căn cứ vào sắc mặt của hắn ta đoán được lần đi sứ này nhất định có kết quả mỹ mãn.

Trần Tử Tô cùng ta đi tới thư phòng, mỉm cười đem hiệp nghị với Tần quốc ra, sau đó lại giao cho ta một phong thư do chính tay Tinh Hậu viết, nội dung trong đó đương nhiên là việc riêng của hai chúng ta.

Trần Tử Tô nói:

“Lần này ta nhập Tần, Tinh Hậu tự mình tiếp kiến, nàng đã đáp ứng chuyện Tần quốc đứng ra mời Yên quốc kết minh, sứ thần Tần quốc đã đi Yên quốc, hai ngày nữa sẽ có tin tức truyền tới.”

Ta cười nói:

“Lấy tình hình của Yên quốc hiện nay, chúng ta đưa ra việc kết minh chẳng khác nào lửa ấm ngày tuyết, Lý Triệu Cơ chắc chắn sẽ không từ chối.”

Trần Tử Tô nói:

“Ta vẫn còn quên chưa chúc mừng công tử lên chức Thái tử.”

Ta cười ha ha nói:

“Cái chức Thái tử này chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi.”

Trần Tử Tô nghiêm mặt nói:

“Chức vị thái tử này tuyệt đối không chỉ có hư danh, nó đại diện cho quyền lực ở Đại Khang của công tử.”

Ta cười nói:

“Phụ hoàng đã đáp ứng đem quyền đối ngoại giao cho ta.”

Trần Tử Tô cười nói:

“Chắc là trong lòng công tử đã có dự định.”

Ta cười nói:

“Nhưng mà ta đồng ý với phụ hoàng, ta sẽ xây dựng tân cung cho người.”

Trần Tử Tô nhíu mày nói:

“Hiện tại, hay sau này?”

“Ta đáp ứng với người, trong vòng một năm phải gom đủ lượng tài chính xây dựng tân cung.”

Trần Tử Tô mỉm cười nói:

“Công tử có phải muốn dùng tiền tài của Yên quốc xây dựng tân cung hay không?”

Ta giảo hoạt cười nói:

“Ta chỉ đồng ý chuyện xây dựng, nhưng không có nói thời gian xây dựng là bao nhiêu lâu, có lẽ phụ hoàng không đợi được ngày tân cung hoàn thành.”

Ta đã sớm tính, cái tân cung này có khi nó sẽ chuyển sang ta, kiếp này Hâm Đức hoàng đế không có phúc để hưởng.

Trần Tử Tô nói:

“Có phải công tử định dụng binh với Yên quốc?”

Ta không dự định, trả lời câu hỏi này, mà mở miệng nói:

“Trần tiên sinh cho rằng hiện giờ ta cần nhất cái gì?”

Trần Tử Tô không do dự chút nào đáp:

“Đất đai!”

Ta nhìn Trần Tử Tô, im lặng đợi hắn nói tiếp.

Trần Tử Tô nói:

“Đất đai có ý nghĩa nhiều hơn dân số, dân số có thể đáp ứng được chuyện chúng ta có nhiều binh sĩ hơn, có đất đai chúng ta sẽ có nhiều tài nguyên hơn. Lương thực và vật tư của chúng ta sẽ tăng nhanh trong một thời gian ngắn, chỉ có chiếm được nhiều đất, chúng ta mới nhanh chóng đề thăng được thực lực.”

Trần Tử Tô nói:

“Hiện tại thế cục trong thiên hạ đang rung chuyển cực độ, thời cơ mở rộng đất đai của công tử đã đến.”

Hắn đi tới chỗ bản đồ, chỉ vào những quốc gia xung quanh Đại Khang, rồi dừng lại trên mảnh đất của Yên quốc, nói:

“Hiện giờ chúng ta sẽ không cùng các cường quốc ganh đua thực lực, muốn bắt đầu khởi binh, Yên quốc là một lựa chọn tốt nhất.”

Ta gật đầu nói:

“Yên quốc hiện giờ đã rời khỏi liên minh Tần - Hàn, nỗi lo mất nước của họ thực sự đang tới.”

Trần Tử Tô cười nói:

“Kết cục của Yên quốc đã định trước, chỉ xem người kết thúc nó là ai mà thôi.”

Hắn di chuyển ngón tay dọc theo biên giới của Yên quốc:

“Phía bắc của Yên quốc là Bắc Hồ, ở giữa có sa mạc Gobi cản trở, nếu như Bắc Hồ muốn xuôi nam xâm lược, tất phải đi qua biển cát mênh mông, tổn thất sẽ cực kỳ thảm trọng. Đây cũng là nguyên nhân mà cho tới bây giờ Bắc Hồ vẫn chưa xâm lược Yên quốc. Phía tây của Yên quốc là Liệt Diễm Sơn, bắc nam rộng tới ngàn dặm, là một dải chắn thiên nhiên ngăn cản với các tiểu quốc phương tây xã xôi. Phía Nam nước Yến là nước Hàn, bởi vì chuyện tranh đoạt mỏ vàng mà phá hỏng liên minh không gì phá nổi của hai nước, hiện giờ liên minh này không còn tồn tại nữa rồi.”

Trần Tử Tô xoay người lại, nhìn về phía ta nói:

“Phía Đông Yên quốc chính là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta, trong lịch sử, Đại Khang nhiều lần xâm lược Yên quốc, nhưng lại bị liên minh ba nước đánh bại. Từ chỗ này mà nói Yên quốc tương đối cừu thị Đại Khang, đây cũng là một trong những trở ngại của việc liên minh lần này.”

Ta mỉm cười nói:

“Có Tần quốc chủ động đưa ra việc kết minh, chúng ta chỉ là người tham gia, có lẽ là tốt hơn nhiều.”

Trần Tử Tô nói:

“Hiện giờ Yên quốc không có lý do cự tuyệt, lấy thực lực của họ không cách nào chống lại được liên minh hai nước Hàn - Tấn, huống chi phía sau hai nước này còn có Hán quốc, Tề quốc ủng hộ.”

Ta mỉm cười nói:

“Hiện giờ điều cần nhất của chúng ta là đợi.”

Trần Tử Tô nói:

“Tử Tô còn có một kiến nghị.”

“Trần tiên sinh cứ nói đừng ngại.”

Trần Tử Tô thấp giọng nói:

“Chiến tranh của Yến, Hàn chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng chúng ta cần làm bây giờ chính tạo mối quan hệ hữu hảo với Bắc Hồ.”

Ta nhíu mày, nhớ tới những hành động mà Thác Bạt Thuần Chiếu làm với ta, lửa giận trong lòng ta lại bùng nên. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không đưa Lục Châu sang đây, rõ ràng là không có ý hối hận và hổ thẹn.

Ta đương nhiên là hiểu dụng ý của Tần Tử Tô, tương lai nếu như ta dụng binh với Yên quốc, tất phải bận tâm tới việc phòng thủ Bắc Hồ, chỉ có giữ vững hậu phương mới có thể tránh cho Thác Bạt Thuần Chiếu không thừa cơ công kích.

Ta thở dài nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu dã tâm bừng bừng, hắn đã nhòm ngó Lục Hải Nguyên từ lâu, muốn cùng hắn khôi phục lại quan hệ bình thường thì cực khó.”

Trần Tử Tô tràn đầy đồng cảm gật đầu:

“Công tử nói không sai, lần trước người đi Bắc Hồ gặp nạn, đã chứng minh Thác Bạt Thuần Chiếu có lòng muốn giết người, đồng thời thu hồi lại Lục Hải Nguyên, dựng lại uy danh của mình ở trong nước. Nhưng khi đó người chỉ là Đại Khang Bình vương, hiện giờ đã là thái tử, là người thừa kế, Thác Bạt Thuần Chiếu chắc chắn phải suy nghĩ lại quan hệ với người.”

Ta lạnh lùng lắc đầu nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu không phải người thường, nếu như hắn cảm giác được sự uy hiếp của ta thì tuyệt đối sẽ không buông tha cho ta, nếu không thì vì sao cho tới bây giờ hắn còn chưa để Lục Châu trở về.”

Trần Tử Tô nói:

“Theo ta được biết, tình hình trong nước của Thác Bạt Thuần Chiếu cũng không được tốt cho lắm. Từ khi bắt đầu chiến tranh với Đông Hồ, kinh tế Bắc Hồ xuống dốc không phanh, Thác Bạt Thuần Chiếu nóng lòng muốn xoay chuyển tình thế, đã định ra chính sách cấp tiến, đắc tội với nhiều thương nhân, hơn nữa động chạm tới không ít quyền lợi của vương công quy tộc. Hiện giờ ở Bắc Hồ, đang lưu truyền nghi vấn về chính sách của hắn.”

Trần Tử Tô dừng lại một chút lại nói:

“Thúc phụ của hắn là Lặc Vương Thác Bạt Thọ Hữu dẫn đầu thế lực phản đối chính sách của hắn, thế lực này ngày một lớn, công khai nói lên sự bất mãn với Thác Bạt Thuần Chiếu.”

Ở Bắc Hồ ta đã nghe Xích Lỗ Ôn nói qua chuyện này, cũng từ nghĩ tới chuyện liên hệ với hắn ta thấp giọng nói:

“Ý của Trần tiên sinh là chúng ta bắt tay với Thác Bạt Thọ Hữu?”

Trần Tử Tô lắc đầu nói:

“Ta đã cho người điều tra qua, Thác Bạt Thọ Hữu trời sinh tính tình tàn bạo, quyết không phải là người thành đại sự. Thác Bạt Thuần Chiếu lại khác hẳn với hắn, ngoại trừ lúc hắn leo lên được chức vị Đại Hãn do nóng lòng củng cố cơ sở thống trị của bản thân mới có chính sách liều lĩnh sai lầm, còn những chuyện khác đều được, phải nói hắn là người có mưu tính sâu xa.”

Hắn cười cười hướng ta nói:

“Lúc trước hắn muốn giết công tử, cũng không phải là một quyết định không chính xác, nếu như hắn có thể thống nhất đại mạc, thì công tử sẽ gặp một đối thủ lớn khi nhất thống Trung Nguyên, nếu như ở vào vị trí của hắn, công tử có làm như vậy không?”

Ta cảm thấy buồn cười, đúng là nếu như ở vị trí của hắn mình cũng sẽ có suy nghĩ như vậy.

Trần Tử Tô nói:

“Nếu chúng ta và Thác Bạt Thọ Hữu bắt tay, thì quan hệ với Bắc Hồ càng trở nên xấu đi, huống chi hắn cũng chẳng phải là người cầm quyền ở Bắc Hồ.”

Ta gật đầu.

Trần Tử Tô nói:

“Lần trước Thác Bạt Thuần Chiếu không không thể giết công từ, tất phải suy nghĩ lại mối quan hệ, có thể hiện giờ hắn đang hối hận vì hành vi của mình cũng chưa biết chừng.”

Ta thở dài một hơi nói:

“Chỉ sợ hắn không như vậy.”

Trần Tử Tô mỉm cười nói:

“Cho nên phải cỏ người nhắc nhở hắn mối quan hệ này.”

Ta nhìn về phía Trần Tử Tô, Trần Tử Tô cười nhạt nói:

“Tử Tô bất tài, nguyện ý đến Bắc Hồ đi sứ, thuyết phục Thác Bạt Thuần Chiếu bỏ địch ý với công tử, thả Lục Châu công chúa, một lần nữa khôi phục lại mối quan hệ hữu hảo đã bị phá vỡ.”

Ta có chút lo lắng nói:

“Bắc Hồ chính là quốc gia Hổ Lang, Thác Bạt Thuần Chiếu là người thay đổi thất thường, ta sao có thể yên lòng để tiên sinh lẻ loi nhập hiểm địa?”

Trần Tử Tô cười nói:

“Hai nước giao binh không chém tới sứ giả, huống chi Tử Tô chỉ là một thư sinh, Thác Bạt Thuần Chiếu dù sao cũng là vua của một nước, hắn có thô bạo tới mấy, cũng sẽ không hạ thủ với ta.”

Ta kích động vạn phần, nắm thật chặt hai tay của Trần Tử Tô nói:

“Chuyến đi này của tiên sinh nguy hiểm vô cùng, nhất định phải vạn lần cẩn thận.”

Trần Tử Tô nói:

“Công tử yên tâm, Tử Tô nhất định không làm nhục sứ mệnh.”

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #137