Người đăng: Cơn Gió Lạnh
Từ trong trường đấu giá đi ra, sau hai giờ nữa mới hửng đông, bởi vì nguyên
nhân của Tử Vong thiên mạc lên làm cho ma pháp đăng chỉ còn chút ánh sáng yếu
ớt, trên bầu trời vẫn một mảnh hắc ám.
“ Nên ra ăn cơm chiều.” Tiêu Ngự nghĩ, ăn cơm chiều trước, còn phải đi ra ngân
hàng một chuyến, tra xem tiền của Ám ngục đã chuyển vào chưa.
Tiêu Ngự bỏ đầu khôi xuống, từ trên giường nhảy xuống, lúc này Tiểu Vũ còn
chưa đi học về.
Tiêu Ngự tới một máy ATM ở gần nhà xem xét một chút, bên trong đã có nhiều hơn
một ngàn đồng, Ám Ngục rất thủ tín, đã chuyển thù lao cho TIêu Ngự rồi.
Lần đầu tiên giao dịch với Ám ngục rất thoải mái, Ám Ngục trả tiền rất thoải
mái, đối với khách hàng như vậy, Tiêu Ngự rất hoan nghiêng.
Một ngàn đồng với người có tiền thì không đáng kể một chút nào nhưng đối với
Tiêu Ngự mà nói đó là một khoản tiền rất lớn, tương đương với mấy tháng sinh
hoạt của hắn cùng muội muội, đây chính là hiện kim đầu tiên hắn kiếm được
trong trò chơi.
“ Nghề nghiệp game thủ chuyên nghiệp cuối cùng cũng bán ra được ít tiền đầu
tiên.” Tiêu Ngự tâm tình thoải mái, một mảng tương lai tưởng chừng đen tối của
hắn cuối cùng cũng xuất hiện một ít ánh sáng.
- Ca, có chuyện gì vui vẻ thế! - Tiêu Ngự đang đi về nhà, một thanh âm thanh
thuý quen thuộc làm hắn dừng bước.
Tiêu Ngự quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tiểu Vũ đang linh lợi đứng phía sau
lưng Tiêu Ngự, trên người mặc một chiếc váy trắng, trên lưng là một chiếc bao
màu cà phê, một bím tóc đuôi ngựa sau lưng, ngọt ngào cười, tràn ngập âm thanh
mùa xuân cùng ánh mặt trời.
Tiêu ngự nhéo cái búi tóc của Tiểu Vũ, vui tươi hớn hở nói:
- Đi chúng ta tới quán ăn của Lâm Tẩu ăn đi!
Tiểu Vũ nhìn Tiêu Ngự trầm tư trong chốc lát, thoáng lộ ra vẻ cười tươi, hân
hoan nhảy nhót nói:
- Ca, không cho huynh làm xấu, muội phải ăn bát lớn.
Với thông tuệ của Tiểu Vũ sao không đoán ra tại sao Tiêu Ngự lại cao hứng như
vậy?
- Con mèo nhỏ tham ăn này, hôm nay ca cho muội ăn đủ! - Tiêu Ngự yêu thương
vỗ cái đầu nhỏ của Tiểu Vũ.
- Ca, hôm nay muội gặp được Lam Hinh tỷ tỷ, nàng đối với muội tốt lắm, là tỷ
ấy tiễn muội trở về! - Tiểu Vũ lôi kéo cánh tay của Tiêu Ngự, tựa nhưng một
con bướm vậy, chuyển động quanh người Tiêu Ngự không ngừng, vui vẻ kể lể
chuyện cả ngày.
- Bác sĩ Triệu là người tốt! - Tiêu Ngự nói, nghĩ Tiểu vũ đáng yêu như vậy
muốn có người không thích cũng khó, xem ra bác sĩ Triệu này cũng không ngoại
lệ.
- Ừ! - Tiểu Vũ đáp, nhìn Tiêu Ngự một chút, muốn nói rồi lại thôi.
- Làm sao vậy? - Tiêu Ngự nghi hoặc hỏi thăm.
- Không có gì! - Tiểu Vũ lắc đầu ngọt ngào cười, lộ ra hai má núm đồng tiền
mờ mờ.
Khu dân nghèo này có nhiều người biết Tiêu Ngự cùng Tiểu Vũ, nhìn thấy hai
người tất cả đều nhiệt tình hướng đến chào hỏi, nhìn thấy người quen Tiêu Ngự
đều mỉm cười đáp lại thân thiện.
- Ca, huynh xem, là Yến Lâm! - Tiểu Vũ thở hổn hển bĩu môi nói về phía trước.
Tiêu Ngự nhìn về phía Tiểu Vũ chỉ, một cô gái chừng hai mươi tuổi mặc một bộ
váy màu lam nhạt đang đi tới bên này, trên vài mang theo một túi vải màu trắng
bạc, trên mặt trang điểm nhẹ, có vẻ rất tươi trẻ. Dung mạo của nàng xem ra kém
Tiểu Vũ cùng bác sĩ Triệu nhưng cũng được tính là xinh đẹp.
- Tiêu Ngự, Tiểu Vũ chào các ngươi! - Yến Lâm thấy Tiêu Ngự cùng Tiểu Vũ,
chào hỏi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
- Xin chào! - Tiêu Ngự hờ hững nói.
- Hừ! - Tiểu Vũ tạm biệt qua loa, không chút che giấu ác cảm của mình.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Vũ, Yến Lâm có chút xấu hổ.
Tiêu Ngự vuốt đầu Tiểu Vũ, áy náy cười nói:
- Muội ấy luôn như vậy, ngươi đừng để bụng.
Yến Lâm gật đầu, đứng nguyên tại chỗ do dự một chút nói:
- Ta phải trở về nấu cơm cho mẹ, rảnh rỗi qua chơi.
- Tất nhiên! - Tiêu Ngự thuận miệng đáp.
Yến Lâm biết Tiêu Ngự nói qua là có lệ thôi, Yến Lâm nhìn sâu vào Tiêu Ngự một
cái, cúi đầu vội vã rời đi.
- Nữ nhân này sau ca ca đừng để ý tới nàng nữa! - Tiểu Vũ quyệt cái miệng nhỏ
nhắn nói với Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự nhìn thoáng qua bóng lưng của Yến Lâm bao nhiêu hồi ức tựa như một
cuộn phim hiện ra trước mắt hắn.
Hồi còn nhỏ, Tiêu Ngự với Yến Lâm là bạn thân thiết, Yến Lâm luôn luôn đi theo
sau gọi Tiêu Ngự ca Tiêu Ngự ca, cả ngày quanh quẩn bên người Tiêu Ngự, không
chút che dấu ý thích của mình với hắn, khi đó nàng giống như nước vậy rất tinh
khiết. Hắn tưởng rằng, hắn sẽ cùng với Yến Lâm. Nhưng khi trưởng thành, có rất
nhiều chuyện xảy ra. Tiêu Ngự mặc dù nhìn như một người ôn hoà nhưng trên thực
tế lại có lòng tự ái rất lớn, có một lần hắn phát hiện ra Yến Lâm tận lực xa
lánh mình, Tiêu Ngự liền không lai vãng gì với Yến Lâm nữa, hắn không khẩn cầu
sự thương xót của bất kì người nào.
Yến Lâm mặc dù sinh trưởng tại xóm nghèo nhưng lại tiếp nhận được giáo dục rất
tốt, hoàn thành trung học rồi lại đi làm ở một xí nghiệp tư nhân, nếu như có
thể gả cho một người dẫn chương trình là có thể rời khỏi khu xóm nghèo này, đi
tới cuộc sống hạnh phúc. Mà Tiêu Ngự, một người không có việc làm, giữa hai
người là có khoảng cách không thể xoá nhoà, đi theo hắn nàng không thể có
tương lai, nguyên nhân vì thế, quan hệ của hai người cuối cùng càng ngày càng
xa, cuối cùng đã như hai người dưng.
Tâm tư của Tiêu Ngự có chút đau đớn, không phải là vì không quên được tình cũ,
thời kì niên thiếu ngây thơ trong tình yêu đã sớm tan thành mây khói rồi,
nhưng là không biết tại sao, mỗi lần nhới tới tiểu cô nương có hai cái bím tóc
cùng đôi mắt to như thuỷ tinh trong suốt kia là Tiêu Ngự không chủ động được,
trong tâm tự nhiên đau nhói.
Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm thất vọng của Tiêu Ngự, Tiểu Vũ nhìn Yến Lâm đang xa
xa dần hỏi:
- Ca ngươi vẫn còn thích nàng ta sao?
Tiêu Ngự lắc đầu, nhìn về phương xa, chân trời phía tây làm trời chiều như đổ
lửa, giống như muốn đem ánh nắng chiều ra hoà tan vậy, nhìn màu bầu trời nóng
rực, trong mắt Tiêu Ngự hiện lên một tia kiên định, quay đầu nói với Tiểu Vũ:
- Tiểu Vũ, ca ca nhất định phải làm cho muội có được cuộc sống hạnh phúc.
- Vâng, muội tin mà! - Tiểu Vũ nhìn mắt Tiêu Ngự, hiểu được, nặng nề gật đầu.
Bóng dáng Yến Lâm dần dần biến mất cuối hẻm nhỏ, nàng ở trong lòng Tiêu Ngự,
tựa như tấm vải hoa đang phai màu vậy màu sắc chậm rãi mất đi chỉ còn để lại
một ít sắc thái xám trắng mà thôi.