Chương 102: Pháo Hoa


Ta ân cần nói:

“Biểu huynh vừa mới khốn cảnh, vì sao không ở trong cung tĩnh dưỡng nhiều hơn?”

Hạng Đạt Sinh cười nói:

“Hôm nay là ngày đại thọ của phụ hoàng, ta là phận làm con đương nhiên phải biểu thị hiếu tâm của mình, với lại tiết mục biểu diễn pháo hoa này là do chính ta an bài, đại sự ta không giúp được gì, cho nên chuyện này ta cần làm cho tốt.”

Ta gật đầu, đột nhiên lại thấy Hứa công công thần sắc hoang mang chạy tới chỗ ta, ta biết nhất định hắn có chuyện trọng yếu, nên vội vã tiến lên nghênh đón.

Hứa công công hạ giọng nói:

“Bình vương... có chuyện ta... cần người hỗ trợ...”

Từ khi ta biết hắn tới nay, chưa khi nào thấy hắn bối rối như vậy cả, có thể làm hắn mất đi phong độ thường ngày, thì chắc chắn có liên quan tới Tinh Hậu.

Ta hạ giọng nói:

“Không phải là mẫu hậu có chuyện gì chứ?”

Hứa công công run giọng nói:

“Ta... vừa vừa nhận được tin tức, bệ hạ... đột nhiên bệnh nặng.”

“Cái gì?”

Ta ngạc nhiên nói, lập tức hỏi lại:

“Chuyện này có thật không? Hay là có người bắn tin đồn?”

Hứa công công thở dài nói:

“Chuyện này ta cũng vừa nghe nói, vẫn chưa kiểm tra, nhưng mà không có lửa thì làm sao có khói.”

Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu có biết không?”

Hứa công công run giọng nói:

“Trữ Ân cung canh phòng sâm nghiêm, ngoại trừ quý khách, người khác không được đi vào, ta đã nói nhiều lần nhưng mà võ sĩ cũng không cho ta đi vào.”

Xem ra Trữ Ân cung đã điều động nhân sự để bàn chuyện liên minh năm nước, lấy thân phận của Hứa công công thì đúng là không cách nào đi vào được.

Hứa công công nói:

“Bình vương điện hạ, người trí kế rất nhiều, có cách nào giúp ta thông báo cho thái hậu được không?”

Yên Nguyên Tông bệnh nặng, chuyện này làm cho ta trở tay không kịp, nếu như tin tức này truyền tới tai Tinh Hậu, thì ý chí của nàng sẽ tan rã, chắc chắn sẽ đồng ý chuyện liên minh năm nước.

Ta cười khổ nói:

“Hứa công công, ngươi cũng biết, người Hán Thành đế phòng bị là ta, ta đương nhiên không thể nào tiếp cận được tới Trữ Ân cung.”

Hứa công công nói:

“Thế nhưng... nếu như bệ hạ thực sự có chuyện gì, thì lão nô phải ăn nói làm sao đây?”

Ta cảm thán nói:

“Hứa công công, ngươi có nghĩ tới chuyện chúng ta bây giờ đang ở Đại Hán, mặc dù Tần đô có chuyện xảy ra cũng chẳng thể nào chạy về kịp, tất cả phải nghe theo mệnh trời thôi. Hơn nữa, căn cứ vào việc bệ hạ bệnh nặng, ngươi lại chưa từng kiểm tra qua, đối với chuyện này căn bản ta chẳng có biện pháp trợ giúp nào cả.”

Hứa công công hoang mang lo sợ nói:

“Ta phải làm sao bây giờ...”

Ta thấp giọng nói:

“Tiệc tối sẽ lập tức bắt đầu, ta nghĩ sau khi xong chuyện liên minh năm nước, thì thái hậu sẽ ra ngoài.”

Hứa công công nói:

“Nếu như bệ hạ có chuyện gì không hay xảy ra, thì tất cả đều xong.”

Ta an ủi hắn nói:

“Cát nhân tự có thiên tướng, Hứa công công không nên quá mức sầu lo.”

Hứa công công nói:

“Không được, ta phải đến Trữ Ân cung, lập tức thông báo cho thái hậu.”

Nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi, trong lòng ta u ám vô cùng, từ câu nói của Tinh Hậu hôm nay, nàng chắc chắn đã bị ta tác động, nếu như bây giờ nhận được tin tức Yến Nguyên Tông bệnh nặng, thì sẽ ảnh hưởng tới quyết định của nàng.

Nếu mà nàng đồng ý liên minh, chẳng phải bao nhiêu công lao của ta đều uổng phí hay sao?

U U đi tới bên người ta nói:

“Dận Không! Chỉ còn nửa canh giờ nữa là bắt đầu tiết mục pháo hoa!”

Ta nắm bàn tay của nàng, nói:

“U U, giúp ta làm một chuyện!”

U U mềm mại nói:

“Ngươi nói đi, có chuyện gì khiến ngươi thần bí như vậy, lại còn cố ý cầm tay của ta, có phải là muốn chiếm tiện nghi hay không.”

Ta hạ giọng nói:

“Phải nghĩ ra một biện pháp nào đó, để trước khi tiết mục pháo hoa bắt đầu, không cho phép Hứa công công tiếp cận Trữ Ân cung.”

U U kiều mị cười, nàng nhẹ giọng nói:

“Ngươi yên tâm, ta lập tức giúp cho ngươi làm tốt chuyện này!”

Một Đội ngự lâm quân đi từ quảng trường phía tây quan, trước khi tiết mục pháo hoa bắt đầu, cảnh giới của nơi này rõ ràng đã được tăng cường.

Lúc này ta đang bị chuyện của Yến Nguyên Tông làm cho rối loạn, Yến Nguyên Tông đột nhiên phát bệnh không biết có phải do đám người Yến Hưng Khải, Trầm Trì gây nên hay không.

Bây giờ Tần quốc đang đứng trong thời kỳ nhạy cảm, nếu Yến Hưng Khải thừa dịp Tinh Hậu rời đi mà hạ thủ, thì sẽ làm ảnh hưởng tới sự kiên định và niềm tin của nàng.

Trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy sự sợ hãi, nếu như Yến Nguyên Tông không duy trì được bỏ mình, lợi ích ở Đại Tần với Tinh Hậu mà nói chẳng quan trọng gì nữa, nàng vô cùng có khả năng sẽ liên minh với Đại Hán, không tiếc bất kỳ giá nào dùng lực lượng năm nước hủy diệt Yến Hưng Khải, kết cục này là điều ta không muốn nhìn thấy nhất.

Khi tiếc mục pháo hoa gần bắt đầu, phương hướng Trữ Ân cung vẫn chẳng có động tĩnh gì, trái tim của ta càng lúc càng thấp thỏm, không khí ở quãng trường này dường như có điều gì đó không đúng, đã có sáu nhóm Ngự Lâm Quân được điều động tới đây rồi.

U U vẫn chưa trở về, chẳng nhẽ nàng thừa dịp này trốn vào Thiết Kỳ lâu?

Hoàn Tiểu Trác hướng ta đi tới, ta cũng đang muốn thám thính tin tức từ nàng, nên mỉm cười tiến lên.

Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:

“Yêu nữ ma giáo kia đâu?”

Ta cười nói:

“Ta cũng đang tìm nàng ấy.”

Hoàn Tiểu Trác nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

“Tình huống hình như có chút không đúng, Lý Mộ Vũ hình như nghe được phong thanh gì đó, điều động rất nhiều Ngự Lâm Quân tới đóng ở Thiết Kỳ lâu.”

Dự cảm không tốt của ta rốt cục cũng được chứng thực.

Hoàn Tiểu Trác có chút mê hoặc nói:

“Chuyện này vì sao lại truyền vào tai của Lý Mộ Vũ được chứ?”

Ta chợt nhớ tới một việc, thấp giọng nói:

“Biểu huynh của ta tìm được từ nơi nào?”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Hắn bị giấu ở một căn hầm trong tẩm cung.”

Hôm nay ta vẫn mải suy nghĩ chuyện năm nước liên minh, đối với chuyện của Hạng Đạt Sinh không chú ý tới, bây giờ nhớ lại chuyện này mới thấy nó không đơn giản.

Cho dù võ công của Lãnh Cô Huyên và U U có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng thần không hay quỷ không biết giấu Hạng Đạt Sinh vào tẩm cung được.

Lẽ nào trong hoàng cung các nàng đã sớm có nội ứng, nếu như đã có nội ứng thì chuyện tiến nhập vào Thiết Kỳ lâu đối với các nàng chẳng hề tốn sức, cần gì phải tìm bản đồ làm gì. Cần gì phải tìm ta nghĩ biện pháp cơ chứ?

Chẳng lẽ bản đồ Thiết Kỳ lâu chỉ là một màn khói do các nàng tạo ra, mục đích chân chính không phải là tàng bảo đồ, mà là diệt trừ Thu Nguyệt Hàn và Khinh Nhan?

Nghĩ tới đây ta vô cùng sợ hãi, nếu như điều bất hạnh này bị ta đoán trúng, thì tính mạng lúc này của Thu Nguyệt Hàn và Khinh Nhan chẳng phải là đang treo sợi tóc hay sao?

Hoàn Tiểu Trác nhăn mày nói:

“Bản đồ ngươi nói mượn có phải là do nàng muốn không?”

Ta gật đầu nói:

“Hai thầy trò này quả nhiên bụng dạ khó lường.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Người trong Ma môn ai nấy đều quỷ kế đa đoan, sao ngươi có thể tin tưởng các nàng được.”

Ta thấp giọng nói:

“Thế nhưng đêm nay Thu tiền bối sẽ đi Thiết Kỳ lâu.”

Hoàn Tiểu Trác u oán thở dài nói:

“Vậy chỉ có thể trách vận khí của họ không tốt, tất cả đã nằm trong bàn tay của Lý Mộ Vũ, cho dù là ai cũng không thể thoát khỏi số phận được.”

Trong lòng ta cảm thấy bi thương, nếu như Thu Nguyệt Hàn và Khinh Nhan có chuyện gì xảy ra. ta không cách nào thoát khỏi quan hệ được.

Bây giờ thì Lãnh Cô Huyên và U U đã sớm bày bố tất cả, đầu tiên là bảo ta đi lấy bản đồ của Thiết Kỳ lâu, sau đó là dùng ta đề nói cho Khinh Nhan biết, lại dùng khổ nhục kế hao tổn công lực của Thu Nguyệt Hàn, người trong giang hồ giả dối không kém chút nào so với chính khách.

Ta buồn bã nhìn về phía Thiết Kỳ lâu, trong lòng âm thầm cầu khẩn Thu Nguyệt Hàn và Khinh Nhan ngàn vạn lần đừng đi vào.

Cửa Trữ Ân cung lặp tức mở ra, khách quý bốn nước cũng lục tục ra ngoài, ta lập tức nhìn thấy thân ảnh của Tinh Hậu, ánh mắt của nàng đang nhìn về phía ta.

Bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều hiểu ý cười. Ta nhìn lại hướng phụ tử Tiết An Triều, thấy sắc mặc Tiết An Triều bình tĩnh vô cùng, còn Tiết Vô Kỵ thì sắc mặt tái xanh.

Lúc này Hạng Đạt Sinh, đã mời ta và Hoàn Tiểu Trác tới vị trí khách quỷ ngồi, vị trí của ta lại ngay cạnh Tinh Hậu. Do U U không trở về, nên chỗ ngồi bên cạnh ta được bố trí cho Hoàn Tiểu Trác.

Hoàn Tiểu Trác đi tới bên người ta ngồi xuống, ta đột nhiên trởthành một con sông giới tuyến của hai đạo quân, bên này là Hoàn Tiểu Trác tràn ngập cừu hận, bên kia là Tinh Hậu còn chưa rõ tình cảnh của mình.

Ta cố ý nói:

“Thái hậu, sao giờ không thấy Hứa công công đâu? Lúc nãy hắn còn đang đi tìm người.”

Tinh Hậu có chút kỳ quái nói:

“Lúc nãy hắn ở cửa cung, hiện giờ không biết đã đi đâu rồi.”

Ta đang muốn thám thính chuyện liên minh, thì Hán Thành đế và cô mẫu đã đi lên ngồi ở vị trí chủ tọa, ta không thể làm gì khác hơn là cố gắng kiềm chế.

Hán Thành Đế trông vẫn vui vẻ như cũ, mỉm cười nói:

“Trẫm hôm nay có thể mời chư vị quý khách đích thân tới Hán đô gặp mặt, quả thực là vinh hạnh vô cùng! Ta lấy chén rươu này kính chư vị có măt ở đây!”

Mọi người đều cầm chén rượu lên.

Hán Thành Đế dẫn đầu uống cạn chén rượu, ha hả cười nói:

“Trẫm hôm nay còn có hai cái tin tức tốt muốn tuyên bố với moi người!”

Đầu tiên là hắn rỉ tai với cô mẫu nói gì đó, sau mới quay ra nói:

“Trẫm và hoàng hậu đã thương lượng, trong ngày gần đây sẽ Thành hôn cho hai ái nữ là Như Nhân và Như Diệp!”

Mọi người cùng nhau hoan hô, nhưng trái tim ta lại trầm xuống, hôn sự của Như Diệp thì chẳng có gì đáng nói nhưng mà Như Nhân lại gả cho Yến Nguyên Tông, Hạng Bác Đào đã nói như vậy thì chứng tỏ đã đạt thành hẹn ước với Tinh Hậu.

Ta nhịn không được hướng Tinh Hậu nhìn lại, đã thấy Tinh Hậu mỉm cười, chén rượu đang đặt trên môi liền bỏ xuống.

Trái tim ta uể oải tới cực điểm, nếu như Tinh Hậu đáp ứng chuyện liên minh với Hán quốc, thì sợ rằng Đại Khang số phận đã định rồi.

Hán Thành Đế lại nói:

“Còn có một việc, kể từ hôm nay, Hán quốc, Tề quốc, Tấn quốc ba nước kết thành huynh đệ, trọn đời hữu hảo, không xâm lấn lẫn nhau!”

Hắn nói câu này, ánh mắt nhìn xuống chỗ ta, sát khí âm lãnh bao phủ khuôn mặt.

Nghe thấy câu nói của hắn các nước liên minh không bao gồm Tần quốc và Trung sơn quốc, trong lòng ta trở nên vui sướng vô cùng, cuối cùng Tinh Hậu cũng nhận rõ tình thế, bỏ qua chuyện kết minh với Hán quốc.

Trung sơn quốc là nước phụ thuộc vào Tần quốc, nếu như Tinh Hậu không muốn kết minh, thì Trương Trí Thành đương nhiên không thể bày tỏ thái độ.

Nhưng mà lấy quan hệ của Đại Hán và Trung Sơn quốc, phỏng chừng không bao lâu sau Trung sơn quốc lại nhắc tới chuyện độc lập.

Tinh Hậu mỉm cười nhìn ta, thâm ý nói:

“Hôm nay ta mới có cảm giác trọng trách trên vai mình đã được bỏ xuống.”

Xem ra chuyện này đã làm cho nàng khổ sở nhiều ngày.

Ta đang do dự không biết có nên nói chuyện bệnh tình của Yến Nguyẻn Tông cho nàng biết hay không, thì quảng trường xảy ra một tiểng nổ lớn, một cột khói năm màu từ trên quảng trường phóng lên cao, rồi nổ tung thành một đóa hoa thật lớn, tuyên bố màn biểu diễn pháo hoa đêm nay chính thức bắt đầu.

Ở trong tiếng pháo ù ù, những đóa hoa cúc nở rộ, rồi tới mẫu đơn, kinh long ba lượn, bầu trời biến thành một vườn hoa đủ các loại sắc màu khác nhau.

Đóa hoa ngũ sắc giống như thủy tinh vô cùng chói mắt, pháo bông màu sắc sặc sỡ mỹ lệ như cánh hoa, khi thì trắng sáng, khi thì vàng tươi, khi thì lấp lánh màu bạc, khi thì xanh biếc, khi thì phấn hồng, đẹp không sao tả xiết. Những đóa hoa thật lớn trong không trung nở rộ, cánh hoa như mưa rơi, dường như lúc nào cũng có thể bung ra.

Đoàn người liên tiếp hoan hô, chư vị quý khách đứng dậy thay phiên nhau hướng Hán Thành Đế mời rượu.

Đến phiên ta, Hán Thành Đế nói một câu hai nghĩa:

“Dận Không, xem ra chuyến này tới đây ngươi thu hoạch hơi nhiều đó nha!”

Ta cười nói:

“Thu hoạch lớn nhất của Dận Không là gặp được dượng và cô mẫu.”

Cô mẫu Trường Thi cười nói:

“Hài tử này, ăn nói dẻo mép như vậy, thảo nào nha đầu Lục Châu kia yêu ngươi tới mức không muốn rời xa.”

Hán Thành Đế cười nói:

“Trách không được cô mẫu ngươi lại cảm thấy, ngươi là người có tài cán nhất trong các vị hoàng tử.”

Ta thầm kêu không ổn, Hán Thành Đế và Tần quốc không kết minh, hắn hiển nhiên giận chó đánh mèo chuyển hướng mục tiêu sang ta, ta phải nhanh chóng thoát thân mới được.

Ta áy náy nói:

“Trong các vị hoàng huynh, nhiều người còn hơn chất nhi, chuyện này cô mẫu đương nhiên biết.”

Hán Thành Đế cười lạnh nói:

“Ta thật ao ước như Hâm Đức hoàng đế, có một hoàng nhi như ngươi, thì lo gì tương lai Đại Khang không thịnh!”

Cô mẫu Trường Thi cảm thấy được địch ý của Hán Thành Đế đối với ta, mim cười giải vây nói:

“Dận Không, ngươi đi tiếp quốc sư xem pháo hoa đi, đêm nay hình như quốc sư có chút cô đơn.”

Ta nhân cơ hội này trở lại chỗ ngồi của mình, thấy Tinh Hậu và Hoàn Tiểu Trác đang nói cái gì đó.

Trái tim ta trở nên băng giá, lòng của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, Hoàn Tiểu Trác lợi hại như vậy, lại thêm huyết hải thâm cừu, mục đích tiếp cận Tinh Hậu của nàng đương nhiên là vì báo thù.

Chuyện liên minh hoàn thành cũng là lúc Hoàn Tiểu Trác thay đổi mục tiêu, cho dù thế nào ta cũng không thể để nàng làm tổn thương tới Tinh Hậu, bằng không thì khổ tâm của ta chẳng phải là uổng phí hay sao.

Ta đi tới trước mặt hai nàng mỉm cười nói:

“Trên quảng trường có biểu diễn pháo hoa vô cùng đặc sắc, chúng ta mau vào trong đó xem đi?”

Tinh Hậu gật đầu nói:

“Ta đang có ý đó, quốc sư, chúng ta đi tới phía trước nhìn, thuận tiện ngươi... nói cho ta một chút đạo dưỡng sinh.”

Nàng đương nhiên là có hảo cảm với Hoàn Tiểu Trác.

Ta âm thầm kêu khổ, nhưng mình lại chẳng có biện pháp nào nhắc nhở Tinh Hậu đề phòng Hoàn Tiểu Trác, không thể làm gì khác hơn là theo sát từng bước, mong là sẽ không xảy ra biến cố gì.

Hai người trò chuyện với nhau thật vui, thỉnh thoảng cất tiếng cười hài lòng, có lẽ ta đứng đây chỉ là dư thừa.

Ta nhìn bốn phía, cho dù là Hứa công công hay U U đều biến mất, chẳng tìm thấy họ ở nơi nào.

Pháo hoa lễ mừng sắp tới hồi kết thúc, tiếng hoa hô của mọi người dần trở nên rõ ràng. Thế nhưng ở phía chính Tây bỗng nhiên dấy lên ánh lửa ngập trời, lúc đầu ai nấy cũng tưởng là pháo hoa, nhưng mà lập tức nhận ra tình thế có gì đó không đúng.

Hoàn Tiểu Trác duyên dáng kêu to:

“Thiết Kỳ lâu cháy rồi!”

Ngự Lâm quân phụ trách cảnh giới xung quanh lập tức lập trận đón địch, vì lý do an toàn, những khách quý như chúng ta đều được ngự tiền thị vệ bảo hộ, đi tới đài cao của Minh Đức điện.

Gió đêm bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều, trong lô đỉnh ở trên đài, ngọn lửa bị gió thổi cháy vù vù, ánh lửa vẫn không cách nào tắt được, mấy trăm võ sĩ thủ hộ dưới đài.

Lúc này ở phương tây, có hai thân ảnh một đen một trắng bay tới.

Tuy rằng cách chỗ chúng ta còn rất xa, nhưng mọi người đã kinh hoảng la lên, người trong hoàng tộc độc ác, nhưng cũng không thiếu những người vô năng.

Hai đạo nhân ảnh một trước một sau hạ xuống mái hiên của Minh Đức điện, cung điện tượng trưng cho khí khái của Hán cung đã bị họ đạp ở dưới chân.

Thu Nguyệt Hàn một thân bạch y im lặng đứng trên mái hiên vàng, tay chắp sau người, khuôn mặt bình tĩnh như nước.

Hắc y nhân đối diện ta chưa từng gặp mặt, người này vóc dáng thon gầy, sắc mặt tái nhợt, tóc bạc bay lượn trong gió đêm, đôi môi mỏng như đao, mặc bộ đồ đen, trông như quỷ mỵ hiện thế, trong lúc nhất thời không nhận ra hắn là nam hay nữ.

Hắc y nhân quái dị cười một tiếng, trong tay đã hiện ra một cây trường tiên trong suốt, trường tiên lao vút tới chỗ của Thu Nguyệt Hàn.

Bàn tay nhỏ nhắn của Thu Nguyệt Hàn nhẹ nâng lên, cách không phát chưởng, trường tiên chưa chạm tới người nàng đã “chát” một tiếng thật lớn. Thân hình của Thu Nguyệt Hàn nhoáng lên, hắc y nhân bỗng nhiên lùi lại phía sau mấy bước, uốn mình như cánh cung, lao xuống chỗ Thu Nguyệt Hàn.

Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:

“Hóa ra là hắn!”

Ta thấp giọng hỏi:

“Hắc y nhân kia đến tột cùng là ai?”

Hoàn Tiểu Trác nhỏ giọng nói:

“Hắn là cao thủ Mộ Dung Sơ Tình của Huyền Minh Giáo.”

Trong lòng ta ngẩn ra, hóa ra cao thủ mai phục tại Thiết Kỳ lâu lại chính là của hắn, thảo nào mà thầy trò U U và Lãnh cô Huyền bày kế muốn Thu Nguyệt Hàn tới Thiết Kỳ lâu, thảo nào mà Hạng Đạt Sinh lại được giấu ở trong cung không một ai phát giác, đúng là có nội ứng tác quái thật.

Ta không khỏi lo lắng cho tình cảnh của Khinh Nhan, chắc chắn là nàng dựa vào bản đồ để tiến vào Thiết Kỳ lâu, không biết là có thoát khốn được không?

Thu Nguyệt Hàn và Mộ Dung Sơ Tình vừa trao đổi một chiêu, thân hình lại phân ra, cách nhau tới mười trượng có dư.

“Bắn cung!”

Một thanh âm đột nhiên vang lên, Lý Mộ Vũ lúc này đang đứng trước điện chỉ huy binh sĩ bố trận.

Hơn trăm danh Ngự Lâm quân ở quảng trường xếp thành hàng dài, đồng thời phát động nỏ tiễn, mũi tên như mưa vọt tới hướng của Thu Nguyệt Hàn.

Ta thầm kêu không ổn, dù Thu Nguyệt Hàn võ công cao tới đâu, cũng khó mà tránh được loạn tiễn.

Thu Nguyệt Hàn song chưởng nhanh chóng vẽ thành một quỹ tích thật lớn trên không trung, số nỏ tiễn bắn tới bị một cỗ lực lượng lớn hấp dẫn xoay tròn.

Thu Nguyệt Hàn cổ tay biến động thật nhanh, song chưởng chợt triển khai, toàn bộ những mũi tên kia bay tới chỗ của Mộ Dung Sơ Tình.

Mộ Dung Sơ Tình trường tiên chém ra, nhập vào đám loạn tiễn giữa không trung, thân roi căng như dây đàn, buộc đám tên thành một bó, trường tiên huy động, lại lần thứ hai vọt tới chỗ của Thu Nguyệt Hàn.

Thu Nguyệt Hàn nhẹ nhàng lăng không bay lên không trung. Tiên ảnh của Mộ Dung Sơ Tình gào thét, bám theo như bóng với hình, hai người lại tiếp tục giao chiến trên đỉnh hoàng thành.

Hoàn Tiểu Trác thấp giọng nói:

“Thu Nguyệt Hàn hình như không ổn!”

Ta cũng nhận ra Thu Nguyệt Hàn đã dần lộ vẻ mệt mỏi dưới sự công kích như bão tố của Mộ Dung Sơ Tình, chắc là do nguyên nhân nàng cứu trị cho U U mà hao tổn chân nguyên quá độ, nghĩ tới hành vi đê tiện của U U, trong lòng ta oán hận nghiến chặt khớp răng.

Thu Nguyệt Hàn liên tục xuất ra ba chưởng đánh về phía Mộ Dung Sơ Tình, sau đó lùi lại mấy bước, thân hình đứng thẳng ở phía sau.

Mộ Dung Sơ Tình lại cười những tiếng quái dị, thân hình giống như con quay, hóa thành vô số thân ảnh bao vây Thu Nguyệt Hàn vào giữa.

Ta không khỏi âm thầm kinh hãi, đột nhiên có một tiếng nổ cực lớn, trên đại điện khói trắng lan tỏa.

Thu Nguyệt Hàn và Mộ Dung Sơ Tình đều biến mất, ta lặp tức hiểu, Thu Nguyệt Hàn không cách nào tiếp được chiêu toàn lực công kích của Mộ Dung Sơ Tình, nên mới chọn phương thức đánh thủng nóc Minh Đức Điện để thoát thân.

Chẳng bao lâu sau, có một thân ảnh lại hiện lên trong không trung, Thu Nguyệt Hàn bay ra ngoài trước, mũi chân nàng đạp trên mái hiên, hướng tới chỗ đám cung thủ vọt tới.

Thân hình nàng như giao long bay tới chỗ đám người.

Khi bay tới đỉnh đầu của chúng ta, mũi chân lần thứ hai điểm xuống, bay ra ngoài tường thành.

Lý Mộ Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, giương cung lắp tên, bắn theo ba tiễn.

Thu Nguyệt Hàn ống tay áo phắt về phía sau một cái, hai mũi tên bị nàng đánh rơi, nhưng một mũi tên lại xuyên thủng ống tay áo bắn trúng lưng của nàng.

Xem ra chân nguyên của nàng đã cạn, nếu không thì Lý Mộ Vũ sao có thể gây thương tích cho nàng, thế bay của Thu Nguyệt Hàn không dừng lại, trong nháy mắt đã biến mất ở bên ngoài tường thành hoàng cung.

Lý Mộ Vũ suất lĩnh Ngự Lâm quân dùng tốc độ cao nhất đuổi theo.

Ta và Hoàn Tiểu Trác nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự lo lắng.

Lúc này Mộ Dung Sơ Tình mới chậm rãi từ trong Minh Đức điện đi ra, mới ra tới cửa cung đã phun ra một ngụm máu tươi, có một binh sĩ tiến lên đỡ hắn.

Tinh Hậu u oán thở dài nói:

“Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, chúng ta cũng đi thôi!”

Ta gật đầu.

Tinh Hậu nhìn xung quanh vẫn không thấy thân ảnh của Hứa công công, hai lông mày nhíu lại nói:

“Hứa công công đâu vậy, cả một buổi tối cũng không nhìn thấy bóng hắn.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“U U kia hành sự từ trước đến nay hỉ nộ vô thường, không phải là giết Hứa công công rồi đó chứ?”

Nhưng ngoài miệng ta lại nói:

“Mẫu hậu hay là cứ về dịch trạm trước, Hứa công công không tìm được người sẽ lập tức trở về.”

Tinh Hậu gật đầu, ta thấp giọng nói:

“Thần đưa mẫu hậu trở về !”

Trong ánh mắt của Hoàn Tiểu Trác có sát khí hiện lên, ta giả bộ không nhặn ra, cùng Tinh Hậu đi ra ngoài.

Chứng kiến trường tranh đấu kinh tâm động phách này, các vị khách quý đã mất hết khí thế, vội vã hướng Hán Thành Đế nói lời từ biệt sau đó rời khỏi hoàng cung.

Ta cùng Tinh Hậu ra khỏi nội cung, tập trung với đám võ sĩ, ta chưa trở về dịch quán của mình mà ngồi chung xe với Tinh Hậu đi về vương phủ.

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Dận Không, cuối cùng thì hôm nay ngươi cũng thỏa mãn được ý nguyện của mình.”

Ta cung kính nói:

“Đa tạ mẫu hậu thành toàn.”

Nàng u oán thở dài nói:

“Huynh trưởng ta tưởng là ta không đồng ý kết minh với Đại Hán là do ngươi ảnh hưởng, nếu như không có cô mẫu ngươi ở đấy, chỉ sợ rằng hắn chưa chắc đã tha ngươi đâu.”

Ta hạ giọng nói:

‘‘Mẫu hậu, ngay cả bây giờ hắn cũng không tha cho ta!”

Tinh Hậu nhăn mày, dường như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới nói:

“Ngươi có tính toán gì không?”

Ta ngồi gần tới chỗ vị trí của nàng, có thể ngửi thấy mùi hương thơm, làm cho ta vô cùng động lòng. Ta thấp giọng nói:

“Hài nhi muốn theo mẫu hậu cùng nhau nhập Tần sau đó từ Tần trở lại Đại Khang.”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Ta đã sớm đoán được ngươi có dự định như vậy.”

Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu có đáp ứng hay không?”

Tinh Hậu mỉm cười, ta to gan ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, dán môi lên mặt nàng, nói:

“Mẫu hậu có đáp ứng hay không?”

Tinh Hậu vươn tay vuốt ve mặt ta, ôn nhu vô hạn nói:

“Ai bảo ngươi là nhi tử của ta cơ chứ!”

Trong lòng ta rung động, kéo tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu bắt lấy cặp môi thơm, thân thể của Tinh Hậu run lên, nhẹ giọng nói:

“Hồ đồ, ngươi thế nào còn...”

Đầu lưỡi của ta thâm nhập vào trong miệng nàng, ngăn câu nói của nàng lại.

Việc của Yến Nguyên Tông như một bóng ma bịt kín lòng ta, nếu như ta không nói cho nàng biết chuyện này, thì nàng sẽ nghĩ ta có ý đồ bất lương, nói không chừng lại tính chuyện liên minh một lần nữa. Nếu như ta nói cho nàng biết, thì sợ rằng nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào đối phó Yến Hưng Khải và đám người Trầm Trì.

Tinh Hậu dường như nhìn thấu tâm sự của, nhẹ giọng nói:

“Ngươi hình như có tâm sự!”

Ta rốt cục cũng hạ quyết tâm, thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, ta vừa nghe được một việc...”

Tinh Hậu thấy ta do dự, biểu tình nhất thời trở nên nghiêm túc:

“Chuyện gì?”

“Ta nghe nói Nguyên Tông đột nhiên đổ bệnh!”

“Cái gì?”

Tinh Hậu ngôi bật dậy, xe ngựa lúc này cũng vừa vặn về tới vương phủ.

Đôi môi của Tinh Hậu run rẩy nói:

“Ngươi... ngươi vừa rồi vì sao không nói?”

“Mẫu hậu, ta làm gì có cơ hội nào nói chuyện này?”

Ta biện bạch nói.

Tinh Hậu gật đầu, đôi mắt đẹp đã thấm đẫm lệ quang.

Ta khuyên bảo, nói:

“Việc này chưa được chứng thực, không biết là thật hay giả, mẫu hậu ngàn vạn lần không nên hoảng hốt.”

Tinh Hậu nói:

“Ta phải lập tức thu thập hành trang trở về Đại Tần!”

Trở lại Vương Phủ, Hứa công công vẫn chưa trở về, Tinh Hậu lập tức lệnh cho thủ hạ thu thập hành trang, muốn suốt đem trở về Đại Tần.

Ta nhận thấy tâm tình của nàng không tốt, đành phải hạ giọng an ủi vài câu.

Tinh Hậu nói:

“Hôm nay tâm tình ta không yên, đã nghĩ là sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nếu như Nguyên Tông thực sự có chuyện, vậy thì ta phải làm gì bây giờ!”

Nàng gặp phải chuyện này, trong đầu mắt đi chủ trương, đôi mắt đã thấm đẫm lệ.

Ta an ủi:

“Mẫu hậu ngàn vạn lần không nên gấp gáp, khi trở lại Đại Tần, chắc chắn sẽ có tin tức, có lẽ đây chỉ là một tin vịt cũng chưa biết chừng.”

Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động, một võ sĩ đi theo Tinh Hậu hấp tấp vọt vào, lớn tiếng nói:

“Thái hậu, việc lớn không tốt! Lý Đại Đô Đốc suất lĩnh Ngự Lâm quân bao vây Vương Phủ.”

“Cái gì?”

Ta và Tinh Hậu đồng thời kinh hô.

Tinh Hậu cả giận nói:

“Đồ hỗn trướng, vô pháp vô thiên? Ta không kết minh với Đại Hán, hắn dám đối phó với ta hay sao?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười ha hả, Lý Mộ Vũ đã bước tới.

Ta nghĩ rằng hắn sợ ta bỏ trốn, nên mới có lòng cảnh giác.

Tinh Hậu đi ra cửa phòng, cả giận nói:

“Lý Mộ Vũ! Vì sao ngươi lĩnh binh bao vây nơi này?”

Lý Mộ Vũ lạnh lùng nói:

“Khởi bẩm công chúa! Ty chức cho dù lá gan có lớn tới mức nào, cũng không dám vỗ lễ với người, đây là do bệ hạ phân phó!”

“Hoàng huynh của ta? Vì sao hắn phải làm như vậy?”

Lý Mộ Vũ nói:

“Tối nay có người dùng kế dương đông kích tây lấy đi Mâu thị tàng bảo đô, bệ hạ tức giận đã hạ lệnh bay vây toàn bộ các dịch trạm, nhất định phải điều tra rõ chuyện này.”

Tinh Hậu cả giận nói:

“Hoàng nhi của ta đột nhiên phát bệnh, tính mạng nguy cấp trong sớm tối, ta phải mau chóng trở về Đại Tần!”

Lý Mộ Vũ cười nói:

“Công chúa xin chớ trách, bệ hạ có lệnh, chuyện này nếu mà chưa điều tra ra, thì chẳng có ai được rời khỏi Hán đô. Ty chức cũng không còn cách nào khác!”

Ta khiếp sợ vô cùng, nếu như lời nói của Lý Mộ Vũ là thực, thì có thể nhận thấy U U và Lãnh Cô Huyên không chỉ lập kế hãm hại Thu Nguyệt Hàn, mà còn lợi dụng việc Thiết Kỳ lâu, thành công di dời sự chú ý của Lý Mộ Vũ. Các nàng sẽ thừa dịp này trộm tàng bảo đồ, hai thầy trò này quả thực đáng trách tới cực điểm.

Tinh Hậu nôi giận nói:

“Ta là thái hậu Đại Tần, công chúa Đại hán, sao lại lấy bảo đồ gì, cút ngay cho ta!”

Lý Mộ Vũ lạnh lùng nói:

“Chư vị tướng sĩ nghe lệnh, hôm nay không có sự cho phép của ta, không ai có thể ra khỏi vương phủ nửa bước, nếu như vi phạm, giết không tha!”

Hắn xoay người đi ra ngoài vương phủ, Tinh Hậu tức giận tới mức run rẩy, hoa dung thất sắc.

Đợi cho Lý Mộ Vũ ly khai Vương Phủ, ta mới bảo võ sĩ đóng đại môn lại, đi tới bên người Tinh Hậu, thấp giọng khuyên bảo:

“Mẫu hậu ngàn vạn lần đừng có chấp tên hỗn trướng kia!”

Tinh Hậu cả giận nói:

“Ta đâu có tham cái bảo đồ gì, rõ ràng là hoàng huynh gây khó dễ cho ta mà!”

Ta lắc đầu nói:

“Mẫu hậu, chuyện này chắc chắn là có quan hệ với tàng bào đồ, đêm nay ở trong hoàng cung phát sinh nhiều chuyện không phải là ngẫu nhiên đâu, người hãy tạm thời ở lại chỗ này, nếu như kiên trì rời đi, sợ rằng sẽ bị Hán Thành đế hoài nghi.”

Tinh Hậu lệ quang dịu dàng nói:

“Thế nhưng... Nguyên Tông...”

Ta thở dài nói:

“Mẫu hậu, bây giờ người trở về, ít nhất cũng phải mất bảy hôm mới tới được Tần đô. Huống hồ việc Nguyên Tông chẳng qua chỉ là đồn đại thật hay giả còn chưa có căn cứ chính xác, có thể ngày mai tin tức sẽ truyền đến cũng chưa biết chừng.”

Tinh Hậu rốt cục gật đầu.

Ta đứng lên nói:

“Vương Phủ bị bao vây, nơi ta ở chắc cũng vậy, ta phải mau chóng trở lại dịch quán xem tình hình thế nào.”

Tinh Hậu ân cần nói:

“Dận Không, ngươi ở lại chồ này an toàn hơn một chút.”

Ta lắc đầu nói:

“Ta ở lại chỗ này chi làm tình hình trở nên phúc tạp, hơn nữa lúc ta đưa người tới vương phủ có rất nhiều người nhìn thấy, hiện giờ ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Kỳ thực ta đang lo lắng chuyện chẳng có bảo đồ nào bị trộm, mà đây chỉ là lý do của Hán Thành đế đế hãm hại ta, trả thủ chuyện ta phá hỏng liên minh năm nước.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #102