Người đăng: Cơn Gió Lạnh
Tiêu Ngự đánh giá căn phòng của mình một chút. Phòng của Tiêu Ngự rộng khoảng
hơn năm mươi mét vuông, có đầy đủ mọi thứ, các loại đồ dùng trong nhà. Căn
phòng không phải quá lớn, bố trí rất sạch sẽ, gọn gàng, thoảng một mùi hương
nhàn nhạt. Có thể thấy, trước khi Tiêu Ngự tới đây, Triệu Lam Hinh đã cho sửa
sang lại chỗ này.
Phía trước căn phòng có một ban công. Phòng của Tiêu Ngự ở lầu ba, đứng trên
ban công có thể thấy được toàn bộ cảnh sắc đẹp đẽ xung quanh khu biệt thự.
Nhìn rừng cây rậm rạp phía trước, sương sớm vẫn chưa tan, Tiêu Ngự hít một hơi
thật sâu. Không khí ở đây rất tươi mát, khác hẳn so với sự huyên náo của thành
phố lớn, khiến tâm linh người ta trở nên an tĩnh hơn nhiều.
Nhớ tới cuộc sống ở xóm nghèo, khi đến đây như được tái sinh, hết thảy đều là
mới tinh, khiến Tiêu Ngự sinh ra khát vọng cực độ đối với vật chất. Ta muốn
cho muội muội cũng được lớn lên trong cuộc sống như vậy.
Tiêu Ngự quay đầu nhìn lại trong phòng. Chiếc mũ đồ chơi đang nằm lẳng lặng
bên giường của hắn. Đây là con đường duy nhất của Tiêu Ngự.
- Ca, muội đi học đây!
Tiểu Vũ đứng ở lầu dưới hô vọng lên trên ban công.
- Đi đi, trên đường hãy cẩn thận một chút!
- Muội biết rồi, Lam Hinh tỷ tỷ gọi huynh xuống ăn cơm!
- Ừm!
Tiêu Ngự nghe Tiểu Vũ nói, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp kỳ quái.
Sau khi dọn đến đây, Triệu Lam Hinh dường như đột nhiên biến thành người nhà
của Tiêu Ngự và Tiểu Vũ, mặc dù Tiêu Ngự vẫn có chút xa lạ đối với nàng.
Tiêu Ngự đi từ trên lầu xuống, phòng bếp ở lầu một, bên cạnh phòng khách. Tiêu
Ngự nhìn vào trong phòng bếp, Triệu Lam Hinh đang đeo một cái tạp dề màu
trắng, bận rộn làm việc. Trong bệnh viện, Triệu Lam Hinh là một bác sỹ lão
luyện. Ở ngoài đời, nàng là một người con gái thanh xuân tao nhã. Còn lúc này,
nàng lại giống như một hiền thê lương mẫu (mẹ hiền dâu thảo).
Ai cưới được nàng, phỏng chừng sẽ rất hạnh phúc. Có điều Tiêu Ngự hoàn toàn
không dám liên tưởng gì tới mình. Trước khi có một thực lực kinh tế nhất định,
Tiêu Ngự sẽ không dám theo đuổi con gái, bởi vì Tiêu Ngự sẽ không thể đem lại
hạnh phúc cho các nàng. Thấy Triệu Lam Hinh, Tiêu Ngự đột nhiên nhớ lại Yến
Lâm khi còn bé. Trái tim Tiêu Ngự hơi thắt lại, thở dài một hơi mới bình phục
lại tâm tình được một chút.
Triệu Lam Hinh bỏ tạp dề xuống, bưng hai bát cháo từ trong phòng bếp ra. Sau
khi về đến nhà, nàng đã thay một bộ váy màu đỏ mặc trong nhà cho thoải mái.
Chiếc váy hoàn mỹ bao lấy những những đường cong tuyệt đẹp của nàng. Tay áo
rất ngắn, cánh tay tinh tế thon dài như bạch ngọc, trắng nõn không chút tì
vết. Khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm phấn son có một khí chất tao nhã cao
quý.
Đôi mắt Tiêu Ngự không khỏi dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Triệu Lam
Hinh trong chốc lát. Triệu Lam Hinh rất xinh đẹp, đủ để cho trái tim rất nhiều
người phải xáo động, Tiêu Ngự cũng không ngoại lệ.
- Gà xé phay trứng muối ta làm đó, nếm thử đi.
- Ừm!
Tiêu Ngự đáp, nếm một miếng, mùi vị rất ngon. Không ngờ Triệu Lam Hinh lại có
tay nghề cao như vậy.
- Ngon lắm!
- Cảm ơn đã khích lệ. Ngươi cũng không cần khách sáo, sau này cứ coi như đây
là nhà mình đi.
Triệu Lam Hinh thản nhiên cười, nụ cười xinh tươi như hoa nở, chỉ trong nháy
mắt cũng đủ lay động lòng bao người người.
Tiêu Ngự trầm mặc xuống, không nói gì. Bầu không khí có chút im lặng khó tả.
Triệu Lam Hinh rất nhạy cảm, cảm nhận thấy Tiêu Ngự vẫn chưa thả lỏng lòng
mình. Bề ngoài Tiêu Ngự rất bình tĩnh, trầm mặc nhưng sự tự ái trong lòng rất
cao. Bất đắc dĩ phải sống nhờ ở nhà người khác, chắc chắn trong lòng Tiêu Ngự
sẽ chẳng dễ chịu gì.
- Được rồi, nghe Tiểu Vũ nói ngươi chơi Truyền thuyết Ân Trạch Tư!
Triệu Lam Hinh đột nhiên dừng đũa, nhìn Tiêu Ngự nói, cố ý tìm đề tài mới để
gỡ bỏ tình trạng xấu hổ kia.
- Đúng vậy.
- Cũng là Tà Ác liên minh?
- Ừ!
Tiêu Ngự đáp. Hắn nhớ Tiểu Vũ đã nói Triệu Lam Hình đã từng chơi Truyền thuyết
Ân Trạch Tư.
- Ngươi lựa chọn nghề nghiệp gì? Cấp mấy?
- Vong linh đạo tặc, cấp mười.
- Ta là một hải tộc thủy hệ pháp sư.
- Hải tộc?
Tiêu Ngự sửng sốt một chút. Thực ra hắn chưa từng nghe nói về chủng tộc này,
có lẽ là một chủng tộc đặc biệt.
- Ta cũng là ngẫu nhiên thôi. Chủ thành của chủng tộcchúng ta ở Tử Vong chi
hải lí, thiên phú là hô hấp dưới nước và chuyên tinh thủy hệ ma pháp. Trừ
người trong tộc, rất ít người có thể tới được chủ thành của chúng ta.
Triệu Lam Hinh dịu dàng nói.
Việc này khiến Tiêu Ngự biết thêm một ít kiến thức. Không ngờ Tà Ác liên minh
còn một chủng tộc như vậy.
- Ta cũng cấp mười, lần tới có cơ hội sẽ tới gặp ngươi!
Triệu Lam Hinh cười nhẹ, bộ dáng quyến rũ khiến Tiêu Ngự thoáng ngây người.
Điệu cười của Triệu Lam Hinh quả thật rất động lòng người.
Không ngờ cấp bậc của Triệu Lam Hinh cũng cao như vậy, nhìn bộ dáng thì thực
lực của nàng trong trò chơi cũng không yếu. Tiêu Ngự thầm xấu hổ, lúc Tiểu Vũ
nói Triệu Lam Hinh cũng chơi trò này, Tiêu Ngự còn rất chủ quan cho rằng cấp
bậc của Triệu Lam Hinh chắc là không cao mấy, xem ra là hoàn toàn sai.
Truyền thuyết Ân Trạch Tư có chút khác các trò chơi khác chính là trò chơi
chia làm đêm tối và ban ngày. Trò chơi và hiện thực đảo ngược ngày đêm nên sẽ
không ảnh hưởng tới công việc của người chơi. Thời gian chơi của mọi người
bình thường đại khái là giống nhau theo các nghề nghiệp nên Triệu Lam Hinh và
Tiêu Ngự có cấp bậc tương đương cũng là rất bình thường.
- Ừ!
Tiêu Ngự đáp.
Nghe Tiêu Ngự trả lời, Triệu Lam Hinh có chút bực mình bĩu môi. Người này quả
thực là một người gỗ, chính mình cố ý trò chuyện về đề tài mà Tiêu Ngự cảm
thấy hứng thú, kết quả là Tiêu Ngự luôn ầm ừ, câu trả lời dài nhất cũng không
quá sáu bảy chữ.
- Làm sao vậy?
Tiêu Ngự hỏi, nhìn thoáng qua Triệu Lam Hinh. Bộ dáng tức giận của Triệu Lam
Hinh giống như một tiểu cô nương đang nổi giận.
- Không có gì, ăn cơm đi.
Triệu Lam Hinh thở hổn hển nói.
Không biết tại sao Triệu Lam Hinh tức giận, mới vừa rồi còn tươi tỉnh như vậy,
tính tình thay đổi như thời tiết. Tâm tư của phụ nữ quả thật là nhìn không
thấu. Tiêu Ngự cúi đầu tiếp tục ăn.