Chương 119: Kết Minh


Ta ôm lấy Lệ Cơ, Liên Việt đi tới trước mặt Khúc Nặc, hắn cười híp mắt nói:

“Cô nương, ta cõng cô nương đi ra ngoài!”

Khúc Nặc lắc đầu nói:

“Ta có tay có chân, vì sao phải để cho ngươi cõng ta.”

Liên Việt mất mặt, cười gượng hai tiếng, nhảy xuống cái hang thông ra ngoài ta giúp Lệ Cơ và Khúc Nặc chui vào, rồi mới là người cuối cùng rời khỏi mộ.

Đi về phía trước được chừng hai mươi trượng, Liên Việt lại bảo ta đưa cho hắn một viên Phích Lịch Đạn, toàn lực ném vào trong, làm cho hầm mộ lại càng lún sâu hơn. Hắn giải thích nói:

“Có câu quân tử ái tài, chúng ta đã đánh cắp được một ngôi mộ nào, sẽ phong kín nó lại, để cho người bên trong có thể an nghỉ không phải lo nghĩ gì nữa.”

Hắn nhìn Lệ Cơ một chút, lại nhìn Khúc Nặc một chút nói:

“Nhưng mà, theo suy đoán của ta, lần này Yến Nguyên Tông không cách nào nhắm mắt được.”

Ta đương nhiên biết, hắn ám chỉ ta cướp đi hoàng hậu và hoàng phi của Yến Nguyên Tông.

Ta không buồn tranh cãi với hắn thấp giọng nói:

“Nơi này không thể ở lâu, chúng ta phải rời khỏi nơi này trước khi hừng đông.”

Liên Việt gật đầu, đi trước mở đường, do có thêm Lệ Cơ và Khúc Nặc, cho nên thời gian chúng ta trở về phải mất thêm một nửa thời gian so với lúc vào.

Từ trong mộ ra ngoài trời vẫn còn tối đen, rừng cây có tác dụng che khuất ánh trăng, mộ của Tần thục phi càng trở nên cô liêu và lạnh lùng.

Liên Việt đem động khâu vào mộ lấp kín rồi mới theo chúng ta xuyên qua rừng cây, đi dọc theo con đường trồng toàn thông của hoàng lăng, tới biên con sông nhỏ bên ngoài.

A Đông và Đằng Đa Nhĩ đang ẩn nấp trong khu rừng bên sông chờ tiếp ứng.

Trong lúc chúng ta vượt qua sông, thì đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, sau đó là tiếng chó sủa liên hồi.

Liên Việt thấp giọng nói:

“Có lẽ là hộ vệ Hoàng lăng tới!”

Hắn hướng ta nói:

“Ngươi mang hai nàng đi ẩn nấp, ta đánh lạc hướng bọn họ.”

Ta thấp giọng nói:

“Chỉ cần chúng ta nấp đi, sau đó cùng nhau đào tẩu là được.”

Liên Việt nói:

“Ngươi có điều không biết, hoàng lăng hộ vệ đội có hai con chó săn, chúng ta ẩn nấp ở nơi này không an toàn.”

Hắn vỗ vỗ cái túi da bên hông nói:

“Ta dẫn chúng nó rời đi!”

Ta có chút ngạc nhiên nói:

“Trong đó là cái gì?”

Liên Việt cười hắc hắc:

“Bên trong là đó là vải ngâm nước tiểu của chó cái, chó săn mà ngửi thấy cái mùi này, thì cái gì cũng quên hết!”

Khúc Nặc khuôn mặt đỏ lên, hiển nhiên bị lời lẽ thô tục của Liên việt làm cho khó chịu.

Liên Việt dặn dò:

“Các ngươi tốt nhất là lặn xuống dưới nước, như vậy sẽ làm mùi cơ thể biến mất!”

Ta cảm giác mấy câu nói này hình như là có chút dát tai, tên hỗn đàn này không phải là đang chửi ta đấy chứ.

Liên Việt đi về hướng tây, ta ôm Lệ Cơ và Khúc Nặc lặn xuống sông. Con sông này tuy rằng không sâu, nhưng mà dòng nước lại chảy xiết, không đứng vững chân thì sẽ không đi được.

Vừa mới nghĩ xong, Khúc Nặc đột nhiên truợt chân, nàng nhào lên người ta, cánh tay của ta vòng qua nàng, lập tức cảm nhận được bộ ngực mềm mại kia đang đàn hồi.

Khúc Nặc nắm cánh tay ta, cúi đầu xuống.

Tiếng chó sửa càng lúc càng tới gần, trong lòng ta có chút lo lắng, nếu như mấy con chó kia không ngửi thấy mùi của Liên Việt, vậy chẳng phải là phiền phức vô cùng hay sao?

Ta và Khúc Nặc ngừng thở, trái tim đập thình thịch.

Tiếng chó sủa bỗng nhiên ngừng lại, chúng hú lên một tiếng, sau đó lại sủa lên không ngừng, hình như là phóng về hướng tây. Ta và Khúc Nặc đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trên miệng nở một nụ cười.

Sau khi tin tưởng Hoàng lăng hộ vệ đội đã đi xa, chúng ta mới bơi qua sông, khi đi được lên bờ, có hai bóng người tiến đến. Ta theo bản năng cầm lấy chuôi đao, khi thấy rõ người tới là A Đông và Đằng Đa Nhĩ mới bỏ xuống.

A Đông phụ trách đoạn hậu, sau khi quan sát thấy không có người theo dõi, ta và Khúc Nặc theo Đằng Đa Nhĩ mới lẻn vào trong rừng cây, ở đó đã có sẵn xe ngựa chờ.

Ta đỡ Lệ Cơ, sau đó giúp Khúc Nặc lên xe.

Đẳng Đa Nhĩ nói:

“Thải Tuyết cô nương đang ở Phúc Sinh, hạng chờ chúng ta.”

Ta gật đầu nói:

“Chúng ta lập tức tới đó!”

Phúc Sinh hạng (căn nhà làm từ thiện) là sản nghiệp của Mộ Dung Yên Yên, đây là một dãy nhà yên tĩnh, nằm ở phía đông bắc của Tần đô, số hộ dân ở đây rất ít, cho nên không mấy ai biết chúng ta đã từng tới đây.

Khi tới nơi, trời đã là canh năm, Đằng Đa Nhĩ trực tiếp lái xe ngựa vào trong sân, Thải Tuyết từ trong phòng ra đón.

Khúc Nặc bước xuống đầu tiên, ta ôm Lệ Cơ cuống quít tiến vào trong phòng, dưới sự trợ giúp của Thải Tuyết, ta đặt nàng lên giường, hô hấp của Lệ Cơ đã rất yếu, có lẽ phải mất một thời gian, sức khỏe của nàng mới hồi phục lại được.

Ta bảo Thải Tuyết chiếu cố Khúc Nặc và Lệ Cơ, gọi A Đông và Đằng Đa Nhĩ ra ngoài.

A Đông nói:

“Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ đã kiểm tra, không có ai theo dõi chúng ta.”

Ta gật đầu nói:

“A Đông, trong vòng hai ngày tới ta có thể kết minh được với Tần quốc, ta muốn ngươi và Đằng Đa Nhĩ hộ tống các nàng trở về Tuyên Thành trước.”

A Đông nói:

“Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định bảo hộ hai vị vương phi về tới Tuyên Thành.”

Ta thấp giọng dặn dò:

“Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, chuyện này không thể đê lộ với bất kỳ ai, cho dù là vương phi cũng không ngoại lệ!”

A Đông ngơ ngác, thấp giọng nói:

“Ý của chủ nhân là gì?”

Ta thở dài nói:

“Chuyện này đợi ta trở về Tuyên Thành, ta sẽ tự mình xử lý, lúc ngươi về tới Tuyên Thành, an bài các nàng ở mục trường trên Lục Hải Nguyên, bảo tổng quản Sát Cáp Thai chiếu cố hai nàng, lát nữa ta sẽ viết một phong thư, ngươi giao cho tổng quản Sát Cáp Thai là được.”

A Đông nặng nề gật đầu.

Khúc Nặc yên lặng đi ra cửa phòng, ta cuống quýt tiến lên chỗ nàng, nói:

“Khúc cô nương định đi đâu vậy?”

Khúc Nặc nhìn ta một cái, cũng không trả lời, tự mình đi ra ngoài.

Ta cản lối đi của nàng, thấp giọng nói:

“Cô nương không thể đi ra ngoài, hiện giờ người trong thiên hạ đều nghĩ cô nương đã chết, nếu cô nương ra ngoài chẳng phải chúng ta đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?”

Khúc Nặc hờ hững nói:

“Vốn ta không nên theo ngươi ra khỏi mộ...”

“Khúc cô nương, Trầm đại nhân còn đang chờ cô nương...”

Khúc Nặc lạnh lùng nhìn về phía ta nói:

“Lúc này, ta còn mặt mũi nào gặp huynh ấy?”

Ta biết rõ nội tình, nên hiểu hàm nghĩa chân chính trong câu nói đó.

Khúc Nặc nói:

“Ngươi thả ta đi, từ nay về sau, sự sống chết của ta không có bất cứ quan hệ nào với ngươi.”

Ta cố sức lắc đầu nói:

“Cô nương nói như vậy là không đúng rồi, cô nương nếu như ra đi thế này, người Tần nhắt định sẽ phát hiện ra chuyện Tần Lăng bị đào, nói không chừng họ còn tìm ra được chuyện này do chúng ta làm. Sự sống chết của một mình ta không đáng nói nhưng nó sẽ liên lụy tới các huynh đệ của ta. Hơn nữa thái hậu vì chuyện cô nương phải tuẫn táng, nên mới bỏ qua cho phụ thân cô nương, nếu như cho thái hậu biết cô nương vẫn còn sống trên đời này, thì chẳng phải là sẽ hại tới người nhà của cô nương hay sao?”

Khúc Nặc cắn cắn môi, ánh mắt trở nên lưỡng lự.

Ta khuyên bảo, nói:

“Thế này vậy, ta sẽ cho thủ hạ hộ tống cô nương rời khỏi nước Tần, nếu như Khúc cô nương tin ta, ta sẽ đem tin tức cô nương còn sống thông báo cho phụ thân cô, lúc rời khỏi nước Tần rồi, cô nương có thể tự do ra đi, ta tuyệt đối sẽ không giữ cô lại.”

Ý định của Khúc Nặc đã bị ta làm lay động, nàng nhẹ giọng nói:

“Ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi… tuyệt đối không thể đem tin tức của ta nói cho Trầm đại ca biết!”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Trầm Trì đã chết từ lâu rồi lẽ nào cô nương bảo ta xuống đó báo tin cho hắn biết hay sao?”

Nghĩ vậy, nhưng ta vẫn cười nói:

“Khúc cô nương yên tâm, ta xin hứa sẽ giữ bí mật này cho cô nương.”

Đột nhiên, thanh âm của Thải Tuyết vọng ra từ trong phòng:

“Công tử, người mau vào đây!”

Ta đang muốn lao vào trong phòng, nhưng lại không yên lòng về Khúc Nặc, nên dừng lại nhìn nàng một cái.

Khúc Nặc cười nhạt nói:

“Nếu như ta đã đồng ý với ngươi, thì tuyệt sẽ không đổi ý, ngươi cứ đi đi!”

Dường như mới trải qua một thời gian ngắn, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, có lẽ là trải qua một trận biến cố sinh tử, cách nhìn của nàng đối với mọi người đã có sự thay đổi lớn.

Khi ta vào trong phòng, Thải Tuyết mừng rỡ chỉ lên trên giường, ta thấy thân hình của Lệ Cơ dường như đang co giật, có dấu hiệu tinh lại.

Thải Tuyết nhẹ giọng nói:

“Xem ra cô ấy sắp tỉnh, nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng.”

Ta ngồi xuống giường, cầm lấy bàn tay của Lệ Cơ, trong lòng thầm mong nàng mau chóng tỉnh lại.

Hai hàng lông mày của Lệ Cơ giật giật, trong miệng kêu lên một tiếng “a”. Một lát sau, nàng mới chậm rãi mở đôi mắt đẹp, thấy ta, nàng kinh hãi cọt rụt người lại, rúc vào trong chăn nói:

“Ngươi... ngươi là ai?”

Lúc này ta mới nhớ ra mình chưa tẩy dịch dung trên mặt, thảo nào mà nàng không nhận ra ta, trong lòng ta nảy sinh chủ ý muốn trêu chọc nàng, nên cười nói:

“Cô nương chẳng nhẽ không biết mình đã chết hay sao? Nơi này là Hoàng Tuyền quỷ giới, Diêm Vương gả cô nương cho ta! Tiểu mỹ nhân, chúng ta mau mau động phòng đi.”

Lệ Cơ cả giận nói:

“Đồ hỗn trướng, ta là Đại Tần hoàng hậu, nếu ngươi dám động vào ta, ta tru di cửu tộc nhà ngươi!”

Dù sao Lệ Cơ vẫn có chỗ hơn người, thân trong nghịch cảnh nhưng lâm nguy không loạn.

Ta cười nói:

“Chỉ tiếc đây lại chẳng phải là Đại Tần, cô nương chẳng khác gì người thường cả!”

Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đang chói chang, nàng lập tức hiểu ra ta đang lừa nàng, nên sẵng giọng nói:

“Ngươi là ai?”

Ta mỉm cười nói:

“Ta là một con chim đực, muốn mang cô nương thoát khỏi chốn lao tù!”

Thân hình Lệ Cơ chấn động, nàng không dám tin nhìn ta, khi ta bỏ đi dịch dung, trong đôi mắt nàng đã có hai dòng lệ trong suốt:

“Dận Không...”

Ta nặng nề gật đầu, Lệ Cơ hung hăng cắn vào cánh tay ta một cái, nước mắt như suối chảy ra:

“Chàng quả nhiên không gạt thiếp... thiếp... thiếp còn sống...”

Ta trịnh trọng nói:

“Đời này kiếp này, ta sẽ không lừa dối nàng nữa, cũng không làm chuyện có lỗi với nàng!”

Lệ Cơ bỗng nhiên ôm trầm lấy ta, run giọng nói:

“Ta biết, sẽ có một ngày chàng sẽ tiếp nhận thiếp, chàng… sẽ không bỏ lại thiếp ở trong thâm cung tịch mịch...”

Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, thành công tóm được cái lưỡi, hai chúng ta hôn nhau triền miên, sưởi ấm trái tim đang bị băng giá của nàng.

Có được tình yêu, Lệ Cơ lại càng kiều diễm động lòng người, trải qua lần chết đi sống lại này, nàng không chỉ thoát khỏi gông cùm, mà còn được sống bên cạnh ta.

Lệ Cơ vuôt mái tóc ôn nhu vô hạn nhìn ta, loại ánh mắt này đã lâu rồi ta không thấy ở trên người nàng.

Cởi đi tấm áo trong, bộ ngực mềm mại của nàng hiện lên, ta nhẹ nhàng vuốt ve cổ ngọc của nàng, hai tai của Lệ Cơ ửng đỏ.

“Chàng có mang thiếp rời đi không?”

Lệ Cơ nhẹ giọng nói.

Ta gật đầu:

“Đêm nay ta sẽ bảo A Đông hộ tống nàng và Khúc Nặc rời đi, ta còn phải ở Tần đô bàn luận chuyện liên minh. Nếu như tất cả thuận lợi, chậm nhất bảy ngày sau ta sẽ rời khỏi đây, đến lúc đó chúng ta có thể ở chung một chỗ.”

Lệ Cơ ôn nhu nói:

“Thiếp tin chàng!”

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác ấm áp, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của nàng, thân hình của Lệ Cơ run lên nhè nhẹ.

Nàng chủ động ưỡn người trước mặt ta, thâm tình nói:

“Mỗi tấc da thịt trên cơ thể thiếp đều thuộc về chàng!”

Hai tay ta đan vào trong mái tóc đen dài của nàng, kéo khuôn mặt đẹp của nàng tới trước mặt ta, đôi mắt như nước mùa thu của Lệ Cơ nhộn nhạo, thân hình trần truồng của nàng dính chặt lấy ta.

Ta bỗng nhiên đẩy nàng xuống giường, tách đôi chân ngọc của nàng ra, nàng hưởng ứng cặp chặt lấy lưng của ta.

Mộng đẹp đã thành sự thực, chúng ta có tư cách để hưởng thụ thâm tình...

Đêm đó mấy người A Đông liền hộ tống Lệ Cơ, Khúc Nặc đã được dịch dung rời khỏi Tần đô, việc này đã làm cho ta trút được một tâm sự.

Phương diện hoàng lăng vẫn không có động tĩnh gì dị thường gì truyền ra, xem ra Liên Việt đã thuận lợi thoát khỏi sự truy kích của Hoàng lăng hộ vệ đội, nhưng mà có một điều kỳ quái là hắn không trở lại tìm ta.

Khi thấy được bản lĩnh thực sự của hắn, sát niệm của ta với hắn đã biến mất, nếu như có thể thu được hắn, nhất định sẽ tốt hơn là giết.

Sau khi đưa mấy người Lệ Cơ đi, Thải Tuyết thu thập đồ đạc cùng ta trở về Phong Lâm các, vừa mới bước ra cửa, thì Mộ Dung Yên Yên đi tới. Thải Tuyết hiểu ý rời đi.

Ta cười híp mắt nói:

“Mộ Dung cô nương tới thật đúng lúc, ta với Thải Tuyết đang chuẩn bị trở về!”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Xem ra chuyện của Bình vương điện hạ đã xong!”

“Nhờ có Mộ Dung cô nương hỗ trợ, nếu không ta sao có thể thuận lợi như vậy.”

Mộ Dung Yên Yên mỉm cười nói:

“Bình vương điện hạ chẳng nhẽ định dùng miệng cảm tạ hay sao?”

Ta cố ý ra vẻ khó khăn, thấp giọng nói:

“Nếu như Mộ Dung cô nương muốn lấy được thứ gì đó từ trên người Dận Không, thì Dận Không chẳng còn cách nào khác, ngoài việc lấy thân đền đáp!”

Mộ Dung Yên Yên khuôn mặt đỏ lên, nhẹ giọng phì nói:

“Điện hạ bây giờ đã là Đại Khang thái tử, sao vẫn không nghiêm chỉnh như vậy chứ.”

Ta ha hả cười nói:

“Dận Không nói lời thật lòng, Mộ Dung cô nương cũng nên suy nghĩ một chút.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Điện hạ đừng vội cười, ta tới đây là mời điện hạ đi dùng cơm!”

“Ai làm chủ vậy?”

“Chú cháu Tây Môn Bá Đống!”

Ta gật đầu nói:

“Xem ra hai chú cháu này muốn cám ơn chuyện làm ăn, nhưng mà trong thời gian này chuyện thái hậu giao cho ta thực sự quá nhiều, ta không có thời gian để đi.”

Ta suy nghĩ một chút rồi nhìn Mộ Dung Yên Yên nói:

“Cơm thì ngày sau có thể ăn, ngày mai ta phải vào cung gặp thái hậu, thuận tiện nói chuyện làm ăn của Tây Môn gia. Nếu như có thể giúp hắn hoàn thành chuyện này, thì bảo hắn thiết yến cũng không muộn.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Nhưng mà bọn họ đã đặt tiệc rượu rồi.”

Cả đêm nay ta không ngủ, người bây giờ cảm thấy rất uể oải, hơn nữa hôm nay còn phải suy nghĩ xem nên nói việc liên minh như thế nào với Tinh Hậu, bữa tiệc này chắc chắn ta không thể đi được.

Mộ Dung Yên Yên thấy ta kiên quyết, đành phải thôi, ân cần nói:

“Điện hạ trở về nghỉ ngơi cho tốt, ta trở lại nói với chú cháu Tây Môn Bá Đống.”

Tiếp xúc với Mộ Dung Yên Yên càng nhiều, ta càng phát hiện ra những ưu điểm ở nàng, ở bên cạnh nàng, ta cảm thấy khác với những nữ tử khác.

Tình cảm của ta với nàng còn xen lẫn giữa tình bằng hữu, chắc là do nàng đã từng trải, cho nên tình cảm của chúng ta mới vi diệu như thế này.

Trong công việc, nàng luôn luôn duy trì một khoảng cách với ta, vậy mà vẫn không làm cho ta cảm thấy nàng xa lánh, đây chính là chỗ cực kỳ thông minh của nàng.

Trở lại Phong Lảm Các, Tiêu Tín đã hoàn thành những điều ước trong bản kết minh lần này, trải qua một thời gian rèn luyện, hắn đã trưởng thành nên rất nhiều, hành sự kín đáo, mỗi động tác đã thấp thoáng có phong độ của một đại tướng.

Ta nhìn những điều ước mà hắn soạn thảo, hài lòng gật đầu.

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ, thuộc hạ còn có một kiến nghị!”

“Nói!”

Tiêu Tín đem bản đồ tám nước mở ra, chỉ vào biên giới Khang, Tần nói:

“Chiến tranh của người Hồ tuy rằng vẫn chưa kết thúc, thế nhưng chỉ cần họ phân định thắng bại, hoặc đình chiến, chờ hồi phục là họ lại quấy nhiễu biên cảnh của chúng ta, Tần quốc cũng đối mặt với một vến đẻ tương tự. Địch nhân chủ yếu của ta bây giờ cũng là mấy quốc gia phía nam, thế nhưng cái mầm họa bắc này cũng không thể bỏ quan, huống chi, phương bắc lại chính là cơ sở để lập quốc của điện hạ, là chỗ đặt chân thực sự của ta.”

Ta gật đầu nói:

“Ngươi có đề nghị gì?”

Tiêu Tín nói:

“Tần quốc từ sau trận chiến với Đông Hồ, đã cho xây dựng ở biên giới phía bắc một cái trường thành từ Tùng Giang thành kéo dài sang phía tây, một lần nữa xây dựng lại phòng tuyến.”

Ánh mắt của ta sáng ngời, đã mơ hồ hiểu được ý của Tiêu Tín.

Tiêu Tín nói:

“Phía bắc của chúng ta tuy rằng có Âm Sơn và Bắc Hồ, địa hình phức tạp, bất lợi cho việc phòng thủ, không bằng chúng ta nhân cơ hội này, kiến nghị xây dựng một cái trường thành chung của hai nước Khang Tần. Nếu thành công, hai nước Khang Tần đã có một phòng tuyến kiên cố, miễn trừ được họa quấy nhiễu của người Hồ. Hơn nữa việc này bề ngoài là xuất phát từ đại cục, nhưng thực thế người thu lợi lại là điện hạ, mấy tòa trọng trấn phía bắc đã thuộc về sự quản lý của người, vậy thì vì sao chúng ta không mượn quốc khố, xây dựng phòng tuyến cho mình. Nếu như trường thành này xây dựng xong, điện hạ có thể quản lý được đất đai của mình một cách hiệu quả nhất!”

Ta thưởng thức vỗ vỗ vai Tiêu Tín, nói:

“Ý kiến hay, cứ dưa theo ngươi nói mà làm!”

Tiêu Tín cười khép bản đồ lại, dường như hắn còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi do dự lại không mở miệng.

Ta mỉm cười nói:

“Tiêu Tín, có chuyện gì thì cứ nói ra đi, đừng có khách sáo trước mặt ta.”

Tiêu Tín nói:

“Ngày mai thuộc hạ muốn xin nghỉ về Tướng quân thôn thăm lại nơi xưa.”

Tướng quân thôn là nơi hắn sinh ra, đương nhiên hắn có một cảm tình đặc biệt với nơi nay.

“Ngươi đii đi!”

Ta thoải mái đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, ta vào cung yết kiến Tinh Hậu. Yến Nguyên Tông chết không ảnh hưởng mấy tới địa vị chính trị của nàng, ngược lại còn củng cố quyền lực của nàng thêm một bước.

Nguyên nhân là chúng ta loại bỏ được Trầm Trì, làm rối loạn trận tuyến của Yến Hưng Khải, bây giờ hắn đã thu liễm hơn trước rất nhiều.

Khi tới Phượng Dương Cung, ta đã thấy toàn bộ nơi này biến thành một vườn hoa màu tím, trồng toàn loại hoa Viêm Trà Ti, loại hoa đã hại Yến Nguyên Tông chết. Hứa công công đang chỉ huy đám cung nữ bố trí, Tinh Hậu ngồi trong hành lang, thưởng thức bình minh.

Nàng mặc bộ một đồ màu đen, trong ánh mắt tràn ngập bi thương, mặc dù có được quyền lực cao nhất Đại Tần, nhưng có thể bù lại sự tổn thương trong lòng cho nàng hay sao? Bên người nàng làm gì còn thân nhân, còn ai chia sẻ cho nàng nữa đây?

Ta đi tới bên cạnh nàng, cung kính nói:

“Mẫu hậu thức dậy sớm vậy!”

Tinh Hậu u oán thở dài nói:

“Không phải ta dậy sớm, mà là cả đêm nay ta chưa ngủ.”

Nàng quay đầu sang nơi khác, che giấu sự uể oải trên khuôn mặt.

Ta ngồi xuống cạnh nàng, nhìn những bông hoa màu tím, nhẹ giọng nói:

“Vì sao mẫu hậu lại trồng hoa này?”

Tinh Hậu nói:

“Sức sống của loại hoa màu tím này cực kỳ ngoan cường, tuy rằng đã cuối mùa thu, thế nhưng vẫn ngạo nghệ đứng trong gió, cành lá tốt tươi, chẳng có dấu hiệu suy tàn nào cả.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Tinh Hậu hình như đã tìm được điểm giống nhau giữa mình và loài hoa này?”

Tinh Hậu nói:

“Điều ước kết minh ngươi đã nghĩ xong chưa?”

Ta gật đầu, đem những điều ước đó dâng lên cho nàng.

Tinh Hậu nói:

“Ta có chút khát nước, không bằng về cung rồi hãy xem.”

Ta cùng nàng vào trong Phượng Dương cung.

Tinh Hậu nhìn kỹ những điều ước, sau đó đặt lên bàn, mỉm cười nói:

“Dận Không, những điều ước này ngươi chuẩn bị rất khá, làm cho ta rất khó cực tuyệt. Ngày mai ta sẽ đem nó cho chúng thần thương lượng, ta nghĩ họ sẽ đồng ý.”

Ta vui mừng nói:

“Đa tạ mẫu hậu!”

Tinh Hậu nói:

“Mẹ con chúng ta còn phải nói lời khách sáo này hay sao?”

Ta lại nghĩ tới chuyện Tây Môn Bá Đống nhờ vả, thấy tâm tình hôm nay của nàng tốt hơn trước rất nhiều, nên nhân cơ hội đưa ra nói:

“Mẫu hậu, hài nhi còn có một việc xin người.”

Tinh Hậu nói:

“Nói nghe một chút, xem ta có thể làm được hay không?”

Ta thấp giọng nói:

“Nghe nói binh khí của Tần quốc hiện giờ phần lớn đều là do thương nhân Trách Chính cung cấp, trong khi đó số lượng giao cho Tây Môn gia tộc lại giảm đi rất nhiều.”

Tinh Hậu nhíu mày nói:

“Chuyện này ta vẫn chưa nghe nói gì, vũ khí của Tây Môn gia tộc chẳng phải là tốt nhất hay sao? Vì sao lại thay đổi người cung cấp?”

“Hài nhi nghe nói, hình như là Yến Hưng Khải đã động tay động chân.”

Tinh Hậu cả giận nói:

“Cái tên Yến Hưng Khải này chắc chắn là được chỗ tốt gì của hắn rồi, ta cũng muốn tra xét chuyện này một chút, nếu như quả thực hắn động tay động chân, ta tuyệt đối không tha cho hắn!”

Ta cười nói:

“Mẫu hậu không cần tức giận như vậy, hài nhi cũng chỉ là nghe nói chứ không có căn cứ gì, nếu bây giờ người xuất thủ đối phó Yến Hưng Khải, thì cũng không được tốt cho lắm.”

Tinh Hậu gật đầu nói:

“Trầm Trì vừa mới chết, nếu như ta tiếp tục nhắm vào Yến Hưng Khải, sẽ làm cho nội bộ hoàng tộc bị khủng hoảng. Đám người này tuy rằng vô dụng, thế nhưng lực lượng tôn thất cũng không thể khinh thường, thôi thì đành phải ổn định thế cục một chút.”

Ta đồng ý nói:

“Tuy rằng chúng ta đã nhổ được Trầm Trì, thế nhưng lực lượng của Yến Hưng Khải vẫn còn tương đối cường đại, nếu như mẫu hậu muốn triệt để đánh đổ hắn, vậy thì còn cần thêm một thời gian nữa.”

Tinh Hậu cười lạnh nói:

“Lần này hắn muốn lật ngược thế cờ cũng không dễ dàng gì, ta sẽ từ từ tước bớt quyền lực của hắn, biến hắn trở thành một cái thùng rỗng.”

Ta nhắc nhở nàng nói:

“Chuyện của Yến Nguyên Tịch tới bây giờ vẫn chưa rõ, mậu hậu vin vào điểm này chắc chắn có cơ hội đánh bại Yến Hưng Khải.”

Tinh Hậu thở dài nói:

“Chẳng hiểu tại sao, bây giờ ta đối với tất cả đã mất dần hứng thú, có lẽ ta thực sự đã già rồi.”

Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu ở trong lòng Dận Không lúc nào cũng là thanh xuân vĩnh trú.”

Tinh Hậu cười nhạt một tiếng nói:

“Đừng nói như vậy để ta vui vẻ. Được rồi, ta nghe nói phụ hoàng ngươi đã đáp ứng truyền chức vị thái tử cho ngươi, xem ra không bao lâu sau ta có thể nhận được tin tốt của ngươi rồi.”

Ta cười khổ lắc đầu nói:

“Phụ hoàng hài nhi lúc nào cũng mộng tưởng trường sinh, người sẽ không bao giờ buông bỏ quyền lực trong tay đâu.”

Tinh Hậu nói:

“Hâm Đức hoàng đế đúng là một lão hồ đồ, có một người thừa kế xuất sắc thế này hắn lại không bồi dưỡng, lẽ nào muốn để Khang quốc tiếp tục thối nát, hủ mục?”

Nàng nhìn thẳng vào hai mắt ta nói:

“Dận Không, ngươi không được nói dối nữa, ngươi có muốn làm hoàng đế không?”

Ta gật đầu nói:

“Ha ha,hài nhi cũng không gạt mẫu hậu, từ lúc nhập Tần hài nhi đã ôm quyết định, một ngày nào đó trở về Đại Khang, hài nhi sẽ trở thành đế vương, được vạn người Đại Khang kính ngưỡng.”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Sợ rằng trong lòng ngươi không chỉ có ngôi vị hoàng đế Đại Khang, mà là cả thiên hạ!”

Ta im lặng không nói gì, hai mắt nhìn chăm chú vào Tinh Hậu.

Nàng vươn tay, cầm lấy tay của ta, nhẹ giọng nói:

“Ta nói có đúng hay không?”

“Tâm tư của hài nhi thế nào, đúng là không thể gạt được mẫu hậu.”

Tinh Hậu nói:

“Từ khi gặp ngươi ở Hán đô, ta đã hiểu được chí hướng của ngươi, trở thành quốc quân Đại Khang dễ, nhưng trở thành đế vương thống nhất thiên hạ sẽ phải trả một cái giá rất lớn.”

Ta bình tĩnh nói:

“Hài nhi đã chuẩn bị kỹ càng.”

Tinh Hậu nói:

“Khi Nguyên Tông còn nhỏ, ta đã từng kỳ vọng ở nó một ngày nó có thể trở thành đế vương quân lâm thiên hạ, chỉ tiếc là chí hướng của nó không ở đây, cuối cùng lại...”

Có lẽ nghĩ tới chuyện Yến Nguyên Tông còn trẻ mất sớm, hai mắt Tinh Hậu lại đỏ lên rơi lệ.

Nàng dừng lại một chút rồi mới nói:

“Hiện giờ ta mới phát hiện, mỗi một người sinh ra ở trên đời, đều có một cách sống riêng, không ai có thể miễn cưỡng.”

Ta gật đầu.

Tinh Hậu nói:

“Ngươi tuy rằng sinh ra trong nghịch cảnh, thế nhưng bằng vào nỗ lực của bản thân mình đi tới vị trí ngày hôm nay. Mặc dù Hâm Đức hoàng đế không truyền vị cho ngươi, nhưng ngươi lại mạnh hơn Nguyên Tông không biết bao nhiêu lần, đây cũng chính là điều mà Hâm Đức hoàng để phòng ngừa ở ngươi.”

Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, ai cũng có chí riêng, mọi việc không thể miễn cường.”

Tinh Hậu chán nản nói:

“Chỉ tiếc khi ta hiểu được điều này, thì mọi chuyện đã quá muộn.”

Ta lấy khăn lụa đưa cho nàng, Tinh Hậu lau nước mắt, rồi nói:

“Dận Không, tư tình lúc trước của ngươi và Yến Lâm ta đã sớm biết, ta bảo ngươi đưa Yến Lâm đi xa, lại cho hoàng đế giả mạo đi cùng ngươi là để làm cho Bạch Quỹ phán đoán sai lầm. Thế nhưng ta chưa bao giờ có ý nghĩ là muốn giết ngươi.”

Tinh Hậu nắm thật chặt hai tay ta nói:

“Từ khi tin tức ngươi chết truyền về, trong lòng ta thấy hối hận vô cùng. Ngươi có biết không, khi ta biết tin tức ngươi ở Đông Hô bình an trở về, ta đã mừng rỡ như điên.”

Đây là lần đầu tiên Tinh Hậu chủ động nhắc lại chuyện này.

Ta ôm lấy hai chân nàng, ôn nhu nói:

“Chuyện đã qua lâu rồi, mẫu hậu không cần nhắc lại.”

Mẫu hậu nhẹ giọng nói:

“Từ khi đó ta mới biết được, mình đã thích ngươi...”

Trên khuôn mặt của nàng đã hiện lên sự e thẹn, bảo nàng nói ra suy nghĩ yêu thương với ta thì quả thực là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhớ tới lần cường bạo để trả thủ nàng, trong lòng ta thực sự cảm thấy xấu hổ.

Tinh Hậu nói:

“Từ khi ngươi từ Đông Hồ trở về, ta đã phát hiện ngươi đã thay đổi rất nhiều, lần hoạn nạn đó đã làm cho ngươi trưởng thành hơn. Ta cũng từng nghĩ là phải giết ngươi tránh cho hậu hoạn sau này, thế nhưng ta không làm sao hạ quyết tâm được, thậm chí ngươi làm chuyện độc ác kia với ta, ta cũng không thể nào hận ngươi cho nổi.”

Ta đứng dậy, đi tới phía sau, ôm nàng vào lòng.

Tinh Hậu ôn nhu nói:

“Ta đã cố quên ngươi, muốn đuổi ngươi ra khỏi thế giới của ta, thế nhưng không nghĩ tới ta và ngươi lại gặp nhau ở Hán đô, nói chung ta không thể nào trốn thoát được đoạn nghiệt duyên này...”

Ta hôn lên cái tai trong suốt của nàng.

Hô hấp của Tinh Hậu trở nên gấp gáp, nàng xoay người lại, tránh khỏi sự khiêu khích của ta, nhẹ giọng nói:

“Dận Không, ngươi có thể đáp ứng ta một việc được không?”

Ta thấy ánh mắt nghiêm chỉnh của nàng, nên không khiêu khích nữa, trịnh trọng nói:

“Mẫu hậu xin cứ phân phó.”

Tinh Hậu ôm cổ ta, tựa trán vào trán của ta:

“Khi ta còn sống, ngươi không thể xuất binh đánh Tần quốc!”

Ta ngơ ngác, không hiểu tại sao Tinh Hậu lại nói câu này.

Tinh Hậu nói:

“Trên đời này không còn thứ gì khiến ta quý trọng nữa... Ta chỉ còn có tình cảm với ngươi, ta không muốn mình phải đối mặt với ngươi trên chiến trường.”

Nước mắt của nàng lại rơi xuống như mưa.

Ta ôm nàng vào trong lòng, nói:

“Mẫu hậu, hài nhi đáp ứng người.”

Đôi môi nóng bỏng của Tinh Hậu nhanh chóng áp lên môi ta, hai người lại triền miên trong nụ hôn dài nóng bỏng.

Ta lặp tức bế ngang nàng lên.

Tinh Hậu nhẹ giọng nói:

“Ta muốn ngươi!”

Ta đặt nàng lên trên giường, gần như thô bạo xé quần áo của nàng, hô hấp của nàng trở nên gấp gáp vô cùng, ta tiếp nhập vào trong thân thể mềm mại của nàng...

Lúc Yến Hưng Khải đại diện cho Tần quốc ký minh ước với ta, hắn nở nụ cười khổ:

“Huynh đệ, nhiệm vụ lần này hoàn thành viên mãn, chắc là không bao lâu sẽ trở thành thái tử Khang quốc rồi”

Ta cười nhạt nói:

“Chi cần cỏ thể vì Đại Khang giải ưu, thì chức vị thái tử có là cái gì.”

Yến Hưng Khải nói:

“Chuyện như thế nào, trong lòng ta và đệ đều hiểu rõ.”

Ta và hắn ký minh ước, sau đó trao cho nhau, cũng có ý nghĩa là lần kết minh này cũng hoàn thành.

Ta cảm thản nói:

“Lần trước ta ký hòa ước với Đại Tần, người đại diện cho Tần quốc là Trầm Trì - Trầm đại nhân.”

Yến Hưng Khải nói:

“Thế sự tang thương biến ảo vô cùng. Khang Tần từ địch lại hóa thành bạn cùng tiến thoái, trước đây làm gì có ai dám nghĩ tới điều này cơ chứ?”

Ta cố ý nói:

“Tinh thần của đại ca gần đây không được vui vẻ, có phải là có điều gì khó chịu hay không?”

Yến Hưng Khải lắc đầu nói:

“Sức khỏe của ta rất tốt, chỉ cảm thấy hiện trạng của Tần quốc đáng lo mà thôi.”

Ta thở dài nói:

“Thật ra có những lúc, lùi một bước mới dễ sống.”

Yến Hưng Khải chắc chắn là hiểu ý của ta, mỉm cười nói:

“Còn nhớ tới lần nghị hòa trước, đệ đã từng đem sổ sách Điền thị ra trao đổi không?”

Ta đương nhiên là nhớ, lúc thế cục đàm phán rơi vào bế tắc, ta đã mang theo một cuốn sổ Điền thị giả tới Túc vương phủ tìm hắn, biểu thị cõi lòng mình nói với hắn ta không chỉ là một Bình vương mặt trắng.

Yến Hưng Khải nói:

“Hai chúng ta thực sự rất giống nhau...”

Ta mỉm cười nói:

“Cho nên chúng ta mới là huynh đệ!”

Yến Hưng Khải nhìn ta một cái, nhàn nhạt gật đầu, lặp lại một lần nữa:

“Huynh đệ...”

Việc cung cấp vũ khí rất được Tinh Hậu coi trọng, chuyện này nhanh chóng được chuyển giao lại cho Tây Môn gia tộc. Chú cháu Tây Môn Bá Đống đối với ta cảm kích tới cực điểm, trước khi ta rời đi, đã mở tiệc ở Bách Hoa lâu đãi khách.

Khi ta đi tới Bách Hoa lâu, những người khác đã tới đông đủ, ngoại trừ chú cháu Tây Môn Bá Đống, còn có nghĩa phụ của Mộ Dung Yên Yên là Quản Thư Hành.

Bách Hoa lâu cũng đã nghỉ kinh doanh mấy ngày, ngày mai Mộ Dung Yên Yên cũng đi tới Hán quốc.

Ta nhịn không được cười nói:

“Tây Môn lão bản thật là biết việc buôn bán, một bữa tiệc có thể tiễn hai vị bằng hữu, thực sự là tiện lợi nha!”

Tây Môn Bá Đống cười nói:

“Bình vương điện hạ nói đùa, nhưng mà điện hạ vẫn quên mất một người.”

“A? Lẽ nào Quản tiên sinh cũng phải rời khỏi Tần quốc hay sao?”

Ta hứng thú hỏi thăm.

Quản Thư Hành ha hả cười nói:

“Ta bây giờ là người không có đồng nào, rất may là có con gái ngoan Yên Yên nuôi ta, ta đương nhiên là cùng nó tới Đại Hán.”

Tây Môn Bá Đống nói:

“Điện hạ còn quên mất ta, ngày mai ta phải trở về Tế châu, đơn đặt hàng của quân đội đã được chuyển giao, ta phải nhanh chóng đốc thúc công nhân chế tạo.”

Ta cười nói:

“Xem ra tiền vào Tây Môn gia tộc lại cuồn cuộn, sắp thành thiên hạ đệ nhất phú gia rồi.”

Tây Môn Bá Đống cười nói:

“Tất cả đều nhờ vào Bình vương điện hạ, bằng không chúng ta cũng không có phần phúc khí này.”

Hắn lấy ra một tấm ngân phiếu, đưa lên trước mặt ta, nói:

“Chỉ là tâm ý nho nhỏ, Bình vương điện hạ nhất định phải nhận lấy.”

Ta phá lên cười, đẩy ngân phiếu trả lại hắn nói:

“Khi còn ở Tế châu, lão bản đã từng giúp đỡ ta, ta đâu có hồi báo gì? Ta coi lão bản là bằng hữu, ta mới giúp, lão bản làm như thế này là định nói sau này chúng ta không cần tiếp tục quan hệ nữa, đúng không?”

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #119