Chương 126: Đảm Sắc


Ta một câu hai ý nói:

“Hoàng muội chi cảm tạ ta như thế thôi sao?”

An Dung hơi đỏ mặt, nàng tất nhiên là nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của ta rồi.

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Được rồi, nàng còn chưa kính rượu cho hoàng huynh kìa!”

An Dung gật đầu, cầm ly rượu chậm rãi đi về phía ta. Trong nội tâm ta bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ lớn mặt, An Dung trong bụng hoài thai cốt nhục duy nhất của Thác Bạt Thuần Chiếu, chiếu theo cục diện như trước mắt ta đã rơi vào khốn cảnh, với ta mà nói chỉ có thể binh hành hiểm chiêu (3) thì mới có một đường sinh cơ.

(3): Dụng binh vào nước hiểm.

Thác Bạt Thuần Chiếu dù sao cẩn thận mấy cũng có sơ sót, hắn sẽ không nghĩ đến ta sẽ lớn mật như vậy. Cuộc đấu giữa ta và Thác Bạt Thuần Chiếu không chỉ có giới hạn trong trí tuệ cùng mưu lược, thời điểm mấu chốt còn phải xem sự can đảm của song phương thế nào.

An Dung đã đi tới trước mặt và rót đầy ly rượu cho ta, hai tay nâng lên ly rượu nói:

“An Dung kính hoàng huynh một ly.”

Ta mỉm cười nói:

“Hoàng muội muội có biết ly rượu này đối với ta nó quan trọng cỡ nào hay không!”

An Dung từ trong ánh mắt của ta dường như ý thức được cái gì, con ngươi chợt co rút lại, thế nhưng ngón tay đã bị ta cầm chặt, ta cười nói:

“Hoàng muội, ta có câu muốn nói cho một mình muội nghe!”

Thác Bạt Thuần Chiếu là người đầu tiên có phản ứng, sắc mặt chợt biến đổi.

Một tay ta cầm cổ tay An Dung, một tay để tại bên hông nàng, dùng thanh âm chỉ có nàng mới có thể nghe được:

“Trong tay của ta có một cây trâm gài tóc, chỉ cần ta thoáng dùng sức, nhất định có thể dễ dàng đâm vào tiểu phúc của muội.”

Sắc mặt An Dung trở nên trắng bệch, đôi môi nhắt thời run lên bần bật.

Ta mỉm cười nói:

“Đại hãn, ta bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, có lẽ ta xin cáo lui trước đây!”

Ánh mắt Thác Bạt Thuần Chiếu âm lãnh như mắt hổ, hắn cười lạnh nói:

“Đã như vậy, ngươi cứ đi đi!”

Ta cười nói:

“Hoàng muội, muội đang có thai, hà tất phải miễn cường đưa tiễn ta?”

Trâm gài tóc trong tay lại nhẹ nhàng đâm và bụng nàng.

An Dung hoa dung thất sắc, cố gắng giả bộ trấn tĩnh nói:

“Huynh muội chúng ta lâu rồi chưa có nói chuyện riêng nhiều với nhau, muội cũng nên đích thân tiễn hoàng huynh chứ!”

Ta cười ha ha nói:

“Đã như vậy ngu huynh cũng không thể cự tuyệt!”

Lập tức nắm lấy tay An Dung đi ra ngoài cung.

Biến hóa đột nhiên phát sinh làm cho chúng thần Bắc Hồ đều ngẩn ngơ tại chỗ.

Ngự tiền võ sĩ muốn tiến lên, Thác Bạt Thuần Chiếu lạnh lủng nói:

“Để cho hoàng Hậu đưa phò mã đi ra ngoài.”

Ta chậm rãi đi ra cửa cung, A Đông cảnh giác mười phần đi theo sát phía sau ta.

An Dung thấp giọng nói:

“Ngươi đang tự đi tìm đường chết.”

Ta cười lạnh nói:

“Cho nên không thể làm gì khác hơn là mời hoàng muội theo ta đi ra khỏi nơi quỷ môn quan này!”

A Đông ở phía sau ta khẽ nói:

“Bọn họ không đuổi theo!”

Ta quay đầu lại, thấy đám người Thác Bạt Thuần Chiếu đứng ở cửa cung đằng xa, cũng không dám tiến lên.

An Dung nói:

“Buông ta ra đi, có lẽ ta có thể xin đại hãn cho ngươi một cơ hội giữ mạng sống.”

Hai mắt ta đột nhiên bắn ra một tia hàn quang, An Dung bị ta nhìn gần như thế kìm lòng không đậu run rẩy một cái. Ta lạnh lùng nói:

“Tiện nhân! Lại dám cấu kết dị tộc muốn mưu hại huynh trưởng của mình, ngươi có mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông của Long thị?”

An Dung nói:

“Ngươi cho là bắt cóc ta thì có thể chạy ra khỏi Bắc Hồ sao? Đại hãn hùng thao vĩ lược, làm sao có thể bởi vì ta mà bỏ qua việc tru sát ngươi!”

Ta mỉm cười nói:

“Cho nên ta sẽ đấu với hắn một lần này, để xem rốt cuộc cốt nhục trong bụng An Dung ở trong cảm nhận của hắn tới cùng có địa vị như thế nào?”

Nếu như Thác Bạt Thuần Chiếu không tiếc hi sinh An Dung cũng muốn diệt trừ Long Dận Không ta, coi như ta bị bại tâm phục khẩu phục, hắn đích thực là nhân vật nhất đại thiên kiêu(l) có ánh mắt rộng lớn. Còn nếu như hắn coi mẫu tử An Dung như sinh mệnh của mình, như vậy hắn sớm muộn gì cũng trở thành thủ hạ bại tướng của ta! Ta sở dĩ dám mạo hiểm cùng đấu với hắn như vậy, còn có một nguyên nhân quan trọng, trong đông đảo thê tử của Thác Bạt Thuần Chiếu, chỉ có An Dung mới mang thai được, cho nên điều này đối với hắn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.

(1 ): Ý chỉ nhân vật xưng hùng một đời.

Ta khẽ chọt trâm gài tóc vào bụng nàng một cái, cười lạnh nói:

“Bây giờ cô nên lo lắng cho tính mệnh của mình thì hay hơn.”

Ta uy hiếp An Dung đi ra ngoài hoàng cung, A Đông bắt bọn thị vệ trước cửa dắt đến cho chúng ta hai con tuấn mã, lại từ trên người thị vệ đoạt lấy hai thanh trường đao. Ta và An Dung cùng cưỡi một con, A Đông cưỡi một con, trực tiệp đi thẳng về hướng cửa nam Ô Khố Tô.

Thác Bạt Thuần Chiếu hiển nhiên đã hạ qua mệnh lệnh, bất luận kẻ nào bên trong thành cũng không được tiến lên ngăn cản chúng ta, cửa thành đà được mở từ lâu, chúng ta không gặp phải bất cứ trở ngại nào, thuận lợi ra khỏi cửa nam.

An Dung bắt đầu cảm thấy sợ hãi, thấp giọng nói:

“Ngươi... nếu đã trốn thoát, vì sao còn không thả ta ra?”

Ta cười lạnh nói:

“Thả cô? Cô cho ta là kẻ ngu à?”

An Dung run giọng nói:

“Ngươi không phải là muốn bắt ta về đại Khang đấy chứ?”

Ta dửng dưng nói:

“Cô nói xem?”

Lúc này đã là hoàng hôn, ta tin chắc ở phía sau cũng không có truy binh, lúc này mới xoay người xuống ngựa, cũng đem An Dung từ trên ngựa áp giải xuống.

A Đông tháo xuống túi nước đưa cho ta trước, ta uống vài ngụm, nhìn về phương hướng thành Ô Khố Tô đằng xa. Thác Bạt Thuẩn Chiếu tuyệt sẽ không để cho ta dễ dàng đi như thế, hiện tại hắn sở dĩ không có phái truy binh đên đây, nguyên nhân là sợ ném chuột vỡ đồ, sợ ta làm tổn thương với mẫu tử An Dung.

An Dung nói:

“Ngươi trốn không thoát đâu...”

“Im miệng!

Ta giận dữ hét.

An Dung sợ đến ngậm miệng lại.

Ta nắm lấy trâm gài tóc của nàng, tàn bạo nói:

“Tiện nhân! Rốt cuộc là ai sai cô hại ta như vậy? Cô có nói hay không?”

An Dung sợ đến nước mắt cũng chảy ra:

“Hoàng huynh, ta... chỉ là nhắt thời hồ đồ... ngươi tha thứ ta... một lần này đi!”

Ta cười lạnh rút ra trường đao từ trong vỏ, mũi đao chỉ thẳng và bụng nàng:

“Nếu cô không nói thật, hôm nay ta sẽ một đao mổ ra đứa nghiệt chủng của Thác Bạt Thuần Chiếu!”

Một chiêu này quả nhiên hữu dụng, An Dung sợ đến thân thể run rẩy che lấy bụng còn không ngừng lui về phía sau:

“Đừng...”

Ta tiến sát từng bước, bộ dạng rất hung thần ác sát.

An Dung cắn môi dưới, rốt cuộc nói:

“Đây... đây đều là chủ ý của phụ hoàng...”

Ta nhíu mày, mặt đầy hồ nghi nói:

“Cô dám gạt ta?”

An Dung vừa khóc vừa nói:

“Ta... nếu có nửa câu dối trá, cứ để cho ta cùng cốt nhục trong bụng chết cũng không được yên thân.”

Nếu nàng đã dám phát thề độc như vậy, nghĩ đến chắc cũng sẽ không gạt ta đâu?

Ta thấp giọng nói:

“Ông ấy vì sao phải hại ta?”

An Dung nói:

“Đại hãn cùng phụ hoàng từ lâu đã lén đạt thành minh ước, phụ hoàng đem cương vực ở Lục Hải Nguyên trả lại cho đại hãn, đại hãn trợ giúp phụ hoàng trừ khử ngươi...”

Ta nghe đển đó lòng đầy căm phẫn, lão già Hâm Đức Hoàng khốn khiếp này, không ngờ lão dám ngu xuẩn đến nông nổi mượn ngoại lực để trừ khử ta, lẽ nào lão thực sự cho rằng bản thân có thể thiên thu vạn năm, thọ cùng trời đất hay sao?

Đang phẫn nộ mũi đao không khỏi tiến gần hơn về phía trước, An Dung sợ đến hét to một tiếng, vậy mà đã bị hôn mê bất tỉnh. Ta còn tưởng rằng lỡ tay đã đâm mũi đao vào bụng ả rồi chứ, khi cúi đầu nhìn mới biết được chẳng qua là đâm xuyên qua y phục của ả mà thôi, cũng chưa có làm tổn thương đến da thịt.

A Đông nhìn ta, ta thấp giọng nói:

“Ta tạm thời mang cô ta đến phía đông trong rừng để trốn, ngươi đi xung quanh kiểm tra tình huống một chút, thuận tiện tìm hai bộ y phục của Đông Hồ qua đây.”

A Đông gật đầu, quay đầu ngựa phi về hướng xa xa.

Ta ôm vào An Dung vào trong rừng cây, nàng hiển nhiên bị ta hù cho đến lúc này vẫn còn mê man bất tỉnh. Không bao lâu sau A Đông trở về, mang đến hai bộ trang phục Đông Hồ, hắn khẽ nói:

“Phụ cận nơi đây cũng không có triển khai lục soát quy mô lớn, bên phía Ô Khố Tô mặc dù không có truy binh, thế nhưng ta nghe nói đồn trú quân gần đây đã bắt đầu điều động, đường đi thông đến Tuyên Thành hẳn là đã hoàn toàn bị phong tỏa.”

Ta gật đầu, hiện tại Thác Bạt Thuần Chiếu nhất định đang ở trong tình cảnh cực độ mâu thuẫn, hắn sẽ không cam tâm bỏ mặc cho ta đi dễ dàng như thế.

A Đông nhìn An Dung đang mê man trên mặt đắt:

“Còn cô ta thì sao?”

Ta thản nhiên cười, xẻ xuống áo khoác ngoài trói tay chân An Dung và bịt kín hai mắt của nàng lại, sau đó cùng A Đông đi vào sâu trong rừng cây thay y phục người Hồ, lấy ra mặt nạ da người mà Thải Tuyết đã chuẩn bị cho chúng ta trước đó để đeo vào, cùng A Đông nhìn nhau, hai bên đều không nhận ra được dung mạo của đối phương. Hai tấm mặt nạ này Thải Tuyết làm được tinh xảo không gì sánh được, ngoại trừ con ngươi không cách nào che giấu, còn bề ngoài chúng ta hoàn toàn không khác gì người Hồ.

Ta cùng A Đông đi ra khỏi rừng cây, quay ngược trở lại trên quan đạo.

A Đông nói:

“Chúng ta rời khỏi Bắc Hồ như thế này sao?”

Ta lắc đầu nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu nhất định kiểm tra chặt chẽ tại mỗi một cửa khẩu trên đường tới Tuyên Thành. Chúng ta có lẽ nên trở về thành Ô Khố Tô, đợi đến lúc sóng gió trôi qua rồi mới tính tiếp!”

A Đông kinh hãi nói:

“Chủ nhân, chúng ta thật vất vả mới thoát khỏi miệng hổ, sao ngài còn quay lại đó?”

Ta thản nhiên cười nói:

“Thác Bạt Thuấn Chiếu tận mắt thấy chúng ta đã rời khỏi Ô Khố Tô, trọng điểm mà hắn muốn giám sát sẽ đặt ở các nơi khác, cho nên đối với chúng ta mà nói bây giờ Ô Khố Tô trái lại mới là địa phương an toàn nhất.”

Ta cùng A Đông bước vào đoàn người trong thành Ô Khố Tô, lặng yên lẫn vào bên trong thành, tất cả quả nhiên như ta sở liệu, mức độ kiểm tra ở cổng thành cũng không nghiêm ngặt, thỉnh thoảng có binh lính đi qua bên người chúng ta rồi đi ra phía ngoài thành, tám phần mười là đi tiến hành truy đuổi chặn đường chúng ta rồi.

Ta cùng A Đông nghỉ chân tại quán trọ ở vùng lân cận phủ công chúa.

Mới vừa vào ở đã nghe được tin tức đã tìm được hoàng hậu.

A Đông có chút hối hận nói:

“Có lẽ chủ nhân không nên buông tha cô ta.”

Ta mỉm cười nói:

“Hai người chúng ta nếu mang theo một phụ nữ mang thai căn bản không có cơ hội chạy ra Bắc Hồ. Nếu như giết cô ta, chẳng khác nào như bắt Thác Bạt Thuấn Chiếu hạ quyết tâm, cơ hội chúng ta giữ mạng sẽ càng thêm ít ỏi.”

A Đông có phần khó hiểu nhìn ta.

Ta đứng dậy đi lại hai bước bên trong phòng rồi nói:

“Sở dĩ Thác Bạt Thuần Chiếu không có phái truy binh ép sát chúng ta, chính là muốn cho ta một không gian nhất định. Bởi vì hắn rõ ràng, dồn ép ta nôn nóng, biết đâu sẽ dẫn tới ngọc nát đá tan, hắn cũng không muốn đứa con đầu tiên của mình xảy ra bất cứ sơ xuất gì. Hắn có lẽ cũng đã sớm tính ra ta sẽ không hạ thủ đối với An Dung, cũng sẽ không mang theo An Dung đi khỏi đây.”

Khóe môi ta nở một nụ cười đắc ý:

“Sự thực chứng minh, ta đã đổ thắng ván này, Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ toàn lực tiến hành chặn đường chúng ta tại trên đường thông đến Tuyên Thành, chúng ta chỉ có thể tạm lánh qua sóng gió trước mắt mới có cơ hội rời khỏi đây.”

A Đông có phần lo lắng nói:

“Nhưng mà sóng gió biết khi nào mới qua đây?”

Ta tràn ngập lòng tin nói:

“Tin tức chúng ta đào tẩu sẽ lặp tức truyền tới Tuyên Thành, Trần tiên sinh cùng Sở Nhi khẳng định sẽ nghĩ ra biện pháp tới trợ giúp chúng ta.”

A Đông nói:

“Bọn họ ở tận Tuyên Thành xa xôi làm sao trợ giúp chúng ta?”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như ta không có đoán sai, qua vài ngày nữa sẽ truyền ra tin tức bình an đến Tuyên Thảnh.”

Đây là một đêm yên tĩnh nhất ta được ngủ sau khi đi tới Bắc Hồ, nơi nguy hiểm nhất thường thường cũng chính là nơi an toàn nhất.

Khi ta tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, A Đông đã chuẩn bị bữa sáng cùng y phục cho ta. Hôm nay là ngày thọ thiền thăng thiên của Thác Bạt, dựa theo lẽ thường toàn bộ dân chúng ở quốc nội đều phải mặc hắc y.

Ta rửa mặt xong xuôi thay y phục người Hồ màu đen vào.

A Đông nói:

“Vừa rồi ta đến trước phủ công chúa xem qua, đám người Đằng Đa Nhĩ đã bị trục xuất, tuy nhiên Vương phi nương nương hình như bị giữ lại.”

Ta gật đầu nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu sê không đơn giản thả cho Lục Châu trở lại, chuyện này để sau hãy nói đi.”

A Đông nói:

“Vừa rồi Bắc Hồ đã trải qua chiến sự, lẽ nào bọn họ còn muốn khơi mào chiến tranh nữa sao?”

Ta cười lạnh nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu muốn chính là trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng cải thiện tình huống ở quốc nội, lúc trước cũng là do ta bức bách hắn mới chịu buông tha vùng đất Lục Hải Nguyên. Hiện tại phụ hoàng ta một lòng muốn trừ khử ta, hai người bọn họ có thể nói ăn nhịp với nhau.”

A Đông nói:

“Ta thực sự không hiểu, không ngờ trong thiên hạ lại có một người phụ hoàng như vậy, hắn lại đi liên hợp với người ngoài để đối phó với con trai thân sinh của mình.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Có thể Hâm Đức Hoàng đối với ta cũng không có cái loại gọi là cốt nhục thân tình gì, bởi vì ta căn bản không phải là cốt nhục thân sinh của lão mà. Cái lão già khốn khiếp này dám đối với ta như thế, ngày khác nếu như có cơ hội ta nhất định phải khiến cho lão chết không được yên lành.”

Ta thản nhiên cười nói:

“Có thể ở trong lòng phụ hoàng, hắn còn có thể tiếp tục ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế đại Khang, ta đương nhiên trở thành tâm phúc đại hoạ của hắn rồi.”

A Đông cảm thán nói:

“Nếu như chính quyền đại Khang tiếp tục bị nắm giữ ở trong tay hắn, sợ rằng đất nước không có ngày bình yên.”

Ta tràn ngập lòng tin nói:

“Hắn không có nhiều thời gian nữa đâu.”

Lần này Hâm Đức hoàng đế cùng Bắc Hồ thầm kết minh ước đã triệt để mất đi một tia hy vọng cuối cùng của ta đối với lão rồi, trong lòng còn lại một chút gọi là thân tình từ lâu đã không còn sót lại chút gì.

Ta cùng A Đông lẫn vào trong hàng ngũ tế tự thọ thiên của Thác Bạt, trong tay bách tính Bắc Hồ đều cầm khăn ha-đa trắng tinh, bộ hành đi về hướng hoàng lăng thọ thiện của Thác Bạt. Hàng ngũ gồm có ba hàng, hai bên là bách tính tự phát tổ chức, ở giữa là hoàng tộc cùng đội ngũ quan viên.

Vì biểu thị kính trọng đối với tiên hãn đã quá cố, tất cả mọi người đều phải bộ hành tiến về phía trước, ta cùng A Đông chen lẫn vào trong hàng ngũ, tay nâng khăn ha-đa màu trắng, thỉnh thoảng lưu ý vào hàng ngũ ở chính giữa.

Đi tới trước hoàng lăng, hàng ngũ bách tính toàn bộ quây xung quanh hoàng lăng, đứng trước hoàng lăng kính dâng khăn ha-đa cho tiên hãn.

Ta thận trọng lưu ý ở giữa sân, Thác Bạt Thuần Chiếu tay bưng khăn ha-đa là người đầu tiên bước lên, đem khăn ha-đa cung kính đặt ở trên mâm Nhật Nguyệt Luân ở tế đài.

Ngay sau đó, từng người của hoàng tộc đem khăn ha-đa đặt ở trên tế đài, không bao lâu trên tế đài đã hoàn toàn biến thành màu trắng. Rốt cuộc Lục Châu xuất hiện ở trong phạm vi nhìn của ta, đôi mắt nàng rưng rưng, dung nhan tiều tụy, sau khi kính dâng khăn ha-đa, không ngờ quỳ gối trên đàn thờ lớn tiếng bật khóc.

Trong lòng ta không khỏi đau xót, Lục Châu khẳng định là vì vận mệnh của ta mà lo lắng. Mặc dù vợ gần ngay trước mắt nhưng ta cũng không thể tiến lên nhặn nhau, đây là nỗi xót xa cỡ nào chứ, viền mắt ta bất giác đã ươn ướt.

Vương công quý tộc kính hiến xong xuôi chung quanh tế đài lặng lẽ tụng điếu văn, sau đó mới đến phiên bách tính tế tự. Ngàn vạn bách tính cầm khăn ha-đa trong tay kính hiến xung quanh tế đài, toàn bộ thảo nguyên như biến thành biển cả trắng một màu.

Nhìn từ tình cảnh trước mắt, xem ta bất kể Thác Bạt đã thọ thiện có ưu khuyết điểm thế nào, hắn tại trong nhân tâm của Bắc Hồ vẫn chiếm địa vị tương đối quan trọng.

Tát Mãn đầu mang mặt nạ bắt đầu khiêu vũ quay chung quanh tế đài, ta cùng A Đông tại Đông Hồ nhiều năm, đối với nghi thức tế tự của người Hồ ít nhiều cũng có chút lý giải, thế nhưng quy mô long trọng như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong đám người ta thấy được một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, không ngờ là Sách Mạt Nhi con gái của Bác Thiếp Nhĩ, nàng đang cùng hai vị tỷ tỷ ở xung quanh tế đài kính hiến khăn ha-đa.

Nhớ tới buổi tối ngày hôm trước cùng nàng thân mặt tiếp xúc, ta không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.

Lúc này, trong đám người truyền đến vài tiếng khóc thê lương, trong lòng ta ngẩn ra, khi nhìn về hướng phát ra tiếng khóc thấy vệ binh đang áp giải hai người phụ nữ trung niên đi về hướng tế đài.

Ta lúc này mới lưu ý đến xung quanh còn có mấy đống củi, thông qua nhỏ giọng nghị luận ở xung quanh ta mới biết, hai người phụ nữ này chính là hai phi tử của Thác Bạt, hôm nay bị Thác Bạt Thuần Chiếu dùng để tế tự thăng thiên, làm bạn cùng với phụ hãn đã chết.

Chuyện như vậy với ta mà nói cũng không mới lạ gì, bất kể là người Hồ hay là người Hán đều có những việc như giết mẫu phi phát sinh. Ta mặc dù không biết hai phi tử này rốt cuộc phạm vào sai lầm gì, thế nhưng có thể khẳng định chính là nhất định bọn họ đã xúc phạm vào lợi ích của Thác Bạt Thuần Chiếu.

Ta bỗng nhiên liên tưởng đến Tĩnh Đức phi, nếu có một ngày ta trở thành đế vương của đại Khang, chuyện nàng kể cả con gái cùng nhau hại ta, ta có thể chịu để yên hay không? Trước tế đài dấy lên ánh lửa hừng hực làm ánh đỏ cả hai tròng mắt của ta, tâm tư ta theo ngọn lửa bập bùng không ngừng phập phồng…

Theo nghi thức thọ thiện thăng thiên của Thác Bạt kết thúc, cuộc sống của cư dân thành Ô Khố Tô một lần nữa quay lại với sự yên bình vốn có, nhưng mà loại yên bình này cũng không có duy trì được thời gian dài, bà ngày sau, đột nhiên truyền đến tin tức phủ của Xích Lỗ Ôn bị bao vây.

Dự cảm lúc trước của Xích Lỗ Ôn rốt cuộc đã thành sự thật, Thác Bạt Thuần Chiếu bắt đầu hạ thủ đối với những thương nhân có của không chính đáng đại phát trong chiến tranh. Tội danh của Xích Lỗ Ôn đó là tại trong lúc chiến tranh giữa hai Hồ, cùng cấu kết với ta đầu cơ trục lợi vật tư, từ đó kiếm chác món lãi kếch sù, không tiếc hi sinh lợi ích của Bắc Hồ.

Ta cùng A Đông đứng ở xa xa nhìn phủ đệ của Xích Lỗ Ôn bị vây trong tầng tầng binh sĩ, trong ánh mắt không khỏi bịt kín một tầng lo lắng thật sâu.

A Đông nói:

“Xích Lỗ Ôn sẽ không có việc gì chứ?”

Ta lắc đầu nói:

“Mục đích của Thác Bạt Thuần Chiếu là cầu tài cũng không muốn hạ thủ đối với Xích Lỗ Ôn, sinh ý của Xích Lỗ Ôn khắp hai miển Hồ Hán, hiện tại giết chết hắn không có bất cứ chỗ tốt nào.”

A Đông thấp giọng nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu làm như vậy có phải vì ngại mổ gà lấy trứng(4) hay không?”

(4): Chi thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng không tốt đến lợi ích lâu dài.

Ta lớn mật suy đoán:

“Ngươi có phát hiện điều này hay không, Thác Bạt Thuần Chiếu đang nóng lòng muốn đem toàn lực nắm trong tay của mình. Hắn càng sốt ruột càng chứng minh Bắc Hồ khả năng tồn tại một nguy cơ không cho chúng ta biết.”

A Đông tràn ngập nghi ngờ nói:

“Chủ nhân là nói, vị trí của Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn chưa có ngồi vững chắc?”

Ta gặt đầu nói:

“Mỗi một tân quân khi ban đầu thượng vị tất phải làm ra một loạt hành động kiên quyết quả đoán, như diệt trừ đối lập củng cố quyền lực của mình, thế nhưng bước chân lần này của Thác Bạt Thuần Chiếu bước được có phần quá lớn rồi.”

Một đội binh mã đang đi về phía chúng ta, ta cùng A Đông vội vàng xoay người sang chỗ khác, trốn vào trong đám người ở bên cạnh.

Đợi cho binh mã đi qua, chúng ta mới đi về quán trọ.

Ta thấp giọng nói:

“Hai Hồ chiến tranh vừa kết thúc, sự thực chứng minh Thác Bạt Thọ Thiện dấy lên trận chiến tranh này thật sự là hành động ngu ngốc, hao tài tốn của, làm cho cả quốc lực của Bắc Hồ nhanh chỏng giảm xuống, ta tin tưởng nội bộ của Bắc Hồ cũng nhất định đối với trận chiến tranh này có cái nhìn khác nhau.

A Đông gật đầu nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu lên ngôi vào thời gian này xem ra cũng không phải thoải mái như vậy.”

Ta cười nói:

“Năm đó hắn đem Lục Hải Nguyên trao trả lại cho ta, đã bị không ít người phê bình, lần này hắn muốn thừa dịp cơ hội này để đòi lại Lục Hải Nguyên cũng hợp tình hợp lý. Hiện tại ngẫm lại, hắn cùng phụ hoàng ta đã lén đạt thành liên minh cũng là điều bình thường. Lấy quốc lực hiện tại của Bắc Hồ, căn bản không có lực lượng để phát động chiến tranh, phụ hoàng đáp ứng đem Lục Hải Nguyên trả cho hắn, hắn tại quốc nội Bắc Hồ mới có giao phó, uy tín có thể cao hon một tầng. Đem ta giam lại tại Bắc Hồ, với hắn mà nói có thể thanh trừ một đại hoạn tâm phúc, đối với phụ hoàng ta mà nói, hắn có thể nhân cơ hội khống chế ta và thu hồi đất đai, cả song phương bọn họ cũng có thể thu lợi, cớ sao mà không làm.”

A Đông nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu rất có khả năng là ý thức được chủ nhân sê mang đến uy hiếp cho hắn, muốn hạ thủ trước để diệt trừ chủ nhân.”

Ta tán thành gật đầu nói:

“Chỉ tiếc hắn quá mau một ít...”

Ta dừng một chút mới nói:

“Hắn muốn mau chóng xoay chuyển hiện trạng kinh tế ở quốc nội, trận chiến tranh giữa hai Hồ đã khiến đại bộ phận tài phú của quốc nội chảy vào hầ bao của bọn thương nhân đầu cơ. Nếu như ta là hắn ta sẽ dùng phương thức vắt sữa dê làm cho đám thương nhân này tự giao ra tiền để dùng cho phát triển kinh tế của Bắc Hồ một lần nữa, nhưng Thác Bạt Thuần Chiêu lại sử dụng phương thức nhanh chóng nhất. Giống như theo lời của ngươi là mổ gà lấy trứng, không tiếc làm thương tổn cảm tình của đa phần thương nhân, cố gắng bên trong thời gian ngắn nhất làm cho tiền tài bị xói mòn một lần nữa trở về quốc khố.”

A Đông liên tiếp gặt đầu.

Ta lại nói:

“Mặc dù Thác Bạt Thuần Chiếu từ lâu đã có ý đối phó ta, thế nhưng tại trước khi chưa có trở mặt, dù sao ta cũng là Bình Vương của đại Khang, phò mã của Bắc Hồ, con gái của Bác Thiếp Nhĩ không ngờ lại kiêu ngạo đến nông nổi bao vây phủ công chúa, từ đó trở đi chuyện này có thể thấy được, Bác Thiếp Nhĩ chưa hẳn đối với Thác Bạt Thuần Chiếu tâm phục. Lúc tại tế tự hắn giết hai Vương phi, điều này cho thấy nội bộ hoàng thất vẫn còn đang tồn tại nhân tố bất ổn.”

Ta tràn ngập lòng tin nói:

“Lấy ta lý giải đối với Thác Bạt Thuần Chiếu, hắn cũng không phải là một người chỉ vì cái trước mắt. Hiện tại tất cả những chuyện đã phát sinh làm cho ta tuyệt đối tin tưởng, bên người hắn nhất định còn tồn tại nguy cơ nặng nề, hắn cấp bách yêu cầu trước mặt nhân dân trong nước chứng minh bản thân mình, cho nên hắn mới có thể áp dụng một loạt thủ đoạn đặc biệt như thế này.”

Số binh sĩ vây quanh phủ đệ của Xích Lỗ Ôn ngày hôm sau đã bắt đầu bỏ đi, Xích Lỗ Ôn vì đổi lấy tự do, khẳng định sẽ phải trả cái giá rất xa xỉ.

Thời gian chờ đợi thật dài đằng đẵng, dựa theo suy đoán của ta,cho dù Trần Tử Tô cùng Sở Nhi chậm lắm xuất ra tin tức ta trở về Tuyên Thành cũng phải mười ngày sau, trước đó Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ không buông tha cảnh giới đối với các trạm kiểm soát.

Mỗi ngày ta ngoại trừ cùng A Đông ở trong thành hỏi thăm thế cục trong nước của Bắc Hồ, đó là nhân cơ hội tại thành Ô Khố Tô du ngoạn các nơi một phen, cũng cảm thấy đỡ buồn chán. Duy nhất không yên lòng đó là Lục Châu, không có ta ở bên cạnh không biết nàng có thể cầm cự tới khi nào.

Chuyện ta lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, ngay tại thời gian tin tức ta trở về Tuyên Thành truyền đến, đột nhiên nghe được tin tức bệnh tình của Lục Châu đã thêm nguy kịch.

Biến hóa đôt nhiên này nhất thời đã làm xáo trộn địa thế của ta.

A Đông mù mờ nói:

“Không thề nào! Trước đó vài ngày vương phi vẫn còn tốt lắm mà, vì sao lại đột nhiên bệnh nặng được? Không phải Thác Bạt Thuần Chiếu đang cố ý tung tin để dẫn dụ chủ nhân hiện thân chứ?”

Ta gật đầu nói:

“Phía Tuyên Thành mặc dù đã truyền ra tin tức chúng ta bình yên trở về, Thác Bạt Thuần Chiếu chưa hẳn đã tin đâu, hắn khả năng dùng hoả mù giống như vậy tới để mê hoặc chúng ta.”

A Đông nói:

“Chủ nhân, chúng ta có cần dựa theo kế hoạch ban đầu trở về Tuyên Thành hay không?”

Ta trầm ngâm chốc lát mới nói:

“Hoãn lại thêm hai ngày đi, nếu như Thác Bạt Thuần Chiếu cố ý tung tin, mức độ kiểm tra ở trạm kiêm soát biên cảnh chưa hẳn sẽ buông lỏng. Có Thải Tuyết ở đó, qua hai ngày bọn họ hẳn là có thể đạt được tin tức ta quả thực đã trở lại Tuyên Thành.”

Ta dừng một chút lại nói:

“Bất kể bệnh tình của Lục Châu là thật hay giả, hiện tại ta cũng không thể an tâm mà rời khỏi đây được, ta phải vững tin nàng bình an vô sự mới có thể đi.”

A Đông gật đầu nói:

“Ta sẽ đi tìm hiểu thêm một chút tin tức.”

Tin tức A Đông phản hồi trở về đã khiến cho ta càng bất an. Hai ngày này ngự y trong hoàng cung nhiều lần ra vào phủ công chúa, hơn nữa hoàng tộc đại thần đi trước thăm hỏi nối liền không dứt, thậm chí ngay cả Xích Lỗ Ôn cũng đăng môn đi thăm hỏi bệnh tình của Lục Châu. Ta dần dần ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, có thể Thác Bạt Thuần Chiếu cũng không thêu dệt ra lời bịa đặt.

Ta rơi vào trong mâu thuẫn vô tận, hiện tại rời khỏi Ô Khố Tô không thể nghi ngờ là thời khắc an toàn nhất, thế nhưng cứ như vậy vứt bỏ Lục Châu, lương tâm ta rất khó dễ chịu. Ta tinh tưởng ý thức được, bản thân tại thời khắc mấu chốt vẫn chưa có cách nào chặt đứt được sợi dây tình cảm, đó là khuyết điểm lớn nhất của ta, điều này đối với một vương giả mà nói không thể nghi ngờ là nhược điểm trí mạng.

A Đông yên lặng chỉnh lý bọc hành lý, hắn đã chờ đợi ta quyết đoán tròn ba ngày.

Từ khi sau khi chuyện của Lệ Cơ, ta phát hiện bản thân mình đã thay đổi rất nhiều, loại cải biến này không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Muốn trở thành đế vương lẽ nào nhất định phải hi sinh cảm tình của bản thân hay sao?

A Đông thấp giọng nói:

“Chủ nhân, chúng ta nên xuất phát thôi.”

Ta bỗng nhiên nói:

“Nếu như cho ngươi lựa chọn, ngươi có thể buông tha nữ nhân của mình hay không?”

Khóe môi A Đông kịch liệt co quắp một chút, câu hỏi của ta đã dẫn phát ra nỗi thống khổ sâu nhất trong nội tâm hắn. Hồi lâu hắn mới nói:

“Sau khi Ô Linh chết, ta đã thành một người chết...”

Khi hắn quay đầu lại, trong mắt mơ hồ đã lấp lóe lệ quang kích động:

“Chủ nhân ngươi cùng ta bất đồng, ngươi nhất định trở thành một vương giả, cái nào nhẹ cái nào nặng nhất định phải phân rõ.”

Ta thấp giọng nói:

“Nếu như ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể bảo vệ được, mặc dù có cho ta đạt được thiên hạ thì còn có ý nghĩa gì chứ?”

Trong chớp mắt ta đã hạ quyết tâm:

“A Đông, ngươi giúp ta liên hệ Xích Lỗ Ôn, ta muốn gặp hắn!”

Trong ánh mắt A Đông toát ra ánh mắt kính nể không gì sánh được, nặng nề gật đầu, buông bọc hành lý đi ra ngoài cửa.

Ngồi đối diện cùng ta trong ghế lô ở trên tầng hai Tiêu Kim Quật, ánh mắt Xích Lỗ Ôn bình tĩnh mà thâm thúy, giống như một cái giếng cổ cực kỳ sâu thẳm, không một chút gợn sóng. Y tỉ mỉ quan sát ta, hồi lâu trên mặt mới lộ ra một dáng tươi cười ấm áp:

“Ta từ lâu đã biết, ngươi vẫn chưa rời khỏi đây.”

Ta nở nụ cười:

“Xích Lỗ Ôn huynh dùng cái gì sẽ cho là như thế?”

Xích Lỗ Ôn nói:

“Toàn bộ trạm kiểm soát trên tuyến đường đi Tuyên Thành đều kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt, phàm là đàn ông thân cao xấp xỉ cùng ngươi cũng phải trải qua kiểm tra toàn diện.”

Y nhìn mặt ta một chút lại nói:

“Dịch dung mặc dù xảo diệu, nhưng có một số việc không thể giả được. Khẩu âm cùng cử chỉ hoàn toàn có thể bại lộ tất cả của một người, lấy sự nhanh trí của công tử tuyệt sẽ không tại khoảng thời gian nguy hiểm nhất mà bỏ đi.”

Ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi thưởng thức hương vị của sữa còn len lỏi giữa kẽ răng.

Xích Lỗ Ôn nói:

“Kỳ thực hiện tại đã là thời cơ tốt nhất để đi khỏi đây, vì sao công tử không sớm hạ quyết định?”

Ta thản nhiên cười nói:

“Lấy lý giải của Xích Lỗ Ôn huynh đối với ta, hẳn là có thể nghĩ ra ta vẫn chưa có lý do rời khỏi đây mà.”

Xích Lỗ Ôn gật đầu nói:

“Bắt kể thế nào ta cũng rất cảm động, vào lúc này ngươi còn có thể tới tìm ta, đủ để chứng minh ngươi đem ta coi như một người bằng hữu đáng giá để tín nhiệm. Nếu là bằng hữu, ta sẽ xin khuyên ngươi một câu, có một số việc, lúc có thể buông ra vẫn là triệt để buông ra, không được bởi vì tư tình nhi nữ mà phá hủy đại sự của bản thân mình.”

Ta chậm rãi buông chung trà, thấp giọng nói:

“Ta chỉ muốn biết bệnh tình của công chúa.”

Xích Lỗ Ôn nói:

“Bệnh tình của công chúa nặng nhẹ thế nào, cùng quyết định của công tử có quan hệ gì? Ngươi cho là có thể thành công mang công chúa đi từ Bắc Hồ hay sao?”

“Ta muốn Xích Lỗ Ôn huynh giúp ta một việc nhỏ nhặt.”

Xích Lỗ Ôn sảng khoái đáp ứng nói:

“Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.”

Ta đem một phong thư đã được chuẩn bị sẵn từ trước đặt ở trước mặt Xích Lỗ Ôn:

“Giúp ta giao phong thư này cho công chúa.”

Xích Lỗ Ôn cầm lên phong thư, mỉm cười nói:

“Công tử yên tâm, chuyện này ta tin tưởng có thể làm được.”

Y thấp giọng nói:

“Hôm qua ta đến thăm công chúa, bệnh tình của công chúa mặc dù rất nặng, thế nhưng cũng không phải là có nguy hiểm đến tính mệnh như bên ngoài đã đồn đại. Mặc dù đại hãn đã nghe được tin tức ngươi trở lại Tuyên Thành nhưng vẫn đang còn có chút nghi ngờ, hắn hoài nghi ngươi đang trốn trong cảnh nội của Bắc Hồ vẫn chưa đi, cho nên mượn bệnh tình của công chúa trắng trợn tuyên truyền như thế, mục đích chính là ôm cây đợi thỏ. Ngươi quả là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu như thực sự đi thăm công chúa, chẳng phải là lọt vào cái tròng của Thác Bạt Thuần Chiếu rồi còn gì?”

Ta nghe được y nói như thế, cảm giác trong lòng đã dễ chịu hơn, nhớ tới tình hình gần đây của Xích Lỗ Ôn nhỏ giọng hỏi:

“Thác Bạt Thuần Chiếu có làm khó dễ gì huynh không?”

Xích Lỗ Ôn xem thường cười nói:

“Hắn so với lão tử còn vô sỉ hơn. Nghĩ trước đây lúc hai Hồ chiến tranh, ta cho hắn không thiếu chỗ tốt. Hiện giờ hắn kế thừa hãn vị, không ngờ đã lập tức thay đổi sắc mặt. Chẳng qua không ngoài việc muốn mượn chuyện của ta uy hiếp một chút chư vị thương nhân ở Bắc Hồ.”

Y nắm chặt hai tay nói:

“Lần này ta trong chiến sự thu được hơn phân nửa lợi ích đều bị hắn doạ dẫm lấy hết rồi.”

Ta khuyên an ủi nói:

“Tiền tài là vật ngoài thân, Xích Lỗ Ôn huynh cần gì phải quá mức chấp nhất làm gì?”

Xích Lỗ Ôn cười nói:

“Mỗi người cũng có một khúc mắc, ta truy đuổi tiền tài lại bị tiền tài làm khó, công tử truy đuổi giang sơn mỹ sắc, hiện tại lại bị cảm tình làm khó. Ngươi đồng thời khuyên giải an ủi ta, thế bản thân mình có thể làm được không?”

Ta không khỏi bật cười.

Xích Lỗ Ôn nói:

“Có biết Thác Bạt Thuần Chiếu vì sao lại buông tha ta hay không?”

Ta mỉm cười nói:

“Hắn tất nhiên là muốn trên người ngươi thu hoạch càng nhiều lợi ích.”

Xích Lỗ Ôn bùi ngùi than thở:

“Hoàn cảnh hiện tại của ta hình như giống như một một loại chim của người Trung Nguyên các ngươi.”

Ta bật thốt lên nói:

“Chim ưng biển?”

Xích Lỗ Ôn cười khổ nói:

“Đúng là như vậy. Con cá mà bản thân ta mới bắt được đã bị người đánh cá giảo hoạt cướp mất. Hắn mặc dù không giết ta, thế nhưng đã buộc cái cổ ta lại, vây khốn tự do của ta, tại trong hoàn cành này ta còn có tiền đồ gì nữa?

Ta thấp giọng nói:

“Có phải Xích Lỗ Ôn huynh chuẩn bị rời khỏi Bắc Hồ hay không?”

Xích Lỗ Ôn nói:

“Ý đồ của Thác Bạt Thuần Chiếu đã rất rõ ràng, hắn muốn giảm bớt nền kinh tế của dân theo quy mô lớn, thúc đẩy kinh doanh nhà nước, muốn thu hồi quyền khống chế thị trường một lần nữa vào trong tay quốc gia, điều này đối với Bắc Hồ mà nói chưa hẳn không phải là một chuyện tốt, thế nhưng đối với những thương nhân dân gian như chúng ta mà nói không thể nghi ngờ là bị đưa vào tuyệt lộ.”

Ta đồng tình gật đầu.

Xích Lỗ Ôn nói:

“Hiện tại quốc lực của Bắc Hồ đã vô cùng yếu kém, Thác Bạt Thuần Chiểu nỗ lực tại bên trong thời gian ngắn nhất muốn làm phong phú quốc khố của mình, cho nên mới sẽ áp dụng loại này thủ đoạn cấp tiến thế này. Chúng ta vừa vặn trở thành nạn nhân đứng mũi chịu sào, đợi sau khi cục diện chính trị quốc nội bình ổn, có thể hắn sẽ một lần nữa trả bộ phận thị trường cho bách tính, tuy nhiên khi đó sợ rằng đã là tình trạng cảnh còn người mất.”

Ta thấp giọng nói:

“Sau khi Thác Bạt Thuần Chiếu thượng vị, các thủ đoạn liên tiếp đều vô cùng cấp tiến, có đúng nội bộ Bắc Hồ còn có cái gì nguy cơ hay không?”

Xích Lỗ Ôn gật đầu nói:

“Nội bộ Bắc Hồ quả thực có một cỗ thế lực phản đối, thúc phụ Thác Bạt Thuần Chiếu là cách cách Lặc vương Thác Bạt Thọ Hưu vẫn là người phản đối kích liệt nhất chiến tranh giữa hai Hồ, tại quốc nội Bắc Hồ bản thân ông ta cũng sở hữu một ít thế lực. Lần này ông ta mặc dù biểu hiện ra ủng hộ lập Thác Bạt Thuần Chiếu làm vương, thế nhưng lại ngầm tích cực cùng các thế lực khác cấu kết, mưu đồ bí mật lật đổ chính quyền của Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn chưa đứng vững.”

“Lẽ nào Thác Bạt Thuần Chiếu lại dễ dàng cho phép sự tồn tại của nhóm đối lập mình?”

Xích Lỗ Ôn hạ giọng nói:

“Dân gian vẫn có một đồn đại, Thác Bạt Thọ Hưu đã sớm cùng hoàng thái Hậu cấu kết, huống chi hắn cùng đại nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ là an đáp tương giao tâm đầu ý hợp, trước khi Thác Bạt Thuần Chiếu không có mười phần nắm chặt sao dám động vào ông ta?”

Y xem thường cười nói:

“Lúc Tiên hãn thăng thiên, Thác Bạt Thuần Chiếu thiêu chết hai vương phi, mục đích chân chính là cho hoàng thái Hậu một đòn phủ đầu!”

Ta cười nói:

“Huynh có tin hay không, ta hiện tại càng lúc càng thưởng thức vị đại hãn của các ngươi rồi đó.”

Xích Lỗ Ôn mỉm cười nói:

“Có thể tình cảnh hiện tại của hắn cùng công tử tương đồng, các ngươi có thể nói là đồng bệnh tương liên.”

Ta càm thán nói:

“Bản thị đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp(4). Ta thế nào cũng không có nghĩ đến hắn sẽ đem mục tiêu tiến công đầu tiên đặt ở trên người ta.”

(4): Câu thơ trong bài [Thất Bộ Thi] của Tào Thực.

Chử đậu nhiên đậu cơ,

Đậu tại phủ trung khấp.

Bản thị đồng căn sinh,

Tương tiễn hà thái cấp.

Dịch nghĩa:

Nấu đậu đun cành đậu,

Đậu ở trong nồi khóc.

Sinh ra từ một gốc,

Sao nỡ đốt thiêu nhau.

Chú thích xuất xứ của bài thơ: Ngụy Văn Đế - Tào Phi cùng Tào Thực đều là con trai Tào Tháo, vả lại đều do Biện thái hậu sinh ra, là anh em ruột thịt với nhau. Sau khi Phi đăng cơ do ghen ghét khả năng của Thực nên lệnh cho Thực trong bảy bước phải làm một bài thơ, không xong thì sẽ chém đầu. Lời Phi chưa dứt, Thực đã đọc bài thơ trên, vì vậy mà người ta gọi là thơ bảy bước. Phi nghe xong, có ý thẹn liền tha tội chết cho Thực. Bài thơ này lưu truyền rất rộng, nhắc nhở người ta chớ nên “huynh đệ tương tàn”. Trong quá trình lưu truyền, bài thơ được giản lược chỉ còn bốn câu (bỏ hai câu đầu).

Xích Lỗ Ôn nói:

“Ở vào thời gian này, điều đầu tiên hắn suy nghĩ chính là làm ra chiến tích để củng cố vững chắc chính quyền tại quốc nội, khẳng định hắn muốn lựa chọn phương pháp trực tiếp hữu hiệu nhất.”

Ta đầy đồng cảm gật đầu.

Xích Lỗ Ôn nói:

“Công tử dự định khi nào thì đi?”

Ta mỉm cười nói:

“Sau khi nhìn thấy Xích Lỗ Ôn huynh, nỗi lo lắng trong lòng ta đã được giải quyết, hôm nay ta sẽ rời khỏi thành Ô Khố Tô.”

Xích Lỗ Ôn nói:

“Ta có một kiến nghị, mặc dù các trạm kiểm soát trên tuyến đường đi Tuyên Thành đã có chút thả lỏng, thế nhưng kiểm tra biên cảnh vẫn đang rất nghiêm ngặt, công tử tốt nhất vẫn là đừng lựa chọn đi từ con đường này.”

Kỳ thực ta cũng suy nghĩ qua chuyện này, nhìn từ sự cảnh giác của Thác Bạt Thuần Chiếu hiện nay đối với ta, ta lựa chọn hướng đông nam đi qua Lục Hải Nguyên rồi trực tiếp trở về Tuyên Thành đúng là không khôn ngoan.

Xích Lỗ Ôn nói:

“Công tử có thể từ cửa tây thành ÔKhố Tô xuất phát, đi từ hướng tây nam sau đó qua Yên quốc trở về cảnh nội đại Khang. Hiện tại kiểm tra trên con đường này đã khôi phục hình dạng lúc đầu, các ngươi muốn vượt qua kiểm tra hẳn là tương đối dễ, hơn nữa người đi đường ở đó rất thưa thớt, khả năng gặp phải nguy hiểm cũng tương đối ít hơn.”

Xích Lỗ Ôn lại từ trong người móc ra một sấp ngân phiếu Bắc Hồ, đẩy tới trước mặt ta:

“Những ngân phiếu này công tử giữ lại để sử dụng khi đi đường.”

Trong lòng ta một trận cảm động, phần chân tình này của Xích Lỗ Ôn đối với ta đích xác rất chân thành. Mặc dù bên người ta có ngân lượng, thế nhưng ngày ấy khi đi dù sao cũng vội vàng, trên đường chạy trốn thì tiền tài có thể có được tác dụng rất lớn. Ta không chút khách khí thu hồi ngân phiếu, Xích Lỗ Ôn tại trong cảm nhận của ta đã từ lâu phá vỡ khái niệm thương nhân tầm thường, ta đã đem hắn trở thành một tri kỷ, một vị bằng hữu.

Ta nhắc nhở nói:

“Chuyện công chúa thì nhờ vào huynh vậy, huynh bảo cho nàng an tâm chờ ta, ta chỉ muốn trở về Tuyên Thành, sau đó lập tức sẽ nghĩ biện pháp đón nàng trở lại.”

Xích Lỗ Ôn gật đầu nói:

“Công tử cứ yên tâm, mấy ngày nay ta sẽ xử lý hết chuyện ở Bắc Hô, sau đó sẽ đích thân đến Tuyên Thành bái phỏng ngươi.”

Hắn chung quy không có mất diện mạo thương nhân, sau khi đã trải qua việc này, hắn xem ra đã quyết định đem trọng điểm kinh doanh dời đi ra ngoài, mà ta vừa đúng là lựa chọn tốt nhất của hắn. Hôm nay cảm tình cùng tiền tài của hắn đối với ta cũng coi như hai tầng đầu tư. cũng là vì ngày sau thu được càng nhiều hồi báo hơn.

Ta cùng A Đông dựa theo kiến nghị của Xích Lỗ Ôn chọn tuyến đường từ tây nam đi về Yên quốc, tuyến đường này mặc dù kiểm tra không nghiêm, thế nhưng trên hành trình phải đi qua sa mạc Gobi, so với trực tiếp đi lộ tuyến Tuyên Thành phải gian nan hơn rất nhiều.

Sau hai ngày rời khỏi Ô Khố Tô, chúng ta đến một trấn nhỏ có tên là ‘Một cái giếng’ nằm ở phía trước sa mạc Gobi. Trấn nhỏ này thật có thể nói là danh phù kỳ thực, cả trấn chỉ có một giếng nước có thể dùng để uống, mà giếng nước này đã trở thành nguồn kinh tế lớn nhất của cả trấn.

Khách thương lui tới đều ở đây bổ sung lương thực nước uống. Giá cả của nước sạch ở đây chỉ sợ cũng là mắc nhất trong thiên hạ, ta cùng A Đông lại trong trấn mua ba con lạc đà, lại mua đủ nước sạch cùng lương thực dự trữ, lần này ít nhiều còn phải dùng tới khoản tiền của Xích Lỗ Ôn.

Tại địa phương chúng ta tìm được một người dẫn đường Bắc Hồ tên Đô Thán, gã quanh năm đi qua lại giữa Bắc Hồ cùng Yên quốc, theo dân bản xứ nói gã nhắm mắt lại đều có thể đi xuyên qua sa mạc Gobi.

Dựa theo ước định trước đó của chúng ta, ta giao phân nửa tiền thù lao cho Đô Thán trước, phần còn lại đợi sau khi rời khỏi sa mạc Gobi sẽ trả hết. Chúng ta lại dựa theo phân phó của gã mua các vật dụng cần thiết như thảm lông trướng bồng.

Buổi sáng hôm ấy, Đô Thán cưỡi lạc đà của gã dẫn ta và A Đông đi vào sa mạc Gobi.

Sa mạc Gobi giống như một hải dương vô biên vô hạn, khi gió lạnh thổi qua khiến cho vô số bụi cát bay lững lờ trên mặt cát, trong tầm mắt tất cả trở nên đơn giản mà mông lung. Đây là lần đầu ta thấy cảnh tượng mỹ lệ như vậy, trong lòng có một loại cảm giác mới lạ.

Đô Thán chỉ về phía trước nói:

“Cảnh vật trong sa mạc theo thường lệ đều không yên lặng. Bão cát trong sa mạc vô cùng mãnh liệt, người chưa hề tự mình trải qua quả thực khó có thể tưởng tượng được sự lợi hại của nó. Hai ngày nữa chúng ta mới có thể đi ra đại mạc và đến thảo nguyên bắc bộ ở Yên quốc, hai ngày này các vị sẽ chân chính nhận thức được mặt tàn khốc của đại mạc!”

Đang nói chuyện gió thổi đột nhiên trở nên mãnh liệt, chỉ thấy gió rít gào giận dữ, cát vàng cuốn tung lên cao, cát trong sa mạc bị cuồng phong cuồn cuộn nồi lên, trên không như tràn ngập mưa cát, cát trên mặt đất đều tung lên trôi nổi bao phủ như một tầng sương mù, tạo nên một cảnh tượng mênh mang sầu thẳm, người đi vào giữa giống như bị rơi vào trong biển cát vàng, mặc dù phía trước mặt cũng không thể thấy được cảnh vật. Ánh sáng mặt trời từ lâu đã không còn thấy, không trung một màu đỏ u ám. Thỉnh thoảng bão cát hơi ngưng lại, ngừng một hồi, trong mây đen mù sương mới vừa hiện ra một vầng ánh mặt trời màu xám hơi nhạt, nhưng ngay lập tức đột nhiên cuồng phong lại nồi lên, một chút ánh sáng này lại bị bão cát nuốt trôi, sức gió so với lúc đầu càng cuồng liệt hơn, chỉ nghe tiếng vù vù mạnh mẽ, mang theo những cơn bão cát cao vạn trượng, giống vạn mã đang chạy chồm, phong ba giận giữ, như phô thiên cái địa ập đến.

Xen lẫn ở giữa có gió xoáy tạo thành cột cát cuồn cuộn nồi lên, xa xa nhìn lại tựa như một ngọn núi đang bay vút lên trời cao và xoay tròn với tốc độ cực nhanh.

Đô Thán lớn tiếng nói:

“Mọi người tụ lại cùng một chỗ, bảo vệ miệng mũi...”

Cột cát kia đã lan tới nhanh như điện ập về phía chúng ta. Đừng nói là bị cột cát đang ập xuống, cho dù bị gió quét qua cũng đừng nghĩ còn mạng sống. Ta cùng A Đông đồng thời đột nhiên biến sắc, trong lòng đã sợ hãi tới cực điểm.

Ai ngờ khi cột cát kia cách chúng ta cự ly hơn mười trượng thì đột nhiên sụp xuống, lập tức biến thành hàng ngàn ụ cát hình sóng phập phồng và theo gió cuốn về phía trước. Đợi đến lúc gió ngừng, trên sa mạc đã hình thành vô số cồn cát hình cuộn sóng, những loại côn cát này theo gió thổi mà di động, toàn bộ đều không cố định. Hôm nay thì gò cao nhấp nhô, ngày mai sẽ bị một trận gió cuốn đi, lại hóa thành cột cát, lại trong sa mạc cuồng phi loạn vũ. tàn phá bừa bãi, gặp phải trận bão lợi hại nhất thì những nơi nó đi qua bất luận thành quách hay lâm viên, người ngựa phòng xá đều không thoát được bị nó quật ngã, chôn vùi ở bên trong, hóa thành hư ảo.

Vừa rồi còn là mây đen u ám, lúc này lại biến thành cảnh sắc tươi đẹp, ánh dương quang không còn gì ngăn cản chiếu đến trên người ta, nhưng không có làm cho cảm giác được một chút nhiệt độ nào. Ta lấy ra túi nước uống một ngụm lớn, so với Đô Thán, năng lực ta nhẫn nại chịu khát dù sao kém hơn gã rất nhiều. Ta lau khô nước còn dính trên khóe miệng, thế nhưng trong lòng vẫn đang cảm thấy khát khô.

Ánh mắt ta đột nhiên dừng lại phía trước, ở đó có một tòa cô thành quy mô hùng vĩ, tường thành dùng đá rất to màu trắng để xây nên, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi phát ra quang mang màu hồng, bởi cự ly quá xa ta không cách nào phỏng chừng được độ cao chân chính của nó, hấp dẫn ta nhất chính là xung quanh bốn phía tường thành thực vật xanh um tươi tốt, rất lâu rồi ta chưa thấy qua loại sinh mệnh có màu sắc thế này.

Ta vui vẻ nói:

“Chỗ đó có một thành trì!”

Đô Thán nở nụ cười một tiếng, hắn kéo xuống cái nón che ở trên đầu, nói:

“Ta cá với công tử, cả đời công tử cũng không đi vào được tòa thành đó đâu!”

Ta mù mờ nói:

“Lẽ nào đó chính là ảo ảnh trong truyền thuyết?”

A Đông mở to hai mắt, cũng có chút khó có thể tin được nói:

“Thoạt nhìn giống như nó là thực vậy!”

Đô Thán duỗi thắt lưng một cái, nói:

“Đó là nơi cho ác ma ở, chúng ta vẫn nên cách xa nó thì tốt hơn...”

Mục đích của ta ngay tại phía trước, đương nhiên là không cách nào tránh né được, mặc dù ta biết nơi đó chỉ là ảo ảnh, thế nhưng vẫn cảm thấy mình đang không ngừng đi gần về phía nó.

Lúc hoàng hôn, tọa thành trì tại tầm mắt của chúng ta đã hoàn toàn biến mất. Lời của Đô Thán nói quả không sai, ta vĩnh viễn cũng không đến được nơi đó.

Ta nhìn chung quanh bốn phía, đâu còn có một chút vết tích tồn tại của toà thành trì kia.

Đô Thán cười nói:

“Hiện tại ngươi cũng đã hiểu là ta không lừa ngươi!”

Ta gật đầu, ánh mắt buông xuống, phát hiện trong cát vàng có một vật phẩm màu trắng. Ta hiếu kỳ cong lưng nhảy xuống, từ trong cát vàng nhặt lên đồ vật kia, nhưng kinh ngạc phát hiện đây là một cái giày thêu được làm rất hoàn mỹ.

Lần này đến phiên Đô Thán ngẩn người. Giầy không lớn, dùng xa tanh màu trắng chế thành, chế tạo đặc biệt tinh xảo, mặt trên dùng kim tuyến thêu một con bướm đang tung bay, Đô Thán hít vào một hơi nói:

“Đây là giầy của phụ nữ!”

A Đông nhịn không được nói:

“Lời vô ích!”

Ta lật qua lật lại xem vài lần, thấp giọng nói:

“Đây không phải là của con gái người Hán, giầy của con gái người Hán thông thường nhỏ hơn cái này, hơn nữa từ kỹ thuật thêu ở mặt trên có thể đoán được có có xuất xứ từ Ba Tư.”

Trước đó có thương nhân đã từng kính dâng cho ta hàng thêu của Ba Tư, cho nên ta dễ dàng từ hoa văn mà nhận ra nguồn gốc của nó.

Đô Thán nói:

“Từ đôi giày này vẫn chưa bị cát vàng vùi lấp, có thể thấy được chủ nhân của nó nhất định cách nơi này cũng không xa!”

Ta mù mờ hỏi:

“Lẽ nào chủ nhân của nó đã gặp phải cảnh nguy hiểm gì?”

A Đông chủ động nói:

“Ta tới phía trước đi thăm dò một chút!”

Đô Thán gật đầu, thấp giọng căn dặn:

“Nếu trong vòng năm người, chúng ta có thể viện thủ, nếu đối phương nhiều người thì chúng ta đi vòng đường khác...”

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, gã căn dặn như vậy là bởi vì trong sa mạc thực vật nước sạch vốn có hạn, mọi người vì sinh tồn sẽ không tiếc trả giá gì, gã lo lắng không phải không có lý.

Ta gọi A Đông lại:

“Chúng ta có lẽ nên cùng đi!”

Ba người chúng ta giục lạc đà đồng thời đi về phía trước, leo lên cồn cát cao hơn ở trước mặt, từ trên cao nhìn xuống nhất thời bị cảnh tượng trước mắt khiến cho giật mình. Xung quanh hơn trăm trượng cát vàng bị máu tươi nhuộm hồng, trong hố cát nằm ngổn ngang đầy thi thể, có vài người hình như còn chưa tắt thở, tứ chi đang không ngừng co quắp.

Ở đây nhất định đã trải qua một trận chiến đấu vô cùng thảm liệt, trong không khí khô ráo tràn ngập mùi máu tanh khiến cho người ta buồn nôn, ở giữa chiến trường đậu một chiếc xe ngựa bốn bánh hoa lệ, trên thùng xe làm bằng gỗ đàn hương của Ba Tư dính đầy vết máu đục ngầu, trên y phục của sáu tên hộ vệ trang phục võ sĩ cũng bị tiên huyết cùng cát vàng bao trùm, hiển nhiên chết đã lâu.

Ta nhẹ nhàng giục lạc đà đi về hướng xe ngựa, nhưng lạc đà lại lui một bước về phía sau, lông gáy của nó bỗng dựng đứng lên, ta đột nhiên cảm thấy một tia chấn động yếu ớt, lập tức thấy chiếc xe ngựa ở phía trước đang nhanh chóng bị lún xuống.

“Mau trở lại, lưu sa(cát lún)!”

Đô Thán phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Ba người chúng ta đồng thời lui về phía sau, thế nhưng chấn động ở dưới chân lại đột nhiên dừng lại, chiếc xe ngựa kia cũng dừng giữa đường.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #126