Mộng Yểm Huyệt Động (1).


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Một cỗ hơi thở lạnh lẽo từ đáy truyền tới, chạm tới chân Tiêu Ngự, làm hắn tự
nhiên co quắp người lại, một xúc tua mềm mại từ đáy nước duỗi tới, Tiêu Ngự
thất kinh, nhanh chóng quẫy mặt nước, uống một bình dược hoàn phong tốc, bơi
như điên.

Chỉ cần có một đường sinh cơ, Tiêu Ngự sẽ không buông bỏ.

Một tiếng hét kì lạ phát ra từ đáy nước vang vọng khắp vực sâu, đánh sâu vào
thần kinh Tiêu Ngự, làm cho hắn có chút hoảng hốt.

“Con * nhà nó, con quái vật này, không ngờ lại có thể công kích tinh thần.”
Tiêu Ngự đau khổ ngăn cản lực đạo đánh sâu vào tinh thần của mình, quyết đoán
cầm chuỷ thủ rạch một vết thương trên lồng ngực mình, một cảm giác đau đớn bên
ngoài truyền tới, khiến cho đại não của hắn nhất thời tỉnh táo trở lại.

Con quái vật dưới đáy nước không nghĩ tới Tiêu Ngự có thể tỉnh táo như vậy,
hiển nhiên nó sẽ không buông tha cho con mồi trong gang tấc này được, vô số
các xúc tua lần nữa kéo dài tới Tiêu Ngự.

- Kít..kít…! từ dưới đáy nước phát ra một tiếng kêu bén nhọn, trái tim của
Tiêu Ngự cảm thấy bị thương nặng, kêu rên lên một tiếng, trên đầu bay lên hơn
100 điểm giá trị thương tổn, tốc độ lại lâm vào trì hoãn.

May mắn con quái vật này công kích bằng sóng âm cũng không quá mạnh.

Tới gần cửa vào huyệt động, Tiêu Ngự chui nhanh lên khỏi mặt nước, bò lên đầu
lưỡi dài của pho tượng.

Mặt nước chợt sôi trào, vô số các xúc tua màu đen chui ra từ mặt nước, bao
trùm lấy Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự trên đầu lưỡi của pho tượng không ngừng lùi về phía sau, nên tiến vào
huyệt động hay không? Tiêu Ngự không khỏi chần chừ, phía sau có truy binh, nếu
như không tiến vào, rất có thể khó giữ được cái mạng nhỏ này, nếu như đi vào,
có thể phía trước có những nguy hiểm gì cũng không thể biết được.

Quay đầu nhìn lại mặt nước phía sau, Tiêu Ngự rốt cuộc cũng thấy được rõ ràng
hình dáng con quái vật đã truy kích mình, đây là một con ma vật cực kì xấu xí,
tựa như một nắm bùn to lớn vậy, toàn thân đen sẫm, trên thân thể là vô số các
xúc tua dài, một đôi mắt màu đỏ yêu dị lộ ra phía trước, nhìn chằm chằm vào
Tiêu Ngự.

Nhìn vào đôi mắt này của nó, tinh thần Tiêu Ngự lập tức bị hoảng hốt, vết
thương trước ngực bị xé rách thêm một chút, một cảm giác giằng xé đau đớn đã
làm cho ý chí suýt bị cướp đoạt của Tiêu Ngự nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh
lại.

Con quái vật này am hiểu ý thức công kích, đôi mắt thật là đáng sợ.

Tiêu Ngự không dám nhìn vào con mắt của ma vật nọ, nhìn thấy vô số xúc tua lại
hướng tới mình bao phủ lại nữa, Tiêu Ngự lộn nhào xuống chui vào trong miệng
của ác ma.

Mặc kệ đường đi phía trước có thế nào, tiến vào trong huyệt động này dù có gặp
phải nguy hiểm gì, còn đỡ hơn phải đối mặt với con ma vật ở đây.

Tiêu Ngự bò tới khoang miệng của pho tượng ác ma, nhìn lại đằng sau.

Ma vật nó vẫn truy kích Tiêu Ngự, lập tức đôi mắt của pho tượng ác ma bùng
cháy ánh sáng đỏ mãnh liệt, ma vật hình như bị một kích nặng nề, trên người
nổi lên dải lửa đỏ quỷ dị, nó không ngừng giãy dụa, hét lên nhưng chỉ trong
chốc lát bị thiêu đốt thành tro bụi, biến mất trên mặt nước.

Tiêu Ngự thở hổn hển, hết thảy mọi việc trước mắt thật sự quá đáng sợ, Tiêu
Ngự đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo, tiến vào trong huyệt động này chưa
chắc đã tốt hơn bị ma vật nó giết chết ở bên ngoài.

Hệ thống: Bạn phát hiện ra Huyệt Động Ác Mộng.

Tiêu Ngự muốn lui trở về đầu lưỡi phía trước pho tượng ác ma, tìm một chỗ sử
dụng quyển trục hồi thành mà trở về, nhưng miệng của pho tượng ác ma này lại
từ tự khép lại, nhốt Tiêu ngự ở bên trong, đôi mắt của pho tượng ác ma chợt
loé một tia sáng đỏ, pho tương không có tính mạng đột nhiên trở lên sống động,
đầu lưỡi tự nhiên nứt ra tựa như đang liếm môi một chút vậy.

Tiêu Ngự nhìn động khẩu từ từ khép kín, ánh sáng truyền từ bên ngoài tới dần
dần biến mất, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong tâm hắn. Huyệt động ngày
càng tối om, tâm tư hắn lúc này cũng vậy trầm xuống theo ánh sáng đang tắt dần
vậy.

Hệ thống: Nơi này không thể sử dụng quyển trục hồi thành.

“Quả nhiên đúng là như vậy.” Nhìn miệng của pho tượng ác ma đang khép kín,
Tiêu Ngự có thể đoán được, nơi này không thể sử dụng quyển trục hồi thành để
trở về được.

Nên làm cái gì kế tiếp bây giờ? Tiêu Ngự có chút mê muội, bởi vì có cái vòng
cổ + 5 tầm nhìn trong đêm tối, Tiêu Ngự không cảm thấy quá khó khăn khi bước
đi ở đây, nhìn tình huống chung quanh đây một chút, một huyệt động kì lạ,
không khí ẩm ướt dị thường, chung quanh vách động lại có một màu sắc đỏ tươi,
phát ra hồng quang nhàn nhạt, phía trước lại một mảnh tối đen như mực, không
biết phương hướng thế nào nữa.

“Đi ra ngoài phỏng chừng khó có khả năng.” Tiêu Ngự tìm khắp các ngõ ngách,
bắt đầu ăn bánh mì hồi phục huyết lượng, vừa suy nghĩ tính toán.

Sớm biết thế này đã không tới nơi kia thằng cấp, không mạo hiểm như vậy, nhưng
hồi hận đã là quá muộn rồi.

Xuất ra Xà Nha chuỷ thủ, bên trên bôi giảm tốc độc, Tiêu Ngự tính toán trong
lòng, phía sau đã không lùi được, như vậy chỉ còn xông lên phía trước, dù sao
cùng lắm cũng là tử, cố kị cũng chẳng làm được gì.

Tiêu Ngự chuẩn bị kĩ một chút, đi tới phía trước, cẩn thận chú ý tình huống
chung quanh, trong huyệt động này có quái vật sinh ra thì nó có cấp bậc tuyệt
đối không thấp.

ĐI trong huyệt động chừng nửa giờ, qua một chỗ rẽ, Tiêu Ngự dừng lại một chút,
hắn phát hiện trong góc của huyệt động có một đống khoáng thạch kì lạ, loé ra
màu sắc bảy màu( thất thải quang mang).

“ Mình không học đào mỏ quặng, thật là thua thiệt.” Nhìn thấy màu sắc kì lạ
của mỏ quặng, đã biết đây là loại mỏ quặng có cấp bậc tuyệt đối không thấp,
hơn nữa rất có thể còn là loại khoáng thạch hi hữu nữa, bên ngoài thị trường
loại khoáng thạch hi hữu như vậy đều có giá ở trên trời.

Tiêu Ngự đối với mỏ khoáng thạch này có chảy nước miếng cũng vô dụng, không
học khai thác mỏ quặng thì không thể thu thập được, chỉ có lưu luyến mà bước
tiếp thôi.

Tiêu Ngự đến bây giờ vẫn không biết nơi này là bản đồ cấp bao nhiêu, từ lúc
tiến vào tới giờ chưa gặp phải bất kì quái vật nào.

Dò xét trong huyệt động thật lâu, Tiêu Ngự mới biết mình thua thiệt nhiều tới
mức nào, hắn liên tiếp gặp phải ba đống mỏ quặng, một mỏ là khoáng thạch bảy
màu, một mỏ phát ra ánh sáng màu đen lộng lẫy, còn mỏ khác lại lại có màu sắc
của bảo thạch.

“Nếu học được khai thác mỏ quặng thì đã phát tài rồi.” Hắn đương nhiên nhìn ra
mỗi mỏ khoáng thạch này đều có giá trị cực kì lớn, chỉ tiếc, hiện tại kim tiền
như rác rưởi, một chút cũng không cơ hội.

Phúc nằm ở trong hoạ, nếu Tiêu Ngự biết, khai thách quặng trong huyệt động sẽ
làm thanh âm vang vọng toàn bộ huyệt động, truyền xa tới mấy vạn mét lận, tất
cả các quái vật ở chung quanh sẽ tụ tập tới cạnh hắn, không biết hắn sẽ nghĩ
như thế nào?

- Ti Ti, một thanh âm kì lạ từ trên đầu truyền tới, Tiêu Ngự giật mình, một
đạo hoả diễm màu đỏ từ trên đỉnh đầu phun xuống.

Tật Phong Bộ!

Tiêu Ngự nhanh chóng thoát đi, tránh né được tập kích của đạo hoả diễm đỏ rực
này, hình lại trên vách động, phát hiện ra một con rơi màu đỏ thật lớn ở bên
trên vách động đối diện, con mắt sâu đen tập trung lên người Tiêu Ngự.

Nhìn thấy đôi mắt của nó hướng tới mình, Tiêu Ngự đã rõ, con quái vật này có
thể nhìn thấu ẩn hình.

Con rơi màu đỏ vỗ cánh, hướng tới Tiêu Ngự đánh tới.

“Tới đây đi.” Tiêu Ngự vung chuỷ thủ lên, đối với người chơi nghề nghiệp cận
chiến mà nói, đối phó với quái vật phi hành là khó nhất, nhưng Tiêu Ngự lại
không có lựa chọn nào khác, tại huyệt động hẹp như vậy, nếu như Tiêu Ngự chạy
trốn rất có thể đưa tới càng lúc càng nhiều quái vật, đến lúc đó lại càng chết
thảm hại hơn, biện pháp duy nhất là đối mặt mà thôi.

=================

(*) Chú thích:

(1) Mộng Yểm: Ác mộng.


Tặc Đảm - Chương #99