Long Ưng.


Người đăng: Cơn Gió Lạnh

Gom đủ 300 kim tệ bán ra tựa hồ cũng không khó khăn là mấy, ít nhiều cũng làm
cho Tiêu Ngự cảm thấy tin tưởng, mặc dù bán đi ba trăm kim tệ có thể sẽ làm
cho gia tăng phát triển của mình sau này có một ít áp lực, nhưng Tiêu Ngự
không có lựa chọn nào khác, không bán kim tệ mà nói, ngay cả đầu khôi trò chơi
cũng bị mất.

Tiêu Ngự ở trong rừng giết nhện Lãng mỗ thăng cấp thật cũng không phải quá
buồn tẻ, thỉnh thoảng cũng có một chút vui mừng ngạc nhiên, chung quanh cây cỏ
tươi tốt, thường xuyên phát hiện một lượng lớn dược thảo, gặp được Tiêu Ngự
đương nhiên không bỏ qua.

Luyện tập phương thức chiến đấu của Thứ Đao, Tiêu Ngự dần dần có một ít lĩnh
hội, tại thời điểm chiến đấu, dùng phương thức chiến đấu của Thứ Đao cùng
phương thức chiến đấu của mình kết hợp lại, có thể phát huy được uy lực phi
thường lớn, dưới tình huống chiến đấu khẩn trương, sử dụng phương pháp chiến
đấu của Thứ Đao, ngắn gọn hiệu quả, dưới tình huống quái vật bị kích ngất hoặc
khoảng cách công kích lớn có thể dùng phương thức chiến đấu của mình để nâng
cao lực sát thương.

“ Kĩ năng chiến đấu còn chưa đủ.” Hấp thu một chút ưu điểm của Thứ Đao nếu như
kĩ năng chiến đấu đủ nhiều, lực chiến đấu của Tiêu Ngự sẽ tăng lên rất lớn.

Dọc đường đánh chết rất nhiều con nhện lãng Mỗ, Tiêu Ngự đi xuyên qua một khu
rừng rậm rạp, phía trước đột nhiên hết đường, Tiêu Ngự bị doạ đến phát sợ,
ngay trước mặt là một khe rãnh thật sâu, nhìn xuống phía dưới căn bản không
thấy đáy, bền rộng khe rãnh khoảng chừng năm mét, cách ngăn đường đi, đối diện
cũng là một mảnh rừng cây cối cao vút chắn trời.

“ Địa hình này thật cổ quái.” Đi dọc khe rãnh chừng năm sáu phút đồng hồ, Tiêu
Ngự phát hiện phía trước có một cây cầu gỗ nối liền bên kia, bên kia cầu gỗ
hẳn cũng là lãnh địa của con nhện Lãng Mỗ, không biết bên kia có nhiều quái
vật không. Ở bên đây với thời gian giết quái lâu như vậy, Tiêu Ngự rất buồn
bực, chung quanh có rất nhiều tổ đội hoạt động, thường xuyên gặp phải một đoạn
có rất ít quái vật, số lượng của chúng quá ít, Tiêu Ngự phải đợi một thời gian
mới có thể tìm được một con nhện Lãng Mỗ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ
thăng cấp.

“ Đi tới bên kia xem một chút.” Tiêu Ngự bước theo cầu gỗ sang bên kia.

Vừa lúc có một tổ đội người chơi đi ngang qua, thấy Tiêu Ngự đang chuẩn bị
vượt qua cầu gỗ.

- Không ngờ tên kia còn dám đi lên phía trước, một người đi tìm chết đây mà.

- Một tên đáng thương, mong cho hắn chết một cách thoải mái, ha ha!

Đám người chơi nhìn theo sau lưng Tiêu Ngự, vừa đồng tình, lại có chút cười
trên nỗi đau khổ của người khác mà trò chuyện. Họ thường xuyên ở nơi này tìm
quái nên cũng biết, bên kia cầu gỗ là khu vực cấm, có mấy tổ đội người chơi đã
đi qua đó mà không có một người sống sót trở về, Tiêu Ngự dám đi sang kia, rõ
ràng là muốn tìm chết mà. Về phần bên kia có cái gì, một ít tổ đội đi dò xét
cũng kín miệng như bưng, thời gian trôi qua, khiến cho bên kia cầu gỗ càng
thêm thần bí.

Tiêu Ngự vượt qua cầu gỗ, một tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền tới.

Hệ thống: Bạn phát hiện ra Long Ưng chi sâm(1).

“ Long Ưng chi sâm?” Phát hiện ra bản đồ mới, Tiêu Ngự cảm giác tò mò, lòng
hiếu kì đã thúc đẩy hắn đi tiếp vào trong rừng thăm dò. Tiêu Ngự tìm kiếm bóng
dáng con nhện Lãng Mỗ, dần dần đi sâu vào trong hơn mười phút, hắn có chút hối
hận, nơi này gà không đẻ trứng, chim không thấy phân, ngay cả một sinh vật
sống cũng không có, càng không đề cập tới quái vật. Chung quang một mảnh im
lặng, duy nhất một mình Tiêu Ngự đi xuyên qua rừng.

“ Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ nơi này không có quái sinh ra?” Tiêu Ngự có
chút buồn bực, không nên như vậy à, trong hệ thống mạng như thế nào lại có một
nơi không có quái luyên cấp chứ?

Đang lúc Tiêu Ngự nghi nghi hoặc hoặc, ánh mắt hắn rơi vào trên một vách đá
nham thạch, một đồ vật đã hấp dẫn chú ý của hắn.

“ Linh phỉ thảo! Trời ơi, nơi này không ngờ lại có thứ này.” Tiêu Ngự kinh
hoàng, đây chính là Linh phỉ tảo, nếu như Tiêu Ngự nhớ không nhầm, Linh Phỉ
Thảo là thảo dược tam giai, hiện tại một cây thảo dược nhất giai bình thường
muốn kiếm đã rất khó khăn, càng đừng đề cập tới tam giai, hơn nữa công dụng
của Linh Phỉ Thao phi thường phổ biến, ngoại trừ có thể chế ra rất nhiều loại
hoàn thuốc, còn có thể thay thế dược thảo chế tạo dược hoàn tăng cường hiệu
quả, trước mắt trên thị trường linh phỉ thảo có bao nhiêu tiền cũng không mua
được, căn bản là không có, nghe nói có một dược sư có đẳng cấp ma dược học cao
muốn mua mỗi cây 80 kim tệ cũng không có tới một cây, nếu trên thị trường xuất
hiện một gốc cây Linh phỉ thảo (*: Đoạn này tác giả ghi là Long Ưng thảo – có
lẽ tg nhầm phải là Linh Phỉ thảo mới đúng.), đám dược sư sẽ phải tranh đoạt
tới vỡ đầu.

Xem xét một chút địa hình, Linh Phỉ thảo sinh trưởng ở một bức vách nham thạch
cao ước chừng bảy tám mét, muốn thu thập Linh Phỉ thảo mà nói, phải leo lên
trên, quá trình thu thập có điểm phiền toái, cũng sẽ không quá khó, nhưng Tiêu
Ngự vừa mới bắt đầu đã có một loại cảm giác không được tốt, chung quanh nơi
này tới cả một sinh vật cũng đều không có, đây không phải là có điểm kì quái
sao?

“ Đó là cái gì?” Ánh mắt Tiêu Ngự dừng lại ở một khối nham thạch nổi lên trên
một tảng đá lớn, mặt ngoài của tảng đá lớn này có ba vết vạch thật sâu, như là
bị một sinh vật gì chụp qua, mỗi một vết vạch sâu dài chừng nửa mét, lực lượng
này thật kinh khủng, một khối đá mà bị vạch ra như đậu hũ vậy.

Tiêu Ngự mơ hồ cảm giác được, mình đã tới một nơi không nên tới, nhưng là Linh
Phỉ thảo ở phía trước, gần trong gang tấc, hấp dẫn Tiêu Ngự.

“ Nên động thủ hay không đây.” Tiêu Ngự trong lúc nhất thời có chút khó xử,
chung quanh lúc này phi thường an tĩnh, giống như không có một con quái vật
gì, nhưng trong yên tĩnh mà lộ ra vẻ quỷ dị.

80 kim tệ, Tiêu Ngự không nhịn được nuốt nước bọt một cái, mình có làm cả ngày
cũng không được nhiều tiền như thế, nhưng là một gốc cây Long Ưng thảo lại giá
trị những tám mươi kim tệ, khoảng cách với mình chỉ có mười mét, chỉ cần bò
lên trên, hái xuống, trong túi đã có hơn tám mươi kim tệ, Tiêu Ngự không muốn
buông bỏ như vậy.

Đúng lúc Tiêu Ngự do dự có nên động thủ hay không, trên bầu trời truyền tới
một tiếng chi hót trong trẻo.

Tiêu Ngự vừa mới bước một chân ra, thật nhanh chóng rụt trở về, biến mất ở
trong rừng.

“ Là vật gì?” Tiêu Ngự xuyên qua khe hở của lá cây, hướng lên không trung nhìn
lại, một đám mây màu đỏ đang bao phủ xuống dưới, đây là một con chim cực lớn
có lông đỏ rực, sải cánh chừng năm sáu mét, bay quanh trên bầu trời, giống như
một dải lửa đỏ thiêu đốt trên bầu trời vậy, bộ dáng trông rất uy vũ bất phàm,
tựa như một con hoả phượng hoàng.

“ Rừng rậm Long ưng, con chim lớn này không phải long ưng trong truyền thuyết
chứ, nơi này làm sao lại có quái vật bậc cao như vậy? Tiêu Ngự lông mày nhíu
lên tưởng chừng vắt được vào nhau, Long Ưng chỉ thấp hơn Long một bậc mà thôi,
đã là một trong những sinh vật mạnh nhất trên Ân Trạch Tư đại lục rồi.

Long Ưng xoay trên bầu trời mấy vòng, rồi bay xuống phía dưới, đứng lên vách
nhanh thạch, đứng tại đó mà chải vuốt bộ lông của mình.

Nhìn thấy con chim lớn này Tiêu Ngự một chút tâm tư đối kháng cũng không có,
con Long Ưng này ít nhất cũng ba bốn mươi cấp trở lên, hơn nữa ít nhất cũng là
một con boss quái, nếu bị nó thấy, bị móng vuốt của nó chụp trúng, Tiêu Ngự sẽ
không còn mạng.

“ Đáng chết, Linh phỉ thảo của ta.” Tiêu Ngự không cam lòng nhìn dược thảo
đang sinh trưởng trên nham thạch một chút, trong lòng uể oải vạn phần.

Tiêu Ngự trong lòng nóng lòng muốn thử, nhưng là thực lực mạnh mẽ của Long
Ưng, khiến hắn chần chừ không dám.

Không biết khi nào nó bay đi, nếu như nó bay đi, mình sẽ có cơ hội, Tiêu Ngự
quyết tâm kiên nhẫn chờ đợi.

(*):

(1): Chi sâm: rừng rậm.


Tặc Đảm - Chương #95